“Hừ, đương nhiên là tôi dám, anh không thể tưởng tượng nổi sức mạnh của tôi đâu!”
Âu Dương Vô Nhai kiêu hãnh, vừa dứt lời thì một luồng cương khí chuyển động quanh ông ta.
Cương khí quẩn quanh vang lên tiếng chói tai, không gian xung quanh tựa như đang rung chuyển.
“Mạnh quá…”
Cảm giác đó khiến tất cả mọi người kinh hoàng, khí thế của Âu Dương Vô Nhai một khi bạo phát thì như mãnh thú nổi cơn thịnh nộ.
So sánh với uy thế trước đó của Dương Thiên Khôn thì rõ ràng là yếu thế hơn hẳn.
“Ông già, nhất định phải cẩn thận đấy…”
Diệp Phàm nắm chặt tay, không biết Âu Dương Vô Nhai sống bao năm, thậm chí còn nằm trong quan tài mà vẫn kéo dài sinh mạng.
Hơn nữa ông ta tu luyện tà công, sức mạnh âm lạnh khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
“Nhận lấy một chiêu của tôi đi!”
Âu Dương Vô Nhai lên tiếng, đánh tay ra, cương khí bên trên di chuyển, hóa thành một con mãng xà, trông sống động như thật.
Bịch!
Nội lực hóa thành mãng xà, trong chốc lát đã bò tới Diệp Phù Sinh.
Mọi người trợn to mắt nhìn, học hỏi trận đấu tầm cỡ này có lợi rất lớn cho tương lai của họ.
Đây là biểu hiện của làm chủ sức mạnh, về nguyên tắc, nội lực có thể hóa thành bất kỳ thứ gì, đó là một dạng hình của lực.
Nhưng kiểu làm tùy thích như này thì cần sức mạnh rất lớn, không phải bán bộ tông sư thì không thể làm được.
“Bày chuyện!”
Diệp Phù Sinh không thay đổi sắc mặt, trực tiếp đánh một quyền ra, không có chiêu thức màu mè.
Rầm!
Nắm đấm đánh vào mãng xà, trong nháy mắt vang lên tiếng đinh tai, nghe như tiếng mãng xà đang gào thét.
Khiến mọi người sởn tóc gáy, Diệp Phù Sinh đánh một quyền, tay còn lại vận chuyển khí kình, hóa thành thanh đao chém xuống thân mãng xà.
Bịch!
Đao vừa chém xuống, con mãng xà do nội lực hóa thành kia suýt nữa vỡ vụn.
“Hừ!”
Âu Dương Vô Nhai hừ lạnh, hai tay giơ ra như nam châm hút, hai người đàn ông còn chưa chết hẳn lập tức bay vào tay ông ta.
“Hiến dâng sức mạnh cuối cùng của các người đi!”
Giọng nói âm độc vang lên, Âu Dương Vô Nhai nâng hai người lên, đồng thời hai tay giơ cao đánh vào sau lưng họ.
Phụt!
Hai người há miệng, hộc máu từ tim ra, bắn vào con mãng xà hóa từ nội lực.
“Khụ, độc ác quá, đó là thuộc hạ của mình mà…”
Có người không nhịn được mà buột miệng nói, nhưng chỉ một câu đã sợ đến mức ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng nữa.
“Tên kia, trả giá cho sự hống hách của mình đi!”
Mãng xà hung hiểm, mang theo sương máu, tựa như biến thành thật! Âu Dương Vô Nhai lạnh lùng vô tình, thuộc hạ của bản thân mà nói giết là giết, không hề có chút do dự.
Một số người nhà Âu Dương thấy vậy đều thấy tim như vọt lên tận họng, lão tổ nhà mình, người được đồn rằng đã chết từ lâu này ác độc quá.
Thậm chí đến Âu Dương Thái Hồng cũng không tự chủ được mà lùi sau một bước.
Sợ rằng bị bắt ném về phía Diệp Phù Sinh.
Âu Dương Vô Nhai kiêu hãnh, vừa dứt lời thì một luồng cương khí chuyển động quanh ông ta.
Cương khí quẩn quanh vang lên tiếng chói tai, không gian xung quanh tựa như đang rung chuyển.
“Mạnh quá…”
Cảm giác đó khiến tất cả mọi người kinh hoàng, khí thế của Âu Dương Vô Nhai một khi bạo phát thì như mãnh thú nổi cơn thịnh nộ.
So sánh với uy thế trước đó của Dương Thiên Khôn thì rõ ràng là yếu thế hơn hẳn.
“Ông già, nhất định phải cẩn thận đấy…”
Diệp Phàm nắm chặt tay, không biết Âu Dương Vô Nhai sống bao năm, thậm chí còn nằm trong quan tài mà vẫn kéo dài sinh mạng.
Hơn nữa ông ta tu luyện tà công, sức mạnh âm lạnh khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
“Nhận lấy một chiêu của tôi đi!”
Âu Dương Vô Nhai lên tiếng, đánh tay ra, cương khí bên trên di chuyển, hóa thành một con mãng xà, trông sống động như thật.
Bịch!
Nội lực hóa thành mãng xà, trong chốc lát đã bò tới Diệp Phù Sinh.
Mọi người trợn to mắt nhìn, học hỏi trận đấu tầm cỡ này có lợi rất lớn cho tương lai của họ.
Đây là biểu hiện của làm chủ sức mạnh, về nguyên tắc, nội lực có thể hóa thành bất kỳ thứ gì, đó là một dạng hình của lực.
Nhưng kiểu làm tùy thích như này thì cần sức mạnh rất lớn, không phải bán bộ tông sư thì không thể làm được.
“Bày chuyện!”
Diệp Phù Sinh không thay đổi sắc mặt, trực tiếp đánh một quyền ra, không có chiêu thức màu mè.
Rầm!
Nắm đấm đánh vào mãng xà, trong nháy mắt vang lên tiếng đinh tai, nghe như tiếng mãng xà đang gào thét.
Khiến mọi người sởn tóc gáy, Diệp Phù Sinh đánh một quyền, tay còn lại vận chuyển khí kình, hóa thành thanh đao chém xuống thân mãng xà.
Bịch!
Đao vừa chém xuống, con mãng xà do nội lực hóa thành kia suýt nữa vỡ vụn.
“Hừ!”
Âu Dương Vô Nhai hừ lạnh, hai tay giơ ra như nam châm hút, hai người đàn ông còn chưa chết hẳn lập tức bay vào tay ông ta.
“Hiến dâng sức mạnh cuối cùng của các người đi!”
Giọng nói âm độc vang lên, Âu Dương Vô Nhai nâng hai người lên, đồng thời hai tay giơ cao đánh vào sau lưng họ.
Phụt!
Hai người há miệng, hộc máu từ tim ra, bắn vào con mãng xà hóa từ nội lực.
“Khụ, độc ác quá, đó là thuộc hạ của mình mà…”
Có người không nhịn được mà buột miệng nói, nhưng chỉ một câu đã sợ đến mức ôm chặt miệng, không dám phát ra tiếng nữa.
“Tên kia, trả giá cho sự hống hách của mình đi!”
Mãng xà hung hiểm, mang theo sương máu, tựa như biến thành thật! Âu Dương Vô Nhai lạnh lùng vô tình, thuộc hạ của bản thân mà nói giết là giết, không hề có chút do dự.
Một số người nhà Âu Dương thấy vậy đều thấy tim như vọt lên tận họng, lão tổ nhà mình, người được đồn rằng đã chết từ lâu này ác độc quá.
Thậm chí đến Âu Dương Thái Hồng cũng không tự chủ được mà lùi sau một bước.
Sợ rằng bị bắt ném về phía Diệp Phù Sinh.
Danh sách chương