Giang Tĩnh Bạch về nước, việc này quả thật Ngư Hi không biết, khi cô bấm dãy số kia trên chương trình còn tưởng rằng sẽ giống như trước đây, không có ai tiếp, không ngờ người kia đã nhận điện thoại, còn về nước rồi.

Thật sự nằm ngoài dự đoán.

Ngư Hi cúi đầu bấm điện thoại, tất nhiên cô cũng có group Wechat cao trung, có điều không dùng tài khoản chính mà lấy tài khoản phụ, người thêm cô vào chính là Hàn Nghi Tư.

Trước kia khi bộ truyền hình đầu tiên của cô trở nên nổi tiếng, Hàn Nghi Tư dùng cả ngày nói về chuyện các bạn trong nhóm khen cô thế nào, tuổi trẻ mà, không chịu nổi sự hấp dẫn khi được khen ngợi, cô mới lặng lẽ đăng ký tài khoản khác trà trộn vào trong nhóm, còn lừa các bạn học là tài khoản phụ của Hàn Nghi Tư.

Vì chuyện này mà Hàn Nghi Tư trêu ghẹo cô không ít.

Ngư Hi đổi sang tài khoản phụ, Wechat ngập đầy tin quảng cáo, lại là tin giảm giá có hạn, cô lướt xuống, rốt cuộc tìm được group bạn học cao trung.

Cô mở ra, lướt một vòng, quả nhiên nhìn thấy tên Giang Tĩnh Bạch.

Còn có cả tên cô.

Bạn học A: Các cậu có xem Ngư Hi trực tiếp không, người cậu ấy nói chính là Giang Tĩnh Bạch sao?

Bạn học B: Nghe giọng không giống, tôi nhớ giọng Giang Tĩnh Bạch nghe rất mềm mại.

Bạn học C: Vớ vẩn, đã bao nhiêu năm rồi chứ, giọng nói đã sớm thay đổi đến mẹ ruột cũng không nghe ra rồi.

Bạn học D: Tôi thấy chắc là không phải, Giang Tĩnh Bạch cùng Ngư Hi cũng không có hành động gì khác người, cùng lắm chỉ là rất thân nhau.

Bạn học A: Không phải nghe nói có người từng thấy hai cậu ấy hôn nhau trong ký túc xá sao?

Bạn học C: Ôi chao cậu đừng tin mấy thứ bát quái gì đó trong giới giải trí, cậu nói thử xem trước kia ở trong lớp, hai người này có gì không?

Bạn học D: Có điều Ngư Hi mỗi ngày đều đi theo Giang Tĩnh Bạch là sự thật.


Bạn học E: Giang Tĩnh Bạch? Tuần trước tôi gặp cậu ấy ở sân bay

Bạn học A: Thật hay giả đấy? Lúc nào thế? Không phải cậu ấy một mực ở nước ngoài sao?

Bạn học E: Tôi sợ nhận sai còn đi đến gần, nói là về nước phát triển, cậu biết không, càng ngày càng xinh đẹp như thế, so với minh tinh còn khí chất hơn, hôm nào chúng ta tụ tập gọi cậu ấy đến cùng? Tôi có cả Wechat của cậu ấy đây.

Bạn học A: Biết rõ cậu còn chưa từ bỏ ý định mà, sao nào? Vẫn còn tâm tư muốn Giang Tĩnh Bạch hả?

Phía dưới là một loạt những lời trêu chọc, Ngư Hi nhìn điện thoại trong tay.

Giống như trước đây, chỉ cần nhắc đến Giang Tĩnh Bạch, câu chuyện đều vĩnh viễn xoay quanh cô ấy. Cô ấy chính là con nhà người ta điển hình, tướng mạo xuất chúng, được người xưng học bá, hằng năm đều đại diện cho trường ra ngoài thi đấu, dễ dàng cầm giải thưởng trong tay, ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng, không nói chuyện nhiều, không thích giao tiếp với người khác, hầu như tìm không thấy khuyết điểm nào ở cô ấy.

Ngư Hi nhớ rõ có lần vào một tiết tự học buổi tối, trường bỗng nhiên mất điện, giáo viên ra ngoài kiểm tra tình hình, toàn bộ phòng học lộn xộn, tất cả các bạn học đều lớn tiếng ồn ào, còn lấy điện thoại di động ra, mở đèn flash khiến trong phòng hoảng loạn, chiếu đến bóng người không khỏi vẽ nên những hình ảnh quái dị giương nanh múa vuốt, duy chỉ có Giang Tĩnh Bạch vẫn một mình ngồi trên ghế, giữ nguyên tư thế đọc sách như cũ.

Ánh đèn chiếu lên người cô ấy, thần thanh cốt tú, thanh tao lịch sự.

Lúc ấy cô vô thức nhìn qua, ánh mắt liền bị hấp dẫn, trong lòng bắt đầu gợn sóng.

Sau đó cô tận lực tiếp cận Giang Tĩnh Bạch, sớm chiều ở chung, có vài lần hỏi cô ấy vì sao không thích nói chuyện, lúc đó hai người đã đến quan hệ nắm tay, Giang Tĩnh Bạch kéo tay cô, cười với cô, giọng nói dịu dàng: "Vì mình thích nghe cậu nói chuyện."

Lúc ấy Ngư Hi cảm thấy, đây là lời tỏ tình đẹp nhất cô từng được nghe.

Đáng tiếc những thứ đẹp nhất thường trộn lẫn độc.

Lúc chia tay, Giang Tĩnh Bạch tỏ ra chán ghét: "Thật có lỗi, tôi nghĩ chúng ta vẫn là không hợp nhau, tôi thích con gái trầm tĩnh, cậu quá ồn ào."

A!

Ngư Hi tắt di động, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, Chung Thần bên cạnh đang gọi điện thoại: "Vâng chị Bạch, chúng em lập tức đến."

"Đã đến cửa."

Bên kia điên thoại, Bạch Vũ Đường dặn dò: "Đừng đi cửa chính, bên đấy đều là chó săn, vào từ cửa sau."

Chung Thần nhìn ngoài cửa sổ xe: "Vâng."

Tài xế lái xe đến phía sau công ty, Ngư Hi được Chung Thần đỡ xuống, Bạch Vũ Đường đứng ở cửa sau đón hai cô, thấy người đến liền vẫy tay, Ngư Hi bị kéo vào công ty.

Sau khi vào, các cô chờ thang máy lên lầu, Bạch Vũ Đường nói: "Đến phòng làm việc của chị trước, mấy người Lão Lý đều ở đấy. Bà chủ mới đi họp rồi, mười giờ sẽ đến công ty."

Ngư Hi tỏ ra không quan tâm, thông cáo hai ngày nay đều bị từ chối, bây giờ cô là người rảnh rỗi nhất, rất tự nhiên để Bạch Vũ Đường sắp xếp.

Sau khi đến văn phòng, Ngư Hi nhìn mấy người Lão Lý ngồi trước bàn họp, Lão Lý là người phụ trách nhóm PR của cô, nhìn thấy Ngư Hi liền cười khổ: "Lại tìm việc cho chúng tôi làm rồi?"

Những người khác trong nhóm PR tuy rằng cũng muốn bát quái Ngư Hi cùng mối tình đầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, song trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, hơn nữa Bạch Vũ Đường còn ở đây, họ cũng không dám hỏi, văn phòng yên lặng một lát, Ngư Hi cười cười, Bạch Vũ Đường vỗ tay: "Được rồi trở về vấn đề chính, vừa nãy chúng ta nói đến chỗ nào rồi?"

Một cô gái giơ bút lên tiếng: "Chị Bạch, em vẫn kiến nghị xử lý nguội."

Lập tức có người phản bác: "Chỉ sợ không xử lý nguội được, truyền thông đều đang nhìn vào đây."

"Vậy cậu nói nên làm gì bây giờ?"

"Không bằng chúng ta cũng tung mấy tin về Liễu Ngọc Dao?" . Ngôn Tình Sắc

"Em phải hiểu rõ, Liễu Ngọc Dao vốn đã là minh tinh lưu lượng*, làm thế không phải càng tăng nhiệt cho cô ta sao?"

*Minh tinh lưu lượng: minh tinh sở hữu lượng fan hùng hậu, gây hiệu ứng lớn, độ phổ biến đến mức không phải fan nghe tới cũng biết.

Mọi người kịch liệt thảo luận cô một câu tôi một câu, Ngư Hi ngồi ở một bên, trợ lý của Bạch Vũ Đường thấp giọng hỏi: "Cô Ngư, cô muốn uống trà hay cà phê?"

Ngư Hi nghiêng đầu, góc nghiêng tinh xảo: "Cà phê đi."


Trợ lý: "Xin cô chờ một lát."

Cà phê được mang lên rất nhanh, Ngư Hi nhàn nhạt nhấp môi, tiếp tục nghe bọn họ tranh luận.

"Vậy đi, mấy ngày tới tôi sẽ liên tục thả ít tin ra ngoài, không phải Lão Lý trước đây thu được rất nhiều tin trong tay sao, cậu chọn mấy cái chia cho tôi, Hi Hi trong khoảng thời gian này cũng đừng lộ diện, chờ thử vai với đạo diễn Mai kết thúc rồi nói sau, còn Liễu Ngọc Dao bên kia ---"

Biểu tình của Bạch Vũ Đường trở nên bối rối.

"Tôi có tin tức nói cô ta gần đây có bạn trai, nhưng không biết là ai."

Lão Lý nói tiếp: "Để tôi tìm người theo dõi cô ta."

Bạch Vũ Đường gật đầu: "Làm đi."

Nói xong nhìn sang Ngư Hi: "Hi Hi, em thấy thế nào?"

Ngư Hi uống cà phê: "Em tất nhiên là nghe lời chị."

Bạch Vũ Đường tức giận trừng mắt nhìn cô, nếu sớm nghe lời thế này thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Ngư Hi như không nhìn thấy ánh mắt trách cứ của cô ấy, vẫn thong thả uống cà phê, người trong văn phòng họp xong liền giải tán, Bạch Vũ Đường xếp gọn tài liệu rồi ngồi xuống cạnh Ngư Hi, đoạt lấy tách cà phê của cô, nói: "Hôm qua đến công ty, có mấy nhà quảng cáo đề xuất giải ước rồi."

"Còn có hai nhà đang muốn bồi thường."

"Có bộ điện ảnh vốn dĩ tìm em, bây giờ thoái thác nói tìm được nữ chính rồi."

Biểu tình của Bạch Vũ Đường nghiêm trọng: "Hi Hi, em nên biết, chị đang không nói đùa với em."

Ngư Hi gật đầu: "Chị Bạch, em biết."

Cô nhìn vào ánh mắt kiên định của Bạch Vũ Đường: "Em biết em đang làm gì."

Bạch Vũ Đường hít sâu một hơi: "Em không hối hận sao?"

Ngư Hi suy nghĩ một chút: "Rất hối hận."

"Hối hận không công khai sớm hơn một chút."

Bạch Vũ Đường:...

Hôm nay không có cách nào để tâm sự.

Cô cầm tập văn kiện vỗ xuống vai Ngư Hi, đáy mắt có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cô biết rõ tính khí của Ngư Hi, nhìn qua có vẻ rất dễ nói chuyện, một khi bướng bỉnh lên thì mười con trâu cũng không kéo về được.

Dù sao giờ đây công khai cũng công khai rồi, lôi kéo nữa cũng không có ý nghĩa gì, không bằng tìm cho em ấy một chút tài nguyên.

Sau khi Bạch Vũ Đường rời đi, Chung Thần chạy đến bên cạnh Ngư Hi, cô cũng vừa nghe được hai người nói chuyện, lúc đầu cảm thấy chỉ là công khai xu hướng tính dục mà thôi, không nghiêm trọng như vậy, nhưng tối hôm qua lướt mạng, nhìn Weibo nửa đêm còn xé mặt nhau, cãi cọ ầm ĩ, cô mới dần ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Vẫn còn rất nhiều người không tán thành người cùng giới ở bên nhau.

Đặc biệt Ngư Hi vẫn là nhân vật của công chúng, mới vừa cầm được hai giải thưởng lớn, càng là đối tượng công kích của cư dân mạng, họ nói Ngư Hi sẽ dạy hư học sinh cùng người trẻ tuổi, ảnh hưởng đến cái nhìn về tình yêu của các em, tuy rằng chưa nghiêm trọng đến mức bị phong sát, nhưng bọn họ đã bắt đầu phản đối việc nhìn thấy Ngư Hi trên phim truyền hình, nếu như thời điểm này cô ấy lại thiếu hụt tài nguyên, không được đóng phim, không nhận được quảng cáo, chưa cần phong sát, cô ấy đã có thể tự giác lui vòng rồi.

Chung Thần cau mày ngồi xuống bên cạnh Ngư Hi, buồn bã lo lắng hỏi: "Hi Hi, nếu sau này không được đóng phim nữa, chị phải làm sao bây giờ?"

Ngư Hi nghiêng đầu liếc cô một cái, suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Về nhà kế thừa gia sản."

Chung Thần:...

Tôi sai rồi, một người phàm như tôi sao lại phải nhọc lòng vì thần tiên đây?


Thần tiên không cần phải làm việc, mèo nhà người ta cũng được sinh hoạt kiểu trên trời!

Chung Thần tự kỷ liếc nhìn đồng hồ, chín giờ năm mươi, hướng vào trong văn phòng gọi: "Chị Bạch."

Giọng Bạch Vũ Thần truyền đến: "Chuyện gì?"

Chung Thần đứng dậy, đi vào trong hai bước: "Không phải nói mười giờ đi gặp bà chủ mới sao?"

Bạch Vũ Đường đặt tài liệu xuống, vỗ trán: "Sao chị lại quên được nhỉ, mấy giờ rồi?"

"Sắp đến giờ rồi ạ."

Bạch Vũ Đường vội vàng đi đến, nói với Ngư Hi: "Hi Hi, đi với chị."

Ngư Hi đặt cà phê xuống: "Vâng."

Tổng giám đốc làm việc ở tầng trên cùng, bà chủ mới là người Hồ tổng kết thân từ nước ngoài, nghe nói từng cứu vớt mấy công ty sắp phá sản, rất có thủ đoạn, Bạch Vũ Đường đã liên lạc qua điện thoại với cô ấy hai lần, một lần là trợ lý của bà chủ mới nhờ cô hỗ trợ tìm nhà ở, lần thứ hai chính là hẹn hôm nay gặp mặt.

Thang máy từ từ đi lên, Ngư Hi đứng sau lưng Bạch Vũ Đường, nhìn chằm chằm con số trên thang máy, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong có người đang đứng, Ngư Hi vô thức liếc qua, thân mình lập tức cứng đờ.

Bạch Vũ Đường cười tươi: "Giang tổng, xin chào."

Trước đây cô chưa từng gặp Giang Tĩnh Bạch, nhưng đã được xem ảnh chụp, nhìn một lần liền nhận ra. Giang Tĩnh Bạch không nói gì, trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Giang tổng, đây là người đại diện của công ty, Bạch Vũ Đường."

"Giang tổng?"

Giang Tĩnh Bạch hoàn hồn, thấy tay Bạch Vũ Đường vẫn đưa ra, cô nắm chặt: "Cô Bạch, xin chào."

Giọng nói hơi trầm, bình tĩnh lễ phép, khác hoàn toàn so với trước kia, hai tay Ngư Hi nắm chặt, cúi đầu, căng hàm, đi vào trong thang máy.

Bạch Vũ Đường giới thiệu Ngư Hi với Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi chỉ hơi gật đầu, thái độ lạnh nhạt, nâng tay chạm qua tay Giang Tĩnh Bạch liền tách ra, chuyện trò xong xuôi, đến tầng cao nhất, Giang Tĩnh Bạch cùng trợ lý ra khỏi thang máy trước, Bạch Vũ Đường theo sát phía sau, Ngư Hi đi chậm, Chung Thần ở cạnh cô hỏi: "Đây là bà chủ mới?"

"Hi Hi, chị có thấy hơi quen không?"

Ngư Hi nghiêng đầu nhìn, đâu chỉ là quen, mà quả thật rất quen thuộc.

Chung Thần không phát hiện ra Ngư Hi khác thường, tiếp tục nói: "Nhưng bà chủ mới đẹp thật, chị xem eo nhỏ này, lả lướt như cành liễu, chân dài thế kia có thể đi làm người mẫu, ngực còn lớn hơn..."

Ngư Hi tức giận ngắt lời: "Liếm vui không?"

Chung Thần gật đầu lia lịa: "Vui." Nói xong mới phát giác nhìn về phía Ngư Hi, nhỏ giọng hỏi: "Hi Hi, chị không vui à?"

Ngư Hi nhếch môi, ngoài cười trong không cười: "Em liếm bạn gái cũ của chị thích thú như vậy, nói thử xem chị có vui không?"

Chung Thần mờ mịt vài giây, trong lòng lướt qua chữ vãiiii!




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện