Thông thường mà nói, luyện chế phi hành pháp khí hết sức không dễ, trong phường thị rất ít bán ra, hơn nữa còn bán rất đắt. Món phi hành pháp khí hình lông chim này mặc dù xem linh lực bất quá chỉ là một món hạ phẩm pháp khí, nhưng nếu nó xuất hiện ở Lưu Vân phường thị, giá của nó còn đắt hơn trung phẩm pháp khí thông thường một chút.
Đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ trừ phi có phi hành pháp khí đặc biệt, nếu không sẽ không có đủ linh lực đề giá ngự những phi hành pháp khí khác.
Kể từ khi có Càn Khôn tiểu đỉnh, linh thạch coi như là dùng mãi không cạn, Triệu Địa cũng từng muốn sắm cho mình một món phi hành pháp khí vui đùa một chút, để hoàn thành giấc mộng phi hành đã nhiều năm. Đáng tiếc nếu không phải là giá cả quá cao không dám ra tay, vậy cũng là căn bản không thấy loại pháp khí này bán ra.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhập môn, đã lập tức được một món phi hành pháp khí vẫn thường mơ tưởng, quả thật là một nỗi vui mừng rất lớn.
Về phần trường bào màu xám kia là trang phục chuyên dụng của đệ tử Luyện Khí kỳ Thái Hư môn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ chính là màu trắng.
Chiếc trường bào mỏng manh này nhìn qua bình thường, trên thực tế là dùng da của yêu thú cấp một Hỏa Quang thú chế thành. Chẳng những vô cùng nhẵn nhụi mềm mại, nước lửa bất xâm, hơn nữa còn có một đặc tính hết sức kỳ diệu: bất kể y phục này bị vấy bẩn tới mức nào, chỉ cần dùng lửa đốt lập tức sẽ trở nên sạch sẽ như lúc ban đầu. Đối với người tu tiên quả thật vô cùng tiện dụng.
Dẫn Triệu Địa cùng ba tên ngoại môn đệ tử khác chính là một vị nam tử mặt vuông không tới ba mươi tuổi, tựa hồ tính tình hơi lãnh đạm, không thích nói chuyện. Bọn bốn người Triệu Địa chỉ biết là y họ Hoàng, gọi một tiếng Hoàng sư huynh.
Bọn bốn người Triệu Địa mới vừa nhập môn, tự nhiên cảm thấy hết thảy sự vật trong môn đều mới lạ vô cùng, khó tránh khỏi sẽ hỏi han một ít, nhưng vị Hoàng sư huynh kia trả lời cực ít. Thông thường đều là ba bốn người Triệu Địa hỏi bảy tám câu, y mới miễn cưỡng trả lời một câu “Đúng vậy”, “Không phải”... lưa thưa vài chữ. Sau khi va đầu vào vách mấy lần, bốn người cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hoàng sư huynh, không hỏi thêm một câu nào nữa.
Cũng may quãng đường này không dài, cả bọn đi chừng nửa canh giờ đã đến một sơn cốc hơi trống trải. Sơn cốc này có chu vi không tới mười dặm, nhưng có hàng trăm ngôi nhà đá có kiến trúc khác nhau, phân tán trong cốc không theo quy luật nào cả, phong cách hoàn toàn khác với những nơi hùng vĩ như Dưỡng Tâm điện, Vấn Thế đường... Xem ra người ở trong sơn cốc này có thân phận không cao trong Thái Hư môn.
Quả nhiên, Hoàng sư huynh lên tiếng nói:
- Nơi này chính là chỗ ở tạm thời dành cho ngoại môn đệ tử vừa mới nhập môn, các đệ hãy tự tìm một gian nhà đá trống nào đó mà ở là được. Ở đây có một ngọc giản, bên trong ghi lại bản đồ cùng một ít quy định của bản môn, phần lớn vấn đề cũng có thể tìm được câu trả lời từ trong đó.
Nói xong, vị Hoàng sư huynh này vứt cho mỗi người một chiếc ngọc giản hình vuông màu xanh, sau đó ngự pháp khí hình lông chim bay đi.
- Hoàng sư huynh, chậm đã...
Một tên đệ tử Luyện Khí kỳ tầng mười hai bên cạnh Triệu Địa còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Hoàng sư huynh cũng không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay ngắt lời y, nháy mắt đã bay đi rất xa.
- A, tính tình vị Hoàng sư huynh này của chúng ta thật đúng là đặc biệt.
Dường như vị đệ tử này cũng không tức giận, cười ha hả nói:
- Tại hạ Tiết Vân Tuyết, xuất thân Thông châu Ngọc Dương hồ Tiết gia, chẳng hay các vị cao tính đại danh? - Tại hạ Triệu Địa. Là tán tu đã lâu, không đề cập tới xuất thân cũng được.
- Tại hạ Mã Cao, cũng là một tên tán tu.
- Tại hạ Đồ Cái.
- Huynh đài họ Đồ, phải chăng là xuất thân từ Đồ gia, một trong tứ đại gia tộc tu tiên Thái Hư môm?
Thanh niên cao gầy tên Mã Cao, nghe thấy đối phương họ Đồ, lập tức lên tiếng hỏi.
- Ha ha, mặc dù tại hạ cũng là họ Đồ, nhưng xuất thân cũng không phải Hắc Thủy hồ Đồ gia đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là một tiểu gia tộc vô danh mà thôi.
Đồ Cái cười đáp, hiển nhiên đối phương không phải là người thứ nhất hỏi y vấn đề này.
Triệu Địa lại rất có hứng thú với tứ đại gia tộc tu tiên Thái Hư môn, định sau này sẽ tìm cơ hội hỏi Mã Cao cho rõ ràng.
Bốn người hàn huyên mấy câu, sau đó mạnh ai nấy tự đi tìm nhà đá.
Triệu Địa tìm một gian nhà đá gần rừng trúc vắng vẻ làm chỗ ở. Hắn phát hiện mặc dù nhà đá này đơn giản, các loại gia cụ trong phòng phần nhiều cũng là dùng đá gia công đơn giản mà thành, nhưng cũng có thêm một cấm chế pháp trận nhỏ. Xem ra đối với bảo vệ riêng tư, tu sĩ các nơi đều hết sức coi trọng. Sau khi Triệu Địa bố trí nhà đá một chút, bèn bắt đầu nghiên cứu ngọc giản màu xanh mà Hoàng sư huynh đưa cho.
Loại ngọc giản này Triệu Địa cũng đã biết qua, do người tu tiên dùng mỹ ngọc ẩn chứa linh khí luyện chế mà thành, chuyên môn dùng để ghi chép tin tức bằng chữ viết hoặc hình ảnh. Lúc sử dụng chỉ cần rót thần thức vào trong là được.
Triệu Địa áp ngọc giản màu xanh lên trán, chậm rãi rót thần thức vào trong ngọc giản. Chỉ trong thoảng chốc, từng chữ to bằng nắm đấm cùng một bản đồ lớn hiện ra trong đầu hắn.
- Không ngờ là bản đồ của toàn Thái Hư môn, hơn nữa đều ghi chú cặn kẽ những địa điểm trọng yếu, đây thật sự là đồ tốt!
Triệu Địa thở dài nói, tin tức trong ngọc giản này cực kỳ phong phú, không chỉ có bản đồ của rất nhiều ngọn núi, hồ bên trong Thái Hư môn, hơn nữa đều có ghi chú cặn kẽ tên mỗi ngọn núi, công dụng, thuộc về vị trưởng lão nào... Mấy nơi cấm địa mà Thái Hư môn quy định cũng được đánh dấu phạm vi hết sức rõ ràng.
Xem ra vị Hoàng sư huynh này là một người có lòng dạ cực kỳ tốt, mặc dù không nói chuyện nhiều lắm, nhưng lại hết sức nhiệt tình. Luyện chế ngọc giản như vậy chí ít cũng phải tốn của y hơn mười ngày.
Sau khi Triệu Địa cảm tạ vị Hoàng sư huynh kia trong lòng một phen, không nhịn được lấy pháp khí hình lông chim màu sắc rực rỡ kia ra, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía cẩn thận. Màu sắc hoa mỹ, linh quang mờ mờ, dường như cũng không có điểm gì là đặc sắc. Bất quá ở đuôi lông chim có khắc mấy chữ nhỏ như hạt gạo: Phi Vũ, Thái Hư môn.
- Xem ra cái này gọi là Phi Vũ pháp khí, không bằng ta đi thử một chút xem sao.
Tuy rằng đã sống hơn bốn mươi năm qua hai thế giới, nhưng Triệu Địa vẫn còn chút tính trẻ con. Đột nhiên có một bảo bối như vậy lọt vào tay, khó tránh khỏi có ý muốn thử một lần.
Triệu Địa đi ra nhà đá, xuyên qua rừng trúc, đi tới một mảnh sườn núi trống trải. Sườn núi này không rộng lắm, nhưng là địa phương tốt để luyện tập sử dụng Phi Vũ pháp khí phi hành.
Triệu Địa ném Phi Vũ trước mặt, hai tay bấm pháp quyết, chậm rãi rót từng đạo linh lực vào trong đó. Phi Vũ bành trướng càng ngày càng lớn, một lát sau đã biến thành một chiếc lông chim cực lớn dài hai ba thước, rộng chừng một thước.
Triệu Địa thận trọng đạp lên trên đó, sau khi đứng vững bèn dùng thần thức chậm rãi khống chế Phi Vũ từ từ lên cao, hạ xuống. Tập luyện như vậy chừng mười lần, hắn mới bắt đầu thử khống chế Phi Vũ chậm rãi phi hành ở độ cao bốn năm thước.
Cảm giác phi hành giữa không trung này có hơi giống như lần đầu tiên hắn chơi trượt ván trên Địa Cầu, chỉ cần tăng tốc giảm tốc để khống chế thân thể cân bằng là ổn.
Sau khi luyện tập hơn một canh giờ, rốt cục Triệu Địa đã dám đạp Phi Vũ pháp khí phi hành giữa không trung cao mấy trăm thước. Mặc dù tốc độ phi hành của Phi Vũ này cũng không phải là quá nhanh, tối đa cũng chỉ mười mấy thước một giây, nhưng quả thật đã chân chính là ngự khí phi hành tự do trên không.
Triệu Địa nhất thời cao hứng, đạp Phi Vũ phi hành vòng quanh bên trong Khuông Lư Sơn mạch, bay qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.
Dọc trên đường đi hắn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ Thái Hư môn cũng đạp pháp khí phi hành giống như mình, bay qua lại không ngừng giữa các ngọn núi. Có tu sĩ Luyện Khí kỳ mặc trường bào màu xám, cũng có tiền bối Trúc Cơ kỳ mặc áo trắng.
Đột nhiên chạm mặt một vị tu sĩ Luyện Khí kỳ vừa bay tới, Triệu Địa bất quá chỉ thờ ơ liếc một cái, lại ngây ngẩn cả người.
Mà hiển nhiên đối phương cũng lập tức nhận ra hắn, một tiếng thét kinh ngạc vang lên: - Ngũ Căn ca!
Đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ trừ phi có phi hành pháp khí đặc biệt, nếu không sẽ không có đủ linh lực đề giá ngự những phi hành pháp khí khác.
Kể từ khi có Càn Khôn tiểu đỉnh, linh thạch coi như là dùng mãi không cạn, Triệu Địa cũng từng muốn sắm cho mình một món phi hành pháp khí vui đùa một chút, để hoàn thành giấc mộng phi hành đã nhiều năm. Đáng tiếc nếu không phải là giá cả quá cao không dám ra tay, vậy cũng là căn bản không thấy loại pháp khí này bán ra.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhập môn, đã lập tức được một món phi hành pháp khí vẫn thường mơ tưởng, quả thật là một nỗi vui mừng rất lớn.
Về phần trường bào màu xám kia là trang phục chuyên dụng của đệ tử Luyện Khí kỳ Thái Hư môn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ chính là màu trắng.
Chiếc trường bào mỏng manh này nhìn qua bình thường, trên thực tế là dùng da của yêu thú cấp một Hỏa Quang thú chế thành. Chẳng những vô cùng nhẵn nhụi mềm mại, nước lửa bất xâm, hơn nữa còn có một đặc tính hết sức kỳ diệu: bất kể y phục này bị vấy bẩn tới mức nào, chỉ cần dùng lửa đốt lập tức sẽ trở nên sạch sẽ như lúc ban đầu. Đối với người tu tiên quả thật vô cùng tiện dụng.
Dẫn Triệu Địa cùng ba tên ngoại môn đệ tử khác chính là một vị nam tử mặt vuông không tới ba mươi tuổi, tựa hồ tính tình hơi lãnh đạm, không thích nói chuyện. Bọn bốn người Triệu Địa chỉ biết là y họ Hoàng, gọi một tiếng Hoàng sư huynh.
Bọn bốn người Triệu Địa mới vừa nhập môn, tự nhiên cảm thấy hết thảy sự vật trong môn đều mới lạ vô cùng, khó tránh khỏi sẽ hỏi han một ít, nhưng vị Hoàng sư huynh kia trả lời cực ít. Thông thường đều là ba bốn người Triệu Địa hỏi bảy tám câu, y mới miễn cưỡng trả lời một câu “Đúng vậy”, “Không phải”... lưa thưa vài chữ. Sau khi va đầu vào vách mấy lần, bốn người cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hoàng sư huynh, không hỏi thêm một câu nào nữa.
Cũng may quãng đường này không dài, cả bọn đi chừng nửa canh giờ đã đến một sơn cốc hơi trống trải. Sơn cốc này có chu vi không tới mười dặm, nhưng có hàng trăm ngôi nhà đá có kiến trúc khác nhau, phân tán trong cốc không theo quy luật nào cả, phong cách hoàn toàn khác với những nơi hùng vĩ như Dưỡng Tâm điện, Vấn Thế đường... Xem ra người ở trong sơn cốc này có thân phận không cao trong Thái Hư môn.
Quả nhiên, Hoàng sư huynh lên tiếng nói:
- Nơi này chính là chỗ ở tạm thời dành cho ngoại môn đệ tử vừa mới nhập môn, các đệ hãy tự tìm một gian nhà đá trống nào đó mà ở là được. Ở đây có một ngọc giản, bên trong ghi lại bản đồ cùng một ít quy định của bản môn, phần lớn vấn đề cũng có thể tìm được câu trả lời từ trong đó.
Nói xong, vị Hoàng sư huynh này vứt cho mỗi người một chiếc ngọc giản hình vuông màu xanh, sau đó ngự pháp khí hình lông chim bay đi.
- Hoàng sư huynh, chậm đã...
Một tên đệ tử Luyện Khí kỳ tầng mười hai bên cạnh Triệu Địa còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Hoàng sư huynh cũng không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay ngắt lời y, nháy mắt đã bay đi rất xa.
- A, tính tình vị Hoàng sư huynh này của chúng ta thật đúng là đặc biệt.
Dường như vị đệ tử này cũng không tức giận, cười ha hả nói:
- Tại hạ Tiết Vân Tuyết, xuất thân Thông châu Ngọc Dương hồ Tiết gia, chẳng hay các vị cao tính đại danh? - Tại hạ Triệu Địa. Là tán tu đã lâu, không đề cập tới xuất thân cũng được.
- Tại hạ Mã Cao, cũng là một tên tán tu.
- Tại hạ Đồ Cái.
- Huynh đài họ Đồ, phải chăng là xuất thân từ Đồ gia, một trong tứ đại gia tộc tu tiên Thái Hư môm?
Thanh niên cao gầy tên Mã Cao, nghe thấy đối phương họ Đồ, lập tức lên tiếng hỏi.
- Ha ha, mặc dù tại hạ cũng là họ Đồ, nhưng xuất thân cũng không phải Hắc Thủy hồ Đồ gia đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là một tiểu gia tộc vô danh mà thôi.
Đồ Cái cười đáp, hiển nhiên đối phương không phải là người thứ nhất hỏi y vấn đề này.
Triệu Địa lại rất có hứng thú với tứ đại gia tộc tu tiên Thái Hư môn, định sau này sẽ tìm cơ hội hỏi Mã Cao cho rõ ràng.
Bốn người hàn huyên mấy câu, sau đó mạnh ai nấy tự đi tìm nhà đá.
Triệu Địa tìm một gian nhà đá gần rừng trúc vắng vẻ làm chỗ ở. Hắn phát hiện mặc dù nhà đá này đơn giản, các loại gia cụ trong phòng phần nhiều cũng là dùng đá gia công đơn giản mà thành, nhưng cũng có thêm một cấm chế pháp trận nhỏ. Xem ra đối với bảo vệ riêng tư, tu sĩ các nơi đều hết sức coi trọng. Sau khi Triệu Địa bố trí nhà đá một chút, bèn bắt đầu nghiên cứu ngọc giản màu xanh mà Hoàng sư huynh đưa cho.
Loại ngọc giản này Triệu Địa cũng đã biết qua, do người tu tiên dùng mỹ ngọc ẩn chứa linh khí luyện chế mà thành, chuyên môn dùng để ghi chép tin tức bằng chữ viết hoặc hình ảnh. Lúc sử dụng chỉ cần rót thần thức vào trong là được.
Triệu Địa áp ngọc giản màu xanh lên trán, chậm rãi rót thần thức vào trong ngọc giản. Chỉ trong thoảng chốc, từng chữ to bằng nắm đấm cùng một bản đồ lớn hiện ra trong đầu hắn.
- Không ngờ là bản đồ của toàn Thái Hư môn, hơn nữa đều ghi chú cặn kẽ những địa điểm trọng yếu, đây thật sự là đồ tốt!
Triệu Địa thở dài nói, tin tức trong ngọc giản này cực kỳ phong phú, không chỉ có bản đồ của rất nhiều ngọn núi, hồ bên trong Thái Hư môn, hơn nữa đều có ghi chú cặn kẽ tên mỗi ngọn núi, công dụng, thuộc về vị trưởng lão nào... Mấy nơi cấm địa mà Thái Hư môn quy định cũng được đánh dấu phạm vi hết sức rõ ràng.
Xem ra vị Hoàng sư huynh này là một người có lòng dạ cực kỳ tốt, mặc dù không nói chuyện nhiều lắm, nhưng lại hết sức nhiệt tình. Luyện chế ngọc giản như vậy chí ít cũng phải tốn của y hơn mười ngày.
Sau khi Triệu Địa cảm tạ vị Hoàng sư huynh kia trong lòng một phen, không nhịn được lấy pháp khí hình lông chim màu sắc rực rỡ kia ra, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía cẩn thận. Màu sắc hoa mỹ, linh quang mờ mờ, dường như cũng không có điểm gì là đặc sắc. Bất quá ở đuôi lông chim có khắc mấy chữ nhỏ như hạt gạo: Phi Vũ, Thái Hư môn.
- Xem ra cái này gọi là Phi Vũ pháp khí, không bằng ta đi thử một chút xem sao.
Tuy rằng đã sống hơn bốn mươi năm qua hai thế giới, nhưng Triệu Địa vẫn còn chút tính trẻ con. Đột nhiên có một bảo bối như vậy lọt vào tay, khó tránh khỏi có ý muốn thử một lần.
Triệu Địa đi ra nhà đá, xuyên qua rừng trúc, đi tới một mảnh sườn núi trống trải. Sườn núi này không rộng lắm, nhưng là địa phương tốt để luyện tập sử dụng Phi Vũ pháp khí phi hành.
Triệu Địa ném Phi Vũ trước mặt, hai tay bấm pháp quyết, chậm rãi rót từng đạo linh lực vào trong đó. Phi Vũ bành trướng càng ngày càng lớn, một lát sau đã biến thành một chiếc lông chim cực lớn dài hai ba thước, rộng chừng một thước.
Triệu Địa thận trọng đạp lên trên đó, sau khi đứng vững bèn dùng thần thức chậm rãi khống chế Phi Vũ từ từ lên cao, hạ xuống. Tập luyện như vậy chừng mười lần, hắn mới bắt đầu thử khống chế Phi Vũ chậm rãi phi hành ở độ cao bốn năm thước.
Cảm giác phi hành giữa không trung này có hơi giống như lần đầu tiên hắn chơi trượt ván trên Địa Cầu, chỉ cần tăng tốc giảm tốc để khống chế thân thể cân bằng là ổn.
Sau khi luyện tập hơn một canh giờ, rốt cục Triệu Địa đã dám đạp Phi Vũ pháp khí phi hành giữa không trung cao mấy trăm thước. Mặc dù tốc độ phi hành của Phi Vũ này cũng không phải là quá nhanh, tối đa cũng chỉ mười mấy thước một giây, nhưng quả thật đã chân chính là ngự khí phi hành tự do trên không.
Triệu Địa nhất thời cao hứng, đạp Phi Vũ phi hành vòng quanh bên trong Khuông Lư Sơn mạch, bay qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.
Dọc trên đường đi hắn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ Thái Hư môn cũng đạp pháp khí phi hành giống như mình, bay qua lại không ngừng giữa các ngọn núi. Có tu sĩ Luyện Khí kỳ mặc trường bào màu xám, cũng có tiền bối Trúc Cơ kỳ mặc áo trắng.
Đột nhiên chạm mặt một vị tu sĩ Luyện Khí kỳ vừa bay tới, Triệu Địa bất quá chỉ thờ ơ liếc một cái, lại ngây ngẩn cả người.
Mà hiển nhiên đối phương cũng lập tức nhận ra hắn, một tiếng thét kinh ngạc vang lên: - Ngũ Căn ca!
Danh sách chương