Nhờ cảm thấy rằng Peter đang quay về, xứ sở Neverland đang dần sống lại.
Trong lúc Peter đi vắng, cuộc sống trên đảo rất bình yên: buổi sáng, các cô tiên dậy muộn hơn một tiếng đồng hồ, các con vật chăm lo cho lũ con. Người Da đỏ yến tiệc phè phỡn liên tục sáu ngày sáu đêm liền và khi lũ cướp biển và bọn trẻ lạc đánh nhau thì chúng chỉ tung ra những lời thách thức. Nhưng Peter là người vốn ghét sự trì trệ, khi chú về mọi người lại trở nên hoạt bát hơn: nếu bạn ghé tai xuống đất mà nghe, bạn sẽ thấy cuộc sống đang sôi động trên cả hòn đảo.
Tối hôm đó, các lực lượng chính của đảo đang được bố trí như sau: bọn con trai bị lạc đang đi tìm Peter, bọn cướp biển đang đi tìm lũ trẻ lạc, người Da đỏ đang đi tìm cướp biển và lũ dã thú đang đi tìm người Da đỏ. Chúng chạy đi tìm nhau vòng quanh như vậy trên đảo nhưng chẳng bao giờ gặp nhau vì cả bọn đều chạy nhanh như nhau.
Tất cả đều rất khát máu ngoại trừ duy nhất lần này bọn trẻ lạc đang nhăm nhăm tìm cho được thủ lĩnh của chúng. Số lượng chúng thay đổi rất nhiều trên đảo tùy theo chúng có bị giết hay không. Mỗi khi chúng bắt đầu lớn lên, và việc này là sai quy định, Peter liền tiêu diệt chúng không thương xót. Tối hôm đó, có sáu đứa trẻ lạc, kể cả hai anh em sinh đôi. Ta cứ giả vờ nằm dài ra trong vườn mía mà nhìn chúng cầm dao nối đuôi nhau mà xem. Peter đã cấm chúng không được tìm cách giống thủ lĩnh và chúng mặc những tấm da gấu do chúng giết. Trong da gấu, trông chúng tròn trịa và mịn màng lông lá đến nỗi nếu chúng ngã chắc chắn chúng sẽ lăn lông lốc. Bởi vậy, chúng đặt bước chân cho thật chắc chắn.
Đi đầu lúc này là Tootles, không phải vì nó dát nhất mà vì nó là đứa không may nhất trong số bọn trẻ đầu óc điên rồ này. Nó không biết nhiều cuộc chiến phiêu lưu như những đứa khác vì các sự kiện quan trọng đều diễn ra trong lúc nó vắng mặt. Tỉ như khi nó thấy mọi việc đều yên tĩnh, nó đi kiếm củi đốt lửa và lúc quay về thì các bạn đã đang chùi máu vấy bẩn rồi. Sự không may đó khiến nó có vẻ u sầu và đáng ra phải tức tối cảu rảu thì tính cách nó lại mềm yếu đi và nó trở thành thằng dễ tính nhất trong cả bọn. Tội nghiệp Tootles, tối nay cậu đang gặp nguy hiểm đấy. Cuộc phiêu lưu đang rình rập cậu có khi lại khiến cậu đau buồn vô hạn. Cẩn thận, Tootles, tối nay Tinker Bell đang bị nỗi độc ác ám ảnh, đang tìm kiếm trả thù và nghĩ rằng Tootles sẽ là cậu bé dễ bị lừa nhất trong cả bọn. Hãy cẩn thận với Tinker Bell!
Ước gì chúng nghe thấy nhỉ, nhưng chúng ta có đang ở trên đảo đâu và Tootles tiếp tục vừa đi vừa gặm móng tay.
Sau đó đến Nibs, vui tươi và mũm mĩm, theo sau là Slightly, người gọt còi từ các cành cây, và nhảy múa say sưa theo các điệu nhạc của riêng mình. Slightly cao ngạo nhất trong bọn trẻ lạc. Nó cứ tưởng rằng nó nhớ được những gì xảy ra hồi nó chưa bị lạc, phong tục xứ sở của nó, và sự hoang tưởng này khiến mũi nó đã hếch lại càng hớt lên trời. Curly đi thứ tư và nó hay phải tự nhận tội mỗi khi Peter oai phong ra lệnh: “Kẻ nào chịu trách nhiệm về việc này, hay việc kia, hãy bước ra khỏi hàng!” Đến nỗi mà bây giờ nó liền máy móc bước ra cho nhanh ngay khi được lệnh.
Cuối cùng là đến hai đứa sinh đôi, chẳng thể nào tả được chúng vì chính chúng cũng còn nhầm. Peter không bao giờ biết bọn sinh đôi là như thế nào và toàn băng đảng không được phép biết điều mà thủ lĩnh không biết, hai đứa sinh đôi đành chịu sự mơ hồ về nhân thân của chúng và luôn cố gắng làm cho mọi người hài lòng bằng cách luôn ở cạnh nhau, như thể để xin lỗi vì cái nỗi quá giống nhau.
Bọn trẻ lạc biến đi trong bóng đêm và sau đó một lúc, một lúc ngắn ngủi thôi vì mọi việc diễn ra rất nhanh chóng trên hòn đảo này, đến lượt hiện ra bọn cướp biển đang đuổi theo trẻ lạc. Chúng ta nghe thấy tiếng chúng trước khi nhìn thấy và bao giờ chúng cũng hát bài hát đó:
Chuẩn bị thả neo nào! Gỡ cuộn dây neo!
Cướp biển sau lưng nào! Tấn công tàu chiến!
Và nếu chúng ta bị dính
Bởi loạt đạn súng trường
Chúng ta sẽ về chầu Diêm vương
Chưa bao giờ ta lại thấy lủng lẳng trên giá treo cổ một đám người đáng khinh hơn thế. Đi vượt lên phía trước là gã Cecco đẹp trai người Ý, hơi động tĩnh gì là lại ghé tai xuống đất để lắng nghe, đôi tay to lớn để trần, tai đeo hoa tai hình số tám. Hắn ta đã từng khắc tên mình bằng máu trên lưng quan thống đốc nhà tù thành Goa. Tiếp sau là tên da đen khổng lồ có rất nhiều tên từ khi hắn từ bỏ cái tên mà các bà mẹ da đen đặt cho để dọa bọn trẻ sống dọc bờ sông Guidjo-Mo. Rồi đến Bill Jukes, khắp người không chỗ nào không xăm, cũng là gã đã được nhận sáu lần mười hai roi chín dải từ tay Flint trước khi buông rơi túi tiền. Và rồi là Cookson, được coi là anh em với Murphy Đen (điều chưa bao giờ được chứng minh), và đến Startkey, trước kia là gác cổng trường học và bao giờ cũng giết người với phương pháp hết sức tinh tế. Rồi là Skylights (Skylights của Morgan), rồi Smee, viên quản lý người Ai-rơ-len, một gã vui tính sẵn sàng giết kẻ đối đầu mà chẳng thù oán gì và là tên duy nhất không có tính ba phải trong đội của Hook, và gã nhà quê Noodler có tay gắn trên lưng, và Robulus Mullins, Alf Mason và còn nhiều tên cướp khác nổi tiếng và được nể vì trong toàn vùng biển Caribe.
Giữa đám cướp đó là con người đen tối nhất và cũng đáng sợ nhất, James Hook, hay như chính hắn đã tự viết, Jas. Hook, kẻ duy nhất mà See-Cook sợ. Ngồi chễm chệ trong một chiếc xe thô kệch do quân của hắn kéo, Hook mang một chiếc móc sắt thay cho tay phải và thỉnh thoảng dùng móc đó để thúc quân kéo xe đi nhanh hơn. Tên kẻ cướp đáng sợ này xử sự với lính như với một bầy chó và chúng cũng tuân lệnh hắn như bầy chó. Về hình dáng bên ngoài, hắn gầy, da ngăm ngăm, mớ tóc dài đen nom xa trông như một chuỗi nến đen khiến cho nét mặt đều đặn của hắn đầy vẻ đe dọa. Mắt hắn màu tím nhạt và mang nét ưu phiền, trừ khi hắn ngoắc cái móc vào thân thể bạn. Khi đó, trong ánh mắt hắn lóe lên hai ngọn lửa hung bạo. Hắn tỏ ra quý phái kiểu cách như một nhà quý tộc, kể cả lúc hắn mổ bụng bạn ra, và có người cam đoan với tôi hắn quả là một tay kể chuyện có hạng. Hắn tỏ ra khủng khiếp nhất khi hắn thể hiện sự lịch sự tinh tế, là dấu hiệu rõ nét nhất của sự quý phái. Ngôn từ tao nhã, kể cả khi hắn đang nguyền rủa, làm nổi bật rõ sự khác biệt về tầng lớp xã hội giữa hắn và bầy đoàn của hắn. Là người rất dũng cảm, hắn chỉ sợ có mỗi việc nhìn thấy máu của chính mình vốn rất đặc và có màu khác thường. Hắn ăn mặc theo kiểu của Saclơ đệ nhị vì trong cuộc đời cướp biển của hắn, có người đã bảo trông hắn có nét giống những người trong dòng họ Stuart với số phận bi thảm. Mồm hắn ngậm một thứ dụng cụ kỳ quặc do chính hắn tự phát minh ra cho phép hắn hút được hai điếu xì gà một lúc. Nhưng rõ rành như hai với hai là bốn, nổi bật nhất trên con người hắn vẫn là cái móc sắt.
Bây giờ ta hãy cho một tên cướp biển chết đi để minh họa cho phương pháp của Hook. Bớt Skylights đi chẳng hạn. Trong lúc toàn đoàn đang tiến lên, Skylights vụng về vấp phải chủ tướng, làm xô lệch cổ áo viền đăng ten của Hook, thế là cái móc sắt loáng lên như tia chớp, có tiếng rít lên ngắn gọn, tiếng kêu thét, rồi xác Skylights bị vứt sang bên và bọn cướp đi qua. Hook thậm chí còn không bỏ xì gà ra khỏi miệng. Đó chính là con người đáng sợ mà Peter phải đối đầu. Ai sẽ thắng đây? Im lìm bám theo sau bọn cướp biển trên con đường chiến tranh, là người Da đỏ với ánh mắt nhìn cảnh giác, ai không tinh thì không nhìn thấy họ. Họ mang rìu của dân Da đỏ và dao quắm, thân thể để trần của họ vẽ sơn nhằng nhịt và bôi dầu. Ngang lưng treo những bộ da đầu của cả bọn trẻ lạc lẫn bọn cướp biển vì đây chính là người Da đỏ thuộc bộ lạc Negrito, chớ nên nhầm họ với bộ lạc Delaware đầy lòng nhân hậu hoặc với người Huron. Đi tiên phong trinh sát trong tư thế bò là Báo Nhỏ Lớn, một chiến binh có nhiều tấm da đầu treo ngang thân đến nỗi việc bò của anh ta gặp khá nhiều khó khăn. Đi cuối đoàn là Hoa Huệ Vằn, dáng đi kiêu hãnh đúng như một công chúa đích thực phải như vậy. Đó là cô gái xinh đẹp nhất trong các cô sơn nữ da màu đồng và là người được các chiến binh Negrito yêu quý nhất. Tâm tính nàng lúc thì điệu đà, lúc thì kiêu hãnh xa cách, khi thì lại si tình. Không một người chiến binh nào lại không mơ có nàng làm vợ, nhưng nàng có cách sử dụng lưỡi rìu để tránh bị đưa tới làm lễ cưới trước ban thờ. Hãy nhìn xem họ tiến lên trên những cành cây mà không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Người ta may lắm cũng chỉ nghe thấy tiếng thở hơi dồn dập của họ. Thực tế là họ có hơi mập ra do ăn uống phè phỡn, nhưng rồi họ sẽ thon gọn lại ngay thôi và lúc này đó chính là mối nguy duy nhất đang đe dọa họ.
Người Da đỏ biến nhanh như khi họ tới, như những hình bóng. Tiếp sau đó là các loài dã thú trong đội hình vừa lộn xộn vừa dàn trải nào hổ, nào sư tử, nào gấu và vô vàn những con vật khác bé hơn đang chạy trốn vì dã thú, nhất là những loài ăn thịt người, sống cạnh nhau trên hòn đảo được ưu đãi này. Chúng chạy, lưỡi thè lè ra. Đêm nay, chúng đang đói.
Khi cả bầy đã đi qua, hiện lên một con cuối cùng, một con cá sấu to kinh dị. Chúng ta sẽ biết nó đuổi theo ai.
Cá sấu qua xong rồi lại đến bọn con trai vì cuộc đuổi bắt phải tiếp tục mãi cho đến khi nào một trong số các tốp này dừng lại hoặc thay đổi tốc độ. Khi đó chúng sẽ nhanh chóng va vào nhau. Nay thì tốp nào cũng đang chăm chăm nhìn về phía trước mà chẳng mảy may bận tâm đến mối hiểm nguy có thể xuất hiện từ phía sau. Đó là thực tế trên đảo.
Những kẻ đầu tiên tách ra khỏi cái vòng quay đèn cù này là đám trẻ lạc. Chúng lăn vào đám cỏ cao gần nơi chúng ở dưới đất. "Giá mà Peter trở về nhỉ", chúng lo lắng nghĩ vậy, mặc dù tất cả đều to lớn hơn thủ lĩnh.
- Tớ là đứa duy nhất không sợ bọn cướp biển – Slightly nói với cái giọng khiến nhiều đứa khác phát chán.
Chắc có tiếng gì đấy từ nơi xa vọng về khiến nó lo ngại nên nó vội thêm:
- Nhưng tớ rất mong Peter về và cho chúng mình biết thêm tin tức về Lọ Lem.
Cả bọn bắt đầu kể về Lọ Lem và Tootles cam đoan rằng mẹ nó rất giống Lọ Lem. Chỉ khi nào Peter đi vắng, bọn trẻ mới dám nói chuyện về mẹ chúng, một chủ đề mà Peter không bao giờ cho phép động tới.
- Kỷ niệm duy nhất của tớ về mẹ tớ là mẹ tớ rất hay bảo bố tớ: " Ước gì em có tài khoản riêng nhỉ! " Tớ không biết tài khoản là cái gì nhưng tớ cũng rất thích nếu được mẹ cho một cái.
Trong khi chúng nói chuyện, có tiếng gì từ xa vọng tới. Bạn cũng như tôi không quen với đời sống hoang dã chắc chẳng thể nào nghe được gì, nhưng tai bọn trẻ rất thính đã bắt được bài hát này:
Yô hô, đời cướp biển là đây
Xương sọ, xương ống chân lủng lẳng treo đầy!
Rượu ngon, nhắm tốt, dây thừng dẻo
Hát lên nào Davy Johns, hoan hô!
Ngay tức thì, bọn trẻ lạc… nhưng chúng đâu rồi nhỉ? Chúng đã biến mất, nhanh hơn thỏ.
Tôi sẽ bảo cho các bạn biết chúng ở đâu. Trừ Nibs đang đi trinh thám, cả bọn đã chui vào trong nhà ngầm dưới đất, một nơi ở đầy thú vị. Nhưng chúng làm thế nào mà được như thế? Vì chẳng thấy lối vào ở đâu, dù cho ta có dọn đi một đống bụi cây, ta cũng chỉ thấy có lối vào một cái hang mà thôi. Tuy vậy, bạn thử nhìn kỹ hơn mà xem, có khi bạn sẽ thấy trên bảy thân cây to mà rỗng, có những lỗ khoét vừa với thân hình một đứa trẻ. Đó chính là bảy lối vào của nơi ẩn náu dưới đất mà Hook đã vô vọng tìm kiếm bao đêm trăng. Liệu đêm nay hắn có tìm thấy không?
Trong lúc bọn cướp biển đang tiến lên, đôi mắt tinh tường của Startkey thoáng thấy Nibs đang lẩn lướt đằng sau các gốc cây và ngay tức thì, hắn chĩa súng ngắn vào cậu bé. Nhưng một cái móc sắt đã cào lên vai hắn.
- Thủ lĩnh, thả tôi ra - hắn vặn người vì đau kêu lên.
Và thế là lần đầu tiên ta được nghe giọng của Hook. Giọng tên cướp rắn đanh.
- Dẹp súng của mày đi đã - hắn đe dọa nói.
- Nhưng đó là một thằng ranh con mà thủ lĩnh căm thù ghê gớm cơ mà, tôi đang định hạ nó đây.
- Để bọn Da đỏ nghe thấy tiếng súng ấy hả. Mày có định để chúng lột da đầu hay không đấy?
- Thủ lĩnh, hay để tôi đuổi theo nó? – Smee đề nghị - tôi sẽ dùng máy khoan Johnny ngoáy cho nó một cái?
Smee luôn nghĩ ra các loại tên gọi đủ kiểu cho mọi thứ, và con dao dài của hắn tên là máy khoan Johnny vì hắn có thói quen dùng lưỡi dao ngoáy trong vết thương. Ta còn có thể nêu những điểm hay ho khác của Smee. Chẳng hạn như sau khi giết người, không phải hắn chùi vũ khí mà hắn lau kính.
- Johnny làm việc không gây tiếng động - hắn nhắc Hook.
- Bây giờ không phải lúc, Smee – Hook hầm hừ - Thằng này chỉ có một mình và ta muốn tóm được cả bảy đứa. Nào, tản ra và tìm bằng được lũ chúng cho ta.
Bọn cướp biển tan vào bóng đêm và chỉ còn lại tên thủ lĩnh cùng Smee. Hook thở dài, tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại như vậy, có thể là vì buổi tối quá trong lành. Và thế là hắn bèn tâm sự với tên phụ trách trung thành.
Hắn nói rất lâu, giọng đầy xúc động, nhưng Smee vốn đơn giản và thiển cận, chẳng hiểu gì. Tuy vậy, hắn chỉ nghe được có tên Peter:
- Trước nhất, là ta cần phải tóm được thằng thủ lĩnh của chúng, Peter Pan – Hook hung dữ nói – chính nó đã cắt cụt tay ta.
Hắn giơ cái móc sắt lên đe dọa.
- Từ lâu ta đã chờ được bắt tay nó với cái móc sắt này! Ta sẽ băm nhỏ nó ra!
- Nhưng tôi đã nghe thủ lĩnh bảo là cái móc sắt này lợi hại bằng mười hai lần bàn tay trong việc chải đầu và một lô các công dụng khác cơ mà.
- Đúng thế, nếu ta là đàn bà, ta sẽ ước gì đẻ ra được lũ con với cái móc kiểu này thay cho tay.
Hắn tự hào ngắm nhìn móc sắt và khinh thị nhìn sang bàn tay lành lặn. Rồi hắn lại cau mày.
- Peter đã ném tay ta cho con cá sấu qua đường lúc đó - hắn nghiến răng nói.
- Tôi cũng nhận thấy thủ lĩnh sợ cá sấu quá thể - Smee nhận xét.
- Không phải ta sợ cá sấu, ta chỉ sợ có một con cá sấu ấy thôi.
Hắn hạ giọng.
- Smee, tay ta quá ngon đối với nó, cho nên từ đó nó bèn cứ nhằng nhẵng đuổi theo ta, trên đất liền, trên biển, vừa đi vừa liếm mép khi nghĩ tới lúc nó được xơi nốt phần còn lại.
- Nói cho cùng thì đấy cũng là nó khen thủ lĩnh.
- Tao chẳng cần khen kiểu đấy – Hook gào lên – tao muốn giết cái thằng Peter Pan đã dám cho con quái vật ấy bén mùi thịt tao.
Hắn ngồi xuống một cây nấm lớn và run lên :
- Smee, con quái sấu ấy đáng ra đã bắt được ta và xơi tái từ lâu rồi nhưng do vận may không ngờ, nó lại ăn phải một cái đồng hồ cứ kêu tích tắc trong bụng nó, thế là cứ khi nào nó tới gần, ta đều nghe thấy trước và ta chạy thoát.
Hắn cười nhưng tiếng cười không có gì là vui.
- Có ngày đồng hồ chết và nó sẽ bắt được thủ lĩnh – Smee tiên đoán.
Hook liếm đôi môi khô:
- Đúng vậy, chính thế mà nỗi sợ cứ đeo bám theo ta.
Từ khi hắn ngồi xuống, cảm giác nóng kỳ lạ dính vào hắn:
- Smee, chỗ ta ngồi nóng bỏng lên này!
Hắn nhảy dựng dậy :
- Smee, quỷ tha ma bắt, đít ta cháy rồi.
Chúng xem xét kỹ cái nấm. Đó là một cây nấm có kích cỡ chắc chắn chưa từng thấy trên đảo. Chúng túm lấy rìa nấm và giật ra dễ dàng vì nấm không có chân. Lạ hơn nữa là có khói bốc ra từ lỗ thân nấm. Hai tên cướp nhìn nhau :
- Ống khói ! – Chúng cùng kêu lên.
Quả là chúng đã phát hiện ra ống khói của ngôi nhà dưới đất. Mỗi khi kẻ thù tới gần, tụi trẻ lạc thường hay lấy một cây nấm che ống khói lại.
Không những có khói bay lên từ đó mà người ta còn nghe thấy cả giọng trẻ con vì lũ trẻ cảm thấy an toàn trong nơi ẩn nấp nên tán gẫu và cười đùa một cách vô tư. Bọn cướp căng thẳng lắng nghe một hồi, rồi chúng đặt cây nấm vào chỗ cũ. Sau đó, chúng tìm kiếm xung quanh và chẳng mấy chốc đã tìm ra bảy lỗ trổ trên bảy cái cây.
- Thủ lĩnh có nghe thấy chúng bảo nhau là Peter không có nhà hay không? – Smee vừa thì thầm hỏi vừa mân mê máy khoan Johnny.
Hook gật đầu. Hắn trầm tư suy tính một lúc rồi nở một nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt sạm nắng. Smee đành chờ phản ứng của sếp.
- Thủ lĩnh tính sao đây ? - Hắn săn đón hỏi.
- Quay trở về tàu – Hook nghiến răng chậm rãi trả lời – Ta làm một chiếc bánh thật to rồi đổ đường xanh lên trên. Chắc đây chỉ có một phòng, vì chỉ có một ống khói. Cái lũ chuột chũi ngu xuẩn ấy không biết rằng chúng chẳng việc gì lại cần phải có mỗi thằng một cửa ra vào. Chứng tỏ rằng chúng không có mẹ. Ta sẽ để chiếc bánh trên bờ hồ Tiên cá. Bọn này hay ra đấy bơi và chơi với lũ tiên cá. Chúng sẽ thấy cái bánh và sẽ xơi kỳ hết thì thôi. Vì chúng không có mẹ nên không thể biết rằng ăn một cái bánh quá bổ và quá béo là nguy hiểm như thế nào.
Hắn phá lên cười, lần này thì hắn cười thật thoải mái.
- Ha ha ha ! Và thế là chúng sẽ chết !
Smee càng nghe càng phục.
- Thật là mánh khóe khôn ngoan và gian nhất mà tôi được biết!
Trong cơn vui sướng, chúng nhảy múa và hát:
Áp sát mạn tàu khi ta xuất hiện
Cả lũ bay đều run sợ trong quần
Xương thì dày còn da lại mỏng
Móc sắt vào là thiệt đến thân
Chúng vừa cất lời thì chợt có tiếng động. Tiếng kêu ken két khẽ đến nỗi lá rơi cũng có thể làm át đi, rồi tiếng động rõ nét hơn:
Tích! Tích! Tích! Tích!...
Hook đứng sững người, rùng mình, một chân co lên.
- Con cá sấu ấy đấy - hắn nói như nghẹn đi.
Rồi hắn chuồn lẹ, theo sau là tên quản lý.
Đó quả là con cá sấu thật. Nó đã vượt qua được toán Da đỏ đang đi truy lùng bọn cướp biển còn nó thì đuổi theo Hook.
Lại một lần nữa, bọn con trai trồi lên mặt đất nhưng những mối hiểm nguy trong đêm tối chưa tan hết vì Nibs hiện ra giữa đám, thở không ra hơi, kéo theo một bầy chó sói lưỡi thè lè đang hú lên những tiếng kêu ghê rợn.
- Cứu tớ với ! Cứu tớ với – Nibs vừa kêu vừa ngã vật xuống đất.
- Chúng tớ phải làm gì ? Làm gì ?
Đối với Peter thì quả là sung sướng khi biết rằng trong những phút giây nguy hiểm, mọi người đều nghĩ đến cậu.
- Nếu Peter ở đây thì cậu ấy làm gì nhỉ ? - Cả bọn đều kêu lên.
Gần như đồng thời, chúng cùng nói :
- Có khi Peter sẽ nhìn chúng qua hai cẳng chân.
Rồi chúng cùng tiếp :
- Chúng mình cùng làm như Peter đi.
Quả là không có cách nào tốt hơn để rũ bỏ được lũ sói. Và cả bọn cùng chổng mông lên trời, cúi nhìn lũ chó sói qua hai chân dang rộng. Vài giây dài tưởng chừng như thế kỷ trôi qua rồi chiến thắng đã rõ ràng. Khi tụi trẻ tiến lên trong tư thế đáng sợ đó, lũ chó sói đột nhiên quay ngoắt lại và bỏ chạy cúp cả đuôi. Nibs bấy giờ mới đứng dậy đượcvà bọn trẻ tự nhủ rằng mắt thằng bé này vẫn còn như đang nhìn thấy chó sói mà lại không phải là chó sói.
- Tớ nhìn thấy một thứ tuyệt vời trên cả tuyệt vời – nó kể trong lúc bọn trẻ vây quanh nó – Có một con chim trắng, bay ở phía này này.
- Là chim gì ?
- Tớ không biết – Nibs thích thú kể - nhưng nó có vẻ mệt mỏi. Với lại nó vừa bay vừa kêu "Khổ thân Wendy!"
- Khổ thân Wendy à ?
- Tớ nhớ là có những loài chim tên là chim Wendy – Slightly vội kêu.
- Nhìn kìa, nó đấy ! – Curly vừa la vừa giơ tay chỉ về phía Wendy trên không trung.
Wendy giờ đây gần như bay ngay phía trên đầu tụi trẻ và chúng nghe thấy tiếng cô rên rỉ. Nhưng còn rõ hơn nữa là tiếng Tinker Bell. Cô tiên ghen tức đã buông rơi tất cả những dấu hiệu giả danh tình bạn và ra sức nhào vào Wendy, cấu xé cô này thật tàn nhẫn.
- Chào Tinker Bell! - Bọn trẻ ngạc nhiên kêu lên.
Tinker Bell lanh lảnh kêu lên:
- Peter muốn các cậu bắn vào con Wendy này đấy.
Bọn trẻ không có thói quen cãi lại lệnh của Peter.
- Tuân lệnh sếp – chúng ngây thơ kêu – nhanh nhanh, chúng mình lấy cung tên ra thôi.
Tất cả đều chạy về lỗ cây của mình trừ Tootles. Nó đã mang sẵn cung tên trong tay. Tinker Bell nhìn thấy và xoa tay.
- Nhanh lên, Tootles, nhanh. Peter sẽ vui lắm đấy.
Tootles luống cuống chỉnh mũi tên.
- Tránh ra, Tinker Bell.
Rồi nó thả dây cung và Wendy rơi phịch xuống đất, mũi tên cắm trên ngực.
Trong lúc Peter đi vắng, cuộc sống trên đảo rất bình yên: buổi sáng, các cô tiên dậy muộn hơn một tiếng đồng hồ, các con vật chăm lo cho lũ con. Người Da đỏ yến tiệc phè phỡn liên tục sáu ngày sáu đêm liền và khi lũ cướp biển và bọn trẻ lạc đánh nhau thì chúng chỉ tung ra những lời thách thức. Nhưng Peter là người vốn ghét sự trì trệ, khi chú về mọi người lại trở nên hoạt bát hơn: nếu bạn ghé tai xuống đất mà nghe, bạn sẽ thấy cuộc sống đang sôi động trên cả hòn đảo.
Tối hôm đó, các lực lượng chính của đảo đang được bố trí như sau: bọn con trai bị lạc đang đi tìm Peter, bọn cướp biển đang đi tìm lũ trẻ lạc, người Da đỏ đang đi tìm cướp biển và lũ dã thú đang đi tìm người Da đỏ. Chúng chạy đi tìm nhau vòng quanh như vậy trên đảo nhưng chẳng bao giờ gặp nhau vì cả bọn đều chạy nhanh như nhau.
Tất cả đều rất khát máu ngoại trừ duy nhất lần này bọn trẻ lạc đang nhăm nhăm tìm cho được thủ lĩnh của chúng. Số lượng chúng thay đổi rất nhiều trên đảo tùy theo chúng có bị giết hay không. Mỗi khi chúng bắt đầu lớn lên, và việc này là sai quy định, Peter liền tiêu diệt chúng không thương xót. Tối hôm đó, có sáu đứa trẻ lạc, kể cả hai anh em sinh đôi. Ta cứ giả vờ nằm dài ra trong vườn mía mà nhìn chúng cầm dao nối đuôi nhau mà xem. Peter đã cấm chúng không được tìm cách giống thủ lĩnh và chúng mặc những tấm da gấu do chúng giết. Trong da gấu, trông chúng tròn trịa và mịn màng lông lá đến nỗi nếu chúng ngã chắc chắn chúng sẽ lăn lông lốc. Bởi vậy, chúng đặt bước chân cho thật chắc chắn.
Đi đầu lúc này là Tootles, không phải vì nó dát nhất mà vì nó là đứa không may nhất trong số bọn trẻ đầu óc điên rồ này. Nó không biết nhiều cuộc chiến phiêu lưu như những đứa khác vì các sự kiện quan trọng đều diễn ra trong lúc nó vắng mặt. Tỉ như khi nó thấy mọi việc đều yên tĩnh, nó đi kiếm củi đốt lửa và lúc quay về thì các bạn đã đang chùi máu vấy bẩn rồi. Sự không may đó khiến nó có vẻ u sầu và đáng ra phải tức tối cảu rảu thì tính cách nó lại mềm yếu đi và nó trở thành thằng dễ tính nhất trong cả bọn. Tội nghiệp Tootles, tối nay cậu đang gặp nguy hiểm đấy. Cuộc phiêu lưu đang rình rập cậu có khi lại khiến cậu đau buồn vô hạn. Cẩn thận, Tootles, tối nay Tinker Bell đang bị nỗi độc ác ám ảnh, đang tìm kiếm trả thù và nghĩ rằng Tootles sẽ là cậu bé dễ bị lừa nhất trong cả bọn. Hãy cẩn thận với Tinker Bell!
Ước gì chúng nghe thấy nhỉ, nhưng chúng ta có đang ở trên đảo đâu và Tootles tiếp tục vừa đi vừa gặm móng tay.
Sau đó đến Nibs, vui tươi và mũm mĩm, theo sau là Slightly, người gọt còi từ các cành cây, và nhảy múa say sưa theo các điệu nhạc của riêng mình. Slightly cao ngạo nhất trong bọn trẻ lạc. Nó cứ tưởng rằng nó nhớ được những gì xảy ra hồi nó chưa bị lạc, phong tục xứ sở của nó, và sự hoang tưởng này khiến mũi nó đã hếch lại càng hớt lên trời. Curly đi thứ tư và nó hay phải tự nhận tội mỗi khi Peter oai phong ra lệnh: “Kẻ nào chịu trách nhiệm về việc này, hay việc kia, hãy bước ra khỏi hàng!” Đến nỗi mà bây giờ nó liền máy móc bước ra cho nhanh ngay khi được lệnh.
Cuối cùng là đến hai đứa sinh đôi, chẳng thể nào tả được chúng vì chính chúng cũng còn nhầm. Peter không bao giờ biết bọn sinh đôi là như thế nào và toàn băng đảng không được phép biết điều mà thủ lĩnh không biết, hai đứa sinh đôi đành chịu sự mơ hồ về nhân thân của chúng và luôn cố gắng làm cho mọi người hài lòng bằng cách luôn ở cạnh nhau, như thể để xin lỗi vì cái nỗi quá giống nhau.
Bọn trẻ lạc biến đi trong bóng đêm và sau đó một lúc, một lúc ngắn ngủi thôi vì mọi việc diễn ra rất nhanh chóng trên hòn đảo này, đến lượt hiện ra bọn cướp biển đang đuổi theo trẻ lạc. Chúng ta nghe thấy tiếng chúng trước khi nhìn thấy và bao giờ chúng cũng hát bài hát đó:
Chuẩn bị thả neo nào! Gỡ cuộn dây neo!
Cướp biển sau lưng nào! Tấn công tàu chiến!
Và nếu chúng ta bị dính
Bởi loạt đạn súng trường
Chúng ta sẽ về chầu Diêm vương
Chưa bao giờ ta lại thấy lủng lẳng trên giá treo cổ một đám người đáng khinh hơn thế. Đi vượt lên phía trước là gã Cecco đẹp trai người Ý, hơi động tĩnh gì là lại ghé tai xuống đất để lắng nghe, đôi tay to lớn để trần, tai đeo hoa tai hình số tám. Hắn ta đã từng khắc tên mình bằng máu trên lưng quan thống đốc nhà tù thành Goa. Tiếp sau là tên da đen khổng lồ có rất nhiều tên từ khi hắn từ bỏ cái tên mà các bà mẹ da đen đặt cho để dọa bọn trẻ sống dọc bờ sông Guidjo-Mo. Rồi đến Bill Jukes, khắp người không chỗ nào không xăm, cũng là gã đã được nhận sáu lần mười hai roi chín dải từ tay Flint trước khi buông rơi túi tiền. Và rồi là Cookson, được coi là anh em với Murphy Đen (điều chưa bao giờ được chứng minh), và đến Startkey, trước kia là gác cổng trường học và bao giờ cũng giết người với phương pháp hết sức tinh tế. Rồi là Skylights (Skylights của Morgan), rồi Smee, viên quản lý người Ai-rơ-len, một gã vui tính sẵn sàng giết kẻ đối đầu mà chẳng thù oán gì và là tên duy nhất không có tính ba phải trong đội của Hook, và gã nhà quê Noodler có tay gắn trên lưng, và Robulus Mullins, Alf Mason và còn nhiều tên cướp khác nổi tiếng và được nể vì trong toàn vùng biển Caribe.
Giữa đám cướp đó là con người đen tối nhất và cũng đáng sợ nhất, James Hook, hay như chính hắn đã tự viết, Jas. Hook, kẻ duy nhất mà See-Cook sợ. Ngồi chễm chệ trong một chiếc xe thô kệch do quân của hắn kéo, Hook mang một chiếc móc sắt thay cho tay phải và thỉnh thoảng dùng móc đó để thúc quân kéo xe đi nhanh hơn. Tên kẻ cướp đáng sợ này xử sự với lính như với một bầy chó và chúng cũng tuân lệnh hắn như bầy chó. Về hình dáng bên ngoài, hắn gầy, da ngăm ngăm, mớ tóc dài đen nom xa trông như một chuỗi nến đen khiến cho nét mặt đều đặn của hắn đầy vẻ đe dọa. Mắt hắn màu tím nhạt và mang nét ưu phiền, trừ khi hắn ngoắc cái móc vào thân thể bạn. Khi đó, trong ánh mắt hắn lóe lên hai ngọn lửa hung bạo. Hắn tỏ ra quý phái kiểu cách như một nhà quý tộc, kể cả lúc hắn mổ bụng bạn ra, và có người cam đoan với tôi hắn quả là một tay kể chuyện có hạng. Hắn tỏ ra khủng khiếp nhất khi hắn thể hiện sự lịch sự tinh tế, là dấu hiệu rõ nét nhất của sự quý phái. Ngôn từ tao nhã, kể cả khi hắn đang nguyền rủa, làm nổi bật rõ sự khác biệt về tầng lớp xã hội giữa hắn và bầy đoàn của hắn. Là người rất dũng cảm, hắn chỉ sợ có mỗi việc nhìn thấy máu của chính mình vốn rất đặc và có màu khác thường. Hắn ăn mặc theo kiểu của Saclơ đệ nhị vì trong cuộc đời cướp biển của hắn, có người đã bảo trông hắn có nét giống những người trong dòng họ Stuart với số phận bi thảm. Mồm hắn ngậm một thứ dụng cụ kỳ quặc do chính hắn tự phát minh ra cho phép hắn hút được hai điếu xì gà một lúc. Nhưng rõ rành như hai với hai là bốn, nổi bật nhất trên con người hắn vẫn là cái móc sắt.
Bây giờ ta hãy cho một tên cướp biển chết đi để minh họa cho phương pháp của Hook. Bớt Skylights đi chẳng hạn. Trong lúc toàn đoàn đang tiến lên, Skylights vụng về vấp phải chủ tướng, làm xô lệch cổ áo viền đăng ten của Hook, thế là cái móc sắt loáng lên như tia chớp, có tiếng rít lên ngắn gọn, tiếng kêu thét, rồi xác Skylights bị vứt sang bên và bọn cướp đi qua. Hook thậm chí còn không bỏ xì gà ra khỏi miệng. Đó chính là con người đáng sợ mà Peter phải đối đầu. Ai sẽ thắng đây? Im lìm bám theo sau bọn cướp biển trên con đường chiến tranh, là người Da đỏ với ánh mắt nhìn cảnh giác, ai không tinh thì không nhìn thấy họ. Họ mang rìu của dân Da đỏ và dao quắm, thân thể để trần của họ vẽ sơn nhằng nhịt và bôi dầu. Ngang lưng treo những bộ da đầu của cả bọn trẻ lạc lẫn bọn cướp biển vì đây chính là người Da đỏ thuộc bộ lạc Negrito, chớ nên nhầm họ với bộ lạc Delaware đầy lòng nhân hậu hoặc với người Huron. Đi tiên phong trinh sát trong tư thế bò là Báo Nhỏ Lớn, một chiến binh có nhiều tấm da đầu treo ngang thân đến nỗi việc bò của anh ta gặp khá nhiều khó khăn. Đi cuối đoàn là Hoa Huệ Vằn, dáng đi kiêu hãnh đúng như một công chúa đích thực phải như vậy. Đó là cô gái xinh đẹp nhất trong các cô sơn nữ da màu đồng và là người được các chiến binh Negrito yêu quý nhất. Tâm tính nàng lúc thì điệu đà, lúc thì kiêu hãnh xa cách, khi thì lại si tình. Không một người chiến binh nào lại không mơ có nàng làm vợ, nhưng nàng có cách sử dụng lưỡi rìu để tránh bị đưa tới làm lễ cưới trước ban thờ. Hãy nhìn xem họ tiến lên trên những cành cây mà không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Người ta may lắm cũng chỉ nghe thấy tiếng thở hơi dồn dập của họ. Thực tế là họ có hơi mập ra do ăn uống phè phỡn, nhưng rồi họ sẽ thon gọn lại ngay thôi và lúc này đó chính là mối nguy duy nhất đang đe dọa họ.
Người Da đỏ biến nhanh như khi họ tới, như những hình bóng. Tiếp sau đó là các loài dã thú trong đội hình vừa lộn xộn vừa dàn trải nào hổ, nào sư tử, nào gấu và vô vàn những con vật khác bé hơn đang chạy trốn vì dã thú, nhất là những loài ăn thịt người, sống cạnh nhau trên hòn đảo được ưu đãi này. Chúng chạy, lưỡi thè lè ra. Đêm nay, chúng đang đói.
Khi cả bầy đã đi qua, hiện lên một con cuối cùng, một con cá sấu to kinh dị. Chúng ta sẽ biết nó đuổi theo ai.
Cá sấu qua xong rồi lại đến bọn con trai vì cuộc đuổi bắt phải tiếp tục mãi cho đến khi nào một trong số các tốp này dừng lại hoặc thay đổi tốc độ. Khi đó chúng sẽ nhanh chóng va vào nhau. Nay thì tốp nào cũng đang chăm chăm nhìn về phía trước mà chẳng mảy may bận tâm đến mối hiểm nguy có thể xuất hiện từ phía sau. Đó là thực tế trên đảo.
Những kẻ đầu tiên tách ra khỏi cái vòng quay đèn cù này là đám trẻ lạc. Chúng lăn vào đám cỏ cao gần nơi chúng ở dưới đất. "Giá mà Peter trở về nhỉ", chúng lo lắng nghĩ vậy, mặc dù tất cả đều to lớn hơn thủ lĩnh.
- Tớ là đứa duy nhất không sợ bọn cướp biển – Slightly nói với cái giọng khiến nhiều đứa khác phát chán.
Chắc có tiếng gì đấy từ nơi xa vọng về khiến nó lo ngại nên nó vội thêm:
- Nhưng tớ rất mong Peter về và cho chúng mình biết thêm tin tức về Lọ Lem.
Cả bọn bắt đầu kể về Lọ Lem và Tootles cam đoan rằng mẹ nó rất giống Lọ Lem. Chỉ khi nào Peter đi vắng, bọn trẻ mới dám nói chuyện về mẹ chúng, một chủ đề mà Peter không bao giờ cho phép động tới.
- Kỷ niệm duy nhất của tớ về mẹ tớ là mẹ tớ rất hay bảo bố tớ: " Ước gì em có tài khoản riêng nhỉ! " Tớ không biết tài khoản là cái gì nhưng tớ cũng rất thích nếu được mẹ cho một cái.
Trong khi chúng nói chuyện, có tiếng gì từ xa vọng tới. Bạn cũng như tôi không quen với đời sống hoang dã chắc chẳng thể nào nghe được gì, nhưng tai bọn trẻ rất thính đã bắt được bài hát này:
Yô hô, đời cướp biển là đây
Xương sọ, xương ống chân lủng lẳng treo đầy!
Rượu ngon, nhắm tốt, dây thừng dẻo
Hát lên nào Davy Johns, hoan hô!
Ngay tức thì, bọn trẻ lạc… nhưng chúng đâu rồi nhỉ? Chúng đã biến mất, nhanh hơn thỏ.
Tôi sẽ bảo cho các bạn biết chúng ở đâu. Trừ Nibs đang đi trinh thám, cả bọn đã chui vào trong nhà ngầm dưới đất, một nơi ở đầy thú vị. Nhưng chúng làm thế nào mà được như thế? Vì chẳng thấy lối vào ở đâu, dù cho ta có dọn đi một đống bụi cây, ta cũng chỉ thấy có lối vào một cái hang mà thôi. Tuy vậy, bạn thử nhìn kỹ hơn mà xem, có khi bạn sẽ thấy trên bảy thân cây to mà rỗng, có những lỗ khoét vừa với thân hình một đứa trẻ. Đó chính là bảy lối vào của nơi ẩn náu dưới đất mà Hook đã vô vọng tìm kiếm bao đêm trăng. Liệu đêm nay hắn có tìm thấy không?
Trong lúc bọn cướp biển đang tiến lên, đôi mắt tinh tường của Startkey thoáng thấy Nibs đang lẩn lướt đằng sau các gốc cây và ngay tức thì, hắn chĩa súng ngắn vào cậu bé. Nhưng một cái móc sắt đã cào lên vai hắn.
- Thủ lĩnh, thả tôi ra - hắn vặn người vì đau kêu lên.
Và thế là lần đầu tiên ta được nghe giọng của Hook. Giọng tên cướp rắn đanh.
- Dẹp súng của mày đi đã - hắn đe dọa nói.
- Nhưng đó là một thằng ranh con mà thủ lĩnh căm thù ghê gớm cơ mà, tôi đang định hạ nó đây.
- Để bọn Da đỏ nghe thấy tiếng súng ấy hả. Mày có định để chúng lột da đầu hay không đấy?
- Thủ lĩnh, hay để tôi đuổi theo nó? – Smee đề nghị - tôi sẽ dùng máy khoan Johnny ngoáy cho nó một cái?
Smee luôn nghĩ ra các loại tên gọi đủ kiểu cho mọi thứ, và con dao dài của hắn tên là máy khoan Johnny vì hắn có thói quen dùng lưỡi dao ngoáy trong vết thương. Ta còn có thể nêu những điểm hay ho khác của Smee. Chẳng hạn như sau khi giết người, không phải hắn chùi vũ khí mà hắn lau kính.
- Johnny làm việc không gây tiếng động - hắn nhắc Hook.
- Bây giờ không phải lúc, Smee – Hook hầm hừ - Thằng này chỉ có một mình và ta muốn tóm được cả bảy đứa. Nào, tản ra và tìm bằng được lũ chúng cho ta.
Bọn cướp biển tan vào bóng đêm và chỉ còn lại tên thủ lĩnh cùng Smee. Hook thở dài, tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại như vậy, có thể là vì buổi tối quá trong lành. Và thế là hắn bèn tâm sự với tên phụ trách trung thành.
Hắn nói rất lâu, giọng đầy xúc động, nhưng Smee vốn đơn giản và thiển cận, chẳng hiểu gì. Tuy vậy, hắn chỉ nghe được có tên Peter:
- Trước nhất, là ta cần phải tóm được thằng thủ lĩnh của chúng, Peter Pan – Hook hung dữ nói – chính nó đã cắt cụt tay ta.
Hắn giơ cái móc sắt lên đe dọa.
- Từ lâu ta đã chờ được bắt tay nó với cái móc sắt này! Ta sẽ băm nhỏ nó ra!
- Nhưng tôi đã nghe thủ lĩnh bảo là cái móc sắt này lợi hại bằng mười hai lần bàn tay trong việc chải đầu và một lô các công dụng khác cơ mà.
- Đúng thế, nếu ta là đàn bà, ta sẽ ước gì đẻ ra được lũ con với cái móc kiểu này thay cho tay.
Hắn tự hào ngắm nhìn móc sắt và khinh thị nhìn sang bàn tay lành lặn. Rồi hắn lại cau mày.
- Peter đã ném tay ta cho con cá sấu qua đường lúc đó - hắn nghiến răng nói.
- Tôi cũng nhận thấy thủ lĩnh sợ cá sấu quá thể - Smee nhận xét.
- Không phải ta sợ cá sấu, ta chỉ sợ có một con cá sấu ấy thôi.
Hắn hạ giọng.
- Smee, tay ta quá ngon đối với nó, cho nên từ đó nó bèn cứ nhằng nhẵng đuổi theo ta, trên đất liền, trên biển, vừa đi vừa liếm mép khi nghĩ tới lúc nó được xơi nốt phần còn lại.
- Nói cho cùng thì đấy cũng là nó khen thủ lĩnh.
- Tao chẳng cần khen kiểu đấy – Hook gào lên – tao muốn giết cái thằng Peter Pan đã dám cho con quái vật ấy bén mùi thịt tao.
Hắn ngồi xuống một cây nấm lớn và run lên :
- Smee, con quái sấu ấy đáng ra đã bắt được ta và xơi tái từ lâu rồi nhưng do vận may không ngờ, nó lại ăn phải một cái đồng hồ cứ kêu tích tắc trong bụng nó, thế là cứ khi nào nó tới gần, ta đều nghe thấy trước và ta chạy thoát.
Hắn cười nhưng tiếng cười không có gì là vui.
- Có ngày đồng hồ chết và nó sẽ bắt được thủ lĩnh – Smee tiên đoán.
Hook liếm đôi môi khô:
- Đúng vậy, chính thế mà nỗi sợ cứ đeo bám theo ta.
Từ khi hắn ngồi xuống, cảm giác nóng kỳ lạ dính vào hắn:
- Smee, chỗ ta ngồi nóng bỏng lên này!
Hắn nhảy dựng dậy :
- Smee, quỷ tha ma bắt, đít ta cháy rồi.
Chúng xem xét kỹ cái nấm. Đó là một cây nấm có kích cỡ chắc chắn chưa từng thấy trên đảo. Chúng túm lấy rìa nấm và giật ra dễ dàng vì nấm không có chân. Lạ hơn nữa là có khói bốc ra từ lỗ thân nấm. Hai tên cướp nhìn nhau :
- Ống khói ! – Chúng cùng kêu lên.
Quả là chúng đã phát hiện ra ống khói của ngôi nhà dưới đất. Mỗi khi kẻ thù tới gần, tụi trẻ lạc thường hay lấy một cây nấm che ống khói lại.
Không những có khói bay lên từ đó mà người ta còn nghe thấy cả giọng trẻ con vì lũ trẻ cảm thấy an toàn trong nơi ẩn nấp nên tán gẫu và cười đùa một cách vô tư. Bọn cướp căng thẳng lắng nghe một hồi, rồi chúng đặt cây nấm vào chỗ cũ. Sau đó, chúng tìm kiếm xung quanh và chẳng mấy chốc đã tìm ra bảy lỗ trổ trên bảy cái cây.
- Thủ lĩnh có nghe thấy chúng bảo nhau là Peter không có nhà hay không? – Smee vừa thì thầm hỏi vừa mân mê máy khoan Johnny.
Hook gật đầu. Hắn trầm tư suy tính một lúc rồi nở một nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt sạm nắng. Smee đành chờ phản ứng của sếp.
- Thủ lĩnh tính sao đây ? - Hắn săn đón hỏi.
- Quay trở về tàu – Hook nghiến răng chậm rãi trả lời – Ta làm một chiếc bánh thật to rồi đổ đường xanh lên trên. Chắc đây chỉ có một phòng, vì chỉ có một ống khói. Cái lũ chuột chũi ngu xuẩn ấy không biết rằng chúng chẳng việc gì lại cần phải có mỗi thằng một cửa ra vào. Chứng tỏ rằng chúng không có mẹ. Ta sẽ để chiếc bánh trên bờ hồ Tiên cá. Bọn này hay ra đấy bơi và chơi với lũ tiên cá. Chúng sẽ thấy cái bánh và sẽ xơi kỳ hết thì thôi. Vì chúng không có mẹ nên không thể biết rằng ăn một cái bánh quá bổ và quá béo là nguy hiểm như thế nào.
Hắn phá lên cười, lần này thì hắn cười thật thoải mái.
- Ha ha ha ! Và thế là chúng sẽ chết !
Smee càng nghe càng phục.
- Thật là mánh khóe khôn ngoan và gian nhất mà tôi được biết!
Trong cơn vui sướng, chúng nhảy múa và hát:
Áp sát mạn tàu khi ta xuất hiện
Cả lũ bay đều run sợ trong quần
Xương thì dày còn da lại mỏng
Móc sắt vào là thiệt đến thân
Chúng vừa cất lời thì chợt có tiếng động. Tiếng kêu ken két khẽ đến nỗi lá rơi cũng có thể làm át đi, rồi tiếng động rõ nét hơn:
Tích! Tích! Tích! Tích!...
Hook đứng sững người, rùng mình, một chân co lên.
- Con cá sấu ấy đấy - hắn nói như nghẹn đi.
Rồi hắn chuồn lẹ, theo sau là tên quản lý.
Đó quả là con cá sấu thật. Nó đã vượt qua được toán Da đỏ đang đi truy lùng bọn cướp biển còn nó thì đuổi theo Hook.
Lại một lần nữa, bọn con trai trồi lên mặt đất nhưng những mối hiểm nguy trong đêm tối chưa tan hết vì Nibs hiện ra giữa đám, thở không ra hơi, kéo theo một bầy chó sói lưỡi thè lè đang hú lên những tiếng kêu ghê rợn.
- Cứu tớ với ! Cứu tớ với – Nibs vừa kêu vừa ngã vật xuống đất.
- Chúng tớ phải làm gì ? Làm gì ?
Đối với Peter thì quả là sung sướng khi biết rằng trong những phút giây nguy hiểm, mọi người đều nghĩ đến cậu.
- Nếu Peter ở đây thì cậu ấy làm gì nhỉ ? - Cả bọn đều kêu lên.
Gần như đồng thời, chúng cùng nói :
- Có khi Peter sẽ nhìn chúng qua hai cẳng chân.
Rồi chúng cùng tiếp :
- Chúng mình cùng làm như Peter đi.
Quả là không có cách nào tốt hơn để rũ bỏ được lũ sói. Và cả bọn cùng chổng mông lên trời, cúi nhìn lũ chó sói qua hai chân dang rộng. Vài giây dài tưởng chừng như thế kỷ trôi qua rồi chiến thắng đã rõ ràng. Khi tụi trẻ tiến lên trong tư thế đáng sợ đó, lũ chó sói đột nhiên quay ngoắt lại và bỏ chạy cúp cả đuôi. Nibs bấy giờ mới đứng dậy đượcvà bọn trẻ tự nhủ rằng mắt thằng bé này vẫn còn như đang nhìn thấy chó sói mà lại không phải là chó sói.
- Tớ nhìn thấy một thứ tuyệt vời trên cả tuyệt vời – nó kể trong lúc bọn trẻ vây quanh nó – Có một con chim trắng, bay ở phía này này.
- Là chim gì ?
- Tớ không biết – Nibs thích thú kể - nhưng nó có vẻ mệt mỏi. Với lại nó vừa bay vừa kêu "Khổ thân Wendy!"
- Khổ thân Wendy à ?
- Tớ nhớ là có những loài chim tên là chim Wendy – Slightly vội kêu.
- Nhìn kìa, nó đấy ! – Curly vừa la vừa giơ tay chỉ về phía Wendy trên không trung.
Wendy giờ đây gần như bay ngay phía trên đầu tụi trẻ và chúng nghe thấy tiếng cô rên rỉ. Nhưng còn rõ hơn nữa là tiếng Tinker Bell. Cô tiên ghen tức đã buông rơi tất cả những dấu hiệu giả danh tình bạn và ra sức nhào vào Wendy, cấu xé cô này thật tàn nhẫn.
- Chào Tinker Bell! - Bọn trẻ ngạc nhiên kêu lên.
Tinker Bell lanh lảnh kêu lên:
- Peter muốn các cậu bắn vào con Wendy này đấy.
Bọn trẻ không có thói quen cãi lại lệnh của Peter.
- Tuân lệnh sếp – chúng ngây thơ kêu – nhanh nhanh, chúng mình lấy cung tên ra thôi.
Tất cả đều chạy về lỗ cây của mình trừ Tootles. Nó đã mang sẵn cung tên trong tay. Tinker Bell nhìn thấy và xoa tay.
- Nhanh lên, Tootles, nhanh. Peter sẽ vui lắm đấy.
Tootles luống cuống chỉnh mũi tên.
- Tránh ra, Tinker Bell.
Rồi nó thả dây cung và Wendy rơi phịch xuống đất, mũi tên cắm trên ngực.
Danh sách chương