Diệp Phù Sinh lên tiếng, không chảy máu đen tức chứng minh họ vẫn là người, không phải cỗ máy mất nhận thức.
Bốn người đàn ông mạnh mẽ khác thường, chuyển động quanh Diệp Phù Sinh khiến người ngoài nhìn vào phải hoa mày chóng mặt, bàn tay khô khốc như xương khô giơ tới.
Không có nội lực tuôn trào, nhưng mọi người lại cảm thấy cho dù bán bộ tông sư bình thường đối mặt với nó cũng không có lợi ích gì.
Hoặc là có khả năng bị khống chế dễ dàng.
Nhà Âu Dương còn bản lĩnh như này, khiến mọi người kinh ngạc không ngớt.
Đặc biệt là Diệp Phàm, anh đã coi thường thế lực của bá chủ như nhà Âu Dương rồi.
Lý Chấn Uy âm trầm, nhà họ Lý đã không còn đường lui nữa, hoàn toàn cùng hội cùng thuyền với Diệp Phàm rồi.
Nhưng tim ông ta vẫn run lên, lực lượng nhà Âu Dương cất giấu thật là quá lớn.
“Chết!”
Nói đoạn, Diệp Phù Sinh chém một kiếm xuống bả vai phải của một người đàn ông, chém xuống tận phần tim, suýt nữa chém đứt đôi hắn ta.
“Thối quá…”
Khi dòng máu đỏ đen đặc quánh chảy ra, nhiều người lập tức bịt mũi, mùi này còn kinh khủng hơn cả mùi xác chết thối rữa.
“Dùng dầu xác chết để tu luyện thân thể, đúng là bẩn thỉu không chịu nổi!”, Diệp Phù Sinh nói bằng giọng cực kỳ ghê tởm.
Mọi người vừa nghe liền giật cả mình, dầu thi thể?
Đó là thứ quái quỷ gì?
Sắc mặt hai người Thiên Vạn Thịnh và Trần Thông tái mét, trong mắt xuất hiện tia chán ghét.
“Răng rắc…”
Quan tài rung lắc một hồi, tựa như người bên trong đang nổi cơn giận.
Xâm phạm tới người chết là điều tối kỵ.
Cho dù là nơi nào cũng đều như vậy, không được động chạm tới người chết.
Dòng máu mà người đàn ông đã chết chảy ra mang theo mùi hôi thối nồng nặc.
Lời nói của Diệp Phù Sinh khiến không ít người phải tái mặt, thủ đoạn tà ác này gây tranh cãi nhiều ở giới võ đạo.
Bị người người coi là tà thuật, tuy chưa từng được Liên minh Võ đạo công nhận nhưng cho dù như vậy thì đối với người luyện thi, đa số mọi người đều có thái độ đặc biệt chán ghét.
“Rầm rầm!”
Lại một người đàn ông bị đá bay ra, ho ra ngụm máu rồi đứt hơi chết.
Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy rõ, trước ngực người này bị đánh rỗng một khoảng.
Trong thời gian ngắn mà có liên tiếp hai người tử vong, cuối cùng Âu Dương Vô Nhai trong quan tài không thể nhẫn nhịn nữa.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, nắp quan tài bật ra, văng mạnh vào người Diệp Phù Sinh.
Hừ!
Diệp Phù Sinh nhảy lên, hai chân đạp đất lao tới.
Ông ta không đánh vỡ nắp quan tài mà dùng lực đạo tóm lấy nắp quan tài dày nặng trong tay, sau đó hung hăng quật mạnh vào hai người đàn ông còn lại.
Bịch bịch!
Âm thanh rền vang, nắp quan tài vỡ vụn, hai người đàn ông cũng bị đánh bay bật về sau.
Cả hai đều ho ra máu, trông vô cùng thê thảm.
Bốn người đàn ông mạnh mẽ khác thường, chuyển động quanh Diệp Phù Sinh khiến người ngoài nhìn vào phải hoa mày chóng mặt, bàn tay khô khốc như xương khô giơ tới.
Không có nội lực tuôn trào, nhưng mọi người lại cảm thấy cho dù bán bộ tông sư bình thường đối mặt với nó cũng không có lợi ích gì.
Hoặc là có khả năng bị khống chế dễ dàng.
Nhà Âu Dương còn bản lĩnh như này, khiến mọi người kinh ngạc không ngớt.
Đặc biệt là Diệp Phàm, anh đã coi thường thế lực của bá chủ như nhà Âu Dương rồi.
Lý Chấn Uy âm trầm, nhà họ Lý đã không còn đường lui nữa, hoàn toàn cùng hội cùng thuyền với Diệp Phàm rồi.
Nhưng tim ông ta vẫn run lên, lực lượng nhà Âu Dương cất giấu thật là quá lớn.
“Chết!”
Nói đoạn, Diệp Phù Sinh chém một kiếm xuống bả vai phải của một người đàn ông, chém xuống tận phần tim, suýt nữa chém đứt đôi hắn ta.
“Thối quá…”
Khi dòng máu đỏ đen đặc quánh chảy ra, nhiều người lập tức bịt mũi, mùi này còn kinh khủng hơn cả mùi xác chết thối rữa.
“Dùng dầu xác chết để tu luyện thân thể, đúng là bẩn thỉu không chịu nổi!”, Diệp Phù Sinh nói bằng giọng cực kỳ ghê tởm.
Mọi người vừa nghe liền giật cả mình, dầu thi thể?
Đó là thứ quái quỷ gì?
Sắc mặt hai người Thiên Vạn Thịnh và Trần Thông tái mét, trong mắt xuất hiện tia chán ghét.
“Răng rắc…”
Quan tài rung lắc một hồi, tựa như người bên trong đang nổi cơn giận.
Xâm phạm tới người chết là điều tối kỵ.
Cho dù là nơi nào cũng đều như vậy, không được động chạm tới người chết.
Dòng máu mà người đàn ông đã chết chảy ra mang theo mùi hôi thối nồng nặc.
Lời nói của Diệp Phù Sinh khiến không ít người phải tái mặt, thủ đoạn tà ác này gây tranh cãi nhiều ở giới võ đạo.
Bị người người coi là tà thuật, tuy chưa từng được Liên minh Võ đạo công nhận nhưng cho dù như vậy thì đối với người luyện thi, đa số mọi người đều có thái độ đặc biệt chán ghét.
“Rầm rầm!”
Lại một người đàn ông bị đá bay ra, ho ra ngụm máu rồi đứt hơi chết.
Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy rõ, trước ngực người này bị đánh rỗng một khoảng.
Trong thời gian ngắn mà có liên tiếp hai người tử vong, cuối cùng Âu Dương Vô Nhai trong quan tài không thể nhẫn nhịn nữa.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, nắp quan tài bật ra, văng mạnh vào người Diệp Phù Sinh.
Hừ!
Diệp Phù Sinh nhảy lên, hai chân đạp đất lao tới.
Ông ta không đánh vỡ nắp quan tài mà dùng lực đạo tóm lấy nắp quan tài dày nặng trong tay, sau đó hung hăng quật mạnh vào hai người đàn ông còn lại.
Bịch bịch!
Âm thanh rền vang, nắp quan tài vỡ vụn, hai người đàn ông cũng bị đánh bay bật về sau.
Cả hai đều ho ra máu, trông vô cùng thê thảm.
Danh sách chương