Diệp Phàm vội vã đi theo Hàn Tuyết về phía trước, người phụ nữ khóc đến xé gan lúc này vẫn đang cô rướn người ở đó, chuẩn bị lao vào trong đám cháy đến nơi.
Một nhân viên cảnh sát đang ôm chặt và cố gắng ngăn cản bà ấy, xung quanh còn có rất nhiều cảnh sát và bác sĩ.
Người phụ trách nhà kho chỉ vào một nữ cảnh sát và nói với Hàn Tuyết "Tổng giám đốc Hàn, đây là đội trưởng Trần, cảnh sát phụ trách vụ việc ở đây”.
Hàn Tuyết vội vàng hỏi nữ cảnh sát "Đội trưởng Trần, tôi là giám đốc thương mại Thiên Bảo, Hàn Tuyết, hạng mục này là do công ty chúng tôi phụ trách xây dựng, tình hình hiện tại như nào rồi?"
Trần Hoa kéo Hàn Tuyết qua một bên, chỉ vào khu vực đang bị cháy.
“Tình hình khá bất lợi, mái nhà ở đây được xây dựng bằng vật liệu chống thấm nước có dầu hắc, loại vật liệu này rất dễ bắt lửa, lại khó thấm nước, hơn nữa còn có mùi hăng rất nồng, khu vực phía Tây là khu đất mới, còn rất nhiều cơ sở vật chất chưa hoàn thiện, mới có hai xe chữa cháy tới đây, còn lại về đang trên đường đến, mọi chuyện không khả quan cho lắm, ước tính kinh phí tổn thất rất lớn”
So với kinh phí tổn thất thì Hàn Tuyết càng lo lắng cho tính mặng của công nhân hơn: “Vậy công nhân thế nào rồi? Mọi người đều đã ra khỏi đám cháy hết chưa?”
“Hiện tại hầu hết mọi người đều được cứu ra ngoài, vốn tưởng nữ công nhân này là người cuối cùng rồi, không ngờ hôm nay bà ấy lại đưa con trai đến công trường, hiện tại lửa cháy rất lớn, khói bốc cuồn cuộn, đội cứu hỏa cần khống chế đám cháy, rất khó có thể xông vào cứu người, chúng tôi vẫn đang nghĩ cách”.
Diệp Phàm đứng cạnh nhíu chặt lông mày nói: “Nghĩ cách? Dầu hắc cháy sẽ sinh ra khí độc, cho dù không chết cháy thì cũng ngạt thở chết, đợi các người nghĩ cách xong người cũng chết cháy rồi”.
Đột nhiên bị người khác chất vấn nhưng Trần Hoa cũng không nổi giận, một người cảnh sát thì cần phải bình tĩnh, cô ta gật đầu nói: “Anh nói đúng, nhưng hiện tại cần khống chế đám cháy, lực lượng cứu hỏa còn thiếu, cảnh sát vội vàng xông vào sẽ dẫn đến nguy hiểm không cần thiết, hơn nữa hiện tại…”
“Được, tôi biết rồi, không cần nói nữa”, Diệp Phàm ngắt lời cô ta, anh cởi áo khoác ngoài ra nói với Hàn Tuyết: “Em ở đây đợi anh, mạng người quan trọng, không thể chần chừ nữa!”
Diệp Phàm nói xong liền chạy đến bên xe cứu hỏa rồi nhúng ướt quần áo mình, biểu cảm vô cùng quyết tâm.
Dầu hắc bị cháy không cho phép anh bất cẩn xông vào.
Làm xong những thao tác này, anh chạy đến chỗ người phụ nữ kia hỏi rõ vị trí, anh ngước nhìn biển lửa cuồn cuộn khói rồi xông thẳng vào.
Hàn Tuyết đứng dưới không ngừng lo lắng thét tên Diệp Phàm, dù thế nào cô cũng không thể ngờ rằng Diệp Phàm lại tự mình xông vào đám cháy cứu người, tiếng thét của Hàn Tuyết khiến cho Trần Hoa đứng bên canh cũng lo lắng không kém.
Cuối cùng vẫn là cảnh sát phản ứng bình tĩnh hơn Hàn Tuyết nhiều, cô vội vã chạy về phía đội cứu hỏa gào lớn "Phun nước dập lửa theo hướng anh ấy đang xông vào đám cháy kia để anh ấy có thể vào trong".
Diệp Phàm vắt áo sơ mi lên mũi và trùm áo khoác ngoài lên đầu, anh vượt qua đống đổ vỡ và xông vào trong đám cháy.
Vào giây phút bóng dáng của Diệp Phàm biến mất, trái tim của Hàn Tuyết như bị hẫng một nhịp, cô chắp tay cầu nguyện cho Diệp Phàm, hy vọng anh bình an quay lại.
Khói dày cuồn cuộn tỏa ra mùi hắc nhức mũi, so với ngọn lửa dữ dội kia thì đám khói đen nông nặc này càng nguy hiểm hơn.
Lúc này Diệp Phàm không còn giấu diếm năng lực nữa, anh linh hoạt như một chú khỉ, nhanh nhẹn di chuyển qua lại trong đống lửa, lớp dầu hắc nóng chảy đã làm cháy mấy lỗ trên giày anh.
Nhưng anh không bận tâm đến những điều này mà một mực xông vào trong, chỉ có điều những tòa nhà trong công trường đã bị chảy và sụp đổ khiến anh không cách nào xác định phương hướng để tìm kiếm người trong ký túc xá.
Rầm rầm rầm!
Các bức tường và khung giường liên tiếp đổ xuống, tất cả mọi người đứng bên ngoài không khỏi chắp tay cầu nguyện cho Diệp Phàm, người phụ nữ gào khóc khi nãy cũng đã ngừng khóc, dù cứu được hay không thì Diệp Phàm cũng là ân nhân của bà ấy.
Tàn cháy tung tóe, bắn những tia lửa vào cánh tay Diệp Phàm khiến cho tay anh phồng rộp.
Diệp Phàm đạp tung cánh cửa cuối cùng còn nguyên vẹn và vui mừng nhìn thấy một cậu bé đang cuộn tròn bên cạnh bồn tắm.
Các đường ống nước bên cạnh đã bị vỡ và không ngừng phun nước, chính điều đó đã cứu sống cậu bé khỏi bị thiêu sống.
Nhưng cậu bé đã bị đám khói dày làm cho ngất đi, Diệp Phàm nhúng ướt quần áo lần nữa rồi bọc lấy cậu bé, nhanh chóng xông ra ngoài.
Thời gian trôi đi, Diệp Phàm đã vào trong đó gần mười phút rồi, nếu không có bình oxy thì một người binh thường làm sao có thể sống sót dưới đám khói độc nồng nặc này được, ai nấy đều lo lắng cùng cực.
Chính vào lúc này, một tiếng thét từ trong đám khói vọng ra “Đội cứu hỏa, xe cứu thương.
Nhanh nhanh nhanh…
Cùng với tiếng thét kịch liệt của Diệp Phàm, đội cứu hỏa hướng vòi rồng về phía anh, các nhân viên y tế cũng đã sẵn sàng.
“Nhanh, trúng độc CO2, mau chóng cứu cậu bé…”
Diệp Phàm đặt cậu bé lên cáng và gấp rút nói với nhân viên y tế.
Nhân viên y tế nhanh chóng đưa cáng vào trong xe cứu hộ tiền hành cấp cứu, người phụ nữ gào khóc khi nãy gần như vừa lăn vừa bò qua, bà ấy mừng đến mức khóc nấc lên.
Đồng thời lúc này bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, cơn lo lắng qua đi, Hàn Tuyết định mở miệng nhưng cô chợt nhận ra sắc mặt Diệp Phàm vô cùng tệ.
"Tiểu Tuyết, đem chiếc túi anh cầm theo trong xe qua đây, mau lên", Diệp Phàm nói xong liên gỡ bình oxy đang đặt trên mũi cậu bé kia ra.
Sau đó anh đặt cậu bé nghiêng sang một bên, dùng tay vỗ mạnh vào lưng cậu.
Cậu bé đang bất động chợt phun ra một ngụm máu bắn thành bọt, còn có những sợi tơ máu đen.
Tất cả mọi người ở đó nhất thời sững sờ không hiểu Diệp Phàm định làm gì.
Người phụ nữ nhìn thấy Diệp Phàm đột nhiên đánh cậu bé đến mức phun máu thì nhất thời kích động la lên, bà ấy chạy đến muốn đẩy Diệp Phàm ra “Đồ chết tiệt, cậu làm gì thế hả…”
"Đứng yên cho tôi, muốn con trai bà được cứu thì mau im mồm cho cho tôi!", Diệp Phàm lạnh lùng gầm lên, dọa cho người phụ nữ trung niên sợ đến mức ngồi bịch xuống đất.
Một bác sĩ trung niên đẩy Diệp Phàm ra “Dừng lại, tôi là bác sĩ chính ở đây, hiện giờ bệnh nhân đang hôn mê trúng độc, cần phải được cấp oxy và đưa tới bệnh viện".
Diệp Phàm lạnh giọng “Đợi tới bệnh viện thì người cũng chết rồi, còn đưa cái quái gì nữa, tránh ra cho tôi”
Vị bác sĩ trung niên tên Lý Kiệt trực tiếp dừng chắn trước mặt Diệp Phàm, ngăn cản anh tiếp tục chữa trị cho cậu bé "Hừ, mặc dù anh có công cứu người, là một anh hùng, nhưng bệnh nhân vẫn còn dấu hiệu sống sót, anh tùy tiện làm như này sẽ hại chết người, tôi tuyệt đối không cho phép anh tiến lại đây nữa".
Trần Hoa đứng bên cạnh khuyên can: "Anh này, xin đừng kích động, hãy nghe lời bác sĩ Lý, để ông ấy kip thời chữa trị”.
"Đúng thế, cậu là anh hùng cứu người, nhưng cũng không thể ngăn cản bác sĩ chữa trị chứ".
"Phải đấy, cứu người thì phải được khen ngợi, nhưng ngăn cản bác sĩ chữa trị kip thời thì chính là mưu sát".
Từng lời nói lạnh lùng vang lên, sắc mặt Diệp Phàm rất khó coi, lúc này Hàn Tuyết chạy tới.
"Diệp Phàm, túi của anh này!".
Một nhân viên cảnh sát đang ôm chặt và cố gắng ngăn cản bà ấy, xung quanh còn có rất nhiều cảnh sát và bác sĩ.
Người phụ trách nhà kho chỉ vào một nữ cảnh sát và nói với Hàn Tuyết "Tổng giám đốc Hàn, đây là đội trưởng Trần, cảnh sát phụ trách vụ việc ở đây”.
Hàn Tuyết vội vàng hỏi nữ cảnh sát "Đội trưởng Trần, tôi là giám đốc thương mại Thiên Bảo, Hàn Tuyết, hạng mục này là do công ty chúng tôi phụ trách xây dựng, tình hình hiện tại như nào rồi?"
Trần Hoa kéo Hàn Tuyết qua một bên, chỉ vào khu vực đang bị cháy.
“Tình hình khá bất lợi, mái nhà ở đây được xây dựng bằng vật liệu chống thấm nước có dầu hắc, loại vật liệu này rất dễ bắt lửa, lại khó thấm nước, hơn nữa còn có mùi hăng rất nồng, khu vực phía Tây là khu đất mới, còn rất nhiều cơ sở vật chất chưa hoàn thiện, mới có hai xe chữa cháy tới đây, còn lại về đang trên đường đến, mọi chuyện không khả quan cho lắm, ước tính kinh phí tổn thất rất lớn”
So với kinh phí tổn thất thì Hàn Tuyết càng lo lắng cho tính mặng của công nhân hơn: “Vậy công nhân thế nào rồi? Mọi người đều đã ra khỏi đám cháy hết chưa?”
“Hiện tại hầu hết mọi người đều được cứu ra ngoài, vốn tưởng nữ công nhân này là người cuối cùng rồi, không ngờ hôm nay bà ấy lại đưa con trai đến công trường, hiện tại lửa cháy rất lớn, khói bốc cuồn cuộn, đội cứu hỏa cần khống chế đám cháy, rất khó có thể xông vào cứu người, chúng tôi vẫn đang nghĩ cách”.
Diệp Phàm đứng cạnh nhíu chặt lông mày nói: “Nghĩ cách? Dầu hắc cháy sẽ sinh ra khí độc, cho dù không chết cháy thì cũng ngạt thở chết, đợi các người nghĩ cách xong người cũng chết cháy rồi”.
Đột nhiên bị người khác chất vấn nhưng Trần Hoa cũng không nổi giận, một người cảnh sát thì cần phải bình tĩnh, cô ta gật đầu nói: “Anh nói đúng, nhưng hiện tại cần khống chế đám cháy, lực lượng cứu hỏa còn thiếu, cảnh sát vội vàng xông vào sẽ dẫn đến nguy hiểm không cần thiết, hơn nữa hiện tại…”
“Được, tôi biết rồi, không cần nói nữa”, Diệp Phàm ngắt lời cô ta, anh cởi áo khoác ngoài ra nói với Hàn Tuyết: “Em ở đây đợi anh, mạng người quan trọng, không thể chần chừ nữa!”
Diệp Phàm nói xong liền chạy đến bên xe cứu hỏa rồi nhúng ướt quần áo mình, biểu cảm vô cùng quyết tâm.
Dầu hắc bị cháy không cho phép anh bất cẩn xông vào.
Làm xong những thao tác này, anh chạy đến chỗ người phụ nữ kia hỏi rõ vị trí, anh ngước nhìn biển lửa cuồn cuộn khói rồi xông thẳng vào.
Hàn Tuyết đứng dưới không ngừng lo lắng thét tên Diệp Phàm, dù thế nào cô cũng không thể ngờ rằng Diệp Phàm lại tự mình xông vào đám cháy cứu người, tiếng thét của Hàn Tuyết khiến cho Trần Hoa đứng bên canh cũng lo lắng không kém.
Cuối cùng vẫn là cảnh sát phản ứng bình tĩnh hơn Hàn Tuyết nhiều, cô vội vã chạy về phía đội cứu hỏa gào lớn "Phun nước dập lửa theo hướng anh ấy đang xông vào đám cháy kia để anh ấy có thể vào trong".
Diệp Phàm vắt áo sơ mi lên mũi và trùm áo khoác ngoài lên đầu, anh vượt qua đống đổ vỡ và xông vào trong đám cháy.
Vào giây phút bóng dáng của Diệp Phàm biến mất, trái tim của Hàn Tuyết như bị hẫng một nhịp, cô chắp tay cầu nguyện cho Diệp Phàm, hy vọng anh bình an quay lại.
Khói dày cuồn cuộn tỏa ra mùi hắc nhức mũi, so với ngọn lửa dữ dội kia thì đám khói đen nông nặc này càng nguy hiểm hơn.
Lúc này Diệp Phàm không còn giấu diếm năng lực nữa, anh linh hoạt như một chú khỉ, nhanh nhẹn di chuyển qua lại trong đống lửa, lớp dầu hắc nóng chảy đã làm cháy mấy lỗ trên giày anh.
Nhưng anh không bận tâm đến những điều này mà một mực xông vào trong, chỉ có điều những tòa nhà trong công trường đã bị chảy và sụp đổ khiến anh không cách nào xác định phương hướng để tìm kiếm người trong ký túc xá.
Rầm rầm rầm!
Các bức tường và khung giường liên tiếp đổ xuống, tất cả mọi người đứng bên ngoài không khỏi chắp tay cầu nguyện cho Diệp Phàm, người phụ nữ gào khóc khi nãy cũng đã ngừng khóc, dù cứu được hay không thì Diệp Phàm cũng là ân nhân của bà ấy.
Tàn cháy tung tóe, bắn những tia lửa vào cánh tay Diệp Phàm khiến cho tay anh phồng rộp.
Diệp Phàm đạp tung cánh cửa cuối cùng còn nguyên vẹn và vui mừng nhìn thấy một cậu bé đang cuộn tròn bên cạnh bồn tắm.
Các đường ống nước bên cạnh đã bị vỡ và không ngừng phun nước, chính điều đó đã cứu sống cậu bé khỏi bị thiêu sống.
Nhưng cậu bé đã bị đám khói dày làm cho ngất đi, Diệp Phàm nhúng ướt quần áo lần nữa rồi bọc lấy cậu bé, nhanh chóng xông ra ngoài.
Thời gian trôi đi, Diệp Phàm đã vào trong đó gần mười phút rồi, nếu không có bình oxy thì một người binh thường làm sao có thể sống sót dưới đám khói độc nồng nặc này được, ai nấy đều lo lắng cùng cực.
Chính vào lúc này, một tiếng thét từ trong đám khói vọng ra “Đội cứu hỏa, xe cứu thương.
Nhanh nhanh nhanh…
Cùng với tiếng thét kịch liệt của Diệp Phàm, đội cứu hỏa hướng vòi rồng về phía anh, các nhân viên y tế cũng đã sẵn sàng.
“Nhanh, trúng độc CO2, mau chóng cứu cậu bé…”
Diệp Phàm đặt cậu bé lên cáng và gấp rút nói với nhân viên y tế.
Nhân viên y tế nhanh chóng đưa cáng vào trong xe cứu hộ tiền hành cấp cứu, người phụ nữ gào khóc khi nãy gần như vừa lăn vừa bò qua, bà ấy mừng đến mức khóc nấc lên.
Đồng thời lúc này bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, cơn lo lắng qua đi, Hàn Tuyết định mở miệng nhưng cô chợt nhận ra sắc mặt Diệp Phàm vô cùng tệ.
"Tiểu Tuyết, đem chiếc túi anh cầm theo trong xe qua đây, mau lên", Diệp Phàm nói xong liên gỡ bình oxy đang đặt trên mũi cậu bé kia ra.
Sau đó anh đặt cậu bé nghiêng sang một bên, dùng tay vỗ mạnh vào lưng cậu.
Cậu bé đang bất động chợt phun ra một ngụm máu bắn thành bọt, còn có những sợi tơ máu đen.
Tất cả mọi người ở đó nhất thời sững sờ không hiểu Diệp Phàm định làm gì.
Người phụ nữ nhìn thấy Diệp Phàm đột nhiên đánh cậu bé đến mức phun máu thì nhất thời kích động la lên, bà ấy chạy đến muốn đẩy Diệp Phàm ra “Đồ chết tiệt, cậu làm gì thế hả…”
"Đứng yên cho tôi, muốn con trai bà được cứu thì mau im mồm cho cho tôi!", Diệp Phàm lạnh lùng gầm lên, dọa cho người phụ nữ trung niên sợ đến mức ngồi bịch xuống đất.
Một bác sĩ trung niên đẩy Diệp Phàm ra “Dừng lại, tôi là bác sĩ chính ở đây, hiện giờ bệnh nhân đang hôn mê trúng độc, cần phải được cấp oxy và đưa tới bệnh viện".
Diệp Phàm lạnh giọng “Đợi tới bệnh viện thì người cũng chết rồi, còn đưa cái quái gì nữa, tránh ra cho tôi”
Vị bác sĩ trung niên tên Lý Kiệt trực tiếp dừng chắn trước mặt Diệp Phàm, ngăn cản anh tiếp tục chữa trị cho cậu bé "Hừ, mặc dù anh có công cứu người, là một anh hùng, nhưng bệnh nhân vẫn còn dấu hiệu sống sót, anh tùy tiện làm như này sẽ hại chết người, tôi tuyệt đối không cho phép anh tiến lại đây nữa".
Trần Hoa đứng bên cạnh khuyên can: "Anh này, xin đừng kích động, hãy nghe lời bác sĩ Lý, để ông ấy kip thời chữa trị”.
"Đúng thế, cậu là anh hùng cứu người, nhưng cũng không thể ngăn cản bác sĩ chữa trị chứ".
"Phải đấy, cứu người thì phải được khen ngợi, nhưng ngăn cản bác sĩ chữa trị kip thời thì chính là mưu sát".
Từng lời nói lạnh lùng vang lên, sắc mặt Diệp Phàm rất khó coi, lúc này Hàn Tuyết chạy tới.
"Diệp Phàm, túi của anh này!".
Danh sách chương