Giản Hinh Nhi chú ý tới cử chỉ của Triệu Địa, bèn lên tiếng giải thích:

- Đây là linh hương do Mã sư bá đặc biệt lấy từ Ô Lân quốc về, gọi là Tỉnh Thần hương. Nghe nói hương này có tác dụng giúp ích cho thần thức tu sĩ, nếu thường xuyên dùng hương này có thể gia tăng thần thức tu sĩ.

Đã tiến vào Tri Sự quan, tự nhiên nàng không dám gọi Mã lão đầu nữa.

- Ha ha, Giản sư điệt nói không sai. Loại hương này chỉ có ở Thái Hư môn mà thôi, hai vị sư điệt có muốn mua về thử một chút không? Một giọng nam sang sảng từ sau tấm bình phong truyền ra, đồng thời một lão nhân đầu trọc chừng năm sáu chục tuổi cũng bước ra. Lão nhân để một bộ râu dài chừng ba tấc nửa trắng nửa đen, đôi mắt tam giác ti hí lại hết sức hữu thần, cho người ta một ấn tượng là một lão đạo lão luyện.

Triệu Địa quan sát dao động linh lực của đối phương, thật là mạnh mẽ, khiến cho hắn căn bản nhìn không thấu tu vi cụ thể, chỉ có thể đoán được nhất định là Trúc Cơ sơ kỳ trở lên. Triệu Địa biết đây là kết quả tu vi hai bên chênh lệch quá xa.

Không cần đoán nhiều, người này hẳn là Mã lão đầu theo lời Giản Hinh Nhi.

- Vãn bối Triệu Địa, bái kiến Mã sư bá.

- Hinh Nhi ra mắt Mã sư bá.

Hai người thấy lão nhân lộ diện, vội vàng thi lễ.

Lão nhân vung tay lên, ý bảo hai người không cần đa lễ. Sau đó lão đối mặt với Triệu Địa, hắng giọng nói:

- Giản sư điệt mới vừa rồi truyền âm nói, ngươi là đệ tử mới tới muốn nhận một phần việc, có đúng không?

- Đúng vậy, kính xin sư bá chỉ điểm cho đôi chút.


Triệu Địa liền vội vàng nói.

Lão nhân cau mày, sắc mặt trầm xuống, ra vẻ chánh khí lẫm lẫm nói:

- Tạp Vụ phân cho ngoại môn đệ tử là do tông môn căn cứ vào tư chất và sở trường của từng người mà phân chia. Sư điệt chỉ cần chờ một tháng, sẽ có việc phân xuống cho ngươi. Không cần đặc biệt tới đây một chuyến, nếu như ai cũng tới đây tranh thủ như vậy, chẳng phải là sẽ gây ra rối loạn hay sao?

Triệu Địa nghe vậy sửng sốt, nhìn sang Giản Hinh Nhi, thấy nàng đưa mắt ra hiệu cho mình, bèn lấy trong ngực áo ra một khối linh thạch màu xanh biếc đặt lên bàn, sau đó khom người nói:


- Sư bá nói rất đúng, chẳng qua là sư điệt tư chất ngu độn, sợ tông môn phân phối xuống công việc không gánh vác nổi, sẽ làm hỏng chuyện. Cho nên muốn xin sư bá chỉ điểm, để cầu có thể nhận được một việc thích hợp với mình...

Lão nhân kia cùng Giản Hinh Nhi thấy Triệu Địa móc ra một khối trung phẩm linh thạch, cả hai đều sửng sốt.

Giản Hinh Nhi nghĩ thầm: “Vị Ngũ Căn ca này cũng quá hào phóng rồi, tùy tiện cho mười mấy khối hạ phẩm linh thạch là được, không ngờ rằng dùng tới trung phẩm linh thạch.”

Lão nhân kia hết sức vui mừng, chẳng những sắc mặt trở nên hòa hoãn rất nhiều, hơn nữa giọng nói cũng cao lên một chút:

- Sư điệt nói cũng có đạo lý, phân phối công việc cũng nhất định phải phù hợp với đặc điểm của mỗi người, mới có thể làm tốt sự vụ của tông môn. Chẳng hay sư điệt có hứng thú với công việc nào?

Triệu Địa đã sớm nghĩ xong, chỉ chờ lão nhân nói những lời này, hắn liền vội vàng nói:

- Sư điệt muốn một phần việc không phải tốn hao quá nhiều thời gian, lại có một tĩnh thất riêng mình tu luyện. Sư điệt tư chất quá kém, chỉ có thể dựa vào chăm chỉ ngồi tĩnh tọa khổ tu thật nhiều mới có thể miễn cưỡng tăng tiến tu vi. Theo ý sư điệt tốt nhất là có thể đi vào phòng luyện đan, hiệp trợ luyện đan, cũng có thể học tập đạo luyện đan một phen, chẳng hay tông môn có công việc như vậy chăng?

- Vào phòng luyện đan ư? Ừm, chuyện này là làm khó lão phu. Phải biết toàn bộ Thái Hư môn cũng chỉ có một phòng luyện đan chuyên môn, chủ yếu đều là mấy vị trưởng lão trong môn sử dụng. Nhân thủ nơi đó toàn là tâm phúc của các vị trưởng lão, căn bản không có việc thích hợp cho sư điệt.

Lão nhân nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu hồi đáp. Sau khi lão liếc nhìn qua linh thạch trên bàn lại nói:

- Bất quá nếu sư điệt cần tĩnh thất độc lập để tu luyện, có một việc phù hợp với điều kiện này. Không biết sư điệt có nghiên cứu đạo luyện khí hay không?

- Luyện khí ư?

Triệu Địa sửng sốt.

- Không sai, trong môn đang thiếu mấy tên đệ tử luyện khí. Nếu sư điệt tham gia vào đó, chẳng những có cơ hội được một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ chuyên về luyện khí của bản môn chỉ điểm cho đạo luyện khí, hơn nữa mỗi người còn được cấp cho một phòng luyện khí độc lập. Chỉ cần sư điệt hoàn thành nhiệm vụ luyện khí đúng thời gian, thời gian còn lại có thể tự do ngồi trong phòng luyện khí tĩnh tọa tu luyện.

Lão nhân cảm thấy dường như Triệu Địa có hứng thú, liền nhất nhất giải thích cặn kẽ.

- Phòng luyện khí lại có kèm theo cấm chế pháp trận ư? Sư điệt tâm tính không yên, sợ nhất lúc tu luyện có người quấy rầy.

Triệu Địa lại hỏi. Hắn quan tâm nhất chính là điểm này, lúc hắn tu luyện thường dùng đến thượng phầm linh thạch, nếu là pháp trận đơn giản như ở nhà đá của Tân Nhân cốc, nói không chừng có một vị cao cấp tu sĩ nào đi ngang qua sẽ phát hiện ra trong nhà có thượng phẩm linh thạch toát ra linh khí cực lớn, đến lúc đó chắc chắn hắn không tránh được bị tra hỏi một phen.

- Ha ha, điểm này sư điệt không cần lo âu, cấm chế pháp trận ở phòng luyện khí là do bản môn đặc biệt thiết lập. Luyện khí luyện đan đều cần rất nhiều thời gian, trong quá trình này cũng sợ xuất hiện bất ngờ. Vì vậy, sau khi phòng luyện khí đóng đại môn lại, đồng nghĩa với đoạn tuyệt liên lạc với bên ngoài. Chỉ có vài trưởng lão Kết Đan kỳ liên thủ lại mới có thể xông vào từ bên ngoài.

Lão nhân vuốt vuốt râu, mỉm cười nói.

Triệu Địa nghe cấm chế phòng luyện khí lại lợi hại như thế, ngay cả tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có thể ngăn ngoài cửa, trong lòng đại động, lúc này liền có chủ ý. Hắn bèn nói với lão nhân:

- Đã là như vậy, sư điệt muốn một phần việc của luyện khí đệ tử, không biết sư bá có thể an bài một chuyến hay không?

- Chuyện này rất dễ, sau khi sư điệt trở về hãy nghiên cứu một ít điển tịch liên quan đến luyện khí, trong vòng một tháng, sẽ nhận được an bài thỏa đáng.


Lão nhân thấy dễ dàng thỏa mãn yêu cầu của đối phương, cũng kiếm được một khối trung phẩm Mộc linh thạch, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.

- Đa tạ sư bá, hiện tại chúng ta phải rời đi. Tôn sư bá bảo Hinh Nhi thay mặt vấn an sư bá.

Giản Hinh Nhi thấy chuyện đã xong, liền chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Mùi hương nơi này quả thật có công hiệu làm cho tinh thần sảng khoái, nhưng ngửi trong thời gian dài ngược lại có cảm giác hôn hôn trầm trầm, nàng cũng không muốn ở đây lâu.

- Hừ, Tôn lão đầu làm sao nhớ tới chuyện vấn an ta, hẳn là chủ ý của ngươi thôi!

Lão nhân chỉ lo nghịch ngợm khối linh thạch xanh biếc trong tay, không ngẩng đầu lên trả lời.

Giản Hinh Nhi cười xấu hổ, sau khi cùng Triệu Địa thi lễ bèn sóng vai rời khỏi Tri Sự quan.

Giản Hinh Nhi nói:

- Ngũ Căn ca, Bạch Lộc phong ở phía Nam chính là nơi bổn môn đặc biệt cất giữ điển tịch: Bạch Lộc các. Ngũ Căn ca có thể đi tới đó mượn xem một ít điển tịch, chỉ cần dùng lệnh bài màu đen trong môn phát cho là có thể tiến vào. Muội phải về giúp Tôn sư bá trông coi vườn thuốc, nếu bị họ Bạch kia tố cáo, hẳn phải bị Tôn sư bá trách phạt.

- A, Hinh Nhi, muội có biết bên trong Thái Hư môn có nơi nào bán đan dược hay không? Ta để dành được một ít linh thạch, muốn đổi thành đan dược có ích cho tu vi, không biết có thể đổi được ở nơi nào?

Triệu Địa hỏi, đan dược trong tay hắn không còn lại mấy.

- Thì ra Ngũ Căn ca quả thật là tài sản không ít. Cứ cách mỗi nửa năm, các đệ tử trong môn sẽ chọn một nơi tiến hành trao đổi vật phẩm ở quy mô nhỏ. Lần trao đổi trước mới qua không lâu, Ngũ Căn ca kiên nhẫn đợi thêm một thời gian nữa, đến lúc đó muội sẽ rũ huynh cùng đi.

Giảm Hinh Nhi cười nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện