Lạc Phi giơ cánh tay phải ra, nhớ lại những gì Như Hoa đã truyền dạy cho nó. Nhớ lại những cảnh báo của Như Hoa về sức phá hoại của chiêu này, nhớ lại những tổn hại ghê gớm cho cơ thể khi nó thử xuất chiêu, mặc dù chỉ được một nửa đã dừng lại.
Nhưng Lạc Phi muốn biết, nó muốn sử dụng chiêu thức này với thuộc tính bí ẩn Hắc Ám Chi Quang của nó. Như Hoa nói rằng có lẽ chỉ có chiêu này mới có thể kích hoạt và truyền tải được sức mạnh của Hắc Ám Chi Lực.
Cánh tay phải của nó bỗng nhiên xoắn lại, toàn bộ cơ, xương, kêu răng rắc, gãy vỡ, cả cánh tay hiện tại chỉ còn đúng một đường kinh mạch, nối thẳng đến huyệt Lao Cung giữa lòng bàn tay, tất cả Khí trong cơ thể tập trung lại đây, bắt đầu quá trình đè nén, chuẩn bị cho một đòn tất sát. Toàn bộ những kinh mạch khác trên cánh tay đã bị nó chấn đứt.
Đại Hắc bắt đầu lao đến Đồ Phu, cây cối, bụi gai, dây leo bị nó húc trúng ngã đổ nghiêng ngửa. Khí của Đại Hắc cũng bắt đầu phá thể ra, thông qua tiếp xúc, dồn cả vào cánh tay phải của Lạc Phi. Nó tăng tốc, xung lực của nó càng mạnh hơn, khoảng cách tới Đồ Phu ngày càng gần.
Đồ Phu gầm lên, mắt long lên sòng sọc, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng, sống chết chỉ một khoảnh khắc này.
- Huyết Đao, Hiến Tế. Hỏa Kình, Liệt Hỏa Trảm. - Đồ Phu chém xuống một đao mạnh nhất trong đời của hắn, tuyệt kỹ đã từng giúp hắn qua ải nhiều lần, chém chết nhiều tên kình địch cùng có thực lực Tứ Trọng Thiên như hắn, để hắn có thể tồn tại đến ngày hôm nay.
Ầm ầm… Từng âm thanh trầm đục vang lên từ trong cơ thể Đồ Phu, độc của Tiểu Cơ Nhi bị hắn bức ra ngoài. Thực lực của hắn hồi phục trong nháy mắt, không những thế còn kéo thẳng tắp một đường, nâng lên Tứ Trọng Thiên Thượng Giai. Mặc dù phải sử dụng đến Hiến Tế, sau lần này có lẽ hắn phải trốn chui trốn nhủi vài năm, nhưng đến khi khôi phục, hắn sẽ cướp lại tất cả.
- Ha ha ha, ta đột phá, ta đột phá, con mẹ ngươi, ngươi chết chắc rồi.
Tay phải của Lạc Phi bung ra, tung một chưởng vào ánh đao. Dường như có một thứ gì đó vỡ ra, Hắc Ám Chi Quang lan tràn khắp cơ thể, hòa lẫn với chiêu thức. Tay trái nó bắt ấn quyết, miệng lẩm bẩm trong vô thức:
- Hắc Ám...Vĩnh Hằng...
Vù... ù ù ù....
Không có âm thanh va chạm, không có tiếng kêu thảm thiết, không có ánh sáng lóe lên. Tất cả chỉ là sự im lặng chết chóc. Mọi tiếng động trong khu rừng như bị bóp nghẹt, an tĩnh đến đáng sợ. Phía xa, Nguyễn Bặc, Như Hoa, Tiểu Cơ Nhi dựng tóc gáy. Ngay cả họ cũng không thể phát ra âm thanh. Đây là sự áp chế tuyệt đối, sự áp chế của sức mạnh thuộc tính, không liên quan đến tu vi mạnh hay yếu. Ánh trăng như bị nuốt chửng, mọi thứ tối đen. Không một cơn gió, không một tiếng động, không chút ánh sáng.
Một khắc sau, mọi thứ trở lại bình thường. Như Hoa lập tức ôm Tiểu Cơ Nhi lao xuống hướng Lạc Phi. Nguyễn Bặc vội chạy theo. Dưới ánh trăng, họ nhìn thấy Đồ Phu đứng thẳng bất động, thanh đao vẫn đang trong tư thế chém xuống, mồm há hốc. Trong đôi mắt hắn phản chiếu sự kinh hoàng tột độ. Lạc Phi đã ngất xỉu trên lưng Đại Hắc. Cánh tay phải của nó gần như nát bét, mặt trắng bệch. Tiểu Cơ Nhi vội giãy ra lao tới cầm máu cho Lạc Phi. Cô bé phát hiện Đại Hắc mắt trắng dã, mũi chảy máu, dù đã bất tỉnh nhưng vẫn đứng thẳng.
Cô bé sụt sịt:
- Tỷ tỷ, Bặc ca ca, sao mọi người không quan tâm người xấu ca ca.
Tiểu Cơ Nhi đỡ Lạc Phi xuống đất, Đại Hắc liền ngã sang một bên. Cô bé ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Như Hoa và Nguyễn Bặc. Hai người họ sắc mặt xanh mét, chăm chú nhìn Đồ Phu. Tiểu Cơ Nhi cũng đứng lên nhìn, thét lên một tiếng chói tai. Cơ thể Đồ Phu dần dần phân rã thành bụi, tan biến. Phía sau hắn, cả một cánh rừng lớn biến thành khô cằn, cây cối, thực, động vật... tất cả hóa thành hư vô, biến thành một mảnh đất chết. Tử Khí bốc lên, âm u và khủng bố.
***
Ở một vùng băng nguyên phía Bắc rất xa xôi, một nam tử mặc áo bào đen đang bay ngang qua. Khuôn mặt hắn tuấn lãng, đẹp đến không hợp thói thường. Dáng người cao gầy, cân đối. Trên lưng hắn cõng một quan tài bằng băng trong suốt, là chí bảo Vạn Niên Huyền Băng! Nằm trong quan tài là một nữ tử cũng rất xinh đẹp. Trên trán nàng có hình một đóa liên hoa màu bạc.
Đột nhiên, nam tử quay đầu nhìn về phương nam. Hắn gục xuống đất, nước mắt chảy ra. Hắn mở nắp quan tài, ôm lấy nữ tử, thì thầm:
- Liên Nhi, Liên Nhi. Nó còn sống, nó còn sống. Ha ha, ha ha ha...
Nhưng Lạc Phi muốn biết, nó muốn sử dụng chiêu thức này với thuộc tính bí ẩn Hắc Ám Chi Quang của nó. Như Hoa nói rằng có lẽ chỉ có chiêu này mới có thể kích hoạt và truyền tải được sức mạnh của Hắc Ám Chi Lực.
Cánh tay phải của nó bỗng nhiên xoắn lại, toàn bộ cơ, xương, kêu răng rắc, gãy vỡ, cả cánh tay hiện tại chỉ còn đúng một đường kinh mạch, nối thẳng đến huyệt Lao Cung giữa lòng bàn tay, tất cả Khí trong cơ thể tập trung lại đây, bắt đầu quá trình đè nén, chuẩn bị cho một đòn tất sát. Toàn bộ những kinh mạch khác trên cánh tay đã bị nó chấn đứt.
Đại Hắc bắt đầu lao đến Đồ Phu, cây cối, bụi gai, dây leo bị nó húc trúng ngã đổ nghiêng ngửa. Khí của Đại Hắc cũng bắt đầu phá thể ra, thông qua tiếp xúc, dồn cả vào cánh tay phải của Lạc Phi. Nó tăng tốc, xung lực của nó càng mạnh hơn, khoảng cách tới Đồ Phu ngày càng gần.
Đồ Phu gầm lên, mắt long lên sòng sọc, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng, sống chết chỉ một khoảnh khắc này.
- Huyết Đao, Hiến Tế. Hỏa Kình, Liệt Hỏa Trảm. - Đồ Phu chém xuống một đao mạnh nhất trong đời của hắn, tuyệt kỹ đã từng giúp hắn qua ải nhiều lần, chém chết nhiều tên kình địch cùng có thực lực Tứ Trọng Thiên như hắn, để hắn có thể tồn tại đến ngày hôm nay.
Ầm ầm… Từng âm thanh trầm đục vang lên từ trong cơ thể Đồ Phu, độc của Tiểu Cơ Nhi bị hắn bức ra ngoài. Thực lực của hắn hồi phục trong nháy mắt, không những thế còn kéo thẳng tắp một đường, nâng lên Tứ Trọng Thiên Thượng Giai. Mặc dù phải sử dụng đến Hiến Tế, sau lần này có lẽ hắn phải trốn chui trốn nhủi vài năm, nhưng đến khi khôi phục, hắn sẽ cướp lại tất cả.
- Ha ha ha, ta đột phá, ta đột phá, con mẹ ngươi, ngươi chết chắc rồi.
Tay phải của Lạc Phi bung ra, tung một chưởng vào ánh đao. Dường như có một thứ gì đó vỡ ra, Hắc Ám Chi Quang lan tràn khắp cơ thể, hòa lẫn với chiêu thức. Tay trái nó bắt ấn quyết, miệng lẩm bẩm trong vô thức:
- Hắc Ám...Vĩnh Hằng...
Vù... ù ù ù....
Không có âm thanh va chạm, không có tiếng kêu thảm thiết, không có ánh sáng lóe lên. Tất cả chỉ là sự im lặng chết chóc. Mọi tiếng động trong khu rừng như bị bóp nghẹt, an tĩnh đến đáng sợ. Phía xa, Nguyễn Bặc, Như Hoa, Tiểu Cơ Nhi dựng tóc gáy. Ngay cả họ cũng không thể phát ra âm thanh. Đây là sự áp chế tuyệt đối, sự áp chế của sức mạnh thuộc tính, không liên quan đến tu vi mạnh hay yếu. Ánh trăng như bị nuốt chửng, mọi thứ tối đen. Không một cơn gió, không một tiếng động, không chút ánh sáng.
Một khắc sau, mọi thứ trở lại bình thường. Như Hoa lập tức ôm Tiểu Cơ Nhi lao xuống hướng Lạc Phi. Nguyễn Bặc vội chạy theo. Dưới ánh trăng, họ nhìn thấy Đồ Phu đứng thẳng bất động, thanh đao vẫn đang trong tư thế chém xuống, mồm há hốc. Trong đôi mắt hắn phản chiếu sự kinh hoàng tột độ. Lạc Phi đã ngất xỉu trên lưng Đại Hắc. Cánh tay phải của nó gần như nát bét, mặt trắng bệch. Tiểu Cơ Nhi vội giãy ra lao tới cầm máu cho Lạc Phi. Cô bé phát hiện Đại Hắc mắt trắng dã, mũi chảy máu, dù đã bất tỉnh nhưng vẫn đứng thẳng.
Cô bé sụt sịt:
- Tỷ tỷ, Bặc ca ca, sao mọi người không quan tâm người xấu ca ca.
Tiểu Cơ Nhi đỡ Lạc Phi xuống đất, Đại Hắc liền ngã sang một bên. Cô bé ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Như Hoa và Nguyễn Bặc. Hai người họ sắc mặt xanh mét, chăm chú nhìn Đồ Phu. Tiểu Cơ Nhi cũng đứng lên nhìn, thét lên một tiếng chói tai. Cơ thể Đồ Phu dần dần phân rã thành bụi, tan biến. Phía sau hắn, cả một cánh rừng lớn biến thành khô cằn, cây cối, thực, động vật... tất cả hóa thành hư vô, biến thành một mảnh đất chết. Tử Khí bốc lên, âm u và khủng bố.
***
Ở một vùng băng nguyên phía Bắc rất xa xôi, một nam tử mặc áo bào đen đang bay ngang qua. Khuôn mặt hắn tuấn lãng, đẹp đến không hợp thói thường. Dáng người cao gầy, cân đối. Trên lưng hắn cõng một quan tài bằng băng trong suốt, là chí bảo Vạn Niên Huyền Băng! Nằm trong quan tài là một nữ tử cũng rất xinh đẹp. Trên trán nàng có hình một đóa liên hoa màu bạc.
Đột nhiên, nam tử quay đầu nhìn về phương nam. Hắn gục xuống đất, nước mắt chảy ra. Hắn mở nắp quan tài, ôm lấy nữ tử, thì thầm:
- Liên Nhi, Liên Nhi. Nó còn sống, nó còn sống. Ha ha, ha ha ha...
Danh sách chương