Xuất hiện phía sau mọi người là một thiếu niên thanh tú, thậm chí có thể nói là xinh đẹp. Nó có trán cao, con mắt hẹp dài, tóc buộc gọn gàng phía sau. Dáng nó cao gầy, còn cao hơn Ngô Vân một chút.
Ngô Vân cười lạnh:
- Lý Hạo, khiêm tốn chút mới sống lâu được a.
Lý Hạo xòe quạt, che một nửa khuôn mặt, mắt híp lại nhìn chằm chằm Ngô Vân:
- Ngô Vân, sự tự tin bắt nguồn từ thực lực mạnh mẽ, điều này, ngươi không có.
Lạc Phí chống nạnh đứng ra phía trước Ngô Vân, một tay chỉ thẳng vào mặt Lý Hạo:
- Tên bất nam bất nữ kia, định bắt nạt Tiểu Vân Vân à. Ta đánh cho to đầu bây giờ.
Lý Hạo cười rộ lên:
- Ha ha, Ngô Vân ngươi kiếm được vị huynh đệ này ở đâu vậy? Có cần ta ra tay cho hắn biết lễ phép hơn không? Ngô Vân đẩy Lạc Phi ra, nhìn Lý Hạo trầm giọng nói:
- Ta không muốn gây chuyện, ngươi có thể cút.
Thiếu niên Lý Hạo vừa cười vừa rời đi, giọng nói văng vẳng:
- Ngô Vân, người cút còn chưa biết là ai, ngươi cứ chờ đó. Chỉ sợ ngươi không còn mạng mà cút về Ngô Gia thôi. Ha ha ha...
Lạc Phi mặt đỏ bừng gọi với theo:
- Tên bất nam bất nữ, ngươi có giỏi thì quay lại đây.
Tiểu Cơ Nhi kéo góc áo Lạc Phi, nói:
- Người xấu ca ca, tên Lý Hạo đó rất mạnh a.
Đinh Bộ Lĩnh cũng nói:
- Bỏ qua vấn đề tính cách, nếu chỉ bàn về sức mạnh trong chiến đấu, ta công nhận Lý Hạo mạnh hơn Ngô Vân một bậc.
Lạc Phi ngạc nhiên:
- Thật sự mạnh như vậy?
Bộ Lĩnh gật gật đầu:
- Ngô Vân có thuộc tính bẩm sinh rất đặc biệt, là Huyết.
- Huyết?
- Hắn có thể điều khiển máu của bản thân, thông qua một số điều kiện đặc biệt còn có thể điều khiển được máu trong cơ thể kẻ địch, như vậy đã đủ chưa. - Ngô Vân cau có trả lời - Tên vô sỉ, ta khuyên ngươi đừng nên đụng chạm tới hắn.
- Bá đạo như vậy. - Lạc Phi sửng sốt.
Bộ Lĩnh nói:
- Không có gì là hoàn hảo, tuy nghe nói có chút khủng bố, nhưng vẫn có cách để khắc chế. Nếu để ta đấu với tiểu tử này, ta có một ngàn lẻ một cách cho hắn sống không bằng chết. Nhưng Tiểu Vân, đệ phải là người xử lý. Đệ đã từng thua Lý Hạo, đệ phải tự tay tiêu diệt bóng ma của mình, bằng không tu vi sẽ rất khó để tiến bộ.
- Cám ơn huynh, Bộ Lĩnh ca ca. - Ngô Vân đáp.
Ngô Phì Tử cười lạnh nhìn mọi việc diễn ra, hắn chắp tay sau mông rời đi, bất chấp việc tay hắn ngắn quá mà mông lại quá to nên hai tay không chạm được đến nhau, nói mát:
- Ngô Gia thật là ngày càng giảm sút a, thời của ta chưa bao giờ có một tên Lý Gia nào dám lên mặt cả. Các vị, xin mời nghỉ ngơi. Ha ha ha…
Đinh Bộ Lĩnh nhíu mày nhìn theo vị Thành Chủ mập mạp này, không hiểu sao nó luôn có một trực giác không ổn. Thoạt nhìn thì Ngô Phì Tử rất vô hại, thậm chí còn có chút khôi hài, nhưng vẫn có một cái gì đó không đúng. Nó lúc lắc đầu, nói:
- Tiểu Xảo, lại đây, ta có điều muốn nói riêng với muội.
Tiểu Xảo nhớ tới thủ đoaạn của thiếu niên, mặt trắng bệch không dám trả lời. Tiểu Cơ Nhi huých nhẹ cô bé, thì thầm:
- Tiểu Xảo muội muội, cơ hội a. Bộ Lĩnh ca ca anh tuấn tiêu sái, là đối tượng trong mơ của rất nhiều thiếu nữ trong Thiên Loa Thành. Nếu không phải vì tuổi chưa đủ lớn, có khi người ta đạp sập cửa Trần Gia để cầu thân rồi ấy chứ.
Tiểu Xảo muốn khóc: “Tiểu bất điểm bên cạnh mình lại tưởng hắn có tình ý với mình a. Hắn còn đang muốn treo mình lên nướng ăn tươi ấy chứ? Tên đầu heo này ác như thú vậy, không, còn ác hơn thú nhiều.”
****
Địa điểm: một căn phòng trống trải, đóng cửa kín mít.
Đối tượng: hai người, một nam một nữ.
Nam tử tiến lên, nữ tử sợ hãi lùi lại, cô bé nắm chặt góc áo vân vê, mặt cúi gằm xuống đất.
Bộ Lĩnh bật cười:
- Tiểu Xảo muội muội, ta đáng sợ như vậy sao? - Vừa nói nó vừa lấy ra một cái túi nhỏ màu đỏ rất xinh xắn đưa cho Tiểu Xảo - Muội có nhận ra nó không?
- Ngươi không đáng sợ thì ai đáng sợ a. - Cô bé lẩm bẩm, nhận cái túi mở ra, bên trong chỉ có một con búp bê nhỏ bằng vải, một cái lắc tay bạc đã bị xỉn màu. - Rất xinh a, nhưng mà muội không biết mấy thứ này.
Bộ Lĩnh ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm cô bé. Nhìn lâu đến nỗi Tiểu Xảo sợ hãi tay bắt sẵn Ấn Kỹ Nguyên Linh Giới đã từng sử dụng trong trận chiến với Thập Tam Quỷ, định chạy trốn.
- Ta nên gọi ngươi là gì đây, Tiểu Xảo muội muội. - Bộ Lĩnh hỏi.
Cô bé giật thót một cái, miễn cưỡng cười:
- Thì muội là Tiểu Xảo a, huynh cứ gọi muội như vậy là được.
Thiếu niên vẫn đều đều nói:
- Cách 20 dặm về phía đông của Đồ Phu Sơn Trại có một thôn nhỏ tên là Lạc Mã Thôn. Thôn trưởng có hai người con gái, lớn gọi là Tiểu Thanh, nhỏ gọi là Tiểu Xảo. Thôn này vẫn tồn tại cho đến khi không nộp đủ thuế nên bị Đồ Phu càn quét cướp bóc, bắt lấy hai đứa con của thôn trưởng. Vật muội đang cầm trên tay chính là vật bất ly thân của cô bé Tiểu Xảo trước khi bị bắt đi!
Tiểu Xảo sợ hãi, lập tức kết ấn: “Nguyên Linh Giới, Độn. Ơ, sao lại không được, độn độn độn.”
Bộ Lĩnh vẫn ngồi im, mặc kệ “Tiểu Xảo muội muội” đang cố gắng thử chạy trốn. Nó nói:
- Ta đã nhờ Lạc Vũ ca ca bố trí phong ấn. Ngươi không chạy được. Nếu không phải vì ta tìm được thi thể của của Tiểu Xảo bị chôn ngay dưới nơi giam giữ ngươi, nếu không phải vì trên thi thể không hề có vết tích đánh đập, tra tấn, nếu không phải cô bé vì đói và rét mà chết, thì ta sẽ không nói nhiều với ngươi như vậy. Nói, ngươi là ai, tiếp cận chúng ta có mục đích gì?
“Tiểu Xảo” biết không chạy trốn được, liền trợn mắt nhìn lại thiếu niên:
- Ta là ai mặc kệ ta, ta không gây hại cho các ngươi là được. Tên đầu heo ngươi mà dám đụng đến một sợi tóc của ta, mẹ ta sẽ san bằng Nhân Tộc các ngươi.
Bộ Lĩnh nhăn trán, thường thì nhưng lúc quan trọng, nó sẽ không để lại một biến số bên cạnh mình, nhưng lần này có vẻ sẽ là ngoại lệ. Bộ Lĩnh rất tin tưởng vào trực giác của bản thân, và “Tiểu Xảo” này thì không tạo cho nó cảm giác bất an nào cả. Thêm nữa, lần tham gia Kỳ Tuyển Chọn này thật sự nguy hiểm, nó cần càng nhiều con bài chưa lật càng tốt. Thiếu niên ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Ta có một điều kiện, nói cho ta biết mục đích thật sự của ngươi. Nếu không xung đột, chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác.
“Tiểu Xảo” lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ về lời đề nghị của Bộ Lĩnh. Thật sự nó thấy hợp tác cũng không có gì xấu, với lại, nó cũng rất thích Tiểu Cơ Nhi. Lần đầu tiên trong đời nó có một người bạn hợp tính mình như vậy.
- Nhưng ta cũng có điều kiện,ta sẽ không nói cho ngươi biết thân phận thật sự của ta, ta vẫn là Tiểu Xảo. Và ngươi không được tiết lộ bất cứ chuyện gì về cuộc trò chuyện hôm nay.
- Thành giao. - Bộ Lĩnh sảng khoái đáp.
- Vậy thành giao. - Tiểu Xảo gật đầu, lập tức thì thầm to nhỏ. Lạc Vũ đang đứng ngoài phong ấn cũng nghe lén được đôi chút. Đôi mắt hắn ánh lên sự kinh ngạc.
“Thật không ngờ, vậy mà lại là tộc đó. Tiểu cô nương này cũng khá giống ta ngày xưa a.”
Ngô Vân cười lạnh:
- Lý Hạo, khiêm tốn chút mới sống lâu được a.
Lý Hạo xòe quạt, che một nửa khuôn mặt, mắt híp lại nhìn chằm chằm Ngô Vân:
- Ngô Vân, sự tự tin bắt nguồn từ thực lực mạnh mẽ, điều này, ngươi không có.
Lạc Phí chống nạnh đứng ra phía trước Ngô Vân, một tay chỉ thẳng vào mặt Lý Hạo:
- Tên bất nam bất nữ kia, định bắt nạt Tiểu Vân Vân à. Ta đánh cho to đầu bây giờ.
Lý Hạo cười rộ lên:
- Ha ha, Ngô Vân ngươi kiếm được vị huynh đệ này ở đâu vậy? Có cần ta ra tay cho hắn biết lễ phép hơn không? Ngô Vân đẩy Lạc Phi ra, nhìn Lý Hạo trầm giọng nói:
- Ta không muốn gây chuyện, ngươi có thể cút.
Thiếu niên Lý Hạo vừa cười vừa rời đi, giọng nói văng vẳng:
- Ngô Vân, người cút còn chưa biết là ai, ngươi cứ chờ đó. Chỉ sợ ngươi không còn mạng mà cút về Ngô Gia thôi. Ha ha ha...
Lạc Phi mặt đỏ bừng gọi với theo:
- Tên bất nam bất nữ, ngươi có giỏi thì quay lại đây.
Tiểu Cơ Nhi kéo góc áo Lạc Phi, nói:
- Người xấu ca ca, tên Lý Hạo đó rất mạnh a.
Đinh Bộ Lĩnh cũng nói:
- Bỏ qua vấn đề tính cách, nếu chỉ bàn về sức mạnh trong chiến đấu, ta công nhận Lý Hạo mạnh hơn Ngô Vân một bậc.
Lạc Phi ngạc nhiên:
- Thật sự mạnh như vậy?
Bộ Lĩnh gật gật đầu:
- Ngô Vân có thuộc tính bẩm sinh rất đặc biệt, là Huyết.
- Huyết?
- Hắn có thể điều khiển máu của bản thân, thông qua một số điều kiện đặc biệt còn có thể điều khiển được máu trong cơ thể kẻ địch, như vậy đã đủ chưa. - Ngô Vân cau có trả lời - Tên vô sỉ, ta khuyên ngươi đừng nên đụng chạm tới hắn.
- Bá đạo như vậy. - Lạc Phi sửng sốt.
Bộ Lĩnh nói:
- Không có gì là hoàn hảo, tuy nghe nói có chút khủng bố, nhưng vẫn có cách để khắc chế. Nếu để ta đấu với tiểu tử này, ta có một ngàn lẻ một cách cho hắn sống không bằng chết. Nhưng Tiểu Vân, đệ phải là người xử lý. Đệ đã từng thua Lý Hạo, đệ phải tự tay tiêu diệt bóng ma của mình, bằng không tu vi sẽ rất khó để tiến bộ.
- Cám ơn huynh, Bộ Lĩnh ca ca. - Ngô Vân đáp.
Ngô Phì Tử cười lạnh nhìn mọi việc diễn ra, hắn chắp tay sau mông rời đi, bất chấp việc tay hắn ngắn quá mà mông lại quá to nên hai tay không chạm được đến nhau, nói mát:
- Ngô Gia thật là ngày càng giảm sút a, thời của ta chưa bao giờ có một tên Lý Gia nào dám lên mặt cả. Các vị, xin mời nghỉ ngơi. Ha ha ha…
Đinh Bộ Lĩnh nhíu mày nhìn theo vị Thành Chủ mập mạp này, không hiểu sao nó luôn có một trực giác không ổn. Thoạt nhìn thì Ngô Phì Tử rất vô hại, thậm chí còn có chút khôi hài, nhưng vẫn có một cái gì đó không đúng. Nó lúc lắc đầu, nói:
- Tiểu Xảo, lại đây, ta có điều muốn nói riêng với muội.
Tiểu Xảo nhớ tới thủ đoaạn của thiếu niên, mặt trắng bệch không dám trả lời. Tiểu Cơ Nhi huých nhẹ cô bé, thì thầm:
- Tiểu Xảo muội muội, cơ hội a. Bộ Lĩnh ca ca anh tuấn tiêu sái, là đối tượng trong mơ của rất nhiều thiếu nữ trong Thiên Loa Thành. Nếu không phải vì tuổi chưa đủ lớn, có khi người ta đạp sập cửa Trần Gia để cầu thân rồi ấy chứ.
Tiểu Xảo muốn khóc: “Tiểu bất điểm bên cạnh mình lại tưởng hắn có tình ý với mình a. Hắn còn đang muốn treo mình lên nướng ăn tươi ấy chứ? Tên đầu heo này ác như thú vậy, không, còn ác hơn thú nhiều.”
****
Địa điểm: một căn phòng trống trải, đóng cửa kín mít.
Đối tượng: hai người, một nam một nữ.
Nam tử tiến lên, nữ tử sợ hãi lùi lại, cô bé nắm chặt góc áo vân vê, mặt cúi gằm xuống đất.
Bộ Lĩnh bật cười:
- Tiểu Xảo muội muội, ta đáng sợ như vậy sao? - Vừa nói nó vừa lấy ra một cái túi nhỏ màu đỏ rất xinh xắn đưa cho Tiểu Xảo - Muội có nhận ra nó không?
- Ngươi không đáng sợ thì ai đáng sợ a. - Cô bé lẩm bẩm, nhận cái túi mở ra, bên trong chỉ có một con búp bê nhỏ bằng vải, một cái lắc tay bạc đã bị xỉn màu. - Rất xinh a, nhưng mà muội không biết mấy thứ này.
Bộ Lĩnh ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm cô bé. Nhìn lâu đến nỗi Tiểu Xảo sợ hãi tay bắt sẵn Ấn Kỹ Nguyên Linh Giới đã từng sử dụng trong trận chiến với Thập Tam Quỷ, định chạy trốn.
- Ta nên gọi ngươi là gì đây, Tiểu Xảo muội muội. - Bộ Lĩnh hỏi.
Cô bé giật thót một cái, miễn cưỡng cười:
- Thì muội là Tiểu Xảo a, huynh cứ gọi muội như vậy là được.
Thiếu niên vẫn đều đều nói:
- Cách 20 dặm về phía đông của Đồ Phu Sơn Trại có một thôn nhỏ tên là Lạc Mã Thôn. Thôn trưởng có hai người con gái, lớn gọi là Tiểu Thanh, nhỏ gọi là Tiểu Xảo. Thôn này vẫn tồn tại cho đến khi không nộp đủ thuế nên bị Đồ Phu càn quét cướp bóc, bắt lấy hai đứa con của thôn trưởng. Vật muội đang cầm trên tay chính là vật bất ly thân của cô bé Tiểu Xảo trước khi bị bắt đi!
Tiểu Xảo sợ hãi, lập tức kết ấn: “Nguyên Linh Giới, Độn. Ơ, sao lại không được, độn độn độn.”
Bộ Lĩnh vẫn ngồi im, mặc kệ “Tiểu Xảo muội muội” đang cố gắng thử chạy trốn. Nó nói:
- Ta đã nhờ Lạc Vũ ca ca bố trí phong ấn. Ngươi không chạy được. Nếu không phải vì ta tìm được thi thể của của Tiểu Xảo bị chôn ngay dưới nơi giam giữ ngươi, nếu không phải vì trên thi thể không hề có vết tích đánh đập, tra tấn, nếu không phải cô bé vì đói và rét mà chết, thì ta sẽ không nói nhiều với ngươi như vậy. Nói, ngươi là ai, tiếp cận chúng ta có mục đích gì?
“Tiểu Xảo” biết không chạy trốn được, liền trợn mắt nhìn lại thiếu niên:
- Ta là ai mặc kệ ta, ta không gây hại cho các ngươi là được. Tên đầu heo ngươi mà dám đụng đến một sợi tóc của ta, mẹ ta sẽ san bằng Nhân Tộc các ngươi.
Bộ Lĩnh nhăn trán, thường thì nhưng lúc quan trọng, nó sẽ không để lại một biến số bên cạnh mình, nhưng lần này có vẻ sẽ là ngoại lệ. Bộ Lĩnh rất tin tưởng vào trực giác của bản thân, và “Tiểu Xảo” này thì không tạo cho nó cảm giác bất an nào cả. Thêm nữa, lần tham gia Kỳ Tuyển Chọn này thật sự nguy hiểm, nó cần càng nhiều con bài chưa lật càng tốt. Thiếu niên ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Ta có một điều kiện, nói cho ta biết mục đích thật sự của ngươi. Nếu không xung đột, chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác.
“Tiểu Xảo” lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ về lời đề nghị của Bộ Lĩnh. Thật sự nó thấy hợp tác cũng không có gì xấu, với lại, nó cũng rất thích Tiểu Cơ Nhi. Lần đầu tiên trong đời nó có một người bạn hợp tính mình như vậy.
- Nhưng ta cũng có điều kiện,ta sẽ không nói cho ngươi biết thân phận thật sự của ta, ta vẫn là Tiểu Xảo. Và ngươi không được tiết lộ bất cứ chuyện gì về cuộc trò chuyện hôm nay.
- Thành giao. - Bộ Lĩnh sảng khoái đáp.
- Vậy thành giao. - Tiểu Xảo gật đầu, lập tức thì thầm to nhỏ. Lạc Vũ đang đứng ngoài phong ấn cũng nghe lén được đôi chút. Đôi mắt hắn ánh lên sự kinh ngạc.
“Thật không ngờ, vậy mà lại là tộc đó. Tiểu cô nương này cũng khá giống ta ngày xưa a.”
Danh sách chương