"Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Quân Long trầm giọng nói.
"Không có chuyện gì, tôi đi trước đây”, Diệp Phàm nói.
Anh lại nhìn về phía Lục Tĩnh Tiêu và nói: "Cô lựa thời gian đi nhé, tôi muốn gặp Khổng Bằng sớm một chút”.
Diệp Phàm không muốn để đêm dài lắm mộng, anh nhất định phải dằn mặt Khổng Ngọc Bình sớm nhất có thế.

Dám nhăm nhe cướp vợ anh thì nhất định phải bị trừng phạt.
Dứt lời, Diệp Phàm nhanh chóng rời khỏi đó.

Sau khi khởi động ô tô, anh lái tới núi Bắc Manh, khắp người tản ra hơi lạnh.
Núi Bắc Manh nằm ở vùng ngoại ô thành phố Cảng, là một công viên xanh rất đẹp.

Núi Bắc Manh không cao, chỉ khoảng năm, sáu trăm mét mà thôi.
Thế nhưng cây cối um tùm ở đó thì lại ngập tràn nguồn ô xy tự nhiên.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi một cuộc diện thoại.
Trong một căn biệt thự xa hoa ở thành phố Cảng, Hoắc Thanh Thanh đang ngâm mình trong bồn tắm đầy xà phòng.


Chuông điện thoại vang lên, thấy là Diệp Phàm gọi tới, cô ta vội vàng ấn nút bắt máy.
“Cô Hoắc, tôi là Diệp Phàm, cô có thể giúp tôi một chuyện được không?", Diệp Phàm trầm giọng nói.
Ở bên kia, trên mặt Hoắc Thanh Thanh chỉ toàn sự hưng phấn, bởi vì cô ta không ngờ là Diệp Phàm lại nhờ vả mình.
Cô ta đứng bật dậy, thân thể quyến rũ lộ sạch trong không khí, nếu có đàn ông ở đây thì chắc chắn là sẽ chảy máu mũi.
Sau khi tắt máy, Hoắc Thanh Thanh gọi điện thoại cho Lý Hổ của Tụ Phúc Lâu, lựa chọn mấy cấp dưới đặc biệt để đi theo mình, mặc quần áo rối lên một chiếc Porsche 911, lái thật nhanh ra khỏi biệt thự.
Trên núi Bắc Manh, trong một cái chòi hóng mát chuyên dành cho người leo núi nghỉ ngơi, Hàn Tử Di đang bị trói vào cột bằng dây đay.
Cô ấy hoảng hốt nhìn đám người mặc quần áo đen, sợ hãi nói: "Các người là ai, vì sao lại bắt cóc tôi? Nhà tôi không có tiền”.
"Ai chà, người đẹp đừng sợ, bọn này không cần tiền, một người đàn ông với vẻ mặt âm u vươn tay ra, lướt nhẹ qua gò má trơn bóng của Hàn Tử Di rồi cười dài.
"Làn da của con gái Hoa Hạ cứ mịn màng bóng loáng ấy nhỉ.

Đợi đến khi lấy được thứ cần lấy rồi, anh đây sẽ dẫn có em tới Tịch Quốc, hưởng thụ cuộc sống thần tiên..”
Nếu Diệc Phàm ở đây thì chắc chắn anh sẽ nhận ra tên này chính là Ichiro Kato.
Tất cả những người này đều là người Tịch, tuy không nhiều, chỉ có bảy tên mà thôi, nhưng khí thế của chúng lại ăn đứt đám người Tịch đã chặn giết bọn họ trong công viên lúc trước.
"Các người là người Tịch hả?", Hàn Tử Di thay đổi sắc mặt, cô ấy lập tức mắng mỏ: "Thằng người Tịch, cút đi, thật buồn nôn!"
"Ngu xuẩn!"
Ichiro Kato gào lên roi vung tay một cái tát.
"Bốp.."

Sau cái tát ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tử Di hiện lên dấu vết của năm ngón tay.
Ichiro Kato túm tóc Hàn Tử Di, gằn giọng nói: "Con ranh Hoa Hạ, dám gọi tao là thằng người Tịch nữa là tao sẽ chơi mày ngay lập tức, để thằng anh rể của mày tới đây xem trực tiếp”.
Hàn Tử Di sợ đến mức run rẩy, cô ấy cắn chặt bờ môi, cương quyết nhìn Ichiro Kato, không chịu khuất phục chút nào.
Cô ấy không ngốc, Ichiro Kato bắt mình thì chắc chắn là có mục đích, vậy nên hắn ta sẽ không dám làm bừa với cô, ăn một cái tát thì đã là gì.
“Gọi đi, sao mày không gọi nữa...”,vẻ mặt phẫn nộ của Hàn Tử Di kích thích Ichiro Kato, khiến hắn ta cảm thấy hưng phấn.
"Anh Kato, vì sự an toàn của anh, anh cần tìm một vị trí bí ẩn nào đó”, một người áo đen nói với hắn ta.
"Không cần, tao sẽ đứng bên cạnh cô em xinh dẹp này, chỉ cần thằng đó dám làm gì thì tao sẽ giết cô ta", Ichiro Kato âm trầm nói.
Hắn ta vươn tay ra trượt nhẹ qua cổ của Hàn Tử Di, nét tà ác hiện ra rất rõ.
Trên một gò đất cao thuộc núi Bắc Manh, có bảy, tám người đang đứng ở đó.
Bọn họ lẫn lượt là Diệp Phàm, Hoắc Thanh Thanh, Lý Hổ và một người đàn ông mang theo một túi vải lớn.
Diệp Phàm cầm kinh viễn vọng chuyên dùng vào buổi tối, quan sát một lúc rồi trầm giọng nói: "Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tay súng bắn tỉa thì phát tín hiệu cho tôi, tự tôi sẽ vào".
Anh khá bất ngờ khi Hoắc Thanh Thanh có thể gọi mấy tay súng bắn tỉa tới, đồng thời cũng rất vui mừng.
Như vậy thì tỉ lệ giải cứu thành công sẽ cao hơn nhiều.
Trong thành phố Cảng, các thế lực bình thường không thể có nhiều súng máy hạng nặng mà toàn và súng bắn tỉa như thế.
"Yên tâm đi, ở đây không chỉ luyện võ thôi đâu, anh cứ yên tâm cứu em vợ mình đi", Hoắc Thanh Thanh cười nói.


truyện xuyên nhanh
Trong tay cô ta cũng có một chiếc túi vải, mở ra thì thấy có một khẩu súng bắn tỉa, cũng là thứ mà các thế lực bình thường không thể có được.
"Lần này tôi nợ cô một ân tình, cám ơn cô!"
Thấy Diệp Phàm trịnh trọng nói, Hoắc Thanh Thanh càng cười tươi hơn.

Với cao thủ trẻ tuổi như Diệp Phàm, ân tình này vô cùng quan trọng.
Một người như vậy chính là một gia tộc lớn mạnh.
Diệp Phàm hít sâu một hơi, nhanh chóng đi xuống dưới chân núi Bắc Manh, tốc độ của anh nhanh như một chú khỉ.
Chỉ có điều khí thế trên người anh càng trở nên lạnh lùng hơn.

Đối phương dám dùng Hàn Tử Di để áp chế anh thì chắc chắn là đang nhắm tới một thứ gì đó mà anh có.
“Chúng mày cứ chờ đó, chắc chắn anh rể tạo sẽ tới cứu tao, sau đó tổng có chúng mày vào tù", Hàn Tử Di nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt to ngấn lệ.
"Hừ nếu nói theo cách của nguời Hoa Hạ chúng mày thì ngày mai chính là ngày giỗ của mày đó”, lchiro Kato khinh thường nói.
“Anh Kato, có nguời tới tốc độ rất nhanh, cấp dưới của Kato báo cáo với hắn ta.
Cầm lấy kính viễn vọng và thấy Diệp Phàm đang chạy xuống thật nhanh, trên mặt Kato hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
"Anh rể, cẩn thận, bọn chúng có súng..”, nhìn thấy Diệp Phàm, Hàn Tử Di vội vàng hô lên thật to.
"Bốp.."
Thứ mà cô ấy phải nhận lấy lại là một cái bạt tai thật mạnh, nhưng Hàn Tử Di không hối hận, ít nhất thì cô ấy cũng nhắc nhở được cho Diệp Phàm rồi.
"Thằng khốn, còn dám đánh Tử Di, muốn tao giết chết tất cả chúng mày", Diệp Phàm cắn răng, anh giận dữ hét lên.

"Ha ha, vậy sao?", Ichiro Kato xoay người lại, nhìn Diệp Phàm và nói: "Nhìn xem tao là ai này! Liệu tao có sợ cái lời uy hiếp của mày không? Thằng Hoa Hạ!"
"Con rùa rụt cổ Kato, lại là mày à?", Diệp Phàm không ngờ lại là Ichiro Kato, xem ra vụ xung đột ở công viên vẫn chưa đủ để cảnh cáo hắn ta rồi.
"Thằng Hoa Ha ngu xuẩn, mau giao đồ của mày ra, nếu không cả mày và nó đều phải chết chung", Ichiro Kato phẫn nộ quát.
Diệp Phàm bình tĩnh trở lại, anh sờ lên người mình, một con dao găm với cái cán kiểu cổ và luỡi dao như vảy rồng được anh lấy ra.
Dao găm Bách Tích Long Lân!
Nhìn thấy con dao Long Lân, Ichiro Kato kích động, vội vàng nói: "Thằng Hoa Hạ, mau giao Long Lân ra đây, tao có thể cho chúng mày một con đường sống".
Diệp Phàm phẩy con dao một cái, dưới ánh trăng, nó phản xạ lại tia sáng như mộng như ảo.
"Tao đưa cho mày thì mày sẽ thả bọn tao thật sao?" Diệp Phàm cợt nhả nói.
Cùng lúc ấy, anh cứ nhìn chằm chằm vào vị trí mà đấm người này đang đứng, đoán xem nếu xông lên tấn công thì anh sẽ ăn chắc dược bao nhiêu phần trăm
"Thằng Hoa Hạ, đừng có bày trò, đưa Long Lân đây thì ân oán giữa chúng ta coi như xí xóa", Ichiro Kato nổi giận nói.
"Được, nếu mày thích thì tao cho mày vậy", Diệp Phàm khẽ cười, anh lắc cổ tay, một tia sáng bắn về phía Ichiro Kato.
"Thằng ngu...", Kato gào lên, hành động ấy quá đột ngột, hắn ta chỉ có thể né sang bên cạnh.
Thế nhưng hắn ta không nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên khóe môi Diệp Phảm.

Con dao Long Lân đang phi theo đường thẳng bỗng đổi hướng, đâm về phía tên áo đen bên cạnh.
"Ư ưm...”, tên áo đen giẫy dụa một lát rồi trút hơi thở cuối cùng.

Trên mặt gã ta chỉ toàn sự không cam lòng, bởi vì nói đúng ra thì gã tiêu đời cũng là vì Ichiro Kato..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện