"Hạ tổng, chúng ta có cần chuẩn bị lễ vật khi gặp Tiêu tổng không?"

Tiểu Doãn thư ký như thường lệ hỏi Hạ Tử Nhiễm về "lễ vật". Nguyên lai mỗi lần gặp mặt vị giám đốc kia đều phải dâng một lễ vật làm tin. Thật lạ là nàng không cần những thứ xa hoa, mà quà càng sáng tạo càng tốt. Trong giới giải trí, không ai là không biết đên Tiêu tổng yêu nghiệt nổi tiếng cổ quái.

"À, hôm nay đã có lễ vật sống động rồi, chị trình cho tôi báo cáo hoàn chỉnh của hợp đồng là được."

Hạ tổng không ngước mặt lên mà cắm cúi xử lí văn kiện, bởi lẽ nàng đã có chuẩn bị từ sớm rồi. Tiểu Doãn liền báo cáo về một vài sự kiện trong công ty cần xử lí xong thì lui ra khỏi phòng tổng tài,trả lại đó vẻ trầm mặc vốn có. Lúc này trong phòng, dưới lớp tóc dài đen nhánh kia chính là nụ cười đắc ý của Hạ Tử Nhiễm.

-------

"Tiểu Doãn, tối nay... Có thể cho tôi thời gian được không?"

Một nam nhân thân tây trang ngập ngừng mở lời với thư kí Tiểu Doãn. Chỉ thấy nàng lặng lẽ đáp lại ánh mắt kia là sự im lặng. Tiểu Doãn vốn rất trầm tĩnh, nàng là một nữ nhân từng trải đời và cả tình trường nên nàng rất hiểu tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu. Tiểu Doãn nhẹ nhàng đẩy kính lên cao, còn chưa kịp đáp lại nam nhân còn mong chờ kia thì thanh âm khác lại vang lên.

"Chị Tiểu Doãn!!!! Tôi có việc cần hỏi...Ah... Giám đốc Trương, anh cũng ở đây? Thật ngại quá nhưng tôi gấp lắm!"

Nữ nhân với mái tóc xoăn dài rực đỏ thật đối lập với bộ váy công sở kéo tay Tiểu Doãn "thân thiết".

"Ah...Vậy các cô xử lý công việc trước đi."

Giám đốc tiêu thụ Trương Thức bèn nhường lại mỹ nhân cho nữ nhân mới đến, lòng tiếc nuối rời đi.

"Cố Vân Hỉ, em có thể bỏ tay tôi ra rồi đó."

Hồi lâu sau khi Trương Thức đi thì Tiểu Doãn không thương tiếc giãy khỏi vòng tay Cố Vân Hỉ. Nàng tuyệt là không quen cái loại thân thiết quá này. Nhìn lại người kia dáng vẻ yêu nghiệt mà không khỏi khiến kiểu người truyền thống như Tiểu Doãn dị ứng. Nguyên lai Cố Vân Hỉ chính là giám đốc mới của bộ phận Chăm sóc khách hàng vừa được Hạ tổng thu phục từ tay của một tập đoàn rất lớn. Không hiểu vì sao nhưng từ khi nàng gia nhập Hạ thị, phản hồi từ khách hàng liền vô cùng tốt. Bất quá có một điểm Tiểu Doãn phải công nhận chính là Cố Vân Hỉ rất có tài, cộng thêm bộ dáng tiểu mỹ nhân và thanh âm đặc biệt dễ nghe khiến hầu như mọi loại khách hàng đều bị mị lực của nàng quyển rũ.

Cố Vân Hỉ nghe Tiểu Doãn tỏ vẻ ghét bỏ liền bĩu môi

"Tôi vừa cứu chị đó! Còn không cảm ơn tôi! Hừ"

"Cảm ơn công đức của cô! Việc gì nói mau."

Tiểu Doãn quả thực có phần nhẹ nhõm khi Trương Thức bị thất bại. Nhưng cũng không vì thế liền mất cảnh giác. Cố Vân Hỉ từ khi vào công ty rất hay đến làm phiền nàng bằng mấy câu hỏi ngớ ngần vô cùng. Đôi khi Tiểu Doãn nghi ngờ nữ nhân kia có chăng là tốt nghiệp đại học danh tiếng...

"Có chứ! Chính là cái này này!"

Cố Vân Hỉ gật đầu cái rụp khiến mấy sợi tóc theo đó đổ ra phía trước, tán loạn trước mặt nàng. Tiểu Doãn trông thấy một màn trẻ con thì cảnh giác cũng gỡ xuống không ít, có phần buồn cười nữa.

Vấn đề Cố Vân Hỉ hỏi lại là một chuyện vô cùng đơn giản liên quan chính sách bảo hành. Tuy nhiên Tiểu Doãn vẫn ôn tồn giảng giải cho người họ Cố kia. Cố Vân Hỉ thật ra không có thắc mắc gì, từ một tập đoàn đa quốc gia rất lớn đến Hạ thị vì mến mộ tài năng Hạ tổng chính là giảm bớt áp lực công việc cho nàng. Không có quá nhiều việc làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng mà làm khó được nàng. Chẳng qua nàng chỉ muốn đến đây để gặp được vị thư kí băng lãnh này thôi.

Cố Vân Hỉ đang ngắm nhìn sườn mặt Tiểu Doãn lúc này nhiệt tình giải thích, tầm mắt hướng đến hai cánh hoa khép mở quyến rũ kia mà nuốt một ngụm nước miếng. Phải chi được chạm vào... Ý nghĩ vừa lóe lên đã khiến Cố Vân Hỉ kinh sợ bản thân.

"Cô đã rõ chưa?"

"Giám đốc Cố."

"Cố Vân Hỉ!"

Đến khi Cố Vân Hỉ nhận ra thì Tiểu Doãn đã muốn gọi đến n lần. Nàng xấu hổ gặt đầu một cái, đôi mắt si mê thủy chung vẫn dừng lại trên biểu tình nhíu mày của Tiểu Doãn.

"Xong liền đi đi, tôi còn nhiều việc lắm."

"Ân tôi đi...Ah...Cảm ơn chị nha!"

Cố Vân Hỉ đạt được mục tiêu liền vui vẻ rời đi. Nhìn biểu tình "không có gì cũng vui vẻ" của Cố Vân Hỉ mà Tiểu Doãn thầm nghĩ tuổi trẻ thật kỳ lạ!

-------

"Sở Hàm, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

7 gìơ tối, Hạ Tử Nhiễm một thân váy đen ôm sát cơ thể ngồi trên chiếc limousine quen thuộc nhấc điện thoại gọi cho người yêu. Nguyên lai, món quà hôm nay chính là đem Tần Sở Hàm đến chỗ hẹn để ra mắt. Điều này đối với sự nghiệp vợ Hạ tổng chỉ có lợi chứ không hề có điểm hại.

"Rồi, đang đợi em."

"Em lập tức đến ngay."

Hạ Tử Nhiễm cúp máy, một mạch lái xe đến nơi Tần Sở Hàm quay quảng cáo đón nàng.

Hai người âm thầm rời khỏi nơi quay đến nhà hàng XX mà Hạ tổng ra tay mua đứt.

"Hôm nay tôi mang chị đi gặp một quý nhân. Nhất định có hai điều phải nhớ. Không để người đó hỏi được số điện thoại, thứ hai không cho nhìn vào mắt nàng quá lâu."

Hạ Tử Nhiễm dặn dò kĩ lưỡng Tần Sở Hàm trên xe. Nào là nên nói chuyện ra sao, lúc nào nên nói lúc nào không nên khiến Tần đại minh tinh nghi ngờ không biết đây có phải buổi gặp phụ huynh hay không. Chỉ biết tiểu lão công hôm nay là bắt nàng diện hẳn một bộ váy vô cùng bắt mắt, trắng toát một bộ dáng để gặp quý nhân mà thôi.

"Được rồi lão công, những gì em dặn tôi đều ghi nhớ."

Nghe đến hai chữ "lão công", mắt Hạ tổng sáng rỡ lên, trong lòng là ngàn trận vui sướng, cũng liền im lặng mỉm cười.

Hạ tổng đậu xe xong liền cùng Tần đại minh tinh tiêu soái bước vào nhà hàng. Phục vụ hai bên liền đứng thành hai hàng nghênh đón mà không dám thở mạnh. Bởi khí tức trên người hai vị đại mỹ nhân kia là một cỗ bức người. Một bên là Hạ tổng thân váy đen nữ vương, một bên là Tần đại minh tinh trắng thanh thoát mị hoặc.

Theo sự dẫn đường của một vị tiểu cô nương phục vụ, Hạ Tử Nhiễm và Tần Sở Hàm được dẫn lên tầng cao nhất. Cả hai dẫm giày cao gót lên sàn đi đến một căn phòng ăn thuộc loại xa hoa bậc nhất. Cửa được mở ra.

Bên trong dần hiện ra khung cảnh nến rượu đầy đủ. Mà thứ sáng nhất trong phòng lúc này không phải nến nữa, mà chính là một nữ nhân...không, phải là một đại mỹ nhân thuộc hàng cực phẩm trong hệ nữ vương đang ngồi bắt chéo chân một bộ dáng bên chiếc bàn thủy tinh.

Hạ Tử Nhiễm cùng Tần Sở Hàm liền tiến vào trong. Nữ nhân kia nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay mặt về phía có thanh âm, một kinh diễm mỹ cảnh liền hiện ra trong mắt Tần đại minh tinh.

Người kia tóc dài màu cà phê xoăn nhẹ được vấn kiểu cách quý phái lên cùng gương mặt chứa vạn phần khí tức đưa mắt về hai người. Đôi mắt hổ phách bắn trúng hồng tâm liền vui vẻ đứng lên tiến lại gần hơn. Rốt cuộc Tần Sở Hàm cũng hiểu vì sao lão công nàmg căn dặn tuyệt không được nhỉn vào mắt quý nhân kia quá lâu...

"Tiểu Nhiễm, tôi nhớ em chết được!"

Thanh âm vạn phần mị hoặc vang lên kèm theo là cái ôm thâm tình đồng lúc với một nụ hôn đặt lên cổ Hạ tổng. Hạ tổng không có bất ngờ, thật ra nàng đã quá quen với kiểu chào hỏi vô cùng "kỳ lạ" này của Tiêu tổng. Nhưng Tần Sở Hàm một bên trông thấy thì một phen kinh hoàng, không khỏi nhíu mày .

"Tiêu tỷ, buông ra buông ra! Thật là, từng tuổi này còn dê gái nữa!"

Hạ tổng nhẹ nhàng đẩy Tiêu tổng, thoát khỏi vòng tay cương lực của nàng mà cầm tay Tần Sở Hàm liền nói.

"Tiêu tỷ, đây là Tần Sở Hàm!"

Tiêu Mạc Ngôn là tên đại sắc lang, làm sao không nhìn thấy mỹ nhân đi cùng Hạ Tử Nhiễm chứ. Chẳng qua khi nhìn thấy trên tay trái mỗi người là chiếc nhẫn kim cương cặp đôi liền biết ngay mối quan hệ hai người. Tất cả cũng chỉ là một màn kịch vui do chính nàng dựng lên thôi.

"Tôi là Tiêu Mạc Ngôn, hân hạnh làm quen với em!"

Tiêu tổng gật đầu một cái, tay đưa ra muốn tìm nơi bắt lấy thì Tần Sở Hàm cũng vừa vặn bắt lấy. Chỉ thấy một mảnh mềm mại đến khó tả được, tựa như một luồng điện châm chích nóng ran nơi bàn tay.

"Được rồi, mau ngồi vào! Tôi còn phải về nhà sớm!"

Tiêu tổng hối thúc cả hai vẫn còn chôn chân ở cửa bước vào. Tiêu tổng theo Tần Sở Hàm đánh giá là một người rất có khí chất, mọi cái giơ tay múa chân của nàng trong lúc bàn bạc hợp đồng với Hạ Tử Nhiễm đều là một dáng pha trộn yêu mị và thanh thoát. Nhìn lại lão công nhà nàng, hình như có vài phần khí chất giống nhau đi.

"Tiêu tỷ, vài vấn đề về chi phí bộ phim có lẽ là hơi bất hợp lí đi."

"Tiểu Nhiễm, có chút tiền em liền tính toán với tôi."

"Ah tôi nào dám, chỉ là có hơi bất hợp lí ở điểm chi trả phục trang."

"Đây chính là mức thấp nhất Thắng Hoàng giúp em hạn chế rồi. Hạ Hạ lần này quyết tâm quay, tôi cũng không có cách nào khác."

"Linh Doanh tỷ? Hóa ra là vậy. Vậy liền bỏ bớt khoản này."

Người nói qua, kẻ xướng lại về hợp đồng một hồi thì thức ăn cũng được bưng lên đầy bàn. Tần Sở Hàm gọi đều là món Hạ Tử Nhiễm thích ăn nhất, chính mình chỉ gọi một dĩa salad trộn ăn nhẹ.

"Liền quyết định vậy đi."

Tiêu Mạc Ngôn tuyên bố hợp đồng được ký kết, liền lộ liễu dời tầm mắt về Tần Sở Hàm nãy giờ vẫn dừng tầm mắt trên người lão công nàng.

"Tiểu Nhiễm à, khẩu vị của em đúng là rất cao nga~"

Ý vị thâm thúy của Tiêu tổng được nàng biểu lộ thông qua cái cười treo trên môi đan xen vẻ thích thú kia.

Hạ Tử Nhiễm thầm tự hào lão bà nhà mình, nhưng cũng không quên mục đích hôm nay.

"Tần đại minh tinh chính là gà cưng của Thượng Đình, làm sao không gọi là mỹ vị cho được?"

"Hắc hắc, Thượng Đình? Liền về Thánh Hoàng, tôi biến em thành phượng hoàng rực lửa."

Tiêu Mạc Ngôn hùng hồn tuyên bố. Nguyên lai một ít tư vị của Hạ Linh Doanh liền toát ra trên người Tần Sở Hàm kia. Một chút băng lãnh, ý vị ôn nhu đan xen là cỗ mị hoặc không thể rời mắt. Hạ Tử Nhiễm biết mục đích đã đạt được, liền cong khóe môi im lặng.

"Đa tạ Tiêu tổng, đó là phúc khí của Tần Sở Hàm."

Tần đại minh tinh nhẹ giọng đáp lại, thanh âm không hề biến sắc, thậm chí còn nhiễm vài phần cương lực.

Tiêu Mạc Ngôn ngắm nhìn biểu tình kia liền cảm thấy thú vị không thôi. Bắt đầu cười rộ lên vui vẻ. Xem ra không chỉ Hạ Tử Nhiễm, nàng là phải có con phượng hoàng lửa kia về Thắng Hoàng.

Cả ba cùng nhau nói chuyện phiếm về công việc. Tần Sở Hàm phát hiện quan hệ giữa lão công nhà mình và Tiêu Mạc Ngôn có phần ái muội, nhất là khi dùng ánh mắt giao tiếp.

Liền mau chóng đến 10 giờ hơn. Tiêu tổng uống rượu là tửu lượng vô cùng tốt, liền tỉnh táo nhìn hai người kia đôi má phiếm hồn.

"Tối nay, chi bằng đi bar giải..."

Đột nhiên điện thoại nàng vang lên.

"Hạ Hạ..."

"Tôi uống rượu không nhiều, em có thể để tiểu Nhiễm làm chứng"

"Tôi về tôi về ngay..."

Tiêu Mạc Ngôn cúp điện thoại, vẻ mặt là lúc trắng lúc xanh đến khó coi.

"Linh Doanh tỷ?"

Hạ Tử Nhiễm nhướn mi hỏi dò, nhưng nàng biết thừa, người có thể làm Tiêu Mạc Ngôn ngoan ngoãn nghe lời kia trên thế gian chỉ có một, chính là vị đệ nhất phu nhân của Tiêu tổng, Hạ Linh Doanh. Tần Sở Hàm một bên cũng có phần bất ngờ, chỉ là một cuộc điện thoại liền đánh gãy ý định của Tiêu tổng tiêu soái... Người kia quả là lợi hại đi!

Tiêu Mạc Ngôn nhăn nhó hồi lâu cũng đứng lên cáo từ về nhà. Trước khi đi còn không quên ôm ấp lợi dụng chiếm tiện nghi Hạ tổng *chỉ đang lấy hơi để về nhà có cái trình cho Hạ Hạ =))))*

----------

"Em và Tiêu tổng có vẻ rất quen thuộc."

Tần đại minh tinh lên tiếng giải quyết nỗi băn khoăn từ nãy giờ. Hạ Tử Nhiễm một bên trông thấy cũng không vội mà trả lời

"Ân, Tiêu tỷ chính là ân nhân của em."

P/s: gõ bằng điện thoại thật mệt nha >v<

Hẹn các bạn chap sau bật mí làm sao Hạ tổng quen Tiêu tổng =))))) chị Tần ghen, liền...Hạ tổng đáng thương!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện