Quả nhiên, sắc mặt Thượng Quan Diễn Vũ hoàn toàn thay đổi, cuối cùng hắn ta cũng không có giơ thẻ đấu giá lên.
Nhưng trên mặt hắn ta lại lộ ra nụ cười đắc ý, nếu không phải là vì hắn ta, Diệp Phàm sẽ đã có thể mua được thứ đó với giá hơn 5 triệu tệ, bây giờ giá lại đắt hơn những 10 lần.
Lúc này, khúc gỗ mục đã được bưng đến trước mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm cầm khúc gỗ mục xuống, tỉ mỉ quan sát.
Trên mặt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, thấy đường vẫn trên khúc gỗ, Diệp Phàm đoán rằng đây là gỗ Ô Trầm.
“Cô giúp tôi lấy một cái cưa sắt được không?", Diệp Phàm hỏi cô nhân viên phục vụ.
Cô nhân viên phục vụ do dự một lát, vội vàng hỏi cô Hồng.
Trong buổi đấu giá này, không cho phép mang theo bất kì loại vũ khí nào, thậm chí điện thoại di động cũng sẽ bị tịch thu.
Diệp Phàm là một khách hàng lớn, sau khi cô Hồng hỏi cấp trên thì đã tìm cho anh một chiếc cưa sắt.
"Tên này muốn làm cái gì vậy? Lẽ nào cậu ta muốn cưa đứt ra sao?"
"Quả đúng là thứ phá của, những 50 triệu tệ đó.
.
"
Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp cầm cưa sắt lên cưa phần đầu khúc gỗ, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người khiến cho buổi đấu giá tạm ngừng trong chốc lát.
Sắc mặt Thượng Quan Diễn Vũ có chút khó coi, lẽ nào Diệp Phàm đang kiểm hàng sao?
Bên trong có thứ gì đó đáng giá hơn con số 50 triệu sao?
Nếu là như vậy thì hắn ta lại thất bại rồi!
Cắt ra một đoạn vẫn không thấy cái gì cả, lại cắt thêm một đoạn, vẫn vậy.
Mọi người bắt đầu phì cười, 50 triệu tệ chỉ như bát nước đổ đi như vậy sao?
"Thật đúng là giàu có nên lãng phí, 50 triệu tệ mà dám quăng bỏ đi như vậy, chậc chậc.
.
”, Thượng Quan Diên Vũ nhịn không được châm chọc.
"Hừ, lòe thiên hạ mà thôi, thanh niên ngốc nhất năm, ha ha ha.
.
”
Diệp Phàm coi như không nghe thấy gì, anh trực tiếp cưa đứt đoạn gỗ cuối cùng.
Chỉ thấy rằng có một luồng sáng phản chiếu bên trong, mọi người theo bản năng nheo mắt lại.
Trong tầm mắt hiện ra một con dao nhỏ dài chưa đến 5 tấc.
Diệp Phàm mừng rỡ như điên, anh lấy con đao nhỏ chém chiếc cưa sắt trong tay.
"Vút.
.
"
Một âm thanh nhỏ bé xoẹt qua, chiếc cưa sắt trực tiếp bị gãy làm đôi.
Chém sắt như chém bùn!
"Vút vút…"
"Đây là thứ gì chứ?"
"Chém sắt như cắt đậu phụ vậy?”
Có rất nhiều người phải thốt lên một cách kinh ngạc, thứ này thần bí quá đi, chém sắt như chém bùn chỉ có ở trong phim mà thôi.
"Đây là dao găm Long Lân sao?", một giọng nói khàn khàn vang lên ở trong đám đông.
Người nói chuyện là Tống Râu, người này hàng năm trà trộn ở khu vực biên giới, cũng coi như là có chút danh tiếng.
"Tống Râu, dao găm Long tân là thử gi?" có người vội vàng hỏi.
"Dao găm Bách Tích-Long Lân dài 5 tấc, lưỡi kiếm như vẩy rồng, tuơng truyền rằng nó là vũ khí Tào Phi tạo ra cho thái tử nước Nguỵ"
"Nó được làm bằng sắt thần do kiếm sư nổi tiếng thời Xuân Thu Chiến Quốc chế tạo, con dao này vô cùng sắc bén và có thể cắt sắt như cắt bùn, ở thời điểm đó nó đặc biệt dùng để lăng trì (*)"
*Lăng trì: Hình phạt thời xa xưa, đầu tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
"Năm đó con dao này quá mức sắc bén, chuyên dùng để lăng trì, tùng xẻo, nó được coi là con dao tử hình tàn khốc nhất, sau này dao găm Long Lân bị thất lạc, một số người nói rằng con dao này mất tích không rõ nguyên do, cũng có người nói rằng thái tử nước Nguỵ đã phong ấn nó ở trong gỗ Ô Trầm rồi chôn xuống đất để giải trừ sát khí của nó, không ngờ rằng đó là sự thật".
"Nếu không sai, khúc gỗ mục này có lẽ là gỗ Ô Trâm, Tống Râu vô cùng phấn khích, vểnh râu lên giải thích cho mọi người.
Nghe thấy những lời này, đám người xung quanh bắt đầu kêu la, gào thét "Thứ này cũng huyền bí quá nhỉ?"
Tuy nhiên, dù có chút nghi ngờ nhưng mọi người đều đã nhìn rõ cảnh tượng chém sắt như chém bùn ban nãy.
“Trước tiên chưa nói đến con dao găm Long Lân vô giá này, chỉ riêng gỗ Ô Trầm được chôn dưới lòng đất hơn 2000 năm thì cũng không thể mua được với giá 50 triệu, ít nhất cũng phải 100 triệu!", Tống Râu kích động lại nói một câu.
Nghe ông ta nói như vậy, đám người ai cũng muốn ói máu, một khúc gỗ trị giá 100 triệu tệ???
Nhưng hiện tại khúc gỗ này đã bị Diệp Phàm cưa thành mấy đoạn rồi.
Đến cả Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, anh biết gỗ Ô Trầm rất quý giá, nhưng anh không ngờ rằng nó sẽ có giá trị đến như vậy.
"Tống Râu, vậy con dao găm Long Lân này đáng giá bao nhiêu tiền?", một doanh nhân giàu có tha thiết hỏi.
"Bao nhiêu tiền vậy?"
“Hừ!”
Tống Râu khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Thứ này có tiền cũng không mua được, đây là tác phẩm của bậc thầy luyện kiếm Âu Dã Tử hơn 2000 năm trước, cả thế giới chỉ có một con, đây là báu vật trên trái đất, vô giá”
"Nhưng nếu thật sự nó được đem ra bán đấu giá, một tỷ hai tỷ mới mua được là chuyện bình thường"
"Tôi nói là đồng Mễ!"
Bang…
Moi người đã không có cách nào để điều chỉnh nhịp tim của mình nữa, đám người trong toàn bộ sàn đấu giá ai nấy đều sôi trào cả lên.
Mặc dù lời của Tống Râu có chút cường điệu, nhưng cũng không cần phải nghi ngờ gì nữa, với lai lịch của Tống Râu ông ta không cần thiết phải nói dối bịa đặt.
Một con dao găm Long Lân trị giá tiền tỷ, đây không phải là món đồ bình thường mà là một mỏ vàng lớn!
Ánh mắt ghen tỵ của đám người đổ dồn lên trên người Diệp Phàm, đây là vị thần tiên may mắn nào vậy? Con mắt thật tinh tường.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đeo kính râm đang không ngừng run rẩy, không phải là kích động mà là hối hận.
Ông ta là người bán khúc gỗ Ô Trầm này, một quặng mỏ đã tự tuột khỏi tay, ông ta vô cùng hối hận, hối hận đến chết đi được.
Thượng Quan Diên Vũ tức giận đến mức muốn tát cho mình mấy bạt tai, hắn ta thua rồi, hắn lại thua nữa rồi.
Nếu lúc đó hắn ta bất chấp tăng giá thêm một chút nữa, thì bây giờ món đồ này đã là của hắn ta.
"Diệp Phàm, có thể cho tôi xem thứ này một lát được không?", Tống Râu kích động nói.
Diệp Phàm mỉm cười, anh đặt dao găm Long Lân vào tay ông ta.
Sau khi Tống Râu cầm được con dao găm Long Lân, ông ta nhẹ nhàng vuốt ve đường vân hình vẩy rồng trên mặt con dao.
"Diệp Phàm, cậu đấu giá mua được món đồ này sao? Tôi có thể cho người liên hệ với câu, nhất định sẽ bán được với giá cao ngất trời" Tống Râu hỏi.
Diệp Phàm cười cười, anh vươn tay ra lấy lại con dao găm.
Đang đùa với anh à, kiếm được 2 tỷ đô là tốt nhưng trên thế giới này chỉ có một con dao như vậy.
"Diệp Phàm, mau, mau cho tôi xem dao găm Long Lân”, Hàn Minh Chung chen vào, kích động nói.
"Chú hai, sát khí của thứ này quá nặng, vẫn là thôi đi thì hơn", Diệp Phàm lật mặt dao bên kia lại, họa tiết vảy rồng bên trên khúc xạ ra một tia sáng chói mắt.
“Cái gì?"
T”ôi là chú hai của cậu, cho tôi xem một chút thì đã có sao? Đừng nói lời nhảm nữa, mau lên", Hàn Minh Chung nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, khiển trách nói.
Đám người nghi ngờ nhìn về phía Hàn Minh Chung không hiểu đây là tên thần kinh từ đầu đến mà tại nói chuyện với Diệp Phàm như vậy.
Phải biết rằng nếu Diệp Phàm đồng ý bán con dao găm Long Lân này thì anh ta sẽ trở thành tỷ phú đó.
“Chú Hàn nói không sai, Diệp Phàm anh là con rể nhà họ Hàn, có đồ gì tốt cho người lớn trong nhà thưởng thức một chút không phải là chuyện nên làm sao?”
“Tốt nhất, để cho người lớn trong nhà giữ hộ cậu đi!", Hà Thế Nghiêu ở một bên đột nhiên nói, không chút giấu giếm về ghen tỵ trong ánh mắt.
Diệp Phàm thực sự rất may mắn.
"Đúng đúng, cậu Hà nói rất đúng, tôi thay mặt nhà họ Hàn giữ hộ cậu, nếu không bị người khác lấy trộm thì phải làm sao? Về sau con dao găm Long Lân này có thể coi là bảo vật của nhà họ Hàn!", Hàn Minh Chung vội vàng nói.
Diệp Phàm mỉm cười, nhìn ông ta như nhìn một tên ngốc vậy, anh nói: "Chú hai, là chú bị bệnh hay là tôi bị bệnh? Các người có biết bệnh viện 308 ở đâu không? Tôi có thể dẫn các người đến đó, miễn phí tiền xe!"
Lời vừa buông xuống, trong hội trường nhất thời vang lên tràng cười lớn.
Bệnh viện 308 là bệnh viện tâm thần nối tiếng nhất ở thành phố Cảng!.
Nhưng trên mặt hắn ta lại lộ ra nụ cười đắc ý, nếu không phải là vì hắn ta, Diệp Phàm sẽ đã có thể mua được thứ đó với giá hơn 5 triệu tệ, bây giờ giá lại đắt hơn những 10 lần.
Lúc này, khúc gỗ mục đã được bưng đến trước mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm cầm khúc gỗ mục xuống, tỉ mỉ quan sát.
Trên mặt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, thấy đường vẫn trên khúc gỗ, Diệp Phàm đoán rằng đây là gỗ Ô Trầm.
“Cô giúp tôi lấy một cái cưa sắt được không?", Diệp Phàm hỏi cô nhân viên phục vụ.
Cô nhân viên phục vụ do dự một lát, vội vàng hỏi cô Hồng.
Trong buổi đấu giá này, không cho phép mang theo bất kì loại vũ khí nào, thậm chí điện thoại di động cũng sẽ bị tịch thu.
Diệp Phàm là một khách hàng lớn, sau khi cô Hồng hỏi cấp trên thì đã tìm cho anh một chiếc cưa sắt.
"Tên này muốn làm cái gì vậy? Lẽ nào cậu ta muốn cưa đứt ra sao?"
"Quả đúng là thứ phá của, những 50 triệu tệ đó.
.
"
Nói xong, Diệp Phàm trực tiếp cầm cưa sắt lên cưa phần đầu khúc gỗ, nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người khiến cho buổi đấu giá tạm ngừng trong chốc lát.
Sắc mặt Thượng Quan Diễn Vũ có chút khó coi, lẽ nào Diệp Phàm đang kiểm hàng sao?
Bên trong có thứ gì đó đáng giá hơn con số 50 triệu sao?
Nếu là như vậy thì hắn ta lại thất bại rồi!
Cắt ra một đoạn vẫn không thấy cái gì cả, lại cắt thêm một đoạn, vẫn vậy.
Mọi người bắt đầu phì cười, 50 triệu tệ chỉ như bát nước đổ đi như vậy sao?
"Thật đúng là giàu có nên lãng phí, 50 triệu tệ mà dám quăng bỏ đi như vậy, chậc chậc.
.
”, Thượng Quan Diên Vũ nhịn không được châm chọc.
"Hừ, lòe thiên hạ mà thôi, thanh niên ngốc nhất năm, ha ha ha.
.
”
Diệp Phàm coi như không nghe thấy gì, anh trực tiếp cưa đứt đoạn gỗ cuối cùng.
Chỉ thấy rằng có một luồng sáng phản chiếu bên trong, mọi người theo bản năng nheo mắt lại.
Trong tầm mắt hiện ra một con dao nhỏ dài chưa đến 5 tấc.
Diệp Phàm mừng rỡ như điên, anh lấy con đao nhỏ chém chiếc cưa sắt trong tay.
"Vút.
.
"
Một âm thanh nhỏ bé xoẹt qua, chiếc cưa sắt trực tiếp bị gãy làm đôi.
Chém sắt như chém bùn!
"Vút vút…"
"Đây là thứ gì chứ?"
"Chém sắt như cắt đậu phụ vậy?”
Có rất nhiều người phải thốt lên một cách kinh ngạc, thứ này thần bí quá đi, chém sắt như chém bùn chỉ có ở trong phim mà thôi.
"Đây là dao găm Long Lân sao?", một giọng nói khàn khàn vang lên ở trong đám đông.
Người nói chuyện là Tống Râu, người này hàng năm trà trộn ở khu vực biên giới, cũng coi như là có chút danh tiếng.
"Tống Râu, dao găm Long tân là thử gi?" có người vội vàng hỏi.
"Dao găm Bách Tích-Long Lân dài 5 tấc, lưỡi kiếm như vẩy rồng, tuơng truyền rằng nó là vũ khí Tào Phi tạo ra cho thái tử nước Nguỵ"
"Nó được làm bằng sắt thần do kiếm sư nổi tiếng thời Xuân Thu Chiến Quốc chế tạo, con dao này vô cùng sắc bén và có thể cắt sắt như cắt bùn, ở thời điểm đó nó đặc biệt dùng để lăng trì (*)"
*Lăng trì: Hình phạt thời xa xưa, đầu tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
"Năm đó con dao này quá mức sắc bén, chuyên dùng để lăng trì, tùng xẻo, nó được coi là con dao tử hình tàn khốc nhất, sau này dao găm Long Lân bị thất lạc, một số người nói rằng con dao này mất tích không rõ nguyên do, cũng có người nói rằng thái tử nước Nguỵ đã phong ấn nó ở trong gỗ Ô Trầm rồi chôn xuống đất để giải trừ sát khí của nó, không ngờ rằng đó là sự thật".
"Nếu không sai, khúc gỗ mục này có lẽ là gỗ Ô Trâm, Tống Râu vô cùng phấn khích, vểnh râu lên giải thích cho mọi người.
Nghe thấy những lời này, đám người xung quanh bắt đầu kêu la, gào thét "Thứ này cũng huyền bí quá nhỉ?"
Tuy nhiên, dù có chút nghi ngờ nhưng mọi người đều đã nhìn rõ cảnh tượng chém sắt như chém bùn ban nãy.
“Trước tiên chưa nói đến con dao găm Long Lân vô giá này, chỉ riêng gỗ Ô Trầm được chôn dưới lòng đất hơn 2000 năm thì cũng không thể mua được với giá 50 triệu, ít nhất cũng phải 100 triệu!", Tống Râu kích động lại nói một câu.
Nghe ông ta nói như vậy, đám người ai cũng muốn ói máu, một khúc gỗ trị giá 100 triệu tệ???
Nhưng hiện tại khúc gỗ này đã bị Diệp Phàm cưa thành mấy đoạn rồi.
Đến cả Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, anh biết gỗ Ô Trầm rất quý giá, nhưng anh không ngờ rằng nó sẽ có giá trị đến như vậy.
"Tống Râu, vậy con dao găm Long Lân này đáng giá bao nhiêu tiền?", một doanh nhân giàu có tha thiết hỏi.
"Bao nhiêu tiền vậy?"
“Hừ!”
Tống Râu khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Thứ này có tiền cũng không mua được, đây là tác phẩm của bậc thầy luyện kiếm Âu Dã Tử hơn 2000 năm trước, cả thế giới chỉ có một con, đây là báu vật trên trái đất, vô giá”
"Nhưng nếu thật sự nó được đem ra bán đấu giá, một tỷ hai tỷ mới mua được là chuyện bình thường"
"Tôi nói là đồng Mễ!"
Bang…
Moi người đã không có cách nào để điều chỉnh nhịp tim của mình nữa, đám người trong toàn bộ sàn đấu giá ai nấy đều sôi trào cả lên.
Mặc dù lời của Tống Râu có chút cường điệu, nhưng cũng không cần phải nghi ngờ gì nữa, với lai lịch của Tống Râu ông ta không cần thiết phải nói dối bịa đặt.
Một con dao găm Long Lân trị giá tiền tỷ, đây không phải là món đồ bình thường mà là một mỏ vàng lớn!
Ánh mắt ghen tỵ của đám người đổ dồn lên trên người Diệp Phàm, đây là vị thần tiên may mắn nào vậy? Con mắt thật tinh tường.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đeo kính râm đang không ngừng run rẩy, không phải là kích động mà là hối hận.
Ông ta là người bán khúc gỗ Ô Trầm này, một quặng mỏ đã tự tuột khỏi tay, ông ta vô cùng hối hận, hối hận đến chết đi được.
Thượng Quan Diên Vũ tức giận đến mức muốn tát cho mình mấy bạt tai, hắn ta thua rồi, hắn lại thua nữa rồi.
Nếu lúc đó hắn ta bất chấp tăng giá thêm một chút nữa, thì bây giờ món đồ này đã là của hắn ta.
"Diệp Phàm, có thể cho tôi xem thứ này một lát được không?", Tống Râu kích động nói.
Diệp Phàm mỉm cười, anh đặt dao găm Long Lân vào tay ông ta.
Sau khi Tống Râu cầm được con dao găm Long Lân, ông ta nhẹ nhàng vuốt ve đường vân hình vẩy rồng trên mặt con dao.
"Diệp Phàm, cậu đấu giá mua được món đồ này sao? Tôi có thể cho người liên hệ với câu, nhất định sẽ bán được với giá cao ngất trời" Tống Râu hỏi.
Diệp Phàm cười cười, anh vươn tay ra lấy lại con dao găm.
Đang đùa với anh à, kiếm được 2 tỷ đô là tốt nhưng trên thế giới này chỉ có một con dao như vậy.
"Diệp Phàm, mau, mau cho tôi xem dao găm Long Lân”, Hàn Minh Chung chen vào, kích động nói.
"Chú hai, sát khí của thứ này quá nặng, vẫn là thôi đi thì hơn", Diệp Phàm lật mặt dao bên kia lại, họa tiết vảy rồng bên trên khúc xạ ra một tia sáng chói mắt.
“Cái gì?"
T”ôi là chú hai của cậu, cho tôi xem một chút thì đã có sao? Đừng nói lời nhảm nữa, mau lên", Hàn Minh Chung nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, khiển trách nói.
Đám người nghi ngờ nhìn về phía Hàn Minh Chung không hiểu đây là tên thần kinh từ đầu đến mà tại nói chuyện với Diệp Phàm như vậy.
Phải biết rằng nếu Diệp Phàm đồng ý bán con dao găm Long Lân này thì anh ta sẽ trở thành tỷ phú đó.
“Chú Hàn nói không sai, Diệp Phàm anh là con rể nhà họ Hàn, có đồ gì tốt cho người lớn trong nhà thưởng thức một chút không phải là chuyện nên làm sao?”
“Tốt nhất, để cho người lớn trong nhà giữ hộ cậu đi!", Hà Thế Nghiêu ở một bên đột nhiên nói, không chút giấu giếm về ghen tỵ trong ánh mắt.
Diệp Phàm thực sự rất may mắn.
"Đúng đúng, cậu Hà nói rất đúng, tôi thay mặt nhà họ Hàn giữ hộ cậu, nếu không bị người khác lấy trộm thì phải làm sao? Về sau con dao găm Long Lân này có thể coi là bảo vật của nhà họ Hàn!", Hàn Minh Chung vội vàng nói.
Diệp Phàm mỉm cười, nhìn ông ta như nhìn một tên ngốc vậy, anh nói: "Chú hai, là chú bị bệnh hay là tôi bị bệnh? Các người có biết bệnh viện 308 ở đâu không? Tôi có thể dẫn các người đến đó, miễn phí tiền xe!"
Lời vừa buông xuống, trong hội trường nhất thời vang lên tràng cười lớn.
Bệnh viện 308 là bệnh viện tâm thần nối tiếng nhất ở thành phố Cảng!.
Danh sách chương