“Nhóc con, tôi chưa từng tặng quà gì cho anh, hôm nay tặng anh một thằng hầu dùng thử, thấy sao hả?”  

Diệp Phù Sinh đột nhiên quay đầu nhìn sang Diệp Phàm, mỉm cười và nói.  

“Một thằng hầu là tông sư sao?”. Mắt Diệp Phàm sáng lên, vẻ mặt có hơi bất ngờ.  

Nhưng anh ngay lập tức kiềm chế sự kinh ngạc lại, cười lớn và nói: “Được, không hổ danh là bố tôi, tôi thích rồi đấy!”  

“Phù!”  

Linh Hồ Uyển Nhi ở phía sau nghe Diệp Phàm nói như thế thì không kiềm được mà cười ra thành tiếng.  

Cô ta nở nụ cười rạng rỡ thì đẹp hơn cả trăm hoa đua nở, đúng thật là người đẹp mỉm cười thì xinh đẹp hơn hẳn những cô nàng môi son má phấn.  

Trong khung cảnh đằng đằng sát khí như vậy, hai bố con Diệp Phù Sinh nghiêm túc thảo luận nhưng nụ cười rạng rỡ của Linh Hồ Uyển Nhi thì lại lệch pha vô cùng.  

“Aaa…”  

Dương Thiên Khôn tức đến mức hét lớn lên: “Đúng là ngông cuồng quá đỗi mà, chịu chết đi!”  

Khí thế trên người Dương Thiên Khôn lập tức bộc phát ra. Lúc khí thế của ông ta bộc phát thì cứ như một ngọn núi lửa đang phun trào.  

Nhà họ Dương chủ yếu tu luyện võ công chí cương chí dương, nội lực bộc phát ra khắp người đều mang theo hơi nóng.  

“Hãy ăn một đấm của tôi đi!”  

Dương Thiên Khôn hét lớn, khí thế nóng hừng hực bộc phát ra hoàn toàn, giống như một quả cầu lửa, không khí xung quanh ông ta đều rung chuyển như đang bị đốt cháy.  

Ầm!  

Dương Thiên Khôn rời khỏi chỗ đang đứng, bước một bước rộng đến ba mét. Viên gạch dưới chân chỗ ông ta đứng liền bị nứt một mảng lớn.  

Sắc mặt Diệp Phù Sinh không hề thay đổi, khí thế không mạnh lắm được toát ra, ông ta vừa di chuyển chân thì cũng xuất hiện ở vị trí ngoài ba mét, tấn công Dương Thiên Khôn.  

Ầm!  

Đấm và chưởng gặp nhau, phát ra tiếng nổ cực lớn, nhìn bằng mắt có thể thấy làn sóng nội lực đang lan tỏa ra quanh bốn phía.  

“Đây là trận quyết đấu của tông sư sao?”  

“Thật là mạnh quá đi mất…”  

Một số người đang chiến đấu cũng dừng tay lại, ngây mắt ra nhìn hai người Diệp Phù Sinh giao đấu.  

Bọn họ cảm thấy chỉ cần dư âm của làn sóng va chạm đó thôi là cũng đủ để giết chết bọn họ rồi.  

Linh Hồ Uyển Nhi đã nắm lấy xe lăn của Diệp Phàm và kéo về sau ngay khi Diệp Phù Sinh rời khỏi chỗ đứng, tránh bị tàn dư của làn sóng va chạm làm bị thương.  

Giữa không gian rộng lớn, Dương Thiên Khôn đột ngột cảm thấy kinh ngạc sau khi hai bên giao đấu với nhau.  

Sức mạnh của Diệp Phù Sinh thật ghê gớm, hơn nữa còn khá kỳ lạ.  

Võ công mà nhà họ Dương ông ta tu luyện rất đặc biệt, chí cương chí cường, có khí thế trước giờ chưa từng có, vì vậy võ công của nhà họ Âu Dương bọn họ vô cùng lợi hại, luôn mạnh hơn một chút so với những người cùng cấp bậc.  

Quan trọng hơn là có sức bộc phát cực mạnh.  

Nhưng hình như sức mạnh của Diệp Phù Sinh lại rộng lớn vô biên, giống như biển lớn, không ngờ sức mạnh sắc bén và dũng mãnh của ông ta tấn công lên...  

Thì lại nhanh chóng bị hóa giải, giống như đang đánh lên bông gòn vậy.  

“Tam Dương Khai Thái!” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện