Lưu Tú Cầm ngây ra như phỗng, có thể nói là mấy người bên trong đều ngây ra như phỗng.
Bà ta ôm mặt, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ khó tin.
Ung dung quý phái, khí chất lạnh lùng chỉ nhìn qua thôi cũng đủ biết đây là một người phu nữ từng trả sự đời, khiến Lưu Tú Cầm chỉ biết ấm ức, không biết nên làm gì bây giờ.
“Khốn kiếp, bà là ai mà dám đánh vợ tôi..”, Hàn Tại Dần hoàn hồn lại, ông ta nổi giận gào lên, định vung tay đánh người phụ nữ kia.
Chỉ có điều người phụ nữ ấy chẳng hề quay đầu lại vẫn lạnh lùng nhìn Lưu Tú Cầm.
Người đàn ông đi theo bên cạnh bà ta lập tức đứng ra, đánh một chưởng vào ngực Hàn Tại Dần.
Hàn Tại Dần lao lên nhanh mà lùi lại cũng nhanh, chưởng này suýt thì lấy đi nửa cái mạng của ông ta luôn rồi.
"Lão Hàn..”, Lưu Tú Cầm hô lên, muốn liều mạng với người phụ nữ trước mặt.
Bà ta không phải kẻ hiền lành gì, cho dù khí thế của nguời phụ nữ này rất hung hăng thì cũng đã làm sao?
Tự nhiên bị giáng cho môt cái tát, ai mà chịu nổi đây!
"Mẹ à, dừng tay laị!"
Nhưng đúng lúc này Hàn Tuyết, bỗng hét lớn tiếng, đồng thời bắt lấy cánh tay của Lưu Tú Cầm, không để bà ta đánh.
Lưu Tú Cầm giãy dụa: “ Cái loại bất hiếu, bỏ tay tao ra...”

“Mẹ, đó là ông Diệp của tập đoàn Hoàng Minh”, Hàn Tuyết vội vàng nói.
Câu nói của Hàn Tuyết khiến động tác của Lưu Tú Cầm khựng lại.

Thực ra lúc này người đàn ông trung niên ấy đã đi tới bên cạnh người phụ nữ kia và giơ tay lên rồi, Hàn Tuyết chỉ cần nói chậm một chút thôi là chưa biết chừng chưởng này sẽ đánh vào người Lưu Tú Cầm.
Thấy Lưu Tú Cầm ngừng lại, Hàn Tuyết vội vàng xoay người và nói với người đàn ông trung niên kia: “Ông Diệp, sao ông lại tới đây? Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?"
Người đàn ông trung niên ấy là Diệp Trung, con người phụ nữ kia thì chính là Chu Tình, mẹ của Diệp Phàm.
Ngay khi biết chuyện Diệp Phàm bị bắt có liên quan đến gia đình Hàn Tuyết, Chu Tình đã không nhịn được, muốn tới tận nơi để hỏi Hàn Tuyết cho ra lẽ.
Không ngờ khi đến cửa văn phòng, bà ta trùng hợp nghe thấy cuộc cãi vã bên trong.

Chu Tình và Diệp Trung đã đứng ít nhất năm phút ở của văn phòng, vậy nên đã nghe tuờng tận cuộc cãi vã ấy rồi.
"Chào cô Hàn, tôi tới đây với phu nhân!”, Diệp Trung thản nhiên nói nhưng đôi mắt thì lại nhìn Lưu Tú Cầm với vẻ cảnh giác.
“Tiểu Tuyết, đây là…Đây là…”, Lưu Tú Cầm vẫn chưa hiểu ra sao, bà ta dè dặt hỏi.

ngôn tình ngược

"Mẹ, đây là ông Diệp Trung của tập đoàn Hoàng Minh,là người toàn quyền phụ trách vụ hợp tác giữa con và tập đoàn Hoàng Minh" Hàn Tuyết giải thích với Lưu Tú Cầm.
Lần này, Lưu Tú Cầm thật sự giật mình, tất nhiên là bà ta biết thế lực của tập đoàn Hoàng Minh, đó là một cây đại thụ, là nhà họ Diệp ở thủ đô.
Diệp Trung họ Diệp, rất hiển nhiên ông ta đến từ nhà họ Diệp ở thủ đô, còn người phụ nữ vừa tát bà ta lại được Diệp Trung gọi là phu nhân, vậy thì địa vị phải cao đến mức nào đây?
Nghĩ đến đây, Lưu Tú Cầm bỗng thấy hoảng hốt, sao bà ta lại chọc tới một nhân vật có máu mặt như thế cơ chứ?
“Ông Diệp, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không, bà đây là...”, Lưu Tú Cầm hoảng đến mức không biết nói thế nào, vậy nên Hàn Tuyết đành mở miệng nói.
“Nào, ngồi xuống rồi nói, cháu cứ gọi cô là cô Chu đi”, nét lạnh lùng trên mặt Chu Tình biến mất hết, bà ta cuời cầm tay Hàn Tuyết, bước về phía sô pha.
Theo bản năng, Lưu Tú Cầm định đi theo, nhưng Diệp Trung lại vưon tay ra chặn đường, khiến bà ta cảm thấy lúng túng.
Đi cũng không được, ở cũng không xong, còn chuyện Chu Tình tát bà ta một cái thì bà ta đã tự dộng bỏ qua rồi.
Nói đùa gì chứ, nguời vừa tát bà ta rất có thể là một nhân vật tai to mặt lớn của nhà họ Diệp ở thủ đô, cho bà ta mười cái gan bà ta cũng chẳng dám dây vào.
Còn nữa, theo tin đồn mà bà ta nghe ngóng được chuyện Hàn Tuyết ký được hợp đồng với tập đoàn Hoàng Minh rất có thể là bởi vi có đã lọt vào mắt xanh của cậu chủ nhà họ Diệp.
Thế nên bà ta còn từng ép hỏi Hàn Tuyết, tiếc là không đạt được câu trả lời như mong muốn.
Còn bà ta có từng nghĩ tới việc Diệp Phàm chính là cậu chủ nhà họ Diệp không ấy hả?
Sao có thể thế được! Hàn Tuyết hơi mất tự nhiên, cô không hiểu ý của Chu Tình là gì, đã vậy Chu Tình còn cười hiền hòa với cô, khiến cô càng thêm thấp thỏm.
"Đừng căng thẳng, cháu được lắm đó!”, Chu Tình nhìn Hàn Tuyết từ trên xuống dưới rồi cười nói.
Ban đầu, Chu Tình không mấy hài lòng với việc Hàn Tuyết làm con dâu của mình.
Nhưng vừa rồi đứng ngoài cửa, nghe thấy Hàn Tuyết bênh vực Diệp Phàm như thế, bà ta cảm thấy cô con dâu này cũng không tệ.
Nghe vậy, Hàn Tuyết nở nụ cười e thẹn nhưng không kém phần lễ phép.
Cô nói: "Cám ơn bà Chu đã khen ngợi, chỉ có điều tôi không hiểu cho lắm, tôi xin lỗi ạ!”
Hàn Tuyết không gọi Chu Tình là cô Chu, dù sao thì vừa rồi người phụ nữ này cũng đã tát Lưu Tú Cầm mà, tuy rằng thế lực của bà ta rất ghê gớm.
Chu Tình chỉ cười chứ chẳng mấy để bụng tới cách xưng hô của Hàn Tuyết, bà ta nói: "Vụ cướp hôm nay là thế nào? Cháu biết cô đang hỏi đến chuyện gì rồi đấy”.
Hàn Tuyết cực kỳ thông minh, cô chỉ sửng sốt giây lát rồi lập tức đoán được Chu Tình đang hỏi đến ai.
Ngoài Diệp Phàm ra thì cô không nghĩ ra được ai nữa.
Hàn Tuyết lên nhìn hai vợ chồng Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm cách đó không xa, sau đó trình bày lý do vì sao Diệp Phàm lại tới ngân hàng rút tiền.
Thế nhưng cô đã che giấu chuyện vợ chồng Lưu Tú Cầm uy hiếp cô lấy ra một triệu, dù sao cô cũng không quen biết gì với Chu Tình, nói ra những chuyện đó là bởi vì cô cho rằng Diệp Phàm có mối quan hệ thân thiết với tập đoàn Hoàng Minh.
Hơn nữa cô còn mạnh dạn đóan rằng Diệp Phàm chính là con cháu của nhà họ Diệp ở thủ đô, chỉ có điều cô không dám chắc anh có phải cậu cả tin đồn của nhà họ Diệp hay không thôi.
Nghe xong, Chu Tình ngẩng đầu nhìn vợ chồng Lưu Tú Cầm, đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng, nhưng trong lòng cũng thở phào một hơi.
Chỉ là trùng hợp mà thôi, không phải do tập đoàn Phục Hổ làm là được rồi.
Trong các gia tộc lớn, chuyện người ta ám sát nhau để tranh giành quyền lợi là điều rất bình thường!

“Đừng lo, bọn cướp bình thường không làm gì được thằng bé đâu", Chu Tình vỗ nhẹ tay Hàn Tuyết và nói.
Trong lần đầu tiên gặp Diệp Phàm, anh đã đánh bại Diệp Trung chỉ với một chiêu.

Sau vụ đó, Chu Tình đã ngấm ngầm huy động lực lượng điều tra xem bao năm qua Diệp Phàm đã trải qua những chuyện gì.
Nhưng điều khiến bà ta khiếp sợ là những thông tin về Diệp Phàm vô cùng ít đi, ngay cả khi dùng đến năng lực của nhà họ Diệp.
Tóm lại thì tung tích của Diệp Phàm trong những năm qua rất bí ẩn, không những biết võ mà còn biết cả y thuật.
Chỉ có điều hơn hai năm trước, hình như anh đã bị thương rất nặng, cuối cùng đến nhà họ Hàn ở rể.
Chu Tình không đây quá lâu.

Trước khi đi, bà ta đã nghiêm nghị cảnh cáo Lưu Tú Cầm đừng có quá đáng, nếu không thì ba ta sẽ tự tay dạy dỗ.
Câu nói ấy khiến Lưu Tú Cầm ngơ ngác, nhưng bà ta chẳng dám phản bác, chỉ có thể khúm núm gật đầu.
“Tiểu Tuyết, bà ta là ai? Rốt cuộc ý bà ta là sao? Mẹ có chọc giận bà ta đâu?", Chu Tình vừa đi là Lưu Tú Cầm cuống quýt kéo Hàn Tuyết tới hỏi, đâu còn thái độ càn quấy lúc trước nữa.
"Mẹ, người ta báo mẹ đừng có quá đáng thì mẹ cứ làm theo đi, rồi tự ngẫm xem ý bà ấy là gì”, Hàn Tuyết lạnh lùng nói, cô chẳng buồn giải thích nhiều với Lưu Tú Cầm.
Cô mới chỉ đoán thế thôi, nói ra Lưu Tú Cầm cũng không tin, mất công lại cãi nhau.
"Con...!Bà ta đã tát mẹ một cái đấy, cái đồ bất hiếu..”, Lưu Tú Cầm mắng mỏ một trận, nhưng bà ta cũng biết là chẳng làm gì được Hàn Tuyết, chỉ đành tức tối kéo Hàn Tại Dần rời khỏi đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện