Một ông lão râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, dáng vẻ hiền lành tiến đến, bên cạnh ông dắt theo một bé gái phấn điêu ngọc trác, đang tò mò nhìn xung quanh. Phía bên kia là một người đàn ông rất to lớn, cơ bắp cứng rắn lộ ra ngoài, đi cùng ông ta là một thanh niên mặt trắng bệch, có vẻ ốm yếu bệnh tật.

Lạc Phi trợn mắt:

- Đông thế này rồi ai trả tiền?

Hiện trường sững lại trong vòng ba giây, khí tràng các đại cao thủ phát ra bỗng nhiên tan biến hết theo câu nói của Lạc Phi, Lạc Vũ cười ha hả:

- Các vị mời ngồi, không nên căng thẳng như vậy, bữa này ta trả, ta trả.

Lạc Phi lầm bầm: “Lần nào cũng nói vậy.” Rồi mắt nó sáng lên khi nhìn thấy tiểu cô nương:

- Tiểu muội muội, lại đây ngồi cạnh ca ca, ca ca là người tốt.

Như Hoa che mặt thở dài, Lạc Vũ khóc ròng: “Con mẹ nó, mất hết cả thể diện.”

Cô bé nấp sau lưng ông lão, chỉ lộ ra đôi mắt trong sáng lấp lánh:

- Gia gia nói tất cả những người tự nhận mình tốt đều là người xấu, ca ca là người xấu.

Lạc Phi đỏ mặt. Thanh niên ốm yếu tới cạnh Lạc Phi ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Cơ Nhi, lại đây với ca ca.

Cô bé chạy đến ngồi giữa Lạc Phi và thanh niên, nói:

- Bộ Lĩnh ca ca tốt nhất. - Nói xong nàng lườm lườm Lạc Phi - Người xấu không được làm hại ca ca.

Lạc Phi á khẩu, đổ mổ hôi đầy đầu. Như Hoa tủm tỉm cười nhìn nó, có vẻ rất thích nhìn Lạc Phi bối rối. Lạc Vũ không quan tâm đến mấy đứa trẻ, chỉ nhìn chằm chằm ông lão tóc bạc, mở lời nói:

- Ám Dạ Phi Phong Âu Dạ Trưởng Lão, 300 năm trước dẫn đầu tinh anh Âu gia xông vào trận địa Yêu Tộc, diệt sạch 12 nhánh quân của Bát Tí Thần Viên, sau đó bị Yêu Tộc bao vây truy sát, nhưng cả đội quân vẫn hoàn hảo quay về lãnh địa Nhân Tộc, ta nói đúng chứ?

Ông lão mỉm cười hiền hậu, ngồi xuống bên cạnh Ngô Xương Văn:

- Sai rồi, ta chẳng làm được gì cả, toàn bộ là nhờ tinh anh của gia tộc.

Lạc Vũ quay sang người đàn ông cao lớn:

- Kim Cang Chiến Thần Trần Hiểu, một mình đại chiến 3 ngày 3 đêm với Nghĩ Vương, sau đó bị Nghĩ Vương, Lộc Vương, Ưng Vương liên thủ truy sát, lấy một địch ba vẫn đánh chết Lộc Vương. Ưng Vương, Nghĩ Vương trọng thương bỏ chạy, không sai chứ?

- Chính là tại hạ - Đại hán to lớn ồm ồm xác nhận.

- Đoạt Mệnh Tiễn Ngô Xương Văn, 12 tuổi Sơ Thể Đại Thành, 15 tuổi đột phá Nhất Trọng Thiên, 20 tuổi đột phá Nhị Trọng Thiên, đột nhiên mất tích đến 40 tuổi xuất hiện trở lại đã thành công đột phá Bát Trọng Thiên, một mũi Đoạt Mệnh Tiễn bắn ra, mục tiêu chắc chắn phải chết. Ta rất tò mò về giai đoạn mất tích của các hạ a. - Lạc Vũ nhìn đến bạch bào trung niên nhân.

- Không dám nhận, tại hạ còn rất kém - Ngô Xương Văn cung tay với Lạc Vũ.

Lạc Vũ thở dài:

- Các vị đều là rồng trong loài người, đến, ta mời các vị một chén.

- Cạn.

- Cạn.

- Cạn.

Khi bốn chén rượu chạm vào nhau, thời gian, không gian như dừng lại. Một khắc sau, mặt Ngô Xương Văn đỏ lên, rút chén rượu của mình lại, tiếp sau đó là đến Trần Hiểu, chỉ còn lại chén rượu của lão giả Âu Dạ và Lạc Vũ. Sau cùng lão giả rút lại chén rượu, thở dài than:

- Thiếu niên thiên tài, thật sự là thiếu niên thiên tài, các vị, mời.

Lạc Vũ chỉ mỉm cười không nói, ra hiệu mời mọi người, Như Hoa đứng dậy lấy thêm ba chén rượu nữa, rót lại rượu cho ba vị cao thủ, vì khi đặt chén xuống cả ba đã hóa thành bụi, chỉ còn chén của Lạc Vũ là còn nguyên vẹn.

Âu Dạ hỏi:

- Dám hỏi quý tính đại danh các hạ, nói ra thật xấu hổ, ta đã từng này tuổi nhưng chưa từng gặp cao thủ nào trẻ tuổi như vậy.

Lạc Vũ cười ha hả:

- Ta chỉ là một tên thôn dân quê mùa không hiểu chuyện mà thôi. Giới thiệu với các vị, đây là người nhà ta, Như Hoa, Lạc Phi.

Như Hoa đáp lễ:

- Các vị tiền bối khỏe.

Lạc Phi vẫn đang giải thích với tiểu cô nương Cơ Nhi: “Ta thật sự không phải người xấu.” - Đột nhiên thấy mọi người đều nhìn đến nó, nó liền ưỡn ngực giới thiệu:

- Chào các vị đại bá, đại thúc, ta tên Lạc Phi, năm nay đã được chín cái xuân xanh, vừa mới đoạt giải nhất hội Tỷ Võ Ngô Gia. - Nó đắc ý nói, liếc liếc cô bé ngồi cạnh mình.

Ngô Xương Văn ngạc nhiên nói:

- Thì ra đây là cậu bé thiên tài đã đánh bại Hàn Lực chỉ bằng một chiêu đây sao, quả là thiếu niên hào kiệt.

- Không dám, không dám. - Lạc Phi cười hề hề, mặt không đỏ tim không nhảy.

Âu Dạ vuốt râu:

- Như vậy có vẻ đủ tư cách tham gia tuyển chọn rồi đấy.

Không khí xung quanh liền chùng xuống, Như Hoa sắc mặt nghiêm trọng, Lạc Vũ ngừng cười, nhìn chằm chằm Lạc Phi, Trần Bộ Lĩnh ngạc nhiên, cô bé Cơ Nhi sửng sốt nhìn mọi người, ở đây chỉ có nàng và Lạc Phi đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lạc Vũ chần chờ:

- Việc này…

Như Hoa ngắt lời hắn:

- Không có tuyển chọn gì hết, Tiểu Phi sẽ không tham gia - Nói xong nàng nhìn về ba vị khách không mời - Các vị chẳng phải đều cầu nhân tài như khát nước sao, ta cho Tiểu Phi đến một trong ba gia tộc các vị, thế nào?

Trần Hiểu chau mày nhìn Như Hoa:

- Tham gia tuyển chọn là trách nhiệm của mỗi nhân tộc, nếu đã đủ năng lực thì bắt buộc phải tham gia. Trần Gia chúng ta cáo lỗi.

Ngô Xương Văn cũng nói:

- Trần huynh nói đúng, thứ lỗi Ngô Gia ta không thể nhận.

Âu Dạ nhìn chằm chằm Lạc Phi, nó liền trợn mắt nhìn lại:

- Phải tham gia, kỳ tuyển chọn đại diện cho sinh tử tồn vong của nhân tộc. Tiểu tử rất có tiềm năng, nhân tộc chúng ta cần những người như vậy.

Như Hoa đứng bật dậy đập bàn, toàn bộ bàn bằng gỗ Tử Đàn quý giá bị nàng đập một chưởng vỡ nát chia năm xẻ bảy, thức ăn trên bàn bắn tung tóe xung quanh, nhưng tới gần mọi người thì bị một khí tràng vô hình ngăn cản, rơi xuống đất. Nàng phẫn nộ hét lên:

- Tiểu nhị, tính tiền, chúng ta đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện