Hàn Lập vừa nghe lời ấy, ngửa đầu ngáp một cái, sau đó cười lạnh nói: "Oan uổng cho ta? Khẩu khí thật lớn, nàng cho rằng ta thực sự sợ Mặc phủ các nàng sao?"
"Nếu không phải Mặc sư quả thực đã làm sư phụ của ta mấy ngày, truyền thụ cho ta không ít y thuật, hơn nữa tiếng tăm khi dễ mọi người của các nàng nghe cũng không tốt đẹp gì. Hừ! Chỉ bằng vào các nàng? Ta một tay có thể đem toàn phủ các nàng dưới chân núi giết sạch kể cả gà chó!" Lời này của Hàn Lập đúng là lạnh lẽo đến tận xương, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Hàn Lập chủ ý đã quyết, nếu đã không cách nào gạt được bảo ngọc từ Mặc phủ, vậy thì vì âm độc trên người, cũng chỉ có thủ đoạn cứng rắn không khoan nhượng. Hắn định biểu lộ chút thân thủ, để cho đám người Nghiêm thị biết lợi hại, rồi sẽ dùng vũ lực đòi "Noãn dương bảo ngọc" tới.
Đám người Nghiêm thị khi mới nghe thấy lời nói hung ác của Hàn Lập, sắc mặt lúc đầu là ngạc nhiên, nhưng tiếp theo sau đó đột nhiên cười rộ lên, Tam phu nhân Lưu thị lại càng cười nghiêng cười ngả, cúi gập cả lưng lại.
Hiển nhiên những phu nhân này vốn không tin lời Hàn Lập. Nhưng chẳng bao lâu, vẻ tươi cười trên mặt các nàng hoàn toàn ngưng trệ.
Bởi vì Hàn Lập lúc này duỗi một ngón tay, cùng lúc trên đầu ngón tay đó bỗng nhiên xuất hiện một quầng lửa, quả cầu lửa lớn nhỏ cỡ miệng chén rượu này vừa hiện ra, độ ấm trong phòng bất chợt cao lên, làm cho đám phu nhân giống như rơi vào mùa hè oi bức.
Sau đó Hàn Lập ánh mắt lạnh lùng nhìn phía đối diện, định kiếm một vật làm mục tiêu cho "Hỏa đạn thuật" của mình, để cho những phu nhân này biết chút lợi hại. Nhưng không ngờ rằng, chưa chờ hắn hành động, Lý thị không tự kìm hãm được đã kêu lên một tiếng "Tu tiên giả!", nét mặt đầy vẻ sợ hãi.
Những người khác, ai ai mặt mày cũng thất sắc, ngay cả Ngũ phu nhân thần sắc lạnh như băng, cũng động dung đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập tràn ngập kinh ngạc .
Những nữ nhân này biết tu tiên giả, điều này ngược lại làm cho Hàn Lập lấy làm kinh hãi, nhưng sắc mặt lại có vẻ càng thêm âm trầm.
"Ngươi thật sự là tu tiên giả?" Tam phu nhân Lưu thị đôi mắt đẹp trừng lớn, hỏi với vẻ bán tín bán nghi.
Hàn Lập hừ một cái, không nói hai lời, dứt khoát khẽ búng ngón tay một cái, hỏa cầu kia "phần phật" một chút, đánh vào trên cái bàn bên cạnh Lưu thị, kết quả cái bàn kia trong chớp mắt biến thành tro bụi.
Cử động này, dọa cho Lưu thị mặt cắt không còn chút máu. Nàng vội vàng đứng dậy, lùi về sau đống tro tàn vài bước, lúc đó mới dừng lại vẫn chưa hết kinh hoàng, giờ phút này vẻ mặt nhu nhược khổ sở động lòng người kia, nếu để cho nam nhân khác thấy được, sợ rằng vì thế lập tức không điên cuồng không xong.
Đáng tiếc Hàn Lập căn bản không có ý thưởng thức cảnh này, hắn bây giờ đang nhìn chằm chằm vào người đã kêu ra danh tự "tu tiên giả" là Lý thị, giọng âm u hỏi: "Nhị phu nhân, ngươi thế nào lại biết tu tiên giả? Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua tu tiên giả khác?"
"Ta…" Lý thị bắt đầu sợ hãi, nàng đối với thân phận tu tiên giả của Hàn Lập rất kiêng kỵ.
"Không nên hỏi Nhị tỷ nữa, chuyện có liên quan đến tu tiên giả, ta nói cho ngươi là được!" Nghiêm thị một bên ngả về phía sau, nhắm hai mắt lại sắc mặt mệt mỏi, sau đó lên tiếng cắt đứt sự tra hỏi của Hàn Lập,
"Ồ! Có thể nói cho ta nghe một chút không?" Hàn Lập xoa xoa mũi, thần sắc hơi trở nên thong thả.
"Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, thành Gia Nguyên có không ít người, đều sự tồn tại của biết tu tiên giả." Nghiêm thị sau khi mở mắt ra, cười khổ nói.
"Thậm chí một số người ở ngoài thành, còn chính mắt thấy qua tranh đấu của tu tiên giả, nghe nói bọn họ cũng hô mưa gọi gió, đùa lửa phun sương, ai cũng giống như thần tiên sống vậy." Nghiêm thị nói tới đây, cũng dùng ánh mắt khác thường liếc Hàn Lập một cái.
"Thì ra là như vậy!" Hàn Lập vỗ vào sau đầu một cái, hắn hoàn toàn đã quên mất thành Gia Nguyên cũng không phải là địa phương bé nhỏ như núi Thải Hà, có tu tiên giả lộ diện ở nơi này tựa hồ cũng không phải một chuyện ngạc nhiên, ngày hôm qua hắn không phải cũng mới thấy qua một vị mặc áo lam sao!
"Vậy Mặc sư cũng biết sự tồn tại của tu tiên giả sao?" Hàn Lập giữa lúc đó đột nhiên nghĩ tới gì đó, không khỏi mở miệng hỏi.
"Đương nhiên biết, phu quân cũng được chính mắt thấy qua một trong những người của tu tiên giả tranh đấu." Nghiêm thị cảm thấy không có gì cần phải giấu diếm, tùy tiện trả lời.
"Ta tự hỏi Mặc đại phu thế nào mà lại si mê đối với tu tiên như vậy, thì ra sớm đã thấy qua tu tiên giả chân chính rồi! Đáng tiếc hắn không có linh căn, uổng phí tâm cơ nhiều như vậy, cuối cùng lại tiện nghi cho chính mình." Hàn Lập không nhịn được thở dài.
Có điều, Hàn Lập đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, Nghiêm thị này thế nào mà nghe lời như vậy? Mình hỏi cái gì, nàng đều thành thực đáp cái đó, một chút khó chịu cũng không có. Nếu nói chỉ dựa vào mình là tu tiên giả, đối phương sẽ hoàn toàn khuất phục, Hàn Lập cũng sẽ không tin.
Hàn Lập cẩn thận quan sát tới vẻ mặt của Nghiêm thị, rốt cục phát hiện dưới vẻ mặt nhìn như an nhàn của đối phương, mơ hồ có thần sắc nôn nóng.
"Chẳng lẽ đối phương đang trì hoãn thời gian?" Hàn Lập nhíu mày, phóng linh thức ra, nhưng khu phụ cận tiểu lâu cũng không có dấu hiệu ngoại nhân xông vào.
Hàn Lập đảo mắt một cái, đột nhiên đứng dậy, bắt đầu đi vòng quanh phòng, từ bên này sang bên kia đánh giá bốn phía.
Thoạt nhìn tựa hồ địa phương không có gì khả nghi, bên trong phòng cái gì cũng rất đơn giản, ngoài cái bàn thì là cái ghế, cái gì cũng đều giống như hôm qua, ngoại trừ nhiều hơn một đôi nến nhỏ màu trắng còn một nửa.
"Nến?" Ánh mắt Hàn Lập rơi vào bên trên, từ đầu Hàn Lập tưởng rằng đối phương ban ngày đốt nến là để cúng tế Mặc đại phu, bởi vậy đã không để ý. Nhưng hiện giờ nghĩ lại đối phương nếu muốn cúng tế phu quân, như thế nào mà ngay cả một nén nhang cũng không có, vậy có thể có chút bất thường rồi.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập dùng mũi chú tâm ngửi một chút, rốt cục ngửi thấy trong không khí một loại mùi cùng loại với đàn hương . Hương vị này quá thoang thoảng, nếu không phải có chủ tâm chú ý, căn bản không có khả năng bị người phát giác.
Đám người Nghiêm thị khi thấy Hàn Lập đưa mắt nhìn về phía cây nến thì có chút không tự nhiên, sau khi Hàn Lập làm cử động hít ngửi trong không khí, sắc mặt lại càng đại biến. Mà lúc này Hàn Lập lại nở nụ cười, còn cười thích thú khác thường.
"Có cái gì buồn cười sao? Cho dù phát hiện được cơ quan trên cây nến, ngươi bây giờ cũng đã chậm. Đó là Mê dược thiên nhân túy, người bình thường ngửi vào sẽ cốt gân cốt nhũn ra tứ chi vô lực, người học võ ngửi phải cũng sẽ mất hết chân khí, võ công tạm thời mất, cho dù ngươi là tu tiên giả, cũng không có khả năng đợi lâu ở bên trong phòng này mà vô sự." Nghiêm thị có chút không trầm tĩnh được, thử buông lời dò xét.
"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm!" Hàn Lập mỉm cười.
"Khi ta ở Thất Huyền môn, từng hay nghe người ta nói về sự âm hiểm xảo trá trên giang hồ, trong đó ấn tượng về độc dược, mê hương đối với ta khắc sâu nhất. Bởi vì ta chẳng những thân từng chịu đau khổ, hơn nữa món này khó lòng phòng bị, cho dù là người bình thường nhưng dùng cái này cũng dễ dàng giết chết đại cao thủ, vì thế ta vắt hết óc, cuối cùng nghĩ ra một phương pháp vụng về để đề phòng mê dược và độc dược." Hàn Lập có chút tự đắc nói.
Mà đám người Nghiêm thị mặt nhìn nhau, còn có loại phương pháp này sao? Điều này sao có thể, nhưng đối phương đến bây giờ vẫn chưa có ngã xuống, vậy cũng là sự thật. Hôm nay sắc mặt các nàng đã trắng bệch rồi.
"Về phần phương pháp gì…" Hàn Lập thấy tình trạng tất cả mấy phu nhân đều không chịu được lắng tai nghe mình nói, không nhịn được cười hắc hắc: "Ta không định nói cho các ngươi! Bởi vì ta không có thói quen để lộ bí mật cho kẻ thù!" Thần sắc của Hàn Lập trở nên nghiêm túc.
Gỗ có mùi thơm, làm nhang
"Nếu không phải Mặc sư quả thực đã làm sư phụ của ta mấy ngày, truyền thụ cho ta không ít y thuật, hơn nữa tiếng tăm khi dễ mọi người của các nàng nghe cũng không tốt đẹp gì. Hừ! Chỉ bằng vào các nàng? Ta một tay có thể đem toàn phủ các nàng dưới chân núi giết sạch kể cả gà chó!" Lời này của Hàn Lập đúng là lạnh lẽo đến tận xương, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Hàn Lập chủ ý đã quyết, nếu đã không cách nào gạt được bảo ngọc từ Mặc phủ, vậy thì vì âm độc trên người, cũng chỉ có thủ đoạn cứng rắn không khoan nhượng. Hắn định biểu lộ chút thân thủ, để cho đám người Nghiêm thị biết lợi hại, rồi sẽ dùng vũ lực đòi "Noãn dương bảo ngọc" tới.
Đám người Nghiêm thị khi mới nghe thấy lời nói hung ác của Hàn Lập, sắc mặt lúc đầu là ngạc nhiên, nhưng tiếp theo sau đó đột nhiên cười rộ lên, Tam phu nhân Lưu thị lại càng cười nghiêng cười ngả, cúi gập cả lưng lại.
Hiển nhiên những phu nhân này vốn không tin lời Hàn Lập. Nhưng chẳng bao lâu, vẻ tươi cười trên mặt các nàng hoàn toàn ngưng trệ.
Bởi vì Hàn Lập lúc này duỗi một ngón tay, cùng lúc trên đầu ngón tay đó bỗng nhiên xuất hiện một quầng lửa, quả cầu lửa lớn nhỏ cỡ miệng chén rượu này vừa hiện ra, độ ấm trong phòng bất chợt cao lên, làm cho đám phu nhân giống như rơi vào mùa hè oi bức.
Sau đó Hàn Lập ánh mắt lạnh lùng nhìn phía đối diện, định kiếm một vật làm mục tiêu cho "Hỏa đạn thuật" của mình, để cho những phu nhân này biết chút lợi hại. Nhưng không ngờ rằng, chưa chờ hắn hành động, Lý thị không tự kìm hãm được đã kêu lên một tiếng "Tu tiên giả!", nét mặt đầy vẻ sợ hãi.
Những người khác, ai ai mặt mày cũng thất sắc, ngay cả Ngũ phu nhân thần sắc lạnh như băng, cũng động dung đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập tràn ngập kinh ngạc .
Những nữ nhân này biết tu tiên giả, điều này ngược lại làm cho Hàn Lập lấy làm kinh hãi, nhưng sắc mặt lại có vẻ càng thêm âm trầm.
"Ngươi thật sự là tu tiên giả?" Tam phu nhân Lưu thị đôi mắt đẹp trừng lớn, hỏi với vẻ bán tín bán nghi.
Hàn Lập hừ một cái, không nói hai lời, dứt khoát khẽ búng ngón tay một cái, hỏa cầu kia "phần phật" một chút, đánh vào trên cái bàn bên cạnh Lưu thị, kết quả cái bàn kia trong chớp mắt biến thành tro bụi.
Cử động này, dọa cho Lưu thị mặt cắt không còn chút máu. Nàng vội vàng đứng dậy, lùi về sau đống tro tàn vài bước, lúc đó mới dừng lại vẫn chưa hết kinh hoàng, giờ phút này vẻ mặt nhu nhược khổ sở động lòng người kia, nếu để cho nam nhân khác thấy được, sợ rằng vì thế lập tức không điên cuồng không xong.
Đáng tiếc Hàn Lập căn bản không có ý thưởng thức cảnh này, hắn bây giờ đang nhìn chằm chằm vào người đã kêu ra danh tự "tu tiên giả" là Lý thị, giọng âm u hỏi: "Nhị phu nhân, ngươi thế nào lại biết tu tiên giả? Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua tu tiên giả khác?"
"Ta…" Lý thị bắt đầu sợ hãi, nàng đối với thân phận tu tiên giả của Hàn Lập rất kiêng kỵ.
"Không nên hỏi Nhị tỷ nữa, chuyện có liên quan đến tu tiên giả, ta nói cho ngươi là được!" Nghiêm thị một bên ngả về phía sau, nhắm hai mắt lại sắc mặt mệt mỏi, sau đó lên tiếng cắt đứt sự tra hỏi của Hàn Lập,
"Ồ! Có thể nói cho ta nghe một chút không?" Hàn Lập xoa xoa mũi, thần sắc hơi trở nên thong thả.
"Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, thành Gia Nguyên có không ít người, đều sự tồn tại của biết tu tiên giả." Nghiêm thị sau khi mở mắt ra, cười khổ nói.
"Thậm chí một số người ở ngoài thành, còn chính mắt thấy qua tranh đấu của tu tiên giả, nghe nói bọn họ cũng hô mưa gọi gió, đùa lửa phun sương, ai cũng giống như thần tiên sống vậy." Nghiêm thị nói tới đây, cũng dùng ánh mắt khác thường liếc Hàn Lập một cái.
"Thì ra là như vậy!" Hàn Lập vỗ vào sau đầu một cái, hắn hoàn toàn đã quên mất thành Gia Nguyên cũng không phải là địa phương bé nhỏ như núi Thải Hà, có tu tiên giả lộ diện ở nơi này tựa hồ cũng không phải một chuyện ngạc nhiên, ngày hôm qua hắn không phải cũng mới thấy qua một vị mặc áo lam sao!
"Vậy Mặc sư cũng biết sự tồn tại của tu tiên giả sao?" Hàn Lập giữa lúc đó đột nhiên nghĩ tới gì đó, không khỏi mở miệng hỏi.
"Đương nhiên biết, phu quân cũng được chính mắt thấy qua một trong những người của tu tiên giả tranh đấu." Nghiêm thị cảm thấy không có gì cần phải giấu diếm, tùy tiện trả lời.
"Ta tự hỏi Mặc đại phu thế nào mà lại si mê đối với tu tiên như vậy, thì ra sớm đã thấy qua tu tiên giả chân chính rồi! Đáng tiếc hắn không có linh căn, uổng phí tâm cơ nhiều như vậy, cuối cùng lại tiện nghi cho chính mình." Hàn Lập không nhịn được thở dài.
Có điều, Hàn Lập đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, Nghiêm thị này thế nào mà nghe lời như vậy? Mình hỏi cái gì, nàng đều thành thực đáp cái đó, một chút khó chịu cũng không có. Nếu nói chỉ dựa vào mình là tu tiên giả, đối phương sẽ hoàn toàn khuất phục, Hàn Lập cũng sẽ không tin.
Hàn Lập cẩn thận quan sát tới vẻ mặt của Nghiêm thị, rốt cục phát hiện dưới vẻ mặt nhìn như an nhàn của đối phương, mơ hồ có thần sắc nôn nóng.
"Chẳng lẽ đối phương đang trì hoãn thời gian?" Hàn Lập nhíu mày, phóng linh thức ra, nhưng khu phụ cận tiểu lâu cũng không có dấu hiệu ngoại nhân xông vào.
Hàn Lập đảo mắt một cái, đột nhiên đứng dậy, bắt đầu đi vòng quanh phòng, từ bên này sang bên kia đánh giá bốn phía.
Thoạt nhìn tựa hồ địa phương không có gì khả nghi, bên trong phòng cái gì cũng rất đơn giản, ngoài cái bàn thì là cái ghế, cái gì cũng đều giống như hôm qua, ngoại trừ nhiều hơn một đôi nến nhỏ màu trắng còn một nửa.
"Nến?" Ánh mắt Hàn Lập rơi vào bên trên, từ đầu Hàn Lập tưởng rằng đối phương ban ngày đốt nến là để cúng tế Mặc đại phu, bởi vậy đã không để ý. Nhưng hiện giờ nghĩ lại đối phương nếu muốn cúng tế phu quân, như thế nào mà ngay cả một nén nhang cũng không có, vậy có thể có chút bất thường rồi.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập dùng mũi chú tâm ngửi một chút, rốt cục ngửi thấy trong không khí một loại mùi cùng loại với đàn hương . Hương vị này quá thoang thoảng, nếu không phải có chủ tâm chú ý, căn bản không có khả năng bị người phát giác.
Đám người Nghiêm thị khi thấy Hàn Lập đưa mắt nhìn về phía cây nến thì có chút không tự nhiên, sau khi Hàn Lập làm cử động hít ngửi trong không khí, sắc mặt lại càng đại biến. Mà lúc này Hàn Lập lại nở nụ cười, còn cười thích thú khác thường.
"Có cái gì buồn cười sao? Cho dù phát hiện được cơ quan trên cây nến, ngươi bây giờ cũng đã chậm. Đó là Mê dược thiên nhân túy, người bình thường ngửi vào sẽ cốt gân cốt nhũn ra tứ chi vô lực, người học võ ngửi phải cũng sẽ mất hết chân khí, võ công tạm thời mất, cho dù ngươi là tu tiên giả, cũng không có khả năng đợi lâu ở bên trong phòng này mà vô sự." Nghiêm thị có chút không trầm tĩnh được, thử buông lời dò xét.
"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm!" Hàn Lập mỉm cười.
"Khi ta ở Thất Huyền môn, từng hay nghe người ta nói về sự âm hiểm xảo trá trên giang hồ, trong đó ấn tượng về độc dược, mê hương đối với ta khắc sâu nhất. Bởi vì ta chẳng những thân từng chịu đau khổ, hơn nữa món này khó lòng phòng bị, cho dù là người bình thường nhưng dùng cái này cũng dễ dàng giết chết đại cao thủ, vì thế ta vắt hết óc, cuối cùng nghĩ ra một phương pháp vụng về để đề phòng mê dược và độc dược." Hàn Lập có chút tự đắc nói.
Mà đám người Nghiêm thị mặt nhìn nhau, còn có loại phương pháp này sao? Điều này sao có thể, nhưng đối phương đến bây giờ vẫn chưa có ngã xuống, vậy cũng là sự thật. Hôm nay sắc mặt các nàng đã trắng bệch rồi.
"Về phần phương pháp gì…" Hàn Lập thấy tình trạng tất cả mấy phu nhân đều không chịu được lắng tai nghe mình nói, không nhịn được cười hắc hắc: "Ta không định nói cho các ngươi! Bởi vì ta không có thói quen để lộ bí mật cho kẻ thù!" Thần sắc của Hàn Lập trở nên nghiêm túc.
Gỗ có mùi thơm, làm nhang
Danh sách chương