Hàn Tuyết tức đến mức không nói thành lời xung quanh cũng vang lên những trận chế giễu, Hành Bách Hào đắc ý vô cùng.

Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên bước lên, tầm mắt hướng về phía bà cụ Hàn nói: “ Bà nội, trước khi bà chất vấn Hàn Tuyết sao bà không hỏi vì sao cô ấy lại từ chối dùng bữa?”
“Đồ vô dụng, cậu có tư cách gì lên tiếng ở đây, Nếu không phải do cậu đánh Hà Hướng Đông, thì đơn hàng kia có lẽ đã vào túi rồi, theo như tôi biết giá trị của nó lên đến 20 triệu, sẽ giúp ích rất nhiều cho nhà họ Hàn chúng tôi”, Hàn Bách Hào tức giận nói.

“Trời ạ, lại hợp đồng có giá trị lên đến 20 triệu? Lại bị cậu cháu rể phế vật này hủy mất? Thật quá đáng!”
“Đúng vậy, trước kia mọi người đều nói cậu ta khắc chết ông nội, tôi còn không tin, bây giờ thì tôi tin rồi…”
“Đúng thật là khắc tinh của nhà họ Hàn chúng ta, thật khó hiểu Hàn Tuyết vì sao không li hôn với cậu ta, không lẽ muốn họ Hàn là chúng ta sụp đổ sao?”
“Cháu có ý kiến thế này, bà nội lên đứng ra làm chủ, đuổi tên tên phế vật này ra khỏi nhà họ Hàn…”
Lời nói cay độc này khiến gương mặt Hàn Tuyết tức giận đến tái mét, Diệp Phàm nhíu chặt lông mày, bị sỉ nhục như vậy khiến anh cảm thấy không thoải mái, có cảm giác muốn xông ra đánh người.

Nhưng mà, anh không thể, bởi vì anh nhìn thấy đôi bàn tay ngọc của Hàn Tuyết đang nắm chặt lại, ngón tay bị nắm đến trắng bệch, Hàn Tuyết từng nghiêm nghị căn dặn anh ở nhà họ Hàn nếu như chưa có sự cho phép của cô ấy thì anh không được sử dụng bạo lực.

Hàn Tuyết từng thấy Diệp Phàm đánh người, trong mắt cô, Diệp Phàm từ trong núi bước ra, mang theo một loại sức mạnh khiến người thường không cách nào tới gần được.

“Được rồi, mọi người bớt nói lại đi!”
Bà cụ Hàn hét lên, mọi người lập tức yên lặng, sau khi thấy mọi người đã yên lặng liền nói tiếp: “ Tiểu Tuyết, nếu như cháu đã không có gì để phản bác, vậy chứng minh những lời của Bách Hào nói là thật, hợp đồng gần 20 triệu, có ý nghĩa như thế nào cháu biết rồi đấy, quan trọng nhất là chúng ta có thể kết giao với tập đoàn Cẩm Xuân, bà không cần biết cháu dùng cách nào nhất định phải lấy lại được bản hợp đồng này, nếu không thì đừng trách bà nội không niệm tình.


Tiền hoa hồng tháng này của nhà cháu sẽ bị cắt đi một nửa!”
“Mẹ à, việc này không thể trách Tiểu Tuyết, đều tại thằng vô dụng này làm hỏng chuyện, không thể phạt nhà chúng con được.


Người phụ nữ trung niên vừa mới mở lời kia chính là mẹ ruột của Hàn Tuyết - Lưu Tú Cầm, nghe thấy tiền hoa hồng bị cắt đi một nửa, lập tức kinh ngạc đến cái mặt.

Bà ta đã hẹn trước với hội chị em đi Pari mua sắm, nếu như bị cắt mất một nửa, đừng nói đến mua sắm, mua hàng ngoài sạp cũng không đủ tiền.

“Tú Cầm, mẹ trước giờ thưởng phạt đều rõ ràng, chỉ cần hợp đồng mất đi có thể lấy lại, mẹ sẽ tăng gấp đôi hoa hồng cho các con!”
Bà cụ Hàn lạnh nhạt nói, Lưu Tú Cầm còn muốn nói thêm vài câu, liền bị ánh mắt sắc lạnh của bà cụ Hàn liếc đến, cũng chẳng dám hó hé gì thêm.

Những người còn lại bị ánh mắt tràn đầy ý châm chọc, tuy rằng mang tiếng là một gia tộc, nhưng dáng vẻ giễu cợt chẳng chút che đậy nào.

Hàn Bách hào lại càng vui vẻ, gã ta biết với tính cách của Hàn Tuyết thì làm sao có thể chịu hạ thấp mình thuyết phục người khác, bản hợp đồng này chắc chắn không thể lấy lại.

Đến lúc đấy theo lẽ thường tình, gã ta sẽ có một cơ hội loại Hàn Tuyết ra khỏi sản nghiệp nhà họ Hàn, tương lai gã ta chính là người thống trị gia tộc, ngấm ngầm dụ dỗ bà cụ Hàn giao cho quyền nắm giữ nhà họ Hàn cho gã cũng không hẳn là không thể.

Càng nghĩ càng đắc ý, Hàn Bách Hào rất muốn ngẩng mặt lên trời cười lớn một trận.


Hàn Tuyết nắm chặt tay không nói gì, cô biết rằng chắc chắn không thể lấy lại được hợp đồng, nhưng dù cho bị đuổi khỏi nhà họ Hàn, cô cũng không thể làm loại việc ấy với người khác.

Ngay lúc này, Diệp Phàm nghiêng đầu ghé bên tai Hàn Tuyết giọng nói vài câu.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm ở trước mặt mọi người thân mật với Hàn Tuyết như vậy, dù sao thì cho đến hiện tại hai người vẫn chưa ngủ chung với nhau.

Cảnh này khiến những người đàn ông khác đố kỵ, nhưng Hàn Tuyết không hề chú ý đến, cũng chẳng lẽ tránh.

Diệp Phàm sau khi nói mấy câu, ánh mắt Hàn Tuyết có chút nghi hoặc, nhưng lại không do dự gật gật đầu.

“ Bà nội, cháu đồng ý với bà, nhưng không thể chỉ giới hạn tập đoàn Cẩm Xuân, chỉ cần cháu có thể mang bảng giá trị hợp đồng giá trị 20 triệu, thì phải tính tiền hoa hồng cho gia đình cháu!” Hàn Tuyết lạnh lùng nói.

“Được, hi vọng cháu không khiến ta và người nhà họ Hàn thất vọng, nếu không thì đừng trách bà nội vô tình.


Bà cụ Hàn cũng không để ý đến giọng điệu Hàn Tuyết, bà chỉ chú trọng đến kết quả những thứ khác đều vô dụng.


Sau khi ăn bữa tối xong, mọi người đều rời đi, bố của Hàn Tuyết - Hàn Tại Dần đi trước, lái xe Toyota chở Lưu Tú Cầm rời đi.

Diệc Phàm lái chiếc Passat theo sau, chở theo Hàn Tuyết hướng về phía khu nhà của họ.

Trong xe Hàn Tuyết nhìn Diệc Phàm đang chăm chú lái xe, lông mày nhíu chặt lại, nghiêm túc nói: “ Diệc Phàm, anh có biết hậu quả của việc lừa dối bà nội không? Không chỉ là hoa hồng đi, mà khiến cho bà nội tức giận sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn!”
Diệp Phàm gật đầu, bà cụ Hàn làm việc quyết đoán cay độc, đối với người nhà họ Hàn, nhất là nhà Hàn Tuyết, chắc chắn không bao giờ nương tay.

“Anh biết chứ, nếu anh đã khiến em đưa ra lời cam kết, thì anh chắc chắn có cách giúp em ký hợp đồng 20 triệu, thậm chí là nhiều hơn.


Lời Diệp Phàm nói ra chắc như đinh đóng cột, Hàn Tuyết rất muốn cười nhạo, nhưng nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Diệp Phàm, không biết vì sao cô lại có chút tin tưởng.

Chỉ là Diệp Phàm, một con rể chỉ biết đưa đón cô đi làm, một người nhàn nhã chưa từng có việc làm, lại có thể lấy được bản hợp đồng trị giá 20 triệu sao?
Cô rất nghi ngờ, thậm chí có thể nói rằng không có chút tin tưởng nào.

Nhưng cô lại phát hiện bản thân không biết chút gì về Diệp Phàm, chỉ biết anh từ trên núi xuống, khi mới đến nhà họ Hàn, cô còn từng nhìn thấy cảnh tượng anh phun ra máu.

Đang chìm trong những suy nghĩ, xe đã về đến khu nhà của bọn họ, hết thẩy những nghi hoặc cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu: “ Hi vọng anh không khiến tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ hận anh cả đời!”
Hận sao? Thất vọng sao?
Diệc Phàm không nói câu nào, anh không sợ Hàn Tuyết hận anh, chỉ sợ Hàn Tuyết Lạnh nhạt quên mất anh.


Gia đình Hàn Tuyết sống trong một tiểu khu cũ, đã hơn mấy chục năm, nhưng nơi gia đình họ sống vẫn còn chấp nhận được, một ngôi biệt thự 2 tầng.

Khi Hàn Thiên Bảo còn sống, người nhà họ Hàn vẫn còn đoàn kết với nhau, các thành viên trong gia đình nhận về không ít hoa hồng, nếu như tính ở hiện tại, gia đình Hàn Tuyết e là chỉ sống trong khu cao cấp 100 ngàn mét vuông.

Về đến nhà, Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần đều ngồi ở phòng khách chờ hai người tiến vào.

Hai người vừa vào nhà, Lưu Tú Cầm bèn đứng dậy bước đến lấy kéo Hàn Tuyết, lo lắng hỏi: “Tiểu Tuyết con thực sự có thể ký được hợp đồng 20 triệu sao?”
“Con….


Hàn Tuyết nhìn về phía Diệp Phàm khẽ gật đầu.

Lưu Tú Cầm nhíu lông mày, đột nhiên nhớ đến lúc ở biệt thự nhà họ Hàn, Diệp Phàm có ghé tai Hàn Tuyết nói gì đó, Hàn Tuyết mới đồng ý có thể ký được hợp đồng giá trị 20 triệu.

Nét mặt bà ta lập tức trở nên khó coi, bà ta có dự cảm không lành, hạ giọng nói: “Tiểu Tuyết, con nói cho mẹ biết có phải tên phế vật này bảo con nói rằng có thể ký hợp đồng 20 triệu tệ không? Mà không phải bản thân con muốn đồng ý không?”
“Mẹ, mẹ không cần quan tâm đến chuyện này, con sẽ xử lý tốt” Hàn Tuyết nhíu lông mày nói, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Tú Cầm.

Được, được, được, con nghĩ mẹ là đồ ngốc phải không? Làm sao con có thể tin lời tên phế vật này chứ?”
Tên phế vật này chẳng có tích sự gì, trừ việc đưa đón con đi làm, nó còn biết làm gì chứ?”
“Con là con gái của mẹ, áp lực của con mẹ có thể hiểu được, mẹ rất thương xót con, nhưng con lại đi tin tưởng tên phế vật này, hậu quả của việc lừa gạt bà cụ Hàn là gì con biết không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện