- Tiểu Vân Vân, ngươi đợi đó. - Lạc Phi đang lấy một cái trứng xoa xoa một bên mắt bị tím, nó rên rỉ - Ta đã nói, đánh người không đánh mặt a.

Ngô Vân đang đi từ trong xe ngựa ra, nghe thấy câu nói của Lạc Phi thì suýt ngã xuống đất:

- Con mẹ ngươi, ta còn bị sưng hai con mắt đây. - Nó tức xì khói, xì luôn ra một câu chửi thề.

Tiểu Cơ Nhi kéo kéo cánh tay Tiểu Xảo, thì thầm:

- Người xấu ca ca làm hư Vân ca ca rồi. Bình thường Vân ca ca không bao giờ nói như vậy a.

Tiểu Xảo gật đầu lia lịa, khinh bỉ nhìn "người xấu ca ca". Đại Hắc gần đó cũng khinh bỉ nhìn nó. Lạc Phi á khẩu, lẩm bẩm:

- Ta nhịn, ta là quân tử, không chấp nhặt trẻ con và một đầu trâu.

Như Hoa bật cười khanh khách, nàng nói:

- Tiểu Vân, Tiểu Bặc, lại đây chúng ta cùng ăn nào. Sáng sớm mai lên đường vào thành.

Đêm nay đoàn xe cắm trại ngoài trời, còn khoảng trăm dặm nữa là đến nơi. Âu Dạ Trưởng Lão nói Tử Địa Chi Thành về đêm Âm Khí và Tử Khí rất nặng, không nên di chuyển. Vì vậy mọi người thống nhất nghỉ qua đêm cách tòa thành một đoạn, đảm bảo an toàn. Dù sao cách thời hạn đăng ký Kỳ Tuyển Chọn hai ngày nữa, vẫn còn đầy đủ thời gian.

Thiếu niên Bộ Lĩnh thích thú gặm một cái chân heo, vẫy tay với Nguyễn Bặc:

- Bặc huynh, khoan đã, chúng ta tiếp khách xong rồi ăn tiếp. Các vị, đã đến rồi sao không chịu chào hỏi. Trần Gia dạy các vị như vậy sao?

- Ha ha ha. Thiếu Chủ, chúng ta đến tiễn ngươi một đoạn đường a.

Từng bóng người bước ra từ trong bóng tối. Có mười ba người, tất cả đều mặc áo choàng trùm kín đầu, bên trong đeo mặt nạ quỷ. Trên trán của mặt nạ khắc một chữ Tử bằng máu rất khủng bố. Bộ Lĩnh cười lạnh:

- Trần Khải, không cần giấu đầu lòi đuôi như thế. Ngươi vốn chỉ là một con chó của lão tặc Trần Lãm mà thôi. Thập Tam Quỷ của Trần Gia, ta phi.

Lạc Phi kéo áo Tiểu Cơ Nhi, hỏi:

- Cái gì quỷ quỷ.

Cô bé lườm Lạc Phi, nói:

- Thập Tam Quỷ của Trần Gia mà huynh cũng không biết. Bọn họ, ơ, bọn họ rất là lợi hại.

Tiểu Xảo thở dài bất lực, trả lời:

- Thập Tam Quỷ của Trần Gia là mười ba tử sĩ được Trần Gia bồi dưỡng một cách bài bản. Bọn họ luôn luôn giới hạn trong mười ba người, chết một người mới bổ sung thêm người mới. Muội nghe nói từng có lần Thập Tam Quỷ vây công giết chết một đầu Kim Huyền Xà Bát Trọng Thiên, tương đương với một Yêu Vương, mặc dù thực lực của họ chỉ quanh quẩn ở Thất Trọng Thiên từ Sơ Giai đến Thượng Giai. Còn nếu đột phá Bát Trọng Thiên, họ sẽ có cơ hội thăng cấp lên Tinh.

Lạc Phi ngạc nhiên:

- Tinh.

Tiểu Xảo trầm trọng gật đầu:

- Chính là Tinh, một nhóm các trưởng lão cực kỳ khủng bố của Trần Gia. Để vào được nhóm Tinh này phải trải qua nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, tỷ lệ tử vong có khi còn cao hơn Kỳ Tuyển Chọn, ví dụ như giết chết một Yêu Vương. Kim Cang Chiến Thần Trần Hiểu cũng chính là một người như vậy, tuy nhiên muội nghe nói hắn ta muốn ở lại bên cạnh gia chủ Trần Gia nên không gia nhập Tinh. Nhưng chỉ từ những điều đó cũng có thể biết được Tinh của Trần Gia khủng khiếp như thế nào. Hiện tại Tinh chỉ có năm người, gọi là Ngũ Lão Tinh.

Cô bé thầm nghĩ: “Hôm nay Ngũ Lão Tinh mà phái người đến thì thảm rồi.”

Một thần bí nhân trong Thập Tam Quỷ bước lên phía trước, hắn không hề bị ảnh hưởng bởi lời khiêu khích của Bộ Lĩnh:

- Mồm mép khá lắm, hi vọng lát nữa thiếu chủ ngươi ngươi vẫn còn mạnh miệng như vậy.

Âu Dạ đứng dậy, Khí áp của ông lão lập tức bao phủ toàn trường, mười ba thần bí nhân bị đẩy lùi ra sau vài bước, rõ ràng không phải đối thủ của ông.

Trần Khải ôm quyền hướng Âu Dạ Trưởng Lão:

- Đây là chuyện riêng của chúng ta, mong rằng Âu Trưởng Lão nể mặt gia chủ mà không can thiệp vào.

Âu Dạ bật cười, nói:

- Trần Lãm, buồn cười, khi ta đang tung hoành thiên hạ, hắn vẫn còn cởi truồng tắm mưa đó.

Trần Khải không tức giận, hắn cười khẩy:

- Thiếu chủ, ta nghĩ ngươi nên tránh xa bọn họ ra một chút. Không chừng chưa tham gia Kỳ Tuyển Chọn mà đã bỏ mạng hết ở đây thì Trần Gia ta thật có lỗi với Nhân Tộc a.

- Thì ra là vậy. - Bộ Lĩnh để lại chân heo lên đống lửa, sắc mặt nghiêm trọng đứng lên. - Ngũ Lão Tinh Trần Gia, lần này đến bao nhiêu người?

- Không hổ danh là thiếu chủ tương lai của Trần Gia, thật sự đáng tiếc, đáng tiếc. - Thêm một bóng người nữa bước ra. Lần này là một ông lão tóc tai bù xù, trang phục nhếch nhác.

Âu Dạ Trưởng Lão trầm mặt, quát:

- Trần Thiên Lĩnh lão bất tử, ngươi cũng có mặt mũi đi ám toán một đứa trẻ sao.

- Ồ, đây là chúng ta đang thanh lý môn hộ. Phiền lão già ngươi tránh sang một bên, đỡ mất hòa khí của chúng ta.

Lạc Vũ thích thú nhìn mọi chuyện đang diễn ra. Lần đụng độ này chính là một cuộc giao phong giữa Đinh Bộ Lĩnh và Trần Lãm, gia chủ Trần Gia. Bộ Lĩnh không được phép thua, thua chính là chết. Hắn thong thả cất lời:

- Thật hoành tráng nha, còn hai người nữa sao không xuất hiện luôn đi.

Lại thêm hai lão giả nữa xuất hiện, Ngũ Lão Tinh của Trần Gia đã ở đây ba người. Sắc mặt Tiểu Xảo đen lại: “Chỉ có thể trách mình đen đủi” - Cô bé thầm than thở.

- Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão. Thật sự vinh hạnh được đón tiếp cả ba vị. - Đinh Bộ Lĩnh cúi người chào.

- Thiếu chủ, thật đáng tiếc, người lại họ Đinh, không phải họ Trần. - Người lên tiếng là Nhị Trưởng Lão Trần Dịch Nguyên.

Tam Trưởng Lão Trần Thiên Phong trầm mặc, nói:

- Ngươi tự phế võ công, chặt đi hai chân, ta đảm bảo ngươi được sống.

Đinh Bộ Lĩnh cười lớn:

- Ha ha ha, một lũ giả nhân giả nghĩa, các ngươi khi tàn sát Đinh Gia chúng ta sao không lưu lại đường sống cho họ. Chúng ta rất nhiều người già, trẻ con, đều không có sức chiến đấu, không uy hiếp được các ngươi. Tại sao các ngươi không mở một con đường cho họ. - Nó càng nói càng lớn, càng nói càng biệt khuất, mắt nó đỏ lên, chảy ra hai hàng huyết lệ - Ta đầu hàng? Nực cười, tất cả các ngươi đều phải chết!!!

Keng... Một tiếng vang chát chúa vang lên. Một mũi tên màu bạc lóe sáng, rơi xuống đất. Từng tiếng đối chưởng, va chạm vang lên ầm vang khắp dãy núi. Định Bộ Lĩnh sắc mặt nghiêm trọng hơn hẳn, mím môi rít lên:

- Vậy là Tứ Trưởng Lão Trần Thiên Hồng cũng đã đến. Trần Lãm, con cáo già này.

Đại Trưởng Lão Trần Thiên Lĩnh trầm giọng nói:

- Gia Chủ đã tiên liệu trước việc ngươi sẽ mời thêm người của Ngô Gia theo sau bảo vệ. Thật ra, lần này tất cả chúng ta đều xuất động, Ngũ Trưởng Lão Trần Lăng đang ở vòng ngoài đề phòng có biến. Thiếu chủ, ngươi thua rồi, đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều vô dụng.

Ông ta liếc nhìn Lạc Vũ, gia chủ Trần Lãm lần này xuất động cả năm người quan trọng nhất là vì người này. Lạc Vũ, Âu Dạ Trưởng Lão, Ngô Xương Văn, Như Hoa đấu với Ngũ Lão Tinh Trần Gia. Ông tin tưởng cho dù đánh không lại, cũng có thể giữ chân tất cả bọn họ, còn lại Đinh Bộ Lĩnh để cho Thập Tam Quỷ giải quyết.

- Bộ Lĩnh ca ca, ta có thể giúp gì không? - Lạc Phi lên tiếng.

Đinh Bộ Lĩnh quay lại nhìn nó, trong mắt tràn đầy sự bất ngờ:

- Tiểu Phi, đệ chưa nghe sao. Ta cùng đường rồi. Đệ theo ta chỉ có một con đường chết!

Lạc Phi mỉm cười:

- Huynh đừng nói vậy. Chúng ta là huynh đệ.

Ngô Vân cũng gật đầu:

- Chúng ta là huynh đệ.

Tiểu Cơ Nhi vội vàng giơ tay, nói xen vào:

- Còn có muội, còn có muội nữa, chúng ta là huynh đệ tỉ muội.

Tiểu Xảo ngồi một bên há mồm trợn mắt. Cô bé cũng đành cất tiếng:

- Muội, muội nữa...

Đinh Bộ Lĩnh nhìn hình ảnh những vị tiểu huynh đệ này, trong lòng nó như có một cái gì đó vỡ ra. Nó nhìn thấy hình ảnh tiểu muội ruột thịt của nó, khi còn sống cô bé cũng từng dõng dạc tuyên bố: "Ca ca, chúng ta là huynh muội.". Cô bé từng là điều đẹp đẽ, quý giá nhất, cho đến khi bị Trần Gia hạ độc thủ. Nó quệt nước mắt, quay lưng lại chạy sang một bên:

- Được, chúng ta là huynh đệ tỉ muội. Đời này kiếp này, mãi mãi là như vậy. Các huynh đệ, theo ta.

Âu Dạ Trưởng Lão như ngồi trên chảo lửa, Tiểu Cơ Nhi chạy theo Đinh Bộ Lĩnh rất nguy hiểm. Có thể Trần Gia không dám giết chết cô bé nhưng trong chiến đấu không thể dự đoán được điều gì. Vạn nhất có chuyện xảy ra ông cũng không gánh vác được.

- Lão bạn già, để xem mấy năm nay ngươi có tiến bộ không? - Nhị Trưởng Lão Trần Dịch Nguyên lập tức xông đến Âu Dạ Trưởng Lão. - Đại Lực Kim Cang Quyết, Thiên Thần Quyết, Khởi.

Tam Trưởng Lão nhanh chóng lao tới Như Hoa, triển khai thế công mãnh liệt, khiến nàng chật vật ứng phó, không thể tới can thiệp vào trận đấu giữa Thập Tam Quỷ và Đinh Bộ Lĩnh.

Đại Trưởng Lão thận trọng nhìn Lạc Vũ, ông nói:

- Ta đã nghe Trần Hiểu kể về ngươi, người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi không nên tham gia vào vũng nước đục này làm gì, tò mò sẽ chết rất nhanh a.

Lạc Vũ mỉm cười thoải mái, lật tay đánh ra phía sau một chưởng. Ầm... Một bóng người bắn ra, nhảy vọt lên không trung rồi đáp xuống cạnh Đại Trưởng Lão, là Ngũ Trưởng Lão Trần Lăng:

- Đại Trưởng Lão, ta thất bại.

Đại Trưởng Lão thở dài:

- Quả nhiên thiếu niên anh kiệt, Ngũ Trưởng Lão, chúng ta cùng lên.

Đại chiến, bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện