Tu sĩ Trúc Cơ kỳ đầu đội nón rộng vành màu đen này chính là Triệu Địa. Sau khi hắn ra khỏi truyền tống trận trên đỉnh Vân Đài sơn, vì phòng vạn nhất cho nên đội vật này lên. Đây là một món pháp khí rất tốt mà hắn mua được ở phường thị Tây Tinh đảo, vật này cũng tương tự như đấu bồng mà trước kia hắn đã sử dụng, cũng có công dụng che mặt mũi, ngăn cản thần thức tu sĩ khác thăm dò.
Bất quá hiệu quả của nón rộng vành này hùng mạnh hơn, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể nhìn thấu. Tu sĩ đội nón rộng vành màu đen giống như Triệu Địa không ít, tu vi mỗi người mỗi khác. Xem ra ở bất cứ phường thị nào, bất kể có tu vi thế nào, có không ít tu sĩ không muốn lộ bộ mặt thật của mình.
Triệu Địa cũng không đi thẳng tới truyền tống trận của Tây Tinh đảo, hắn muốn làm một vài việc trong phường thị. Nhưng phường thị này rộng lớn như vậy, nếu hắn đi tìm từng cửa hàng, e rằng sẽ lãng phí không công mấy tháng trời. Hiện tại đã có người hướng đạo, vậy thì tốt quá.
Hắn nhìn lão nhân cùng đứa cháu gái đáng yêu theo sau lưng vài lần, sau đó mới nói:
- Hay lắm, lão có biết cửa hàng nào trong phường thị có bán con rối hay không? - Bẩm tiền bối, ở quãng giữa phường thị có một cửa hàng tên là Xảo Khí các, là cửa hàng chuyên môn bán con rối. Ở phía Tây phường thị cũng có một cửa hàng khác nhưng quy mô nhỏ hơn. Vãn bối có thể đưa tiền bối tới đó, phí hướng đạo mỗi ngày chỉ cần ba khối hạ phẩm linh thạch.
Lão nhân mau mắn đáp lại.
- Nếu như lão làm tốt, ta sẽ cho lão năm khối linh thạch, lên đây!
Triệu Địa nói với giọng khàn khàn, đồng thời ném Đạp Phong Giao ra, bảo hai người lên.
Lão nhân mừng rỡ, vội vàng kéo cháu gái lên trên Đạp Phong Giao.
Triệu Địa cũng khinh thân nhảy một cái, đứng trên Đạp Phong Giao, bắt đầu phi hành. Mặc dù Triệu Địa cố ý giảm bớt tốc độ một ít, nhưng đối với hai ông cháu, gió lướt ngang qua vẫn là hơi lớn, cho nên lão nhân thi triển một màn hào quang phòng ngự bảo vệ mình và cháu gái.
Đứa bé ở trong màn hào quang nhưng vẫn nắm chặt vạt áo lão nhân, hai mắt nhắm nghiền không dám cử động chút nào. Sau khi Đạp Phong Giao bay lên tới một độ cao nhất định, bắt đầu phi hành bình ổn lại, lúc này đứa bé mới dám mở mắt ra, nhìn quanh một vòng.
Chỉ thấy lầu các chằng chịt bên dưới cùng rất nhiều người nhỏ như con kiến chuyển động, cùng với những cụm mây chậm rãi bay qua bên cạnh, những ngọn núi khổng lồ sững sững ở xa xa, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ngây ngất si mê. Nó lén lút nhìn Triệu Địa một cái, vừa khéo gặp Triệu Địa nhìn lại, khiến cho sợ hãi tới nỗi vội vàng cúi đầu xuống.
- Đây là hậu nhân của lão ư?
Triệu Địa thấp giọng hỏi lão nhân.
- Đây là đứa cháu duy nhất của vãn bối, cũng là thân nhân duy nhất trên đời này của vãn bối thân có Linh Căn. Tiêm Tiêm, mau ra mắt tiền bối!
Lào nhân bảo cháu mình.
- Tiêm Tiêm ra mắt tiền bối!
Đứa bé khéo léo thi lễ.
Triệu Địa gật đầu một cái, nói:
- Tư chất Linh Căn của cháu lão tốt hơn lão nhiều, còn nhỏ như vậy mà đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng hai.
- Tiền bối nói rất đúng, vãn bối tư chất cực kém, cả đời cũng chỉ có chút tu vi như vậy, vãn chưa thể bước vào cửa. Nhưng đứa cháu này lại là niềm tự hào của vãn bối, chỉ mấy tháng nó đã tu luyện tới công pháp Luyện Khí kỳ tầng hai, tư chất Linh Căn cũng không kém. Chỉ tiếc vãn bối không có kết giao với vị tiền bối Trúc Cơ kỳ nào, cho nên không có cách nào xác định cụ thể thuộc tính Linh Căn của Tiêm Tiêm được.
Lão nhân tỏ ra rất tự hào, nói tới nửa câu sau, giọng lão tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
- Vậy sao, để ta xem thử.
Triệu Địa lên tiếng nói, đồng thời vẫy tay với tiểu cô nương kia.
Lão nhân mừng rỡ, vội vàng kéo đứa bé đến trước mặt Triệu Địa, khom người nói:
- Làm phiền tiền bối!
Lào nhân cầm tay đứa bé giơ ra trước mặt Triệu Địa. Đứa bé chớp chớp đôi mắt to đen linh hoạt lộ ra vẻ hết sức tò mò.
Triệu Địa đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng gác ngang cổ tay đứa bé, khẽ rót vào một tia linh lực, cảm nhận dao động linh lực trong cơ thể đứa bé đáp lại.
- Là Dị Linh Căn thuộc tính Băng, tư chất cực tốt!
Triệu Địa tỏ vẻ kinh ngạc, hắn chỉ nhìn ra tư chất đứa bé không tệ, không ngờ lại là Dị Linh Căn cực kỳ hiếm thấy.
- A... thật sao, tiền bối không nói đùa chứ?!
Lào nhân há hốc mồm, vừa mừng vừa sợ, lộ ra vẻ hết sức khẩn trương hỏi lại Triệu Địa.
Triệu Địa gật đầu nói:
- Ừ, không sai được. Chẳng qua là với tư chất Dị Linh Căn của nó, tu luyện công pháp thuộc tính Thủy hiện tại cũng không phải là thích hợp nhất, không bằng để cho nó tu luyện công pháp thuộc tính Băng đi thôi.
Lão nhân mừng rỡ, gật đầu liên tục nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Lão nhân nghĩ thầm, công pháp thuộc tính Băng trong phường thị cũng có bán, nhưng tối thiểu cũng có giá hai ba trăm linh thạch, lão không mua nổi. Nhưng với tư chất Dị Linh Căn cực tốt của cháu lao, tìm một đại môn phái cho nó vào đó, sẽ trở thành đệ tử nòng cốt được xem là trọng điểm bồi dưỡng, chuyện này không thành vấn đề. Và như vậy, sau này tương lai Tiêm Tiêm tự nhiên bất khả hạn lượng, không cần lão phải phí tâm lo lắng nữa.
Lão nhân tâm trạng rất tốt, bắt đầu nói liên miên bất tuyệt về một ít chuyện lý thú của Bồng Lai tiên đảo này. Mặc dù tu vi của lão rất thấp, nhưng dù sao cũng là tu sĩ đã sống mấy chục năm ở nơi này, nói ra rất nhiều chuyện Triệu Địa chưa từng nghe qua bao giờ, khiến cho hắn cũng cảm thấy lý thú.
Nhất là lão nhân thỉnh thoảng chen vào mấy câu bình luận cảm tưởng, càng làm cho hắn cảm nhận được nỗi chua cay bất đắc dĩ vất vả cả đời của một người tu tiên cấp thấp.
Sau nửa canh giờ, lão nhân chỉ một lầu các dưới chân nói với Triệu Địa:
- Tiền bối, nơi này chính là Xảo Khí các. Cửa hàng này chuyên bán các loại con rối, cơ quan, là cửa hàng lớn nhất trong số những cửa hàng kinh doanh cùng mặt hàng ở phường thị này.
- Thật ra thì chất lượng cũng không hơn nơi khác bao nhiêu, nhưng hơn ở nhiều và hoàn chỉnh. Còn có một cửa hàng khác dù không tấp nập như cửa hàng này, nhưng giá cả lại rẻ hơn một chút.
- Rất tốt...
Triệu Địa cất giọng khàn khàn nói:
- Phàm là cửa hàng bán con rối, lão cứ dẫn ta dạo qua xem một chút, ta cũng muốn dạo qua khoảng ba cửa hàng.
Sau đó hắn điều khiển Đạp Phong Giao chậm rãi đáp xuống.
- Dạ, tiền bối.
Lão nhân lên tiếng đáp.
Triệu Địa đến trước Xảo Khí các, khoát tay dặn dò ông cháu hai người:
- Hai người không cần tiến vào, chỉ cần ở chỗ này chờ ta là được. Dứt lời cũng không chờ hai người đáp lại, đi thẳng vào trong cửa hàng. Lào nhân chỉ có thể vâng dạ, cùng cháu mình chờ ở bên ngoài.
- Tiêm Tiêm, gia gia đưa con vào Chính Đạo Minh có được chăng? Với tư chất Linh Căn của con, chắc chắn sẽ được xem là trọng điểm bồi dưỡng.
Lão nhân giơ bàn tay to bè vuốt ve mái tóc đen nhánh của cháu mình, trìu mến mới.
- Vậy gia gia có đi với con không?
Đứa bé ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to đen linh hoạt, dùng giọng ngây thơ khả ái hỏi.
- Gia gia đã từng tuổi này rồi, tu vi thấp kém, tư chất không có, Chính Đạo Minh sẽ không chịu thu nhận người như ta...
Lão nhân lắc đầu một cái, khẽ thở dài một hơi.
- Vậy con cũng không đi Chính Đạo Minh, con chỉ muốn ở với gia gia thôi...
Đứa bé chu miệng nói.
- Tiêm Tiêm ngoan nào, sau khi con vào Chính Đạo Minh, sẽ có thể trở thành tu sĩ có đại thần thông giống như vị tu sĩ vừa rồi, chẳng những thọ mệnh thật dài, hơn nữa pháp lực hùng mạnh. Đừng nói là bay tới bay lui trên trời, cho dù là yêu thú dưới biển hùng mạnh vô kể cũng có thể đối phó được.
- Lào nhân tha thiết răn dạy cháu mình, lấy Triệu Địa ra làm tỷ dụ, cùng một ít viễn cảnh tương lai tươi đẹp dụ dỗ nó.
- Không không, Tiêm Tiêm chỉ muốn ở cùng gia gia một chỗ! Gia gia không thương Tiêm Tiêm, không cần Tiêm Tiêm sao?
Đứa bé càng chu miệng cao hơn, kéo tay Hà lão đầu lắc lắc không ngừng. Dáng vẻ làm nũng của nó càng làm cho lão nhân hết sức thương yêu.
Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, Triệu Địa từ Xảo Khí các đi ra, cũng không nói là có mua được vật phẩm vừa ý hay không, chỉ ra hiệu cho lão nhân tiếp tục dẫn đường. Ba người bọn họ lại tiếp tục chạy tới một cửa hàng khác.
Cứ như vậy, Triệu Địa liên tiếp đi qua ba cửa hàng bán con rối thành phẩm và tài liệu luyện chê, một cửa hàng chuyên bán đan dược, hai cửa hàng trận pháp, hai cửa hàng điên tịch, ba cửa hàng tài liệu, mất thời gian chừng hơn nửa ngày.
Triệu Địa cảm thấy hết sức hài lòng, lúc này mới kết thúc chuyến mua sắm. Trước khi đi hắn còn đặc biệt tặng cho đứa cháu lão nhân một món phi hành pháp khí hình chiếc lá, khiến cho hai ông cháu hết sức vui mừng.
Phi hành pháp khí hình chiếc lá này là trước đây lúc hắn luyện chế Đạp Phong Giao, đã luyện chế để thử tay nghề. Một món phi hành pháp khí cấp thấp như vậy, hắn đã không cần tới. Hắn nhìn thấy dáng vẻ đứa bé kia đáng yêu như vậy, không khỏi nhớ tới Giản Hinh Nhi lúc còn nhỏ, cho nên mới tặng cho nó.
Sau đó Triệu Địa bay thẳng tới một truyền tống trận trong phường thị, trở lại Tây Tinh đảo.
Hắn cũng mua sắm một phen ở phường thị của Tây Tinh đảo, kể từ khi có được linh thạch dùng mãi không hết, hắn đã hình thành thói quen này. Mỗi lần đi ngang qua phường thị đều mua một ít vật phẩm cần dùng, mỗi lần tiêu không quá nhiều linh thạch, đương nhiên sẽ không gây chú ý, nhưng nhiều lần gộp lại nâng tổng số lên hết sức kinh người.
Điểm tiếc nuối duy nhất chính là, Huyền Dịch các ở phường thị Tây Tinh đảo không hiểu vì sao lại đóng cửa từ một tháng trước, mãi tới giờ vẫn không mở cửa, khiến cho kế hoạch mua thêm một vài loại pháp trận của hắn tan thành mây khói.
Bất quá chuyện này không quan trọng, pháp trận không phải là thứ mà hắn cần gấp, hơn nữa hắn cũng đã mua hai ba bộ ở Bồng Lai tiên đảo, lần sau đi ngang qua Tây Tinh đảo mua hai bộ nữa là được.
Vì vậy Triệu Địa cũng không dừng lại ở Tây Tinh đảo quá lâu, mà điều khiển Đạp Phong Giao bay về Lạc Già đảo.
Trong lúc đang ngự khí phi hành trên không, Triệu Địa mân mê bảy tám con rối trong túi trữ vật của mình, nở một nụ cười thần bí.
Phải nói rằng con rối cấp bậc Luyện Khí kỳ quả thật là không mắc, mỗi một con rối có thể sử dụng pháp khí, tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm sáu, chỉ không tới một trăm năm mươi linh thạch một con.
Loại con rối hình thú đơn giản hơn giống như loại của Địch Nhị, chỉ cần một trăm linh thạch. Cho nên Triệu Địa vào ba cửa hàng bán con rối mua bốn năm con rối hình người cùng rất nhiều tài liệu luyện chế.
Hơn nữa hắn còn mua một ngọc giản có tên là Sơ Cấp Khôi Lỗi Yếu Giải, trong đó ghi lại tỉ mỉ phương pháp quá trình cùng nguyên liệu luyện chế con rối Luyện Khí kỳ. Triệu Địa đọc lướt qua một lần, cảm thấy bằng vào tài nghệ luyện khí hiện tại của hắn, luyện chế con rối Luyện Khí kỳ như vậy tuyệt đối không thành vấn đề.
Nguyên liệu chủ yếu luyện chế con rối chỉ là một ít quặng kim loại hơi cứng rắn một chút, nhưng độ dẻo dai cũng không tệ, hoặc một ít thiết mộc vô cùng cứng rắn có tuổi từ mười năm trở lên. Ngoài ra cần có một số hạ phẩm linh thạch không ít cùng một thứ vô cùng đặc biệt khác, chính là yêu hồn.
Trong điển tịch nói rằng xét từ một góc độ nào đó, con rối cũng là một loại sinh linh có linh hồn, bất quá không có được ý thức và linh trí của riêng mình, hoàn toàn nghe theo chủ nhân chỉ huy. Nhưng trong lúc luyện chế, nhất định phải gia nhập hồn phách thích hợp vào cùng luyện chế, mới có thể làm cho con rối có linh hồn, mà không phải một món đồ chơi máy móc không có chút sinh cơ nào.
Vì vậy thao túng con rối cũng không giống như pháp khí, lúc nào cũng có thể dùng thần thức thao túng. Thao túng con rối còn cần một loại pháp thuật đặc biệt, gọi là Phân Thần thuật.
Trong ngọc giản cũng có ghi tỉ mỉ về pháp quyết của Phân Thần thuật này, nội dung chỉ cách tu sĩ làm thế nào để tách rời một phần nhỏ thần niệm ra, trở thành một cỗ thần niệm độc lập. Sau đó ký thác cỗ thần niệm này lên trên con rối, thông qua cổ thần niệm này điều khiển con rối. Và như vậy, lúc sử dụng con rối sẽ không cần hao phí quá nhiều thần thức giống như điều khiển pháp khí.
Phân Thần thuật này có yêu cầu về thần thức rất cao, là bí thuật mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể nắm giữ. Mà thần thức càng cao, sau khi phân ra thần thức cũng có thể khôi phục như cũ nhanh hơn, tiếp tục thi triển Phân Thần thuật, hơn nữa cũng có thể đồng thời thao túng nhiều con rối hơn. Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thông thường có thể đồng thời thao túng hai ba mươi con rối.
Mà những tu sĩ Trúc Cơ kỳ chuyên tu Khôi Lỗi thuật có thể thao túng một số lượng con rối nhiều hơn xa tu sĩ bình thường. Hơn nữa quá nửa những người này cũng tu tập một ít công pháp đặc thù để gia tăng cường độ thần thức, nghe nói thậm chí có thể đồng thời thao túng trên trăm con rối.
Tu sĩ biến thái như vậy khó mà gặp đối thủ trong hàng ngũ tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Cho dù là con rối chỉ tương đương tu sĩ Luyện Khí kỳ trung cấp, nếu có mấy trăm con như vậy xông lên một lượt, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường cũng khó lòng chống đỡ.
Triệu Địa định luyện chế một ít con rối Luyện Khí kỳ sơ cấp trong động phủ, đề thăng thực lực của chúng tới một mức kinh khủng. Hắn tin tưởng rằng nếu hết thảy đều thuận lợi, trong quá trình luyện chế không xảy ra sai lầm gì quá lớn, như vậy vài năm sau, số con rối này có thể giúp hắn dễ dàng giết chết tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Thậm chí nếu đối mặt với cao nhân Kết Đan kỳ, hắn cũng có được năng lực tự vệ nhất định.
Luyện chế con rối cần có yêu hồn, Triệu Địa cũng đã mua đầy đủ số lượng trong phường thị. Loại con rối Luyện Khí kỳ chỉ cần hồn phách yêu thú cấp một là đủ. Yêu hồn cấp một ở phường thị chỉ bán với giá vài khối hạ phẩm linh thạch, Triệu Địa mua trên trăm con.
Về phần tài liệu, mặc dù cũng không phải là rất quý trọng, nhưng vì số lượng quá nhiều cho nên hao tổn không ít. Triệu Địa ghé vài chỗ khác nhau mua tổng cộng mua được một số tài liệu có thể chế ra được cả trăm con rối Luyện Khí kỳ.
Ngoại trừ tài liệu con rối ra, hắn còn mua không ít các loại tài liệu luyện khí phụ trợ, thậm chí trong đó có một số không rẻ chút nào. Tổng cộng số linh thạch mà hắn đã chi ra trong phường thị này là một con số rất lớn, nếu so với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ quả thật là quá nhiều. Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi hắn đi mua sắm, cố tình tách khỏi hai ông cháu Hà lão đầu.
Tuy rằng tổng số rất nhiều, nhưng hắn tách ra mua lẻ tẻ nhiều lần. Hơn nữa sau khi mua xong hắn lập tức truyền tống đi ra xa ngoài vạn dặm, cũng sẽ không khiến cho ai chú ý.
Mặc dù làm như vậy có chút nguy hiểm, nhưng đối với Triệu Địa lòng mang đại kế, mạo hiểm như vậy vẫn vô cùng đáng giá.
Mấy ngày sau, Triệu Địa trở lại Lạc Già đảo, móc ra một khối bạch ngọc pháp bàn, chạy thẳng tới động phủ của mình.
Nhưng hắn vừa tiến vào phạm vi Lạc Già sơn, pháp bàn trong tay chợt chớp lên ba điểm sáng nhỏ.
Đây là bạch ngọc pháp bàn khống chế Lục Luân Tuyệt Linh trận, những điểm sáng trong đó chứng tỏ có ba tu sĩ không rõ lai lịch không thèm để ý tới cấm chế pháp trận, xông thẳng vào trong.
Triệu Địa vội vàng móc ra một pháp bàn khác có hai màu xanh đỏ xem thử. May là pháp bàn này không xuất hiện hư hại gì, chứng tỏ Thiên Phúc Lưỡng Cực trận vẫn còn tồn tại, chưa bị đối phương phá vỡ.
Như vậy xem ra, chẳng qua là có người phát hiện Lục Luân Tuyệt Linh trận hết sức bí ẩn này xông vào, nhưng động phủ của hắn cũng còn an toàn.
Triệu Địa lấy ra một chiếc áo choàng nửa trong suốt, chớp động hào quang như có như không khoác lên người, sau đó thi triển Nặc Linh thuật đến tột độ, mới chậm rãi tiến vào trong Lục Luân Tuyệt Linh trận.
Bất quá hiệu quả của nón rộng vành này hùng mạnh hơn, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể nhìn thấu. Tu sĩ đội nón rộng vành màu đen giống như Triệu Địa không ít, tu vi mỗi người mỗi khác. Xem ra ở bất cứ phường thị nào, bất kể có tu vi thế nào, có không ít tu sĩ không muốn lộ bộ mặt thật của mình.
Triệu Địa cũng không đi thẳng tới truyền tống trận của Tây Tinh đảo, hắn muốn làm một vài việc trong phường thị. Nhưng phường thị này rộng lớn như vậy, nếu hắn đi tìm từng cửa hàng, e rằng sẽ lãng phí không công mấy tháng trời. Hiện tại đã có người hướng đạo, vậy thì tốt quá.
Hắn nhìn lão nhân cùng đứa cháu gái đáng yêu theo sau lưng vài lần, sau đó mới nói:
- Hay lắm, lão có biết cửa hàng nào trong phường thị có bán con rối hay không? - Bẩm tiền bối, ở quãng giữa phường thị có một cửa hàng tên là Xảo Khí các, là cửa hàng chuyên môn bán con rối. Ở phía Tây phường thị cũng có một cửa hàng khác nhưng quy mô nhỏ hơn. Vãn bối có thể đưa tiền bối tới đó, phí hướng đạo mỗi ngày chỉ cần ba khối hạ phẩm linh thạch.
Lão nhân mau mắn đáp lại.
- Nếu như lão làm tốt, ta sẽ cho lão năm khối linh thạch, lên đây!
Triệu Địa nói với giọng khàn khàn, đồng thời ném Đạp Phong Giao ra, bảo hai người lên.
Lão nhân mừng rỡ, vội vàng kéo cháu gái lên trên Đạp Phong Giao.
Triệu Địa cũng khinh thân nhảy một cái, đứng trên Đạp Phong Giao, bắt đầu phi hành. Mặc dù Triệu Địa cố ý giảm bớt tốc độ một ít, nhưng đối với hai ông cháu, gió lướt ngang qua vẫn là hơi lớn, cho nên lão nhân thi triển một màn hào quang phòng ngự bảo vệ mình và cháu gái.
Đứa bé ở trong màn hào quang nhưng vẫn nắm chặt vạt áo lão nhân, hai mắt nhắm nghiền không dám cử động chút nào. Sau khi Đạp Phong Giao bay lên tới một độ cao nhất định, bắt đầu phi hành bình ổn lại, lúc này đứa bé mới dám mở mắt ra, nhìn quanh một vòng.
Chỉ thấy lầu các chằng chịt bên dưới cùng rất nhiều người nhỏ như con kiến chuyển động, cùng với những cụm mây chậm rãi bay qua bên cạnh, những ngọn núi khổng lồ sững sững ở xa xa, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ngây ngất si mê. Nó lén lút nhìn Triệu Địa một cái, vừa khéo gặp Triệu Địa nhìn lại, khiến cho sợ hãi tới nỗi vội vàng cúi đầu xuống.
- Đây là hậu nhân của lão ư?
Triệu Địa thấp giọng hỏi lão nhân.
- Đây là đứa cháu duy nhất của vãn bối, cũng là thân nhân duy nhất trên đời này của vãn bối thân có Linh Căn. Tiêm Tiêm, mau ra mắt tiền bối!
Lào nhân bảo cháu mình.
- Tiêm Tiêm ra mắt tiền bối!
Đứa bé khéo léo thi lễ.
Triệu Địa gật đầu một cái, nói:
- Tư chất Linh Căn của cháu lão tốt hơn lão nhiều, còn nhỏ như vậy mà đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng hai.
- Tiền bối nói rất đúng, vãn bối tư chất cực kém, cả đời cũng chỉ có chút tu vi như vậy, vãn chưa thể bước vào cửa. Nhưng đứa cháu này lại là niềm tự hào của vãn bối, chỉ mấy tháng nó đã tu luyện tới công pháp Luyện Khí kỳ tầng hai, tư chất Linh Căn cũng không kém. Chỉ tiếc vãn bối không có kết giao với vị tiền bối Trúc Cơ kỳ nào, cho nên không có cách nào xác định cụ thể thuộc tính Linh Căn của Tiêm Tiêm được.
Lão nhân tỏ ra rất tự hào, nói tới nửa câu sau, giọng lão tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
- Vậy sao, để ta xem thử.
Triệu Địa lên tiếng nói, đồng thời vẫy tay với tiểu cô nương kia.
Lão nhân mừng rỡ, vội vàng kéo đứa bé đến trước mặt Triệu Địa, khom người nói:
- Làm phiền tiền bối!
Lào nhân cầm tay đứa bé giơ ra trước mặt Triệu Địa. Đứa bé chớp chớp đôi mắt to đen linh hoạt lộ ra vẻ hết sức tò mò.
Triệu Địa đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng gác ngang cổ tay đứa bé, khẽ rót vào một tia linh lực, cảm nhận dao động linh lực trong cơ thể đứa bé đáp lại.
- Là Dị Linh Căn thuộc tính Băng, tư chất cực tốt!
Triệu Địa tỏ vẻ kinh ngạc, hắn chỉ nhìn ra tư chất đứa bé không tệ, không ngờ lại là Dị Linh Căn cực kỳ hiếm thấy.
- A... thật sao, tiền bối không nói đùa chứ?!
Lào nhân há hốc mồm, vừa mừng vừa sợ, lộ ra vẻ hết sức khẩn trương hỏi lại Triệu Địa.
Triệu Địa gật đầu nói:
- Ừ, không sai được. Chẳng qua là với tư chất Dị Linh Căn của nó, tu luyện công pháp thuộc tính Thủy hiện tại cũng không phải là thích hợp nhất, không bằng để cho nó tu luyện công pháp thuộc tính Băng đi thôi.
Lão nhân mừng rỡ, gật đầu liên tục nói:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Lão nhân nghĩ thầm, công pháp thuộc tính Băng trong phường thị cũng có bán, nhưng tối thiểu cũng có giá hai ba trăm linh thạch, lão không mua nổi. Nhưng với tư chất Dị Linh Căn cực tốt của cháu lao, tìm một đại môn phái cho nó vào đó, sẽ trở thành đệ tử nòng cốt được xem là trọng điểm bồi dưỡng, chuyện này không thành vấn đề. Và như vậy, sau này tương lai Tiêm Tiêm tự nhiên bất khả hạn lượng, không cần lão phải phí tâm lo lắng nữa.
Lão nhân tâm trạng rất tốt, bắt đầu nói liên miên bất tuyệt về một ít chuyện lý thú của Bồng Lai tiên đảo này. Mặc dù tu vi của lão rất thấp, nhưng dù sao cũng là tu sĩ đã sống mấy chục năm ở nơi này, nói ra rất nhiều chuyện Triệu Địa chưa từng nghe qua bao giờ, khiến cho hắn cũng cảm thấy lý thú.
Nhất là lão nhân thỉnh thoảng chen vào mấy câu bình luận cảm tưởng, càng làm cho hắn cảm nhận được nỗi chua cay bất đắc dĩ vất vả cả đời của một người tu tiên cấp thấp.
Sau nửa canh giờ, lão nhân chỉ một lầu các dưới chân nói với Triệu Địa:
- Tiền bối, nơi này chính là Xảo Khí các. Cửa hàng này chuyên bán các loại con rối, cơ quan, là cửa hàng lớn nhất trong số những cửa hàng kinh doanh cùng mặt hàng ở phường thị này.
- Thật ra thì chất lượng cũng không hơn nơi khác bao nhiêu, nhưng hơn ở nhiều và hoàn chỉnh. Còn có một cửa hàng khác dù không tấp nập như cửa hàng này, nhưng giá cả lại rẻ hơn một chút.
- Rất tốt...
Triệu Địa cất giọng khàn khàn nói:
- Phàm là cửa hàng bán con rối, lão cứ dẫn ta dạo qua xem một chút, ta cũng muốn dạo qua khoảng ba cửa hàng.
Sau đó hắn điều khiển Đạp Phong Giao chậm rãi đáp xuống.
- Dạ, tiền bối.
Lão nhân lên tiếng đáp.
Triệu Địa đến trước Xảo Khí các, khoát tay dặn dò ông cháu hai người:
- Hai người không cần tiến vào, chỉ cần ở chỗ này chờ ta là được. Dứt lời cũng không chờ hai người đáp lại, đi thẳng vào trong cửa hàng. Lào nhân chỉ có thể vâng dạ, cùng cháu mình chờ ở bên ngoài.
- Tiêm Tiêm, gia gia đưa con vào Chính Đạo Minh có được chăng? Với tư chất Linh Căn của con, chắc chắn sẽ được xem là trọng điểm bồi dưỡng.
Lão nhân giơ bàn tay to bè vuốt ve mái tóc đen nhánh của cháu mình, trìu mến mới.
- Vậy gia gia có đi với con không?
Đứa bé ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to đen linh hoạt, dùng giọng ngây thơ khả ái hỏi.
- Gia gia đã từng tuổi này rồi, tu vi thấp kém, tư chất không có, Chính Đạo Minh sẽ không chịu thu nhận người như ta...
Lão nhân lắc đầu một cái, khẽ thở dài một hơi.
- Vậy con cũng không đi Chính Đạo Minh, con chỉ muốn ở với gia gia thôi...
Đứa bé chu miệng nói.
- Tiêm Tiêm ngoan nào, sau khi con vào Chính Đạo Minh, sẽ có thể trở thành tu sĩ có đại thần thông giống như vị tu sĩ vừa rồi, chẳng những thọ mệnh thật dài, hơn nữa pháp lực hùng mạnh. Đừng nói là bay tới bay lui trên trời, cho dù là yêu thú dưới biển hùng mạnh vô kể cũng có thể đối phó được.
- Lào nhân tha thiết răn dạy cháu mình, lấy Triệu Địa ra làm tỷ dụ, cùng một ít viễn cảnh tương lai tươi đẹp dụ dỗ nó.
- Không không, Tiêm Tiêm chỉ muốn ở cùng gia gia một chỗ! Gia gia không thương Tiêm Tiêm, không cần Tiêm Tiêm sao?
Đứa bé càng chu miệng cao hơn, kéo tay Hà lão đầu lắc lắc không ngừng. Dáng vẻ làm nũng của nó càng làm cho lão nhân hết sức thương yêu.
Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, Triệu Địa từ Xảo Khí các đi ra, cũng không nói là có mua được vật phẩm vừa ý hay không, chỉ ra hiệu cho lão nhân tiếp tục dẫn đường. Ba người bọn họ lại tiếp tục chạy tới một cửa hàng khác.
Cứ như vậy, Triệu Địa liên tiếp đi qua ba cửa hàng bán con rối thành phẩm và tài liệu luyện chê, một cửa hàng chuyên bán đan dược, hai cửa hàng trận pháp, hai cửa hàng điên tịch, ba cửa hàng tài liệu, mất thời gian chừng hơn nửa ngày.
Triệu Địa cảm thấy hết sức hài lòng, lúc này mới kết thúc chuyến mua sắm. Trước khi đi hắn còn đặc biệt tặng cho đứa cháu lão nhân một món phi hành pháp khí hình chiếc lá, khiến cho hai ông cháu hết sức vui mừng.
Phi hành pháp khí hình chiếc lá này là trước đây lúc hắn luyện chế Đạp Phong Giao, đã luyện chế để thử tay nghề. Một món phi hành pháp khí cấp thấp như vậy, hắn đã không cần tới. Hắn nhìn thấy dáng vẻ đứa bé kia đáng yêu như vậy, không khỏi nhớ tới Giản Hinh Nhi lúc còn nhỏ, cho nên mới tặng cho nó.
Sau đó Triệu Địa bay thẳng tới một truyền tống trận trong phường thị, trở lại Tây Tinh đảo.
Hắn cũng mua sắm một phen ở phường thị của Tây Tinh đảo, kể từ khi có được linh thạch dùng mãi không hết, hắn đã hình thành thói quen này. Mỗi lần đi ngang qua phường thị đều mua một ít vật phẩm cần dùng, mỗi lần tiêu không quá nhiều linh thạch, đương nhiên sẽ không gây chú ý, nhưng nhiều lần gộp lại nâng tổng số lên hết sức kinh người.
Điểm tiếc nuối duy nhất chính là, Huyền Dịch các ở phường thị Tây Tinh đảo không hiểu vì sao lại đóng cửa từ một tháng trước, mãi tới giờ vẫn không mở cửa, khiến cho kế hoạch mua thêm một vài loại pháp trận của hắn tan thành mây khói.
Bất quá chuyện này không quan trọng, pháp trận không phải là thứ mà hắn cần gấp, hơn nữa hắn cũng đã mua hai ba bộ ở Bồng Lai tiên đảo, lần sau đi ngang qua Tây Tinh đảo mua hai bộ nữa là được.
Vì vậy Triệu Địa cũng không dừng lại ở Tây Tinh đảo quá lâu, mà điều khiển Đạp Phong Giao bay về Lạc Già đảo.
Trong lúc đang ngự khí phi hành trên không, Triệu Địa mân mê bảy tám con rối trong túi trữ vật của mình, nở một nụ cười thần bí.
Phải nói rằng con rối cấp bậc Luyện Khí kỳ quả thật là không mắc, mỗi một con rối có thể sử dụng pháp khí, tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm sáu, chỉ không tới một trăm năm mươi linh thạch một con.
Loại con rối hình thú đơn giản hơn giống như loại của Địch Nhị, chỉ cần một trăm linh thạch. Cho nên Triệu Địa vào ba cửa hàng bán con rối mua bốn năm con rối hình người cùng rất nhiều tài liệu luyện chế.
Hơn nữa hắn còn mua một ngọc giản có tên là Sơ Cấp Khôi Lỗi Yếu Giải, trong đó ghi lại tỉ mỉ phương pháp quá trình cùng nguyên liệu luyện chế con rối Luyện Khí kỳ. Triệu Địa đọc lướt qua một lần, cảm thấy bằng vào tài nghệ luyện khí hiện tại của hắn, luyện chế con rối Luyện Khí kỳ như vậy tuyệt đối không thành vấn đề.
Nguyên liệu chủ yếu luyện chế con rối chỉ là một ít quặng kim loại hơi cứng rắn một chút, nhưng độ dẻo dai cũng không tệ, hoặc một ít thiết mộc vô cùng cứng rắn có tuổi từ mười năm trở lên. Ngoài ra cần có một số hạ phẩm linh thạch không ít cùng một thứ vô cùng đặc biệt khác, chính là yêu hồn.
Trong điển tịch nói rằng xét từ một góc độ nào đó, con rối cũng là một loại sinh linh có linh hồn, bất quá không có được ý thức và linh trí của riêng mình, hoàn toàn nghe theo chủ nhân chỉ huy. Nhưng trong lúc luyện chế, nhất định phải gia nhập hồn phách thích hợp vào cùng luyện chế, mới có thể làm cho con rối có linh hồn, mà không phải một món đồ chơi máy móc không có chút sinh cơ nào.
Vì vậy thao túng con rối cũng không giống như pháp khí, lúc nào cũng có thể dùng thần thức thao túng. Thao túng con rối còn cần một loại pháp thuật đặc biệt, gọi là Phân Thần thuật.
Trong ngọc giản cũng có ghi tỉ mỉ về pháp quyết của Phân Thần thuật này, nội dung chỉ cách tu sĩ làm thế nào để tách rời một phần nhỏ thần niệm ra, trở thành một cỗ thần niệm độc lập. Sau đó ký thác cỗ thần niệm này lên trên con rối, thông qua cổ thần niệm này điều khiển con rối. Và như vậy, lúc sử dụng con rối sẽ không cần hao phí quá nhiều thần thức giống như điều khiển pháp khí.
Phân Thần thuật này có yêu cầu về thần thức rất cao, là bí thuật mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể nắm giữ. Mà thần thức càng cao, sau khi phân ra thần thức cũng có thể khôi phục như cũ nhanh hơn, tiếp tục thi triển Phân Thần thuật, hơn nữa cũng có thể đồng thời thao túng nhiều con rối hơn. Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thông thường có thể đồng thời thao túng hai ba mươi con rối.
Mà những tu sĩ Trúc Cơ kỳ chuyên tu Khôi Lỗi thuật có thể thao túng một số lượng con rối nhiều hơn xa tu sĩ bình thường. Hơn nữa quá nửa những người này cũng tu tập một ít công pháp đặc thù để gia tăng cường độ thần thức, nghe nói thậm chí có thể đồng thời thao túng trên trăm con rối.
Tu sĩ biến thái như vậy khó mà gặp đối thủ trong hàng ngũ tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Cho dù là con rối chỉ tương đương tu sĩ Luyện Khí kỳ trung cấp, nếu có mấy trăm con như vậy xông lên một lượt, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường cũng khó lòng chống đỡ.
Triệu Địa định luyện chế một ít con rối Luyện Khí kỳ sơ cấp trong động phủ, đề thăng thực lực của chúng tới một mức kinh khủng. Hắn tin tưởng rằng nếu hết thảy đều thuận lợi, trong quá trình luyện chế không xảy ra sai lầm gì quá lớn, như vậy vài năm sau, số con rối này có thể giúp hắn dễ dàng giết chết tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Thậm chí nếu đối mặt với cao nhân Kết Đan kỳ, hắn cũng có được năng lực tự vệ nhất định.
Luyện chế con rối cần có yêu hồn, Triệu Địa cũng đã mua đầy đủ số lượng trong phường thị. Loại con rối Luyện Khí kỳ chỉ cần hồn phách yêu thú cấp một là đủ. Yêu hồn cấp một ở phường thị chỉ bán với giá vài khối hạ phẩm linh thạch, Triệu Địa mua trên trăm con.
Về phần tài liệu, mặc dù cũng không phải là rất quý trọng, nhưng vì số lượng quá nhiều cho nên hao tổn không ít. Triệu Địa ghé vài chỗ khác nhau mua tổng cộng mua được một số tài liệu có thể chế ra được cả trăm con rối Luyện Khí kỳ.
Ngoại trừ tài liệu con rối ra, hắn còn mua không ít các loại tài liệu luyện khí phụ trợ, thậm chí trong đó có một số không rẻ chút nào. Tổng cộng số linh thạch mà hắn đã chi ra trong phường thị này là một con số rất lớn, nếu so với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ quả thật là quá nhiều. Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi hắn đi mua sắm, cố tình tách khỏi hai ông cháu Hà lão đầu.
Tuy rằng tổng số rất nhiều, nhưng hắn tách ra mua lẻ tẻ nhiều lần. Hơn nữa sau khi mua xong hắn lập tức truyền tống đi ra xa ngoài vạn dặm, cũng sẽ không khiến cho ai chú ý.
Mặc dù làm như vậy có chút nguy hiểm, nhưng đối với Triệu Địa lòng mang đại kế, mạo hiểm như vậy vẫn vô cùng đáng giá.
Mấy ngày sau, Triệu Địa trở lại Lạc Già đảo, móc ra một khối bạch ngọc pháp bàn, chạy thẳng tới động phủ của mình.
Nhưng hắn vừa tiến vào phạm vi Lạc Già sơn, pháp bàn trong tay chợt chớp lên ba điểm sáng nhỏ.
Đây là bạch ngọc pháp bàn khống chế Lục Luân Tuyệt Linh trận, những điểm sáng trong đó chứng tỏ có ba tu sĩ không rõ lai lịch không thèm để ý tới cấm chế pháp trận, xông thẳng vào trong.
Triệu Địa vội vàng móc ra một pháp bàn khác có hai màu xanh đỏ xem thử. May là pháp bàn này không xuất hiện hư hại gì, chứng tỏ Thiên Phúc Lưỡng Cực trận vẫn còn tồn tại, chưa bị đối phương phá vỡ.
Như vậy xem ra, chẳng qua là có người phát hiện Lục Luân Tuyệt Linh trận hết sức bí ẩn này xông vào, nhưng động phủ của hắn cũng còn an toàn.
Triệu Địa lấy ra một chiếc áo choàng nửa trong suốt, chớp động hào quang như có như không khoác lên người, sau đó thi triển Nặc Linh thuật đến tột độ, mới chậm rãi tiến vào trong Lục Luân Tuyệt Linh trận.
Danh sách chương