Chân Vương Siêu rục rà rục rịch định đá đũng quần liền dừng lại, đổi ý giẫm chân Tạ Trúc Tinh một phát.
Tạ Trúc Tinh lần lượt bị tát bị giẫm, chẳng hiểu thế nào, “… Thích anh cũng không đúng?”
Vương Siêu vẫn nghiêm mặt trừng mắt, trong lòng thực ra đã có chút vui vẻ vén mây thấy mặt trời, nhưng vẫn chưa dám tin hẳn mà hoài nghi hỏi, “Có phải em đã bịa sẵn mấy lời dễ nghe để dụ tui không?”
Tạ Trúc Tinh cau mày, “Tức là anh vẫn không chịu tin em?”
Vương Siêu, “Cái tên Đoạn Nhất Khôn kia trong bụng toàn ý đồ xấu, cố tình lại hiểu lầm em là tên khốn tâm cơ? Sao ổng không hiểu lầm người khác?”
Tạ Trúc Tinh tức giận đáp, “Anh tin anh ta như vậy, sao không quen anh ta luôn đi?”
Vương Siêu vốn đã hả giận không ít, vừa nghe xong liền trở mặt, “Em còn chưa chịu thôi! Vừa nãy vu oan cho tui với thằng bạn học có một chân, bây giờ còn kêu tui quen Đoạn Nhất Khôn? Có phải em bị bệnh không? Cả ngày mong chờ được mọc sừng?”
Vẫn còn ở trong công ty, Tạ Trúc Tinh quát nhỏ, “Còn làm ồn! Có phải anh không muốn làm hoà không?”
Giọng Vương Siêu chính là muốn cãi lộn, “Sao tui lại không muốn làm hoà!”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu, “…”
Hai người đều muốn làm hoà, vậy còn đứng đây ồn ào cái gì chứ.
Tạ Trúc Tinh nói, “Về nhà trước đi, muốn quậy thì quậy tiếp.”
Cậu đẩy Vương Siêu về phía thang máy bên kia, nét mặt Vương Siêu đầy bất đắc dĩ, ngược lại đi đứng thật nhanh nhẹn.
Vào thang máy rồi, Tạ Trúc Tinh định ấn tầng hầm 1 xuống bãi đậu xe, Vương Siêu bảo, “Không lái xe, hành lý của tui còn để ở quầy lễ tân lầu một.”
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn, “Từ sân bay tới thẳng đây?”
Mặt Vương Siêu đầy vẻ biệt nữu, “Ừm.”
Hai người xuống tầng một, tới quầy lễ tân lấy valy hành lý Vương Siêu gửi tạm ở đó ban nãy.
Cô nàng trong quầy lễ tân nhìn bọn họ với đôi mắt rực sáng ý chí hóng hớt.
Tạ Trúc Tinh coi như bình tĩnh nói, “Cám ơn em.”
Hình tượng dễ tính của cậu đã đi sâu vào lòng người, cô nàng nhỏ giọng hỏi, “Anh và Leo làm hoà rồi?”
Leo lập tức cướp lời, “Không có!”
Hắn vênh váo tự đắc đi trước, Tạ Trúc Tinh kéo valy của hắn theo sau, lúc ra tới cửa xoay Vương Siêu đi hơi nhanh, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào, Tạ Trúc Tinh liền kéo hắn một cái, hắn còn quay đầu lại trừng cậu, vẻ mặt tức chết tui rồi nhưng tui cũng không biết làm sao bây giờ, Tạ Trúc Tinh mím môi tỏ vẻ bất đắc dĩ mười phần.
Cô bé lễ tân nhìn hai người đi ra khỏi cửa xoay của toà nhà, chưa hiểu lắm cái gọi là “không làm hoà” này.
Bắt xe về nhà, dọc đường đi không lên tiếng.
Về tới Vọng Kinh Tây viên, Tạ Trúc Tinh không có chìa khoá, Vương Siêu mở cửa ra bước vào, cậu nhấc valy theo sau.
Vương Siêu sĩ diện tới cùng, “Để valy lại, em cút đi.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Bảo em cút đi đâu?”
Vương Siêu, “Ai biết em, thích đi đâu thì đi.”
Tạ Trúc Tinh không để ý tới hắn, kéo valy vào phòng khách.
Vương Siêu đuổi theo làm phiền, “Cút nhanh lên, đây là nhà tui, không cho ở!”
Tạ Trúc Tinh thả valy ra, xoay người vươn tay bắt lấy hắn.
Vương Siêu bị doạ đến nhảy về sau một bước, phòng khách bao lớn thế này hắn chạy đi đâu được, hai ba bước đã bị Tạ Trúc Tinh bắt lấy, lại bắt đầu gào loạn lên, “Em còn muốn động thủ! Có xấu hổ không! Vừa nãy bố nên tát chết cái tên bạch liên hoa nhà em!”
Bạch liên hoa đè hắn xuống sopha lột quần tét mông, vừa đánh vừa dạy dỗ hắn, “Sau này anh còn không nói tiếng nào đã bỏ chạy mất dạng thử xem!”
Thường ngày đánh đòn là tình thú, không đau mà còn sướng, hôm nay Tạ Trúc Tinh lại dùng sức rất mạnh, đánh cực kỳ đau.
Vương Siêu sắp tức chết tươi, mắng to, “Con mẹ nó em đúng là tên khốn tâm cơ! Vừa nãy ở công ty tất cả toàn là dỗ bố! Đúng là cứt lấp đầy mắt mới coi vua nịnh nọt thành bảo bối!”
Tạ Trúc Tinh vốn định đánh hắn hai phát xả giận rồi thôi.
Kết quả hắn hết chuyện để nói, mắng một đống lời thô tục, nói linh tinh cực trôi chảy, “Đợi lát nữa bố sẽ đi kiếm thằng bạn học cũ kia tự thẩm! Cũng đâu phải mình em có chym!”
Tạ Trúc Tinh lại cho hắn ăn thêm hai phát.
Đánh xong một trận, hai người đều mệt đến thở hồng hộc.
Vương Siêu nằm úp sấp trên sopha không muốn động đậy, vừa đau vừa tức lòng lại chua xót, cũng chẳng biết hôm nay toàn gặp phải chuyện gì đâu.
Sopha nhà bọn họ kiểu Âu, vừa dài vừa rộng.
Tạ Trúc Tinh chen lên, nằm bên cạnh ôm lấy hắn, hôn lên mặt hắn.
Đánh một trận lại cho một quả táo, lừa gạt kẻ ngu à? Vương Siêu hung dữ mắng, “Cút đi!”
Tạ Trúc Tinh cũng không tức giận, “Anh mà về trễ thêm một ngày là em đi tìm anh cả anh rồi đó.”
Trong lòng Vương Siêu bộp một phát, “… Tìm ổng làm gì?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Hỏi thử xem anh đi đâu.”
Vương Siêu, “…”
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Chứ anh cho rằng em tìm anh ấy làm gì?”
Vương Siêu không muốn để anh cả biết được mấy chuyện hư hỏng của hắn, lần này về Cáp Nhĩ Tân cũng chẳng báo cho anh, có điều vẫn muốn mạnh miệng nên nói, “Em có gan thì tìm đi, để coi ổng có đạp chết vua nịnh nọt nhà em không.”
Tạ Trúc Tinh, “Anh cái tên đại ngu ngốc.”
Vương Siêu lập tức muốn mắng người, Tạ Trúc Tinh vội lấy tay bịt miệng hắn, hắn “a a a” chẳng biết mắng gì, đoán là cũng không phải lời gì hay ho.
Tạ Trúc Tinh nhìn vào đôi mắt hắn nói, “Em thật sự không có lừa anh, em đối với anh là thật lòng.”
Vương Siêu ngừng “a”, hai mắt trợn lớn.
Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Em bây giờ và em trước đây anh gặp không giống nhau, không giống bất cứ chỗ nào, anh đừng lấy em so sánh với người khác, em cũng sẽ không so sánh anh với Diêm Giai Giai.”
Vương Siêu liền “A a a” muốn nói chuyện.
Tạ Trúc Tinh nói, “Đợi lát nữa anh hẵng nói, nghe em nói trước đã.”
Vương Siêu, “… Ừm.”
Tạ Trúc Tinh, “Em dự định qua Tết âm về nhà come out.”
Cậu bỏ tay ra.
Vương Siêu hé môi, rồi lại khép lại.
Tạ Trúc Tinh nói xong quyết định muốn come out, thật ra vẫn rất căng thẳng, cũng không chờ được phản ứng như trong tưởng tượng liền thúc giục, “Anh nói đi, tới lượt anh.”
Vương Siêu nhìn cậu một lúc lâu mới nói, “Di động anh hỏng, em mua cho anh cái mới đi.”
Tạ Trúc Tinh lần lượt bị tát bị giẫm, chẳng hiểu thế nào, “… Thích anh cũng không đúng?”
Vương Siêu vẫn nghiêm mặt trừng mắt, trong lòng thực ra đã có chút vui vẻ vén mây thấy mặt trời, nhưng vẫn chưa dám tin hẳn mà hoài nghi hỏi, “Có phải em đã bịa sẵn mấy lời dễ nghe để dụ tui không?”
Tạ Trúc Tinh cau mày, “Tức là anh vẫn không chịu tin em?”
Vương Siêu, “Cái tên Đoạn Nhất Khôn kia trong bụng toàn ý đồ xấu, cố tình lại hiểu lầm em là tên khốn tâm cơ? Sao ổng không hiểu lầm người khác?”
Tạ Trúc Tinh tức giận đáp, “Anh tin anh ta như vậy, sao không quen anh ta luôn đi?”
Vương Siêu vốn đã hả giận không ít, vừa nghe xong liền trở mặt, “Em còn chưa chịu thôi! Vừa nãy vu oan cho tui với thằng bạn học có một chân, bây giờ còn kêu tui quen Đoạn Nhất Khôn? Có phải em bị bệnh không? Cả ngày mong chờ được mọc sừng?”
Vẫn còn ở trong công ty, Tạ Trúc Tinh quát nhỏ, “Còn làm ồn! Có phải anh không muốn làm hoà không?”
Giọng Vương Siêu chính là muốn cãi lộn, “Sao tui lại không muốn làm hoà!”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu, “…”
Hai người đều muốn làm hoà, vậy còn đứng đây ồn ào cái gì chứ.
Tạ Trúc Tinh nói, “Về nhà trước đi, muốn quậy thì quậy tiếp.”
Cậu đẩy Vương Siêu về phía thang máy bên kia, nét mặt Vương Siêu đầy bất đắc dĩ, ngược lại đi đứng thật nhanh nhẹn.
Vào thang máy rồi, Tạ Trúc Tinh định ấn tầng hầm 1 xuống bãi đậu xe, Vương Siêu bảo, “Không lái xe, hành lý của tui còn để ở quầy lễ tân lầu một.”
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn, “Từ sân bay tới thẳng đây?”
Mặt Vương Siêu đầy vẻ biệt nữu, “Ừm.”
Hai người xuống tầng một, tới quầy lễ tân lấy valy hành lý Vương Siêu gửi tạm ở đó ban nãy.
Cô nàng trong quầy lễ tân nhìn bọn họ với đôi mắt rực sáng ý chí hóng hớt.
Tạ Trúc Tinh coi như bình tĩnh nói, “Cám ơn em.”
Hình tượng dễ tính của cậu đã đi sâu vào lòng người, cô nàng nhỏ giọng hỏi, “Anh và Leo làm hoà rồi?”
Leo lập tức cướp lời, “Không có!”
Hắn vênh váo tự đắc đi trước, Tạ Trúc Tinh kéo valy của hắn theo sau, lúc ra tới cửa xoay Vương Siêu đi hơi nhanh, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào, Tạ Trúc Tinh liền kéo hắn một cái, hắn còn quay đầu lại trừng cậu, vẻ mặt tức chết tui rồi nhưng tui cũng không biết làm sao bây giờ, Tạ Trúc Tinh mím môi tỏ vẻ bất đắc dĩ mười phần.
Cô bé lễ tân nhìn hai người đi ra khỏi cửa xoay của toà nhà, chưa hiểu lắm cái gọi là “không làm hoà” này.
Bắt xe về nhà, dọc đường đi không lên tiếng.
Về tới Vọng Kinh Tây viên, Tạ Trúc Tinh không có chìa khoá, Vương Siêu mở cửa ra bước vào, cậu nhấc valy theo sau.
Vương Siêu sĩ diện tới cùng, “Để valy lại, em cút đi.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Bảo em cút đi đâu?”
Vương Siêu, “Ai biết em, thích đi đâu thì đi.”
Tạ Trúc Tinh không để ý tới hắn, kéo valy vào phòng khách.
Vương Siêu đuổi theo làm phiền, “Cút nhanh lên, đây là nhà tui, không cho ở!”
Tạ Trúc Tinh thả valy ra, xoay người vươn tay bắt lấy hắn.
Vương Siêu bị doạ đến nhảy về sau một bước, phòng khách bao lớn thế này hắn chạy đi đâu được, hai ba bước đã bị Tạ Trúc Tinh bắt lấy, lại bắt đầu gào loạn lên, “Em còn muốn động thủ! Có xấu hổ không! Vừa nãy bố nên tát chết cái tên bạch liên hoa nhà em!”
Bạch liên hoa đè hắn xuống sopha lột quần tét mông, vừa đánh vừa dạy dỗ hắn, “Sau này anh còn không nói tiếng nào đã bỏ chạy mất dạng thử xem!”
Thường ngày đánh đòn là tình thú, không đau mà còn sướng, hôm nay Tạ Trúc Tinh lại dùng sức rất mạnh, đánh cực kỳ đau.
Vương Siêu sắp tức chết tươi, mắng to, “Con mẹ nó em đúng là tên khốn tâm cơ! Vừa nãy ở công ty tất cả toàn là dỗ bố! Đúng là cứt lấp đầy mắt mới coi vua nịnh nọt thành bảo bối!”
Tạ Trúc Tinh vốn định đánh hắn hai phát xả giận rồi thôi.
Kết quả hắn hết chuyện để nói, mắng một đống lời thô tục, nói linh tinh cực trôi chảy, “Đợi lát nữa bố sẽ đi kiếm thằng bạn học cũ kia tự thẩm! Cũng đâu phải mình em có chym!”
Tạ Trúc Tinh lại cho hắn ăn thêm hai phát.
Đánh xong một trận, hai người đều mệt đến thở hồng hộc.
Vương Siêu nằm úp sấp trên sopha không muốn động đậy, vừa đau vừa tức lòng lại chua xót, cũng chẳng biết hôm nay toàn gặp phải chuyện gì đâu.
Sopha nhà bọn họ kiểu Âu, vừa dài vừa rộng.
Tạ Trúc Tinh chen lên, nằm bên cạnh ôm lấy hắn, hôn lên mặt hắn.
Đánh một trận lại cho một quả táo, lừa gạt kẻ ngu à? Vương Siêu hung dữ mắng, “Cút đi!”
Tạ Trúc Tinh cũng không tức giận, “Anh mà về trễ thêm một ngày là em đi tìm anh cả anh rồi đó.”
Trong lòng Vương Siêu bộp một phát, “… Tìm ổng làm gì?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Hỏi thử xem anh đi đâu.”
Vương Siêu, “…”
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Chứ anh cho rằng em tìm anh ấy làm gì?”
Vương Siêu không muốn để anh cả biết được mấy chuyện hư hỏng của hắn, lần này về Cáp Nhĩ Tân cũng chẳng báo cho anh, có điều vẫn muốn mạnh miệng nên nói, “Em có gan thì tìm đi, để coi ổng có đạp chết vua nịnh nọt nhà em không.”
Tạ Trúc Tinh, “Anh cái tên đại ngu ngốc.”
Vương Siêu lập tức muốn mắng người, Tạ Trúc Tinh vội lấy tay bịt miệng hắn, hắn “a a a” chẳng biết mắng gì, đoán là cũng không phải lời gì hay ho.
Tạ Trúc Tinh nhìn vào đôi mắt hắn nói, “Em thật sự không có lừa anh, em đối với anh là thật lòng.”
Vương Siêu ngừng “a”, hai mắt trợn lớn.
Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Em bây giờ và em trước đây anh gặp không giống nhau, không giống bất cứ chỗ nào, anh đừng lấy em so sánh với người khác, em cũng sẽ không so sánh anh với Diêm Giai Giai.”
Vương Siêu liền “A a a” muốn nói chuyện.
Tạ Trúc Tinh nói, “Đợi lát nữa anh hẵng nói, nghe em nói trước đã.”
Vương Siêu, “… Ừm.”
Tạ Trúc Tinh, “Em dự định qua Tết âm về nhà come out.”
Cậu bỏ tay ra.
Vương Siêu hé môi, rồi lại khép lại.
Tạ Trúc Tinh nói xong quyết định muốn come out, thật ra vẫn rất căng thẳng, cũng không chờ được phản ứng như trong tưởng tượng liền thúc giục, “Anh nói đi, tới lượt anh.”
Vương Siêu nhìn cậu một lúc lâu mới nói, “Di động anh hỏng, em mua cho anh cái mới đi.”
Danh sách chương