Tào Chân lạnh lùng nói: “Chớ có chống cự vô ích, theo ta đi một chuyến”
A Đẩu u sầu nói: “Ngọc bội bị ta chôn ở Thành Đô, ngu phu, giết hiền thê rồi thì đời này ngươi đừng mong tìm thấy nữa”
Điều thứ nhất trong tín điều nhân sinh của tiểu lưu manh: được hời, nhất định phải khoe mẽ.
Vì thế A Đẩu cà lơ phất phơ đưa tay phải từ sau lưng câu cổ Khương Duy, tay trái ôm ngực ra vẻ yếu đuối, tha thiết nói:
“Ngu phu! Một ngày không gặp, như cách ba thu, nhớ chết nô gia!”
“…”
Binh lính phía sau Tào Chân hai mặt nhìn nhau, chủ soái vội vã tới đây tìm thảo dược, đụng phải hai tên thiếu niên này, còn chưa nói rõ thân phận mà Tào tướng quân đã ra hiệu lấy cung nỏ nhắm bắn? Đối phương xưng hô thế nào? Hiền thê? Ngu phu? Thêm vào đó Tào Chân vốn muốn ôm ý niệm bắt sống, nên vẫn không quát ra danh tự A Đẩu, chỉ kêu “Lưu Thúy Hoa”, càng khiến chúng thuộc hạ mù tịt, mờ mịt vô cùng.
Nhìn lại Tào Chân thì thấy hoảng hốt như gặp phải đả kích to lớn, Tào tướng quân là đoạn tụ hả?
Mặt Tào Chân tức khắc trở nên trắng bệch, không biết nên kêu người bắn tên mới tốt, hay qua nếm thử cảnh bắt sống mới tốt đây.
Đột nhiên Khương Duy nói: “Là cái mà lần trước ta và ngươi đem đi chôn á hả?”
A Đẩu ra chiều nghiêm túc nói: “Ừm!”
Khương Duy hết sức phối hợp, một tay chỉ Tào Chân, tay kia tóm cổ áo A Đẩu, tức giận quát: “Y là gì của ngươi!”
Ý niệm duy của Tào Chân chính là muốn ôm đại thụ khóc ầm một trận, rốt cuộc là chuyện gì vậy trời!!
“Nói! Y là gì của ngươi!” Khương Duy giận không kìm được, giống hệt như bà vợ cả bắt gian tại giường: “Cái đồ…không tuân thủ nữ tắc…”
A Đẩu cẩn thận nhắc nhở: “Nam nhân không tuân thủ nữ tắc?”
Khương Duy gầm thét: “Đúng! Đồ nam nhân không tuân thủ nữ tắc” Mặt khác xô đẩy A Đẩu, hai người lui ra sau cây.
A Đẩu hãy còn u oán la hét: “A! Ngu phu_____! Cứu ta_____!”
“…”
Tào Chân rống: “Phóng tên! Chớ để tướng địch thoát!”
A Đẩu tuôn ra một tràng cười khủng bố, ngựa Xích thố hí dài ầm ĩ lao khỏi rừng cây, Tào Chân tung mình lên ngựa, Khương Duy cười đến độ suýt nắm không vững dây cương, Xích thố phóng một lần mười bước, vọt ra bình nguyên, phi băng băng trong đồng hoang!
Tào Chân rớt lại phía sau, nhưng chiến mã dưới khố cũng chẳng phải hạng vừa, tọa kỵ của Tào Chân toàn thân tuyết trắng, bốn vó vàng rực, chính là danh mã Đại Ngụy “Trảo hoàng phi điện” do Tây Vực triều cống! Dù Xích thố là thần mã, nhưng dù sao cũng đã già, mã lực bất phân cao thấp với Trảo hoàng phi điện.
Trận truy đuổi vừa bắt đầu, thuộc hạ của Tào Chân đã bị bỏ tuốt lại phía sau, Tào Chân huýt sáo, chúng binh sĩ trong lúc phi nước đại tản ra hai cánh, ai nấy lợi tiễn lên nỏ, trong cơn xóc nảy kịch liệt hình thành nên thế đánh bọc sườn, từ xa đuổi theo không ngừng.
“Tới đây tới đây_____cục cưng_____tới đây bắt ta a_____”
Giọng nói kia theo gió truyền lại làm Tào Chân tức đến không ngừng run rẩy, mấy lần muốn ném thẳng trường thương xuyên thấu lưng A Đẩu đang liên tục quay đầu lại làm mặt quỷ với mình, nhưng cứ nhấc thương lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi nhấc lên, chẳng rõ nguyên nhân vì sao ném không được.
Xích thố chợt quẹo cua, đổi phương hướng chạy trốn, suýt nữa hất A Đẩu xuống đất.
Tào Chân cư nhiên sợ hết hồn, quát: “Coi chừng!”
A Đẩu trợn tròn mắt, dở khóc dở cười hỏi: “Y…nói gì thế? Ta nghe không rõ, Khương Tiểu Duy…”
Khương Duy cười đến co rút bả vai, đáp: “Y kêu ngươi coi chừng…kẻo ngã, tên đó đã bị ngươi chỉnh đến độ choáng váng đầu óc luôn rồi…”
A Đẩu và Tào Chân cách nhau hơn mười trượng, Tào Chân khí huyết công tâm, liều mạng giục Trảo hoàng phi điện, tiếc rằng hai con ngựa có cùng cước trình, vô luận thế nào cũng không thể thu hẹp khoảng cách được dù chỉ nửa tấc, A Đẩu dứt khoát xoay người qua, lưng tựa lưng với Khương Duy, trở tay ôm eo Khương Duy, mặt hướng sang Tào Chân ngẫm nghĩ một hồi rồi bắt đầu phát điên.
A Đẩu lắc lư trên lưng ngựa Xích thố, móc một cái thủ quyên nho nhỏ từ trong ngực ra vẫy vẫy Tào Chân.
Trong lòng Tào Chân kêu lộp bộp một tiếng, thôi xong rồi.
A Đẩu vô lại kéo họng hô:
“Gặp gỡ khó, ly biệt càng khó…Đông phong tiều tụy…hoa cúc tàn…”
“Ngu phu! Ngươi đừng đuổi theo nữa! Đừng đuổi nữa nha! Hiền thê đâu đáng giá để ngươi dốc lòng dốc sức như vậy, coi chừng đèn cạn dầu, tinh tẫn nhân vong…Hậu cung ngươi ba nghìn giai lệ, Tư Mã ngu đệ còn đang chờ ngươi ở nhà, Tào Phi ngu huynh, Chân Mật ngu tẩu…”
Chỉ thấy miệng A Đẩu liến thoắng không ngừng, dùng thần công ăn không nói có của mình đem văn thần võ tướng triều đình Đại Ngụy lẫn đám người đế vương thừa tướng, Tư Mã Ý soạn luôn thành một bảng quan hệ ái muội với Tào Chân.
Đuổi theo chưa tới năm phút đồng hồ mà Tào Chân đã bị chụp tươi một đống hắc oa lên đầu, nào là câu dẫn Chân Mật, nào là đẩy ngã Tư Mã Chiêu Đặng Ngải Chung Hội, nam nữ xơi tuốt, già trẻ chẳng tha, ăn ngủ chung chạ, bốn đời đồng giường…A Đẩu thêu dệt đến say sưa, sống động vô cùng, thao thao bất tuyệt, cộng thêm Tư Mã Ý Tào Phi Tào Thực Tả Từ, ngay cả Quách Gia Tuần Vực đã sớm vào quan tài cũng không buông tha, miệng xổ ào ào toàn là cảnh xuân tươi đẹp 【_____bíp】【_____bíp bíp】.
Tào Chân dở khóc dở cười, hối hận vì sao hôm nay ra cửa không chịu coi lịch trước, lần nào đụng phải tên tiểu thái tuế này cũng không được sống khá giả, mấy lần muốn chịu thua hồi doanh, nhưng nghĩ tới mảnh ngọc bội kia thật sự là vật hết sức trọng yếu, bèn không thể không kiên trì đuổi theo.
Rốt cuộc Tào Chân bất đắc dĩ hô: “Đừng chạy nữa, Lưu Công Tự! Ngu phu…Ngu huynh có lời muốn phân trần với ngươi! Miếng ngọc bội đó không đơn giản chỉ là bảo vật gia truyền thôi đâu!”
“Trả nó lại! Kẻ làm tướng nhất ngôn cửu đỉnh, Tử Đan nhất định sẽ không thương tổn hai ngươi!”
Tào Chân hít sâu một hơi, cao giọng hô: “Cổ ngọc Lang Hoàn quan hệ tới vận mệnh Đại Ngụy ta, có thể khắc được yêu thuật của lão đạo Tả Từ!”
Khương Duy cười đến chảy nước mắt giàn giụa, nói: “Quả nhiên là não tàn rồi, dù là thật, nhưng lời này có thể nói lung tung với địch nhân hay sao?”
A Đẩu cười không ngớt, từ xa hô hoán: “Cầu ta a…Cầu ta a…”
Tào Chân cùng đường, lúc đang muốn nuốt giận buông bỏ tôn nghiêm khẩn cầu thì lại nghe A Đẩu phán một câu:
“Cầu ta ta cũng cóc trả cho ngươi…”
Tào Chân dằn không nổi, cuối cùng phun luôn một ngụm máu ra ngoài.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng rống lớn như sấm rền chấn triệt bình nguyên.
“Thường sơn Triệu Tử Long ở đây! Chớ có làm nhục chủ công nhà ta!”
Tào Chân hít sâu một hơi, chính chủ rốt cuộc cũng tới rồi! Giờ khắc này cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu y cũng không muốn nghe A Đẩu nói thêm gì nữa, nộ hỏa tràn ngập kia hóa thành chiến ý, quát: “Lạc Dương Tào Tử Đan ở đây! Tới chiến_____!”
Triệu Tử Long bạch khôi hiên ngang, nhấc ngược ngân long thần thương từ cuối trời giục ngựa phi ào tới, chỉ ngắn ngủi mấy hơi mà đã lướt qua Xích thố, trong nháy mắt đó, Tử Long đè một tay lên lưng ngựa, bay vọt lên!
Tào Tử Đan đạp chân dài, giẫm lên yên ngựa, nhảy lên không trung, nghênh đón Triệu Tử Long đang xông tới như bão táp!
Triệu Vân hóa thành một vệt sao băng ánh bạc chói mắt, bay về phía Tào Chân toàn thân chiến giáp hắc đồng, lưỡng tướng đều vứt ngựa, thân tại không trung, cùng vung mạnh trường thương của mình!
Thoáng chốc, ngân long thương đâm vào thần binh chiến kích hắc mãng của Tào Chân, phát ra một tiếng vang réo rắc! Lửa tóe tứ phía! Hai danh chiến tướng toàn lực xuất kích, kình khí chắn khai khiến cỏ dại trên bình nguyên đều ngã rạp xuống!
“Keng” “Keng” “Keng” liên tục ba tiếng! Giữa những động tác chớp nhoáng, Triệu Vân hợp nhất với thương, toàn thân khua động thương ảnh, một thương hung hăng quét trúng chiến kích của Tào Chân! Quét y té thẳng xuống mặt đất!
A Đẩu và Khương Duy đồng thời phát ra một tiếng reo hò kích động!
Triệu Vân trở mình tiếp đất, đứng tấn, vung nghiêng ngân thương, tay không hư ấn, giương mắt nhìn sang Tào Tử Đan, cười nói: “Lại gặp nhau rồi”
Gan bàn tay Tào Chân nứt toác, dồn dập thở dốc, thuận khí xong bèn vung kích chỉ ngang vào Triệu Vân.
Triệu Vân thuận tay giơ thương, mũi thương đảo một vòng cung, từ xa điểm vào vai phải Tào Chân.
Tào Chân thầm rét lạnh, biết Triệu Vân đã nhìn ra mệnh môn tập võ của mình, vai phải chính là kẽ hở, biết hôm nay nhất định vượt không qua ải Triệu Vân, nhưng ngựa Xích thố ở ngay đó không xa, ngọc bội có thể về tay dễ dàng, phải rút lui như vậy thực sự không cam tâm.
Tiểu lưu manh kia thấy Triệu Vân tới cứu, lập tức vểnh cái đuôi thẳng lên trời, ra sức làm mặt quỷ với mình.
Tào Chân thầm ai thán trong lòng một tiếng, đời này đúng là tạo nghiệt mà!
Triệu Vân hãy còn ung dung, hoàn toàn không đặt Tào Chân vào mắt, nói: “Hai ngươi trở về ăn tối đi, đói bụng chưa?”
“Cứ đi trước, sư phụ xử lý y xong sẽ tới sau”
“…”
Cảm giác thất bại khổng lồ trước giờ chưa từng có bao phủ lấy Tào Chân.
Đương nhiên, Triệu Vân coi như cũng ôn hòa rồi, chứ gặp phải Lữ Bố, nói không chừng sẽ cười nhạo một tiếng “Rác rưởi” rồi thuận tay ra một kích quét y bay tới chân trời luôn.
A Đẩu “Ờ” một tiếng, dùng ánh mắt giảo hoạt đánh giá Tào Chân, rồi vỗ vỗ vai Khương Duy, nhưng Khương Duy lưỡng lự không đi, giống như muốn nói gì đó.
“Sao vậy?” A Đẩu thấp giọng hỏi.
Khương Duy không đáp, A Đẩu đột nhiên tâm linh tương thông, xoay sang Tào Chân nói: “Tên tiểu bạch kiểm Chung Hội kia chết chưa?”
Tào Chân giống như đã sớm lường trước được câu hỏi này, đáp: “Chưa, nhưng cũng sắp”
A Đẩu lại hỏi: “Thương tích thế nào?”
Tào Chân xưa nay vẫn luôn không giỏi khoản ăn nói sắc bén, dù căm hận Khương Duy, nhưng cũng tìm ngôn từ lễ độ đáp: “Sĩ Quý kết giao lầm bạn, đây là gieo gió gặt bão, trách được ai nữa”
Trong lúc nói thì thuộc hạ của Tào Chân đã rối rít đuổi tới, hình thành vòng vây, lấy cung nỏ nhắm ngay Triệu Vân giữa trận.
Tào Chân biết cho dù mười tên kỵ binh này có tinh nhuệ cũng không đủ để Triệu Vân luyện tay, bèn dứt khoát không để mất mặt nữa, trầm giọng nói: “Thu vào hết đi!”
Triệu Vân nhướng mày nói: “Tiểu đồ gàn bướng, nếu có đắc tội, kính xin rộng lòng tha thứ” Bèn ôm quyền, nhưng trong lời nói hàm chứa tiếu ý, đang muốn xoay người lên ngựa thì bỗng A Đẩu nói: “Thương tích nặng cỡ nào? Dẫn ta đi, ta xem giúp hắn? Ta là đệ tử quan môn của Hoa Đà đấy”
Triệu Vân và Tào Chân đều kinh ngạc, Triệu Vân mắng: “Đừng làm càn!”
Cánh tay đang ôm eo Khương Duy của A Đẩu siết chặt, biết đây vốn là chuyện hai quân giao chiến, có tử có thương cũng chẳng trách người ta được, nhưng nhất định Khương Duy sẽ cảm thấy áy náy, mà chuyện của Khương Duy cũng là chuyện của mình, đâu thể để hắn vướng mắc trong lòng hoài được.
Bèn gác cằm lên vai Khương Duy, cười dài nói: “Bá Ước nhà ta nợ hắn, lần trước hắn không có đả thương Bá Ước…Tiểu gia cũng rất cảm kích”
Ý A Đẩu là muốn chỉ việc Chung Hội một đường truy đuổi Khương Duy ra khỏi quân doanh lúc chiến tranh mở màn, rồi lấy cung tiễn bắn vào ngựa của hắn, khi đó A Đẩu cách rất xa, về sau nhớ tới quả thật phải gạt mồ hôi, nếu truy binh đồng loạt phóng tiễn thì Khương Duy đã không còn sống trên đời này nữa rồi.
Tào Chân hơi trầm ngâm, bèn nói: “Nếu vậy, thỉnh hiền đệ đi theo ta”
Triệu Vân vươn trường thương chắn trước ngựa Xích thố, trầm giọng nói: “Chơi trò gì vậy?”
Bỗng Khương Duy nói: “Có thể đưa hắn qua quân doanh chúng ta không?”
Đây cũng là một biện pháp điều đình, Triệu Vân nghe hiểu ý đồ đệ, thở dài trong lòng, đành phải nói: “Lấy thái độ làm người của Tử Long đảm bảo, nhất định sẽ không thương tổn hắn, Tào tướng quân trở về chăm sóc tử tế rồi đưa Chung Hội tới Dương Bình quan là được”
Tào Chân hỏi ngược lại: “Thái độ làm người của Triệu tướng quân thì đáng tin, còn của Tử Đan thì không chắc?”
Triệu Vân á khẩu, nhưng chung quy đâu thể nào đưa A Đẩu tới Tào doanh mạo hiểm được.
Tào Chân cười một tiếng cho qua, không nói thêm gì nữa, lên ngựa rời đi.
Chập tối, Tào Chân cư nhiên đích thân hộ tống Chung Hội bị bỏng tới Dương Bình quan thật.
Tùy tùng của Tào Chân le que có năm sáu người, bảo vệ một chiếc xe đẩy, trên bánh xe bọc đầy rơm rạ, tiến vào Dương Bình quan, dù là Triệu Vân cũng không khỏi khâm phục can đảm của người này.
Hoàng Nguyệt Anh trốn tránh không gặp, A Đẩu vội mời Tào Chân tới một căn trướng bồng đã được chuẩn bị kỹ trước đó, rồi lấy lá ngải cứu hun khắp nơi, Khương Duy cẩn thận ôm Chung Hội lên chiếc giường nhỏ trải sàng đan trắng, Chung Hội rên rỉ mấy tiếng.
Tào Chân nói: “Lúc trước Tử Đan cũng đi tìm cỏ địa du, theo lời lão quân y nói, địa du sau khi đun nước có thể tiêu giải vết bỏng, nhưng chỗ bỏng vốn đâu được thấm nước”
A Đẩu gật gật đầu, lấy đao bạc cắt mở y phục Chung Hội, diện tích bỏng trên da Chung Hội gần ba phần, da dẻ nứt nẻ vốn đã dần dần tái sinh, nhưng không ngăn được máu từ trong cơ thể chảy ra, vị tướng lĩnh hơn một trăm sáu mươi cân, cao bảy xích này vô cùng suy yếu, hiện ngay cả A Đẩu cũng có thể ôm lên được.
May mà gương mặt tuấn tú của Chung Hội vẫn chưa bị hủy, sau này khỏi bệnh rồi, trên cổ lưu lại vài ba vết sẹo cũng không ảnh hưởng tới dung mạo.
A Đẩu nói: “Dược cao này là dùng mỡ viên ướp lạnh điều chế ra, cho nên không có vi trùng, sẽ không dẫn đến cảm nhiễm, bệnh tật cũng không thể tiếp xúc với quá nhiều người, cứ ở trong trướng bồng, nếu có điều kiện phải sát trùng tiêu độc”
Tào Chân nghe mà mụ mị cả đầu.
A Đẩu lấy một thanh tiểu đao bằng bạc cẩn thận hơ tiêu độc trên lửa, rồi khều dược cao được bào chế thành từ phấn địa du lên.
“Ngươi khéo tay hơn ta, làm đi” A Đẩu giao ngân đao vào trong tay Khương Duy, Khương Duy bôi một lớp thật dầy lên da cho hắn.
Chung Hội thấp giọng rên rỉ, khi ngân đao chuyển đến cổ tay hắn thì bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.
Khương Duy thở dài, rút đao ra khều dược cao tiếp.
A Đẩu trêu chọc: “Ngươi động thủ nên hắn không sợ đau ha…”
Khương Duy đỏ mặt, lấy đao bạc uy hiếp chỉa chỉa vào A Đẩu.
“Tạm thời hắn sẽ ở chỗ chúng ta…Cười cái gì?” Lúc quay đầu qua A Đẩu thấy Tào Chân kìm không được khẽ cười, khóe miệng co giật nói: “Ngươi quay về đi, chờ Chung Hội ở chỗ chúng ta dưỡng thương xong sẽ thả hắn đi, tránh cho đám nam nhân cẩu thả trong doanh các ngươi chiếu cố không được hắn”
Tào Chân gật gật đầu, chợt nói: “Tử Long tướng quân, ta có mấy lời, muốn…muốn nói với Công Tự”
A Đẩu khẽ nhíu mày, nói: ‘Thân thiết vơi ngươi lắm sao, ai cho ngươi kêu danh tự ta, hả?”
Tào Chân bị nói vậy, tức khắc đỏ bừng mặt, xấu hổ vô cùng, Tử Long quan sát Tào Chân một hồi rồi quăng ánh mắt dọ hỏi sang A Đẩu.
A Đẩu nói: “Ừm, tới đây”
A Đẩu dẫn Tào Chân về trướng của mình, rửa tay, rắc chút đàn hương vào trong lồng đồng, bưng bánh gạo nhân đậu Vu Cát ăn còn thừa phân nửa ra, xong châm bình trà Phổ nhĩ, cười nói: “Ngu phu…hiền thê có chút trà ngon bánh ngọt đây…nếm thử chứ?”
“Thế nào, so với hạch đào vụn nghẹn chết người ở nhà ngươi, hiền thê hào phóng quá phải không?”
Tào Chân lập tức hối hận, lẽ ra lúc nãy không nên yêu cầu ở một mình với tên tiểu lưu manh này mới đúng, đây chẳng phải rỗi hơi tự rước nhục vào mình hay sao?
__________
Đêm, Trường An.
Lữ Bố kéo sàng đan qua lau lau chùi chùi Phương thiên họa kích của mình, ngó chừng tên tiểu quan kia, tiểu quan thấp thỏm trông lại, Lữ Bố liền rũ mắt xuống.
Qua một hồi, tiểu quan dè dặt tiến lên hầu hạ Lữ Bố cởi ủng, Lữ Bố nhấc chân khẽ đạp bay hắn, lăn tới góc tường.
Tiểu quan kia vừa lăn vừa bò, hoảng hốt chạy bừa, không nhận rõ được cái bình cao bằng một người đặt trong xó, húc thẳng đầu vào, kêu cốp một tiếng.
Lữ Bố hờ hững nói: “Muốn qua mấy thập niên rồi mà bày trí trong cung vẫn xấu như cũ, trong Chân long các lại đi đặt cái bình vàng sát đất”
Tiểu quan co rúc vào trong xó, lát sau thấp giọng ô ô bật khóc.
Lữ Bố lau Phương thiên họa kích xong, thuận tay gác nó qua một bên.
Tiểu quan khóc, không ngừng lấy tay áo lau nước mắt, Lữ Bố lạnh lùng nói: “Tướng mạo tương tự, nhưng tính tình khác biệt như mây với bùn. Tư Mã Trọng Đạt bảo ngươi làm gì? Dòm chừng nhất cử nhất động của bổn hầu để tùy thời hồi báo sao?”
Lữ Bố hiếm thấy hỏi: “Ngươi tên gì? Người nơi nào?”
“Tử…Giác”
“Hừm” Lữ Bố hờ hững nói, thuận tay nhặt mâm sứ trên bàn lên bẻ gẫy làm hai.
Lữ Bố giơ tay, lấy nửa cái mâm vỡ nhắm chuẩn tiểu quan kia, nói: “Vẫn là một Tử tước nhỉ…Giờ Hầu tước muốn giết Tử tước, chết đi” [*Tử tước cũng thuộc quý tộc như thấp hơn Hầu tước, Bá tước]
Tử Giác thất thanh khóc thảm thiết nói: “Hầu gia tha mạng! Nếu thảo dân chết hoặc chạy mất, thừa tướng sẽ giết phụ mẫu ta, giết toàn bộ thôn nhân ta…Tính mạng cả nhà tiểu nhân đều nằm trong tay thừa tướng…Hầu gia!!”
Trong lúc nói một mực dập đầu như đập tỏi cho đến khi trán chảy đầy máu, nhìn không giống như đang diễn kịch.
“Có xe có nhà…Phụ mẫu mất hết…” Lữ Bố ngâm nga mấy lời quái gở học từ chỗ tiểu lưu manh, nhắm ngay Tử Giác, Tử Giác lớn tiếng khóc ròng, không ngừng bò trái bò phải, luôn miệng cầu xin tha mạng, nhưng lại nhưng dám chạy trốn.
Lữ Bố nói: “Đạo bắn tên cần phải vô tâm vô vi, lấy tâm làm tay cái quái gì chứ, Triệu Tử Long là cái rắm gì…”
Đang định phóng vù mâm sứ bức cho tiểu quan nọ điên lên, phun trào núi lửa, rồi nhờ ngôn hành hung hãn này để cảm thụ ái nhân phương xa thì chợt nghe ngoài kim điện có một tên thị vệ nhà Tư Mã vội vã tiến vào.
“Bẩm báo Hầu gia! Trọng phạm ở Ngũ Trượng Nguyên được dẫn tới rồi! Ngoài ra còn có thư tay của thừa tướng!”
Lữ Bố nói: “Mang lên đây”
Thị vệ bắt tên văn thần bị trói gô lên điện, sau đó cung kính đệ trình thư thân bút của Tư Mã Ý lên.
Lữ Bố nheo mắt, đánh giá tên văn thần kia, chậm rãi nói: “Giả, Văn, Hòa?”
Giả Hủ lên điện, vừa thấy kẻ thù truyền kiếp Lữ Bố thì tức khắc toàn thân mềm nhũn, trước mắt tối đen, ngã chúi xuống mặt đất.
Lữ Bố mang nghi vấn đầy bụng mở bức thư kia ra.
Con cháu đầy đàn đôi khi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, ít nhất với Tào gia mà nói thì đúng là như thế. Khi Tào Tháo tại vị, tâm ý của ông ta dao động bất định, tuy đã lập Trữ quân rồi, nhưng so với Tào Thực thì tài năng của Tào Phi rốt cuộc vẫn thua một bậc.
Trước khi gả cho Tào Phi, Chân Mật từng là con dâu của Viên Thiệu, sau khi địa vị thái tử phi được xác nhận, đương nhiên bị cuốn vào giữa vòng xoáy chính trị này. Tào Tháo trời sinh đa nghi, ai có thể cam đoan khi về già ông ta sẽ không thay đổi tâm ý, phế Tào Phi lập Tào Thực?
Mấy năm trước Tả Từ đáp ứng lời thỉnh cầu của Chân gia nhập cung, biểu diễn đạo thuật trước điện, dọa cho Tào Tháo sợ không nhẹ, Tào Tháo vốn mắc bệnh đau đầu mãn tính, bị kinh sợ xong liền bệnh không dậy nổi, sau đó Hoa Đà tới Lạc Dương trị bệnh, nhưng lại gặp phải lời xảo ngôn hãm hại của đám đại thần nên bị giam trong Phược hổ lao.
Mãi đến khi Tào Phi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, giam lỏng Tào Tháo vào tết Đoan Ngọ, rồi tuyên bố với bên ngoài rằng Tào Tháo bệnh nặng, không thể xử lý chính sự được nữa, thuận lý thành chương, đăng cơ xưng đế dưới sự ủng hộ của các đại sĩ tộc Tư Mã gia, Chung gia.
Nhưng thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, Tào Phi đăng cơ xong muốn diệt trừ phe đối lập, khi xúc tới hòn đá Tả Từ thì xảy ra vấn đề.
Lão quốc sư bản lĩnh cao cường này, ai cũng chẳng rõ rốt cuộc lão mấy tuổi, đạo pháp cao thâm bao nhiêu, Chân Mật là đồ nhi của Tả Từ, lão bảo sao thì nàng nghe vậy, Tào Phi dùng mọi thủ đoạn cũng khó mà rung chuyển được địa vị của lão đạo sĩ được xưng là “Tiên sư” này.
Thứ đồ chơi thần thần quỷ quỷ ai cũng sợ, Tào Phi muốn ngồi vững trên long ỷ thì không thể không qua cầu rút ván, diệt trừ Tả Từ.
Đương nhiên, Tả Tử nào dễ giết như vậy, Tào Phi vừa phân phó đám người Tào Chân nghĩ cách, vừa không ngừng củng cố quyền lực của chính mình. Trong phòng có hãn phụ, trên đầu có quốc sư đàn áp, làm hoàng đế kiểu này không thoải mái chút nào, đợi đến khi cả nhà Tư Mã Ý nắm đại quyền trong tay rồi cấu kết với Tả Từ, Tào Phi rốt cuộc mới ý thức được tình hình không đúng.
Không thể để Tư Mã Ý lớn mạnh được, tiền tuyến lại nổ chiến sự liên miên, loạn trong giặc ngoài khiến Tào Phi phiền não vô cùng. Nghĩ ngợi thật lâu, bèn phái mưu thần Giả Hủ tới Ngũ Trượng Nguyên giữ chức trợ thủ, kiềm chế nhất cử nhất động của Tư Mã Ý.
Vì thế gần nửa tháng trước, Giả Hủ mang theo ngự chỉ của Tào Phi vội vã xuất phát. Nào ngờ Tư Mã Ý cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, tiên hạ thủ vi cường, không nói hai lời giấu diếm Tào Chân bắt Giả Hủ trước một bước, rồi bí mật đưa về Trường An.
Lữ Bố và Giả Hủ từng có tử thù bất cộng đái thiên, năm đó Đổng Trác chết, Lý Nho Quách Tị bỏ trốn, chính là Giả Hủ đã khuyên hai người này hồi mã thương đuổi Lữ Bố ra khỏi Lạc Dương, trở thành chó nhà có tang. Tư Mã Ý giao Giả Hủ vào tay Lữ Bố chẳng khác nào tạo ra một cái nhân tình to lớn. Ông ta đoán rằng Lữ Bố không giết thì cũng giam Giả Hủ lại.
Cứ thế, Giả Hủ mà ngỏm thì trách nhiệm cũng thuộc về Lữ Bố, Tư Mã Ý hả lòng hả dạ.
Đầu óc Lữ Bố đâu đủ tốt để suy ra tiền căn hậu quả như vậy. Hắn xem thư nửa ngày, nhìn không ra nguyên do gì, vẫn hồ nghi đầy bụng như cũ, chỉ cho rằng Giả Hủ xúi quẩy đạp trúng đuôi Tư Mã Ý.
Bất quá kế mượn đao giết người này thì Lữ Bố hiểu, tính kế không bằng Tư Mã Ý thì làm ngược lại với ông ta là được chứ gì. Đây chính là suy luận của kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Lữ Bố quan sát Giả Hủ chốc lát, nói: “Người kế tiếp Tư Mã Ý muốn giết là Tào Tử Đan à? Đã dám trói ngươi thế này thì phỏng chừng Tào Tử Đan cách cái chết không còn xa nữa đâu”
Giả Hủ tự biết bất hạnh, rơi vào tay người này thì cầm chắc khó sống, bèn gật đầu nói: “Ta mãn nguyện rồi, hôm nay đã được nhìn thấy bản lĩnh của Tào Chân tướng quân”
Giả Hủ thổn thức nói: “Từ biệt mấy chục năm, ai ngờ Ôn hầu vẫn hiên ngang không giảm, vẫn trẻ trung như vậy…Thật không thể tin được”
Lữ Bố tiện tay ném mảnh sứ vỡ ra, đồng tử Giả Hủ đột nhiên co rút, chỉ cảm thấy cánh tay bị trói chặt nới lỏng, dây thừng trên người đứt sạch.
Lữ Bố lại nhặt nửa mảnh mâm vỡ kia gõ gõ lên bàn, phân phó: “Lấy một con ngựa cho Giả Văn Hòa, đưa hắn đi, rời khỏi Trường An, chạy về Ngũ Trượng Nguyên, qua khỏi Tào doanh đừng ngừng lại, chạy thẳng tới Dương Bình quan”
“Vào Dương Bình quan rồi thì đi tìm Lưu Công Tự, sau này, hắn sẽ là chủ tử của ngươi. Nhớ kỹ, bớt xúi hắn giết người”
Giả Hủ ngạc nhiên, trong mắt toàn là thần sắc khó có thể tin, nói: “Ôn hầu…không giết ta?”
Thị vệ nọ hít một hơi lãnh khí, nói: “Tuyệt đối không thể! Hầu gia tha mạng cho hắn cũng được đi, nhưng sao có thể kêu người này đi đầu địch được?!”
“Chuyện này không hợp quy củ!”
Lữ Bố kẹp hai ngón tay vung nhẹ, mảnh mâm sứ bay vèo ra, ghim “Keng” lên cạnh cửa, mấy giây sau, đầu tên thị vệ rớt xuống, giữa cổ máu tươi cuồng phun, tóe đầy đầu đầy mặt Giả Hủ.
Lữ Bố lạnh lùng nói: “Ta chính là quy củ”
Vào đêm, Giả Hủ rời Trường An chạy về phía Ngũ Trượng Nguyên.
A Đẩu u sầu nói: “Ngọc bội bị ta chôn ở Thành Đô, ngu phu, giết hiền thê rồi thì đời này ngươi đừng mong tìm thấy nữa”
Điều thứ nhất trong tín điều nhân sinh của tiểu lưu manh: được hời, nhất định phải khoe mẽ.
Vì thế A Đẩu cà lơ phất phơ đưa tay phải từ sau lưng câu cổ Khương Duy, tay trái ôm ngực ra vẻ yếu đuối, tha thiết nói:
“Ngu phu! Một ngày không gặp, như cách ba thu, nhớ chết nô gia!”
“…”
Binh lính phía sau Tào Chân hai mặt nhìn nhau, chủ soái vội vã tới đây tìm thảo dược, đụng phải hai tên thiếu niên này, còn chưa nói rõ thân phận mà Tào tướng quân đã ra hiệu lấy cung nỏ nhắm bắn? Đối phương xưng hô thế nào? Hiền thê? Ngu phu? Thêm vào đó Tào Chân vốn muốn ôm ý niệm bắt sống, nên vẫn không quát ra danh tự A Đẩu, chỉ kêu “Lưu Thúy Hoa”, càng khiến chúng thuộc hạ mù tịt, mờ mịt vô cùng.
Nhìn lại Tào Chân thì thấy hoảng hốt như gặp phải đả kích to lớn, Tào tướng quân là đoạn tụ hả?
Mặt Tào Chân tức khắc trở nên trắng bệch, không biết nên kêu người bắn tên mới tốt, hay qua nếm thử cảnh bắt sống mới tốt đây.
Đột nhiên Khương Duy nói: “Là cái mà lần trước ta và ngươi đem đi chôn á hả?”
A Đẩu ra chiều nghiêm túc nói: “Ừm!”
Khương Duy hết sức phối hợp, một tay chỉ Tào Chân, tay kia tóm cổ áo A Đẩu, tức giận quát: “Y là gì của ngươi!”
Ý niệm duy của Tào Chân chính là muốn ôm đại thụ khóc ầm một trận, rốt cuộc là chuyện gì vậy trời!!
“Nói! Y là gì của ngươi!” Khương Duy giận không kìm được, giống hệt như bà vợ cả bắt gian tại giường: “Cái đồ…không tuân thủ nữ tắc…”
A Đẩu cẩn thận nhắc nhở: “Nam nhân không tuân thủ nữ tắc?”
Khương Duy gầm thét: “Đúng! Đồ nam nhân không tuân thủ nữ tắc” Mặt khác xô đẩy A Đẩu, hai người lui ra sau cây.
A Đẩu hãy còn u oán la hét: “A! Ngu phu_____! Cứu ta_____!”
“…”
Tào Chân rống: “Phóng tên! Chớ để tướng địch thoát!”
A Đẩu tuôn ra một tràng cười khủng bố, ngựa Xích thố hí dài ầm ĩ lao khỏi rừng cây, Tào Chân tung mình lên ngựa, Khương Duy cười đến độ suýt nắm không vững dây cương, Xích thố phóng một lần mười bước, vọt ra bình nguyên, phi băng băng trong đồng hoang!
Tào Chân rớt lại phía sau, nhưng chiến mã dưới khố cũng chẳng phải hạng vừa, tọa kỵ của Tào Chân toàn thân tuyết trắng, bốn vó vàng rực, chính là danh mã Đại Ngụy “Trảo hoàng phi điện” do Tây Vực triều cống! Dù Xích thố là thần mã, nhưng dù sao cũng đã già, mã lực bất phân cao thấp với Trảo hoàng phi điện.
Trận truy đuổi vừa bắt đầu, thuộc hạ của Tào Chân đã bị bỏ tuốt lại phía sau, Tào Chân huýt sáo, chúng binh sĩ trong lúc phi nước đại tản ra hai cánh, ai nấy lợi tiễn lên nỏ, trong cơn xóc nảy kịch liệt hình thành nên thế đánh bọc sườn, từ xa đuổi theo không ngừng.
“Tới đây tới đây_____cục cưng_____tới đây bắt ta a_____”
Giọng nói kia theo gió truyền lại làm Tào Chân tức đến không ngừng run rẩy, mấy lần muốn ném thẳng trường thương xuyên thấu lưng A Đẩu đang liên tục quay đầu lại làm mặt quỷ với mình, nhưng cứ nhấc thương lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi nhấc lên, chẳng rõ nguyên nhân vì sao ném không được.
Xích thố chợt quẹo cua, đổi phương hướng chạy trốn, suýt nữa hất A Đẩu xuống đất.
Tào Chân cư nhiên sợ hết hồn, quát: “Coi chừng!”
A Đẩu trợn tròn mắt, dở khóc dở cười hỏi: “Y…nói gì thế? Ta nghe không rõ, Khương Tiểu Duy…”
Khương Duy cười đến co rút bả vai, đáp: “Y kêu ngươi coi chừng…kẻo ngã, tên đó đã bị ngươi chỉnh đến độ choáng váng đầu óc luôn rồi…”
A Đẩu và Tào Chân cách nhau hơn mười trượng, Tào Chân khí huyết công tâm, liều mạng giục Trảo hoàng phi điện, tiếc rằng hai con ngựa có cùng cước trình, vô luận thế nào cũng không thể thu hẹp khoảng cách được dù chỉ nửa tấc, A Đẩu dứt khoát xoay người qua, lưng tựa lưng với Khương Duy, trở tay ôm eo Khương Duy, mặt hướng sang Tào Chân ngẫm nghĩ một hồi rồi bắt đầu phát điên.
A Đẩu lắc lư trên lưng ngựa Xích thố, móc một cái thủ quyên nho nhỏ từ trong ngực ra vẫy vẫy Tào Chân.
Trong lòng Tào Chân kêu lộp bộp một tiếng, thôi xong rồi.
A Đẩu vô lại kéo họng hô:
“Gặp gỡ khó, ly biệt càng khó…Đông phong tiều tụy…hoa cúc tàn…”
“Ngu phu! Ngươi đừng đuổi theo nữa! Đừng đuổi nữa nha! Hiền thê đâu đáng giá để ngươi dốc lòng dốc sức như vậy, coi chừng đèn cạn dầu, tinh tẫn nhân vong…Hậu cung ngươi ba nghìn giai lệ, Tư Mã ngu đệ còn đang chờ ngươi ở nhà, Tào Phi ngu huynh, Chân Mật ngu tẩu…”
Chỉ thấy miệng A Đẩu liến thoắng không ngừng, dùng thần công ăn không nói có của mình đem văn thần võ tướng triều đình Đại Ngụy lẫn đám người đế vương thừa tướng, Tư Mã Ý soạn luôn thành một bảng quan hệ ái muội với Tào Chân.
Đuổi theo chưa tới năm phút đồng hồ mà Tào Chân đã bị chụp tươi một đống hắc oa lên đầu, nào là câu dẫn Chân Mật, nào là đẩy ngã Tư Mã Chiêu Đặng Ngải Chung Hội, nam nữ xơi tuốt, già trẻ chẳng tha, ăn ngủ chung chạ, bốn đời đồng giường…A Đẩu thêu dệt đến say sưa, sống động vô cùng, thao thao bất tuyệt, cộng thêm Tư Mã Ý Tào Phi Tào Thực Tả Từ, ngay cả Quách Gia Tuần Vực đã sớm vào quan tài cũng không buông tha, miệng xổ ào ào toàn là cảnh xuân tươi đẹp 【_____bíp】【_____bíp bíp】.
Tào Chân dở khóc dở cười, hối hận vì sao hôm nay ra cửa không chịu coi lịch trước, lần nào đụng phải tên tiểu thái tuế này cũng không được sống khá giả, mấy lần muốn chịu thua hồi doanh, nhưng nghĩ tới mảnh ngọc bội kia thật sự là vật hết sức trọng yếu, bèn không thể không kiên trì đuổi theo.
Rốt cuộc Tào Chân bất đắc dĩ hô: “Đừng chạy nữa, Lưu Công Tự! Ngu phu…Ngu huynh có lời muốn phân trần với ngươi! Miếng ngọc bội đó không đơn giản chỉ là bảo vật gia truyền thôi đâu!”
“Trả nó lại! Kẻ làm tướng nhất ngôn cửu đỉnh, Tử Đan nhất định sẽ không thương tổn hai ngươi!”
Tào Chân hít sâu một hơi, cao giọng hô: “Cổ ngọc Lang Hoàn quan hệ tới vận mệnh Đại Ngụy ta, có thể khắc được yêu thuật của lão đạo Tả Từ!”
Khương Duy cười đến chảy nước mắt giàn giụa, nói: “Quả nhiên là não tàn rồi, dù là thật, nhưng lời này có thể nói lung tung với địch nhân hay sao?”
A Đẩu cười không ngớt, từ xa hô hoán: “Cầu ta a…Cầu ta a…”
Tào Chân cùng đường, lúc đang muốn nuốt giận buông bỏ tôn nghiêm khẩn cầu thì lại nghe A Đẩu phán một câu:
“Cầu ta ta cũng cóc trả cho ngươi…”
Tào Chân dằn không nổi, cuối cùng phun luôn một ngụm máu ra ngoài.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng rống lớn như sấm rền chấn triệt bình nguyên.
“Thường sơn Triệu Tử Long ở đây! Chớ có làm nhục chủ công nhà ta!”
Tào Chân hít sâu một hơi, chính chủ rốt cuộc cũng tới rồi! Giờ khắc này cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu y cũng không muốn nghe A Đẩu nói thêm gì nữa, nộ hỏa tràn ngập kia hóa thành chiến ý, quát: “Lạc Dương Tào Tử Đan ở đây! Tới chiến_____!”
Triệu Tử Long bạch khôi hiên ngang, nhấc ngược ngân long thần thương từ cuối trời giục ngựa phi ào tới, chỉ ngắn ngủi mấy hơi mà đã lướt qua Xích thố, trong nháy mắt đó, Tử Long đè một tay lên lưng ngựa, bay vọt lên!
Tào Tử Đan đạp chân dài, giẫm lên yên ngựa, nhảy lên không trung, nghênh đón Triệu Tử Long đang xông tới như bão táp!
Triệu Vân hóa thành một vệt sao băng ánh bạc chói mắt, bay về phía Tào Chân toàn thân chiến giáp hắc đồng, lưỡng tướng đều vứt ngựa, thân tại không trung, cùng vung mạnh trường thương của mình!
Thoáng chốc, ngân long thương đâm vào thần binh chiến kích hắc mãng của Tào Chân, phát ra một tiếng vang réo rắc! Lửa tóe tứ phía! Hai danh chiến tướng toàn lực xuất kích, kình khí chắn khai khiến cỏ dại trên bình nguyên đều ngã rạp xuống!
“Keng” “Keng” “Keng” liên tục ba tiếng! Giữa những động tác chớp nhoáng, Triệu Vân hợp nhất với thương, toàn thân khua động thương ảnh, một thương hung hăng quét trúng chiến kích của Tào Chân! Quét y té thẳng xuống mặt đất!
A Đẩu và Khương Duy đồng thời phát ra một tiếng reo hò kích động!
Triệu Vân trở mình tiếp đất, đứng tấn, vung nghiêng ngân thương, tay không hư ấn, giương mắt nhìn sang Tào Tử Đan, cười nói: “Lại gặp nhau rồi”
Gan bàn tay Tào Chân nứt toác, dồn dập thở dốc, thuận khí xong bèn vung kích chỉ ngang vào Triệu Vân.
Triệu Vân thuận tay giơ thương, mũi thương đảo một vòng cung, từ xa điểm vào vai phải Tào Chân.
Tào Chân thầm rét lạnh, biết Triệu Vân đã nhìn ra mệnh môn tập võ của mình, vai phải chính là kẽ hở, biết hôm nay nhất định vượt không qua ải Triệu Vân, nhưng ngựa Xích thố ở ngay đó không xa, ngọc bội có thể về tay dễ dàng, phải rút lui như vậy thực sự không cam tâm.
Tiểu lưu manh kia thấy Triệu Vân tới cứu, lập tức vểnh cái đuôi thẳng lên trời, ra sức làm mặt quỷ với mình.
Tào Chân thầm ai thán trong lòng một tiếng, đời này đúng là tạo nghiệt mà!
Triệu Vân hãy còn ung dung, hoàn toàn không đặt Tào Chân vào mắt, nói: “Hai ngươi trở về ăn tối đi, đói bụng chưa?”
“Cứ đi trước, sư phụ xử lý y xong sẽ tới sau”
“…”
Cảm giác thất bại khổng lồ trước giờ chưa từng có bao phủ lấy Tào Chân.
Đương nhiên, Triệu Vân coi như cũng ôn hòa rồi, chứ gặp phải Lữ Bố, nói không chừng sẽ cười nhạo một tiếng “Rác rưởi” rồi thuận tay ra một kích quét y bay tới chân trời luôn.
A Đẩu “Ờ” một tiếng, dùng ánh mắt giảo hoạt đánh giá Tào Chân, rồi vỗ vỗ vai Khương Duy, nhưng Khương Duy lưỡng lự không đi, giống như muốn nói gì đó.
“Sao vậy?” A Đẩu thấp giọng hỏi.
Khương Duy không đáp, A Đẩu đột nhiên tâm linh tương thông, xoay sang Tào Chân nói: “Tên tiểu bạch kiểm Chung Hội kia chết chưa?”
Tào Chân giống như đã sớm lường trước được câu hỏi này, đáp: “Chưa, nhưng cũng sắp”
A Đẩu lại hỏi: “Thương tích thế nào?”
Tào Chân xưa nay vẫn luôn không giỏi khoản ăn nói sắc bén, dù căm hận Khương Duy, nhưng cũng tìm ngôn từ lễ độ đáp: “Sĩ Quý kết giao lầm bạn, đây là gieo gió gặt bão, trách được ai nữa”
Trong lúc nói thì thuộc hạ của Tào Chân đã rối rít đuổi tới, hình thành vòng vây, lấy cung nỏ nhắm ngay Triệu Vân giữa trận.
Tào Chân biết cho dù mười tên kỵ binh này có tinh nhuệ cũng không đủ để Triệu Vân luyện tay, bèn dứt khoát không để mất mặt nữa, trầm giọng nói: “Thu vào hết đi!”
Triệu Vân nhướng mày nói: “Tiểu đồ gàn bướng, nếu có đắc tội, kính xin rộng lòng tha thứ” Bèn ôm quyền, nhưng trong lời nói hàm chứa tiếu ý, đang muốn xoay người lên ngựa thì bỗng A Đẩu nói: “Thương tích nặng cỡ nào? Dẫn ta đi, ta xem giúp hắn? Ta là đệ tử quan môn của Hoa Đà đấy”
Triệu Vân và Tào Chân đều kinh ngạc, Triệu Vân mắng: “Đừng làm càn!”
Cánh tay đang ôm eo Khương Duy của A Đẩu siết chặt, biết đây vốn là chuyện hai quân giao chiến, có tử có thương cũng chẳng trách người ta được, nhưng nhất định Khương Duy sẽ cảm thấy áy náy, mà chuyện của Khương Duy cũng là chuyện của mình, đâu thể để hắn vướng mắc trong lòng hoài được.
Bèn gác cằm lên vai Khương Duy, cười dài nói: “Bá Ước nhà ta nợ hắn, lần trước hắn không có đả thương Bá Ước…Tiểu gia cũng rất cảm kích”
Ý A Đẩu là muốn chỉ việc Chung Hội một đường truy đuổi Khương Duy ra khỏi quân doanh lúc chiến tranh mở màn, rồi lấy cung tiễn bắn vào ngựa của hắn, khi đó A Đẩu cách rất xa, về sau nhớ tới quả thật phải gạt mồ hôi, nếu truy binh đồng loạt phóng tiễn thì Khương Duy đã không còn sống trên đời này nữa rồi.
Tào Chân hơi trầm ngâm, bèn nói: “Nếu vậy, thỉnh hiền đệ đi theo ta”
Triệu Vân vươn trường thương chắn trước ngựa Xích thố, trầm giọng nói: “Chơi trò gì vậy?”
Bỗng Khương Duy nói: “Có thể đưa hắn qua quân doanh chúng ta không?”
Đây cũng là một biện pháp điều đình, Triệu Vân nghe hiểu ý đồ đệ, thở dài trong lòng, đành phải nói: “Lấy thái độ làm người của Tử Long đảm bảo, nhất định sẽ không thương tổn hắn, Tào tướng quân trở về chăm sóc tử tế rồi đưa Chung Hội tới Dương Bình quan là được”
Tào Chân hỏi ngược lại: “Thái độ làm người của Triệu tướng quân thì đáng tin, còn của Tử Đan thì không chắc?”
Triệu Vân á khẩu, nhưng chung quy đâu thể nào đưa A Đẩu tới Tào doanh mạo hiểm được.
Tào Chân cười một tiếng cho qua, không nói thêm gì nữa, lên ngựa rời đi.
Chập tối, Tào Chân cư nhiên đích thân hộ tống Chung Hội bị bỏng tới Dương Bình quan thật.
Tùy tùng của Tào Chân le que có năm sáu người, bảo vệ một chiếc xe đẩy, trên bánh xe bọc đầy rơm rạ, tiến vào Dương Bình quan, dù là Triệu Vân cũng không khỏi khâm phục can đảm của người này.
Hoàng Nguyệt Anh trốn tránh không gặp, A Đẩu vội mời Tào Chân tới một căn trướng bồng đã được chuẩn bị kỹ trước đó, rồi lấy lá ngải cứu hun khắp nơi, Khương Duy cẩn thận ôm Chung Hội lên chiếc giường nhỏ trải sàng đan trắng, Chung Hội rên rỉ mấy tiếng.
Tào Chân nói: “Lúc trước Tử Đan cũng đi tìm cỏ địa du, theo lời lão quân y nói, địa du sau khi đun nước có thể tiêu giải vết bỏng, nhưng chỗ bỏng vốn đâu được thấm nước”
A Đẩu gật gật đầu, lấy đao bạc cắt mở y phục Chung Hội, diện tích bỏng trên da Chung Hội gần ba phần, da dẻ nứt nẻ vốn đã dần dần tái sinh, nhưng không ngăn được máu từ trong cơ thể chảy ra, vị tướng lĩnh hơn một trăm sáu mươi cân, cao bảy xích này vô cùng suy yếu, hiện ngay cả A Đẩu cũng có thể ôm lên được.
May mà gương mặt tuấn tú của Chung Hội vẫn chưa bị hủy, sau này khỏi bệnh rồi, trên cổ lưu lại vài ba vết sẹo cũng không ảnh hưởng tới dung mạo.
A Đẩu nói: “Dược cao này là dùng mỡ viên ướp lạnh điều chế ra, cho nên không có vi trùng, sẽ không dẫn đến cảm nhiễm, bệnh tật cũng không thể tiếp xúc với quá nhiều người, cứ ở trong trướng bồng, nếu có điều kiện phải sát trùng tiêu độc”
Tào Chân nghe mà mụ mị cả đầu.
A Đẩu lấy một thanh tiểu đao bằng bạc cẩn thận hơ tiêu độc trên lửa, rồi khều dược cao được bào chế thành từ phấn địa du lên.
“Ngươi khéo tay hơn ta, làm đi” A Đẩu giao ngân đao vào trong tay Khương Duy, Khương Duy bôi một lớp thật dầy lên da cho hắn.
Chung Hội thấp giọng rên rỉ, khi ngân đao chuyển đến cổ tay hắn thì bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.
Khương Duy thở dài, rút đao ra khều dược cao tiếp.
A Đẩu trêu chọc: “Ngươi động thủ nên hắn không sợ đau ha…”
Khương Duy đỏ mặt, lấy đao bạc uy hiếp chỉa chỉa vào A Đẩu.
“Tạm thời hắn sẽ ở chỗ chúng ta…Cười cái gì?” Lúc quay đầu qua A Đẩu thấy Tào Chân kìm không được khẽ cười, khóe miệng co giật nói: “Ngươi quay về đi, chờ Chung Hội ở chỗ chúng ta dưỡng thương xong sẽ thả hắn đi, tránh cho đám nam nhân cẩu thả trong doanh các ngươi chiếu cố không được hắn”
Tào Chân gật gật đầu, chợt nói: “Tử Long tướng quân, ta có mấy lời, muốn…muốn nói với Công Tự”
A Đẩu khẽ nhíu mày, nói: ‘Thân thiết vơi ngươi lắm sao, ai cho ngươi kêu danh tự ta, hả?”
Tào Chân bị nói vậy, tức khắc đỏ bừng mặt, xấu hổ vô cùng, Tử Long quan sát Tào Chân một hồi rồi quăng ánh mắt dọ hỏi sang A Đẩu.
A Đẩu nói: “Ừm, tới đây”
A Đẩu dẫn Tào Chân về trướng của mình, rửa tay, rắc chút đàn hương vào trong lồng đồng, bưng bánh gạo nhân đậu Vu Cát ăn còn thừa phân nửa ra, xong châm bình trà Phổ nhĩ, cười nói: “Ngu phu…hiền thê có chút trà ngon bánh ngọt đây…nếm thử chứ?”
“Thế nào, so với hạch đào vụn nghẹn chết người ở nhà ngươi, hiền thê hào phóng quá phải không?”
Tào Chân lập tức hối hận, lẽ ra lúc nãy không nên yêu cầu ở một mình với tên tiểu lưu manh này mới đúng, đây chẳng phải rỗi hơi tự rước nhục vào mình hay sao?
__________
Đêm, Trường An.
Lữ Bố kéo sàng đan qua lau lau chùi chùi Phương thiên họa kích của mình, ngó chừng tên tiểu quan kia, tiểu quan thấp thỏm trông lại, Lữ Bố liền rũ mắt xuống.
Qua một hồi, tiểu quan dè dặt tiến lên hầu hạ Lữ Bố cởi ủng, Lữ Bố nhấc chân khẽ đạp bay hắn, lăn tới góc tường.
Tiểu quan kia vừa lăn vừa bò, hoảng hốt chạy bừa, không nhận rõ được cái bình cao bằng một người đặt trong xó, húc thẳng đầu vào, kêu cốp một tiếng.
Lữ Bố hờ hững nói: “Muốn qua mấy thập niên rồi mà bày trí trong cung vẫn xấu như cũ, trong Chân long các lại đi đặt cái bình vàng sát đất”
Tiểu quan co rúc vào trong xó, lát sau thấp giọng ô ô bật khóc.
Lữ Bố lau Phương thiên họa kích xong, thuận tay gác nó qua một bên.
Tiểu quan khóc, không ngừng lấy tay áo lau nước mắt, Lữ Bố lạnh lùng nói: “Tướng mạo tương tự, nhưng tính tình khác biệt như mây với bùn. Tư Mã Trọng Đạt bảo ngươi làm gì? Dòm chừng nhất cử nhất động của bổn hầu để tùy thời hồi báo sao?”
Lữ Bố hiếm thấy hỏi: “Ngươi tên gì? Người nơi nào?”
“Tử…Giác”
“Hừm” Lữ Bố hờ hững nói, thuận tay nhặt mâm sứ trên bàn lên bẻ gẫy làm hai.
Lữ Bố giơ tay, lấy nửa cái mâm vỡ nhắm chuẩn tiểu quan kia, nói: “Vẫn là một Tử tước nhỉ…Giờ Hầu tước muốn giết Tử tước, chết đi” [*Tử tước cũng thuộc quý tộc như thấp hơn Hầu tước, Bá tước]
Tử Giác thất thanh khóc thảm thiết nói: “Hầu gia tha mạng! Nếu thảo dân chết hoặc chạy mất, thừa tướng sẽ giết phụ mẫu ta, giết toàn bộ thôn nhân ta…Tính mạng cả nhà tiểu nhân đều nằm trong tay thừa tướng…Hầu gia!!”
Trong lúc nói một mực dập đầu như đập tỏi cho đến khi trán chảy đầy máu, nhìn không giống như đang diễn kịch.
“Có xe có nhà…Phụ mẫu mất hết…” Lữ Bố ngâm nga mấy lời quái gở học từ chỗ tiểu lưu manh, nhắm ngay Tử Giác, Tử Giác lớn tiếng khóc ròng, không ngừng bò trái bò phải, luôn miệng cầu xin tha mạng, nhưng lại nhưng dám chạy trốn.
Lữ Bố nói: “Đạo bắn tên cần phải vô tâm vô vi, lấy tâm làm tay cái quái gì chứ, Triệu Tử Long là cái rắm gì…”
Đang định phóng vù mâm sứ bức cho tiểu quan nọ điên lên, phun trào núi lửa, rồi nhờ ngôn hành hung hãn này để cảm thụ ái nhân phương xa thì chợt nghe ngoài kim điện có một tên thị vệ nhà Tư Mã vội vã tiến vào.
“Bẩm báo Hầu gia! Trọng phạm ở Ngũ Trượng Nguyên được dẫn tới rồi! Ngoài ra còn có thư tay của thừa tướng!”
Lữ Bố nói: “Mang lên đây”
Thị vệ bắt tên văn thần bị trói gô lên điện, sau đó cung kính đệ trình thư thân bút của Tư Mã Ý lên.
Lữ Bố nheo mắt, đánh giá tên văn thần kia, chậm rãi nói: “Giả, Văn, Hòa?”
Giả Hủ lên điện, vừa thấy kẻ thù truyền kiếp Lữ Bố thì tức khắc toàn thân mềm nhũn, trước mắt tối đen, ngã chúi xuống mặt đất.
Lữ Bố mang nghi vấn đầy bụng mở bức thư kia ra.
Con cháu đầy đàn đôi khi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, ít nhất với Tào gia mà nói thì đúng là như thế. Khi Tào Tháo tại vị, tâm ý của ông ta dao động bất định, tuy đã lập Trữ quân rồi, nhưng so với Tào Thực thì tài năng của Tào Phi rốt cuộc vẫn thua một bậc.
Trước khi gả cho Tào Phi, Chân Mật từng là con dâu của Viên Thiệu, sau khi địa vị thái tử phi được xác nhận, đương nhiên bị cuốn vào giữa vòng xoáy chính trị này. Tào Tháo trời sinh đa nghi, ai có thể cam đoan khi về già ông ta sẽ không thay đổi tâm ý, phế Tào Phi lập Tào Thực?
Mấy năm trước Tả Từ đáp ứng lời thỉnh cầu của Chân gia nhập cung, biểu diễn đạo thuật trước điện, dọa cho Tào Tháo sợ không nhẹ, Tào Tháo vốn mắc bệnh đau đầu mãn tính, bị kinh sợ xong liền bệnh không dậy nổi, sau đó Hoa Đà tới Lạc Dương trị bệnh, nhưng lại gặp phải lời xảo ngôn hãm hại của đám đại thần nên bị giam trong Phược hổ lao.
Mãi đến khi Tào Phi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, giam lỏng Tào Tháo vào tết Đoan Ngọ, rồi tuyên bố với bên ngoài rằng Tào Tháo bệnh nặng, không thể xử lý chính sự được nữa, thuận lý thành chương, đăng cơ xưng đế dưới sự ủng hộ của các đại sĩ tộc Tư Mã gia, Chung gia.
Nhưng thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, Tào Phi đăng cơ xong muốn diệt trừ phe đối lập, khi xúc tới hòn đá Tả Từ thì xảy ra vấn đề.
Lão quốc sư bản lĩnh cao cường này, ai cũng chẳng rõ rốt cuộc lão mấy tuổi, đạo pháp cao thâm bao nhiêu, Chân Mật là đồ nhi của Tả Từ, lão bảo sao thì nàng nghe vậy, Tào Phi dùng mọi thủ đoạn cũng khó mà rung chuyển được địa vị của lão đạo sĩ được xưng là “Tiên sư” này.
Thứ đồ chơi thần thần quỷ quỷ ai cũng sợ, Tào Phi muốn ngồi vững trên long ỷ thì không thể không qua cầu rút ván, diệt trừ Tả Từ.
Đương nhiên, Tả Tử nào dễ giết như vậy, Tào Phi vừa phân phó đám người Tào Chân nghĩ cách, vừa không ngừng củng cố quyền lực của chính mình. Trong phòng có hãn phụ, trên đầu có quốc sư đàn áp, làm hoàng đế kiểu này không thoải mái chút nào, đợi đến khi cả nhà Tư Mã Ý nắm đại quyền trong tay rồi cấu kết với Tả Từ, Tào Phi rốt cuộc mới ý thức được tình hình không đúng.
Không thể để Tư Mã Ý lớn mạnh được, tiền tuyến lại nổ chiến sự liên miên, loạn trong giặc ngoài khiến Tào Phi phiền não vô cùng. Nghĩ ngợi thật lâu, bèn phái mưu thần Giả Hủ tới Ngũ Trượng Nguyên giữ chức trợ thủ, kiềm chế nhất cử nhất động của Tư Mã Ý.
Vì thế gần nửa tháng trước, Giả Hủ mang theo ngự chỉ của Tào Phi vội vã xuất phát. Nào ngờ Tư Mã Ý cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, tiên hạ thủ vi cường, không nói hai lời giấu diếm Tào Chân bắt Giả Hủ trước một bước, rồi bí mật đưa về Trường An.
Lữ Bố và Giả Hủ từng có tử thù bất cộng đái thiên, năm đó Đổng Trác chết, Lý Nho Quách Tị bỏ trốn, chính là Giả Hủ đã khuyên hai người này hồi mã thương đuổi Lữ Bố ra khỏi Lạc Dương, trở thành chó nhà có tang. Tư Mã Ý giao Giả Hủ vào tay Lữ Bố chẳng khác nào tạo ra một cái nhân tình to lớn. Ông ta đoán rằng Lữ Bố không giết thì cũng giam Giả Hủ lại.
Cứ thế, Giả Hủ mà ngỏm thì trách nhiệm cũng thuộc về Lữ Bố, Tư Mã Ý hả lòng hả dạ.
Đầu óc Lữ Bố đâu đủ tốt để suy ra tiền căn hậu quả như vậy. Hắn xem thư nửa ngày, nhìn không ra nguyên do gì, vẫn hồ nghi đầy bụng như cũ, chỉ cho rằng Giả Hủ xúi quẩy đạp trúng đuôi Tư Mã Ý.
Bất quá kế mượn đao giết người này thì Lữ Bố hiểu, tính kế không bằng Tư Mã Ý thì làm ngược lại với ông ta là được chứ gì. Đây chính là suy luận của kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Lữ Bố quan sát Giả Hủ chốc lát, nói: “Người kế tiếp Tư Mã Ý muốn giết là Tào Tử Đan à? Đã dám trói ngươi thế này thì phỏng chừng Tào Tử Đan cách cái chết không còn xa nữa đâu”
Giả Hủ tự biết bất hạnh, rơi vào tay người này thì cầm chắc khó sống, bèn gật đầu nói: “Ta mãn nguyện rồi, hôm nay đã được nhìn thấy bản lĩnh của Tào Chân tướng quân”
Giả Hủ thổn thức nói: “Từ biệt mấy chục năm, ai ngờ Ôn hầu vẫn hiên ngang không giảm, vẫn trẻ trung như vậy…Thật không thể tin được”
Lữ Bố tiện tay ném mảnh sứ vỡ ra, đồng tử Giả Hủ đột nhiên co rút, chỉ cảm thấy cánh tay bị trói chặt nới lỏng, dây thừng trên người đứt sạch.
Lữ Bố lại nhặt nửa mảnh mâm vỡ kia gõ gõ lên bàn, phân phó: “Lấy một con ngựa cho Giả Văn Hòa, đưa hắn đi, rời khỏi Trường An, chạy về Ngũ Trượng Nguyên, qua khỏi Tào doanh đừng ngừng lại, chạy thẳng tới Dương Bình quan”
“Vào Dương Bình quan rồi thì đi tìm Lưu Công Tự, sau này, hắn sẽ là chủ tử của ngươi. Nhớ kỹ, bớt xúi hắn giết người”
Giả Hủ ngạc nhiên, trong mắt toàn là thần sắc khó có thể tin, nói: “Ôn hầu…không giết ta?”
Thị vệ nọ hít một hơi lãnh khí, nói: “Tuyệt đối không thể! Hầu gia tha mạng cho hắn cũng được đi, nhưng sao có thể kêu người này đi đầu địch được?!”
“Chuyện này không hợp quy củ!”
Lữ Bố kẹp hai ngón tay vung nhẹ, mảnh mâm sứ bay vèo ra, ghim “Keng” lên cạnh cửa, mấy giây sau, đầu tên thị vệ rớt xuống, giữa cổ máu tươi cuồng phun, tóe đầy đầu đầy mặt Giả Hủ.
Lữ Bố lạnh lùng nói: “Ta chính là quy củ”
Vào đêm, Giả Hủ rời Trường An chạy về phía Ngũ Trượng Nguyên.
Danh sách chương