Bữa ăn được đặt tại một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, trước cửa khách sạn có đài phun nước cực lớn đang chảy ào ào, thỉnh thoảng có bọt nước bắn lên trên không trung, long lanh rực rỡ, được mặt trời chiếu vào, phát ra ánh sáng ngũ sắc.
Chung Thần sau khi xuống xe chạy nhanh đi mở cửa sau, một đôi giày cao gót màu bạc bước xuống, giày cao gót đính đầy kim sa lấp lánh, giống như đôi giày thủy tinh của nàng công chúa.
Ngư Hi đứng trước cửa khách sạn, mặc một chiếc váy dài không tay màu xanh nhạt, phía dưới xẻ tà, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp mơ hồ lộ ra, khi bước đi như ẩn như hiện, như có như không, rung động lòng người.
Chung Thần đứng phía sau thấp giọng nói: "Hi Hi, chị Bạch đến rồi."
Ngư Hi gật đầu, kính râm che khuất nửa gương mặt, tóc xoăn dài xõa sau lưng, khe khẽ nhộn nhạo theo từng bước đi, dáng người yểu điệu, phong tình vô hạn.
Chung Thần mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của Ngư Hi đều phải che lại trái tim nhỏ bé, thật sự quá ngự*! Làm cho người ta không chịu nổi!
*Ngự như trong ngự tỷ.
Ngư Hi cũng không chịu nổi ánh mắt cực nóng của trợ lý nhà mình, quay đầu, hạ kính râm xuống thấp một chút, nhìn Chung Thần, cánh môi đỏ tươi khẽ mở: "Còn nhìn nữa thì tối nay đến làm việc cho chị."
Chung Thần lập tức thu tầm mắt lại, khẽ ho mấy tiếng.
Hai người cùng vào trong.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy ra đón tiếp, Chung Thần mở miệng: "Phòng 903, cảm ơn."
"Vâng, mời hai vị theo tôi." Nhân viên phục vụ mặc đồng phục xanh trắng dẫn Ngư Hi và Chung Thần lên thang máy, sau đó đi đến trước cửa một phòng riêng: "Hai vị, mời vào trong."
Chung Thần gật đầu mở cửa, nhường nửa thân mình, Ngư Hi đi vào.
Phòng riêng rất lớn, một nửa bên trái là cửa sổ sát đất, từ nơi này nhìn ra ngoài có thể thu hết đài phun nước cực lớn vào tầm mắt, bên cạnh có một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ lim sáng bóng, cách đó không xa còn có thiết bị karaoke, còn có sô pha vải bố cùng bàn trà được tạo hình độc đáo, Bạch Vũ Đường đang ngồi trên sô pha giật mình, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, vẫy tay: "Hi Hi."
Ngư Hi tháo kính râm đi đến, gọi: "Chị Bạch."
Bạch Vũ Đường gật đầu, chỉ vào vị trí bên cạnh: "Ngồi trước đi, họ còn chưa đến."
Ngư Hi ngồi xuống, Bạch Vũ Đường thừa dịp người khác chưa tới dặn dò vài câu, Ngư Hi nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng mới hỏi: "Chị Bạch, những người còn lại đã được quyết định chưa ạ?"
Bạch Vũ Đường lắc đầu: "Đã quyết định, nhưng không biết là ai."
Có tổng cộng sáu người tham gia, Bạch Vũ Đường mới thu được tin tức đã tạm thời quyết định hai người, một người là tiểu hoa lưu lượng gặp thời vừa ra mắt không lâu với vai trò ca sĩ, được công ty tìm quan hệ đưa vào chương trình này, ý muốn làm marketing nhân lúc còn nhiệt, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng tạo dựng tiếng tăm trước.
Một người khác là sao nam phái thực lực đã đóng phim đã nhiều năm, nhờ diện mạo tuấn tú cùng kỹ thuật diễn tốt mà được nhiều cư dân mạng yêu thích.
Ngoài ra, vẫn chưa có tin tức về những vị trí còn lại.
Trước đấy Bạch Vũ Đường muốn đưa Đào Ỷ Đồng đến cùng, nhưng tổ chương trình nói năm người còn lại đã được quyết định, hiện giờ chỉ thiếu một người, cô liền đưa Ngư Hi đi.
"Lát nữa họ tới em chủ động một chút."
"Nay đâu bằng xưa, có thể tham gia chương trình này hay không, chủ yếu vẫn phải xem thái độ của em."
"Em hiểu rồi chị Bạch." Ngư Hi nói xong lại bỏ thêm một câu: "Em biết nên làm như thế nào"
Dù sao đây cũng không phải ngày đầu tiên cô tiến vào cái vòng này, cô hiểu rất rõ, khi nào nên làm bộ làm tịch, khi nào nên yếu thế.
Bạch Vũ Đường nhìn dáng vẻ tự hiểu của cô, thở phào.
Hai người vừa nói chuyện xong, bên ngoài có tiếng động truyền đến, Ngư Hi quay đầu, cửa phòng mở ra, Giang Tĩnh Bạch cùng trợ lý Tiếu đang đứng trước cửa.
Bạch Vũ Đường lập tức đứng dậy nghênh đón, dáng vẻ cung kính: "Giang tổng."
Tuy rằng cô biết rõ quan hệ trước kia của Giang Tĩnh Bạch cùng Ngư Hi, thế nhưng mọi chuyện đều đã qua, việc trước mắt quan trọng hơn, dù sao bây giờ Giang Tĩnh Bạch vẫn nắm quyền sinh sát đối với Ngư Hi.
Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu với Bạch Vũ Đường coi như chào hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Vẫn là trợ lý Tiếu lên tiếng trước: "Vẫn chưa đến sao?"
Biết cô ấy đang hỏi mấy người ở tổ chương trình, Bạch Vũ Đường lắc đầu: "Vẫn chưa đến."
Trợ lý Tiếu suy tư vài giây: "Đã liên lạc chưa?"
Bạch Vũ Đường nhún vai: "Đã gọi, nói là phải một lúc nữa."
"Giang tổng, tôi lấy tách trà cho ngài nhé?"
Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống cạnh Ngư Hi, vẻ mặt thản nhiên: "Cô Bạch không cần khách khí."
Bạch Vũ Đường nghe vậy đành cười, không đáp lại.
Giang Tĩnh Bạch tiến vào, không khí trong phòng đột nhiên ngượng ngùng hơn.
Ngư Hi vốn đang tựa vào lưng ghế bấm điện thoại, giờ đây cũng từ từ ngồi thẳng lên, thuận tay tắt di động.
Người trong giấc mơ buổi sáng đang ngồi bên cạnh, tuy rằng trong mơ chưa làm gì, vẻ mặt cô vẫn có chút mất tự nhiên, ánh mắt rơi thẳng vào chiếc tách trên bàn trà không hề rời đi, Giang Tĩnh Bạch lại dùng dư quang nhìn cô rất nhiều lần.
Ngư Hi mặc váy hơi bó, dáng người nuột nà, đường cong lả lướt, đôi chân dài chợt ẩn chợt hiện dưới làn váy xẻ tà, hấp dẫn người nhìn tưởng tượng.
Giang Tĩnh Bạch thu hồi ánh mắt, bên kia, Bạch Vũ Đường đang gọi điện thoại.
"Anh Thủy, bao giờ các anh đến được?"
"Không không, chúng em cũng vừa mới đến, mọi người không cần vội, đi từ từ."
"À vâng, chúng em sẽ chờ, vâng vâng vâng, à đúng rồi anh Thủy, Giang tổng cũng ở đây."
"Vâng, gặp lại."
Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Bạch Vũ Đường liền biến mất, trợ lý Tiếu hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Vũ Đường ngước mắt, miễn cưỡng tươi cười: "Không có gì, họ nói đang tắc đường, lập tức đến ngay."
Còn không thèm nghĩ lý do nào mới hơn.
Bên kia điện thoại là tiếng mời rượu liên tiếp, vừa nghe liền biết đang làm gì, còn nói dối là tắc đường, chẳng những nói dối, rõ ràng còn không e dè để cô nghe được động tĩnh bên kia, Bạch Vũ Đường cắn răng.
Phải cố nhịn!
Ngư Hi nhìn sắc mặt không ổn nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười của Bạch Vũ Đường, cúi đầu suy tư, tám phần là vì Giang Tĩnh Bạch đang ở đây, chị ấy mới không nói thật.
Kỳ thật cô đã nghĩ bữa ăn hôm nay sẽ không thuận lợi, nên đã kiên nhẫn chuẩn bị ứng đối thật tốt, thậm chí cũng cân nhắc đến kết quả xấu nhất, vậy nên lý do tắc đường lúc này vẫn nằm trong phạm vi cô có thể tiếp nhận.
Nghĩ vậy, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Bạch Vũ Đường.
Điện thoại Bạch Vũ Đường rung lên, cô nhìn xuống, thấy Ngư Hi gửi đến một hình mặt cười, tâm tình u ám khi nãy đột nhiên sáng lên không ít, Bạch Vũ Đường ngước mắt, thấy Ngư Hi ngồi đối diện cong môi khẽ cười, tư thái thanh tao lịch sự, cô yên tâm nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Tĩnh Bạch ngồi giữa, thu hết vào mắt tương tác nhỏ giữa hai người, thoáng nhìn thấy Ngư Hi nhẹ nhàng mỉm cười, khóe môi của cô cũng không tự giác cong lên.
Sự cố "tắc đường" của tổ chương trình được giải quyết rất nhanh, nửa tiếng sau, cửa phòng được mở ra một lần nữa, người đàn ông đi đầu dẫn theo vài người phía sau, gương mặt mỗi người đều đỏ ửng, quanh thân đầy mùi rượu, không cần nghĩ cũng biết trước đó họ đã làm gì.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, rõ ràng không thể chọc phá.
Hiện giờ là các cô có việc cầu người, đừng nói là ra oai phủ đầu, kể cả phải chờ tiếp, các cô cũng phải chịu.
Bạch Vũ Đường thấy người đến lập tức cười tươi: "Anh Thủy!"
Hà Mộc Thủy phất tay: "Cô Bạch khách khí quá."
"Thật có lỗi, vừa nãy tắc đường, lúc đi gần đến phòng này lại gặp người quen, bị mời vài ly, xin cô Bạch và Giang tổng đừng để ý."
Bạch Vũ Đường nở nụ cười: "Sao có thể để ý, ai chẳng biết anh Thủy là người bận rộn, lần này có thể tranh thủ tới dùng bữa đã là cho chúng em mặt mũi rồi."
Hà Mộc Thủy được nịnh bợ mà sung sướng, trước đấy đã uống không ít rượu, bây giờ nghe được mấy lời này con mắt liền cong lên, Bạch Vũ Đường lặng lẽ thở phào, nói: "Ngồi đi ngồi đi."
"Anh Thủy ngồi bên này."
"Giang tổng cũng ngồi đi."
Giang Tĩnh Bạch nhìn chỗ trống bên cạnh Hà Mộc Thủy, không do dự đi qua ngồi xuống, Ngư Hi được sắp xếp ngồi bên người Giang Tĩnh Bạch.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi thỏa đáng cho mọi người, Bạch Vũ Đường nói với Chung Thần: "Mang đồ ăn lên đi."
Chung Thần lập tức chạy ra cửa phòng, dặn dò vài câu.
Trên bàn ăn, Hà Mộc Thủy đang chào hỏi cùng Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, vừa rồi thật sự xin lỗi, lát nữa tôi tự phạt hai ly trước."
Thành ý mười phần.
Ngư Hi quay đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, cô biết cô ấy không thích mùi rượu, thời đi học mỗi lần lớp tụ tập hay hai người ra ngoài ăn, Giang Tĩnh Bạch thấy có người đầy mùi rượu đến gần sẽ đều nhăn mày, vẻ mặt rất không vui, cảm xúc cô ấy ít khi thay đổi lớn như vậy, Ngư Hi âm thầm ghi nhớ.
Nhưng Giang Tĩnh Bạch ngồi cạnh Hà Mộc Thủy vẫn chỉ cười nhạt, tựa như không ngửi thấy mùi rượu hôi muốn chết trên người hắn, vẻ mặt thản nhiên nói: "Chúng tôi đều biết anh Hà bề bộn nhiều việc, không cần tự phạt, lát nữa tôi uống mấy ly cùng anh."
Vừa dứt lời, trợ lý Tiếu có chút không ủng hộ tiến lên, thì thầm rất nhỏ: "Giang tổng ---"
Giang Tĩnh Bạch giơ tay, ý bảo cô không cần nói, trợ lý Tiếu đành gật đầu lùi về sau hai bước.
Ngư Hi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Giang Tĩnh Bạch, cũng không mở miệng, chỉ nhấp một ngụm trà.
Rượu và đồ ăn rất nhanh được đặt lên bàn.
Bạch Vũ Đường rót rượu cho mọi người, cũng dùng ánh mắt bảo Ngư Hi mời rượu, Ngư Hi hiểu ý, cầm ly đứng dậy: "Anh Thủy."
"Chị Bạch vẫn luôn nói lần này em có thể tham gia chương trình đều là nhờ anh, ly rượu này, em mời anh."
Hà Mộc Thủy từ khi tiến vào vẫn luôn được nịnh nọt, đã sớm lâng lâng, giờ đây được Ngư Hi kính rượu liền cười ha hả: "Nói hay lắm nói hay lắm."
Ngư Hi cười: "Như anh Thủy muốn."
Nói xong ngẩng đầu uống ly rượu tiếp theo, những người khác lập tức hô: "Tửu lượng cô Ngư tốt quá."
"Tốt!"
Giang Tĩnh Bạch cũng ngẩng đầu nhìn Ngư Hi, có tia sáng chiếu vào xương quai xanh của cô ấy, rung lên theo tiếng nói, bữa ăn rốt cuộc vẫn mang văn hóa bàn rượu mà náo nhiệt lên, cũng may Hà Mộc Thủy trước khi đến đã uống không ít, bằng không mấy người bên Ngư Hi đều gục rồi, hôm nay cũng không thỏa thuận được gì.
Qua ba lượt rượu, Bạch Vũ Đường chủ động đi vào vấn đề chính, đầu tiên là tươi cười kính rượu Hà Mộc Thủy, rồi hỏi: "Anh Thủy, chuyện lần trước em nói, anh đã suy xét chưa ạ?"
Hà Mộc Thủy không lên tiếng, tựa như đang suy nghĩ, Bạch Vũ Đường mở miệng: "Chính là việc Ngư Hi tham gia chương trình."
"À --- là chuyện này." Hà Mộc Thủy đã uống hơi nhiều, nói chuyện bắt đầu líu lưỡi: "Rồi rồi."
"Mai cô đi tìm Tiểu Kế lấy hợp đồng về ký đi."
Bạch Vũ Đường cùng Ngư Hi nhìn nhau, không đoán trước sự tình sẽ thuận lợi thế này, hàn huyên vài câu liền quyết định xong?
Có điều quyết định xong chính là chuyện tốt, Bạch Vũ Đường luôn miệng nói: "Vâng, sáng mai em sẽ đến đúng giờ."
"Đến đây, anh Thủy, uống một ly nữa đi."
Đến ba giờ chiều, bữa ăn mới kết thúc.
Cơm nước no nê, khách khứa vui vẻ, Ngư Hi đi theo Bạch Vũ Đường tiễn Hà Mộc Thủy xong, Bạch Vũ Đường nói: "Tốt rồi, hôm nay có thể yên tâm ngủ một giấc, em không biết mấy hôm nay chị..."
Lời còn chưa nói hết, phía sau có hai người đi đến, Bạch Vũ Đường gọi: "Giang tổng."
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, không thể nhìn ra dáng vẻ vừa mới uống rượu, dù cô uống cũng không nhiều.
Trợ lý Tiếu đứng bên cạnh nói: "Giang tổng, chúng ta nên về công ty."
Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi.
Ngư Hi uống không ít, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt ngấn nước như nhiễm sương mù, cô rất nhạy cảm với cồn, da thịt lộ ra bên ngoài đều hiện lên màu hồng nhàn nhạt, Giang Tĩnh Bạch nhìn vài giây, nói với Bạch Vũ Đường: "Đưa cô Ngư về nhà đi."
"Đi đường cẩn thận."
Thật ra Ngư Hi không say, những lời này đều nghe rõ ràng, Bạch Vũ Đường vội nói: "Vâng, ngài cũng đi cẩn thận."
Cùng một tiếng ừ nhợt nhạt, Giang Tĩnh Bạch cùng trợ lý Tiếu rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Chung Thần thở phào một hơi như vừa được thông gió sau khi nín thở thật lâu, Bạch Vũ Đường nhìn hành động khoa trương của cô, cười: "Sao thế?"
"Không sao ạ." Nói xong dựa vào gần Bạch Vũ Đường, khó hiểu: "Nhưng em không nghĩ ra vì sao Giang tổng hôm nay lại muốn đến ăn?"
Hình như cô ấy ngồi bên bàn ăn cũng không nói gì.
Bạch Vũ Đường uống hơi nhiều, tổ chương trình đều là người uống được, lúc nãy rót nhiều như vậy, cũng phải hết mấy chai, Bạch Vũ Đường nhịn cảm giác buồn nôn, nói: "Ngốc nghếch, hôm nay nếu Giang tổng không ở đây, chúng ta có thể gặp mấy người kia nhanh như vậy sao?"
Lúc gọi điện, cô nói Giang tổng cũng ở đây, thật ra là thông báo cho bọn họ.
Cái vòng giải trí này toàn là yêu tinh, đừng nhìn cử chỉ khoa trương của Hà Mộc Thủy khi uống nhiều, trên thực tế tinh thần của hắn rất tỉnh táo.
Chung Thần chỗ hiểu chỗ không, vẫn ngơ ngác như cũ: "Ý chị Bạch là, hôm nay Giang tổng cố ý đến?"
Bạch Vũ Đường lườm một cái, ngón tay chọc lên trán cô: "Mệt em ở cạnh chị lâu như vậy, sao đầu óc còn không thay đổi gì? Em cho rằng Giang tổng sẽ hoãn công việc để đến đây ăn chực à?"
Ngư Hi nghe hai người nói chuyện, ngón tay cầm túi xách nắm thật chặt.
Đến bãi đỗ xe, Bạch Vũ Đường nói: "Em đưa Ngư Hi về đi, chị còn phải đến công ty."
Chung Thần thấy trợ lý chính của cô đi tới, gật đầu: "Vâng, bọn em đi trước."
Bạch Vũ Đường gật đầu, nói với Ngư Hi: "Sáng mai chị đi ký hợp đồng, việc này coi như đã được quyết định, em cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, bây giờ nghỉ ngơi nhiều một chút, có thể về sau sẽ không được nghỉ nữa đâu."
Ngư Hi biết cô ấy đang an ủi mình, cười nói: "Em biết rồi.
Hai người đứng nhìn trợ lý của Bạch Vũ Đường đỡ cô lên xe, Chung Thần mở cửa xe mình: "Hi Hi, chúng ta cũng đi thôi."
Ngư Hi ngồi lên.
Nửa đường không nói chuyện, Chung Thần duy trì dáng vẻ suy nghĩ từ đầu tới cuối, lúc bối rối, lúc giật mình, lúc lại nhíu mày.
Tới khi đến cửa chung cư, cô vỗ tay một cái: "Em biết rồi!"
"Hi Hi, Giang tổng..."
"Câm miệng." Ngư Hi ngắt lời cô, Chung Thần nhìn Ngư Hi tựa lưng vào ghế, bên tai là giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.
"Còn nói nữa là chị cắt lưỡi!"
Chung Thần nuốt nước bọt, câm như hến.