Tâm thái của Tống Ngôn Khê kém xa hào hiệp nàng biểu hiện ra như vậy, cười là nặn ra, ở dưới tình huống như vậy, nàng không cười, chẳng lẽ còn muốn khóc sao? Ngồi ở trên xe, Tống Ngôn Khê chỉ đem xe chạy ra khỏi một ít đoạn cự ly cũng bởi vì thân thể run rẩy không có cách nào tiếp tục chạy tiếp, nàng nắm chặt vô lăng, hô hấp dồn dập, ngực bởi vì nức nở nhanh chóng chập trùng.
Nàng lấy điện thoại di động ra, gọi số của Quý Thanh Cừ, nàng muốn uống rượu, muốn dùng chất rượu gây tê liệt chính mình, rồi lại không muốn một mình.

Nhưng mà điện thoại gọi ra rất lâu, bên kia từ đầu đến cưới là âm chờ đợi "bít bít bít", hình như cả nàng cũng từ bỏ chính mình rồi.

Tống Ngôn Khê đỏ vành mắt, ở lúc treo máy, thấy được trên hình nền của điện thoại là bức ảnh Thẩm Khanh Vãn ở show phố Thiên Lan, Tống Ngôn Khê rất yêu thích, vẫn dùng để làm ánh bìa.

Bây giờ nhìn lại, lại thành đạo cụ cắt lòng.
Tống Ngôn Khê nắm chặt điện thoại, dùng sức mà đập về phía cửa sổ của xe.

Cửa sổ không có dấu vết phá vụn, ngược lại là điện thoại bởi vì kịch liệt va chạm, màn hình rơi đến chia năm xẻ bảy.

Nhìn bức ảnh cũng vỡ vụn ra theo, Tống Ngôn Khê ngơ ngác mà dùng tay xoa xoa mặt của Thẩm Khanh Vãn, ở sau khi tắt điện thoại di động, tất cả bốn phía quy về bình tĩnh cùng bóng tối.
Điện thoại để lên bàn không vang lên nữa, Quý Hâm Thư nhìn ba chữ Tống Ngôn Khê phía trên từ sáng dần dần trở nên tối, nàng tắt đi điện thoại, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
"Thanh Cừ, ăn cơm tối rồi." Quý Hâm Thư đến lầu hai, đứng trước cửa phòng của Quý Thanh Cừ.

Mỗi một lần đối mặt Quý Thanh Cừ, cô đều sẽ để thanh âm của mình giống như trước đây, dường như giữa các nàng chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ở sau khi cô nói xong, căn phòng đóng chặt yên tĩnh như trước vậy, dường như trong phòng không có ai, cũng không có ai nghe được lời của mình.
Quý Hâm Thư có chút bối rối, cô vội vàng lấy ra chìa khóa dự bị, đem cửa phòng ngủ tự ý mở ra.

Cùng lúc đó, Quý Thanh Cừ từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ bao bọc một cái khăn tắm.

Nàng nhìn thấy Quý Hâm Thư tự ý dùng chìa khóa mở cửa đi vào, trong mắt mang theo mấy phần chống cự.

Nàng chán ghét loại hành vi này của Quý Hâm Thư, một mực lại hết cách với cô.
"Chị làm cái gì vậy? Chị đã đáp ứng tôi, sẽ không tùy tiện vào." Quý Thanh Cừ biểu hiện ra bất mãn rõ ràng, nàng đã bị đối phương nhốt tại nơi này ròng rã một tháng, thời gian không phải rất dài, nhưng đối với Quý Thanh Cừ mà nói, nhưng có loại cảm giác sống một ngày bằng một năm.


Nàng không có bất kỳ thiết bị truyền tin, điện thoại máy tính đều là nàng không đụng tới, phạm vi hoạt động của nàng ngoại trừ biệt thự này và hoa viên phía ngoài ra, không còn gì khác.
Đối với người hiện đại mà nói, không động vào điện thoại là một cái chuyện rất mệt nhọc, Quý Thanh Cừ cũng giống như thế.

Nàng trước đây thích cùng bạn bè đi ra ngoài tán gẫu uống rượu, lúc công tác bình thường cũng sẽ cùng một chút đồng bọn hợp tác liên hoan.

Bị Quý Hâm Thư nhốt lại một tháng, nàng như là hoàn toàn tách biệt với thế gian, đối với tin tức ngoại giới hoàn toàn không biết.

Loại không có tự do này, sinh hoạt ngày qua ngày để Quý Thanh Cừ cảm thấy vô vị lại khô khan, nàng không biết Quý Hâm Thư lúc nào mới đồng ý thả chính mình đi ra ngoài, cô mạnh mẽ đem mình lưu lại nơi này, lại có ý nghĩa gì?
"Thanh Cừ, chị là sợ em ở trong phòng có chuyện, chị tới gọi em ăn cơm." Quý Hâm Thư nghe ra không vui trong giọng nói của Quý Thanh Cừ, cô đem chìa khóa thu lại, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Cừ.

Đối phương đang nghiêng đầu dùng khăn mặt lau chùi tóc dài, vị thơm nhàn nhạt từ trên người nàng tản ra qua đến.

Đó là vị thơm của nước gội đầu, còn chen lẫn hương rượu trái cây vốn là trên người Thanh Cừ.
Quý Hâm Thư si mê nhìn người trước mắt, cô vẫn luôn biết, thân thể của Thanh Cừ tươi đẹp đến mức nào.

Nàng trùm khăn tắm cái mông vểnh mà tròn rõ ràng mê người, bụng dưới mơ hồ có thể thấy được da cơ bụng phía trên.

Cẳng chân lộ ở bên ngoài thẳng tắp dài nhỏ, bờ vai mượt mà ở dưới ngọn đèn có một tầng ánh nước nhàn nhạt, Quý Hâm Thư không khỏi nhớ tới, mình là từ lúc nào bắt đầu giám sát Thanh Cừ đây?
Sau khi nàng lần đầu tiên giao du bạn trai, vào lúc ấy Quý Hâm Thư đã xác định tâm ý của chính mình, cô muốn Thanh Cừ, không chỉ là quan hệ tỷ muội, càng là người yêu.

Cô muốn thời khắc nhìn Thanh Cừ, muốn ở buổi tối nhìn mặt ngủ của nàng.

Mới bắt đầu Quý Hâm Thư chỉ là ở bên giường Quý Thanh Cừ đặt vào máy giám sát, nhưng sau đó, cô không có cách nào chịu đựng Quý Thanh Cừ rời khỏi tầm mắt của chính mình, máy giám sát càng ngày càng nhiều.
Thanh Cừ yêu thích ở cuối tuần buổi tối tự an ủi bình thường là một tuần một lần, thời điểm quá bận, có lẽ sẽ hai tuần lễ mới có một lần.

Quý Hâm Thư là từ vào lúc ấy học được an ủi.
An ủi thân thể, mỗi lần thấy được Thanh Cừ thu được sung sướng, cô lại như chính mình cũng có được thỏa mãn, cả người khoan khoái.


Trên đời này, không ai có thể càng hiểu rõ Thanh Cừ hơn chính mình.

Cũng không có ai càng rõ ràng hơn mình, thân thể Thanh Cừ tươi đẹp mê người đến mức nào.
Đã từng, Quý Hâm Thư cũng không dám nhìn thẳng hoặc là lấy ánh mắt như vậy thưởng thức Quý Thanh Cừ, hiện tại cô cuối cùng có thể tùy ý lớn mật đến thưởng thức, mình là đạo tặc ăn cắp bảo vật, cô tham lam muốn thu được tất cả sự vật có liên quan với Thanh Cừ càng nhiều.
"Tôi không có khẩu vị, muốn nghỉ ngơi rồi." Quý Thanh Cừ không tâm tình ăn đồ ăn, dù sao đổi thành bất cứ người nào bị hạn chế tự do nhốt lại, cảm thấy vui vẻ mới kỳ quái, "Chị nấu canh, em không muốn ăn đồ vật, uống chút canh cũng tốt." Quý Hâm Thư khi đang nói chuyện, tầm mắt trước sau rơi vào trên người Quý Thanh Cừ.
Cô không nhịn được đi tới bên sau Quý Thanh Cừ, nhắm mắt lại nhẹ hít lấy mùi vị trên người nàng.

Quý Thanh Cừ nghe ra khàn khàn bên trong tiếng nói của cô, cũng cảm giác được Quý Hâm Thư tới gần.

Nàng theo bản năng mà lùi về sau vài bước, quay đầu nhìn lên khóe mắt ửng đỏ của Quý Hâm Thư.

Nàng mơ hồ cảm thấy trạng thái bây giờ của Quý Hâm Thư có chút kỳ quái, lại nói không rõ nơi nào kì lạ.
"Ừm, chị biết rồi." Quý Thanh Cừ qua loa nói một câu, nàng dự định thay quần áo, dùng ánh mắt ra hiệu Quý Hâm Thư rời khỏi, người sau tiếp thu được ý của nàng, ánh mắt lóe lên một tia không nỡ, cuối cùng vẫn là nghe lời đi rồi.

Nhìn bóng lưng Quý Hâm Thư kì kì kèo kèo cố ý kéo dài thời gian, Quý Thanh Cừ trầm mặt đem cửa đóng chặt, nhanh chóng thay đổi một bộ váy ngủ.
Nàng không xuống lầu uống canh, trực tiếp nằm ở trên giường, Quý Thanh Cừ kỳ thực muốn tìm Quý Hâm Thư nói chuyện, trước đó hai người nói qua rất nhiều lần, mỗi lần đều là lấy sự trầm mặc của một phía rời khỏi làm kết quả.

Quý Thanh Cừ ý thức được chính mình tiếp tục bị nhốt tiếp không phải cách, dù cho Quý Hâm Thư không có làm cái chuyện quá đáng gì, nàng cũng không chịu được kiểu sinh hoạt này rồi.
Quý Thanh Cừ nghiêm túc suy nghĩ, lúc này, cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng gõ cửa, nàng đi qua mở cửa, phát hiện Quý Hâm Thư thì đứng trước cửa.

Trong lòng cô ôm một cái gối, trên người là váy ngủ mát mẻ hiếm thấy.

Trang phục như vậy, mục đích lại quá là rõ ràng.

Quý Thanh Cừ muốn ở trước khi cô mở miệng đóng cửa, Quý Hâm Thư lại đã sớm chuẩn bị, trước một bước đưa tay để ở đó.

"Chị làm cái gì?"
"Thanh Cừ, đêm nay chị có thể cùng em ngủ chung không?"
"Không được."
Quý Thanh Cừ không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối, hai người đã rất lâu không ngủ chung với nhau, nếu như là trước đây, nàng tín nhiệm tình nguyện thân cận và Quý Hâm Thư, nhưng sau trận này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng không cách nào tín nhiệm Quý Hâm Thư, càng không thể tiếp thu những chuyện cô làm đối với mình kia.

Đơn độc ở chung cùng Quý Hâm Thư nàng đều cảm thấy khó chịu, chớ đừng nói chi là ngủ cùng nhau.
"Thanh Cừ, chị bảo đảm sẽ không quấy rối em, chị có lời muốn nói cùng em." Quý Hâm Thư dùng tay chống đỡ cửa, đoán chừng Quý Thanh Cừ không nỡ lòng bỏ làm thương tổn cô.

Quý Thanh Cừ cau mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nghiêng người sang để Quý Hâm Thư đi vào.

Hai người một trước một sau lên giường, nhìn Quý Hâm Thư đem gối của cô mang đến đặt ở bên cạnh mình, lần này Quý Thanh Cừ mới nhìn rõ váy ngủ của Quý Hâm Thư.
Đây là một váy ngủ thắt lưng màu tối, kiểu dáng và hình thức đều là Quý Thanh Cừ không từng thấy Quý Hâm Thư mặc.

Ngực mở rộng rất lớn, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn của ngực Quý Hâm Thư, tròn trịa bên trong càng là theo động tác của cô như ẩn như hiện.

Đều là nữ nhân, Quý Thanh Cừ liếc mắt là đã nhìn ra Quý Hâm Thư không có mặc áo lót, vật mềm bên trong theo động tác của cô lay động đè ép cùng nhau, Quý Thanh Cừ nhìn ra cau mày, rất muốn đem Quý Hâm Thư đuổi đi, nhưng mà đối phương đã nằm dài trên giường, muốn đuổi người, lúc này đã muộn.
"Đã lâu không có ngủ cùng Thanh Cừ rồi." Quý Hâm Thư biểu hiện rất vui vẻ ấu trĩ ở trong chăn đạp duỗi chân, lại như khi còn bé Quý Thanh Cừ làm như thế.

Thấy được nụ cười của cô, Quý Thanh Cừ rủ mắt xuống, nằm thẳng ở trên giường.
"Một tháng rồi, chị chừng nào thì đồng ý để tôi đi ra ngoài?" Quý Thanh Cừ quay đầu lại nhìn Quý Hâm Thư, trong mắt mang theo mấy phần uể oải.

Nàng là mệt mỏi thật sự, loại tháng ngày bị giam cầm này làm cho nàng cả người uể oải, thay đổi của Quý Hâm Thư cũng là một trong những nguyên nhân làm cho nàng khó chịu.

Dù sao cũng là tỷ muội thân mật như vậy, đổi thành bất cứ người nào, e sợ cũng không thể tiếp thu chuyện bị tỷ tỷ ruột yêu.
"Thanh Cừ, tại sao em luôn muốn rời khỏi chị chứ? Chị nơi nào làm còn không đủ tốt? Hay là nói em không thích cái phòng này? Chỉ cần em nói, chị đều có thể vì em thay đổi, em có biết hay không, mấy ngày này chị rất vui vẻ.

Em ngay ở bên cạnh chị, ở địa phương chị đưa tay là có thể chạm tới, rõ ràng là chuyện tốt, em lại chỉ muốn rời khỏi chị."
Quý Hâm Thư nghe được Quý Thanh Cừ lần nữa nói rời khỏi, vui sướng trong mắt biến thành mất mác, nghe được lời nói này của cô, Quý Thanh Cừ không nhịn được bật cười.

Quý Hâm Thư luôn là yêu thích vặn vẹo sự thực như vậy, là cô đem quan hệ của hai người biến thành như vậy, là cô phá huỷ cảm tình giữa tỷ muội các nàng, lại nói đến giống như mình mới là kẻ hủy diệt kia.
"Tại sao tôi phải ở lại bên cạnh chị? Tôi có cuộc sống của chính mình, muốn cùng người yêu bạn bè của tôi ở cùng nhau." Quý Thanh Cừ nâng cao âm thanh, nàng cảm thấy đến bây giờ Quý Hâm Thư vẫn là không nhìn rõ hiện thực, mình và cô chỉ là tỷ muội, các nàng sẽ không có những cảm tình khác phát sinh.


Ngay ở sau khi Quý Thanh Cừ nói xong câu đó, Quý Hâm Thư chợt đứng dậy đè qua.
Hai người cân nặng gần như nhau, nhưng nếu nói tố chất thân thể, Quý Thanh Cừ mạnh rất nhiều lần hơn Quý Hâm Thư.

Vào lúc này bỗng nhiên bị đối phương ngăn chặn, Quý Thanh Cừ theo bản năng mà phản kháng, Quý Hâm Thư không biết khí lực từ đâu tới đây, ôm thật chặt chính mình, bất luận mình làm sao đẩy cô đều không chịu thả ra.
"Thanh Cừ còn đang nói như vậy sao? Cho tới loại thời điểm bây giờ, em vẫn là cho rằng, quan hệ giữa chúng ta chỉ là tỷ muội?" Quý Hâm Thư thất vọng nhìn Quý Thanh Cừ, cô không sợ Thanh Cừ cảm giác mình buồn nôn, cũng không sợ Thanh Cừ bài xích cảm tình của chính mình đối với nàng, nhưng mà, cô không thể nào tiếp thu được Thanh Cừ đem cảm tình của mình xem là giả tạo ảo giác.

Không phải, cô là thật sự yêu Thanh Cừ, tại sao Thanh Cừ không chịu tin tưởng chứ?
"Nếu không thì sao? Chúng ta là chị em ruột, tôi không hiểu mình làm cái gì mới có thể để chị đối với tôi có loại cảm tình dị dạng kia.

Quý Hâm Thư, cảm tình của chị đối với tôi chẳng qua là ý muốn sở hữu của chị đang quấy phá.

Đáp ứng tôi, đến xem bác sĩ được không? Tôi sẽ ở bên chị, chờ chị tốt lên." Quý Thanh Cừ nghiêm túc nói qua, nàng chưa bao giờ cho rằng cảm tình của Quý Hâm Thư đối với mình sẽ có loại tình cảm ngoại trừ tình thân tỷ muội ra, sau khi nàng nói xong, lại nghe được Quý Hâm Thư cười nhẹ lên.
"Thanh Cừ, em thật sự rất xấu, luôn là biết nói cái lời gì mới có thể để chị khó chịu.

Tỷ muội thì sao? Hôm nay chị sẽ nói cho em biết, giữa chúng ta hẳn là quan hệ gì.

Tỷ tỷ sẽ không muốn hôn môi em gái của nàng, sẽ không giống chị như vậy muốn giữ lấy em.

Thanh Cừ, chị vẫn luôn muốn làm chuyện này, nghĩ đến sắp điên mất rồi.

Đây không phải chuyện tỷ tỷ sẽ đối với muội muội làm ra, là chuyện chị muốn làm đối với em."
Quý Hâm Thư có chút điên cuồng nói qua, cô dùng sức ôm Quý Thanh Cừ, ưu thế dựa vào tư thế, đưa nàng đặt ở dưới thân, ở trong lúc Quý Thanh Cừ giãy dụa, cúi đầu hôn môi hé mở của nàng.

Nụ hôn này và nụ hôn trước đó cũng khác nhau, gấp gáp, điên cuồng, Quý Hâm Thư như là hận không thể đem Quý Thanh Cừ ăn đi, cô đem đầu lưỡi thăm dò vào trong đó, tham lam mà không thấy đủ hấp thụ mùi vị của Quý Thanh Cừ.

Cô lắc lắc thân thể đi ma sát nàng, để vị trí tư mật nhất của hai người dán dựa vào nhau.
Quý Thanh Cừ thấy được tình d*c trong mắt Quý Hâm Thư, chuyện như vậy, xác thực không phải giữa tỷ muội nên làm.

Nàng mở to hai mắt, vậy mà quên đi giãy dụa.
Hết chương 76.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện