Dứt lời, Hàn Tuyết kéo Diệp Phàm đi sang một bên.
Vốn dĩ hôm nay cô không định tới tham gia bữa tiệc đại thọ này, dù sao cũng còn cả đống chuyện về nhà họ Hàn và thương mại Thiên Bảo đang chờ cô xử lý kia kìa.
Vả lại cô cũng chẳng có tình cảm gì với nhà họ Lưu, trước kia khi cô kết hôn với Diệp Phàm, nhà họ Hàn chẳng gây rối thì thôi, vậy mà nhà họ Lưu lại tới phá đám.
Phải bỏ ra mấy trăm ngàn thì đám người nhà họ Lưu mới chịu trở về.
Lý do là nhà họ Lưu đã giới thiệu Hàn Tuyết cho một cậu ấm con nhà giàu, Hàn Tuyết không những không tới, mà còn kết hôn với Diệp Phàm.
Chuyện đó khiến nhà họ Lưu mất mặt, bởi thế nên bon họ mới vuột mất cơ hội kết thân với gia tộc của cậu ấm đó.
Sắc mặt của Lưu Tú Cầm thay đổi liên tục, lúc này bà ta có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa vậy.
Hàn Tuyết không giúp bà ta thì bà ta đào đâu ra hai triệu? Hai trăm ngàn cũng chẳng có ấy chứ.
Mặc dù bà ta đi chiếc xe tiền triệu, nhưng đâu phải là bà ta bỏ tiền ra mua, hơn nữa Lưu Ny Na đòi bà ta trợ giúp những hai triệu, đó đâu phải một con số nhỏ.
Đã thế hai triệu này còn là tiền “giúp đỡ”, không phải tiền cho vay, vậy nên sẽ không cần trả lại.
“Dì ba, chắc không phải dì tiếc tiền đấy chứ? Xe dì đi bây giờ là xe sang tiền triệu, tuy rằng số tiền ấy không nhỏ, nhưng chắc cũng chẳng đáng là gì với dì".
"Hơn nữa cháu nghe người ta nói công ty của chị Tiểu Tuyết hợp tác với tập đoàn lớn của thành phố Cảng, chỉ muốn dì bỏ ra hai triệu giúp đã nhà họ Lưu thôi mà.

Mọi người chuẩn bị ghi tên dì vào gia phả của nhà họ Lưu để con cháu đời sau nhớ đến công lao của dì đó!"

Người nhà họ Lưu đều biết Lưu Tú Cầm là một người sĩ diện hão, trước kia gả cho Hàn Tại Dần, bà ta thường xuyên khoe khoang rằng mình được gả vào nhà giàu.
Nhưng ai ngờ Hàn Tại Dần lại vô dụng như thế, bị đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Hàn.
Lần nào về nhà ngoại bà ta cũng là đối tượng bị trào phúng và lần nào cũng khiến bà ta muốn phát điên.
Bây giờ Lưu Ny Na lại nói sẽ ghi công bà ta vào gia phả nếu giúp đỡ nhà họ Lưu, đây là vinh quang thế nào chứ hả?
Bà ta sẽ được lưu danh vĩnh viễn trong nhà họ Lưu!
Lưu Tú Cầm nhỏ giọng hỏi bà cu, thấy bà ta không có ý kiến gì về việc ghi công mình vào gia phả, bèn cắn răng nói: “Được, chỉ là hai triệu thôi mà, vì nhà họ Lưu, vì nhà họ Lưu, tôi đồng ý bỏ tiền!”
Lưu Tú Cầm nói khá lớn tiếng, người nhà họ Lưu có mặt ở đây đều nghe thấy hết.
Lúc bà ta đồng ý bỏ ra hai triệu, ngay cả Lưu Ny Na cũng sửng sốt, mí mắt cứ giật liên hồi.
Cô ta không ngờ là Lưu Tú Cầm lại đồng ý bỏ tiền thật, những hai triệu đó!
Nhưng phản ứng của cô ta rất nhanh, bắt đầu khơi gợi cho người nhà họ Lưu nịnh bợ Lưu Tú Cầm, ngay cả bà cụ cũng kéo Lưu Tú Cầm tới hỏi han ân cần.
Cách đó không xa, Viên Hà Nguyệt và Lưu Ny Na đánh mắt nhìn nhau rồi ngầm gật đầu.
Thời khắc ấy, Lưu Tú Cầm cảm thấy lâng lâng hết cả người.
Hàn Tại Dần đang ở cách đó không xa, nghe thấy Lưu Tú Cầm đồng ý bỏ tiền, ông ta tức đến mức đặt đũa xuống bàn phớt lờ lờ mời rượu của những người khác.
Hàn Tuyết và Diệp Phàm đang ăn cơm ở bàn khác, xung quanh tòan là đám con cháu trẻ tuổi của nhà họ Lưu, bọn họ bắt đầu đua nhau lấy lòng cô.
Hàn Tuyết suýt thì quăng cái chén đang cầm đi, nếu không vì không thích hợp thì cô ta đã đứng lên bỏ đi rồi.
Được khen vài câu mà mất hai triệu, cô chẳng dám nhận mấy lời khen đó.
Còn chuyện hỏi tiền Diệp Phàm, cô làm gì còn cái mặt mũi ấy nữa!
"Xì, đúng là Tiểu Tuyết có tài đó, nhưng lại gả cho một thằng đàn ông vô dụng, đúng là khiến người ta phải tiếc nuối..”, trong những lời tâng bốc, một giọng nói không mấy thân thiện vang lên.
Đó là Lưu Nhã Lệ, chị họ cả của Hàn Tuyết, lớn hơn Hàn Tuyết một chút.

Cô ta ăn mặc diêm dúa, trang điểm rất đậm, xịt nước hoa nồng nặc.
Luu Nhã Lệ vừa dứt lời là bầu không khí trở nên gượng gao, mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệc Phàm.
Diệp Phàm thì ngược lại, anh chỉ lo ăn uống, chẳng hề tỏ thái độ gì, thậm chí còn lấy đũa ra gắp thức ăn cho Hàn Tuyết.
Thấy Diệp Phàm không nổi giận, Lưu Nhã Lệ cảm thấy khó chịu như vừa đấm hụt một cú.
Cô ta huých vào người đàn ông bên cạnh, anh ta vừa cười vừa đứng lên, nhìn Diệp Phàm nói: "Chào cậu, tôi là Hà Tuấn, là chồng của chị họ cậu.


Tôi đã nghe Nhã Lệ nhắc tới vợ chồng cậu nhiều rồi, cuối cùng hôm nay cũng được gặp mặt"
Hà Tuấn cười tươi rói, nhưng nét trào phúng trong mắt thì vô cùng rõ ràng.
Có vẻ như cứ ở rể thì đi đến đâu cũng bị xem thường thì phải.
Nhưng tâm lý của Diệp Phàm rất vững vàng, anh vươn tay ra bắt tay với Hà Tuấn rồi cầm khăn ăn trên bàn lên lau tay một cách tự nhiên.
Thấy vậy, trên một Hàn Tuyết hiện lên ý cuời.
Diệp Phàm trở nên xấu tính như thế này từ bao giờ ấy nhỉ?
Quả nhiên, nhìn thấy cảnh này, khóe môi Hà Tuấn giật giật, trong mắt hiện lên nét tức giận.
Diệp Phàm đang chê tay anh ta bẩn sao?
Chỉ là một thằng ở rể vô công rỗi nghề, dựa vào đâu mà kiêu ngạo như thế?
"Diệp Phàm, không biết cậu đang làm việc ở đâu? Tôi nghe Nhã Lệ nói cậu không đi làm, khiến tôi hâm mộ lắm đấy, chuyện đó có thật không?”, Hà Tuấn mở miệng hỏi.
Diệp Phàm lau miệng, nghiêm túc nói: "Thật đó, ngày nào cũng ăn, ngủ rồi ôm người đẹp, cảm nhận và hưởng thụ cuộc đời, sống thế mới là sống, mới có ý nghĩa..”
Hà Tuấn sửng sốt, không ngờ Diệp Phàm lại thẳng thắn thừa nhận như thế, hơn nữa còn rất tự hào, nói năng ra vẻ triết lý lắm.
Cái câu “ôm người đẹp” ấy làm anh ta ghen ghét tột độ.

Tuy rằng Lưu Nhã Lệ khá được, nhưng so với Hàn Tuyết thì kém xa.
Bàn trong phòng khách được xếp sát nhau, tiếng nói chuyện không nhỏ nên mọi người lập tức cười phá lên.
Lưu Tú Cầm tức nổ phổi, càng thêm chán ghét Diệp Phàm.
Nhưng bà ta chẳng thể nhúng tay vào cuộc tranh đấu của dám con trẻ được.

“Ha ha, đúng là khiến người ta hâm mộ, nhưng là một nguời anh rể tôi vẫn muốn khuyên cậu đi tìm việc.

Tuy cậu ở rể, nhưng để phụ nữ nuôi thì suy cho cùng vẫn không hay”, Hà Tuấn nói.
"Đúng thế, anh rể Hà Tuấn của cậu nói đúng đó, hay là bảo anh rể sắp xếp một công việc cho cậu? Anh ấy mới dược thăng chức làm giám đốc trong công ty lớn thành phố Cảng, cậu tới đó làm việc cũng coi như chia sẻ áp lực với Tiểu Tuyết" Lưu Nhã Lệ nói.
Hai vợ chồng nhà đó nói đâu ra đấy, thỉnh thoảng mọi người lại gật đầu, nhưng vẻ mặt của một số nguời lại vô cùng đặc sắc.
Đây rõ ràng là sỉ nhục rồi còn gì, Lưu Tú Cầm ra được hai triệu thì đã sao?
Có một thằng con rể vô dụng thì vẫn phải dựa vào bọn họ để kiếm việc làm, thấy mất mặt chưa? Thảm chưa?
Nhưng Diệc Phàm chỉ khẽ cười, nói "Cảm ơn, tạm thời tôi không cần đi làm, như bây giờ là ổn lắm rồi.
"Ôi, Diệp Phàm, thế là cậu sai rồi, tuy rằng cậu ở rể..”
“ Ở rể thì làm sao? Ăn cơm hay ăn bánh bao nhà anh mà rảnh đời chõ mũi vào chuyện của người khác!”, tuy rằng Diệp Phàm chẳng để ý tới, nhưng bị chế giếu liên tục như thế, hiền như bụt cũng phải nổi giận.
"Cậu..”, Hà Tuấn cứng họng, nếu anh ta mà còn nói nữa thì chẳng khác nào mặt dày sân si, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng đi ngồi xuống.
Bữa tiệc vẫn được tiếp tục, mọi người mời rượu Diệp Phàm, anh cũng thoải mải đón nhận.
Kết thúc tiệc chúc thọ, khi mọi người chuẩn bị đi, Lưu Ny Na túm lấy cánh tay Lưu Tú Cầm "Dì ba, khi nào dì mang hai triệu đó tới? Nhà họ Lưu cần gấp lắm, hay là cháu theo dì tới thành phố Cảng nhé!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện