-"Anh làm sao vậy ? Khi không lại xin cho tôi về sớm ?" Cô nhất thời không kịp thích ứng với bộ mặt đầy sát khí kia, ngẫm lại mới dần nhận ra và cho rằng anh đang ghen nhưng cô không muốn vạch trần.
-"Anh biết em không ngốc đến mức không hiểu."
Theo sau câu nói đó là biểu hiện như trút giận của anh khi bắt đầu đạp chân ga cho xe lăn bánh nhanh trên đường.
Cô ngồi kế bên chỉ biết cất giọng nhằm xoa dịu anh:
-"Anh bình tĩnh, chỉ là người ta vô tình đỡ tôi thôi mà."
Dù không nói gì, chỉ trưng ra một loại biểu cảm duy nhất là tức giận cố kìm nén để không buông lời tổn thương đến cô.
Nhưng sâu bên trong, lòng anh đã bắt đầu dậy sóng đấu tranh tư tưởng.
Gì mà "vô tình" ? Không có gì gọi là vô tình cả, câu nói của cô nhất thời làm anh suy diễn ra một tình huống khác trong đầu.
Là cô đang bênh vực cái tên nhóc ranh đó sao ? Càng nghĩ càng thêm bực tức trong lòng, anh tấp xe vào bên vệ đường một cách chớp nhoáng.
Cái phanh gấp của anh làm cô nhất thời chúi người về trước, rất may vì bản thân đã cài dây an toàn.
Nhìn sang người bên cạnh với khí thế bức người, biểu cảm tức giận khi nãy ngày càng tăng cao chứ không có dấu hiệu thuyên giảm.
Cô nhìn sang bên kia đường thì thấy có vài ba hàng nước, liền nảy ra trong đầu chắc phải đi mua một chai nước rồi mời anh uống để giúp anh hạ hoả chứ cứ lầm lì rồi ngồi cạnh cái lò lửa này thêm vài phút nước chắc cô ngất mất thôi, nghĩ đã không dám nghĩ thêm rồi.
Cô gạt nút mở toang cửa xe, anh thấy cô như thế liền hỏi với tông giọng lạnh kèm theo đôi phần bực tức:
-"Em bỏ đi đâu đó ?"
-"Tôi khát nước quá nên đi mua nước, bên kia đường có bán kìa."
-"Vào trong ngồi để anh đi mua."
Nghe thế cô liền ngăn lại, cứ cái đà này mà để anh đi thì không chừng lại gây ra chiến sự mất.
Cô nhanh chóng kéo tay anh, miệng không ngừng bảo anh nên ngồi trong xe.
Vừa bước sang bên kia đường, đúng ra là còn chưa đến xe bán nước cần mua.
Không biết từ đâu một chiếc xe chở hàng nhỏ đang mất lái tông thẳng vào cô, xui hơn nữa là kéo cô đi hẳn một đoạn dài.
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng la, ai nấy cũng đều chạy đến vị trí hiện tại của cô.
Lúc này đầu óc cô như quay cuồng, tựa mơ hồ khi không rõ được chuyện gì đang diễn ra xung quanh.
Chỉ nghe được tiếng hô hào của mọi người xung quanh, sau cùng là bóng dáng của anh đang hoảng loạn tìm cách bế cô đến bệnh viện.
Từ lúc cô quay người đi mua nước, ánh mắt của anh không ngừng nhìn theo bóng lưng cô.
Tưởng chừng như mọi việc đang diễn ra rất bình ổn thì mọi thứ trong đầu anh nhanh chóng sụp đỗ khi hình ảnh cô bị một chiếc xe đâm phải hiện ra ngay trước mắt anh.
Giờ phút đó anh chỉ biết hét lên một cách tuyệt vọng bởi bản thân không kịp chạy đến để che chắn giúp cô.
Thân ảnh máu me đang nằm la liệt trên đường làm anh đau xót không nguôi, nhanh chóng mở bật cánh cửa rồi chạy nhanh về phía cô.
Miệng không ngừng vang lên câu:"Tránh đường, vợ tôi đang nằm ở đó."
Khoảnh khắc anh đờ người nhìn cô đang nằm trên mặt đất, da thịt bị trầy trụa rướm máu.
Chiếc áo thun trắng của cô đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt, trông thấy cô đang gắng gượng dậy nhưng bất thành.
Lòng anh lại một lần nữa dâng lên một niềm chua xót, đau đến khó tả.
Anh không nói thêm gì chỉ biết động viên cô rồi nhanh chóng bế cô tiến về xe, nhanh chóng đạp ga đến bệnh viện để thăm khám vết thương.
Đặt cô vào dãy ghế phía sau xe, anh cẩn thận điều chỉnh cho cô tư thế thoải mái tránh chạm nặng vào vết thương.
Người lái xe tông vào cô khi nãy cũng xin phép được đi cùng, dĩ nhiên anh đã đồng ý vì muốn người làm cô bị thương ít nhiều vẫn phải có lòng và cơ hội để chuộc lỗi.
Trong suốt quá trình di chuyển, Triết Lực không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu được gắn trong xe.
Mục đích là để quan sát tình hình hiện tại của cô, tỉ mỉ nhìn từng biểu cảm hiện có trên khuôn mặt cô rồi bất giác một tầng nước mắt rơi xuống trên gò má anh.
Nơi anh đưa cô đến là bệnh viện quốc tế có tiếng nhất thành phố này, cũng may là nó nằm không xa nơi cô bị tông phải.
Anh bế cô vào khu cấp cứu rồi giao cho các vị y bác sĩ ở đây sơ cứu, còn bản thân thì nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện.
Cô bấy giờ mới nhìn kĩ lại người vừa tông mình, nhận ra người đó là một người bác có phần cao tuổi với dáng vẻ gầy nhom, gương mặt hốc hác mang theo vẻ lo lắng cùng thoáng chút nét buồn.
Sự thương người lại dâng cao trong lòng nên Khả Di bảo với người bác đang đứng đối diện kia:
-"Bác ơi, bác về đi chứ con không sao đâu.
Có bạn con lo rồi, sự cố ngoài ý muốn chứ không có gì đâu nên bác cũng chẳng cần bồi thường làm gì ?"
-"Thôi con ơi, làm như vậy sao được."
-"Cô ấy nói thế thì thôi bác về đi, không cần lo thêm đâu." Giọng anh vang lên, vừa làm thủ tục cho cô rồi trở vào liền nghe thấy cuộc đối thoại của hai người..