Trầm Kích hờ hững nói: “Thắng bại chưa quyết, cược thêm ván nữa, ngày mai đi công Kiến Nghiệp”
Triệu Vân thở dài nói: “Thôi, không muốn cược nữa”
Triệu Vân ngồi xuống bên án, nhìn ra ngoài cửa, trầm giọng nói: “Vốn cho rằng vô luận thắng thua, thì sau trận chiến Lạc Dương đã có thể thấy được kết quả cuối cùng…”
Trầm Kích chợt nói: “Ta làm thị vệ là được rồi, vốn tới để làm thị vệ mà, sẽ không đụng vào hắn nữa”
Triệu Vân hơi kinh ngạc, nhìn sang Trầm Kích, nhíu mày nói: “Lời này là sao?”
Trầm Kích mỉa mai: “Không chịu hả? Vậy ta đi, đừng có dong dài như đàn bà nữa”
Triệu Tử Long giống như bị lời này tát cho một bạt tai thật mạnh, giận tím mặt nói: “Tử Long là loại người gì! Há cần ngươi thành toàn!”
Nộ hỏa đè nén đã lâu của Triệu Tử Long giờ phút này rốt cuộc triệt để bùng nổ, hắn hệt như con hổ điên níu lấy cổ áo Trầm Kích, đẩy mạnh Trầm Kích vào tường.
Trầm Kích nhìn vào hai mắt Triệu Vân, đối với nộ hỏa của hắn làm như không thấy, hờ hững nói: “Hắn không có ta thì sẽ khổ sở, nhưng không có người, thì không sống nổi…”
A Đẩu và Cam Ninh sóng vai đi tới quân doanh, Cam Ninh dáng vẻ mệt mỏi, chỉ nhìn nhìn, không nói gì nhiều.
A Đẩu hỏi: “Di nương khỏe không?”
Cam Ninh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Triệu Tử Long luyện binh tài nhỉ”
A Đẩu đút tay vào trong ngực cào cào, đưa mắt nhìn chuồng ngựa ngoài quân doanh, cười nói: “Ngươi đoán xem mấy con ngựa kia vì sao lại trọc đuôi?”
Cam Ninh quay đầu qua nhìn, A Đẩu móc một nắm mông hãn dược từ trong ngực ra, bỏ vào trong miệng, đè ở dưới lưỡi.
Cam Ninh nhìn xong, quay đầu qua mỉa mai: “Tám phần là chuyện tốt do tên quỷ nhà ngươi làm rồi”
Hai người nhìn nhau, đều bật cười. Nơi này vắng vẻ không người, A Đẩu dựa lưng vào cột gỗ, đưa tay kéo giáp vai Cam Ninh, để hắn kề sát lại, nói: “Hôn cái nào, sau này dù sống hay chết, đều phải nhớ kỹ ta a”
Vành mắt Cam Ninh ửng đỏ, gật gật đầu, đè A Đẩu vào cột gỗ, hôn lên.
Hệt như nụ hôn ở ngoài viện hoa Tử Đằng vào mấy năm trước, nhưng hôm nay đã là cảnh còn người mất.
Giữa môi lưỡi Cam Ninh mang theo một mùi tanh, cư nhiên cắn môi A Đẩu đến xuất huyết.
A Đẩu vừa bị hôn, liền đưa tay ôm chặt cổ Cam Ninh, giữa lúc môi lưỡi ấm áp triền miên muốn đưa thuốc mê hòa tan qua miệng Cam Ninh.
Hai người hôn một lát thì lập tức tách ra, A Đẩu “Ưm” một tiếng, hơi thở dốc.
Cam Ninh quay đầu nhổ một miếng nước miếng, trong lòng A Đẩu chợt lạnh.
Khi quay đầu lại, Cam Ninh đã lệ nóng giàn dụa, thở dốc nói: “Đại ca…cả đời này, sẽ mãi ghi nhớ ngươi”
Một cơn đau đớn kịch liệt từ ***g ngực truyền tới, siết chặt hô hấp A Đẩu, hắn dùng bàn tay lạnh băng phủ lên mu bàn tay đang nắm thành quyền đặt dưới sườn mình của Cam Ninh.
Trong tay Cam Ninh cầm một thanh chủy thủ, vào khoảnh khắc rời môi, đã lấy chủy thủ đâm vào ngực A Đẩu, sâu đến độ chỉ còn thừa cái chuôi gỗ đen nhánh.
A Đẩu run rẩy, giơ tay sờ sờ mặt Cam Ninh, đứt quãng nói: “Đừng rút…Rút ra sẽ chết…Đừng…Ta còn chưa…giao đại hậu sự”
Cam Ninh gục trên vai A Đẩu khóc ròng, kế tiếp gật gật đầu, ôm lấy hắn, để hắn dựa vào cột nằm xuống.
A Đẩu dốc hết khí lực sau cùng, chỉ về phương xa, ý bảo Cam Ninh mau đi đi.
Cam Ninh khàn giọng hét: “Người đâu! Có thích khách!” Kế tiếp gạt mạnh nước mắt, xoay người bỏ chạy.
A Đẩu được ôm nghiêng ngã vào trong phủ, đồng tử đã bắt đầu khuếch tán, một tay nắm lấy chiếc chiếu trên tháp, đứt quãng nói: “Hoàng đế…để tiên sinh định đoạt, hắn bảo ai, thì…người đó làm”
“Ách ba…đem ta đi thiêu…tro cốt…chia cho sư phụ một nửa, Ách ba…một nửa”
Triệu Vân thét: “Đừng nói nữa!”
Trầm Kích và Triệu Vân đều không ngừng run rẩy, mỗi người kéo một cánh tay A Đẩu, Quan Phượng vội vàng tiến lên đè vết thương xung quanh chủy thủ, thất thanh khóc ròng: “Khi đó các ngươi đang làm cái gì! Sao lại để bị đâm!!”
“Kiến Nghiệp…tiếp tục đánh, cho muội phu…”
Trầm Kích mấy lần muốn sụp đổ, quát: “Cầu ngươi đừng nói nữa! Giữ chặt tay! Ngân Bình rút chủy thủ, Tôn Tử Minh lập tức bó thuốc!”
“Sau khi bắt được Cam đại ca…đừng…giết hắn”
Quan Phượng run rẩy, đè trước ngực A Đẩu, cắn răng rút chủy thủ ra, nàng nhìn thấy bên lưỡi chủy thủ sắc bén lóe lam mang kịch độc, liền ngất xỉu.
Turớc mắt A Đẩu tối đen, mất đi ý thức.
Trong hôn mê, giọng nói của Triệu Vân và Trầm Kích không ngừng truyền tới, chống đỡ cho ý thức của hắn.
Trầm Kích: “Chân khí chạy theo mạch thủ thiếu dương tam tiêu, ngươi tay phải, ta tay trái”
Triệu Vân: “Như vậy kịch độc sẽ bị đẩy vào gan, đối với hai mắt có hại…”
Trầm Kích: “Chích máu cùng với hắn, ta và ngươi đã uống Hỗn nguyên trường sinh đan”
Triệu Vân: “Làm đi”
“Đưa thanh chủy thủ về Lạc Dương, giao cho Khổng Minh…Kêu Bá Ước tới đây ngay trong đêm…”
“Không được, mã xa rất xóc nảy, sợ không sống nổi tới Lạc Dương”
“Máu…quả nhiên vô dụng”
A Đẩu mê mê tỉnh tỉnh, mỗi khi cảm thấy gắng gượng không được nữa, thì ở bàn tay, xương sườn đều có nguyên khí cuồn cuộn chuyển vào, giữ lại một hơi thở cho hắn.
Lại thêm vô số thang thuốc có mùi vị cổ quái, đầy mùi máu tanh rót vào miệng, giải đi cơn khát của hắn.
Cứ thế sống dở chết dở, còn không sướng bằng chết hẳn đi cho xong, sư phụ cũng tiện đi Liêu Đông, Ách ba cũng tiện…Ách ba tính sao đây, thôi quên đi.
Hắn nghe thấy câu nói cuối cùng của Triệu Vân, là bốn chữ chứa đầy tuyệt vọng, mọi ý niệm đều tan biến:
“Độc này vô giải!”
“Công Tự…”
“Công Tự?” Giọng Khương Duy gọi hắn tỉnh dậy.
A Đẩu mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, bốn phía đen kịt một mảnh, trời đã tối rồi sao.
“Bá Ước sao lại tới đây…” A Đẩu suy yếu nói: “Tối quá”
Hắn vươn tay ra, nhưng lại sờ trúng một người đang ghé vào trước tháp, Trầm Kích ngồi bật người dậy, nói: “Thế nào rồi?”
Đầu A Đẩu đau muốn nứt, hắn vùng vẫy, Khương Duy vội đè chặt hắn, nói: “Tỉnh rồi, đừng cử động, uống thuốc trước đi”
A Đẩu run tay, sờ sờ chén thuốc, ngón tay đưa vào trong chén, bị bỏng, hắn định tâm lại, mới biết mình mù rồi.
Uống thuốc xong, A Đẩu hỏi: “Sư phụ đâu? Ta nhìn không thấy, Bá Ước, sư phụ đi Liêu Đông rồi sao?”
Giọng Triệu Vân hơi run, cách đó rất gần, nói: “Sư phụ…ở đây…”
A Đẩu “Ừm” một tiếng, nói: “Ách ba cũng đừng đi…Đừng ai đi hết, ta…ngủ thêm lát nữa, đau đầu quá”
“Như vầy thật tốt…mọi người đều ở đây” A Đẩu thì thầm, rồi thiếp ngủ.
Thương thế của hắn từ từ chuyển hảo, nhưng hai mắt vẫn mù như cũ, chủy thủ đâm vào dưới trái tim, không phải một nhát trí mạng, Trầm Kích và Triệu Vân dùng chân khí nội gia, làm độc tính trong cơ thể hắn tản vào lục phủ, rồi chuyển đến gan, tạm thời vãn hồi tính mạng hắn.
Còn về chuyện mù, không ai đề cập tới, A Đẩu cũng chẳng hỏi, hắn biết, từ nay về sau mình sẽ mù lòa.
Bằng không nếu hai mắt có thể chữa khỏi, thì chẳng phải sẽ có vài câu an ủi dịu dàng như tương lai còn dài sao? Lúc tỉnh dậy lần nữa, nghe thấy Quan Phượng khóc ở một bên, bèn thuận tay ném cái gối đầu, vậy mà lại như kỳ tích ném trúng đích.
A Đẩu nằm trên giường, cười nói: “Khóc cái gì mà khóc, đi làm miếng vải bịt mắt cho ca, làm đẹp đẹp chút nghen”
Quan Phượng nức nở gọi: “Ca”
A Đẩu ngẫm nghĩ, rồi nói: “Ca rất vui vẻ, nha đầu ngốc”
Trầm Kích nói: “Muốn màu gì”
A Đẩu nói: “Màu đen, dòm tà ác, thêu thêm vài con kim long gì đó, mau đi, đừng có khóc nữa a”
Quan Phượng khóc lóc rời đi, A Đẩu sờ sờ đầu Trầm Kích, nói: “Sư phụ đâu?”
Trầm Kích nói: “Sắc thuốc”
“Ừm” A Đẩu nói: “Thật tốt, hắn không đi nữa, ta cũng đã mù rồi…” Đoạn lại an tĩnh nằm ngủ.
“Ngươi cũng đừng đi, Ách ba” A Đẩu bổ sung thêm một câu: “Đừng ai rời bỏ ta hết…”
Không biết ngủ hết bao lâu, mặt A Đẩu không còn chút máu, nhưng vết đao đã khỏi hẳn, khi tỉnh lại, câu đầu tiên chính là: “Ách ba có đây không, sư phụ đâu?”
Trầm Kích đáp: “Có, Triệu Tử Long đi công Kiến Nghiệp, tìm thuốc giải độc rồi”
A Đẩu gật gật đầu, Trầm Kích đỡ hắn ngồi dậy, cầm tới một vật, đưa vào trong tay hắn.
Đó là miếng vải che mắt đã dặn Quan Phượng làm lúc trước, A Đẩu bịt nó lên mắt, Trầm Kích cẩn thận điều chỉnh vị trí, A Đẩu sờ sờ mặt vải, sờ đến hình rồng dùng kim tuyến thêu thành, cười nói: “Đem gương tới đây, ta muốn xem”
Đoạn ý thức rằng trái logic, bèn ngượng ngùng nói: “Quên, nhìn đâu thấy”
Hắn cười hỏi Trầm Kích: “Coi được không?”
Trầm Kích đáp: “Rất đẹp mắt”
A Đẩu hài lòng gật gật đầu, nói: “Ăn cơm trước đi, ăn xong ra ngoài ngồi, đợi sư phụ về nhà”
Vào thu, Triệu Tử Long suất Hán quân khuynh sào mà ra, dốc toàn lực công Kiến Nghiệp, thây chất như núi, máu chảy thành sông, dùng thi thể của sĩ tốt song phương đắp nên con đường vào thành.
Tôn Quyền hốt hoảng phái võ tướng ra nghênh địch, một thân một mình, Triệu Vân hạ liên tiếp mấy chục tên võ tướng Đông Ngô, dưới nộ khí ngất trời, cư nhiên đem võ tướng xuất thành đánh chết tại chỗ, không chừa một người sống sót.
Triệu Vân trảm bốn mươi hai người Thái Sử Từ, Đinh Phụng, Tưởng Khâm, Đằng Tuân, Lục Kháng…ngay trước trận, đồng thời mang đầu lâu của thái tử Đông Ngô Tôn Đăng treo lên cờ để khiêu khích.
Tôn Lượng chiêu hàng ở ngoài thành, mấy vạn quyển thủ thư kinh được cung tiễn thủ bắn vào trong thành, chân tướng về nghi án cái chết của Tôn Sách năm đó bị phơi bày.
Thừa tướng Cố Ung ra thành nghị hòa, bị Triệu Vân một tiễn bắn chết!
Triệu Vân y theo kế của Gia Cát Lượng chỉ vây ba hướng tây, bắc, nam Kiến Nghiệp, chừa cổng thành đông ra. Mấy tháng trước Tư Mã Ý nương nhờ Tôn Quyền, dắt con của Tào Phi là Tào Duệ từ cổng đông cuống cuồng trốn ra, chạy tới Ngô Quận.
Trong thành bách quan tản sạch, nhân tâm tan rã, Tôn Quyền treo cổ ở trong cung, hưởng thọ năm mươi bảy tuổi.
Chiến dịch này, Triệu Tử Long huyết tẩy thành Kiến Nghiệp, Đông Ngô phàm có tướng kháng cự, toàn bộ trảm thủ thị chúng; bách quan đầu hàng thì sai thuộc hạ áp giải về Lạc Dương, cho Gia Cát Lượng định đoạt.
Binh sĩ Đông Ngô tử thương vô số kể, tất cả thi thể bị vứt xuống Tần Hoài hà, Tần Hoài hà máu nhuộm suốt mấy năm không tan, cá tôm tranh nhau rỉa thi thể người.
Hôm thành Kiến Nghiệp bị phá, trời đổ mưa to, âm phong rít gào, Trường Giang cuộn trào sóng dữ ngất trời, Triệu Vân đứng ở đầu thành, nguy nga bất động, hồi lâu sau bi thương gào thét, tiếng thét phá không xuyên qua trận trận sấm rền, cả trăm dặm vẫn có thể nghe thấy.
Mấy ngày sau, Kiến Nghiệp.
A Đẩu cười dài ngồi xe vào thành, máu tươi khắp thành đã được Hán quân lau dọn sạch sẽ, phủ Kiến Nghiệp sáng choang, chính là nơi mà hắn đã từng tới vào mấy năm trước.
Trầm Kích ôm hắn ngồi lên long ỷ của Tôn Quyền, A Đẩu cười nói: “Ngồi, tất cả mọi người ngồi xuống đi”
Hắn hít hít mũi, ngửi thấy hương hoa quế trong viện thu, hỏi: “Sư phụ đâu?”
Triệu Vân trầm giọng đáp: “Sư phụ ở đây”
A Đẩu cười nói: “Sư phụ vất vả rồi, nơi này thật đẹp quá, ta vẫn nhớ lần trước tới rất náo nhiệt ấy, lát nữa chúng ta ra ngoài dạo phố đi”
Triệu Vân thoáng chốc liền đỏ vành mắt, run giọng nói: “Được…Để sư phụ dẫn ngươi đi”
A Đẩu sờ sờ khăn bịt mắt, lại cười nói: “Nha đầu Ngân Bình kia thêu cho ta đấy, nhìn đẹp không?”
Triệu Vân đáp: “Rất đẹp mắt” A Đẩu nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Cam đại ca không sao chứ, di nương đâu?”
Giọng Triệu Vân run đến lợi hại, đáp: “Không có giết, để ta…dẫn hắn tới” Nói xong liền vội vã ra cửa.
Dùng quyền đỡ trán, Triệu Vân dừng chân nghỉ ngơi ở ngoài điện chốc lát, cũng không ngẩng đầu, hai vai không ngừng run rẩy, thấp giọng nói: “Bá Ước, truyền người dẫn Cam Hưng Bá lên điện”
Khương Duy gật gật đầu, xoay người phân phó bộ hạ, Triệu Vân nói: “Mấy ngày ta không ở đây, hắn có nói gì không?”
Khương Duy suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Sư phụ, hắn vẫn cứ nhắc hoài, muốn kêu ngươi đừng đi, sao hắn biết ngươi muốn về Liêu Đông?”
Triệu Vân đứt quãng, nghẹn ngào nói: “Hôm đó…ta…ta tế Thiến nhi…Hắn đã ở…sau lưng ta nghe thấy”
Nói tới đây, Triệu Vân không cách nào đè nén được nữa, gục ở ngoài điện khóc ròng.
Nhóc mù sắc mặt tái nhợt, ngồi trên long ỷ, kéo tay Trầm Kích, nghe thấy Cam Ninh đến, liền nói: “Cam đại ca”
Cam Ninh người đầy máu tươi, hai tay bị trói thật chặt ở sau lưng, bị đẩy lên điện.
A Đẩu nói: “Cam đại ca? Chờ đã! Ách ba! Ngươi đừng xằng bậy!”
A Đẩu mẫn tuệ ý thức được gì đó, hai tay vồ loạn, sống chết ôm eo Ách ba, Trầm Kích đang muốn tiến lên rút kiếm chém chết Cam Ninh, nhưng A Đẩu mang thương tích trên người cứ ôm cứng lấy hắn không buông.
“Lăng trì!” Trầm Kích giãy một cái rồi không dám cử động nữa, trầm giọng nói: “Đem cả nhà hắn ra ngũ mã phanh thây! Lăng trì!”
Triệu Vân vội vã chạy lên kéo A Đẩu dậy, đẩy Trầm Kích ra một chút, nói: “Để chủ công định đoạt”
Cam Ninh ngẩng đầu lên, tử tế nhìn A Đẩu.
Vẻ mặt A Đẩu mờ mịt, ánh dương quang xuyên qua cửa sổ trên mái điện hắt vào, chiếu lên mảnh vải che mắt thêu kim long của hắn.
Một thiếu niên gầy yếu không chịu nổi như vậy ngồi trên kim ỷ, cư nhiên lại tạo cảm giác uy nghiêm bệnh nhược. Người mà chỉ cần một đầu ngón tay thôi cũng đủ đẩy ngã, nhưng lại khiến người ta không cách nào nổi lên chút ý nghĩ muốn mạo phạm.
Giọng Cam Ninh khàn đến đáng sợ, nói: “Giết ta đi”
A Đẩu vội đứng dậy, nói: “Không không không…Ta không giết ngươi, ngươi bị trói sao? Cởi trói, cởi trói cho hắn” Khi đứng dậy, đầu gối hắn đụng vào kim án một cái, làm ngã giá bút, tức khắc bút trúc rơi xuống kêu leng keng một trận. Trầm Kích vội đè hắn ngồi vững, nói: “Đừng lộn xộn”
Triệu Vân tiến lên cởi trói cho Cam Ninh, đưa mắt nhìn lên Lưu Thiện đang ngồi ngẩn người.
A Đẩu xác nhận lại lần nữa, nói: “Cởi trói chưa?” Đợi nhận được đáp án xong, hắn vẫy vẫy vào không khí: “Bá Ước đâu, Bá Ước qua đây”
Khương Duy đi tới bên cạnh hắn, A Đẩu đưa tay mò tới mò lui trên người Khương Duy, móc ra một vật vàng rực từ trong ngực hắn, bắt chéo hai chân, đặt tấm kim bài miễn tử kia lên bàn gõ gõ, cười hì hì nói: “Đây là kim bài miễn tử của tiên đế, Cam đại ca, Bá Ước lấy ra cho ngươi mượn dùng một lần, vậy là được rồi”
“Cầm đưa cho hắn”
Lời này vừa thốt, chúng nhân trên điện đều dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy khôi hài không nói nên lời, nhưng khi nhìn lại vị hoàng đế mù lòa này, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót khó có thể kiềm nén.
Kim bài miễn tử xoay một vòng từ tay A Đẩu sang tay Cam Ninh, rồi trở về trước mặt A Đẩu, A Đẩu bèn lần mò đem nó nhét vào trong ngực Khương Duy, thuận tay vỗ vỗ: “Cất kỹ”
A Đẩu nói với Cam Ninh: “Cam đại ca, cứ ở trong thành tiếp tục mở ***, ta sẽ không thu thuế của ngươi”
“Tạ Cam đại ca lần trước đã tặng ta hải sản, mùi vị rất tuyệt” A Đẩu ngẫm nghĩ, rồi cười nói: “Ngươi là một người tốt, ta không trách ngươi”
Cam Ninh thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, gương mặt đầy lệ.
A Đẩu thấp giọng cười nói: “Kỳ thực như vầy cũng rất tốt” Chợt nghĩ tới gì đó, lại hỏi: “Di nương đâu? Sao di nương vẫn chưa tới?”
Triệu Vân nói: “Xe đã chuẩn bị xong rồi, sư phụ dẫn ngươi tới Cam Lộ tự, nàng đang chờ ở đó”
Cam Lộ tự.
Hồ sen mười dặm, hoa quế tam thu, hương lá sen thơm ngát trong chùa tỏa từng đợt xuống sườn dốc, trừ đi mùi máu tanh khi Hán quân phá thành lúc trước.
Triệu Vân và Trầm Kích mỗi người kéo một tay A Đẩu, dẫn hắn đi ra sau chùa.
Tôn Lượng quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Nhị cữu tới rồi”
A Đẩu cười nói: “Tử Minh cũng ở đây à? Di nương có đây không?”
Không nghe tiếng cười của Tôn Thượng Hương đáp lại, A Đẩu lại nói vào không khí: “Di nương, A Đẩu tới đón ngươi đây”
Triệu Vân dắt A Đẩu, đem tay hắn đặt lên một tảng đá lạnh như băng, kế tiếp ôm lấy A Đẩu.
A Đẩu sững sờ, hắn giãy khỏi Triệu Vân, dọc theo mộ bia sờ xuống, sờ đến danh tự của Tôn Thượng Hương, bèn quỳ xuống.
A Đẩu nói: “Ngươi cũng tới thăm nàng à? Tử Minh”
Tôn Lượng đáp: “Ta tới tế mẹ, thân nương của ta cũng được chôn ở chỗ này, ngay bên cạnh tiểu cô”
A Đẩu gật gật đầu, nói: “Ngươi nói ta nghe xem, đây mà nơi nào”
Tôn Lượng nói: “Nữ nhân Giang Đông…sau khi chết đều được chôn ở chỗ này, đi lên cao nữa chính là mộ phần của Ngô quốc thái, bên cạnh là Đại Kiều, mẹ ta là thiếp, được chôn ở phía dưới, cùng chỗ với tiểu cô”
A Đẩu “Ừm” một tiếng, tiến lên ôm lấy bia đá, áp mặt vào tấm bia mộ lạnh lẽo, lát sau, nói: “Làm sao nàng chết?”
Tôn Lượng nói: “Nàng bị Đại Kiều hạ độc, sau khi Đại Kiều chết, nàng không có thuốc giải, chẳng bao lâu thì chết, vào đầu xuân năm ngoái…Tiểu thúc giấu nhẹm chuyện này, không ai biết hết”
Tôn Lượng lại nói: “Ban đầu lúc tiểu cô ở Giang Đông, cũng chẳng có ai trông nom cả”
A Đẩu gật gật đầu, nói: “Cha ta cũng chết vào lúc đó, thật là vừa khéo”
A Đẩu im lặng một hồi, ôm mộ Tôn Thượng Hương oa oa bật khóc lên, khóc đến đứt từng đoạn ruột, nghĩ tới Tôn Thượng Hương viễn giá Kinh Châu, chưa có con cái gì, bình thường đối với mình vô cùng tốt, lại suy xét mọi điều vì mình, chỉ cảm thấy hận mới bi cũ đều trào dâng trong lòng, quỳ trước mộ Tôn Thượng Hương mà thất thanh khóc òa.
Triệu Vân thở dài nói: “Thôi, không muốn cược nữa”
Triệu Vân ngồi xuống bên án, nhìn ra ngoài cửa, trầm giọng nói: “Vốn cho rằng vô luận thắng thua, thì sau trận chiến Lạc Dương đã có thể thấy được kết quả cuối cùng…”
Trầm Kích chợt nói: “Ta làm thị vệ là được rồi, vốn tới để làm thị vệ mà, sẽ không đụng vào hắn nữa”
Triệu Vân hơi kinh ngạc, nhìn sang Trầm Kích, nhíu mày nói: “Lời này là sao?”
Trầm Kích mỉa mai: “Không chịu hả? Vậy ta đi, đừng có dong dài như đàn bà nữa”
Triệu Tử Long giống như bị lời này tát cho một bạt tai thật mạnh, giận tím mặt nói: “Tử Long là loại người gì! Há cần ngươi thành toàn!”
Nộ hỏa đè nén đã lâu của Triệu Tử Long giờ phút này rốt cuộc triệt để bùng nổ, hắn hệt như con hổ điên níu lấy cổ áo Trầm Kích, đẩy mạnh Trầm Kích vào tường.
Trầm Kích nhìn vào hai mắt Triệu Vân, đối với nộ hỏa của hắn làm như không thấy, hờ hững nói: “Hắn không có ta thì sẽ khổ sở, nhưng không có người, thì không sống nổi…”
A Đẩu và Cam Ninh sóng vai đi tới quân doanh, Cam Ninh dáng vẻ mệt mỏi, chỉ nhìn nhìn, không nói gì nhiều.
A Đẩu hỏi: “Di nương khỏe không?”
Cam Ninh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Triệu Tử Long luyện binh tài nhỉ”
A Đẩu đút tay vào trong ngực cào cào, đưa mắt nhìn chuồng ngựa ngoài quân doanh, cười nói: “Ngươi đoán xem mấy con ngựa kia vì sao lại trọc đuôi?”
Cam Ninh quay đầu qua nhìn, A Đẩu móc một nắm mông hãn dược từ trong ngực ra, bỏ vào trong miệng, đè ở dưới lưỡi.
Cam Ninh nhìn xong, quay đầu qua mỉa mai: “Tám phần là chuyện tốt do tên quỷ nhà ngươi làm rồi”
Hai người nhìn nhau, đều bật cười. Nơi này vắng vẻ không người, A Đẩu dựa lưng vào cột gỗ, đưa tay kéo giáp vai Cam Ninh, để hắn kề sát lại, nói: “Hôn cái nào, sau này dù sống hay chết, đều phải nhớ kỹ ta a”
Vành mắt Cam Ninh ửng đỏ, gật gật đầu, đè A Đẩu vào cột gỗ, hôn lên.
Hệt như nụ hôn ở ngoài viện hoa Tử Đằng vào mấy năm trước, nhưng hôm nay đã là cảnh còn người mất.
Giữa môi lưỡi Cam Ninh mang theo một mùi tanh, cư nhiên cắn môi A Đẩu đến xuất huyết.
A Đẩu vừa bị hôn, liền đưa tay ôm chặt cổ Cam Ninh, giữa lúc môi lưỡi ấm áp triền miên muốn đưa thuốc mê hòa tan qua miệng Cam Ninh.
Hai người hôn một lát thì lập tức tách ra, A Đẩu “Ưm” một tiếng, hơi thở dốc.
Cam Ninh quay đầu nhổ một miếng nước miếng, trong lòng A Đẩu chợt lạnh.
Khi quay đầu lại, Cam Ninh đã lệ nóng giàn dụa, thở dốc nói: “Đại ca…cả đời này, sẽ mãi ghi nhớ ngươi”
Một cơn đau đớn kịch liệt từ ***g ngực truyền tới, siết chặt hô hấp A Đẩu, hắn dùng bàn tay lạnh băng phủ lên mu bàn tay đang nắm thành quyền đặt dưới sườn mình của Cam Ninh.
Trong tay Cam Ninh cầm một thanh chủy thủ, vào khoảnh khắc rời môi, đã lấy chủy thủ đâm vào ngực A Đẩu, sâu đến độ chỉ còn thừa cái chuôi gỗ đen nhánh.
A Đẩu run rẩy, giơ tay sờ sờ mặt Cam Ninh, đứt quãng nói: “Đừng rút…Rút ra sẽ chết…Đừng…Ta còn chưa…giao đại hậu sự”
Cam Ninh gục trên vai A Đẩu khóc ròng, kế tiếp gật gật đầu, ôm lấy hắn, để hắn dựa vào cột nằm xuống.
A Đẩu dốc hết khí lực sau cùng, chỉ về phương xa, ý bảo Cam Ninh mau đi đi.
Cam Ninh khàn giọng hét: “Người đâu! Có thích khách!” Kế tiếp gạt mạnh nước mắt, xoay người bỏ chạy.
A Đẩu được ôm nghiêng ngã vào trong phủ, đồng tử đã bắt đầu khuếch tán, một tay nắm lấy chiếc chiếu trên tháp, đứt quãng nói: “Hoàng đế…để tiên sinh định đoạt, hắn bảo ai, thì…người đó làm”
“Ách ba…đem ta đi thiêu…tro cốt…chia cho sư phụ một nửa, Ách ba…một nửa”
Triệu Vân thét: “Đừng nói nữa!”
Trầm Kích và Triệu Vân đều không ngừng run rẩy, mỗi người kéo một cánh tay A Đẩu, Quan Phượng vội vàng tiến lên đè vết thương xung quanh chủy thủ, thất thanh khóc ròng: “Khi đó các ngươi đang làm cái gì! Sao lại để bị đâm!!”
“Kiến Nghiệp…tiếp tục đánh, cho muội phu…”
Trầm Kích mấy lần muốn sụp đổ, quát: “Cầu ngươi đừng nói nữa! Giữ chặt tay! Ngân Bình rút chủy thủ, Tôn Tử Minh lập tức bó thuốc!”
“Sau khi bắt được Cam đại ca…đừng…giết hắn”
Quan Phượng run rẩy, đè trước ngực A Đẩu, cắn răng rút chủy thủ ra, nàng nhìn thấy bên lưỡi chủy thủ sắc bén lóe lam mang kịch độc, liền ngất xỉu.
Turớc mắt A Đẩu tối đen, mất đi ý thức.
Trong hôn mê, giọng nói của Triệu Vân và Trầm Kích không ngừng truyền tới, chống đỡ cho ý thức của hắn.
Trầm Kích: “Chân khí chạy theo mạch thủ thiếu dương tam tiêu, ngươi tay phải, ta tay trái”
Triệu Vân: “Như vậy kịch độc sẽ bị đẩy vào gan, đối với hai mắt có hại…”
Trầm Kích: “Chích máu cùng với hắn, ta và ngươi đã uống Hỗn nguyên trường sinh đan”
Triệu Vân: “Làm đi”
“Đưa thanh chủy thủ về Lạc Dương, giao cho Khổng Minh…Kêu Bá Ước tới đây ngay trong đêm…”
“Không được, mã xa rất xóc nảy, sợ không sống nổi tới Lạc Dương”
“Máu…quả nhiên vô dụng”
A Đẩu mê mê tỉnh tỉnh, mỗi khi cảm thấy gắng gượng không được nữa, thì ở bàn tay, xương sườn đều có nguyên khí cuồn cuộn chuyển vào, giữ lại một hơi thở cho hắn.
Lại thêm vô số thang thuốc có mùi vị cổ quái, đầy mùi máu tanh rót vào miệng, giải đi cơn khát của hắn.
Cứ thế sống dở chết dở, còn không sướng bằng chết hẳn đi cho xong, sư phụ cũng tiện đi Liêu Đông, Ách ba cũng tiện…Ách ba tính sao đây, thôi quên đi.
Hắn nghe thấy câu nói cuối cùng của Triệu Vân, là bốn chữ chứa đầy tuyệt vọng, mọi ý niệm đều tan biến:
“Độc này vô giải!”
“Công Tự…”
“Công Tự?” Giọng Khương Duy gọi hắn tỉnh dậy.
A Đẩu mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, bốn phía đen kịt một mảnh, trời đã tối rồi sao.
“Bá Ước sao lại tới đây…” A Đẩu suy yếu nói: “Tối quá”
Hắn vươn tay ra, nhưng lại sờ trúng một người đang ghé vào trước tháp, Trầm Kích ngồi bật người dậy, nói: “Thế nào rồi?”
Đầu A Đẩu đau muốn nứt, hắn vùng vẫy, Khương Duy vội đè chặt hắn, nói: “Tỉnh rồi, đừng cử động, uống thuốc trước đi”
A Đẩu run tay, sờ sờ chén thuốc, ngón tay đưa vào trong chén, bị bỏng, hắn định tâm lại, mới biết mình mù rồi.
Uống thuốc xong, A Đẩu hỏi: “Sư phụ đâu? Ta nhìn không thấy, Bá Ước, sư phụ đi Liêu Đông rồi sao?”
Giọng Triệu Vân hơi run, cách đó rất gần, nói: “Sư phụ…ở đây…”
A Đẩu “Ừm” một tiếng, nói: “Ách ba cũng đừng đi…Đừng ai đi hết, ta…ngủ thêm lát nữa, đau đầu quá”
“Như vầy thật tốt…mọi người đều ở đây” A Đẩu thì thầm, rồi thiếp ngủ.
Thương thế của hắn từ từ chuyển hảo, nhưng hai mắt vẫn mù như cũ, chủy thủ đâm vào dưới trái tim, không phải một nhát trí mạng, Trầm Kích và Triệu Vân dùng chân khí nội gia, làm độc tính trong cơ thể hắn tản vào lục phủ, rồi chuyển đến gan, tạm thời vãn hồi tính mạng hắn.
Còn về chuyện mù, không ai đề cập tới, A Đẩu cũng chẳng hỏi, hắn biết, từ nay về sau mình sẽ mù lòa.
Bằng không nếu hai mắt có thể chữa khỏi, thì chẳng phải sẽ có vài câu an ủi dịu dàng như tương lai còn dài sao? Lúc tỉnh dậy lần nữa, nghe thấy Quan Phượng khóc ở một bên, bèn thuận tay ném cái gối đầu, vậy mà lại như kỳ tích ném trúng đích.
A Đẩu nằm trên giường, cười nói: “Khóc cái gì mà khóc, đi làm miếng vải bịt mắt cho ca, làm đẹp đẹp chút nghen”
Quan Phượng nức nở gọi: “Ca”
A Đẩu ngẫm nghĩ, rồi nói: “Ca rất vui vẻ, nha đầu ngốc”
Trầm Kích nói: “Muốn màu gì”
A Đẩu nói: “Màu đen, dòm tà ác, thêu thêm vài con kim long gì đó, mau đi, đừng có khóc nữa a”
Quan Phượng khóc lóc rời đi, A Đẩu sờ sờ đầu Trầm Kích, nói: “Sư phụ đâu?”
Trầm Kích nói: “Sắc thuốc”
“Ừm” A Đẩu nói: “Thật tốt, hắn không đi nữa, ta cũng đã mù rồi…” Đoạn lại an tĩnh nằm ngủ.
“Ngươi cũng đừng đi, Ách ba” A Đẩu bổ sung thêm một câu: “Đừng ai rời bỏ ta hết…”
Không biết ngủ hết bao lâu, mặt A Đẩu không còn chút máu, nhưng vết đao đã khỏi hẳn, khi tỉnh lại, câu đầu tiên chính là: “Ách ba có đây không, sư phụ đâu?”
Trầm Kích đáp: “Có, Triệu Tử Long đi công Kiến Nghiệp, tìm thuốc giải độc rồi”
A Đẩu gật gật đầu, Trầm Kích đỡ hắn ngồi dậy, cầm tới một vật, đưa vào trong tay hắn.
Đó là miếng vải che mắt đã dặn Quan Phượng làm lúc trước, A Đẩu bịt nó lên mắt, Trầm Kích cẩn thận điều chỉnh vị trí, A Đẩu sờ sờ mặt vải, sờ đến hình rồng dùng kim tuyến thêu thành, cười nói: “Đem gương tới đây, ta muốn xem”
Đoạn ý thức rằng trái logic, bèn ngượng ngùng nói: “Quên, nhìn đâu thấy”
Hắn cười hỏi Trầm Kích: “Coi được không?”
Trầm Kích đáp: “Rất đẹp mắt”
A Đẩu hài lòng gật gật đầu, nói: “Ăn cơm trước đi, ăn xong ra ngoài ngồi, đợi sư phụ về nhà”
Vào thu, Triệu Tử Long suất Hán quân khuynh sào mà ra, dốc toàn lực công Kiến Nghiệp, thây chất như núi, máu chảy thành sông, dùng thi thể của sĩ tốt song phương đắp nên con đường vào thành.
Tôn Quyền hốt hoảng phái võ tướng ra nghênh địch, một thân một mình, Triệu Vân hạ liên tiếp mấy chục tên võ tướng Đông Ngô, dưới nộ khí ngất trời, cư nhiên đem võ tướng xuất thành đánh chết tại chỗ, không chừa một người sống sót.
Triệu Vân trảm bốn mươi hai người Thái Sử Từ, Đinh Phụng, Tưởng Khâm, Đằng Tuân, Lục Kháng…ngay trước trận, đồng thời mang đầu lâu của thái tử Đông Ngô Tôn Đăng treo lên cờ để khiêu khích.
Tôn Lượng chiêu hàng ở ngoài thành, mấy vạn quyển thủ thư kinh được cung tiễn thủ bắn vào trong thành, chân tướng về nghi án cái chết của Tôn Sách năm đó bị phơi bày.
Thừa tướng Cố Ung ra thành nghị hòa, bị Triệu Vân một tiễn bắn chết!
Triệu Vân y theo kế của Gia Cát Lượng chỉ vây ba hướng tây, bắc, nam Kiến Nghiệp, chừa cổng thành đông ra. Mấy tháng trước Tư Mã Ý nương nhờ Tôn Quyền, dắt con của Tào Phi là Tào Duệ từ cổng đông cuống cuồng trốn ra, chạy tới Ngô Quận.
Trong thành bách quan tản sạch, nhân tâm tan rã, Tôn Quyền treo cổ ở trong cung, hưởng thọ năm mươi bảy tuổi.
Chiến dịch này, Triệu Tử Long huyết tẩy thành Kiến Nghiệp, Đông Ngô phàm có tướng kháng cự, toàn bộ trảm thủ thị chúng; bách quan đầu hàng thì sai thuộc hạ áp giải về Lạc Dương, cho Gia Cát Lượng định đoạt.
Binh sĩ Đông Ngô tử thương vô số kể, tất cả thi thể bị vứt xuống Tần Hoài hà, Tần Hoài hà máu nhuộm suốt mấy năm không tan, cá tôm tranh nhau rỉa thi thể người.
Hôm thành Kiến Nghiệp bị phá, trời đổ mưa to, âm phong rít gào, Trường Giang cuộn trào sóng dữ ngất trời, Triệu Vân đứng ở đầu thành, nguy nga bất động, hồi lâu sau bi thương gào thét, tiếng thét phá không xuyên qua trận trận sấm rền, cả trăm dặm vẫn có thể nghe thấy.
Mấy ngày sau, Kiến Nghiệp.
A Đẩu cười dài ngồi xe vào thành, máu tươi khắp thành đã được Hán quân lau dọn sạch sẽ, phủ Kiến Nghiệp sáng choang, chính là nơi mà hắn đã từng tới vào mấy năm trước.
Trầm Kích ôm hắn ngồi lên long ỷ của Tôn Quyền, A Đẩu cười nói: “Ngồi, tất cả mọi người ngồi xuống đi”
Hắn hít hít mũi, ngửi thấy hương hoa quế trong viện thu, hỏi: “Sư phụ đâu?”
Triệu Vân trầm giọng đáp: “Sư phụ ở đây”
A Đẩu cười nói: “Sư phụ vất vả rồi, nơi này thật đẹp quá, ta vẫn nhớ lần trước tới rất náo nhiệt ấy, lát nữa chúng ta ra ngoài dạo phố đi”
Triệu Vân thoáng chốc liền đỏ vành mắt, run giọng nói: “Được…Để sư phụ dẫn ngươi đi”
A Đẩu sờ sờ khăn bịt mắt, lại cười nói: “Nha đầu Ngân Bình kia thêu cho ta đấy, nhìn đẹp không?”
Triệu Vân đáp: “Rất đẹp mắt” A Đẩu nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: “Cam đại ca không sao chứ, di nương đâu?”
Giọng Triệu Vân run đến lợi hại, đáp: “Không có giết, để ta…dẫn hắn tới” Nói xong liền vội vã ra cửa.
Dùng quyền đỡ trán, Triệu Vân dừng chân nghỉ ngơi ở ngoài điện chốc lát, cũng không ngẩng đầu, hai vai không ngừng run rẩy, thấp giọng nói: “Bá Ước, truyền người dẫn Cam Hưng Bá lên điện”
Khương Duy gật gật đầu, xoay người phân phó bộ hạ, Triệu Vân nói: “Mấy ngày ta không ở đây, hắn có nói gì không?”
Khương Duy suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Sư phụ, hắn vẫn cứ nhắc hoài, muốn kêu ngươi đừng đi, sao hắn biết ngươi muốn về Liêu Đông?”
Triệu Vân đứt quãng, nghẹn ngào nói: “Hôm đó…ta…ta tế Thiến nhi…Hắn đã ở…sau lưng ta nghe thấy”
Nói tới đây, Triệu Vân không cách nào đè nén được nữa, gục ở ngoài điện khóc ròng.
Nhóc mù sắc mặt tái nhợt, ngồi trên long ỷ, kéo tay Trầm Kích, nghe thấy Cam Ninh đến, liền nói: “Cam đại ca”
Cam Ninh người đầy máu tươi, hai tay bị trói thật chặt ở sau lưng, bị đẩy lên điện.
A Đẩu nói: “Cam đại ca? Chờ đã! Ách ba! Ngươi đừng xằng bậy!”
A Đẩu mẫn tuệ ý thức được gì đó, hai tay vồ loạn, sống chết ôm eo Ách ba, Trầm Kích đang muốn tiến lên rút kiếm chém chết Cam Ninh, nhưng A Đẩu mang thương tích trên người cứ ôm cứng lấy hắn không buông.
“Lăng trì!” Trầm Kích giãy một cái rồi không dám cử động nữa, trầm giọng nói: “Đem cả nhà hắn ra ngũ mã phanh thây! Lăng trì!”
Triệu Vân vội vã chạy lên kéo A Đẩu dậy, đẩy Trầm Kích ra một chút, nói: “Để chủ công định đoạt”
Cam Ninh ngẩng đầu lên, tử tế nhìn A Đẩu.
Vẻ mặt A Đẩu mờ mịt, ánh dương quang xuyên qua cửa sổ trên mái điện hắt vào, chiếu lên mảnh vải che mắt thêu kim long của hắn.
Một thiếu niên gầy yếu không chịu nổi như vậy ngồi trên kim ỷ, cư nhiên lại tạo cảm giác uy nghiêm bệnh nhược. Người mà chỉ cần một đầu ngón tay thôi cũng đủ đẩy ngã, nhưng lại khiến người ta không cách nào nổi lên chút ý nghĩ muốn mạo phạm.
Giọng Cam Ninh khàn đến đáng sợ, nói: “Giết ta đi”
A Đẩu vội đứng dậy, nói: “Không không không…Ta không giết ngươi, ngươi bị trói sao? Cởi trói, cởi trói cho hắn” Khi đứng dậy, đầu gối hắn đụng vào kim án một cái, làm ngã giá bút, tức khắc bút trúc rơi xuống kêu leng keng một trận. Trầm Kích vội đè hắn ngồi vững, nói: “Đừng lộn xộn”
Triệu Vân tiến lên cởi trói cho Cam Ninh, đưa mắt nhìn lên Lưu Thiện đang ngồi ngẩn người.
A Đẩu xác nhận lại lần nữa, nói: “Cởi trói chưa?” Đợi nhận được đáp án xong, hắn vẫy vẫy vào không khí: “Bá Ước đâu, Bá Ước qua đây”
Khương Duy đi tới bên cạnh hắn, A Đẩu đưa tay mò tới mò lui trên người Khương Duy, móc ra một vật vàng rực từ trong ngực hắn, bắt chéo hai chân, đặt tấm kim bài miễn tử kia lên bàn gõ gõ, cười hì hì nói: “Đây là kim bài miễn tử của tiên đế, Cam đại ca, Bá Ước lấy ra cho ngươi mượn dùng một lần, vậy là được rồi”
“Cầm đưa cho hắn”
Lời này vừa thốt, chúng nhân trên điện đều dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy khôi hài không nói nên lời, nhưng khi nhìn lại vị hoàng đế mù lòa này, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót khó có thể kiềm nén.
Kim bài miễn tử xoay một vòng từ tay A Đẩu sang tay Cam Ninh, rồi trở về trước mặt A Đẩu, A Đẩu bèn lần mò đem nó nhét vào trong ngực Khương Duy, thuận tay vỗ vỗ: “Cất kỹ”
A Đẩu nói với Cam Ninh: “Cam đại ca, cứ ở trong thành tiếp tục mở ***, ta sẽ không thu thuế của ngươi”
“Tạ Cam đại ca lần trước đã tặng ta hải sản, mùi vị rất tuyệt” A Đẩu ngẫm nghĩ, rồi cười nói: “Ngươi là một người tốt, ta không trách ngươi”
Cam Ninh thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại, gương mặt đầy lệ.
A Đẩu thấp giọng cười nói: “Kỳ thực như vầy cũng rất tốt” Chợt nghĩ tới gì đó, lại hỏi: “Di nương đâu? Sao di nương vẫn chưa tới?”
Triệu Vân nói: “Xe đã chuẩn bị xong rồi, sư phụ dẫn ngươi tới Cam Lộ tự, nàng đang chờ ở đó”
Cam Lộ tự.
Hồ sen mười dặm, hoa quế tam thu, hương lá sen thơm ngát trong chùa tỏa từng đợt xuống sườn dốc, trừ đi mùi máu tanh khi Hán quân phá thành lúc trước.
Triệu Vân và Trầm Kích mỗi người kéo một tay A Đẩu, dẫn hắn đi ra sau chùa.
Tôn Lượng quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Nhị cữu tới rồi”
A Đẩu cười nói: “Tử Minh cũng ở đây à? Di nương có đây không?”
Không nghe tiếng cười của Tôn Thượng Hương đáp lại, A Đẩu lại nói vào không khí: “Di nương, A Đẩu tới đón ngươi đây”
Triệu Vân dắt A Đẩu, đem tay hắn đặt lên một tảng đá lạnh như băng, kế tiếp ôm lấy A Đẩu.
A Đẩu sững sờ, hắn giãy khỏi Triệu Vân, dọc theo mộ bia sờ xuống, sờ đến danh tự của Tôn Thượng Hương, bèn quỳ xuống.
A Đẩu nói: “Ngươi cũng tới thăm nàng à? Tử Minh”
Tôn Lượng đáp: “Ta tới tế mẹ, thân nương của ta cũng được chôn ở chỗ này, ngay bên cạnh tiểu cô”
A Đẩu gật gật đầu, nói: “Ngươi nói ta nghe xem, đây mà nơi nào”
Tôn Lượng nói: “Nữ nhân Giang Đông…sau khi chết đều được chôn ở chỗ này, đi lên cao nữa chính là mộ phần của Ngô quốc thái, bên cạnh là Đại Kiều, mẹ ta là thiếp, được chôn ở phía dưới, cùng chỗ với tiểu cô”
A Đẩu “Ừm” một tiếng, tiến lên ôm lấy bia đá, áp mặt vào tấm bia mộ lạnh lẽo, lát sau, nói: “Làm sao nàng chết?”
Tôn Lượng nói: “Nàng bị Đại Kiều hạ độc, sau khi Đại Kiều chết, nàng không có thuốc giải, chẳng bao lâu thì chết, vào đầu xuân năm ngoái…Tiểu thúc giấu nhẹm chuyện này, không ai biết hết”
Tôn Lượng lại nói: “Ban đầu lúc tiểu cô ở Giang Đông, cũng chẳng có ai trông nom cả”
A Đẩu gật gật đầu, nói: “Cha ta cũng chết vào lúc đó, thật là vừa khéo”
A Đẩu im lặng một hồi, ôm mộ Tôn Thượng Hương oa oa bật khóc lên, khóc đến đứt từng đoạn ruột, nghĩ tới Tôn Thượng Hương viễn giá Kinh Châu, chưa có con cái gì, bình thường đối với mình vô cùng tốt, lại suy xét mọi điều vì mình, chỉ cảm thấy hận mới bi cũ đều trào dâng trong lòng, quỳ trước mộ Tôn Thượng Hương mà thất thanh khóc òa.
Danh sách chương