Cao trung Trường Đức là trường tư nằm ở phía bắc, hiện tại đang trong kỳ nghỉ hè, không có lớp học, dù vậy, khi Ngư Hi xuống xe vẫn nhìn thấy quần chúng vây xem, còn có không ít fans đang giơ bảng reo hò.
"Hi Hi!"
"Là Hi Hi!!!"
"Hi Hi cố lên! Chúng em mãi mãi yêu chị!"
Ngư Hi bước giày cao gót từ trên xe xuống, dáng người tự nhiên, cười nhẹ với người hâm mộ xung quanh, hiện trường lập tức nổ tung, bảo vệ mặc đồng phục nhanh chóng che chở cho Ngư Hi, dẫn các cô đi vào.
Sau khi vào trong, Ngư Hi mới nhíu mày: "Sao lại thế này?"
Theo lý thuyết, địa điểm quay phim sẽ không được tiết lộ cho fans, trừ khi cần thiết, hơn nữa nếu tiết lộ cũng sẽ được báo trước, để các cô chuẩn bị sẵn sàng.
Chung Thần cũng khó hiểu: "Em đi hỏi xem."
Nói xong chạy nhanh đến chỗ người phụ trách, không đến vài phút lại trở về, đứng cạnh Ngư Hi nói: "Trong trường có fan của chị, lúc sắp đặt bối cảnh bị nhìn thấy, sau đó cứ như thế..."
Ngư Hi hắng giọng không nói gì nữa, chỉ là thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại mỉm cười chào hỏi hoặc vẫy tay với người hâm mộ, ồn ào náo động phía sau càng tăng, rất nhanh, người phụ trách cũng đi qua, nói với các cô chuẩn bị đến giờ quay.
Fans lưu luyến nhìn bóng lưng mảnh mai của Ngư Hi, dùng hết sức mình hô: "Hi Hi em yêu chị!!! Gặp lại!!!"
Ngư Hi vẫy tay: "Gặp lại."
"Đi đường cẩn thận."
Fans nghe thấy cô quan tâm như được mật đường phủ lấy, mỗi người đều mang tươi cười rạo rực trên khuôn mặt, lưu luyến không nỡ rời đi.
"Chị Hi." Vừa đến địa điểm quay, Ngư Hi liền nghe được có người gọi mình, quay đầu nhìn, Kỷ Lâm Phong mặc đồng phục cao trung đang đứng sau, áo sơ mi trắng quần xanh đậm, phù hiệu trường ghim trên áo, mái tóc hơi dài đã bị cắt đi rất nhiều, mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong.
Không hổ là nam thần mối tình đầu được người hâm mộ lựa chọn, khí chất của Kỷ Lâm Phong quả thật sạch sẽ, đặc biệt là đôi mắt, sáng ngời có hồn, lại không cho người khác cảm giác đường đột không thoải mái.
Ngư Hi cười: "Không tồi nha, rất đẹp trai."
Gương mặt thanh tú của Kỷ Lâm Phong mang nụ cười: "Cần phải thế, phải cố gắng xứng đôi với chị Hi chứ."
Cô khẽ gật đầu, chào hỏi cùng Kỷ Lâm Phong, rồi quay người theo Chung Thần đi thay quần áo.
Không có phòng thay đồ riêng, diễn viên chính và phụ được phân cùng một gian, những vai phụ khác dùng phòng thay đồ chung, Ngư Hi vào cửa, Đào Ỷ Đồng cũng vừa vặn đổi quần áo xong ra ngoài, nhìn thấy Ngư Hi lập tức nở nụ cười, thân mật gọi: "Ngư Hi."
"Cậu đến rồi."
Ngư Hi không nhẹ không nặng gật đầu: "Ừ."
Chung Thần đúng lúc đưa quần áo đến.
Đến khi thay đồ xong, chuyên viên trang điểm đã đi vào.
Trước đây Ngư Hi đóng phim có hợp tác với chuyên viên trang điểm riêng, chỉ là lần này không có bất kỳ hoạt động gì, chuyên viên thường hợp tác cùng cũng ký hợp đồng với người khác, vậy nên người trang điểm lần này là đạo diễn Triệu sắp xếp.
Là một người đàn ông không quá lớn tuổi, lúc trang điểm sẽ giơ lan hoa chỉ, khi nói chuyện thì bóp giọng ỏn ẻn.
Ngư Hi nghe anh ta nói chuyện với Đào Ỷ Đồng: "Làn da em quá khô rồi, phải dưỡng thật tốt nha."
Đào Ỷ Đồng nhìn vào gương, nở nụ cười: "Anh Lý, em nhớ rồi."
"Mái tóc này cũng thế, xơ quá, chẳng yêu quý bản thân chút nào."
Ngư Hi ngồi bên cạnh liếc nhìn biểu cảm nghẹn khuất của Đào Ỷ Đồng, bỗng nhiên buồn cười.
Chuyên viên trang điểm là mấu chốt của mỗi bộ phim, nên với bất luận nghệ sĩ lớn nhỏ nào, người không dám đắc tội nhất chính là chuyên viên trang điểm, Đào Ỷ Đồng bị nói đỏ mặt cũng chưa phản bác nửa câu, còn phụ họa: "Vâng."
Mặc dù đã bị tức đến nội thương.
Đào Ỷ Đồng hít sâu hai cái, nhắm mắt lại cho anh trai kia khoa tay múa chân trên mặt mình, trang điểm xong ngực cô cũng bùng lên một đám lửa cháy mạnh mẽ.
Ngư Hi bình thản ngồi trên ghế bên cạnh.
Qua nửa tiếng, anh Lý đi đến phía sau cô, Ngư Hi dạo này quả thật không dưỡng da, hơn nữa còn mất ngủ, khí sắc không tốt lắm, còn tưởng sẽ bị ghét bỏ giống Đào Ỷ Đồng vừa rồi, không ngờ anh Lý đứng sau vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Chất tóc của cô Ngư thật tốt."
"Chắc chắn là thường xuyên bảo dưỡng."
Ngư Hi ngẩn ra vài giây, cười: "Thỉnh thoảng thôi."
"Vậy là nội tiết tốt nha."
"Da dẻ cũng không tệ."
"Cô Ngư thật sự không trang điểm cũng đẹp rồi."
So với lời nói dành cho người bên kia, Ngư Hi nhận được thật nhiều khen ngợi, Chung Thần còn thêm mắm thêm muối: "Vậy Hi Hi của chúng ta chắc chắn là trời sinh xinh đẹp, những người khác dùng đồ trang điểm sao có thể sánh được."
Vũ trụ nhỏ đang cháy trong lòng Đào Ỷ Đồng nổ mạnh, cô đứng dậy, ba người kia đều nhìn sang, Đào Ỷ Đồng nắm chặt tay, cười nhẹ nhàng: "Mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước."
Chung Thần gật đầu: "À."
Đợi đến lúc cô ấy ra ngoài, Chung Thần bật cười, nắm tay Ngư Hi ngồi xuống bên cạnh, nói: "Hi Hi, chị có thấy khuôn mặt tức đến đỏ lên của cô ta không?"
"Quá sung sướng, đã muốn nói vậy từ lâu rồi."
Nói xong phát hiện anh Lý đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, há hốc miệng, giải thích: "Thật ra ---"
Anh Lý cười ngắt lời: "Thật ra cái gì."
"Thật ra các cô không hợp nhau."
"Làm như anh mắt mù vậy."
Chung Thần lè lưỡi: "Anh Lý cũng không thích cô ta sao?"
Dù sao anh ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhằm vào Đào Ỷ Đồng.
Anh Lý suy nghĩ sâu xa một lát: "Xem như thế đi."
Chung Thần còn muốn tiếp tục tìm hiểu, Ngư Hi đã gọi: "Đi mua cho chị cốc nước lạnh."
"Được rồi."
Chung Thần không nghi ngờ gì, cho anh Lý ánh mắt khi nào em về chúng ta nói tiếp, anh Lý cười, tiếp tục giúp Ngư Hi trang điểm.
Thật ra anh ta cũng không cố ý chán ghét Đào Ỷ Đồng, quả thật là nội tiết của Ngư Hi rất tốt, tuy rằng vẻ mặt không có tinh thần, còn mơ hồ lộ ra mệt mỏi, chỉ là thế nào cũng không thể che hết sự xinh đẹp của cô.
Đều nói người đẹp ở cốt không ở da, Ngư Hi là bề ngoài đẹp bên trong càng đẹp.
Cô có khí chất tự nhiên thanh tao, nét quyến rũ tỏa từ trong ra ngoài, trong vòng này có rất ít người như vậy, số nghệ sĩ qua tay anh Lý cũng coi như chiếm nửa vòng, đã gặp đủ màu sắc, có người đã héo tàn chỉ còn lại quá khứ rực rỡ, mà Ngư Hi, không cần trang điểm, cũng đã là một điều kỳ diệu.
Những người như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Vậy nên anh ta cũng không trang điểm cho Ngư Hi quá đậm, chỉ giúp bổ sắc một chút, gương mặt vừa lộ ra mệt mỏi lập tức tươi tắn hơn, sáng sủa lên không ít.
Ngư Hi nhìn vào gương mặt cười nhẹ trong gương, chớp mắt mấy cái: "Cảm ơn."
Lời nói lễ phép, cũng không cố tình lôi kéo làm quen, lại cho người ta cảm thấy được tôn trọng, anh Lý gật đầu: "Không có gì."
Khi đến địa điểm quay, đạo diễn Triệu đang nói chuyện cùng phó đạo diễn, trời nóng, Chung Thần che ô đưa nước lạnh cho Ngư Hi, Ngư Hi nhàn nhạt nhấp môi, hơi nóng giảm xuống không ít.
Bên cạnh, Kỷ Lâm Phong đang đứng đón gió từ quạt nhỏ.
Đạo diễn Triệu đi đến, nói: "Lát nữa diễn cảnh này, Kỷ Lâm Phong và Đào Ỷ Đồng tranh chấp trước, sau đó cậu tức giận bỏ đi, Ngư Hi tìm đúng góc độ, cố ý đụng phải."
"Chú ý vẻ mặt và ngôn ngữ cơ thể, ok?"
"Đã hiểu rõ chưa?"
Kỷ Lâm Phong gật đầu, Đào Ỷ Đồng hít sâu một hơi, đạo diễn thấy cô căng thẳng, vỗ vai: "Quay thử một lần tìm cảm giác trước."
"Không cần quá căng thẳng."
Đào Ỷ Đồng gật đầu: "Vâng."
Ngư Hi đứng ở một bên, nhìn hai người trước máy quay, công bằng mà nói, kỹ thuật diễn của Đào Ỷ Đồng coi như tạm được, ít nhất ở trong cái vòng đầy lưu lượng hiện giờ, thực lực của cô ấy còn có thể dùng được, không khiến người khác cảm thấy khó xử khi diễn chung.
Trước đây cô ấy vẫn luôn đóng vai phụ, những nhân vật kia đều không có quá nhiều màu sắc, hơn nữa không có tài nguyên tốt, thực lực đến đâu cũng không có nơi để phát huy, nhưng bộ phim này lại khác, vai nữ phụ chỉ đứng sau nam nữ chính, rất nặng, hơn nữa trước sau có sự tương phản, đủ để cô ấy thể hiện.
Thể hiện tốt, nói không chừng có thể nhân dịp này mà trở mình.
"Cắt!"
Tiếng đạo diễn Triệu cắt ngang suy nghĩ của Ngư Hi, cô nghiêng đầu, thấy đạo diễn đi nhanh đến chỗ Kỷ Lâm Phong: "Đến đây bổ trang."
"Biểu cảm của Kỷ Lâm Phong vừa rồi chưa đủ phẫn nộ, cậu phải tức giận hơn nữa."
Kỷ Lâm Phong nhíu mày: "Tức giận hơn nữa ạ?"
Cậu ta cảm thấy vừa rồi mình đã rất hung dữ, đạo diễn Triệu nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của cậu ta, hít vào: "Vậy đi, cậu coi Đào Ỷ Đồng là người yêu lâu năm, sau đó đột nhiên phát hiện cô ấy bao mấy tên con trai ở ngoài."
"Mấy tên! Cậu hiểu chưa! Tên nào cũng trẻ hơn cậu! Đẹp trai hơn cậu! Kỹ thuật tốt hơn cậu!"
Ngư Hi bị cách ví von của đạo diễn Triệu làm cho sặc, Đào Ỷ Đồng nghẹn họng nhìn trân trối, trên mặt Kỷ Lâm Phong xuất hiện phẫn nộ.
Đạo diễn Triệu lại chém thêm vài nhát: "Quan trọng nhất là, dùng tiền của cậu để bao trai."
Đào Ỷ Đồng còn chưa kịp nói gì, Kỷ Lâm Phong giận dữ: "Đạo diễn Triệu, em có thể!"
Thư ký phim trường gõ bảng, lần hai bắt đầu.
Kỷ Lâm Phong đứng trước mặt Đào Ỷ Đồng, quát lớn: "Câm miệng!"
Khí thế lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, Đào Ỷ Đồng đối diện với đôi mắt phẫn nộ đến ửng đỏ kia, nhất thời thất thần, quên mất lời thoại.
"Cắt!"
Đào Ỷ Đồng hoàn hồn, vẻ mặt day dứt: "Rất xin lỗi đạo diễn, em vừa quên thoại."
Đạo diễn Triệu gật đầu: "Một lần nữa."
Lần ba bắt đầu.
Kỷ Lâm Phong vẫn đứng trước mặt Đào Ỷ Đồng, trợn mắt: "Câm miệng!"
Đào Ỷ Đồng không chịu yếu thế, phản bác: "Không!"
Giữa hai người đột nhiên sinh ra cảm giác giương cung bạt kiếm căng thẳng, ngay lúc Ngư Hi chuẩn bị đi qua, đạo diễn Triệu hô: "Cắt!"
"Chuyên viên trang điểm bổ trang cho Đào Ỷ Đồng."
Quay ba lần, khó khăn lắm mới có chút cảm giác.
Rốt cuộc lần bốn cũng qua.
Đào Ỷ Đồng cùng Ngư Hi song song ra ngoài, Chung Thần đưa nước cho hai cô, vì Đào Ỷ Đồng hiện giờ chưa có trợ lý, nên Bạch Vũ Đường vừa nhắn tin nhờ cô hỗ trợ chăm sóc.
Chung Thần đáy lòng không vui, lại không dám làm trái lệnh của Bạch Vũ Đường, vậy nên khi chuẩn bị nước và quạt cho Ngư Hi, cũng lấy thêm cho Đào Ỷ Đồng một phần.
Đào Ỷ Đồng nhận nước và quạt, cười dịu dàng: "Cảm ơn em."
Chung Thần nghẹn họng: "Không cần."
Giọng nói cứng rắn.
Ngư Hi ngồi cạnh uống một hớp, ngồi trong lều nghỉ, xem nhân viên đang dọn đạo cụ đổi cảnh cách đó không xa, Chung Thần nói: "Em đi lấy hai túi giấy."
Ngư Hi gật đầu, Chung Thần chạy ra ngoài.
Trong lều, Đào Ỷ Đồng và Ngư Hi ngồi cạnh nhau, quạt nhỏ thổi vù vù, làm tóc dài của hai cô bay lên, Đào Ỷ Đồng nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai của Ngư Hi hồi lâu, mở miệng: "Ngư Hi."
Ngư Hi quay đầu: "Hả?"
Đào Ỷ Đồng nhuận môi, nói: "Thật ra trước đây tôi đã muốn giải thích với cậu."
"Tôi và Tĩnh Bạch không phải là loại quan hệ như cậu nghĩ."
"Chúng tôi chỉ là bạn."
"Cậu không cần hiểu lầm cậu ấy nữa."
Mẹ nó. Ngư Hi nhếch môi, trên mặt lộ ra biểu tình cười như không cười, nói: "Cô Đào, cô nghĩ nhiều rồi, tôi đương nhiên biết Giang tổng và cô chỉ là bạn bè."
Con ngươi của Đào Ỷ Đồng sâu dần, cười: "Cậu không hiểu lầm là được rồi."
Ngư Hi cười khẽ: "Sao tôi có thể hiểu lầm chứ."
"Dù gì ánh mắt của Giang tổng rất cao, sẽ không đói bụng ăn quàng, kể cả có bụng đói ăn quàng, chỉ sợ là cũng khó há miệng với cô."
Đào Ỷ Đồng:...
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Tết thiếu nhi trên xe nhi đồng.
Ngư Hi mắng trời mắng đất mắng cái đứa không biết nương tay, sau đó một ngày nọ lặng lẽ nằm trên giường chiến tranh lạnh, im lặng không lên tiếng.
Giang Tĩnh Bạch tò mò, hỏi: "Sao không mắng mình?"
Ngư Hi ôm cô: "Muốn mắng kiểu khác."
Hai đứa mắng nhau cả đêm, Ngư Hi xin tha trước, Giang Tĩnh Bạch cảm thấy, kiểu mắng nhau mà không cần nói gì này, cực kỳ hợp với mình.