Quản lý Phương lập tức phì cười.
Cô ta vỗ vai Diệp Phàm một cách mập mờ, cười nói: “Anh Diệp biết nói đùa thật đấy, người có gia tài như anh mà là lại đi ở rể á? Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư".
Diệp Phàm cười, sao anh nói thật mà người ta lại không tin nhỉ?
Quản lý Phương không hỏi dò nữa, cô ta không tin là sức quyến rũ của mình không thể mê hoặc được Diệp Phàm.
Phải biết rằng kiểu phụ nữ ngoài ba mươi như cô ta có sức hấp dẫn chí mạng với cánh đàn ông hai mươi mấy tuổi như thế này!
Có người từng nói rằng, đàn ông đều hơi, ừm..
Tuy rằng hơi khó nghe, thậm chí còn có chút biến thái,nhưng đó lại là sự thật.
Nó cũng chung một đạo lý với việc con trai thường, gần mẹ, con gái thường gần bố, điều đó không có gì là bất thường cả, chỉ là khuynh hướng tình cảm tự nhiên của con người mà thôi.
Nhưng cô ta không hề hay biết rằng Diệp Phàm đã dồn hết tình cảm vào Hàn Tuyết, và lại ngoài sự chín chắn ra quản lý Phương còn thua Hàn Tuyết về mọi mặt.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Qùy hết xuống cho tao, đừng có la hét bừa bãi…”
Ngoài phòng khách quý đột nhiên vọng tới hai tiếng vang lớn, sau đó là tiếng khóc than và tiếng mắng chửi, rối loạn hết cả lên.
Diệp Phàm nhíu mày, đó là tiếng súng.
Cướp ngân hàng!
“Có kẻ cướp ngân hàng, tìm nơi trốn đi, mau lên", Diệp Phàm khẽ quát quản lý Phương.
“Pằng!”
Anh vừa hô xong, cánh cửa kính của phòng khách quý bị đá văng ra.
Một người đàn ông đô con đội mũ trùm đầu màu đen, cầm một khẩu súng bước vào.
“Hai đứa chúng mày giơ tay lên rồi ra ngoài ngay”, tên đô con chĩa súng về phía Diệp Phàm và quản lý Phương.
Diệp Phàm không làm gì cả, anh đang áng chừng, nếu anh ra tay thì một trăm phần trăm là sẽ xử được tên đô con này.
Nhưng chắc chắn gã ta có đồng bọn bên ngoài, phát hiện gã ta đã bị xử lý thì chưa biết chúng những kẻ đó sẽ nổi khùng lên, nếu anh chạy trốn thì rất có thể chúng sẽ ra tay với con tin.
“Pằng!”
"Mẹ kiếp, giơ tay lên mau!"
Tên đô con đi tới bên cạnh Diệp Phàm rồi đạp anh một cú, họng súng cũng chĩa thẳng vào đầu anh.
Diệp Phàm không hề phản kháng, anh nghe lời giơ tay lên.
Ngay sau đó, tên đô con lại chỉ vào quản lý Phương.
Lúc này cô ta không còn vẻ gì là quyến rũ nữa, sợ đến mức khuôn mặt tái mét, mồ hôi lạnh ứa ra.
"Mày là quản lý ngân hàng hả?”, tên đô con nhìn quản lý Phuơng đang run rẩy rồi nói.
“Tôi, là tôi… Tôi khuyên các anh đừng làm điều sai trái, mau chóng dừng lại đi.
Cướp ngân hàng là tội lớn, nửa đời sau đều sẽ phải ăn cơm tù...”, mặc dù đã sợ vãi cả linh hồn rồi, nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn nhắc nhở quản lý Phương là phải nghiêm túc cảnh cáo bọn cướp.
Nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy cạn lời, người ta đã cầm súng tới cướp ngân hàng rồi, lẽ nào bọn chúng lại không biết sẽ có hậu quả gì sao?
Quả nhiên, tên đô con cười he he, dõi mắt gian tà nhìn chòng chọc vào quản lý Phương, cười bỉ ổi nói "Tao lại sợ quá cơ, vào tù là không có đàn bà, mày có muốn để tao chơi trước không? Ha ha ha, he he he."
Vừa nói, tên đô con vừa nói vừa vươn tay ra định túm lấy quản lý Phương.
Quản Phương sợ đến mức thét lên, nhưng lại càng khiến tên đô con cảm thấy hưng phấn.
"Hắc Tử, con mẹ mày, làm cái gì thế hả? Lôi cổ chúng nó ra đây, đội cảnh sát tới là đéo đứa nào chạy được đâu", đang lúc tên đô con sắp túm được quản lý Phương, một giọng nói vang lên.
Tên đô con rút tay về, gã ta biết lúc này không thích hợp để làm mấy chuyện đó, bèn kéo quản lý Phương ra ngoài.
Gã ta vỗ vào cái mông săn chắc của cô ta, hung tợn nói: "Ra ngoài mở két sắt ra!"
Diệp Phàm và quản lý Phương bị lôi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Diệp Phàm phát hiện ra tất cả có bảy tên cướp và bảy khẩu súng.
Có ba mươi mấy con tin, có thể nói là khá nghiêm trọng.
“Mày ngồi xổm xuống đây, nhúc nhích là tao bắn nổ đầu mày", tên đô con đẩy Diệp Phàm ngồi xuống một chỗ.
Diệp Phàm ngồi xuống, anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu.
Quay đầu lại thì anh nhìn thấy cô Lục, người vừa được cùng anh vào phòng VIP.
Lúc này cô Lục vẫn đeo kính râm, nhưng bàn tay run nhè nhẹ chứng tỏ cô ta đang rất căng thẳng và sợ hãi.
“Bọn tao chỉ lấy tiền không lấy mạng, chúng mày ngoan ngoãn nghe lời, lấy được tiền là bọn tao sẽ thả chúng mày ra”.
“Nhưng nếu đứa nào dám lén lút báo cảnh sát thì đừng trách bọn tao ác, đưa nó đi gặp phật tổ”.
“Pằng!”
Vừa dứt lời, tên đô con ấy nó súng, khiến những người trong ngân hàng khẽ run rẩy.
Thấy mọi người đều sợ hãi phối hợp, tên đô con rất hài lòng, gã ta quay đầu nói với hai tên đồng bọn: "Hắc Tử, Cường Tử, chúng mày nhanh lên! Có thể những chiếc camera này được kết nối với cục cảnh sát đấy, chúng ta không có nhiều thời gian”.
Hắc Tử và Cường Tử gật đầu, kéo quản lý Phương đi và hung tợn nói: "Mở cửa phòng trong rồi mở két sắt ra”.
“Tôi khuyên các người…”
"Bốp!"
Kẻ tên là Cường Tử giáng cho quản lý Phương một cái tát, gằn giọng nói: "Con mẹ mày, câm miệng và làm theo lời bọn tao, nếu không tao bắn nổ đầu mày".
Họng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu, quản lý Phương chỉ có thể mở căn phòng dành cho các nhân viên nội bộ ra.
Ba tên đi vào trong, quản lý Phương bất đầu mở két sắt, két sắt này cần hai người mới mở được.
Sau khi mở xong phần mình, quản lý Phương lén nháy mắt ra dấu với người còn lại, người đó bắt đầu ấn mật mã.
Chiếc két sắt lớn nhất mở ra, để lộ đống tiền một trăm tệ bên trong, Hắc Tử và Cường Tử mừng như điên.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông báo động trong ngân hàng ré lên.
"Bốp bốp..."
“Pằng...”
"Thằng chó, dám bày trò, bố mày bắn mày", Cường Tử tát tới tấp, người đàn ông cùng mở két sắt bị tay cầm của chiếc súng đập trúng, đến mức chảy cả máu mũi.
"Anh...!Anh à, chuyên này không liên quan đến tôi, thời gian mở két sắt có hạn, nếu mở ra quá thời gian thì chuông báo động sẽ vang lên, không liên quan gì đến tôi...”, người đàn ông ôm lấy mũi rồi vội vàng giải thích.
"Mẹ kiếp, mày tưởng bố mày ngu lắm hả? Cường Tử dí súng vào đầu người đàn ông và định bóp cò.
"Cường Tử, lấy tiền trước đã, tiền mới là quan trọng nhất, mau lên" tên đô con vừa lên tiếng ban nãy quát lên, với Cường Tử.
“Đệch, tạm thời tha cho mày…”, Cường Tử đạp người đàn ông kia ra rồi ra sức nhét tiền vào túi.
Đây là một ngân hàng tầm trung, chuông cảnh báo kết nối thẳng đến cục cảnh sát.
Chuông cảnh báo vừa vang lên là camera trong ngân hàng phát lên màn hình giám sát ở cục cảnh sát.
Những chiếc xe cảnh sát inh ỏi kéo tới, phong tỏa cửa chính của ngân hàng.
"Đại ca, cảnh sát tới rồi, làm sao bây giờ?"
“Con bà nó, nhanh thế..”, Hắc Tử đi tới bên cạnh tên đại ca và hỏi.
"Khốn kiếp, bắt con tin, chúng ta có nhiều con tin như thế, sợ cái chó gì”, tên đại ca quát lên.
Có ba mươi mấy con tin nên tên đại ca chẳng hề bối rối.
Trước khi hành động là chúng đã tính trước đến những chuyện này rồi, chỉ có điều tốc độ của cảnh sát vẫn vượt qua sự tưởng tượng của chúng.
"Mày, ra đây”, một tên cuớp đi tới trước mặt Diệp Phàm, túm lấy cô Lục xinh đẹp đeo kính râm bên cạnh anh.
“Vì…vì sao lại bắt tôi..”, cô Lục suýt thì bật khóc, bao nhiêu người như thế, sao lại bắt cô ta cơ chứ? Cô ta vẫn chưa muốn chết mà!.
Cô ta vỗ vai Diệp Phàm một cách mập mờ, cười nói: “Anh Diệp biết nói đùa thật đấy, người có gia tài như anh mà là lại đi ở rể á? Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư".
Diệp Phàm cười, sao anh nói thật mà người ta lại không tin nhỉ?
Quản lý Phương không hỏi dò nữa, cô ta không tin là sức quyến rũ của mình không thể mê hoặc được Diệp Phàm.
Phải biết rằng kiểu phụ nữ ngoài ba mươi như cô ta có sức hấp dẫn chí mạng với cánh đàn ông hai mươi mấy tuổi như thế này!
Có người từng nói rằng, đàn ông đều hơi, ừm..
Tuy rằng hơi khó nghe, thậm chí còn có chút biến thái,nhưng đó lại là sự thật.
Nó cũng chung một đạo lý với việc con trai thường, gần mẹ, con gái thường gần bố, điều đó không có gì là bất thường cả, chỉ là khuynh hướng tình cảm tự nhiên của con người mà thôi.
Nhưng cô ta không hề hay biết rằng Diệp Phàm đã dồn hết tình cảm vào Hàn Tuyết, và lại ngoài sự chín chắn ra quản lý Phương còn thua Hàn Tuyết về mọi mặt.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Qùy hết xuống cho tao, đừng có la hét bừa bãi…”
Ngoài phòng khách quý đột nhiên vọng tới hai tiếng vang lớn, sau đó là tiếng khóc than và tiếng mắng chửi, rối loạn hết cả lên.
Diệp Phàm nhíu mày, đó là tiếng súng.
Cướp ngân hàng!
“Có kẻ cướp ngân hàng, tìm nơi trốn đi, mau lên", Diệp Phàm khẽ quát quản lý Phương.
“Pằng!”
Anh vừa hô xong, cánh cửa kính của phòng khách quý bị đá văng ra.
Một người đàn ông đô con đội mũ trùm đầu màu đen, cầm một khẩu súng bước vào.
“Hai đứa chúng mày giơ tay lên rồi ra ngoài ngay”, tên đô con chĩa súng về phía Diệp Phàm và quản lý Phương.
Diệp Phàm không làm gì cả, anh đang áng chừng, nếu anh ra tay thì một trăm phần trăm là sẽ xử được tên đô con này.
Nhưng chắc chắn gã ta có đồng bọn bên ngoài, phát hiện gã ta đã bị xử lý thì chưa biết chúng những kẻ đó sẽ nổi khùng lên, nếu anh chạy trốn thì rất có thể chúng sẽ ra tay với con tin.
“Pằng!”
"Mẹ kiếp, giơ tay lên mau!"
Tên đô con đi tới bên cạnh Diệp Phàm rồi đạp anh một cú, họng súng cũng chĩa thẳng vào đầu anh.
Diệp Phàm không hề phản kháng, anh nghe lời giơ tay lên.
Ngay sau đó, tên đô con lại chỉ vào quản lý Phương.
Lúc này cô ta không còn vẻ gì là quyến rũ nữa, sợ đến mức khuôn mặt tái mét, mồ hôi lạnh ứa ra.
"Mày là quản lý ngân hàng hả?”, tên đô con nhìn quản lý Phuơng đang run rẩy rồi nói.
“Tôi, là tôi… Tôi khuyên các anh đừng làm điều sai trái, mau chóng dừng lại đi.
Cướp ngân hàng là tội lớn, nửa đời sau đều sẽ phải ăn cơm tù...”, mặc dù đã sợ vãi cả linh hồn rồi, nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn nhắc nhở quản lý Phương là phải nghiêm túc cảnh cáo bọn cướp.
Nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy cạn lời, người ta đã cầm súng tới cướp ngân hàng rồi, lẽ nào bọn chúng lại không biết sẽ có hậu quả gì sao?
Quả nhiên, tên đô con cười he he, dõi mắt gian tà nhìn chòng chọc vào quản lý Phương, cười bỉ ổi nói "Tao lại sợ quá cơ, vào tù là không có đàn bà, mày có muốn để tao chơi trước không? Ha ha ha, he he he."
Vừa nói, tên đô con vừa nói vừa vươn tay ra định túm lấy quản lý Phương.
Quản Phương sợ đến mức thét lên, nhưng lại càng khiến tên đô con cảm thấy hưng phấn.
"Hắc Tử, con mẹ mày, làm cái gì thế hả? Lôi cổ chúng nó ra đây, đội cảnh sát tới là đéo đứa nào chạy được đâu", đang lúc tên đô con sắp túm được quản lý Phương, một giọng nói vang lên.
Tên đô con rút tay về, gã ta biết lúc này không thích hợp để làm mấy chuyện đó, bèn kéo quản lý Phương ra ngoài.
Gã ta vỗ vào cái mông săn chắc của cô ta, hung tợn nói: "Ra ngoài mở két sắt ra!"
Diệp Phàm và quản lý Phương bị lôi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Diệp Phàm phát hiện ra tất cả có bảy tên cướp và bảy khẩu súng.
Có ba mươi mấy con tin, có thể nói là khá nghiêm trọng.
“Mày ngồi xổm xuống đây, nhúc nhích là tao bắn nổ đầu mày", tên đô con đẩy Diệp Phàm ngồi xuống một chỗ.
Diệp Phàm ngồi xuống, anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu.
Quay đầu lại thì anh nhìn thấy cô Lục, người vừa được cùng anh vào phòng VIP.
Lúc này cô Lục vẫn đeo kính râm, nhưng bàn tay run nhè nhẹ chứng tỏ cô ta đang rất căng thẳng và sợ hãi.
“Bọn tao chỉ lấy tiền không lấy mạng, chúng mày ngoan ngoãn nghe lời, lấy được tiền là bọn tao sẽ thả chúng mày ra”.
“Nhưng nếu đứa nào dám lén lút báo cảnh sát thì đừng trách bọn tao ác, đưa nó đi gặp phật tổ”.
“Pằng!”
Vừa dứt lời, tên đô con ấy nó súng, khiến những người trong ngân hàng khẽ run rẩy.
Thấy mọi người đều sợ hãi phối hợp, tên đô con rất hài lòng, gã ta quay đầu nói với hai tên đồng bọn: "Hắc Tử, Cường Tử, chúng mày nhanh lên! Có thể những chiếc camera này được kết nối với cục cảnh sát đấy, chúng ta không có nhiều thời gian”.
Hắc Tử và Cường Tử gật đầu, kéo quản lý Phương đi và hung tợn nói: "Mở cửa phòng trong rồi mở két sắt ra”.
“Tôi khuyên các người…”
"Bốp!"
Kẻ tên là Cường Tử giáng cho quản lý Phương một cái tát, gằn giọng nói: "Con mẹ mày, câm miệng và làm theo lời bọn tao, nếu không tao bắn nổ đầu mày".
Họng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu, quản lý Phương chỉ có thể mở căn phòng dành cho các nhân viên nội bộ ra.
Ba tên đi vào trong, quản lý Phương bất đầu mở két sắt, két sắt này cần hai người mới mở được.
Sau khi mở xong phần mình, quản lý Phương lén nháy mắt ra dấu với người còn lại, người đó bắt đầu ấn mật mã.
Chiếc két sắt lớn nhất mở ra, để lộ đống tiền một trăm tệ bên trong, Hắc Tử và Cường Tử mừng như điên.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông báo động trong ngân hàng ré lên.
"Bốp bốp..."
“Pằng...”
"Thằng chó, dám bày trò, bố mày bắn mày", Cường Tử tát tới tấp, người đàn ông cùng mở két sắt bị tay cầm của chiếc súng đập trúng, đến mức chảy cả máu mũi.
"Anh...!Anh à, chuyên này không liên quan đến tôi, thời gian mở két sắt có hạn, nếu mở ra quá thời gian thì chuông báo động sẽ vang lên, không liên quan gì đến tôi...”, người đàn ông ôm lấy mũi rồi vội vàng giải thích.
"Mẹ kiếp, mày tưởng bố mày ngu lắm hả? Cường Tử dí súng vào đầu người đàn ông và định bóp cò.
"Cường Tử, lấy tiền trước đã, tiền mới là quan trọng nhất, mau lên" tên đô con vừa lên tiếng ban nãy quát lên, với Cường Tử.
“Đệch, tạm thời tha cho mày…”, Cường Tử đạp người đàn ông kia ra rồi ra sức nhét tiền vào túi.
Đây là một ngân hàng tầm trung, chuông cảnh báo kết nối thẳng đến cục cảnh sát.
Chuông cảnh báo vừa vang lên là camera trong ngân hàng phát lên màn hình giám sát ở cục cảnh sát.
Những chiếc xe cảnh sát inh ỏi kéo tới, phong tỏa cửa chính của ngân hàng.
"Đại ca, cảnh sát tới rồi, làm sao bây giờ?"
“Con bà nó, nhanh thế..”, Hắc Tử đi tới bên cạnh tên đại ca và hỏi.
"Khốn kiếp, bắt con tin, chúng ta có nhiều con tin như thế, sợ cái chó gì”, tên đại ca quát lên.
Có ba mươi mấy con tin nên tên đại ca chẳng hề bối rối.
Trước khi hành động là chúng đã tính trước đến những chuyện này rồi, chỉ có điều tốc độ của cảnh sát vẫn vượt qua sự tưởng tượng của chúng.
"Mày, ra đây”, một tên cuớp đi tới trước mặt Diệp Phàm, túm lấy cô Lục xinh đẹp đeo kính râm bên cạnh anh.
“Vì…vì sao lại bắt tôi..”, cô Lục suýt thì bật khóc, bao nhiêu người như thế, sao lại bắt cô ta cơ chứ? Cô ta vẫn chưa muốn chết mà!.
Danh sách chương