Lưu Thông Minh hết bận đến tìm Tạ Trúc Tinh cùng đi ăn trưa, cũng nhìn thấy chiếc nhẫn của cậu liền trêu chọc, “Đừng có quăng thức ăn cho chó khắp nơi, coi chừng hút paparazzi tới chụp cậu đó.”

Tạ Trúc Tinh chậm rãi đáp, “Tôi có gì hay mà chụp.”

Lưu Thông Minh cho rằng cậu vẫn còn không vui vì thời kỳ bình cảnh gần đây, không nghĩ gì nhiều nói tiếp, “Đừng mất hứng, lên tinh thần đi, tôi nói với cậu chuyện này nghiêm túc.”

Hai người vào căn tin của công ty, tìm vị trí yên tĩnh ngồi xuống.

Lưu Thông Minh nói chuyện chính.

Người và việc trong giới giải trí so ra còn kịch tính hơn bất kỳ bộ phim nào, mấy tháng trước vì chuyện phòng làm việc của D.K đào Dương Tiêu Mục đi từ Huy Tinh Ent., hai bên thiếu chút nữa lôi nhau ra toà, vậy mà còn chưa hết mùa xuân Huy Tinh đã muốn gia nhập vào cổ phần D.K, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ công bố trong hai tháng tới, phòng làm việc độc lập của D.K sẽ trở thành công ty con dưới trướng Huy Tinh.

Lưu Thông Minh nói, “Hai lãnh đạo trước kia bất hoà nhất với Đoạn Nhất Khôn vừa mới thay đổi, cho nên việc này được thảo luận hết sức thuận lợi. Chờ anh ta về thì Dương Tiêu Mục lại trở thành đồng nghiệp, tôi sợ mọi người xấu hổ nên báo trước cho cậu, cậu về nói cho Vương Siêu biết, có gì còn chuẩn bị tâm lý.”

Tạ Trúc Tinh đồng ý, nói thêm, “Chúng tôi chẳng việc gì phải xấu hổ, có xấu hổ cũng là cậu ta xấu hổ thôi.”

Lưu Thông Minh cười cười, “Tôi còn chưa biết nên gặp D.K thế nào đây, có lẽ trong cả cái công ty này người anh ta ghét nhất chính là tôi.”

Tạ Trúc Tinh, “Với hiểu biết về anh ta của tôi, lần này anh ta coi như áo gấm về làng, cơn giận ngày trước bị lãnh đạo ép buộc không thể không nghỉ việc cũng xả được rồi, sẽ không làm khó anh đâu.”

Lưu Thông Minh cười tự giễu, “Anh ta không ưa tôi tôi cũng hiểu được, anh ta là đại tiền bối, lăn lộn bao lâu mới có được địa vị hôm nay, không giống tôi, tôi tốt số, vừa vào Huy Tinh đã tiếp nhận nhóm các cậu, chưa được mấy ngày thì album thứ hai hot bừng bừng, ở công ty trước cũng vậy, tuỳ tiện nhận một người mới người ta cũng không chịu thua kém, dám tranh đua, tự dựa vào chính mình vươn lên thành tiểu hoa tuyến một.”

Tạ Trúc Tinh biết nữ nghệ sĩ Lưu Thông Minh dẫn dắt trước đây, bây giờ vẫn còn đang rất hot, kỳ lạ hỏi, “Vậy không phải rất tốt ư, sao đang yên đang lành anh lại chạy sang Huy Tinh?”

Lưu Thông Minh ngập ngừng chốc lát, đáp, “Bởi vì scandal.”

Tạ Trúc Tinh kinh ngạc, “Scandal của ai? Anh với tiểu hoa kia?”

Nói ra thì Lưu Thông Minh lớn lên không tệ, chắc là cảm thấy gương mặt trẻ con của mình quá non, sợ không phục chúng được nên luôn ăn bận già dặn một chút, ngày nào cũng vuốt ngược tóc lên, keo xịt tóc chắc phải dùng tới hai lạng. Với tuổi tác và tướng mạo của y, bảo y có scandal với tiểu hoa cũng vẫn tin được.

Lưu Thông Minh đặc biệt oan ức, “Tôi với người đó thật sự không có gì, cũng chẳng biết truyền từ đâu ra mà nghe y như thật, bạn gái của tôi biết được liền không vui, ngày nào cũng cãi nhau với tôi, giải thích mấy cô ấy cũng không tin, tôi hết cách đành phải dứt khoát từ chức đổi công ty.”

Tạ Trúc Tinh, “… Anh có bạn gái? Đó giờ chưa từng nghe nói nha?”

Nhắc đến bạn gái, Lưu Thông Minh lập tức rạng rỡ hẳn lên, “Chậc, có gì hay mà nói.”

Tạ Trúc Tinh nghĩ một chút, hỏi, “Không phải cũng là nghệ sĩ chứ?” Nếu không sao lâu như vậy rồi, không chỉ không hề nghe Lưu Thông Minh nhắc tới mà trước giờ cũng chưa từng gặp cô bạn gái thần bí này? Lưu Thông Minh cười ngại ngùng, “Ừm, dù sao cậu cũng không phải người ngoài, bạn gái của tôi chính là Vu Hạm.”

Tạ Trúc Tinh, “… Anh Thông Minh, lợi hại.” 

Vu Hạm là tiểu thư hàng thật giá thật, nổi tiếng ba đời. Vào giới giải trí mấy năm, ngoại trừ đóng phim ra những thông cáo khác không nhận cái nào, chính là yêu đóng phim muốn đóng phim, không phải muốn làm minh tinh lưu lượng. Hơn nữa Vu tiểu thư vô cùng xinh đẹp, khí chất cực đỉnh, vóc người hoàn hảo. Năm ngoái cô mang tác phẩm đi dự thảm đỏ Liên hoan phim Berlin, mặc một bộ sườn xám thêu hoa sen của nhãn hiệu cao cấp, được báo chí nước ngoài khen ngợi khắp nơi là “Tiểu thư hoa sen phương Đông”, mấy hôm sau mới lan về trong nước, giương cao ngọn cờ của riêng mình trong một đám nữ minh tinh chỉ mua vé ăn theo thảm đỏ, rất có phong cách.

Lưu Thông Minh giấu quá lâu rồi, hiếm khi có dịp show ân ái, thao thao bất tuyệt khoe khoang bạn gái mình tốt thế nào, xinh đẹp mà khiêm tốn, yêu nghệ thuật, yêu động vật nhỏ blah blah.

Tạ Trúc Tinh nghe một lát, thất thần.

Lưu Thông Minh ngừng lại, ngượng ngùng bảo, “Nói hơi nhiều, chỉ là không nhịn được muốn khen cô ấy.”

Tạ Trúc Tinh hiểu được, “Ai yêu đương cũng vậy mà, tính tình của Vương Siêu thế kia mà tôi còn muốn khen, người như Vu tiểu thư càng đáng khen hơn.”

Lưu Thông Minh trả lễ, “Vương Siêu không tệ, nhất là nửa năm nay, làm việc kỹ càng, cũng không còn thích kêu gào như trước. Hôm nay cậu ấy về hả?”

Tạ Trúc Tinh, “Về, bay tối.”

Lưu Thông Minh thuận miệng tán gẫu, “Nghe nói anh cả cậu ấy muốn nhân cơ hội này cho cậu ấy hát ca khúc chủ đề của Disneyland Thượng Hải luôn, kết quả bên kia muốn ca sĩ nữ nên mới thôi. Có điều hướng phát triển của cậu ấy không thành vấn đề, phong cách âm nhạc của cậu ấy được công chúng rất ưa chuộng, lại thêm anh cậu ấy chống lưng, năm nay làm tiếp một album, cuối năm có thể mở concert rồi.”

Tạ Trúc Tinh im lặng một lát, trầm giọng nói, “Tôi hỏi anh một chuyện, có thì anh nói có, không có thì nói không có.”

Lưu Thông Minh thấy cậu đột nhiên nghiêm túc thì nghiêm túc theo, hỏi, “Chuyện gì?”

Tạ Trúc Tinh sờ chiếc nhẫn trên tay, xoay nhẹ rồi mới nói, “Có bộ phim điện ảnh Hollywood muốn tìm tôi diễn vai quần chúng, đúng không?”

Lưu Thông Minh sững sờ.

Dựa theo nét mặt y Tạ Trúc Tinh đã nhận được đáp án, hỏi tiếp, “Vương Siêu có biết không?”

Lưu Thông Minh ngồi thẳng lại, nghiêm túc nói, “Tiểu Tạ, chuyện này cậu nên nghĩ sâu hơn, không thể chỉ nhìn bề nổi.”

Tạ Trúc Tinh, “Anh chỉ cần nói cho tôi biết, có hay không?”

Lưu Thông Minh, “… Có.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện