“Ầm”
, cửa bị đá văng ra. Ách thị mặt đỏ tai hồng thở hổn hển mấy hơi, thả A Đẩu trên lưng xuống giường, chùi chùi cái cổ bị hôn đến đỏ bừng. Triệu Vân vội từ trong nội gian chạy ra hỏi: “Sao vậy? Ngươi là ai?”
Câu sau chính là chất vấn Vu Cát dáo dác chạy theo tới đây. Vu Cát vừa thấy Triệu Vân, vội sợ tới nỗi trốn ra sau lưng Ách thị, nhưng Ách thị lại đưa tay tóm hắn ra ngoài, Vu Cát mới ấp a ấp úng kể lại sơ lược. Sắc mặt Triệu Vân liền trầm xuống, nghiêm giọng nói: “Là tiệm của ai?”
Vu Cát mờ mịt lắc đầu, Triệu Vân nói: “Độc tính của thuốc này thế nào? Trầm Kích thủ ở đây, tiểu huynh đệ, ta và ngươi đi tìm giải dược”
Nhưng Vu Cát lại né một bước, cười nói: “Thuốc này vô giải dược, chỉ cần có người phụng bồi…chừng vài canh giờ sẽ tốt thôi”
Lúc này Triệu Vân thật sự nan giải vô cùng, thấy dược kia không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng A Đẩu nằm nghiêng trên giường, y sam toàn thân kéo xé xộc xệch, hô hấp dồn dập, Triệu Vân không muốn nhìn, lại không thể không nhìn, nói: “Các ngươi…Trầm Kích về vị trí trước đi”
Ách thị vẫn thở dốc không ngừng, có lẽ do trên đường cõng A Đẩu trở về bị hành hạ đến miệng đắng lưỡi khô, uống hơn nửa chung trà, gật đầu xách Vu Cát ra ngoài. Dược tính kia quá mạnh, nếu sau khi hòa tan mà không mập hợp ngay thì toàn thân sẽ như lửa thiêu rất khó chịu. A đẩu nước mắt lưng tròng, khẽ rên rỉ: “Sư phụ…”
Lúc này Triệu Vân lại càng bối rối, rót chung trà, đưa đến bên miệng A Đẩu, thần trí A Đẩu vẫn còn chút thanh tỉnh, co ro lại uống, kéo tay áo Triệu Vân cầu xin: “Sư phụ, đừng đi”
Triệu Vân không dám nhìn thẳng A Đẩu, chỉ trầm giọng nói: “Chịu đựng”
Vốn định khiển trách vài câu, nhưng nghĩ tới hiện giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, đang muốn mở miệng nói gì đó để dẫn dắt lực chú ý của A Đẩu thì đối phương đã lần mò ôm lên cổ hắn, nức nở nói: “Sư phụ…Ôm ta”
Trong lòng Triệu Vân thực sự là đang thiên nhân giao chiến, câu “Sư phụ ôm ta”
kia khiến thiếu niên trước mặt như hòa làm một cùng A Đẩu thơ ấu ngày xưa. Triệu Vân rốt cuộc trở tay nhẹ nhàng ôm lại A Đẩu, nói: “Sư phụ ở bên ngươi…Ngươi hãy gắng sức nhẫn nhịn”
Ánh mắt A Đẩu mê ly, cúi đầu trước ngực Triệu Vân, không ngừng đưa tay phải kéo cổ áo Triệu Vân, Triệu Vân đè chặt, nhưng lại không bắt lấy tay trái của A Đẩu, lúc này tay trái của hắn đang liên tục xoa nắn dưới khố Triệu Vân, lộng đến nỗi Triệu Vân cũng nóng lên. Triệu Vân thở dài: “Thôi, xem như kiếp trước nợ ngươi”
Chợt nói: “Nằm yên”
Để A Đẩu nằm xuống, một tay ôm lấy eo hắn, cúi người xuống trước mặt hắn, A Đẩu lại liếm cắn xương quai xanh Triệu Vân, Triệu Vân dở khóc dở cười nói: “Nhắm mắt lại”
A Đẩu rướn người lên muốn hôn, nhưng Triệu Vân lại xoay đầu đi, để hắn hôn lên mặt mình, A Đẩu khẩn cầu: “Sư phụ…Hôn ta”
Triệu Vân cực lực né tránh, cởi thắt lưng của bộ võ sĩ bào, trở tay bịt kín hai mắt A Đẩu, thắt thành cái nút kết. Sau đó lấy đai lưng của A Đẩu qua che lên mắt mình, hắn hít vào một hơi, ôm chặt A Đẩu, sờ xuống hạ thân A Đẩu, cho tay vào. “A”
Hai cánh tay đang ôm cổ Triệu Vân của A Đẩu siết chặt, cảm giác được ngón tay kia đang thâm nhập vào hậu đình của hắn. Hắn khẽ rên rĩ theo những ngón tay tiến nhập của Triệu Vân, mà Triệu Vân đè trên người hắn cũng đã nổi lên phản ứng. “Ngươi…”
Giọng của Triệu Vân ôn nhu vang lên bên tai hắn: “Đồ đệ, về sau người phải quên chuyện này đi”
Ngón tay hắn xoa nhẹ hậu đình A Đẩu, lát sau tiến vào hai ngón, rồi chầm chậm xoa chọc, khoái cảm lan tràn như thủy triều khiến giọng A Đẩu càng lớn thêm, hô hấp của Triệu Vân dần dần nặng nề, gần như muốn hôn xuống, nhưng cuối cùng Tử Long vẫn kiềm chế được, chỉ tăng nhanh tần suất xuyên lộng của các ngón tay, tùy ý A Đẩu không ngừng rên rỉ trên người hắn, đồng thời hôn loạn lên mặt hắn. Trước mắt là bóng tối, A Đẩu theo bản năng ôm chặt bả vai Triệu Vân, chẳng biết khi nào, ngoại bào của Triệu Vân đã tuột xuống, hắn cảm giác được chính mình bị đẩy ngã xuống giường. Thân thể nam tử anh vĩ nóng rực dán chặt vào hắn, vuốt ve lẫn nhau, tuy nhiên Triệu Vân thủy chung vẫn không tiến nhập, A Đẩu khẽ khẩn cầu, nhưng Triệu Vân mặc kệ. A Đẩu vươn tay nắm lấy ngạnh vật đang cọ vào mình của Triệu Vân, phần đỉnh đã rỉ ra chút dịch lỏng, tiếng thở dốc của Triệu Vân dần nặng, kéo chăn qua, che lên cơ thể hai người, A Đẩu nhịn không được giơ chân lên, nhưng mấy lần đều bị Triệu Vân đẩy xuống. Ngạnh căn của Triệu Vân nóng rực, chất lỏng thấm ướt ngón tay A Đẩu, A Đẩu dùng lòng bàn tay vuốt ve, Triệu Vân lại tăng thêm hai ngón cắm vào trong hậu đình hắn, đè nhấn và xoa nắn, A Đẩu đứt quãng kêu rên. “Sư phụ, xin ngươi…”
A Đẩu khẩn cầu. Triệu Vân thở hổn hển nói: “Không được…”
Hắn như đang so tài cùng A Đẩu, một tay xoa nắn dương căn A Đẩu, tay kia nhu tới nhu lui trong hậu huyệt đối phương, chỉ mong A Đẩu mau chóng tiết ra, giải bỏ dược hiệu khiến toàn thân ửng đỏ, mồ hôi đầm đìa kia. A Đẩu rốt cuộc không nhịn được nữa, mảnh vải che mắt đã thấm ướt chút lệ thủy, lớn tiếng rên rỉ trong run rẩy. Triệu Vân chôn đầu trên vai A Đẩu, thở phào một cái, mỏi mệt nói: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Hai người ôm lấy nhau, bất tri bất giác, phân thân phía dưới của Triệu Vân kề sát A Đẩu, trong lúc vuốt ve lẫn nhau đã không kiềm được mà tiết ra. Vu Cát bám cửa sổ liếc trộm vào bên trong, rồi dùng chân đá đá Ách thị đang ngồi co chân trước cửa, miệng khẽ động, làm thành một khẩu hình. Ách thị dựa lưng vào cánh cửa gỗ đỏ, trên diện cụ bạc phản chiếu màn trời bích lam, Vu Cát bèn mặc kệ, quay vào nhìn tiếp. Triệu Vân cởi mảnh vải che mắt hai người ra, để A Đẩu gối lên cánh tay mình, nghiêng người qua ôm lấy hắn. Dược tính của A Đẩu đã giảm bớt chút ít, nhưng màu đỏ ửng trên hai gò má vẫn chưa rút đi. Hắn không ngừng xoa nắn hai điểm trước ngực Triệu Vân, dưới sự giao triền như lửa lúc nãy, hai điểm đó đã bị lộng đến cứng đỏ, đồng thời trên xương quai xanh của Triệu Vân vẫn còn lưu lại vết cắn lác đác của hắn. A Đẩu thở ra một hơi ngọt lịm, lại sờ xuống dưới háng Triệu Vân, vật kia tuy đã tiết ra một đợt, nhưng lại ngẩng đầu lần nữa, thẳng đứng. Triệu Vân nói: “Nhẫn nhịn, ta biết dược tính của ngươi giảm rồi”
Triệu Vân nắm chặt tay A Đẩu, cười nói: “Đừng làm sư phụ khó xử nữa, có được không?”
Trong lời nói lại mang theo chút ấm áp. A Đẩu đành phải ngừng động tác, vùi mặt vào gáy Triệu Vân. “Sư phụ, hôn hôn ta được không”
A Đẩu nhỏ giọng nói. Triệu Vân hôn hôn lên mày hắn, đôi môi đã không còn lạnh lẽo như cái hồi hắn hôn lúc trước nữa, mà rất ấm áp. Hắn và Triệu Vân nhìn nhau chốc lát, khi nhìn thấy nhãn thần quen thuộc đã từng xuất hiện trong ánh mắt Cam Ninh, hắn đã hiểu. A Đẩu biết chuyện mà mình muốn rốt cuộc cũng không thể đạt được, nhưng hắn đọc hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt ấy, những thứ khác không còn quan trọng nữa, dù sao thì năm này qua lại tới năm sau, tương lai còn dài mà. Ngày kế hắn tỉnh lại trong mùi thuốc gay mũi, nhận ra là đã quay về giường mình, trên người đắp một cái chăn mềm thật dầy, bên chân còn đặt một chiếc túi sưởi ấm. “Sư phụ?”
Đầu đau vô cùng, A Đẩu vùng vẫy ngồi dậy, không nghe Triệu Vân trả lời. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng thanh tỉnh một chút, chẳng hiểu tại sao hiện giờ trong đầu lại nghĩ tới tên đầu lĩnh mao tặc đã cho hắn ăn xuân dược lúc trước. Có lẽ thuốc kia là song phụ song hành, mỗi người một viên, chả biết tặc đầu ăn xong sẽ như thế nào, có bị đau đầu muốn nứt giống mình hay không, A Đẩu không khỏi buồn cười, lại nghĩ nếu thuốc đó có thể mua về, vậy thì phải trữ sẵn mấy viên trong mọi trường hợp mới được. Vốn muốn xem thử coi xuân dược đó có tác dụng gì, bằng không giả chết làm chi? Ai rỗi hơi đi bồi tên trùm mao tặc kia chơi trò yêu tinh vật nhau chứ, giờ thì rõ rồi, hiệu quả xem ra không tệ, phải nghĩ biện pháp tìm người lừa về, sau này cho sư phụ nuốt một viên mới được; không, hắn là võ tướng thiên hạ đệ nhất, ít ra cũng phải đút cho hai viên, còn tiểu gia tự nuốt một viên…Cứ thế… (Tên này hết thuốc chữa) <== đây là của tác giả nhé ^^ “Sư phụ!”
A Đẩu cười xuống giường, nhưng lại thấy Ách thị dời một cái băng ghế nhỏ, ngồi trước tiểu lò sao dược. Hắn ngẩn người, nhìn lại trên giường. Ách thị hờ hững liếc hắn một cái, A Đẩu hỏi: “Sư phụ đổi chỗ với ngươi à?”
Ách thị gật gật đầu, khuấy đều thuốc, để A Đẩu uống, A Đẩu chép chép miệng, mày nhíu lại, Ách thị liền đưa qua một viên kẹo, A Đẩu cười nói: “Thuốc sư phụ lấy tới hả? Còn có kẹo nữa, dụ con nít chắc”
Ách thị chỉ chỉ sang cách vách, A Đẩu bèn mặc y phục chỉnh tề, đẩy cửa lao ra ngoài. Chỉ còn lại một mình Trầm Kích ở trong phòng, thu dọn chén và lò thuốc. Phòng Quan Phượng đóng kín cửa, trong căn phòng kế bên của Triệu Vân truyền ra tiếng trò chuyện, A Đẩu nghe một hồi, nhận ra giọng của Ngu Phiên, lúc vào cửa thì thấy Triệu Vân và Ngu Phiên đang nói gì đó, thấy A Đẩu tới đều đồng loạt nhìn qua hắn. Triệu Vân hỏi: “Thân thể tốt chưa?”
A Đẩu gật gật đầu, có người ngoài ở đây nên cũng không biết nói gì cho phải, Ngu Phiên ha hả cười nói: “Bờ sông xuân hàn, ban đêm phải chú ý giữ ấm mới được”
Trận tỷ võ mười vạn lượng hoàng kim khiến đám người Ngu Phiên Trương Chiêu bị Tôn Quyền lắp ba lắp bắp mắng cho cẩu huyết lâm đầu, lúc này không ai dám khinh thường A Đẩu ngốc này nữa, dù Ngu Phiên từng bị Lưu Thiện đụng chạm tại Thành Đô, nhưng thân là trưởng bối, chung quy vẫn quý trọng tài năng, cộng thêm Lưu Thiện lại là người nối nghiệp duy nhất trong tương lai của hai châu Ích Kinh, đương nhiên cần phải bồi đắp quan hệ. Bèn cười nói: “Tới đúng lúc lắm, vậy giờ ta dẫn hắn đi được chứ?”
Triệu Vân cười nói: “Đi đi, cũng đã chờ lâu vậy rồi, Công Tự lúc nào cũng nhớ nhung, không nên trì hoãn nữa”
Xong tiễn hai người ra ngoài cửa, lại nói: “Thuốc mà ngươi uống là do Chu phu nhân kê, nếu hữu duyên hãy đi cảm tạ nàng”
Thầm nghĩ có Ngu Phiên trông nom, hẳn sẽ không gây họa đâu, cho nên không đi cùng. A Đẩu vẫn mờ mịt chả hiểu gì, theo Ngu Phiên xuất phủ, sau phủ mã xa chờ đã lâu, một già một trẻ liền xuất phát. “Đi đâu?”
A Đẩu ngồi ổn vào chỗ rồi mới hỏi. Ngu Phiên cười nói: “Hôm nay tâm tình chủ công hơi tệ, sai ta dẫn ngươi tới gặp quận chúa”
Nghe qua giải thích ngắt quãng của Ngu Phiên, A Đẩu mới biết, Tôn Thượng Hương sau khi từ Kinh Châu quay về đã không còn ngụ trong phủ Kiến Nghiệp nữa, mà tìm đến ở tại một nơi hẻo lánh trong thành, từ đó không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày trôi qua nhàn nhã. Nhưng thấy Ngu Phiên mấy bận muốn nói lại thôi, A Đẩu mơ hồ cảm thấy trong đó nhất định là có nội tình gì đó không thể cho người ngoài biết được. Lát sau mã xa tới phía ngoài một cái sân nhỏ, trong con hẻm này cực ít người qua lại, không khí nặng nề, tường bao quanh xây cũng rất cao, A Đẩu nhìn một hồi mới gọi: “Di nương! A Đẩu tới thăm ngươi nè!”
Nói xong nghênh ngang đi vào. Chỉ nghe trong viện kinh hô một tiếng, đồ sứ vỡ nát, có lẽ là đánh rơi chén, Tôn Thượng Hương ra đón, thất thanh nói: “A Đẩu! Sao ngươi lại tới đây?”
Không đợi A Đẩu tiếp lời, Ngu Phiên đã ***g tay áo cười nói: “Chủ công sai ta dẫn Lưu công tử tới thăm quận chúa”
Tôn Thượng Hương phớt lờ, kéo A Đẩu qua, nhíu mày nói: “Ngươi tới Giang Đông với ai vậy?”
Nói xong đưa mắt nhìn Ngu Phiên, dường như hơi bất mãn. A Đẩu chỉ cho rằng Tôn Thượng Hương giận vì bấy lâu nay đám đại thần không nói cho nàng biết chuyện mình tới đón nàng, vội cười nói: “Cha bảo ta và tứ thúc tới đón di nương về nhà”
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện, Ngu Phiên chăm chú nhìn một bộ Ngô tú trải trong viện, trên gấm có thêu tranh uyên ương nghịch nước, hảo hợp trăm năm, xem chừng đây là lễ mừng mà Tôn Thượng Hương chuẩn bị cho ngày tân hôn. Tôn Thượng Hương kéo A Đẩu tới ngồi bên giếng nước trong viện, bàn tay mềm mại nắm lấy tay A Đẩu, dường như vẫn xem hắn như một tiểu hài, nói: “Lưu Dự Châu muốn nạp muội muội của Ngô Ý làm phi sao?”
A Đẩu ngẫm nghĩ, về chuyện của Lưu Bị, thật sự thì hắn cũng chỉ biết le que, đoán là Lưu Bị đã có an bài, sẽ không đặc biệt nói cho mình biết, bèn đáp: “Không biết, ta dẫn Quan Phượng tới thành thân cùng Tôn Lượng, xong sẽ dẫn ngươi trở về”
A Đẩu rốt cuộc ý thức được một chuyện không ổn, mình đã tới Đông Ngô, lẽ ra ngoại trừ Tôn Quyền, thì người đầu tiên gặp được phải là Tôn Thượng Hương mới đúng, sao mãi tới bây giờ mới cho mình gặp? Và tại sao Tôn Thượng Hương lại ở trong một căn nhà dân cách một trời một vực với phủ Kiến Nghiệp như vậy? Nhìn lại Tôn Thượng Hương, giữa mi vũ nàng dường như ẩn chứa thần sắc u buồn không tan, A Đẩu nhịn không được nói: “Di nương, thu dọn đồ đạc đi theo chúng ta thôi, mẫu dĩ tử quý*, dù ngươi không phải là mẹ ta, nhưng ta cam đoan, chỉ cần A Đẩu còn ở Ích Châu một ngày, tuyệt không ai dám bạc đãi ngươi”
[*mẹ nhờ phước con] Tôn Thượng Hương chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Cha ngươi muốn nạp phi, di nương không về đâu, mặc kệ di nương đi”
A Đẩu nhất thời không phản bác được, hồi lâu sau mới nói: “Di nương ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường…”
Nói xong trên mặt liền nóng rát một trận, tuy rất khinh thường, nhưng vẫn phải nói như vậy, mình là một người hiện đại, sao lại sa vào cái phong tục cũ rích này chứ? Tôn Thượng Hương mỉm cười, đối xử như thể hắn còn là một tiểu hài, giơ tay xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Đúng a, A Đẩu ngươi sau này tam thê tứ thiếp, di nương đương nhiên cao hứng thay ngươi, nhưng nếu chuyện này gán lên người di nương, cha ngươi muốn nạp phi, di nương cao hứng không nổi”
“Sư nương Nguyệt Anh và tiên sinh của ngươi quả thật là một đôi thần tiên quyến lữ, đáng tiếc khi di nương còn ở Kinh Châu không thể hàn huyên cùng nàng vài câu”
A Đẩu nắm tay Tôn Thượng Hương nói: “Ngươi ở nơi này có gì tốt, không phải cũng giống như hồi ở Kinh Châu hay sao? Trong viện vắng vẻ lạnh lẽo, ngay cả nơi luyện võ cũng chẳng có, di nương, ta vừa mới thu một thị vệ câm, ngươi…”
Tôn Thượng Hương hồi thần lại, nhìn A Đẩu nói: “A Đẩu, di nương không về đâu, cũng…về không được. Đợi vài ngày nữa thêu xong tấm vải này, ngươi mang đến cho hắn, xem như chút tâm ý di nương dành cho đêm tân hôn của hắn”
Lúc này A Đẩu mới biết, Ngô tú kia là chuẩn bị để chút mừng Lưu Bị nạp phi, nhưng khiến cho hắn chấn động hơn hết chính là câu “Về không được”
kia của Tôn Thượng Hương, nghĩa là sao? Nàng bị giam lòng ư? A Đẩu giương mắt nhìn Ngu Phiên ở phía xa, rốt cuộc cũng hiểu được lý do vì sao sau khi quay về Đông Ngô, Tôn Thượng Hương lại dọn tới ở trong ngôi viện này. “Ta biết rồi, di nương”
A Đẩu thấp giọng nói: “Hãy đợi ta nghĩ ra biện pháp chu toàn”
Giọng nói kia đè xuống cực thấp, bàn tay mềm mại của Tôn Thượng Hương run lên, biết hắn đã hiểu cảnh ngộ của mình, định nói gì đó thì Ngu Phiên đang đưa lưng về phía hai người đã xoay qua. Tôn Thượng Hương nói: “Ngươi giúp di nương mang chút đồ đưa cho tiểu Kiều di đi, đã tới Giang Đông rồi, vốn phải dẫn ngươi đi vấn an đại tiểu di mới phải”
Tôn Thượng Hương vào trong bê một cái hộp đi ra, giao vào tay A Đẩu, nói tiếp: “Hôm nay đầu di nương rất đau, qua vài ngày nữa ngươi quen đường rồi hãy tự tìm tới đây, chúng ta hảo hảo hàn huyên sau”
Chợt lạnh lùng nói: “Ngu đô úy, không tiễn, đi khỏe”
Ngu Phiên cười cười, không để bụng, chắp tay làm lễ với Tôn Thượng Hương, rồi dẫn A Đẩu rời khỏi viện lạc, lúc lên mã xa lại nói: “Công Tự thế chất, chớ trách lão hủ lắm lời, Đông Ngô vẫn luôn là nhà của nương cữu* ngươi, tục ngữ có câu…”
[*cậu] “Thấy cậu như thấy mẹ, Công Tự hiểu rồi”
A Đẩu trầm giọng nói, nhưng lại thầm buồn cười trong lòng, có miếng huyết thống nào với Tôn gia ngươi đâu, sao lại tùy tiện đặt mối quan hệ hời này chứ? Hắn biết Ngu Phiên thực ra là đang cảnh cáo mình, lúc này không thể đắc tội Tôn Quyền được, giữa mi mục A Đẩu lại nhiều thêm một nỗi lo khó giải, thở dài, đành phải trở về thương lượng lượng với Triệu Vân trước rồi hãy tính tiếp. Lúc xuống xe thì thấy đang ở phố chợ thành tây Kiến Nghiệp, một còn đường to như thế mà hai bên chẳng có lấy một quầy hàng, người bán rong rao hàng dọc đường cũng không ai tới chỗ này. Trên bảng hiệu hắc mộc đề ba chữ vàng lớn “Tử Đằng đường”
, bút pháp mạnh mẽ hữu lực, chỗ lạc khoản* là Tôn Bá Phù. [*là phần đề tên] Tử Đằng đường là một gian dược phòng, cư dân Kiến Nghiệp xếp hàng dài ở cửa chính, có lẽ do tiết lạnh mùa xuân nên bị nhiễm phong hàn, tiếng ho khan không dứt, thấy mã xa ngừng lại, biết đó là quan lại quyền quý, bèn rối rít nhường đường. Ngu Phiên bảo hộ A Đẩu vào trong dược phòng, A Đẩu cười nói: “Dược *** náo nhiệt thế này, xem bộ tiểu di biết làm ăn ghê”
Ngu Phiên hơi tức giận nói: “Hiền chất, lời này không thể nói bừa, tiểu Kiều cô nương chữa bệnh từ thiện mà”
A Đẩu đầu tiên là sững sờ, thấy hỏa kế* qua lại như con thoi, vội vội vàng vàng hốt thuốc gọi tên thuốc giã thuốc, còn đại phu thì ngồi sau một chiếc bàn gỗ đỏ, xem bệnh cho mọi người, nhịn không được nói: “Chữa bệnh từ thiện? Một phân tiền cũng không thu thì làm cách nào nàng có thể nuôi nhiều người như vậy?”
[*người làm thuê] Nhưng tiểu Kiều không có ở trên sảnh, Ngu Phiên xe nhẹ quen đường, dẫn A Đẩu vào gian trong, rồi hạ thấp giọng giải thích: “Tử Đằng đường chẩn bệnh cho bách tính, người qua đường, đương nhiên là đặc biệt lưu tâm…”
A Đẩu gật gật đầu, từ trên sảnh rẽ vào hành lang gấp khúc, lúc ra tới hậu viện thì thình lình bị giọng của một nữ tử dọa hết hồn. “Già đầu rồi mà cũng không học được chút đứng đắn! Suốt ngày đi làm ba cái chuyện long dương đoạn tụ kia, còn ra thể thống gì nữa! Ngay cả một tên khất cái phá hoại cũng đánh không lại, ngươi còn mặt mũi mà làm lão đại sao?!”
Giọng nữ chói tai tràn đầy nộ khí, khiến A Đẩu rùng mình một trận, nhưng Ngu Phiên lại như kiến quái bất quái, vui mừng nói: “Hôm nay tới đúng lúc thật, đại tiểu di của ngươi đều có mặt, khỏi phải chạy thêm chuyến nữa”
Xong lau mồ hôi nói: “Chất nữ nhi!”
Lúc A Đẩu thấy ba người trong viện, suýt nữa hai mắt trắng dã, một hơi nghẹn luôn trong ngực. Ba người trong viện, cư nhiên đã gặp qua hai. Cẩm bào vàng nhạt toàn thân chính là đại Kiều. Ngày trước A Đẩu đã từng trông thấy bóng lưng nàng dưới mộ viên Tôn gia, đại Kiều đã đứng tuổi song vẫn còn thùy mị thướt tha, từ dung mạo đến dáng người được bảo dưỡng đến cực hảo, nhưng lúc này lại trợn tròn mắt hạnh, mày liễu dựng thẳng, hung hăng mắng chửi một gã nam nhân đang lắc lư trên ghế. Còn nữ tử mặc bộ sa tanh xanh da trời đang bưng đĩa thuốc phì cười nọ hẳn là muội tiểu Kiều của nàng. Nhưng còn…Cái người ngồi trên ghế trúc, mặt mũi bầm dập, vừa ăn mắng vừa để tiểu Kiều thoa dược kia, rõ ràng chính là tên tặc đầu lão bản của Ngư Dương lâu! Cam Ninh giạng chân ngồi trên ghế trúc, lười biếng ôm lưng ghế, có lẽ bị đại Kiều mắng riếc chai tai, nên vẫn trưng ra cái bộ mặt lưu manh cà lơ phất phơ như cũ, hai tay gác trên lưng ghế, hai chân quơ tới quơ lui. Lúc quay đầu lại thì Cam Ninh cũng ngẩn người, biểu tình y chang A Đẩu. Song phương đầu nổi ba đường hắc tuyến, đồng thời hít một hơi lãnh khí.
, cửa bị đá văng ra. Ách thị mặt đỏ tai hồng thở hổn hển mấy hơi, thả A Đẩu trên lưng xuống giường, chùi chùi cái cổ bị hôn đến đỏ bừng. Triệu Vân vội từ trong nội gian chạy ra hỏi: “Sao vậy? Ngươi là ai?”
Câu sau chính là chất vấn Vu Cát dáo dác chạy theo tới đây. Vu Cát vừa thấy Triệu Vân, vội sợ tới nỗi trốn ra sau lưng Ách thị, nhưng Ách thị lại đưa tay tóm hắn ra ngoài, Vu Cát mới ấp a ấp úng kể lại sơ lược. Sắc mặt Triệu Vân liền trầm xuống, nghiêm giọng nói: “Là tiệm của ai?”
Vu Cát mờ mịt lắc đầu, Triệu Vân nói: “Độc tính của thuốc này thế nào? Trầm Kích thủ ở đây, tiểu huynh đệ, ta và ngươi đi tìm giải dược”
Nhưng Vu Cát lại né một bước, cười nói: “Thuốc này vô giải dược, chỉ cần có người phụng bồi…chừng vài canh giờ sẽ tốt thôi”
Lúc này Triệu Vân thật sự nan giải vô cùng, thấy dược kia không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng A Đẩu nằm nghiêng trên giường, y sam toàn thân kéo xé xộc xệch, hô hấp dồn dập, Triệu Vân không muốn nhìn, lại không thể không nhìn, nói: “Các ngươi…Trầm Kích về vị trí trước đi”
Ách thị vẫn thở dốc không ngừng, có lẽ do trên đường cõng A Đẩu trở về bị hành hạ đến miệng đắng lưỡi khô, uống hơn nửa chung trà, gật đầu xách Vu Cát ra ngoài. Dược tính kia quá mạnh, nếu sau khi hòa tan mà không mập hợp ngay thì toàn thân sẽ như lửa thiêu rất khó chịu. A đẩu nước mắt lưng tròng, khẽ rên rỉ: “Sư phụ…”
Lúc này Triệu Vân lại càng bối rối, rót chung trà, đưa đến bên miệng A Đẩu, thần trí A Đẩu vẫn còn chút thanh tỉnh, co ro lại uống, kéo tay áo Triệu Vân cầu xin: “Sư phụ, đừng đi”
Triệu Vân không dám nhìn thẳng A Đẩu, chỉ trầm giọng nói: “Chịu đựng”
Vốn định khiển trách vài câu, nhưng nghĩ tới hiện giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, đang muốn mở miệng nói gì đó để dẫn dắt lực chú ý của A Đẩu thì đối phương đã lần mò ôm lên cổ hắn, nức nở nói: “Sư phụ…Ôm ta”
Trong lòng Triệu Vân thực sự là đang thiên nhân giao chiến, câu “Sư phụ ôm ta”
kia khiến thiếu niên trước mặt như hòa làm một cùng A Đẩu thơ ấu ngày xưa. Triệu Vân rốt cuộc trở tay nhẹ nhàng ôm lại A Đẩu, nói: “Sư phụ ở bên ngươi…Ngươi hãy gắng sức nhẫn nhịn”
Ánh mắt A Đẩu mê ly, cúi đầu trước ngực Triệu Vân, không ngừng đưa tay phải kéo cổ áo Triệu Vân, Triệu Vân đè chặt, nhưng lại không bắt lấy tay trái của A Đẩu, lúc này tay trái của hắn đang liên tục xoa nắn dưới khố Triệu Vân, lộng đến nỗi Triệu Vân cũng nóng lên. Triệu Vân thở dài: “Thôi, xem như kiếp trước nợ ngươi”
Chợt nói: “Nằm yên”
Để A Đẩu nằm xuống, một tay ôm lấy eo hắn, cúi người xuống trước mặt hắn, A Đẩu lại liếm cắn xương quai xanh Triệu Vân, Triệu Vân dở khóc dở cười nói: “Nhắm mắt lại”
A Đẩu rướn người lên muốn hôn, nhưng Triệu Vân lại xoay đầu đi, để hắn hôn lên mặt mình, A Đẩu khẩn cầu: “Sư phụ…Hôn ta”
Triệu Vân cực lực né tránh, cởi thắt lưng của bộ võ sĩ bào, trở tay bịt kín hai mắt A Đẩu, thắt thành cái nút kết. Sau đó lấy đai lưng của A Đẩu qua che lên mắt mình, hắn hít vào một hơi, ôm chặt A Đẩu, sờ xuống hạ thân A Đẩu, cho tay vào. “A”
Hai cánh tay đang ôm cổ Triệu Vân của A Đẩu siết chặt, cảm giác được ngón tay kia đang thâm nhập vào hậu đình của hắn. Hắn khẽ rên rĩ theo những ngón tay tiến nhập của Triệu Vân, mà Triệu Vân đè trên người hắn cũng đã nổi lên phản ứng. “Ngươi…”
Giọng của Triệu Vân ôn nhu vang lên bên tai hắn: “Đồ đệ, về sau người phải quên chuyện này đi”
Ngón tay hắn xoa nhẹ hậu đình A Đẩu, lát sau tiến vào hai ngón, rồi chầm chậm xoa chọc, khoái cảm lan tràn như thủy triều khiến giọng A Đẩu càng lớn thêm, hô hấp của Triệu Vân dần dần nặng nề, gần như muốn hôn xuống, nhưng cuối cùng Tử Long vẫn kiềm chế được, chỉ tăng nhanh tần suất xuyên lộng của các ngón tay, tùy ý A Đẩu không ngừng rên rỉ trên người hắn, đồng thời hôn loạn lên mặt hắn. Trước mắt là bóng tối, A Đẩu theo bản năng ôm chặt bả vai Triệu Vân, chẳng biết khi nào, ngoại bào của Triệu Vân đã tuột xuống, hắn cảm giác được chính mình bị đẩy ngã xuống giường. Thân thể nam tử anh vĩ nóng rực dán chặt vào hắn, vuốt ve lẫn nhau, tuy nhiên Triệu Vân thủy chung vẫn không tiến nhập, A Đẩu khẽ khẩn cầu, nhưng Triệu Vân mặc kệ. A Đẩu vươn tay nắm lấy ngạnh vật đang cọ vào mình của Triệu Vân, phần đỉnh đã rỉ ra chút dịch lỏng, tiếng thở dốc của Triệu Vân dần nặng, kéo chăn qua, che lên cơ thể hai người, A Đẩu nhịn không được giơ chân lên, nhưng mấy lần đều bị Triệu Vân đẩy xuống. Ngạnh căn của Triệu Vân nóng rực, chất lỏng thấm ướt ngón tay A Đẩu, A Đẩu dùng lòng bàn tay vuốt ve, Triệu Vân lại tăng thêm hai ngón cắm vào trong hậu đình hắn, đè nhấn và xoa nắn, A Đẩu đứt quãng kêu rên. “Sư phụ, xin ngươi…”
A Đẩu khẩn cầu. Triệu Vân thở hổn hển nói: “Không được…”
Hắn như đang so tài cùng A Đẩu, một tay xoa nắn dương căn A Đẩu, tay kia nhu tới nhu lui trong hậu huyệt đối phương, chỉ mong A Đẩu mau chóng tiết ra, giải bỏ dược hiệu khiến toàn thân ửng đỏ, mồ hôi đầm đìa kia. A Đẩu rốt cuộc không nhịn được nữa, mảnh vải che mắt đã thấm ướt chút lệ thủy, lớn tiếng rên rỉ trong run rẩy. Triệu Vân chôn đầu trên vai A Đẩu, thở phào một cái, mỏi mệt nói: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Hai người ôm lấy nhau, bất tri bất giác, phân thân phía dưới của Triệu Vân kề sát A Đẩu, trong lúc vuốt ve lẫn nhau đã không kiềm được mà tiết ra. Vu Cát bám cửa sổ liếc trộm vào bên trong, rồi dùng chân đá đá Ách thị đang ngồi co chân trước cửa, miệng khẽ động, làm thành một khẩu hình. Ách thị dựa lưng vào cánh cửa gỗ đỏ, trên diện cụ bạc phản chiếu màn trời bích lam, Vu Cát bèn mặc kệ, quay vào nhìn tiếp. Triệu Vân cởi mảnh vải che mắt hai người ra, để A Đẩu gối lên cánh tay mình, nghiêng người qua ôm lấy hắn. Dược tính của A Đẩu đã giảm bớt chút ít, nhưng màu đỏ ửng trên hai gò má vẫn chưa rút đi. Hắn không ngừng xoa nắn hai điểm trước ngực Triệu Vân, dưới sự giao triền như lửa lúc nãy, hai điểm đó đã bị lộng đến cứng đỏ, đồng thời trên xương quai xanh của Triệu Vân vẫn còn lưu lại vết cắn lác đác của hắn. A Đẩu thở ra một hơi ngọt lịm, lại sờ xuống dưới háng Triệu Vân, vật kia tuy đã tiết ra một đợt, nhưng lại ngẩng đầu lần nữa, thẳng đứng. Triệu Vân nói: “Nhẫn nhịn, ta biết dược tính của ngươi giảm rồi”
Triệu Vân nắm chặt tay A Đẩu, cười nói: “Đừng làm sư phụ khó xử nữa, có được không?”
Trong lời nói lại mang theo chút ấm áp. A Đẩu đành phải ngừng động tác, vùi mặt vào gáy Triệu Vân. “Sư phụ, hôn hôn ta được không”
A Đẩu nhỏ giọng nói. Triệu Vân hôn hôn lên mày hắn, đôi môi đã không còn lạnh lẽo như cái hồi hắn hôn lúc trước nữa, mà rất ấm áp. Hắn và Triệu Vân nhìn nhau chốc lát, khi nhìn thấy nhãn thần quen thuộc đã từng xuất hiện trong ánh mắt Cam Ninh, hắn đã hiểu. A Đẩu biết chuyện mà mình muốn rốt cuộc cũng không thể đạt được, nhưng hắn đọc hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt ấy, những thứ khác không còn quan trọng nữa, dù sao thì năm này qua lại tới năm sau, tương lai còn dài mà. Ngày kế hắn tỉnh lại trong mùi thuốc gay mũi, nhận ra là đã quay về giường mình, trên người đắp một cái chăn mềm thật dầy, bên chân còn đặt một chiếc túi sưởi ấm. “Sư phụ?”
Đầu đau vô cùng, A Đẩu vùng vẫy ngồi dậy, không nghe Triệu Vân trả lời. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng thanh tỉnh một chút, chẳng hiểu tại sao hiện giờ trong đầu lại nghĩ tới tên đầu lĩnh mao tặc đã cho hắn ăn xuân dược lúc trước. Có lẽ thuốc kia là song phụ song hành, mỗi người một viên, chả biết tặc đầu ăn xong sẽ như thế nào, có bị đau đầu muốn nứt giống mình hay không, A Đẩu không khỏi buồn cười, lại nghĩ nếu thuốc đó có thể mua về, vậy thì phải trữ sẵn mấy viên trong mọi trường hợp mới được. Vốn muốn xem thử coi xuân dược đó có tác dụng gì, bằng không giả chết làm chi? Ai rỗi hơi đi bồi tên trùm mao tặc kia chơi trò yêu tinh vật nhau chứ, giờ thì rõ rồi, hiệu quả xem ra không tệ, phải nghĩ biện pháp tìm người lừa về, sau này cho sư phụ nuốt một viên mới được; không, hắn là võ tướng thiên hạ đệ nhất, ít ra cũng phải đút cho hai viên, còn tiểu gia tự nuốt một viên…Cứ thế… (Tên này hết thuốc chữa) <== đây là của tác giả nhé ^^ “Sư phụ!”
A Đẩu cười xuống giường, nhưng lại thấy Ách thị dời một cái băng ghế nhỏ, ngồi trước tiểu lò sao dược. Hắn ngẩn người, nhìn lại trên giường. Ách thị hờ hững liếc hắn một cái, A Đẩu hỏi: “Sư phụ đổi chỗ với ngươi à?”
Ách thị gật gật đầu, khuấy đều thuốc, để A Đẩu uống, A Đẩu chép chép miệng, mày nhíu lại, Ách thị liền đưa qua một viên kẹo, A Đẩu cười nói: “Thuốc sư phụ lấy tới hả? Còn có kẹo nữa, dụ con nít chắc”
Ách thị chỉ chỉ sang cách vách, A Đẩu bèn mặc y phục chỉnh tề, đẩy cửa lao ra ngoài. Chỉ còn lại một mình Trầm Kích ở trong phòng, thu dọn chén và lò thuốc. Phòng Quan Phượng đóng kín cửa, trong căn phòng kế bên của Triệu Vân truyền ra tiếng trò chuyện, A Đẩu nghe một hồi, nhận ra giọng của Ngu Phiên, lúc vào cửa thì thấy Triệu Vân và Ngu Phiên đang nói gì đó, thấy A Đẩu tới đều đồng loạt nhìn qua hắn. Triệu Vân hỏi: “Thân thể tốt chưa?”
A Đẩu gật gật đầu, có người ngoài ở đây nên cũng không biết nói gì cho phải, Ngu Phiên ha hả cười nói: “Bờ sông xuân hàn, ban đêm phải chú ý giữ ấm mới được”
Trận tỷ võ mười vạn lượng hoàng kim khiến đám người Ngu Phiên Trương Chiêu bị Tôn Quyền lắp ba lắp bắp mắng cho cẩu huyết lâm đầu, lúc này không ai dám khinh thường A Đẩu ngốc này nữa, dù Ngu Phiên từng bị Lưu Thiện đụng chạm tại Thành Đô, nhưng thân là trưởng bối, chung quy vẫn quý trọng tài năng, cộng thêm Lưu Thiện lại là người nối nghiệp duy nhất trong tương lai của hai châu Ích Kinh, đương nhiên cần phải bồi đắp quan hệ. Bèn cười nói: “Tới đúng lúc lắm, vậy giờ ta dẫn hắn đi được chứ?”
Triệu Vân cười nói: “Đi đi, cũng đã chờ lâu vậy rồi, Công Tự lúc nào cũng nhớ nhung, không nên trì hoãn nữa”
Xong tiễn hai người ra ngoài cửa, lại nói: “Thuốc mà ngươi uống là do Chu phu nhân kê, nếu hữu duyên hãy đi cảm tạ nàng”
Thầm nghĩ có Ngu Phiên trông nom, hẳn sẽ không gây họa đâu, cho nên không đi cùng. A Đẩu vẫn mờ mịt chả hiểu gì, theo Ngu Phiên xuất phủ, sau phủ mã xa chờ đã lâu, một già một trẻ liền xuất phát. “Đi đâu?”
A Đẩu ngồi ổn vào chỗ rồi mới hỏi. Ngu Phiên cười nói: “Hôm nay tâm tình chủ công hơi tệ, sai ta dẫn ngươi tới gặp quận chúa”
Nghe qua giải thích ngắt quãng của Ngu Phiên, A Đẩu mới biết, Tôn Thượng Hương sau khi từ Kinh Châu quay về đã không còn ngụ trong phủ Kiến Nghiệp nữa, mà tìm đến ở tại một nơi hẻo lánh trong thành, từ đó không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày trôi qua nhàn nhã. Nhưng thấy Ngu Phiên mấy bận muốn nói lại thôi, A Đẩu mơ hồ cảm thấy trong đó nhất định là có nội tình gì đó không thể cho người ngoài biết được. Lát sau mã xa tới phía ngoài một cái sân nhỏ, trong con hẻm này cực ít người qua lại, không khí nặng nề, tường bao quanh xây cũng rất cao, A Đẩu nhìn một hồi mới gọi: “Di nương! A Đẩu tới thăm ngươi nè!”
Nói xong nghênh ngang đi vào. Chỉ nghe trong viện kinh hô một tiếng, đồ sứ vỡ nát, có lẽ là đánh rơi chén, Tôn Thượng Hương ra đón, thất thanh nói: “A Đẩu! Sao ngươi lại tới đây?”
Không đợi A Đẩu tiếp lời, Ngu Phiên đã ***g tay áo cười nói: “Chủ công sai ta dẫn Lưu công tử tới thăm quận chúa”
Tôn Thượng Hương phớt lờ, kéo A Đẩu qua, nhíu mày nói: “Ngươi tới Giang Đông với ai vậy?”
Nói xong đưa mắt nhìn Ngu Phiên, dường như hơi bất mãn. A Đẩu chỉ cho rằng Tôn Thượng Hương giận vì bấy lâu nay đám đại thần không nói cho nàng biết chuyện mình tới đón nàng, vội cười nói: “Cha bảo ta và tứ thúc tới đón di nương về nhà”
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện, Ngu Phiên chăm chú nhìn một bộ Ngô tú trải trong viện, trên gấm có thêu tranh uyên ương nghịch nước, hảo hợp trăm năm, xem chừng đây là lễ mừng mà Tôn Thượng Hương chuẩn bị cho ngày tân hôn. Tôn Thượng Hương kéo A Đẩu tới ngồi bên giếng nước trong viện, bàn tay mềm mại nắm lấy tay A Đẩu, dường như vẫn xem hắn như một tiểu hài, nói: “Lưu Dự Châu muốn nạp muội muội của Ngô Ý làm phi sao?”
A Đẩu ngẫm nghĩ, về chuyện của Lưu Bị, thật sự thì hắn cũng chỉ biết le que, đoán là Lưu Bị đã có an bài, sẽ không đặc biệt nói cho mình biết, bèn đáp: “Không biết, ta dẫn Quan Phượng tới thành thân cùng Tôn Lượng, xong sẽ dẫn ngươi trở về”
A Đẩu rốt cuộc ý thức được một chuyện không ổn, mình đã tới Đông Ngô, lẽ ra ngoại trừ Tôn Quyền, thì người đầu tiên gặp được phải là Tôn Thượng Hương mới đúng, sao mãi tới bây giờ mới cho mình gặp? Và tại sao Tôn Thượng Hương lại ở trong một căn nhà dân cách một trời một vực với phủ Kiến Nghiệp như vậy? Nhìn lại Tôn Thượng Hương, giữa mi vũ nàng dường như ẩn chứa thần sắc u buồn không tan, A Đẩu nhịn không được nói: “Di nương, thu dọn đồ đạc đi theo chúng ta thôi, mẫu dĩ tử quý*, dù ngươi không phải là mẹ ta, nhưng ta cam đoan, chỉ cần A Đẩu còn ở Ích Châu một ngày, tuyệt không ai dám bạc đãi ngươi”
[*mẹ nhờ phước con] Tôn Thượng Hương chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Cha ngươi muốn nạp phi, di nương không về đâu, mặc kệ di nương đi”
A Đẩu nhất thời không phản bác được, hồi lâu sau mới nói: “Di nương ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường…”
Nói xong trên mặt liền nóng rát một trận, tuy rất khinh thường, nhưng vẫn phải nói như vậy, mình là một người hiện đại, sao lại sa vào cái phong tục cũ rích này chứ? Tôn Thượng Hương mỉm cười, đối xử như thể hắn còn là một tiểu hài, giơ tay xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Đúng a, A Đẩu ngươi sau này tam thê tứ thiếp, di nương đương nhiên cao hứng thay ngươi, nhưng nếu chuyện này gán lên người di nương, cha ngươi muốn nạp phi, di nương cao hứng không nổi”
“Sư nương Nguyệt Anh và tiên sinh của ngươi quả thật là một đôi thần tiên quyến lữ, đáng tiếc khi di nương còn ở Kinh Châu không thể hàn huyên cùng nàng vài câu”
A Đẩu nắm tay Tôn Thượng Hương nói: “Ngươi ở nơi này có gì tốt, không phải cũng giống như hồi ở Kinh Châu hay sao? Trong viện vắng vẻ lạnh lẽo, ngay cả nơi luyện võ cũng chẳng có, di nương, ta vừa mới thu một thị vệ câm, ngươi…”
Tôn Thượng Hương hồi thần lại, nhìn A Đẩu nói: “A Đẩu, di nương không về đâu, cũng…về không được. Đợi vài ngày nữa thêu xong tấm vải này, ngươi mang đến cho hắn, xem như chút tâm ý di nương dành cho đêm tân hôn của hắn”
Lúc này A Đẩu mới biết, Ngô tú kia là chuẩn bị để chút mừng Lưu Bị nạp phi, nhưng khiến cho hắn chấn động hơn hết chính là câu “Về không được”
kia của Tôn Thượng Hương, nghĩa là sao? Nàng bị giam lòng ư? A Đẩu giương mắt nhìn Ngu Phiên ở phía xa, rốt cuộc cũng hiểu được lý do vì sao sau khi quay về Đông Ngô, Tôn Thượng Hương lại dọn tới ở trong ngôi viện này. “Ta biết rồi, di nương”
A Đẩu thấp giọng nói: “Hãy đợi ta nghĩ ra biện pháp chu toàn”
Giọng nói kia đè xuống cực thấp, bàn tay mềm mại của Tôn Thượng Hương run lên, biết hắn đã hiểu cảnh ngộ của mình, định nói gì đó thì Ngu Phiên đang đưa lưng về phía hai người đã xoay qua. Tôn Thượng Hương nói: “Ngươi giúp di nương mang chút đồ đưa cho tiểu Kiều di đi, đã tới Giang Đông rồi, vốn phải dẫn ngươi đi vấn an đại tiểu di mới phải”
Tôn Thượng Hương vào trong bê một cái hộp đi ra, giao vào tay A Đẩu, nói tiếp: “Hôm nay đầu di nương rất đau, qua vài ngày nữa ngươi quen đường rồi hãy tự tìm tới đây, chúng ta hảo hảo hàn huyên sau”
Chợt lạnh lùng nói: “Ngu đô úy, không tiễn, đi khỏe”
Ngu Phiên cười cười, không để bụng, chắp tay làm lễ với Tôn Thượng Hương, rồi dẫn A Đẩu rời khỏi viện lạc, lúc lên mã xa lại nói: “Công Tự thế chất, chớ trách lão hủ lắm lời, Đông Ngô vẫn luôn là nhà của nương cữu* ngươi, tục ngữ có câu…”
[*cậu] “Thấy cậu như thấy mẹ, Công Tự hiểu rồi”
A Đẩu trầm giọng nói, nhưng lại thầm buồn cười trong lòng, có miếng huyết thống nào với Tôn gia ngươi đâu, sao lại tùy tiện đặt mối quan hệ hời này chứ? Hắn biết Ngu Phiên thực ra là đang cảnh cáo mình, lúc này không thể đắc tội Tôn Quyền được, giữa mi mục A Đẩu lại nhiều thêm một nỗi lo khó giải, thở dài, đành phải trở về thương lượng lượng với Triệu Vân trước rồi hãy tính tiếp. Lúc xuống xe thì thấy đang ở phố chợ thành tây Kiến Nghiệp, một còn đường to như thế mà hai bên chẳng có lấy một quầy hàng, người bán rong rao hàng dọc đường cũng không ai tới chỗ này. Trên bảng hiệu hắc mộc đề ba chữ vàng lớn “Tử Đằng đường”
, bút pháp mạnh mẽ hữu lực, chỗ lạc khoản* là Tôn Bá Phù. [*là phần đề tên] Tử Đằng đường là một gian dược phòng, cư dân Kiến Nghiệp xếp hàng dài ở cửa chính, có lẽ do tiết lạnh mùa xuân nên bị nhiễm phong hàn, tiếng ho khan không dứt, thấy mã xa ngừng lại, biết đó là quan lại quyền quý, bèn rối rít nhường đường. Ngu Phiên bảo hộ A Đẩu vào trong dược phòng, A Đẩu cười nói: “Dược *** náo nhiệt thế này, xem bộ tiểu di biết làm ăn ghê”
Ngu Phiên hơi tức giận nói: “Hiền chất, lời này không thể nói bừa, tiểu Kiều cô nương chữa bệnh từ thiện mà”
A Đẩu đầu tiên là sững sờ, thấy hỏa kế* qua lại như con thoi, vội vội vàng vàng hốt thuốc gọi tên thuốc giã thuốc, còn đại phu thì ngồi sau một chiếc bàn gỗ đỏ, xem bệnh cho mọi người, nhịn không được nói: “Chữa bệnh từ thiện? Một phân tiền cũng không thu thì làm cách nào nàng có thể nuôi nhiều người như vậy?”
[*người làm thuê] Nhưng tiểu Kiều không có ở trên sảnh, Ngu Phiên xe nhẹ quen đường, dẫn A Đẩu vào gian trong, rồi hạ thấp giọng giải thích: “Tử Đằng đường chẩn bệnh cho bách tính, người qua đường, đương nhiên là đặc biệt lưu tâm…”
A Đẩu gật gật đầu, từ trên sảnh rẽ vào hành lang gấp khúc, lúc ra tới hậu viện thì thình lình bị giọng của một nữ tử dọa hết hồn. “Già đầu rồi mà cũng không học được chút đứng đắn! Suốt ngày đi làm ba cái chuyện long dương đoạn tụ kia, còn ra thể thống gì nữa! Ngay cả một tên khất cái phá hoại cũng đánh không lại, ngươi còn mặt mũi mà làm lão đại sao?!”
Giọng nữ chói tai tràn đầy nộ khí, khiến A Đẩu rùng mình một trận, nhưng Ngu Phiên lại như kiến quái bất quái, vui mừng nói: “Hôm nay tới đúng lúc thật, đại tiểu di của ngươi đều có mặt, khỏi phải chạy thêm chuyến nữa”
Xong lau mồ hôi nói: “Chất nữ nhi!”
Lúc A Đẩu thấy ba người trong viện, suýt nữa hai mắt trắng dã, một hơi nghẹn luôn trong ngực. Ba người trong viện, cư nhiên đã gặp qua hai. Cẩm bào vàng nhạt toàn thân chính là đại Kiều. Ngày trước A Đẩu đã từng trông thấy bóng lưng nàng dưới mộ viên Tôn gia, đại Kiều đã đứng tuổi song vẫn còn thùy mị thướt tha, từ dung mạo đến dáng người được bảo dưỡng đến cực hảo, nhưng lúc này lại trợn tròn mắt hạnh, mày liễu dựng thẳng, hung hăng mắng chửi một gã nam nhân đang lắc lư trên ghế. Còn nữ tử mặc bộ sa tanh xanh da trời đang bưng đĩa thuốc phì cười nọ hẳn là muội tiểu Kiều của nàng. Nhưng còn…Cái người ngồi trên ghế trúc, mặt mũi bầm dập, vừa ăn mắng vừa để tiểu Kiều thoa dược kia, rõ ràng chính là tên tặc đầu lão bản của Ngư Dương lâu! Cam Ninh giạng chân ngồi trên ghế trúc, lười biếng ôm lưng ghế, có lẽ bị đại Kiều mắng riếc chai tai, nên vẫn trưng ra cái bộ mặt lưu manh cà lơ phất phơ như cũ, hai tay gác trên lưng ghế, hai chân quơ tới quơ lui. Lúc quay đầu lại thì Cam Ninh cũng ngẩn người, biểu tình y chang A Đẩu. Song phương đầu nổi ba đường hắc tuyến, đồng thời hít một hơi lãnh khí.
Danh sách chương