Trong thành Lạc Dương.
Trong thiên điện không một bóng người.
Cổ vật được đưa tới điện Thái Hòa, gần trăm bộ khải giáp thân binh phân phát hết cho thuộc hạ trong quân làm vật lưu niệm. Số bạc ban thưởng còn dư chừa lại để cứu tế cho dân chúng thành Lạc Dương.
Danh mã Trảo hoàng phi điện dành tặng cho…
Tào Chân ngẫm nghĩ, nghiêng đầu bút qua dùng mực đậm bôi đi chữ “Lưu” ở mặt sau.
Tào Chân viết di thư xong, cài nút võ sĩ phục lên đến tận cổ, ngồi trong điện một hồi, ngẫm nghĩ, rồi cởi cổ áo, giật chiếc nút trên cùng xuống, đặt lên di thư. Sau đó lại lấy ngọc bội tổ truyền ra, không ngừng vuốt ve trong lòng bàn tay, cuối cùng buộc lên cổ, áp nó vào ngực rồi nhét vào trong y phục.
Kiếm phong như một làn thu thủy sâu thẳm, được tra ‘keng’ vào vỏ; vầng trăng mờ nhạt, tinh tú lẩn khuất.
Y bước ra ngự hoa viên, hắc cẩm phục hòa làm một sắc với màn đêm, đi về phía hậu cung, trường ngoa giẫm lên cỏ xanh phát ra tiếng vang sàn sạt cực khẽ.
Tào Chân nghiêng người đứng ngoài viện môn, nghe thấy trong viện có một nam một nữ đang thấp giọng giao đàm. Nam nhân là Tào Thực, còn nữ nhân là Chân Mật.
Chân Mật cùng đi tới, thấp giọng nói: “Ngươi nên sao phương thuốc kia ra một bản mới được, dược liệu sư phụ cần nhiều không đếm xuể, lại chia ra sai người đưa vào trong cung, ta hoàn toàn không nhớ nổi…”
Tào Thực không vui nói: “Ta làm sao lại không muốn vậy chứ? Nhưng phương thuốc đã bị Hoa Đà thi triển pháp thuật tiên gia, không cách nào dùng bút mực…”
Chân Mật và Tào Thực đồng thời ngừng ở viện môn, đi tiếp ra ngoài thì sẽ vượt qua ranh giới biệt viện mà Tả Từ đang ở, để bảo mật, hai người không dám bước ra ngoài viện nói chuyện.
Tào Chân nín thở.
Im lặng một hồi, Chân Mật lại nói: “Ngươi có gặp Hoàng Nguyệt Anh không? Có đầu mối gì không?”
Tào Thực không đáp, hẳn chỉ lắc lắc đầu.
Tào Thực nói: “Ta nói bóng nói gió mấy lần, nhưng không thu được gì, vì sao ngươi lại lo âu như thế?”
Chân Mật nói khẽ: “Tử Kiến, lai lịch người này cực kỳ khả nghi, nàng ta là vọng tộc Kinh Sở, con gái của Hoàng gia Hoàng Thừa Hiến, sư phụ chưa từng tới Kinh Châu, sao có thể thu nàng ta làm đồ đệ được? Ta liên tục hỏi khéo, sư phụ đều hỏi một đằng, đáp một nẻo, cái ta nghi ngờ chính là, nàng ta căn bản chẳng phải đồ đệ của sư phụ, sau khi Điêu Thiền chết, ta mới là đồ đệ đầu của sư môn…”
Phía xa truyền tới vài tiếng ho khan của Tả Từ, Tào Thực và Chân Mật lại im lặng.
Chốc lát sau, giọng Chân Mật càng nhỏ hơn, nghe vào y như tiếng nói mớ của cổ bà Nam Cương đang thi pháp: “Đợi sư phụ phối thuốc kia ra xong, thân thể chuyển biến tốt đẹp hơn chút, ta sẽ dẫn Tử Hoàn đi gặp ông ta, ngươi cứ sắp xếp cho thỏa đáng, đợi ngồi vững vị trí là được”
“Lữ Phụng Tiên người này như sài lang, ngươi tuyệt không thể dựa vào, Hứa Chử chính là lão thần, lúc này cũng không thể để ông ta biết…”
Tào Thực “Ừm” một tiếng.
Tào Chân rùng mình trong lòng, Tào Thực muốn soán vị ư? Tuy Chân Mật nói không rõ lắm, nhưng lời lẽ lại tràn đầy ý đồ thí quân soán ngôi. Nên đi báo cho Tào Phi biết trước, hay vẫn tiếp tục kế hoạch tiêu diệt Tả Tử đây?
Khi Tào Chân đang đắn đo bất định thì Chân Mật đã khoác tay Tào Thực bước ra biệt viện, Tào Thực giống như có chút mất kiên nhẫn, muốn tránh né Chân Mật, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Tào Chân thầm thở dài trong lòng, thấy Chân Mật xoay đầu lại mấy lần, giống như là muốn nhìn gì đó, nhưng chung quy vẫn không quay lại.
“Chân Cơ, ngươi…”
“Tào Tử Hoàn không con không cháu, muốn phế ta, ta bất quá chỉ muốn tự bảo vệ mình…”
Giọng hai người xa dần, Tào Chân lại chờ một hồi rồi mới đi ra, đứng ở sau viện môn, đưa mắt nhìn đám cây cao to và núi đá chằng chịt trong hoa viên biệt viện, đó là bát trận đồ.
Sau khi Chân Mật rời đi, gỗ đá liền tự phát động, cư nhiên chuyển dời vị trí.
Hiện tại nên thừa dịp Tả Từ bị trọng thương mà phá trận tiến vào, hay tới báo cho Tào Phi biết trước đây?
Nếu Tả Từ chết, kế hoạch của Chân Mật sẽ chẳng cách nào thi hành được, phải giết Tả Từ trước.
Tào Chân chậm rãi rút kiếm ra, tiến lên phía trước một bước, bốn phía an tĩnh vô cùng.
Càn lục Cấn ngũ…Tào Chân thầm niệm khẩu quyết, vượt qua một nửa biệt viện, giương mắt nhìn căn tiểu ốc đen kịt kia.
Cửa sổ bị đẩy “Két” ra!
Tào Chân đang muốn ẩn thân thì sau lưng chợt vô thanh vô tức bay tới một sợi roi da to bằng ngón út, thình lình quấn chặt lấy cổ hắn!
Tào Chân ngạt thở, nháy mắt trở tay vung kiếm, trên roi da truyền tới một cổ đại lực, kéo hắn bay lên, trở mình trên không trung rồi ném mạnh xuống đất!
“Sư phụ thần cơ diệu toán, đêm nay quả nhiên có…”
Đồng tử Tào Chân đột nhiên co rút, vươn một cánh tay ra phía trước, khiến trường tiên kia xoắn vài vòng trên cánh tay, giật mạnh về, kéo cho người cầm roi bay ngang qua, đoạn giương kiếm đâm thẳng tới.
“…Thích khách” Thân thể Chân Mật va phải đá gỗ đang bay tới, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, một lá bùa từ cửa sổ bay ra, nhẹ nhàng dán vào vai Tào Chân, tựa như Thái sơn áp đỉnh, kéo y té ngã ngửa!
Tào Chân chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngay sau đó, mấy tiếng ho khan từ trong phòng truyền ra, Tả Từ lạnh lùng nói: “Ngươi nói nhiều quá, bắt có một tên thích khách mà dong dài như vậy?”
Toàn thân Tào Chân run rẩy, không thể cựa quậy, y hơi ngẩng đầu lên đối thị cùng hai mắt của Tả Từ.
Tả Từ ôn nhu gọi: “Tào Tử Đan”
Tào Chân hít vào một hơi, giống như đang kịch liệt giãy dụa, Chân Mật rút bặc trường tiên về, quấn lên cánh tay, hô hấp Tào Chân chậm lại, đôi mắt trống rỗng vô thần, hoàn toàn mất đi tiêu điểm.
Tả Từ lại nói: “Tào Tử Đan tướng quân?”
Qua một hồi sau, Tào Chân run giọng nói: “Có…thần”
Ngoại thành Lạc Dương.
Triệu Vân nói như chém đinh chặt sắt: “Tuyệt không thể tiến vào, chuyện này không có thương lượng gì hết”
A Đẩu ôm đùi Triệu Vân, bị y tha đi một mạch, nói: “Ta rành đường trong đó, ta từng đi qua một lần rồi”
Triệu Vân tức giận quát: “Không được!”
A Đẩu gào thét: “Ngươi bỏ ta ở lại chỗ này cũng vô dụng thôi, ta nhất định sẽ chạy loạn!”
Triệu Vân tâm phiền ý loạn, đáp: “Không được, ngươi bắt sư phụ lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, thì làm sao có thể làm nên chuyện?”
A Đẩu nhanh trí nói: “Vậy ta tới trước cổng thành, giúp ngươi hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng”
“…”
“Cho ta đi cho ta đi…” A Đẩu bắt đầu chơi xấu.
“Ngươi xem, sư phụ, ta có mê hương, mê dược, Nãi Cát, ngươi có phái thêm thiệt nhiều thị vệ trông chừng ta, thì ta cũng sẽ chạy thoát thôi…”
Nửa canh giờ sau, Triệu Vân túm cổ áo A Đẩu đã bị trói gô lại, đặt hắn lên tảng đá, nhíu mày tìm kiếm lối vào ở khắp nơi, A Đẩu dương dương tự đắc nói: “Sư phụ, ngươi tìm không ra chỗ đó đâu”
Triệu Vân nhìn địa đồ, cuối cùng từ bỏ ý định tìm kiếm lối vào trong bóng tối, nhìn A Đẩu một cái, nói: “Ở chỗ nào?”
A Đẩu chân thành nói: “Để ta đi chung với ngươi, sư phụ, ta rời ngươi không được”
Triệu Vân nghe xong câu này bèn không lên tiếng nữa, lát sau nói: “Thực sự không thể rời bỏ ta?”
A Đẩu ngồi không nói lời nào, nửa ngày sau, mếu máo, bắt đầu ủ men.
Triệu Vân thở dài, không kiên nhẫn nói: “Chớ có giở trò đó nữa, mang ngươi vào là được chứ gì, không được chạy loạn rõ chưa”
Tuyệt chiêu mười lần chẳng sai của A Đẩu cư nhiên mất linh, đành ngượng ngùng nói: “Mực nước Lạc Thủy dâng cao rồi”
Triệu Vân tỉnh ngộ ra, lao tòm xuống nước, lát sau mới ướt đẫm ra ngoài hạ lệnh tập đội.
A Đẩu ngơ ngác nhìn chỗ Triệu Vân rơi xuống nước, lần này hắn thực sự rất muốn khóc.
Gần ngàn hắc y binh sĩ lặng lẻ tản ra dọc bờ Lạc Thủy.
Triệu Vân gọi Vu Cát tới, cởi dây thừng trên người A Đẩu ra, nói: “Ngươi lấy hết mấy vật dễ ướt ra giao cho Vu tiên sinh, để hắn tiếp ứng ở bên ngoài”
Vu Cát vừa nghe lời này, bèn tươi cười rạng rỡ, móc một xấp bùa dầy đã được vải dầu gói kỹ ra đưa cho A Đẩu, A Đẩu đưa tay mò mẫm trong ngực, nói: “Cũng không có món gì dễ ướt…” Chợt sững sờ.
Triệu Vân nhíu mày nói: “Sao thế?”
A Đẩu lắc lắc đầu, giống như đang hồi tưởng lại gì đó, lát sau nói: “Đánh mất lúc nào vậy kìa? Ta nhớ lúc thay y phục vẫn còn nhét trong túi lót mà…Chẳng lẽ là vào hôm nọ lúc xuống hồ Côn Minh vớt Khương Duy lên?”
Triệu Vân lại hỏi: “Vật gì?”
A Đẩu nói: “Không có gì, mất thì mất thôi, dù sao thì đồ bỏ máu Đông Hoàng chuông gì đó cũng chẳng tìm được”
Hắn đem vài món đồ giao cho Vu Cát, nhận lấy bùa cất kỹ, rồi ngoan ngoãn để cho Triệu Vân trói lại.
Triệu Vân xách cái bánh chưng to A Đẩu phiền toái, không ngừng vặn vẹo lên, lặn xuống nước, tìm đến cái cửa động tối đen kia:
“Phụt” một tiếng, đốm lửa văng tung tóe, đốt cháy bấc nhung, kế tiếp vài cây đuốc sáng lên, Triệu Vân đem cán đuốc thật dài cắm vào trong cổ áo A Đẩu, cõng hắn bước nông bước sâu dọc theo bí đạo mà đi.
A Đẩu nịnh nọt nói: “Sư phụ ngươi thật lợi hại, cư nhiên không cho Nãi Cát đi theo, như vậy thì A Đẩu sẽ không dám chạy loạn nữa”
Triệu Vân không đáp.
A Đẩu gục đầu vào cổ Triệu Vân, bả vai hữu lực, cường tráng của y như một ngọn núi, A Đẩu quay đầu lại nhìn nhìn, sau lưng có không ít binh sĩ lần lượt đi theo.
“Sư phụ_____” A Đẩu chu miệng hôn cái chụt lên cổ Triệu Vân.
Cái tiếng chụt này ở trong bí đạo thông thoáng lan truyền ra, hơn ngàn binh sĩ chen chúc theo sau đều nghe rõ mồn một.
Triệu Vân thấp giọng nói: “Giữ lại chút mặt mũi cho sư phụ, có được không?”
A Đẩu cười nói: “Ngươi còn nhớ năm ngoái…không, năm kia chứ, cái chuyện ta ở trong phòng thắt cổ ấy?”
Triệu Vân ngừng ngừng, kếp tiếp không đè thấp giọng nữa, nói: “Nhớ”
A Đẩu hỏi: “Hôm đó…trước khi ngủ, ta như thế nào?”
Bóng tối khiến hắn nhớ tới mộng cảnh khi mình bị trúng độc, kim giáp cự nhân Hiên Viên Thị trong mộng từng nói cho mình biết rằng, mình là linh hồn chuyển thế từ mấy kiếp khác nhau mà tới, kế tiếp lắp ghép với các mảnh ký ức trên người Lưu Thiện của thời đại này.
Nói cách khác, tên Lưu Thiện ngốc chẳng qua chỉ là một mảnh linh hồn khiếm khuyết của mình, Lưu Thiện chân chính, trọn vẹn đã được bổ toàn vào đúng đêm hôm ấy, đêm đó đã phát sinh chuyện gì? Có dị trạng gì? Nhớ mang máng là ban sáng trước khi mình xuyên qua, Khương Duy từng bảo, mình đã bị Gia Cát Lượng giáo huấn một trận, vì sao Gia Cát Lượng lại giáo huấn mình?
Cái nghi vấn này vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn, lúc này chẳng qua hiếu kỳ hỏi ra thôi.
Bên cạnh đó nhắc lại vài câu chuyện xưa, mục đích là muốn đả động tình cảm của Triệu Vân vẫn luôn trầm mặc khác thường từ sau khi rời Trường An tới giờ.
Nhưng hắn trăm triệu không ngờ rằng, cái đáp án mà hắn nhận được lại khiến hắn khiếp sợ đến thế.
Triệu Vân đáp: “Ngươi uống canh giải nhiệt do Nguyệt Anh đưa tới”
Hơi thở A Đẩu đột nhiên nghẹn lại, nói: “Bị trúng nắng sao?”
Triệu Vân nói: “Ban sáng ngươi ở chỗ Khổng Minh không thuộc bài, bị Nguyệt Anh phạt đứng cả buổi trưa trong viện, khi trở về liền trúng nắng. Ban đêm Nguyệt Anh đưa thuốc này tới, sư phụ đút ngươi uống, quên à?”
A Đẩu lại hỏi: “Ta uống thuốc xong, có nói gì không?”
Triệu Vân đáp: “Ngươi bảo đầu đau quá, không thể rời bỏ sư phụ, kêu sư phụ đừng đi. Nhưng đêm đó sư phụ phải tuần thành, vốn định tuần xong rồi về với ngươi, ai ngờ mới đi một chút…ngươi lại thắt…lại chơi nhảy dây”
A Đẩu “Ừm” một tiếng.
Đột nhiên Triệu Vân nói: “Nói ra cũng kỳ quái, từ hôm đó trở đi, ngươi liền thông suốt, còn tưởng rằng ngươi sẽ ngây ngô dại dột như thế cả đời luôn chứ”
A Đẩu đang suy nghĩ, thuận miệng cười nói: “Nếu cả đời không thông suốt, vậy thì khổ sư phụ rồi”
Triệu Vân trầm mặc chốc lát, trong giọng nói kia cư nhiên có chút bất ổn, đáp: “Vẫn là không thông suốt mới tốt, chí ít…”
Sư đồ hai người đều im lặng, Triệu Vân cảm giác được hô hấp ấm áp của A Đẩu phả bên tai, bèn xoay đầu sang chỗ khác, tránh né đi.
A Đẩu hôn vào khoảng không, Triệu Vân dừng bước, trở tay rút đuốc ra, ném trên mặt đất, trong nháy mắt đó, A Đẩu nhờ tia sáng cuối cùng thấy rõ được vài vệt nước tỏa sáng trên mặt Triệu Vân.
Đuốc rơi xuống đất phát ra một tiếng vang khẽ, trong bí đạo khôi phục lại một mảng tối đen.
Phía trước dựng thẳng một bức tường, đó là cửa ngầm mà lần trước khi hắn và Lữ Bố chạy khỏi Lạc Dương đã đi qua.
A Đẩu thấp giọng nói: “Sư phụ, hết đường rồi sao?”
Sự tĩnh lặng trong bóng tối dường như kéo dài đằng đẵng.
Tựa như đã qua một thế kỷ, năm tháng trải dài bị cuốn vào dòng xoáy hắc ám, vô số hồi ức từng chút từng chút xa rời bọn hắn.
Triệu Vân đáp: “A Đẩu, chúng ta đã đi tới đoạn cuối rồi”
Trong thiên điện không một bóng người.
Cổ vật được đưa tới điện Thái Hòa, gần trăm bộ khải giáp thân binh phân phát hết cho thuộc hạ trong quân làm vật lưu niệm. Số bạc ban thưởng còn dư chừa lại để cứu tế cho dân chúng thành Lạc Dương.
Danh mã Trảo hoàng phi điện dành tặng cho…
Tào Chân ngẫm nghĩ, nghiêng đầu bút qua dùng mực đậm bôi đi chữ “Lưu” ở mặt sau.
Tào Chân viết di thư xong, cài nút võ sĩ phục lên đến tận cổ, ngồi trong điện một hồi, ngẫm nghĩ, rồi cởi cổ áo, giật chiếc nút trên cùng xuống, đặt lên di thư. Sau đó lại lấy ngọc bội tổ truyền ra, không ngừng vuốt ve trong lòng bàn tay, cuối cùng buộc lên cổ, áp nó vào ngực rồi nhét vào trong y phục.
Kiếm phong như một làn thu thủy sâu thẳm, được tra ‘keng’ vào vỏ; vầng trăng mờ nhạt, tinh tú lẩn khuất.
Y bước ra ngự hoa viên, hắc cẩm phục hòa làm một sắc với màn đêm, đi về phía hậu cung, trường ngoa giẫm lên cỏ xanh phát ra tiếng vang sàn sạt cực khẽ.
Tào Chân nghiêng người đứng ngoài viện môn, nghe thấy trong viện có một nam một nữ đang thấp giọng giao đàm. Nam nhân là Tào Thực, còn nữ nhân là Chân Mật.
Chân Mật cùng đi tới, thấp giọng nói: “Ngươi nên sao phương thuốc kia ra một bản mới được, dược liệu sư phụ cần nhiều không đếm xuể, lại chia ra sai người đưa vào trong cung, ta hoàn toàn không nhớ nổi…”
Tào Thực không vui nói: “Ta làm sao lại không muốn vậy chứ? Nhưng phương thuốc đã bị Hoa Đà thi triển pháp thuật tiên gia, không cách nào dùng bút mực…”
Chân Mật và Tào Thực đồng thời ngừng ở viện môn, đi tiếp ra ngoài thì sẽ vượt qua ranh giới biệt viện mà Tả Từ đang ở, để bảo mật, hai người không dám bước ra ngoài viện nói chuyện.
Tào Chân nín thở.
Im lặng một hồi, Chân Mật lại nói: “Ngươi có gặp Hoàng Nguyệt Anh không? Có đầu mối gì không?”
Tào Thực không đáp, hẳn chỉ lắc lắc đầu.
Tào Thực nói: “Ta nói bóng nói gió mấy lần, nhưng không thu được gì, vì sao ngươi lại lo âu như thế?”
Chân Mật nói khẽ: “Tử Kiến, lai lịch người này cực kỳ khả nghi, nàng ta là vọng tộc Kinh Sở, con gái của Hoàng gia Hoàng Thừa Hiến, sư phụ chưa từng tới Kinh Châu, sao có thể thu nàng ta làm đồ đệ được? Ta liên tục hỏi khéo, sư phụ đều hỏi một đằng, đáp một nẻo, cái ta nghi ngờ chính là, nàng ta căn bản chẳng phải đồ đệ của sư phụ, sau khi Điêu Thiền chết, ta mới là đồ đệ đầu của sư môn…”
Phía xa truyền tới vài tiếng ho khan của Tả Từ, Tào Thực và Chân Mật lại im lặng.
Chốc lát sau, giọng Chân Mật càng nhỏ hơn, nghe vào y như tiếng nói mớ của cổ bà Nam Cương đang thi pháp: “Đợi sư phụ phối thuốc kia ra xong, thân thể chuyển biến tốt đẹp hơn chút, ta sẽ dẫn Tử Hoàn đi gặp ông ta, ngươi cứ sắp xếp cho thỏa đáng, đợi ngồi vững vị trí là được”
“Lữ Phụng Tiên người này như sài lang, ngươi tuyệt không thể dựa vào, Hứa Chử chính là lão thần, lúc này cũng không thể để ông ta biết…”
Tào Thực “Ừm” một tiếng.
Tào Chân rùng mình trong lòng, Tào Thực muốn soán vị ư? Tuy Chân Mật nói không rõ lắm, nhưng lời lẽ lại tràn đầy ý đồ thí quân soán ngôi. Nên đi báo cho Tào Phi biết trước, hay vẫn tiếp tục kế hoạch tiêu diệt Tả Tử đây?
Khi Tào Chân đang đắn đo bất định thì Chân Mật đã khoác tay Tào Thực bước ra biệt viện, Tào Thực giống như có chút mất kiên nhẫn, muốn tránh né Chân Mật, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Tào Chân thầm thở dài trong lòng, thấy Chân Mật xoay đầu lại mấy lần, giống như là muốn nhìn gì đó, nhưng chung quy vẫn không quay lại.
“Chân Cơ, ngươi…”
“Tào Tử Hoàn không con không cháu, muốn phế ta, ta bất quá chỉ muốn tự bảo vệ mình…”
Giọng hai người xa dần, Tào Chân lại chờ một hồi rồi mới đi ra, đứng ở sau viện môn, đưa mắt nhìn đám cây cao to và núi đá chằng chịt trong hoa viên biệt viện, đó là bát trận đồ.
Sau khi Chân Mật rời đi, gỗ đá liền tự phát động, cư nhiên chuyển dời vị trí.
Hiện tại nên thừa dịp Tả Từ bị trọng thương mà phá trận tiến vào, hay tới báo cho Tào Phi biết trước đây?
Nếu Tả Từ chết, kế hoạch của Chân Mật sẽ chẳng cách nào thi hành được, phải giết Tả Từ trước.
Tào Chân chậm rãi rút kiếm ra, tiến lên phía trước một bước, bốn phía an tĩnh vô cùng.
Càn lục Cấn ngũ…Tào Chân thầm niệm khẩu quyết, vượt qua một nửa biệt viện, giương mắt nhìn căn tiểu ốc đen kịt kia.
Cửa sổ bị đẩy “Két” ra!
Tào Chân đang muốn ẩn thân thì sau lưng chợt vô thanh vô tức bay tới một sợi roi da to bằng ngón út, thình lình quấn chặt lấy cổ hắn!
Tào Chân ngạt thở, nháy mắt trở tay vung kiếm, trên roi da truyền tới một cổ đại lực, kéo hắn bay lên, trở mình trên không trung rồi ném mạnh xuống đất!
“Sư phụ thần cơ diệu toán, đêm nay quả nhiên có…”
Đồng tử Tào Chân đột nhiên co rút, vươn một cánh tay ra phía trước, khiến trường tiên kia xoắn vài vòng trên cánh tay, giật mạnh về, kéo cho người cầm roi bay ngang qua, đoạn giương kiếm đâm thẳng tới.
“…Thích khách” Thân thể Chân Mật va phải đá gỗ đang bay tới, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, một lá bùa từ cửa sổ bay ra, nhẹ nhàng dán vào vai Tào Chân, tựa như Thái sơn áp đỉnh, kéo y té ngã ngửa!
Tào Chân chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, ngay sau đó, mấy tiếng ho khan từ trong phòng truyền ra, Tả Từ lạnh lùng nói: “Ngươi nói nhiều quá, bắt có một tên thích khách mà dong dài như vậy?”
Toàn thân Tào Chân run rẩy, không thể cựa quậy, y hơi ngẩng đầu lên đối thị cùng hai mắt của Tả Từ.
Tả Từ ôn nhu gọi: “Tào Tử Đan”
Tào Chân hít vào một hơi, giống như đang kịch liệt giãy dụa, Chân Mật rút bặc trường tiên về, quấn lên cánh tay, hô hấp Tào Chân chậm lại, đôi mắt trống rỗng vô thần, hoàn toàn mất đi tiêu điểm.
Tả Từ lại nói: “Tào Tử Đan tướng quân?”
Qua một hồi sau, Tào Chân run giọng nói: “Có…thần”
Ngoại thành Lạc Dương.
Triệu Vân nói như chém đinh chặt sắt: “Tuyệt không thể tiến vào, chuyện này không có thương lượng gì hết”
A Đẩu ôm đùi Triệu Vân, bị y tha đi một mạch, nói: “Ta rành đường trong đó, ta từng đi qua một lần rồi”
Triệu Vân tức giận quát: “Không được!”
A Đẩu gào thét: “Ngươi bỏ ta ở lại chỗ này cũng vô dụng thôi, ta nhất định sẽ chạy loạn!”
Triệu Vân tâm phiền ý loạn, đáp: “Không được, ngươi bắt sư phụ lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, thì làm sao có thể làm nên chuyện?”
A Đẩu nhanh trí nói: “Vậy ta tới trước cổng thành, giúp ngươi hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng”
“…”
“Cho ta đi cho ta đi…” A Đẩu bắt đầu chơi xấu.
“Ngươi xem, sư phụ, ta có mê hương, mê dược, Nãi Cát, ngươi có phái thêm thiệt nhiều thị vệ trông chừng ta, thì ta cũng sẽ chạy thoát thôi…”
Nửa canh giờ sau, Triệu Vân túm cổ áo A Đẩu đã bị trói gô lại, đặt hắn lên tảng đá, nhíu mày tìm kiếm lối vào ở khắp nơi, A Đẩu dương dương tự đắc nói: “Sư phụ, ngươi tìm không ra chỗ đó đâu”
Triệu Vân nhìn địa đồ, cuối cùng từ bỏ ý định tìm kiếm lối vào trong bóng tối, nhìn A Đẩu một cái, nói: “Ở chỗ nào?”
A Đẩu chân thành nói: “Để ta đi chung với ngươi, sư phụ, ta rời ngươi không được”
Triệu Vân nghe xong câu này bèn không lên tiếng nữa, lát sau nói: “Thực sự không thể rời bỏ ta?”
A Đẩu ngồi không nói lời nào, nửa ngày sau, mếu máo, bắt đầu ủ men.
Triệu Vân thở dài, không kiên nhẫn nói: “Chớ có giở trò đó nữa, mang ngươi vào là được chứ gì, không được chạy loạn rõ chưa”
Tuyệt chiêu mười lần chẳng sai của A Đẩu cư nhiên mất linh, đành ngượng ngùng nói: “Mực nước Lạc Thủy dâng cao rồi”
Triệu Vân tỉnh ngộ ra, lao tòm xuống nước, lát sau mới ướt đẫm ra ngoài hạ lệnh tập đội.
A Đẩu ngơ ngác nhìn chỗ Triệu Vân rơi xuống nước, lần này hắn thực sự rất muốn khóc.
Gần ngàn hắc y binh sĩ lặng lẻ tản ra dọc bờ Lạc Thủy.
Triệu Vân gọi Vu Cát tới, cởi dây thừng trên người A Đẩu ra, nói: “Ngươi lấy hết mấy vật dễ ướt ra giao cho Vu tiên sinh, để hắn tiếp ứng ở bên ngoài”
Vu Cát vừa nghe lời này, bèn tươi cười rạng rỡ, móc một xấp bùa dầy đã được vải dầu gói kỹ ra đưa cho A Đẩu, A Đẩu đưa tay mò mẫm trong ngực, nói: “Cũng không có món gì dễ ướt…” Chợt sững sờ.
Triệu Vân nhíu mày nói: “Sao thế?”
A Đẩu lắc lắc đầu, giống như đang hồi tưởng lại gì đó, lát sau nói: “Đánh mất lúc nào vậy kìa? Ta nhớ lúc thay y phục vẫn còn nhét trong túi lót mà…Chẳng lẽ là vào hôm nọ lúc xuống hồ Côn Minh vớt Khương Duy lên?”
Triệu Vân lại hỏi: “Vật gì?”
A Đẩu nói: “Không có gì, mất thì mất thôi, dù sao thì đồ bỏ máu Đông Hoàng chuông gì đó cũng chẳng tìm được”
Hắn đem vài món đồ giao cho Vu Cát, nhận lấy bùa cất kỹ, rồi ngoan ngoãn để cho Triệu Vân trói lại.
Triệu Vân xách cái bánh chưng to A Đẩu phiền toái, không ngừng vặn vẹo lên, lặn xuống nước, tìm đến cái cửa động tối đen kia:
“Phụt” một tiếng, đốm lửa văng tung tóe, đốt cháy bấc nhung, kế tiếp vài cây đuốc sáng lên, Triệu Vân đem cán đuốc thật dài cắm vào trong cổ áo A Đẩu, cõng hắn bước nông bước sâu dọc theo bí đạo mà đi.
A Đẩu nịnh nọt nói: “Sư phụ ngươi thật lợi hại, cư nhiên không cho Nãi Cát đi theo, như vậy thì A Đẩu sẽ không dám chạy loạn nữa”
Triệu Vân không đáp.
A Đẩu gục đầu vào cổ Triệu Vân, bả vai hữu lực, cường tráng của y như một ngọn núi, A Đẩu quay đầu lại nhìn nhìn, sau lưng có không ít binh sĩ lần lượt đi theo.
“Sư phụ_____” A Đẩu chu miệng hôn cái chụt lên cổ Triệu Vân.
Cái tiếng chụt này ở trong bí đạo thông thoáng lan truyền ra, hơn ngàn binh sĩ chen chúc theo sau đều nghe rõ mồn một.
Triệu Vân thấp giọng nói: “Giữ lại chút mặt mũi cho sư phụ, có được không?”
A Đẩu cười nói: “Ngươi còn nhớ năm ngoái…không, năm kia chứ, cái chuyện ta ở trong phòng thắt cổ ấy?”
Triệu Vân ngừng ngừng, kếp tiếp không đè thấp giọng nữa, nói: “Nhớ”
A Đẩu hỏi: “Hôm đó…trước khi ngủ, ta như thế nào?”
Bóng tối khiến hắn nhớ tới mộng cảnh khi mình bị trúng độc, kim giáp cự nhân Hiên Viên Thị trong mộng từng nói cho mình biết rằng, mình là linh hồn chuyển thế từ mấy kiếp khác nhau mà tới, kế tiếp lắp ghép với các mảnh ký ức trên người Lưu Thiện của thời đại này.
Nói cách khác, tên Lưu Thiện ngốc chẳng qua chỉ là một mảnh linh hồn khiếm khuyết của mình, Lưu Thiện chân chính, trọn vẹn đã được bổ toàn vào đúng đêm hôm ấy, đêm đó đã phát sinh chuyện gì? Có dị trạng gì? Nhớ mang máng là ban sáng trước khi mình xuyên qua, Khương Duy từng bảo, mình đã bị Gia Cát Lượng giáo huấn một trận, vì sao Gia Cát Lượng lại giáo huấn mình?
Cái nghi vấn này vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn, lúc này chẳng qua hiếu kỳ hỏi ra thôi.
Bên cạnh đó nhắc lại vài câu chuyện xưa, mục đích là muốn đả động tình cảm của Triệu Vân vẫn luôn trầm mặc khác thường từ sau khi rời Trường An tới giờ.
Nhưng hắn trăm triệu không ngờ rằng, cái đáp án mà hắn nhận được lại khiến hắn khiếp sợ đến thế.
Triệu Vân đáp: “Ngươi uống canh giải nhiệt do Nguyệt Anh đưa tới”
Hơi thở A Đẩu đột nhiên nghẹn lại, nói: “Bị trúng nắng sao?”
Triệu Vân nói: “Ban sáng ngươi ở chỗ Khổng Minh không thuộc bài, bị Nguyệt Anh phạt đứng cả buổi trưa trong viện, khi trở về liền trúng nắng. Ban đêm Nguyệt Anh đưa thuốc này tới, sư phụ đút ngươi uống, quên à?”
A Đẩu lại hỏi: “Ta uống thuốc xong, có nói gì không?”
Triệu Vân đáp: “Ngươi bảo đầu đau quá, không thể rời bỏ sư phụ, kêu sư phụ đừng đi. Nhưng đêm đó sư phụ phải tuần thành, vốn định tuần xong rồi về với ngươi, ai ngờ mới đi một chút…ngươi lại thắt…lại chơi nhảy dây”
A Đẩu “Ừm” một tiếng.
Đột nhiên Triệu Vân nói: “Nói ra cũng kỳ quái, từ hôm đó trở đi, ngươi liền thông suốt, còn tưởng rằng ngươi sẽ ngây ngô dại dột như thế cả đời luôn chứ”
A Đẩu đang suy nghĩ, thuận miệng cười nói: “Nếu cả đời không thông suốt, vậy thì khổ sư phụ rồi”
Triệu Vân trầm mặc chốc lát, trong giọng nói kia cư nhiên có chút bất ổn, đáp: “Vẫn là không thông suốt mới tốt, chí ít…”
Sư đồ hai người đều im lặng, Triệu Vân cảm giác được hô hấp ấm áp của A Đẩu phả bên tai, bèn xoay đầu sang chỗ khác, tránh né đi.
A Đẩu hôn vào khoảng không, Triệu Vân dừng bước, trở tay rút đuốc ra, ném trên mặt đất, trong nháy mắt đó, A Đẩu nhờ tia sáng cuối cùng thấy rõ được vài vệt nước tỏa sáng trên mặt Triệu Vân.
Đuốc rơi xuống đất phát ra một tiếng vang khẽ, trong bí đạo khôi phục lại một mảng tối đen.
Phía trước dựng thẳng một bức tường, đó là cửa ngầm mà lần trước khi hắn và Lữ Bố chạy khỏi Lạc Dương đã đi qua.
A Đẩu thấp giọng nói: “Sư phụ, hết đường rồi sao?”
Sự tĩnh lặng trong bóng tối dường như kéo dài đằng đẵng.
Tựa như đã qua một thế kỷ, năm tháng trải dài bị cuốn vào dòng xoáy hắc ám, vô số hồi ức từng chút từng chút xa rời bọn hắn.
Triệu Vân đáp: “A Đẩu, chúng ta đã đi tới đoạn cuối rồi”
Danh sách chương