Tập Phong lấy ra một bộ trận kỳ pháp bàn và năm khối trung phẩm linh thạch màu đỏ, đưa hết cho Hông Trân tiên tử:
- Đây là dụng cụ dùng bố trí Tam Dương Liệt Hỏa trận, muội hãy bày trên đảo san hô này đi. Với kinh nghiệm bày trận của muội, hắn là chưa tới nửa canh giờ là có thể hoàn thành.
- Tam Dương Liệt Hỏa trận ư? Pháp trận này không lớn, cũng không quá phức tạp, chỉ cần nửa canh giờ là đủ.
Hồng Trần tiên tử nhận lấy trận kỳ pháp bàn và linh thạch, chọn một chỗ trên đảo san hô bắt đầu bố trí tỉ mỉ.
Sau đó Tập Phong nói với Địch Nhị:
- Địch Nhị, đệ cũng cống hiến hai con rối của mình đi. Để dẫn dụ Thị Huyết Sa chú ý, chỉ có thể để chúng làm chốt thí.
Địch Nhị gật đầu một cái, cũng không lên tiếng, tay phải nhẹ nhàng run lên, hai con hổ gỗ to như quả đấm từ trong tay áo bay ra, sau khi rơi xuống đất hóa lớn chừng năm sáu thước.
Địch Nhị vỗ nhẹ đầu hai con hổ gỗ, đầu hổ lộ ra một vết lõm, ngay sau đó y móc ra hai khối hạ phẩm linh thạch màu xanh đặt vào trong vết lõm trên đầu hổ, sau đó đậy lại.
Cặp mắt hai con hổ gỗ lập tức lóe sáng thanh quang, hơn nữa toàn thân chúng đều tản ra linh quang màu xanh nhàn nhạt. Theo như dao động linh lực trên thân chúng, hẳn có tu vi tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm, tầng sáu.
- Đây chính là con rối thú ư? Triệu Địa tò mò hỏi, hắn lập tức nhớ lại một chiếc hộp ngọc trong túi trữ vật. Trong hộp ngọc ấy cũng có một con rối đồ chơi hình con khỉ nhỏ, có vài phần tương tự hai con hổ gỗ này, hơn nữa trong tay còn cầm một món hạ phẩm pháp khí hình tiểu đao. Chẳng lẽ con khỉ nhỏ kia cũng là con rối thú, rốt cục con rồi thú để làm gì?
Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu Triệu Địa hiện ra rất nhiều nghi vấn, ngay cả cách gọi “con rồi thú”, cũng là lần đầu tiên hắn được nghe.
- Từ trước tới nay Ngũ đệ chưa từng thấy qua con rối thú hay sao?
Tập Phong hỏi hắn.
- Đúng vậy, không biết có gì diệu dụng?
Triệu Địa thừa nhận. Kiến thức của hắn về Tu Tiên Giới rất ít, đa số chỉ xem trong điển tịch mà thôi.
Tập Phong cười nói:
- Chuyện này Địch Nhị nghiên cứu nhiều nhất, bất quá y trời sanh tính không thích nói nhiều, để ta giải thích cho đệ một chút. Con rối này chẳng những có hình dáng thú, cũng có hình dáng giống như con người. Loại con rối này có hơi giống với pháp khí lại có hơi giống như linh thú mà tu sĩ nuôi dưỡng.
- Con rối cần phải có linh thạch cung cấp linh lực, một khi linh lực linh thạch hao hết sẽ phải thay một khối mới, bằng không sẽ không có cách nào sử dụng. Chỉ cần tu sĩ khống chế nó ra mệnh lệnh, nó sẽ không chút do dự thi hành. Lần này chúng ta cần dùng chúng để thu hút sự chú ý của Thị Huyết Sa.
- Hai con hổ gỗ này chỉ đạt tu vi tương đương tu sĩ Luyện Khí kỳ trung cấp, giá cả cũng không quá đắt, bình thường cũng không có tác dụng gì nhiều, lần này làm chốt thí là vô cùng thích hợp.
Tập Phong nói tới đây, quay sang nói với Địch Nhị:
- Địch Nhị, đệ bảo hai con rối này di chuyển thật nhanh đi.
Địch Nhị gật đầu một cái, cũng không thấy y có động tác gì, hai con hổ gỗ bên cạnh y chợt tung mình nhảy vọt về phía trước, mỗi cái nhảy như vậy xa hai ba trượng, cũng có thể coi như mau lẹ.
- Con rối thú này có vẻ hay hay, không biết có thể mua được ở nơi nào...
Triệu Địa thoáng động trong lòng, bèn hỏi.
Tập Phong đáp:
- Mặc dù con rối cấp thấp không mắc, nhưng tác dụng không lớn, thông thường chỉ dùng làm chốt thí. Con rối có thực lực tương đương với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đắt hơn một chút, cho nên người dùng cũng ít. Loại con rối này cũng ít thấy bên trong Tinh Thần Hải, chỉ có ở những địa phương lớn như phường thị của Bồng Lai tiên đảo mới có bán ra.
- Nghe nói bên trong vùng biển thuộc phạm vi cai quản của Phương Trượng tiên đảo, có một tông môn chuyên môn nghiên cứu Khôi Lỗi thuật, ta cũng không biết rõ tình huống cụ thể.
- Thiên Cơ môn.
Địch Nhị vẫn không mở miệng thình lình thốt ra ba chữ. Tuần Tam cũng nói:
- Đúng vậy, chính là Thiên Cơ môn, đây là tông môn lấy con rối làm thủ đoạn chủ yếu, đệ tử Trúc Cơ kỳ trở xuống thực lực cực mạnh, nhưng tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên cực ít, cho nên cũng chỉ là một môn phái trung tiểu.
Triệu Địa âm thầm ghi nhớ tên môn phái này. Đối với người khác mà nói, có lẽ con rối chẳng qua là trợ thủ, chốt thí, tác dụng vô cùng hữu hạn, nhưng hắn lại nghĩ tới một cách sử dụng hết sức ảo diệu, có thể giúp cho thực lực của hắn tăng lên tới mức kinh khủng.
Một lát sau. Hồng Trần đã bố trí xong Tam Dương Liệt Hỏa trận, Tập Phong vẩy lên thân hai con hổ gỗ một ít Ngư Tinh Thảo Dịch sau đó cả bọn tiềm phục bên trong pháp trận.
Hai con hổ gỗ dường như đang chơi đùa với nhau, không ngừng chạy nhảy vòng quanh pháp trận.
Chỉ sau nửa canh giờ, trên mặt biển cách đảo san hô cách không xa xuất hiện một chiếc vây cá dài mười mấy trượng cực lớn, đang tới gần đảo san hô rất nhanh. Tốc độ lướt sóng của nó thậm chí còn nhanh hơn cả bọn Triệu Địa phi hành trên không mấy lần.
Rào một tiếng rất lớn vang lên, một con quái vật giống như cá mập thân dài vượt qua ba mươi trượng, trên cái miệng rộng của nó có vô số lỗ mũi to bằng nắm tay, diện mạo vô cùng xấu xí đột ngột nhảy lên một cái.
Quái vật này vốn không có cánh, nhưng sau khi nhảy lên lại có thể lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống, vây bụng và đuôi của nó hoạt động rất nhanh, phi hành giữa không trung nhanh như sao xẹt, xông về phía hai con hổ gỗ trên đảo san hô.
Hai con rối hổ gỗ chia ra một tả một hữu, nhảy vào bên trong phạm vi pháp trận, sau đó vẫn không ngừng chạy thục mạng.
Mặc dù thực lực Thị Huyết Sa có thể so với tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng linh trí quá thấp. Nó có thể cảm ứng được rõ ràng trên đảo còn có khí tức của sinh vật khác, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ điên cuồng há to miệng táp về phía hổ gỗ, rất nhanh đã lọt vào trong phạm vi pháp trận.
- Động thủ!
Tập Phong khẽ quát một tiếng, đồng thời đánh một đạo pháp quyết vào pháp bàn trong tay mình.
Một màn hào quang màu đỏ xuất hiện, bao trùm trung tâm đảo san hô trong phạm vi mấy trăm trượng, vừa khéo bao phủ cả Thị Huyết Sa, hổ gỗ và năm tu sĩ trong đó. Đồng thời trên màn hào quang màu đỏ còn xuất hiện ra ngọn lửa màu đỏ to bằng nắm tay cháy lên rừng rực.
Thị Huyết Sa hơi sừng sờ, theo bản năng vung đuôi nện mạnh lên màn hào quang màu đỏ. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu đỏ run lên thật mạnh một trận, sau đó khôi phục lại như trước. Hiển nhiên công kích như vậy trong lúc nhất thời không thể nào tạo thành uy hiếp với trận pháp.
Một đòn không thể phá được màn hào quang màu đỏ. Thị Huyết Sa cũng không tiếp tục phá nữa. mà chợt há miệng thật to, hút mạnh tạo ra một cơn trốt xoáy khổng lồ. Một con hổ gỗ đang chạy bị nó hút mạnh, lập tức không thể chạy về phía trước được nữa, sau khi giãy dụa vài cái đã bị cuốn vào trong miệng khổng lồ của nó.
Triệu Địa phóng xuất bảy tám điểm sáng màu đỏ, theo cơn trốt xoáy kia cuốn vào trong miệng Thị Huyết Sa. Vốn hắn định nhân cơ hội tốt này dùng phi châm pháp khí công kích vào những nơi yếu hại như mắt Thị Huyết Sa, nhưng trong cơn trốt xoáy này, dường như phi châm pháp khí của hắn đã không còn có thể khống chế được nữa.
Lúc này, Tam Dương Liệt Hỏa trận cũng phát động đợt công kích thứ nhất, một biển lửa rộng chừng một trượng cuốn về phía Thị Huyết Sa.
Trong vô số những chiếc mũi ghê tởm của Thị Huyết Sa phun ra từng luồng gió, dễ dàng thổi tan biển lửa này.
Chẳng những như vậy, ngay cả phi châm pháp khí của Triệu Địa đã bay vào miệng nó cũng bị thổi bay ngược ra ngoài trở lại. Triệu Địa vội vàng dốc hết sức điều khiển phi châm tránh xa những luồng gió, lúc này mới đoạt lại được quyền khống chế phi châm pháp khí.
- Đây là dụng cụ dùng bố trí Tam Dương Liệt Hỏa trận, muội hãy bày trên đảo san hô này đi. Với kinh nghiệm bày trận của muội, hắn là chưa tới nửa canh giờ là có thể hoàn thành.
- Tam Dương Liệt Hỏa trận ư? Pháp trận này không lớn, cũng không quá phức tạp, chỉ cần nửa canh giờ là đủ.
Hồng Trần tiên tử nhận lấy trận kỳ pháp bàn và linh thạch, chọn một chỗ trên đảo san hô bắt đầu bố trí tỉ mỉ.
Sau đó Tập Phong nói với Địch Nhị:
- Địch Nhị, đệ cũng cống hiến hai con rối của mình đi. Để dẫn dụ Thị Huyết Sa chú ý, chỉ có thể để chúng làm chốt thí.
Địch Nhị gật đầu một cái, cũng không lên tiếng, tay phải nhẹ nhàng run lên, hai con hổ gỗ to như quả đấm từ trong tay áo bay ra, sau khi rơi xuống đất hóa lớn chừng năm sáu thước.
Địch Nhị vỗ nhẹ đầu hai con hổ gỗ, đầu hổ lộ ra một vết lõm, ngay sau đó y móc ra hai khối hạ phẩm linh thạch màu xanh đặt vào trong vết lõm trên đầu hổ, sau đó đậy lại.
Cặp mắt hai con hổ gỗ lập tức lóe sáng thanh quang, hơn nữa toàn thân chúng đều tản ra linh quang màu xanh nhàn nhạt. Theo như dao động linh lực trên thân chúng, hẳn có tu vi tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm, tầng sáu.
- Đây chính là con rối thú ư? Triệu Địa tò mò hỏi, hắn lập tức nhớ lại một chiếc hộp ngọc trong túi trữ vật. Trong hộp ngọc ấy cũng có một con rối đồ chơi hình con khỉ nhỏ, có vài phần tương tự hai con hổ gỗ này, hơn nữa trong tay còn cầm một món hạ phẩm pháp khí hình tiểu đao. Chẳng lẽ con khỉ nhỏ kia cũng là con rối thú, rốt cục con rồi thú để làm gì?
Chỉ trong thoáng chốc, trong đầu Triệu Địa hiện ra rất nhiều nghi vấn, ngay cả cách gọi “con rồi thú”, cũng là lần đầu tiên hắn được nghe.
- Từ trước tới nay Ngũ đệ chưa từng thấy qua con rối thú hay sao?
Tập Phong hỏi hắn.
- Đúng vậy, không biết có gì diệu dụng?
Triệu Địa thừa nhận. Kiến thức của hắn về Tu Tiên Giới rất ít, đa số chỉ xem trong điển tịch mà thôi.
Tập Phong cười nói:
- Chuyện này Địch Nhị nghiên cứu nhiều nhất, bất quá y trời sanh tính không thích nói nhiều, để ta giải thích cho đệ một chút. Con rối này chẳng những có hình dáng thú, cũng có hình dáng giống như con người. Loại con rối này có hơi giống với pháp khí lại có hơi giống như linh thú mà tu sĩ nuôi dưỡng.
- Con rối cần phải có linh thạch cung cấp linh lực, một khi linh lực linh thạch hao hết sẽ phải thay một khối mới, bằng không sẽ không có cách nào sử dụng. Chỉ cần tu sĩ khống chế nó ra mệnh lệnh, nó sẽ không chút do dự thi hành. Lần này chúng ta cần dùng chúng để thu hút sự chú ý của Thị Huyết Sa.
- Hai con hổ gỗ này chỉ đạt tu vi tương đương tu sĩ Luyện Khí kỳ trung cấp, giá cả cũng không quá đắt, bình thường cũng không có tác dụng gì nhiều, lần này làm chốt thí là vô cùng thích hợp.
Tập Phong nói tới đây, quay sang nói với Địch Nhị:
- Địch Nhị, đệ bảo hai con rối này di chuyển thật nhanh đi.
Địch Nhị gật đầu một cái, cũng không thấy y có động tác gì, hai con hổ gỗ bên cạnh y chợt tung mình nhảy vọt về phía trước, mỗi cái nhảy như vậy xa hai ba trượng, cũng có thể coi như mau lẹ.
- Con rối thú này có vẻ hay hay, không biết có thể mua được ở nơi nào...
Triệu Địa thoáng động trong lòng, bèn hỏi.
Tập Phong đáp:
- Mặc dù con rối cấp thấp không mắc, nhưng tác dụng không lớn, thông thường chỉ dùng làm chốt thí. Con rối có thực lực tương đương với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đắt hơn một chút, cho nên người dùng cũng ít. Loại con rối này cũng ít thấy bên trong Tinh Thần Hải, chỉ có ở những địa phương lớn như phường thị của Bồng Lai tiên đảo mới có bán ra.
- Nghe nói bên trong vùng biển thuộc phạm vi cai quản của Phương Trượng tiên đảo, có một tông môn chuyên môn nghiên cứu Khôi Lỗi thuật, ta cũng không biết rõ tình huống cụ thể.
- Thiên Cơ môn.
Địch Nhị vẫn không mở miệng thình lình thốt ra ba chữ. Tuần Tam cũng nói:
- Đúng vậy, chính là Thiên Cơ môn, đây là tông môn lấy con rối làm thủ đoạn chủ yếu, đệ tử Trúc Cơ kỳ trở xuống thực lực cực mạnh, nhưng tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên cực ít, cho nên cũng chỉ là một môn phái trung tiểu.
Triệu Địa âm thầm ghi nhớ tên môn phái này. Đối với người khác mà nói, có lẽ con rối chẳng qua là trợ thủ, chốt thí, tác dụng vô cùng hữu hạn, nhưng hắn lại nghĩ tới một cách sử dụng hết sức ảo diệu, có thể giúp cho thực lực của hắn tăng lên tới mức kinh khủng.
Một lát sau. Hồng Trần đã bố trí xong Tam Dương Liệt Hỏa trận, Tập Phong vẩy lên thân hai con hổ gỗ một ít Ngư Tinh Thảo Dịch sau đó cả bọn tiềm phục bên trong pháp trận.
Hai con hổ gỗ dường như đang chơi đùa với nhau, không ngừng chạy nhảy vòng quanh pháp trận.
Chỉ sau nửa canh giờ, trên mặt biển cách đảo san hô cách không xa xuất hiện một chiếc vây cá dài mười mấy trượng cực lớn, đang tới gần đảo san hô rất nhanh. Tốc độ lướt sóng của nó thậm chí còn nhanh hơn cả bọn Triệu Địa phi hành trên không mấy lần.
Rào một tiếng rất lớn vang lên, một con quái vật giống như cá mập thân dài vượt qua ba mươi trượng, trên cái miệng rộng của nó có vô số lỗ mũi to bằng nắm tay, diện mạo vô cùng xấu xí đột ngột nhảy lên một cái.
Quái vật này vốn không có cánh, nhưng sau khi nhảy lên lại có thể lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống, vây bụng và đuôi của nó hoạt động rất nhanh, phi hành giữa không trung nhanh như sao xẹt, xông về phía hai con hổ gỗ trên đảo san hô.
Hai con rối hổ gỗ chia ra một tả một hữu, nhảy vào bên trong phạm vi pháp trận, sau đó vẫn không ngừng chạy thục mạng.
Mặc dù thực lực Thị Huyết Sa có thể so với tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng linh trí quá thấp. Nó có thể cảm ứng được rõ ràng trên đảo còn có khí tức của sinh vật khác, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ điên cuồng há to miệng táp về phía hổ gỗ, rất nhanh đã lọt vào trong phạm vi pháp trận.
- Động thủ!
Tập Phong khẽ quát một tiếng, đồng thời đánh một đạo pháp quyết vào pháp bàn trong tay mình.
Một màn hào quang màu đỏ xuất hiện, bao trùm trung tâm đảo san hô trong phạm vi mấy trăm trượng, vừa khéo bao phủ cả Thị Huyết Sa, hổ gỗ và năm tu sĩ trong đó. Đồng thời trên màn hào quang màu đỏ còn xuất hiện ra ngọn lửa màu đỏ to bằng nắm tay cháy lên rừng rực.
Thị Huyết Sa hơi sừng sờ, theo bản năng vung đuôi nện mạnh lên màn hào quang màu đỏ. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu đỏ run lên thật mạnh một trận, sau đó khôi phục lại như trước. Hiển nhiên công kích như vậy trong lúc nhất thời không thể nào tạo thành uy hiếp với trận pháp.
Một đòn không thể phá được màn hào quang màu đỏ. Thị Huyết Sa cũng không tiếp tục phá nữa. mà chợt há miệng thật to, hút mạnh tạo ra một cơn trốt xoáy khổng lồ. Một con hổ gỗ đang chạy bị nó hút mạnh, lập tức không thể chạy về phía trước được nữa, sau khi giãy dụa vài cái đã bị cuốn vào trong miệng khổng lồ của nó.
Triệu Địa phóng xuất bảy tám điểm sáng màu đỏ, theo cơn trốt xoáy kia cuốn vào trong miệng Thị Huyết Sa. Vốn hắn định nhân cơ hội tốt này dùng phi châm pháp khí công kích vào những nơi yếu hại như mắt Thị Huyết Sa, nhưng trong cơn trốt xoáy này, dường như phi châm pháp khí của hắn đã không còn có thể khống chế được nữa.
Lúc này, Tam Dương Liệt Hỏa trận cũng phát động đợt công kích thứ nhất, một biển lửa rộng chừng một trượng cuốn về phía Thị Huyết Sa.
Trong vô số những chiếc mũi ghê tởm của Thị Huyết Sa phun ra từng luồng gió, dễ dàng thổi tan biển lửa này.
Chẳng những như vậy, ngay cả phi châm pháp khí của Triệu Địa đã bay vào miệng nó cũng bị thổi bay ngược ra ngoài trở lại. Triệu Địa vội vàng dốc hết sức điều khiển phi châm tránh xa những luồng gió, lúc này mới đoạt lại được quyền khống chế phi châm pháp khí.
Danh sách chương