Lưu Tú Cầm sững người, không ngờ rằng Diệp Phàm lại nói vậy, bà ta còn tưởng anh sẽ bày ra bộ dạng sống chết cũng không ly hôn.
Nhưng mà câu này có thể hiểu là Diệp Phàm hám tiền chứ?
Hàn Tuyết hơi nhíu mày, cô không hiểu ý đồ của Diệp Phàm cho lắm, cô biết anh chẳng phải loại người ham tiền.
Hoặc có thể nói, 5 triệu chả là gì đối với Diệp Phàm.
Nhưng vì anh đã nói việc này cứ để anh lo, cho nên cô cũng không hỏi gì.
Khổng Ngọc Bình đứng một bên lập tức tỏ ra khinh bỉ, thì ra lúc nãy Diệp Phàm hùng hổ như thế, cũng chỉ đáng 5 triệu mà thôi.
Năm triệu đối với hắn chỉ là món tiền nhỏ.
Lưu Tú Cẩm vừa nói vừa đánh mắt với Khổng Ngọc Bình: "Diệp Phàm, tôi có hay không cậu không cần lo, chỉ cần cậu chịu ly hôn với Tiểu Tuyết, lập tức sẽ đưa cho cậu 5 triệu".
Bà ta không có tiền, nhưng Khổng Ngọc Bình thì có, bà ta tin chắc rằng hắn ta có thể chi ra 5 triệu.
Quả nhiên, Khổng Ngọc Bình lập tức tiếp lời "Cô Lưu, chỉ cần giúp được cô, đừng nói là 5 triệu, cho dù là 10 triệu, lúc nào cháu cũng sẵn sàng đưa, hơn nữa không cần trả lại”.
“Tốt, Ngọc Bình cháu đúng là người tốt, không giống ai đó, dám đánh cả mẹ vợ, cũng không sợ sét đánh.
.
”, Lưu Tú Cầm đắc ý nói được nửa câu thì ngậm miệng, bà ta sợ Diệp Phàm lại ra tay tát thêm phát nữa.
Lưu Tú Cầm hỏi dồn: "Thế nào, hôm nay về nhanh chóng ký giấy ly hôn, ngày mai là có thể nhận được 5 triệu vào tài khoản rồi".
"Ài! "
Diệp Phàm thở dài khinh miệt, nói: "Tôi chỉ hỏi bà có 5 triệu không, chứ có nói muốn lấy số tiền đó hay đồng ý lỵ hôn với Tiểu Tuyết đâu".
"Không phải bà nợ nhà họ Lưu 2 triệu à? Vừa hay có mỏ vàng này, bà đòi hắn 5 triệu xong thì vẫn còn thừa 3 triệu, hắn ta cũng không cần bà trả lại, đúng là khiến người khác ghen tị nha.
.
"
Lời của Diệp Phàm không khỏi khiến Hàn Tuyết bật cười, cũng thật biết chọc ngoáy.
Lưu Tú Cầm thì mặt mày tái mét, vô cùng giận dữ, bà ta lại bị Diệp Phàm chửi xéo rồi.
"Diệp Phàm, đồ khốn nạn", Lưu Tú Cầm tức giận mắng.
“Hừ, còn chưa bằng bà, muốn bán cả con gái mình, đúng là chỉ được cái danh mẹ con, không cảm thấy đau xót ư?"
Diệp Phàm mỉa mai xong, lại quay sang Khổng Ngọc Bình, hờ hững nói: "Nhà họ Khổng các người ghê gớm lắm hả? Hy vọng anh đừng có kiếm chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ cho nhà họ Khổng các người biến mất khỏi thành phố Cảng!"
Nói xong, anh kéo tay Hàn Tuyết.
"Tiểu Tuyết, chúng ta đi!"
“Tự mình thu xếp ổn thỏa đi!" Hàn Tuyết lạnh lùng bỏ lại một cầu rồi rời đi cùng Diệp Phàm.
Chỉ còn Lưu Tú Cẩm ở đằng sau vẫn liên tục mắng chửi, hận không thể lao đến tát cho Diệp Phàm vài cái.
Ngược lại, Hàn Tại Dần rất ung dung tự rót trà ngồi nhâm nhi.
Thực ra trong lòng ông ta rất hâm mộ Diệp Phàm, ông ta nửa đời mang tiếng vô dụng, đã sớm hiểu rõ mấy thứ gọi là hào hoa phú quý rồi.
Khổng Ngọc Bình không ở lại nổi nữa, mặt mũi tối sầm nói, "Cô Lưu, chú Hàn, hai người cứ tự nhiên, cháu có chút việc xin phép đi trước".
Hắn ta mặt nửa xanh nữa trắng, đứng dậy rời khỏi, mặc kệ Lưu Tú Cầm níu kéo.
“ Uống, uống, uống, ông là lợn à, chỉ biết uống trà, người khác đánh vợ của ông, đến rắm ông cũng không dám đánh”, Lưu Tú Cầm tức giận chửi bới, sau đó tự gắp một miếng cá tầm bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Diệp Phàm và Hàn Tuyết cũng không lập tức lên xe, bên cạnh nhà hàng Bích Dao Thủy Tinh có một công viên, lúc này đang vắng người, hai người liền tranh thủ đi dạo một chút.
"Diệp Phàm, hôm nay em bị mẹ lừa tới đây dùng bữa, nói là để giúp em vay tiền”.
"Còn nữa, em với tên Khổng Ngọc Bình đó! "
"Không cần nói đâu, anh tin em!" Diệp Phàm đưa tay siết chặt eo Hàn Tuyết, anh tin cô, cô không cần phải giải thích, chỉ vậy thôi.
Có điều anh cũng hơi áy náy: "Chuyện tài chính cửa công ty là do anh thiếu trách nhiệm rồi, tối nay sẽ chuyến khoản cho em, đợi anh!"
Hai hôm nay có quá nhiều việc, nên anh quên mất vụ Hàn Bách Hào đã rút 40% vốn, bữa cơm hôm nay rất có thể Hàn Tuyết không thể quay về nữa.
Hàn Tuyết nhắc anh: "Ừ, nhưng anh phải đề phòng nhà họ Khống, bọn họ là gia tộc mới phất lên ở thành thố Cảng, rất nhiều thủ đọan, thực lực mạnh hơn nhà họ Hàn nhiều”.
"Yên tâm, hắn ta cũng phải từ bỏ thôi, nếu không.
.
Anh sẽ cho hắn phải hối hận.
.
”
Vừa nói xong, Diệp Phàm đột nhiên căng thẳng, anh nắm chặt cánh tay Hàn Tuyết: "Tiểu Tuyết, lát nữa dù xảy ra chuyện gì, em nhất định phải theo anh”.
Trước mặt anh xuất hiện 8 người đàn ông mặc vest màu đen đang đi tới, dáng người không cao, phần bụng hơi gồ lên, giống như đang nhét thứ gì đó.
Tám người mặt mày nghiêm nghị, bước đi rất đều, đem theo vẻ mặt hung thần ác sát, trông rất dữ tợn và kiêu căng.
Đằng sau bọn họ còn có 7 người nữa, vẻ mặt và dáng điệu giống hệt với 8 người đằng trước.
Bọn họ một trước một sau tiến tới, bên trái là hồ nước, bên phải là vườn hoa, đường đi của hai người Diệp Phàm đã bị chặn đứng.
Không cần anh nhắc nhở, Hàn Tuyết cũng cảm thấy bầu không khí nguy hiểm.
Bọn họ tiến đến cách Diệp Phàm 2 mét, nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói với vẻ khinh miệt: "Thằng Hoa Hạ, nộp dao găm Bách Tích Long Lân ra đây thì có thể tha cho chúng mày!"
Diệp Phàm: "Thằng người Tịch?"
Lúc nãy anh cảm thấy hơi khó hiểu, đám người trông có vẻ hung tàn ác sát này tại sao lại lùn như vậy, hóa ra người Tịch Quốc.
Tên đó âm trầm nói: "Ngu xuẩn, cho mày 30 giây suy nghĩ, nộp dao ra hoặc chết, bọn tao sẽ bắt người phụ nữ của mày đi”.
Sắc mặt Diệp Phàm tối lại, lạnh lùng nói: "Là thằng rùa rụt cổ Kato phái bọn mày tới?
Người đàn ông thấp giọng gằn: "Ngu ngốc, mày còn 20 giây nữa!"
Đối phương muốn lấy dao găm Bách Tích Long Lân của anh, vậy chắc chắn là người có tham gia buổi đấu giá ngầm lúc sáng.
Trong đó chỉ có đám người Kato là người Tịch Quốc, Diệp Phàm mỉm cười lạnh lẽo, không ngờ Kato lại lớn gan như vậy, dám uy hiếp anh ngay trong nước.
Diệp Phàm quan sát hai phía, đã không còn khách vào đây nữa, xem ra bọn chúng đã chuẩn bị đầy đủ, chặn hết lối vào con đường này rồi.
Diệp Phàm nói vớ Hàn Tuyết "Tiểu Tuyết, lúc nữa khi anh đánh nhau, em báo cảnh sát nhé”.
Anh để Hàn Tuyết báo cảnh sát vì có đôi khi công khai còn hơn lén lút, nhà họ Thượng Quan đã hợp tác với người Tịch nhiều như vậy, nếu anh đoán không nhầm, đây không phải loại kinh doanh chính đáng.
Để cảnh sát nhúng tay vào, anh tin chắc chắn sẽ khiến nhà họ Thượng Quan phải lao dao.
“Nhớ cẩn thận”, Hàn Tuyết dặn dò, sau đó rút điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Đám người Tịch thấy Hàn Tuyết rút điện thoại, còn tường cô gọi cứu viện, nhất thời bật cười chế nhạo, trong mắt đấy sự khinh thường.
Tên người Tịch đứng đầu tỏ ra khinh bỉ, hất hàm “Thằng Hoa Hạ, muốn gọi thêm người à? Mày biết chuyện này nực cười như nào không, bọn tao là những võ sĩ đạo chân chính ở Tịch Quốc, chúng mày có giỏi thi kéo tới hết đây!"
Diệp Phàm cười nhẹ: "Thế à?"
Anh chế nhạo bọn chúng: "Hôm nay, tao sẽ cho chúng mày chứng kiến võ công người Hoa Hạ, thằng người Tịch thì vĩnh viễn chỉ là thằng người Tịch, cái lũ dân tộc biến thái chúng mày, võ sĩ đạo cái rắm".
Tên người Tịch cầm đầu tức giận gào lớn: "Ngu ngốc, thằng người Hoa Hạ thấp kém ".
Nhưng mà câu này có thể hiểu là Diệp Phàm hám tiền chứ?
Hàn Tuyết hơi nhíu mày, cô không hiểu ý đồ của Diệp Phàm cho lắm, cô biết anh chẳng phải loại người ham tiền.
Hoặc có thể nói, 5 triệu chả là gì đối với Diệp Phàm.
Nhưng vì anh đã nói việc này cứ để anh lo, cho nên cô cũng không hỏi gì.
Khổng Ngọc Bình đứng một bên lập tức tỏ ra khinh bỉ, thì ra lúc nãy Diệp Phàm hùng hổ như thế, cũng chỉ đáng 5 triệu mà thôi.
Năm triệu đối với hắn chỉ là món tiền nhỏ.
Lưu Tú Cẩm vừa nói vừa đánh mắt với Khổng Ngọc Bình: "Diệp Phàm, tôi có hay không cậu không cần lo, chỉ cần cậu chịu ly hôn với Tiểu Tuyết, lập tức sẽ đưa cho cậu 5 triệu".
Bà ta không có tiền, nhưng Khổng Ngọc Bình thì có, bà ta tin chắc rằng hắn ta có thể chi ra 5 triệu.
Quả nhiên, Khổng Ngọc Bình lập tức tiếp lời "Cô Lưu, chỉ cần giúp được cô, đừng nói là 5 triệu, cho dù là 10 triệu, lúc nào cháu cũng sẵn sàng đưa, hơn nữa không cần trả lại”.
“Tốt, Ngọc Bình cháu đúng là người tốt, không giống ai đó, dám đánh cả mẹ vợ, cũng không sợ sét đánh.
.
”, Lưu Tú Cầm đắc ý nói được nửa câu thì ngậm miệng, bà ta sợ Diệp Phàm lại ra tay tát thêm phát nữa.
Lưu Tú Cầm hỏi dồn: "Thế nào, hôm nay về nhanh chóng ký giấy ly hôn, ngày mai là có thể nhận được 5 triệu vào tài khoản rồi".
"Ài! "
Diệp Phàm thở dài khinh miệt, nói: "Tôi chỉ hỏi bà có 5 triệu không, chứ có nói muốn lấy số tiền đó hay đồng ý lỵ hôn với Tiểu Tuyết đâu".
"Không phải bà nợ nhà họ Lưu 2 triệu à? Vừa hay có mỏ vàng này, bà đòi hắn 5 triệu xong thì vẫn còn thừa 3 triệu, hắn ta cũng không cần bà trả lại, đúng là khiến người khác ghen tị nha.
.
"
Lời của Diệp Phàm không khỏi khiến Hàn Tuyết bật cười, cũng thật biết chọc ngoáy.
Lưu Tú Cầm thì mặt mày tái mét, vô cùng giận dữ, bà ta lại bị Diệp Phàm chửi xéo rồi.
"Diệp Phàm, đồ khốn nạn", Lưu Tú Cầm tức giận mắng.
“Hừ, còn chưa bằng bà, muốn bán cả con gái mình, đúng là chỉ được cái danh mẹ con, không cảm thấy đau xót ư?"
Diệp Phàm mỉa mai xong, lại quay sang Khổng Ngọc Bình, hờ hững nói: "Nhà họ Khổng các người ghê gớm lắm hả? Hy vọng anh đừng có kiếm chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ cho nhà họ Khổng các người biến mất khỏi thành phố Cảng!"
Nói xong, anh kéo tay Hàn Tuyết.
"Tiểu Tuyết, chúng ta đi!"
“Tự mình thu xếp ổn thỏa đi!" Hàn Tuyết lạnh lùng bỏ lại một cầu rồi rời đi cùng Diệp Phàm.
Chỉ còn Lưu Tú Cẩm ở đằng sau vẫn liên tục mắng chửi, hận không thể lao đến tát cho Diệp Phàm vài cái.
Ngược lại, Hàn Tại Dần rất ung dung tự rót trà ngồi nhâm nhi.
Thực ra trong lòng ông ta rất hâm mộ Diệp Phàm, ông ta nửa đời mang tiếng vô dụng, đã sớm hiểu rõ mấy thứ gọi là hào hoa phú quý rồi.
Khổng Ngọc Bình không ở lại nổi nữa, mặt mũi tối sầm nói, "Cô Lưu, chú Hàn, hai người cứ tự nhiên, cháu có chút việc xin phép đi trước".
Hắn ta mặt nửa xanh nữa trắng, đứng dậy rời khỏi, mặc kệ Lưu Tú Cầm níu kéo.
“ Uống, uống, uống, ông là lợn à, chỉ biết uống trà, người khác đánh vợ của ông, đến rắm ông cũng không dám đánh”, Lưu Tú Cầm tức giận chửi bới, sau đó tự gắp một miếng cá tầm bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Diệp Phàm và Hàn Tuyết cũng không lập tức lên xe, bên cạnh nhà hàng Bích Dao Thủy Tinh có một công viên, lúc này đang vắng người, hai người liền tranh thủ đi dạo một chút.
"Diệp Phàm, hôm nay em bị mẹ lừa tới đây dùng bữa, nói là để giúp em vay tiền”.
"Còn nữa, em với tên Khổng Ngọc Bình đó! "
"Không cần nói đâu, anh tin em!" Diệp Phàm đưa tay siết chặt eo Hàn Tuyết, anh tin cô, cô không cần phải giải thích, chỉ vậy thôi.
Có điều anh cũng hơi áy náy: "Chuyện tài chính cửa công ty là do anh thiếu trách nhiệm rồi, tối nay sẽ chuyến khoản cho em, đợi anh!"
Hai hôm nay có quá nhiều việc, nên anh quên mất vụ Hàn Bách Hào đã rút 40% vốn, bữa cơm hôm nay rất có thể Hàn Tuyết không thể quay về nữa.
Hàn Tuyết nhắc anh: "Ừ, nhưng anh phải đề phòng nhà họ Khống, bọn họ là gia tộc mới phất lên ở thành thố Cảng, rất nhiều thủ đọan, thực lực mạnh hơn nhà họ Hàn nhiều”.
"Yên tâm, hắn ta cũng phải từ bỏ thôi, nếu không.
.
Anh sẽ cho hắn phải hối hận.
.
”
Vừa nói xong, Diệp Phàm đột nhiên căng thẳng, anh nắm chặt cánh tay Hàn Tuyết: "Tiểu Tuyết, lát nữa dù xảy ra chuyện gì, em nhất định phải theo anh”.
Trước mặt anh xuất hiện 8 người đàn ông mặc vest màu đen đang đi tới, dáng người không cao, phần bụng hơi gồ lên, giống như đang nhét thứ gì đó.
Tám người mặt mày nghiêm nghị, bước đi rất đều, đem theo vẻ mặt hung thần ác sát, trông rất dữ tợn và kiêu căng.
Đằng sau bọn họ còn có 7 người nữa, vẻ mặt và dáng điệu giống hệt với 8 người đằng trước.
Bọn họ một trước một sau tiến tới, bên trái là hồ nước, bên phải là vườn hoa, đường đi của hai người Diệp Phàm đã bị chặn đứng.
Không cần anh nhắc nhở, Hàn Tuyết cũng cảm thấy bầu không khí nguy hiểm.
Bọn họ tiến đến cách Diệp Phàm 2 mét, nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói với vẻ khinh miệt: "Thằng Hoa Hạ, nộp dao găm Bách Tích Long Lân ra đây thì có thể tha cho chúng mày!"
Diệp Phàm: "Thằng người Tịch?"
Lúc nãy anh cảm thấy hơi khó hiểu, đám người trông có vẻ hung tàn ác sát này tại sao lại lùn như vậy, hóa ra người Tịch Quốc.
Tên đó âm trầm nói: "Ngu xuẩn, cho mày 30 giây suy nghĩ, nộp dao ra hoặc chết, bọn tao sẽ bắt người phụ nữ của mày đi”.
Sắc mặt Diệp Phàm tối lại, lạnh lùng nói: "Là thằng rùa rụt cổ Kato phái bọn mày tới?
Người đàn ông thấp giọng gằn: "Ngu ngốc, mày còn 20 giây nữa!"
Đối phương muốn lấy dao găm Bách Tích Long Lân của anh, vậy chắc chắn là người có tham gia buổi đấu giá ngầm lúc sáng.
Trong đó chỉ có đám người Kato là người Tịch Quốc, Diệp Phàm mỉm cười lạnh lẽo, không ngờ Kato lại lớn gan như vậy, dám uy hiếp anh ngay trong nước.
Diệp Phàm quan sát hai phía, đã không còn khách vào đây nữa, xem ra bọn chúng đã chuẩn bị đầy đủ, chặn hết lối vào con đường này rồi.
Diệp Phàm nói vớ Hàn Tuyết "Tiểu Tuyết, lúc nữa khi anh đánh nhau, em báo cảnh sát nhé”.
Anh để Hàn Tuyết báo cảnh sát vì có đôi khi công khai còn hơn lén lút, nhà họ Thượng Quan đã hợp tác với người Tịch nhiều như vậy, nếu anh đoán không nhầm, đây không phải loại kinh doanh chính đáng.
Để cảnh sát nhúng tay vào, anh tin chắc chắn sẽ khiến nhà họ Thượng Quan phải lao dao.
“Nhớ cẩn thận”, Hàn Tuyết dặn dò, sau đó rút điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Đám người Tịch thấy Hàn Tuyết rút điện thoại, còn tường cô gọi cứu viện, nhất thời bật cười chế nhạo, trong mắt đấy sự khinh thường.
Tên người Tịch đứng đầu tỏ ra khinh bỉ, hất hàm “Thằng Hoa Hạ, muốn gọi thêm người à? Mày biết chuyện này nực cười như nào không, bọn tao là những võ sĩ đạo chân chính ở Tịch Quốc, chúng mày có giỏi thi kéo tới hết đây!"
Diệp Phàm cười nhẹ: "Thế à?"
Anh chế nhạo bọn chúng: "Hôm nay, tao sẽ cho chúng mày chứng kiến võ công người Hoa Hạ, thằng người Tịch thì vĩnh viễn chỉ là thằng người Tịch, cái lũ dân tộc biến thái chúng mày, võ sĩ đạo cái rắm".
Tên người Tịch cầm đầu tức giận gào lớn: "Ngu ngốc, thằng người Hoa Hạ thấp kém ".
Danh sách chương