Mặc dù tiếng hừ của Trầm Mặc không lớn, nhưng truyền vào tai đám đệ tử Thái Hư môn giống như sét đánh bên tai. Xem ra có mang theo một tia linh lực, dùng công pháp đặc thù mà phát ra tiếng quát này.
Những ánh mắt đang tập trung vào dung mạo xinh đẹp như hoa của đám nữ tu sĩ Lãm Nguyệt tông lập tức tập trung vào gương mặt sẹo kia, tương phản quá lớn khiến cho những đệ tử Thái Hư môn có cảm giác như vừa tỉnh cơn mộng đẹp.
Trầm Mặc nghiêm mặt nói:
- Các ngươi nghe cho rõ đây, mấy trăm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ có mặt tại đây vào một ngày sau, đều sẽ trở thành sinh tử đại địch của các ngươi! Nếu gặp nhau trong Hàng Long cốc, không phải là y chết, chính là ngươi vong!
- Nếu như các ngươi không ngăn được Mị công của đối phương, tâm mềm tay nhũn, chưa đánh đã thua trước ba phần tinh thần, nhất định sẽ chết trong tay các nàng. Muốn còn sống đi ra, vậy phải gạt bỏ hết những ý nghĩ xấu xa trong đầu!
Ngừng lại một chút, tu sĩ mặt sẹo lại tiếp tục nói:
- Các ngươi phải nhớ, một khi vào trong cốc đó chính là lúc cường giả là vua. Gặp kẻ có thực lực mạnh hơn ngươi, vậy phải né tránh thật xa, gặp phải kẻ thực lực không bằng mình, sẽ phải sát phạt quyết đoán!
- Những kẻ giả nhân giả nghĩa ngụy quân tử, trong cốc này căn bản không làm được chuyện gì. Thật ra không chỉ trong Hàng Long cốc này, ở bất kỳ địa phương nào trên Tu Tiên Giới, vĩnh viễn đều là cường giả là vua. Tu sĩ có thực lực hùng mạnh gặp phải tu sĩ có tu vi thấp hơn, chỉ cần không hợp ý một chút lập tức xuất thủ giết chết, chuyện như vậy xảy ra nhiều vô kể.
- Nếu hợp tác với người có thực lực hơn xa mình, vọng tưởng dựa dẫm vào đối phương, chính là giao tính mạng của mình cho đối phương xử trí, là hành động ngu xuẩn nhất. Nắm chắc số phận của mình trong tay mình, đó mới chân chính là đạo tu tiên! Đạo lý này, chỉ cần các ngươi có thể sống sót ra khỏi Hàng Long cốc, tự nhiên sẽ càng hiểu rõ hơn!
Sau khi tới sa mạc hai ngày, chuyện mà Triệu Địa vô cùng vất vả suy nghĩ rốt cục cũng đã có manh mối.
Trước đây hắn vẫn một mực lấy làm kỳ, nơi đây nhìn qua là sa mạc vô cùng vô tận, vì sao lại có liên hệ tới Hàng Long cốc trong truyền thuyết có kỳ sơn dị thủy, thiên tài địa bảo và các loại yêu thú.
Mà tu sĩ họ Trần kia chỉ lạnh nhạt lệnh cho bọn họ ngồi xuống đất, sau đó một mình đi ra ngoài hai ba trăm trượng, cũng ngồi xuống tĩnh tọa.
Mặc dù trong lòng có muôn vàn nghi hoặc, nhưng Triệu Địa cũng không hỏi nhiều. Dù sao thời gian vào cốc cũng sắp sửa đến, đến lúc ấy dĩ nhiên là sẽ rõ.
Các tu sĩ bảy đại phái cứ như vậy lặng lẽ không tiếng động tĩnh tọa suốt đêm. Biên độ nhiệt trong sa mạc cực lớn, ban ngày nắng chói chang, xuống rất thấp, lạnh thấu xương. Nhưng đối với người tu tiên có linh khí hộ thể, những thứ này chẳng đáng là gì.
Trưa hôm sau, mặt trời ở vào thời điểm mãnh liệt nhất trong năm, tu sĩ họ Trần đang tĩnh tọa cách đó không xa chợt đứng dậy, hờ hững nói một câu:
- Tới lúc rồi!
Y lật tay lại, trong lòng bàn tay đã có thêm một miếng ngọc hình tròn to chừng bảy tám tấc, màu đỏ trong suốt.
Ngay sau đó, trong sáu đại phái mỗi phải có một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng dậy, trong tay cũng cầm một miếng ngọc hình tròn giống như đúc miếng ngọc của tu sĩ họ Trần kia, bất quá là màu sắc khác nhau.
Bảy người nhìn nhau, sau đó đồng thời phóng xuất pháp khí miếng ngọc trong tay, đánh từng đạo pháp quyết vào miếng ngọc.
Trên bảy miếng ngọc hình tròn này nhất thời phóng xuất bảy cột sáng to bằng nắm tay có màu sắc khác nhau. Bảy cột sáng hội tụ lại trên bầu trời sa mạc cao chừng vài chục trượng thành một luồng sáng trắng, sáng chói tới nỗi khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, giống như một mặt trời thứ hai.
Một lúc sau, luồng sáng này rơi vào trong sa mạc, biến mất không thấy.
Triệu Địa còn đang cảm thấy ngạc nhiên, dưới chân chợt truyền tới chấn động kịch liệt, mặt đất phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đang lắc lư mãnh liệt. Sau đó Triệu Địa chợt nhìn thấy một cái đài bằng ngọc thạch to vài chục trượng từ dưới sa mạc dâng lên.
Truyền tống pháp trận! Sau khi đài bằng ngọc thạch này hoàn toàn nổi lên mặt cát Triệu Địa nhìn qua đã biết lai lịch của nó.
Truyền tống trận này có bảy góc bảy cạnh vô cùng đặc biệt, mỗi một góc đều có tượng một con yêu thú bằng ngọc đứng sừng sững có hình dáng giống như Kỳ Lân trong truyền thuyết. Bảy con Ngọc Kỳ Lân này có màu sắc hình dáng khác nhau, nhưng đều há to miệng, thần sắc lộ vẻ linh hoạt.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bảy đại phái bao gồm cả tu sĩ họ Trần kia nhất nhất gắn miếng ngọc hình tròn trong tay vào vị trí sừng của bảy con Ngọc Kỳ Lân. Đồng thời bọn họ móc ra một khối trung phẩm linh thạch có màu sắc khác nhau, cho vào trong miệng Ngọc Kỳ Lân.
Truyền tống trận lập tức toát ra hào quang bảy sắc vô cùng rực rỡ, tạo thành một màn hào quang bao trùm cả truyền tống trận.
- Mười người một tổ, mau lên!
Tu sĩ họ Trần ra lệnh ngắn gọn cho các đệ tử Thái Hư môn. Các đệ tử Luyện Khí kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng bên cạnh lập tức có mười người từ trong đội ngũ đi ra, bước lên truyền tống trận. Màn hào quang rực rỡ chớp động một hồi, mười người này liền biến mất không thấy.
Sau đó mười người khác lập tức bước lên truyền tống trận.
Sau khi tất cả đệ tử Thái Hư môn đã truyền tống, những đệ tử sáu phái còn lại cũng nhất nhất leo lên truyền tống trận.
Chỉ sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, tất cả đệ tử Luyện Khí kỳ đã thông qua truyền tống trận tiến vào trong Hàng Long cốc. Trong sa mạc ngoại trừ truyền tống trận lấp lóe hào quang bảy sắc, cũng chỉ còn lại chừng hai mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
- Tùng Chân đạo hữu, chúng ta còn phải ở chỗ này chờ thêm một tháng, không bằng chúng ta đánh cuộc với nhau? Vị hòa thượng mập mạp Định Nguyên mặt mày hớn hở, nói với một lão nhân ăn mặc như đạo sĩ, hai mắt khép hờ.
Lão nhân cũng không mở hai mắt ra, lạnh nhạt trả lời:
- Đánh cuộc cái gì, hay là đánh cuộc phái nào có được nhân số còn sống đi ra nhiều hơn?
Lần này Tịnh Minh tông các ngươi phái ra hơn bốn mươi tên đệ tử, nhiều hơn bảy tám người so với Ngọc Thanh môn chúng ta, làm sao so được?
- Đạo hữu nói cũng có lý, hay là như vầy đi, Tịnh Minh tông chúng ta bỏ ra hai người, đánh cuộc một trận có được chăng?
Hòa thượng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói.
Đạo sĩ khẽ mở mắt ra, đánh giá hòa thượng mấy lần, sau đó mới nói:
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, nói thử ta nghe, lần này ngươi lấy cái gì làm tiền đặt cược?
- Trong tay bần tăng có một viên yêu đan Thị Hòa Hồ, là yêu đan của yêu thú cấp ba, muốn đánh cuộc cùng Phù Bảo Ngọc Thanh Trúc trong tay đạo hữu một phen.
- Dám dòm ngó Phù Bảo Ngọc Thanh Trúc của bần đạo, không ngờ rằng chịu lấy ra yêu đan yêu thú cấp ba làm tiền đặt cược, xem ra Định Nguyên đạo hữu đã nắm chắc phần thắng rồi...
- Thiên Du tông Vạn thí chủ, có muốn tham gia đánh cuộc cùng hai người chúng ta không? Bần tăng nghe nói thí chủ cũng rất mê đánh cuộc!
- Ha ha, không đâu, tại hạ không có lòng tin quá nhiều vào đệ tử bản môn.
Tu sĩ họ Vạn ở Thiên Du tông cười nói.
- Làm sao biết được, bần tăng cũng cảm thấy đệ tử quý tông phái ra lần này có vẻ hùng mạnh hơn những lần trước!
Triệu Địa chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt một trận, đã biến mất trong truyền tống trận.
Mùi lá cây rữa nát, bùn đất nhão trơn trợt, một tia sáng le lói trong rừng rậm, nhiều gốc đại thụ mấy người ôm không xuể, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng chim hót, côn trùng kêu... Những thứ này chính là một loạt cảm giác mà Triệu Địa cảm thấy sau khi truyền tống.
Thần thức lưu chuyển trong người một vòng. Triệu Địa cảm thấy tỉnh táo không ít. Căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh, hắn phán đoán mình đang ở trong một cánh rừng rậm.
“Mình cũng tương đối may mắn!” Triệu Địa tự nhủ trong lòng.
Những ánh mắt đang tập trung vào dung mạo xinh đẹp như hoa của đám nữ tu sĩ Lãm Nguyệt tông lập tức tập trung vào gương mặt sẹo kia, tương phản quá lớn khiến cho những đệ tử Thái Hư môn có cảm giác như vừa tỉnh cơn mộng đẹp.
Trầm Mặc nghiêm mặt nói:
- Các ngươi nghe cho rõ đây, mấy trăm tên tu sĩ Luyện Khí kỳ có mặt tại đây vào một ngày sau, đều sẽ trở thành sinh tử đại địch của các ngươi! Nếu gặp nhau trong Hàng Long cốc, không phải là y chết, chính là ngươi vong!
- Nếu như các ngươi không ngăn được Mị công của đối phương, tâm mềm tay nhũn, chưa đánh đã thua trước ba phần tinh thần, nhất định sẽ chết trong tay các nàng. Muốn còn sống đi ra, vậy phải gạt bỏ hết những ý nghĩ xấu xa trong đầu!
Ngừng lại một chút, tu sĩ mặt sẹo lại tiếp tục nói:
- Các ngươi phải nhớ, một khi vào trong cốc đó chính là lúc cường giả là vua. Gặp kẻ có thực lực mạnh hơn ngươi, vậy phải né tránh thật xa, gặp phải kẻ thực lực không bằng mình, sẽ phải sát phạt quyết đoán!
- Những kẻ giả nhân giả nghĩa ngụy quân tử, trong cốc này căn bản không làm được chuyện gì. Thật ra không chỉ trong Hàng Long cốc này, ở bất kỳ địa phương nào trên Tu Tiên Giới, vĩnh viễn đều là cường giả là vua. Tu sĩ có thực lực hùng mạnh gặp phải tu sĩ có tu vi thấp hơn, chỉ cần không hợp ý một chút lập tức xuất thủ giết chết, chuyện như vậy xảy ra nhiều vô kể.
- Nếu hợp tác với người có thực lực hơn xa mình, vọng tưởng dựa dẫm vào đối phương, chính là giao tính mạng của mình cho đối phương xử trí, là hành động ngu xuẩn nhất. Nắm chắc số phận của mình trong tay mình, đó mới chân chính là đạo tu tiên! Đạo lý này, chỉ cần các ngươi có thể sống sót ra khỏi Hàng Long cốc, tự nhiên sẽ càng hiểu rõ hơn!
Sau khi tới sa mạc hai ngày, chuyện mà Triệu Địa vô cùng vất vả suy nghĩ rốt cục cũng đã có manh mối.
Trước đây hắn vẫn một mực lấy làm kỳ, nơi đây nhìn qua là sa mạc vô cùng vô tận, vì sao lại có liên hệ tới Hàng Long cốc trong truyền thuyết có kỳ sơn dị thủy, thiên tài địa bảo và các loại yêu thú.
Mà tu sĩ họ Trần kia chỉ lạnh nhạt lệnh cho bọn họ ngồi xuống đất, sau đó một mình đi ra ngoài hai ba trăm trượng, cũng ngồi xuống tĩnh tọa.
Mặc dù trong lòng có muôn vàn nghi hoặc, nhưng Triệu Địa cũng không hỏi nhiều. Dù sao thời gian vào cốc cũng sắp sửa đến, đến lúc ấy dĩ nhiên là sẽ rõ.
Các tu sĩ bảy đại phái cứ như vậy lặng lẽ không tiếng động tĩnh tọa suốt đêm. Biên độ nhiệt trong sa mạc cực lớn, ban ngày nắng chói chang, xuống rất thấp, lạnh thấu xương. Nhưng đối với người tu tiên có linh khí hộ thể, những thứ này chẳng đáng là gì.
Trưa hôm sau, mặt trời ở vào thời điểm mãnh liệt nhất trong năm, tu sĩ họ Trần đang tĩnh tọa cách đó không xa chợt đứng dậy, hờ hững nói một câu:
- Tới lúc rồi!
Y lật tay lại, trong lòng bàn tay đã có thêm một miếng ngọc hình tròn to chừng bảy tám tấc, màu đỏ trong suốt.
Ngay sau đó, trong sáu đại phái mỗi phải có một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng dậy, trong tay cũng cầm một miếng ngọc hình tròn giống như đúc miếng ngọc của tu sĩ họ Trần kia, bất quá là màu sắc khác nhau.
Bảy người nhìn nhau, sau đó đồng thời phóng xuất pháp khí miếng ngọc trong tay, đánh từng đạo pháp quyết vào miếng ngọc.
Trên bảy miếng ngọc hình tròn này nhất thời phóng xuất bảy cột sáng to bằng nắm tay có màu sắc khác nhau. Bảy cột sáng hội tụ lại trên bầu trời sa mạc cao chừng vài chục trượng thành một luồng sáng trắng, sáng chói tới nỗi khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, giống như một mặt trời thứ hai.
Một lúc sau, luồng sáng này rơi vào trong sa mạc, biến mất không thấy.
Triệu Địa còn đang cảm thấy ngạc nhiên, dưới chân chợt truyền tới chấn động kịch liệt, mặt đất phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đang lắc lư mãnh liệt. Sau đó Triệu Địa chợt nhìn thấy một cái đài bằng ngọc thạch to vài chục trượng từ dưới sa mạc dâng lên.
Truyền tống pháp trận! Sau khi đài bằng ngọc thạch này hoàn toàn nổi lên mặt cát Triệu Địa nhìn qua đã biết lai lịch của nó.
Truyền tống trận này có bảy góc bảy cạnh vô cùng đặc biệt, mỗi một góc đều có tượng một con yêu thú bằng ngọc đứng sừng sững có hình dáng giống như Kỳ Lân trong truyền thuyết. Bảy con Ngọc Kỳ Lân này có màu sắc hình dáng khác nhau, nhưng đều há to miệng, thần sắc lộ vẻ linh hoạt.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bảy đại phái bao gồm cả tu sĩ họ Trần kia nhất nhất gắn miếng ngọc hình tròn trong tay vào vị trí sừng của bảy con Ngọc Kỳ Lân. Đồng thời bọn họ móc ra một khối trung phẩm linh thạch có màu sắc khác nhau, cho vào trong miệng Ngọc Kỳ Lân.
Truyền tống trận lập tức toát ra hào quang bảy sắc vô cùng rực rỡ, tạo thành một màn hào quang bao trùm cả truyền tống trận.
- Mười người một tổ, mau lên!
Tu sĩ họ Trần ra lệnh ngắn gọn cho các đệ tử Thái Hư môn. Các đệ tử Luyện Khí kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng bên cạnh lập tức có mười người từ trong đội ngũ đi ra, bước lên truyền tống trận. Màn hào quang rực rỡ chớp động một hồi, mười người này liền biến mất không thấy.
Sau đó mười người khác lập tức bước lên truyền tống trận.
Sau khi tất cả đệ tử Thái Hư môn đã truyền tống, những đệ tử sáu phái còn lại cũng nhất nhất leo lên truyền tống trận.
Chỉ sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, tất cả đệ tử Luyện Khí kỳ đã thông qua truyền tống trận tiến vào trong Hàng Long cốc. Trong sa mạc ngoại trừ truyền tống trận lấp lóe hào quang bảy sắc, cũng chỉ còn lại chừng hai mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
- Tùng Chân đạo hữu, chúng ta còn phải ở chỗ này chờ thêm một tháng, không bằng chúng ta đánh cuộc với nhau? Vị hòa thượng mập mạp Định Nguyên mặt mày hớn hở, nói với một lão nhân ăn mặc như đạo sĩ, hai mắt khép hờ.
Lão nhân cũng không mở hai mắt ra, lạnh nhạt trả lời:
- Đánh cuộc cái gì, hay là đánh cuộc phái nào có được nhân số còn sống đi ra nhiều hơn?
Lần này Tịnh Minh tông các ngươi phái ra hơn bốn mươi tên đệ tử, nhiều hơn bảy tám người so với Ngọc Thanh môn chúng ta, làm sao so được?
- Đạo hữu nói cũng có lý, hay là như vầy đi, Tịnh Minh tông chúng ta bỏ ra hai người, đánh cuộc một trận có được chăng?
Hòa thượng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói.
Đạo sĩ khẽ mở mắt ra, đánh giá hòa thượng mấy lần, sau đó mới nói:
- Đánh cuộc thì đánh cuộc, nói thử ta nghe, lần này ngươi lấy cái gì làm tiền đặt cược?
- Trong tay bần tăng có một viên yêu đan Thị Hòa Hồ, là yêu đan của yêu thú cấp ba, muốn đánh cuộc cùng Phù Bảo Ngọc Thanh Trúc trong tay đạo hữu một phen.
- Dám dòm ngó Phù Bảo Ngọc Thanh Trúc của bần đạo, không ngờ rằng chịu lấy ra yêu đan yêu thú cấp ba làm tiền đặt cược, xem ra Định Nguyên đạo hữu đã nắm chắc phần thắng rồi...
- Thiên Du tông Vạn thí chủ, có muốn tham gia đánh cuộc cùng hai người chúng ta không? Bần tăng nghe nói thí chủ cũng rất mê đánh cuộc!
- Ha ha, không đâu, tại hạ không có lòng tin quá nhiều vào đệ tử bản môn.
Tu sĩ họ Vạn ở Thiên Du tông cười nói.
- Làm sao biết được, bần tăng cũng cảm thấy đệ tử quý tông phái ra lần này có vẻ hùng mạnh hơn những lần trước!
Triệu Địa chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt một trận, đã biến mất trong truyền tống trận.
Mùi lá cây rữa nát, bùn đất nhão trơn trợt, một tia sáng le lói trong rừng rậm, nhiều gốc đại thụ mấy người ôm không xuể, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng chim hót, côn trùng kêu... Những thứ này chính là một loạt cảm giác mà Triệu Địa cảm thấy sau khi truyền tống.
Thần thức lưu chuyển trong người một vòng. Triệu Địa cảm thấy tỉnh táo không ít. Căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh, hắn phán đoán mình đang ở trong một cánh rừng rậm.
“Mình cũng tương đối may mắn!” Triệu Địa tự nhủ trong lòng.
Danh sách chương