Chu Tùng rề rà một lúc rồi đứng dậy chửi như tát nước về phía trước.
Gã ta vừa mua một bộ đồ casual hiệu Louis Vuitton, cây đồ này ít nhất cũng phải hai ba mươi ngàn tệ, cứ rhư vậy bị một chai rượu vang đỏ bắn tung toé, chiếc áo sơ trắng cũng bị hỏng hoàn toàn.
“Khốn nạn, là thằng nào đập chai rượu, có giỏi thì đứng ra đây”, La Anh Na cũng mở miệng mắng chửi…
"Đúng là ngông cuồng, một đám nhãi con cũng dám mắng ông đây, con me nó..."
Vừa nói, một nhóm người từ phía bên cạnh hành lang vừa đi tới, trên mặt người thanh niên dẫn đầu nở nụ cười âm trầm.
Trong ngực anh ta còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy lụa hai dây.
Cô gái đó rất đẹp, nhưng lúc này lại đang nước mắt lưng tròng, trên gương mặt còn hiện rõ vết bạt tai.
Thấy nhóm người này, Chu Tùng- người vốn đang tức giận ngút trời thoáng chốc có phần kinh hãi.
Người tới không phải hạng lương thiện gì!
Lý Hàng ở bên cạnh thì ra sức rụt cổ lại, phiền phức tìm tới cửa cũng quá nhanh rồi.
Vừa rồi hắn ta và Tưởng Văn Văn làm xong chuyện kia, trang phục của con gái có phần rắc rối...!nên hắn mới ra ngoài trước một bước.
Nhưng cách cửa nhà vệ sinh không xa, hắn ta lại thấy một cô gái mặc váy lụa hai dây đang đứng hút thuốc, vớc dáng đó dáng vẻ đỏ dúng là mê người.
Khiến một người vừa phát tiết như hắn cũng phải lập tức trở nền hưng phấn.
Vốn muốn vui vẻ một chút, không nghĩ tới đối phương lại quá nóng nảy, liền thẳng tay cho hắn ta một bạt tai.

Hắn ta thẹn quá hóa giận cũng phản kích lại một cái tát.
Mà Tưởng Văn Văn sau khi thấy thì ngay cả rắm cũng không dám thả, thậm chí còn bước tới chửi bới cô gái mặc áo dây kia là đồ đàn bà “lẳng lơ”.
"Các người là ai? Tại sao lại dùng bình rượu đập bàn của chúng tôi?", chỗ ngồi của Chu Tùng hơi hướng về phía trước, gã ta lấy hết dũng khí đứng lên nói với người đàn ông kia.
"Ha ha, đm, mày đang đùa với tao à?", nam thanh niên cười lạnh một tiếng
“Bốp!”, một bạt tai nặng nề đánh lên mặt Chu Tùng.

Đánh xong, nam thanh niên nói với cô gái mặc váy hai dây: "Manh Manh, ai đụng vào em, tim ra anh giẫm nát tay hắn":
Cô gái vô cùng ngạo nghễ đẩy Chu Tùng ra, đi tới trước mặt Lý Hàng, bốp bốp bốp… giơ tay tát liên tiếp ba cái lên mặt hắn.
"Khốn kiếp, cô dám đánh chống tôi.

Tưởng Văn Văn đứng ở một bên giật nảy minh, cô ta muốn thể hiện trước mặt Lý Hàng liền vươn tay muốn đánh cô gái kia.
"Bốp!" nhưng tốc độ của cô gái kia còn nhanh hơn.

Lập tức cho Tuởng Văn Văn một bạt tai.
“Đừng lo, bà Đây sẽ không bỏ sót cô, loi dám mắng tôi là gái lẳng lơ, đợi lát xem tôi có xé rách mồm cô không, cô gái mặc váy hai dây gay gắt nói.
Cái tát này khiến Tưởng Văn Văn tỉnh lại, kinh hãi nhìn cô gái kia, che mặt không dám nói.
"Người đẹp, xin...!xin lỗi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, là tôi nhận nhầm người”, Lý Hàng ấp ủng nói.
"Hiểu lầm con mẹ mày, với khuôn mặt lẳng lơ kia của cô ta, nhìn là biết các người vừa làm chuyện đó xong, có muốn phát sóng trực tiếp không..”, cô gái kia vô cùng dũng mãnh, nói đoạn liền cầm lấy đĩa hoa quả trên bàn đập lên đầu Lý Hàng.
Đĩa hoa quả bằng thủy tinh lập tức vỡ tan nát, mảnh vụn thủy tinh cứa vào trán Lý Hàng một vết, máu tươi chảy ròng ròng.
Vài cô gái ngồi ở đó đều che miệng, gần như hét lên.
“Lôi hai người này ra ngoài, hôm nay ông đây phải hầu hạ chúng thật tốt", người thanh niên vẫy tay liền có hai người đàn ông to cao từ phía sau đi ra.
Chu Tùng thấy vậy kiên trì tiến lên phía trước ngăn lại: "Đại ca, người anh em của tôi làm sai rồi, muốn bồi thường bao nhiêu các anh cứ nói, bố tôi là Chu Lâm, công ty Logistics Hạn Hải là của nhà chúng tôi, coi như kết bạn, xin anh bỏ qua cho cậu ta".
Không thể không nói Chu Tùng vẫn còn nghĩa khí, gia thế của gã ta tuơng đương với nhà Lý Hàng, nhưng so trong giới anh chị thì mạnh hơn nhiều.
Suy cho cùng công ty Logistics không thiếu chuyện cướp địa bàn, nói không chừng người nam thanh niên kia cũng quen biết, sẽ cho gã ta vài phần thể diện mỏng manh!
Nghe thấy hai từ Chu Lâm này, nam thanh niên suy nghĩ trong chốc lát, cười như không cười đáp: "Tôi quả thật biết Chu Lâm, còn cùng nhau dùng cơm vài lần...".

Không đợi hắn ta nói xong, trên mặt Chu Tùng đã lộ ra nét vui mừng.
Nhưng giọng nói châm chọc của hắn ta lại vang lên: "Cùng dùng cơm, nhưng một trên một dưới, thể diện của bố anh, đến cứt chó cũng không bằng!"
Lời này buông xuống, nam thanh niên liền đá văng Chu Tùng ngã sóng soài xuống đất, khuôn mặt của Chu Tùng lúc này đã trắng bệch.
Sắc mặt những người khác trong giây lát thay đổi cực lớn.
Nếu Lý Hàng và Tưởng Văn Văn bị dẫn đi, sẽ không thiếu một màn đau đớn da thịt, thậm chí có thể phải chịu các loại xỉ nhục khác.
“Các người đánh cũng đã đánh, còn muốn đem người đi, đây chính là giam giữ tư nhân, vi phạm pháp luật!”, Tống Giai Giai đứng ở một bên không nhịn được mà nói.
“Ô ô, thật là tiểu mĩ nhân xinh đẹp...”, nam thanh niên quay đầu nhìn hướng Tống Giai Giai, không ngừng quét mắt trên thân thể mảnh mai mềm mại của cô.
“Cô nói tôi phạm pháp, vậy tôi liền phạm tội lưu manh cho cô xem..”, nam thanh niên vừa nói vừa nở nụ cười gian ác.
Hống hách cực điểm!
Tống Giai Giai bị dọa tới kêu lên một tiếng thét chói tai, vội vàng trốn ra sau.
Nhưng sau lưng cô ta chính là Hàn Tử Di, xém chút thì hại tới Hàn Tử Di rồi.
Vẻ mặt của Hàn Từ Di thay đổi, cô còn chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay đã nhanh chóng vươn ra nắm chặt cổ tay của nam thanh niên kia.
"Động tới người khác tôi không quan tâm, nhưng người này.., không được phép!", Diệp Phàm nhíu mày nói.
Tất cả mọi người nháy mắt sững sờ, Diệp Phàm lại dám túm chặt cổ tay nam thanh niên, còn thốt ra một câu nói ngang ngược như vậy.
Chỉ có Hàn Tử Di nở nụ cười ấm áp, có người anh rể hờ này ở đây, cô không sợ gì cả.
Cô đã từng chứng kiến Diệp Phàm đánh nhau, nhữgt người này chắc chắn không phải là đối thủ của anh.
“Khốn nạn, dám ra tay với tôi muốn chết đúng không?", nam thanh niên lập tức tức giận đùng đùng.

"Vẫn là câu nói đó, tôi không quan tâm việc anh động tới những người khác, nhưng không được phép động tới cô ấy, cho dù không phải là cố ý đi chăng nữa!" Diệp Phàm hờ hững nói.
Một câu nói ngang ngược này chớp mắt khiến Hàn Tử Di ngẩn ngơ.
Có người anh rể như vậy, còn cầu gì nữa đây!
“Tốt, rất tốt, anh là người đầu tiên dám giả bộ như thế này trước mặt Lý Thiên Kỳ tôi!", nam thanh niên kia giận quá mà bật cười.
Hắn ta chỉ vào Hàn Tử Di tức giận măng: "Hôm nay, tôi còn nói cho anh biết, ngoại trừ người phụ nữ này ra, những người khác tôi đều bỏ qua, tôi ngược lại muốn xem xem anh có thể làm gì tôi?"
“Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca, anh ta là Diệp Phàm, là một người ở rể, không tiền không bối cảnh..”, La Anh Na phản ứng cực nhanh, vội vã nói với Lý Thiên Kỳ.
Bán đứng Diệp Phàm và Hàn Tử Di vừa hay hợp ý cô, ta, chỉ cần nghĩ tới tình trạng bi thảm mà hai người họ sắp phải chịu cô ta liền phấn khích, cô ta đố kỵ Hàn Tử Di, căm ghét cô cực độ.
Có La Anh Na mở lời, Lý Hàng, Tưởng Văn Văn cũng vội vàng phối hợp, chỉ cần họng súng chuyển dời lên người Diệp Phàm, bọn họ liền an toàn.
Hàn Tử Di vô cùng tức giận, phẫn nộ nói: "Đám vô sĩ các người, tôi sao lại có loại bạn bè như mấy người, mắt tôi đúng là mù rồi..”
"Mẹ nó, ở rể?"
Cơn giận của Lý Thiên Kỳ càng bùng cháy, từ lúc nào mà một tên ở rể cũng có thể vờ vịt trước mặt hắn ta rồi?
"Mấy người đánh cho tôi, nhớ lấy, đừng tổn thương tới người đẹp kia của tôi", Lý Thiên Kỳ giận dữ quát lên một tiếng.
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng, đúng là tai họa trời giáng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện