Đến phim trường, Chung Thần mới hiểu Ngư Hi nói chuyển nhà hóa ra là chuyển về nhà cũ, không nói sớm còn bóng gió, từ lúc nhìn thấy Ngư Hi đi ra từ căn hộ của Giang Tĩnh Bạch, cô đã bắt đầu nghĩ đến tình cảnh về sau mỗi ngày đều phải gõ cửa nhà Giang tổng.

Thử tưởng tượng xem, Giang Tĩnh Bạch hờ hững đứng ở cửa, nhăn mặt nhìn cô, lạnh lùng nói đừng quấy rầy, nghĩ thôi cũng đã không rét mà run!

Còn may còn may.

Hai người không muốn ở chung, Chung Thần thở phào nhưng vẫn buồn bực, rốt cuộc vì sao đêm qua Hi Hi lại ngủ ở nhà Giang Tĩnh Bạch?

Ngày hôm qua chị ấy rất tỉnh táo chứ đâu có uống rượu, chẳng lẽ nối lại tình cũ rồi?

Vậy thì sao hôm nay lại muốn chuyển nhà?

Hay hôm qua lại chia tay?

Chung Thần che lại trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch, thầm nghĩ có phải mình đã biết chuyện gì không nên biết rồi?

Ngư Hi phát hiện Chung Thần mất hồn mất vía cả buổi sáng, đôi mắt sáng rực luôn trừng to nhìn mình, muốn hỏi lại mạnh mẽ kiềm chế, Chung Thần không phải cô nhóc hay tò mò, dù sao trong cái vòng này, tò mò sẽ hại chết người.

Vậy nên đối với chuyện riêng của Ngư Hi, Chung Thần thường không hỏi nhiều, cùng lắm chỉ lải nhải dặn dò.

Chỉ là chuyện hôm nay quá chấn động, khiến cô đến bây giờ vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Ngư Hi không buồn giải thích.

Lười, cũng thấy không cần thiết.

Hoặc có thể nói, hiện giờ cô không muốn nhắc đến cái tên Giang Tĩnh Bạch này.

"Cô Ngư, chuẩn bị xong chưa ạ?" Cửa phòng nghỉ bị gõ vang, Ngư Hi nghe được trợ lý của đạo diễn Triệu hỏi, cô gật đầu: "Xong ngay đây."

Anh Lý phẩy thêm hai ba nhịp liền trang điểm xong cho Ngư Hi: "Được rồi."

Ngư Hi đứng dậy, Chung Thần theo sau, nhỏ giọng hỏi: "Hi Hi..."

"Câm miệng." Ngư Hi: "Đừng nói gì."

Chung Thần câm nín: "Vâng ạ."

Hai người đi tới phim trường, nam chính đang diễn cùng nữ phụ.

Hôm nay là ngày cuối cùng quay tại trường học, thật ra chỉ có ba cảnh, thời gian sung túc, chỉ là đạo diễn Triệu rất soi mói, chưa kể biểu hiện của Đào Ỷ Đồng mấy ngày nay khiến ông không quá hài lòng, vậy nên vẫn xếp lịch quay cả ngày.


"Action!"

Trước máy quay, Đào Ỷ Đồng nhìn bóng lưng của Kỷ Lâm Phong, hai người mặc đồng phục, gương mặt căng mọng, cả người dào dạt thanh xuân, vẻ mặt Đào Ỷ Đồng không còn ương ngạnh như trước, mà càng dịu dàng hơn khi nhìn Kỷ Lâm Phong, cô thích người này vô cùng, thích đến nỗi hận không thể moi tim móc phổi dâng lên, cam nguyện cúi rạp dưới chân cậu ta.

Giờ đây rốt cuộc cũng có cơ hội.

Kỷ Lâm Phong tiến về trước hai bước, đứng bên cạnh xà đơn, hai tay chống xuống, tiếng chuông vang lên, hai người cùng nhìn về khu lớp học.

"Cậu có hối hận không?" Đào Ỷ Đồng tựa bên xà đơn, ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm Phong, ánh mắt điềm tĩnh mà chân thành, như thể đang nhìn ánh sáng sinh mệnh của mình.

Kỷ Lâm Phong cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô, lắc đầu: "Không ---"

Lời còn chưa nói xong, cánh tay đang chống xà bất ngờ trượt đi, cả người suýt nữa đổ xuống, Đào Ỷ Đồng lập tức tiến lên đỡ cậu ta, hơi thở giao nhau, hai người dựa vào rất gần.

"OK!"

Sau một tiếng ra lệnh, Đào Ỷ Đồng và Kỷ Lâm Phong được đỡ ra khỏi phim trường.

Đạo diễn Triệu gọi Ngư Hi qua chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, Kỷ Lâm Phong chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Đạo diễn, thật sự không cần quay lại lần nữa ạ?"

Lúc nãy mình còn suýt cười?

Chưa kể bị trượt tay không có trong kịch bản, cảnh này trước đấy đã quay hai lần, cậu ta phơi nắng đến đổ mồ hôi, tay mới bị làm trơn suýt nữa ngã xuống.

"Không cần, hiệu ứng rất tốt." Tốt hơn so với mong đợi, đạo diễn Triệu quay bả vai cậu ta lại: "Cảnh này cậu với Ỷ Đồng biểu hiện không tồi."

Kỷ Lâm Phong nghẹn họng nhìn trân trối, hai ngày trước ông còn nghiêm khắc quở trách cậu ta với Đào Ỷ Đồng, bảo phải học tập Ngư Hi nhiều hơn, hôm nay lại khen diễn cảnh này thật sự rất tốt.

Ngư Hi đứng bên cạnh cũng cười: "Đúng là không tồi."

Cô đứng ngoài cũng có thể cảm thấy tình cảm bắn ra ngoài, huống chi đạo diễn Triệu vẫn luôn một mực theo đuổi sự hoàn hảo.

Được hai vị đại lão khẳng định, Kỷ Lâm Phong cũng không còn bối rối tốt hay không tốt, gật đầu: "Em đi chuẩn bị cảnh tiếp theo."

"Đi bổ trang rồi tới."

"Ngư Hi, tôi hướng dẫn em cảnh quay sau."

Phim trường lại bận rộn như mọi khi, Đào Ỷ Đồng quay lại lều ngồi, thấy Chung Thần vẫn đang chống cằm nhìn Ngư Hi, ánh mắt mờ mịt, cô ho khẽ: "Trợ lý Chung, lấy giúp tôi bình nước."

Chung Thần được gọi mới hoàn hồn, tức giận trừng mắt một cái, nghĩ đến cảnh Ngư Hi đi ra từ căn hộ của Giang Tĩnh Bạch lúc sáng sớm, lại liên tưởng đến quan hệ giữa Giang tổng và Đào Ỷ Đồng, cô khinh bỉ chớp mắt.

Dáng vẻ không nói nên lời hết sức buồn cười.

Đào Ỷ Đồng tò mò: "Em sao thế?"

Chung Thần đáp lại: "Đau mặt."

Đào Ỷ Đồng:...

Chung Thần không muốn nói nhiều với Đào Ỷ Đồng, hơn nữa cô còn nhiệm vụ dọn nhà, nên chỉ đưa nước cho Đào Ỷ Đồng xong liền cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Bạch Vũ Đường.

Mấy phút trôi qua vẫn chưa được trả lời, Chung Thần nhàm chán mở màn hình vào Weibo.

Đã qua một buổi tối từ khi Ngư Hi đăng Weibo tương tác cùng các đồng đội, nhiệt độ trên mạng đã giảm không ít, có điều mấy blogger vẫn bàn chuyện EQ của Ngư Hi cao thế nào, thậm chí còn nói về thành tích trước đây, sau đó hỏi kế hoạch phát triển tiếp theo của cô.

--- Còn phát triển thế nào được, tình hình này chín mươi phần trăm là bị phong sát rồi.

--- Tôi cũng nghĩ vậy, hiện tại cùng lắm là đang hấp hối giãy giụa.

--- Thật ra tôi rất thích Ngư Hi, cô ấy xuất quỹ trên chương trình thật sự ngoài ý muốn, nhưng lại làm tôi cực kỳ kính nể dũng khí của cô ấy.

--- Tôi cũng thế, từ người qua đường đơn thuần nhờ vụ đó mà trở thành fan Ngư Hi rồi. Nghĩ thử xem, cô ấy đang trên đỉnh cao như vậy, tiếp tục lừa dối là có thể bắt được nhiều tài nguyên tốt hơn, sự nghiệp vẫn có thể lên cao, nhưng cô ấy nhất định thẳng thắn, vì thế tôi không thể quay lưng lại với cô ấy được.

--- Phía trên cho phép tự do yêu đương, nhưng lại không cho phép có bất kỳ chỗ nào bị tỳ vết, tự do quá cơ!.

Chung Thần đọc một đống bình luận trên màn hình mà không khỏi có chút xót xa, trước kia khi nói đến Ngư Hi, mọi người bàn hết ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện, tuy rằng cô ấy không có tai tiếng, không dính đến chuyện yêu đương, nhưng từ lúc tiến vào cái vòng này đã phá vỡ rất nhiều kỷ lục, ngần ấy thôi cũng đủ để người khác say sưa nói chuyện. Nhưng giờ đây lên mạng lật qua lật lại đến đâu cũng chỉ thấy chuyện xuất quỹ, như thể tất cả thành tích trước kia đều không còn ý nghĩa từ khi cô ấy công khai.

Chung Thần không hiểu sao lại sa sút tinh thần, Đào Ỷ Đồng bên kia cau mày nhìn sắc mặt ảm đạm của cô, uống nước rồi tiếp tục xem quay phim.

"Ỷ Đồng, đưa em cái quạt." Kỷ Lâm Phong đến bên cạnh Đào Ỷ Đồng, ngồi xuống giơ tay, Đào Ỷ Đồng quay sang tìm, nhìn thấy quạt điện mini màu xanh trên bàn, đưa cho Kỷ Lâm Phong, hỏi: "Trưa nay liên hoan đúng không?"

Kỷ Lâm Phong bật quạt, thời tiết sáng lạnh tối lạnh, giữa trưa lại nóng muốn chết.

"Vâng, đạo diễn Triệu nói sắp kết thúc cảnh quay ở đây rồi, trưa nay mời khách ở Thiên Tuyền."

"Coi như tiệc mừng đã hoàn thành được nửa tác phẩm."

Đào Ỷ Đồng gật đầu, suy nghĩ sâu xa: "Tôi có thể dẫn thêm một người tới không?"

Kỷ Lâm Phong cười tủm tỉm: "Ai thế, bạn trai chị à?"

"Nói bậy gì đấy." Đào Ỷ Đồng hơi đỏ mặt khẽ cười, Kỷ Lâm Phong chậc chậc hai tiếng: "Còn nói không phải."


Đào Ỷ Đồng cười: "Thật sự không phải."

"Được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi hỏi đạo diễn Triệu."

Kỷ Lâm Phong ở lại phía sau cười ngồi xuống ghế của cô, bên cạnh là Chung Thần đang mang vẻ mặt táo bón.

Không phải Đào Ỷ Đồng định dẫn Giang tổng đến chứ?

Giang Tĩnh Bạch nhận được tin nhắn của Đào Ỷ Đồng khi vừa ra khỏi quán trà, Lâm tổng bên cạnh cười tươi: "Giang tổng đúng là tuổi trẻ tài cao, Hồ tổng thật may mắn, có người tài giỏi như cô giúp đỡ ông ấy."

"Lâm tổng quá khen rồi, về sau còn nhiều việc phải nhờ đến anh."

Lâm tổng đưa tay: "Nói hay lắm."

Hai người bắt tay, tài xế của Lâm tổng lái xe đến cửa, Lâm tổng phất tay với Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng, gặp lại."

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Gặp lại."

Chờ đến khi Lâm tổng rời đi, trợ lý Tiếu đến gần Giang Tĩnh Bạch, hỏi: "Giang tổng, chúng ta về thẳng công ty ạ?"

Giang Tĩnh Bạch đang chuẩn bị nói, âm báo di động vang lên, cô lấy ra xem, nhìn thấy tin nhắn từ Đào Ỷ Đồng.

--- Trưa nay liên hoan đóng máy một nửa, đạo diễn Triệu hỏi cậu có qua cùng ăn một bữa được không.

Cô trả lời: Không được.

Dòng tin chưa được ấn gửi, lòng bàn tay Giang Tĩnh Bạch nắm chặt di động, nghĩ lại rồi xóa đi, trả lời: Được.

Trợ lý Tiếu kiên nhẫn chờ Giang Tĩnh Bạch cất điện thoại, hai người cùng đến bãi đỗ xe, Giang Tĩnh Bạch hỏi: "Trưa nay có cuộc họp phải không?"

"Vâng, mười một giờ công ty có một cuộc họp."

Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu: "Lùi đến chiều đi."

Trợ lý Tiếu kinh nghiệm đầy mình cũng khó hiểu: "Sáng nay Giang tổng còn việc gì sao?"

Giang Tĩnh Bạch cười: "Đến quan sát đoàn phim."

Trợ lý Tiếu:...

"Vâng."

Xe hơi màu đen chạy về hướng cao trung Trường Đức.

Vì buổi trưa sẽ liên hoan, đến mười giờ đạo diễn Triệu liền để trợ lý tới khách sạn thông báo cho những người không quay. Mạc Ninh Hoan quanh quẩn trong phòng mấy ngày cuối cùng cũng quyết định ra ngoài. Dù sao thích nữ thần là chuyện của cô, nữ thần thích cô hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến tình cảm này, vì sao còn phải bối rối đây?

Vấn đề bế tắc suốt mấy ngày được tháo gỡ, Mạc Ninh Hoan xách túi chạy tới phim trường.

Trợ lý vốn thông báo để những người ở khách sạn có thể trực tiếp đến phòng riêng đã đặt, nhưng đã mấy ngày Mạc Ninh Hoan không được gặp nữ thần, trong lòng thật sự rất nhớ, hơn nữa vừa mới nghĩ thông suốt, nên càng muốn nhìn thấy Ngư Hi hơn.

Khi đến phim trường, Ngư Hi vẫn đang diễn, cô cũng không dám đi lên, liền ngồi xuống một chiếc lều gần đấy, hai tay chống cằm, ánh mắt sùng bái nhìn về phía trước.

Giang Tĩnh Bạch đến phim trường liền thấy Mạc Ninh Hoan đang nhìn Ngư Hi, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc, cô trầm mặc, bên cạnh bỗng có người chào hỏi: "Giang tổng."

Trợ lý Tiếu phất tay, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục đi làm việc của mình, mấy nhân viên lập tức tản ra.

Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên cạnh Mạc Ninh Hoan.

Bên cạnh đột nhiên có người, Mạc Ninh Hoan nghiêng đầu, lập tức kinh ngạc: "Giang, Giang tổng?"

Tuy rằng chưa từng tiếp xúc, nhưng Mạc Ninh Hoan đã nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch ở buổi liên hoan trước, vì thế lập tức nhận ra.

Giang Tĩnh Bạch cười nhẹ: "Ngồi đi.

Mạc Ninh Hoan gãi đầu cười: "Ngài cũng đến ạ."

Giang Tĩnh Bạch: "Ừ."

Không hề nhiều lời.

Mạc Ninh Hoan cũng không biết phải nói gì, hẳn là trưa nay liên hoan nên đạo diễn Triệu mới gọi Giang tổng đến.

Nhưng vì sao cô ấy lại ngồi cạnh mình đây.

Mạc Ninh Hoan nhìn khắp các lều xung quanh, lều nào cũng đông người, lều này chỉ có một mình cô, cô hiểu ra, chắc là không muốn bị quấy rầy.

Ôm tâm tình như vậy, Mạc Ninh Hoan yên tâm ngồi cạnh Giang Tĩnh Bạch.

"Cô rất thích Ngư Hi?" Giang Tĩnh Bạch đánh vỡ bầu không khí lúng túng, Mạc Ninh Hoan quay đầu, nhất thời không biết nói gì, Giang Tĩnh Bạch nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, vẫn cười nhẹ: "Tôi cũng rất thích cô ấy."

Mạc Ninh Hoan thở phào: "Hóa ra Giang tổng cũng là fan của Ngư lão sư."

"Đúng vậy, tôi cực kỳ thích cô ấy."


"Em đã xem tất cả phim truyền hình của chị ấy rồi, chị đã xem bộ đầu tiên của chị ấy chưa? Là bộ【Ẩn Núp】đó?"

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Đã xem."

"Chị ấy rất đẹp đúng không!"

"Em nói này..."

Lời vừa ra, Mạc Ninh Hoan mới ý thức được mình đang nói chuyện với ai, cô vò đầu, xấu hổ: "Thật có lỗi, Giang tổng, có phải em quá kích động không?"

Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Không đâu."

Thấy ánh mắt Giang Tĩnh Bạch không để ý chút nào, ý chí chiến đấu của Mạc Ninh Hoan một lần nữa sôi sục, cô thuộc như lòng bàn tay nói cho Giang Tĩnh Bạch rất nhiều chuyện về Ngư Hi, chuyện quay phim, chuyện hậu trường, thậm chí ngay cả những chương trình đầu tiên cũng nhớ rõ ràng.

Giang Tĩnh Bạch cười, lắng nghe một cách nghiêm túc.

Tình bạn giữa hai người tăng nhanh như gió trong nửa tiếng đồng hồ này, Mạc Ninh Hoan phát hiện Giang Tĩnh Bạch là fan thật, chuyện gì vừa nói cũng hiểu, cái nhìn cũng giống nhau, nói chuyện rất thoải mái, không giống như mấy chị em chỉ biết xem soap opera của mình.

Nói chuyện với người chung sở thích thật tuyệt!

Mạc Ninh Hoan nói đến khô cả miệng, cuối cùng mới cảm thán: "Ngư lão sư thật hoàn mỹ."

"Rất hoàn mỹ."

Tiếng đáp lại nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền sang, Mạc Ninh Hoan quay đầu: "Giang tổng, không nghĩ là em có thể ngồi tâm sự với chị thế này."

Còn là tâm sự về nữ thần nhà mình.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy --- rất bình thường, dù sao đâu ai có thể chống lại sức hấp dẫn của nữ thần nhà mình đây!

Mạc Ninh Hoan tỏ vẻ nữ thần nhà tôi là vô địch thiên hạ, cười đùa vui vẻ cùng Giang Tĩnh Bạch. Giang Tĩnh Bạch bình thản rũ mắt, âm báo điện thoại vang lên, cô cúi đầu đọc tin nhắn mới, không tự giác cau mày.

Mạc Ninh Hoan hỏi: "Giang tổng, chị làm sao vậy?"

"Không có gì." Giang Tĩnh Bạch nghĩ vài giây, lại nói: "Tôi có một người bạn muốn theo đuổi một cô gái, nhưng không biết nên làm thế nào bây giờ."

Mạc Ninh Hoan cười: "Theo đuổi người khác ạ, dễ lắm! Da mặt phải dày một chút, tâm tư phải tinh tế một chút, không được sợ thất bại, mỗi ngày tạo một bất ngờ nho nhỏ, có cơ hội liền gặp nhau, để cô ấy hiểu rõ tấm lòng của mình là được."

Giang Tĩnh Bạch do dự, lại thêm một điều kiện: "Nếu như là hàng xóm thì sao?"

"Vậy thì càng dễ hơn rồi! Tìm cớ sang nhà người ta, buổi trưa ăn chực, buổi tối ké nước tắm, trên tivi đều diễn như vậy mà, cơ thể ướt át hấp dẫn cực kỳ có hiệu quả."

"Hoặc là tích cực lấy lòng người ta nhiều hơn, gần quan được ban lộc đó, bạn của chị chắc chắn sẽ theo đuổi được cô gái kia."

Giang Tĩnh Bạch suy tư một lát, gật đầu: "Cô Mạc."

"Cảm ơn cô."

Mạc Ninh Hoan cười ngớ ngẩn: "Không có gì ạ."

- -------

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Tĩnh Bạch ôm được Ngư Hi về, bạn bè Mạc Ninh Hoan dồn dập nhắn tin đến:

--- Hự, nữ thần nhà cậu có người yêu rồi kìa!

--- Hoan Hoan, cậu thất tình rồi kìa!

--- Hoan Hoan, xem tivi đi, nữ thần nhà cậu ở bên người khác rồi kìa!

Tivi bật lên, MC hỏi Giang tổng đã theo đuổi Ngư Hi thế nào, Giang Tĩnh Bạch ung dung trả lời: "Là fan của cậu ấy dạy tôi."

Mạc Ninh Hoan:...

Đệt!




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện