Khi Chung Thần đến bệnh viện, Ngư Hi đang gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, cô đứng sau Ngư Hi, nghe được giọng nói lạnh nhạt cất lên: "Mẹ, là con."
"Con muốn làm phiền mẹ một việc."
Không biết bên kia nói gì, rất lâu sau Ngư Hi mới tiếp lời: "Con biết rồi."
Chung Thần dịch sang bên cạnh vài bước, đến khi không còn nghe được giọng nói của cô mới nhìn bốn phía xung quanh, không có ai đến gần.
Ngư Hi cúp điện thoại, gọi: "Chung Thần."
Chung Thần tung tăng chạy đến đưa kính râm cho cô, còn giúp cô mặc áo khoác, dựng thẳng cổ áo, giấu đi nửa khuôn mặt, xác định không có khe hở nào, Chung Thần mới lên tiếng: "Đi thôi."
"Có cần nói với Giang tổng một tiếng không ạ?"
Ngư Hi nhìn về phía phòng bệnh của Giang Tĩnh Bạch, lắc đầu: "Được rồi, đi thôi."
Nói xong liền rời đi không ngoảnh lại, Chung Thần chỉ có thể lon ton theo sau, khi thang máy xuống đến nơi, cô mới nhỏ giọng: "Hi Hi, lát nữa lên xe chị nghỉ đi nhé?"
Ngư Hi gật đầu: "Ừ."
Vừa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, Ngư Hi nhìn cái tên trên màn hình, hít mũi, dựa lưng vào ghế, bấm nhận.
"Chị Bạch."
Không biết có phải vì không ngủ cả đêm, giọng Bạch Vũ Đường hơi khàn: "Em làm gì La Khải Hào vậy?"
Nghe thấy cái tên này, Ngư Hi không ngạc nhiên chút nào, cô biết chuyện này không thể gạt được Hồ tổng, tất nhiên cũng không thể gạt được Bạch Vũ Đường, nói: "Không làm gì, chỉ đưa hắn đến nơi hắn cần đến mà thôi."
Bạch Vũ Đường nghe giọng nói buồn rầu của cô, suy nghĩ một lát, lên tiếng trấn an: "Hi Hi, chị biết tối qua em rất ấm ức, nhưng La tổng dù gì cũng là cháu của Hồ tổng, còn là quản lý chi nhánh của công ty, chúng ta nên để lại đường sống cho hắn."
Cô bận rộn hết một đêm, đang chuẩn bị giải quyết các loại quan hệ thì nhận được điện thoại từ Hồ tổng nói La Khải Hào gặp chuyện.
Tuy rằng đáy lòng cô rất chướng mắt tên ăn chơi trác táng La Khải Hào, nhưng công việc thì vẫn phải làm, Hồ tổng mặc dù đã lui xuống, nhưng vẫn có địa vị vững chắc trong giới, dù các cô không giữ mặt mũi cho nhà họ La, nhưng vẫn phải để ý đến cảm thụ của Hồ tổng.
Ngư Hi lâm vào trầm mặc.
Nếu như Giang Tĩnh Bạch không đến, La Khải Hào về sau cùng lắm sẽ chỉ tìm đến cô, song cô không quan tâm, cũng không thèm để ý. Tuy không tiếp xúc quá nhiều với La Khải Hào, nhưng cô biết rõ thói hư tật xấu của hắn, hắn không dám chủ động chọc đến cô, nhưng sẽ không dễ dàng buông tha Giang Tĩnh Bạch.
Cô đã nợ Giang Tĩnh Bạch một lần, không muốn nợ thêm lần thứ hai, nên mới tìm mẹ mình đến mời La Khải Hào đi.
Bạch Vũ Đường thấy bên kia im lặng thật lâu, bèn hỏi: "Hi Hi, Hồ tổng hỏi chị, làm thế nào em mới nguôi giận được, coi như chuyện lớn hóa nhỏ?"
Ngư Hi rũ mắt, nhếch môi: "Thật có lỗi, chị Bạch."
"Em không đồng ý."
Bạch Vũ Đường có chút tức giận: "Hi Hi!"
"Em phải biết, em bây giờ chỉ có Hồ tổng làm chỗ dựa duy nhất."
"Đúng, phía sau em có nhà họ Ngư, nhưng em có được về nhà không? Ông nội của em có chấp nhận em không? Nếu bây giờ em giải ước với công ty, em có biết sẽ có hậu quả gì không?"
"Hi Hi, chị dẫn dắt em nhiều năm như vậy, chưa bao giờ yêu cầu em chuyện gì."
"Chỉ một lần này thôi, được không?"
Nghe thanh âm khẩn cầu bên kia điện thoại, Ngư Hi lâm vào trầm mặc, nếu là chuyện khác, cô hoàn toàn có thể đáp ứng chị ấy không chút do dự, nhưng việc này lại có liên quan đến Giang Tĩnh Bạch.
Cô ấn lại huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, trong đầu cực kỳ khó chịu, Chung Thần đứng một bên nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, không khỏi lo lắng đưa nước ấm đến, Ngư Hi uống một ngụm, nói: "Chị Bạch, chờ em quay xong nói tiếp được không?"
Bạch Vũ Đường thấy sự tình có thể xoay chuyển, thở phào: "Được rồi."
"Chiều chị đến tìm em nhé?"
Ngư Hi từ chối: "Không được, quay xong em còn phải đến bệnh viện."
Bạch Vũ Đường nhớ đến Giang Tĩnh Bạch đang nằm viện, do dự hỏi: "Giang tổng không sao chứ?"
"Không có gì đáng ngại." Cô nói: "Có điều vẫn phải ở lại viện theo dõi hai ngày, cậu ta vì em mới bị thương, em nên đến chăm sóc."
Giọng nói bình thản như thường, Bạch Vũ Đường thả lỏng: "Vậy chị chờ tin của em."
Ngư Hi cúp điện thoại cất vào túi, Chung Thần nhận ra tâm tình cô không tốt, nhận lấy chiếc cốc trong tay cô, nói: "Hi Hi, chị nghỉ ngơi đi, em xuống mua đồ ăn sáng."
"Đừng bảo không ăn, thân thể chị không chịu nổi đâu."
Ngư Hi nhìn ánh mắt lo lắng của cô ấy, gật đầu: "Đi đi."
Chung Thần thở phào một hơi xuống xe, biết cô không ăn uống được nên mua cháo trắng kèm ít rau, Ngư Hi quả thật không quá đói, nhưng nghĩ đến cả buổi sáng phải quay phim, cô liền ăn hết cháo không để thừa, Chung Thần nhìn vậy, trong lòng cũng được an ủi, cầm bánh bao lên gặm mấy miếng.
Đến phim trường vẫn còn sớm, Ngư Hi vào phòng nghỉ muốn chợp mắt, vốn đã rất mệt, tưởng rằng nhắm mắt là có thể ngủ, ai biết lăn qua lộn lại mấy vòng cũng chỉ có thể nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi với Bạch Vũ Đường.
Nếu đáp ứng Bạch Vũ Đường, cô và Giang Tĩnh Bạch sẽ thật sự dây dưa không rõ.
Nhưng nếu không đáp ứng, nội tâm cô sẽ càng bất an. Đã đi cùng nhau nhiều năm như vậy, chị ấy chưa từng yêu cầu cô phải làm gì, thậm chí vì giúp cô đứng vững mà đã lặng lẽ làm rất nhiều điều từ phía sau, ngay cả khi tự công khai trên chương trình kia, chị ấy cũng chưa từng trách mắng cô quá nhiều.
Chị ấy làm công việc người đại diện này hiệu quả vô cùng, việc lớn việc nhỏ đều ôm đồm, giờ đây hiếm khi chủ động yêu cầu, cô rõ ràng có thể thỏa mãn, nhưng vì nguyên nhân riêng, cô lại muốn cự tuyệt.
Ngư Hi nghĩ thế nào cũng thấy mình là đồ khốn nạn.
Cô cầm điện thoại, mở khung chat với Bạch Vũ Đường, còn chưa kịp đánh chữ, cửa phòng nghỉ bị mở ra, Đào Ỷ Đồng cầm túi đi vào.
Chung Thần theo sau Đào Ỷ Đồng, nói: "Hi Hi, đạo diễn muốn quay sớm, anh Lý sẽ đến ngay."
Ngư Hi gật đầu cất điện thoại vào túi: "Ừ."
Đào Ỷ Đồng ngồi trước gương, dùng dư quang nhìn thân ảnh của Ngư Hi, khóe môi khẽ cong lên, đợi đến khi anh Lý vào cũng không nói gì, thay quần áo xong liền ra ngoài, Ngư Hi nhìn vậy suy tư vài giây, cảm thấy Đào Ỷ Đồng hôm nay hơi khác so với mọi khi.
Thẳng đến khi vào phim trường, cô mới biết khác chỗ nào.
Đào Ỷ Đồng luôn im lặng, không giao tiếp với bất kỳ người nào, trước kia bên cô ấy luôn có đủ loại người vây quanh, từ diễn viên đến nhân viên, dường như ai cũng có những đề tài nói mãi không hết, nhưng hôm nay không như vậy, xung quanh cô ấy không có một ai, thỉnh thoảng có người đến gần nói chuyện, cô ấy cũng chỉ lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ không tốt.
Ngư Hi cho rằng vì Giang Tĩnh Bạch nằm viện, cô ấy mới cảm thấy mất mát.
Coi như là tình cảm sâu đậm đi?
Ngư Hi quay lại, nhìn thấy đạo diễn Triệu vội vàng đi tới, theo sau là người phụ trách đang nói chuyện cùng, đạo diễn Triệu thấy Ngư Hi liền vẫy tay với cô.
"Tối hôm qua sau khi tôi về không có chuyện gì chứ? Giang tổng thế nào rồi?"
Đạo diễn Triệu kéo Ngư Hi đến chỗ yên tĩnh hỏi, cách đó không xa nhân viên đang bố trí cảnh quay, Ngư Hi lắc đầu: "Không sao ạ."
"Không sao là tốt rồi." Đạo diễn Triệu thở phào: "Em xem kịch bản đi, lát nữa chúng ta quay."
Ngư Hi gật đầu: "Vâng."
Đến lúc quay lại, Đào Ỷ Đồng gọi cô: "Ngư Hi."
Ngư Hi nghe được tiếng gọi liền đi đến, còn tưởng rằng sẽ phải nghe trách cứ, rốt cuộc dù tốt tính đến đâu, nhìn thấy người mình thích phải nằm trên giường bệnh cũng sẽ phát hỏa.
Nhưng Đào Ỷ Đồng lại một lần nữa phá vỡ nhận thức của cô, cô ấy không phát hỏa, cũng không tức giận, thanh âm thật bình thản: "Tĩnh Bạch tối hôm qua, cảm ơn cậu."
Ngư Hi nhăn mày, hé môi: "Không cần, là tôi nên cảm ơn Giang tổng."
Đào Ỷ Đồng gật đầu: "Cậu cảm ơn cậu ấy, là việc của hai người, tôi cảm ơn cậu, là chuyện giữa chúng ta."
Gương mặt Ngư Hi cứng lại: "Tôi và cô Đào, không đến mức phải dùng từ chúng ta."
Đào Ỷ Đồng nhìn cô, ánh mắt sắc bén: "Phải dùng."
"Đúng rồi, còn phải nhờ cô Ngư một việc, đêm nay tôi phải về nhà, có thể không đến viện được, phiền cô Ngư giúp tôi chăm sóc Tĩnh Bạch."
Ngư Hi nghiêng đầu nhìn sang, không hiểu vì sao cô ấy sẽ vứt bỏ cơ hội gây ấn tượng với Giang Tĩnh Bạch thế này, chẳng qua cô cũng không có tinh lực để nghĩ quá nhiều.
Còn chưa đáp lời, phía sau đã truyền đến tiếng gọi của Chung Thần, cô nói với Đào Ỷ Đồng: "Tôi sẽ đến."
Đào Ỷ Đồng nhìn cô rời đi, vài phút sau mới lấy điện thoại nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch.
--- Tối nay tôi có việc, không đến được.
Giang Tĩnh Bạch đang nghe trợ lý Tiếu báo cáo, di động rung lên, cô đọc tin nhắn, trả lời: Ừ.
Vừa gửi xong, chuông điện thoại lại vang lên, Giang Tĩnh Bạch vẫy tay: "Cô ra ngoài trước đi."
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Vâng, Giang tổng."
Cửa khép lại, Giang Tĩnh Bạch mới nhận cuộc gọi: "Hồ tổng."
Giọng nói Hồ tổng vẫn sang sảng như mọi khi: "Tĩnh Bạch à, thân thể có khỏe không?"
Giang Tĩnh Bạch nhàn nhạt trả lời: "Phiền ngài lo lắng, tôi không sao."
Hồ tổng hỏi thăm đúng mực vài câu mới vào chủ đề chính: "Tiểu La có chuyện, cô biết không?"
Giang Tĩnh Bạch đã đoán được từ lúc Ngư Hi nói sẽ xử lý La Khải Hào, nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc với Hồ tổng: "La tổng có chuyện?"
Hồ tổng lập tức có chút xấu hổ, bất kể nói thế nào, dù là trước mặt Ngư Hi hay Giang Tĩnh Bạch, La Khải Hào đều không thể đứng vững, nhưng biết làm gì đây, hắn là cháu trai duy nhất của mình, bình thường tùy ý hắn làm mưa làm gió, giờ đây cuối cùng cũng nếm trải hậu quả, phải để hắn nhớ thật lâu, chỉ là người trong nhà lại không nỡ để hắn chịu tội.
Hai người không nói gì, vẫn là Hồ tổng nhịn không được lên tiếng: "Tĩnh Bạch à, tôi biết chuyện tối qua là Tiểu La không đúng, tôi thay nó nhận lỗi với cô, bây giờ nó cũng biết sai rồi, cô xem..."
Giang Tĩnh Bạch vội nói: "Hồ tổng, tôi còn chưa biết tình hình La tổng thế nào, vậy đi, chờ tôi tìm hiểu được sẽ gọi cho ngài?"
Giọng nói Hồ tổng có chút sốt ruột: "Còn có thể thế nào, nó bị đưa đi rồi."
"Tĩnh Bạch, cô hiểu ý tôi mà."
Giang Tĩnh Bạch giấu lại ý cười, ngồi thẳng thân mình, cúi đầu nghĩ vài giây: "Có liên quan đến cô Ngư sao?"
Hồ tổng hắng giọng: "Tối hôm qua cô cũng ở cùng cô Ngư, có thể khuyên bảo cô ấy được không?"
Giang Tĩnh Bạch im lặng vài giây, đáp lại: "Được."
"Nhưng Hồ tổng, tôi cũng muốn ngài đáp ứng một yêu cầu."
Hồ tổng trầm xuống: "Cô nói đi."
Giọng nói Giang Tĩnh Bạch vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường: "Tôi đưa La tổng ra, vậy trong thời gian hợp đồng giữa chúng ta còn hiệu lực, việc công ty sẽ do tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm."
"Hồ tổng, ngài thấy thế nào?"
Bên kia điện thoại không có thanh âm nào, đánh cờ luôn cần thời gian, Giang Tĩnh Bạch không hề nôn nóng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Vài phút sau, Hồ tổng lên tiếng: "Được, tôi đồng ý với cô."
Giang Tĩnh Bạch cúp điện thoại, khó lộ ra được nụ cười nhạt, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt khiến người ta đau lòng.