"Chị Bạch, sao em lại thảm thế này hu hu hu hu!"

"Em ưa nhìn thế này, xinh đẹp thế này, ưu tú thế này, vậy mà lại bị người ta chia tay!"

"Bạn gái cũ của em là gì? Là đồ cặn bã! Đời này tốt nhất đừng để em gặp được cậu ta, em gặp một lần sẽ đánh một lần!"

Trước mắt Bạch Vũ Đường hiện lên một khuôn mặt đỏ bừng đang nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt ướt lệ, vừa uống rượu vừa mắng người, hoàn toàn khác với Ngư Hi đang nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh.

"Chị Bạch."

"Chị có ổn không?" Chung Thần meo meo thì thầm hỏi, nhìn dáng vẻ như bị sét đánh của cô ấy, dường như tìm được người cùng thế giới với mình.

Bạch Vũ Đường được hỏi, hít một hơi sâu: "Vẫn ổn."

Chung Thần mò mẫm trong túi tìm được một cái lọ nhỏ, kéo tay áo Bạch Vũ Đường: "Chị Bạch, cho chị."

Bạch Vũ Đường cúi đầu, nhìn thấy cô đưa tới --- thuốc an thần Estazolam.

Cô:...

Giang Tĩnh Bạch nhận được tin nhắn của Ngư Hi khi vừa kết thúc cuộc họp, cô đi sau trợ lý Tiếu, hai người vội vàng đi về văn phòng: "Giang tổng, quan hệ bên này có thể không được suôn sẻ, Thịnh tổng có gọi đến."

"Tôi biết." Giang Tĩnh Bạch tỏ ra tự nhiên: "Cô liên hệ với phía Mân Khởi đi."

"Nhanh nhất ngày mai họ sẽ trả lời."

Trợ lý Tiếu nghiêm mặt: "Vâng."

"Đề án kia, Hồ tổng đã biết, nhắn ngài gọi lại cho ông ấy."

Dáng người cao gầy của Giang Tĩnh Bạch thoáng chậm bước, suy nghĩ vài giây, gật đầu: "Được rồi."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía văn phòng, trợ lý Tiếu theo cô vào, đặt văn kiện xuống, hỏi: "Có cần chuẩn bị bữa tối cho ngài không ạ?"

Giang Tĩnh Bạch hắng giọng, lấy điện thoại gọi cho Hồ tổng.

Trợ lý Tiếu rất biết lễ nghĩa rời khỏi văn phòng.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới được tiếp, giọng nói buồn rầu cất lên: "Tĩnh Bạch, sao lại thế này? Tôi nghe nói đề án không được thông qua?"


Giang Tĩnh Bạch đứng trước cửa sổ sát đất, chân trời sẩm tối, hoàng hôn buông xuống, toàn bộ thành phố đều tối tăm, đứng nơi này có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn neon lấp lánh sáng lóa.

"Đề án xảy ra chút vấn đề."

Giọng Hồ tổng lộ ra uy nghiêm: "Vấn đề nhỏ thì được, tôi vẫn chờ đề án của cô được thông qua, giúp cô ăn mừng đây."

Một tay Giang Tĩnh Bạch nâng điện thoại, một tay đút vào túi quần, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói rõ ràng: "Hồ tổng yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết."

"Có thể giải quyết thì tốt." Hồ tổng nói: "Phải rồi, tôi nghe nói cô và Thịnh tổng là người quen cũ."

"Sao trước đây không nói với tôi."

Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, bỗng chốc nhớ lại ngày đại thọ của Sở Trường Viễn, Thịnh Nhàn làm ra vẻ thân thiết cùng mình trước mặt người khác.

Hóa ra là như vậy.

Giang Tĩnh Bạch mím môi: "Từng gặp vài lần mà thôi."

"Không tính là quen thuộc."

"Vậy cũng tốt." Thanh âm Hồ tổng cởi mở hơn: "Từng gặp vẫn tốt hơn là người xa lạ, đề án lần này cô liền nhờ Thịnh tổng giúp đỡ chút."

"Tôi hy vọng lần sau cô gọi cho tôi, là để báo tin tốt."

Cúp máy, Giang Tĩnh Bạch cất điện thoại, bóng hình cao gầy vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi trầm lắng.

Còn chưa kịp cất, điện thoại lại ting một tiếng, có tin nhắn mới, cô cúi đầu nhìn, là tên của Ngư Hi.

--- Ăn gì chưa? Chưa thì đến đây, mình gửi địa chỉ cho cậu.

Giang Tĩnh Bạch quét sạch tất cả mệt mỏi cùng lạnh lùng trên đôi mày, khóe môi nâng lên, trả lời: Ừa.

Nhắn tin xong, cô gọi trợ lý Tiếu chuẩn bị xe, trợ lý Tiếu ngạc nhiên: "Giang tổng tối nay có việc ạ?"

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Có chút việc."

Trợ lý Tiếu: "Có cần tôi đi theo không?"

Giang Tĩnh Bạch nhìn cô vài giây: "Vẫn là thôi đi."

"Tôi tự lái xe."

Nói xong liền chuẩn bị ra ngoài, khi đến cửa, thân mình cô dừng lại chuyển hướng tới phòng nghỉ. Trợ lý Tiếu đứng sau nhìn hành động của cô, khuôn mặt càng mờ mịt, chỉ thấy mười phút sau, Giang Tĩnh Bạch đã đổi một bộ váy hơi mỏng ôm người đi ra, còn chưa lại gần, mùi hương tươi mát đã bay đến đầu mũi, khuôn mặt rõ ràng vừa được trang điểm lại, làm nổi bật đường nét xinh đẹp.

Giờ phút này, Giang Tĩnh Bạch đã rút đi vẻ cao ngạo lạnh lùng của Giang tổng, giống như là --- "Giang tổng đi gặp cô Ngư sao?"

Vành tai Giang Tĩnh Bạch ửng đỏ, ho khẽ: "Trợ lý Tiếu."

"Không có việc gì, trước khi đi giúp tôi dọn dẹp lại phòng nghỉ."

Trợ lý Tiếu cười: "Vâng."

"Ngài đi thong thả."

Gương mặt Giang Tĩnh Bạch trở nên nghiêm nghị, biểu cảm vẫn như thường, chỉ là khi cúi đầu, vành tai đỏ hồng đã tuyên bố tâm tình cô lúc này đang nhảy nhót.

Trên đường đi, vui vẻ nơi chân mày cô không thể che giấu nổi, trước khi đến phòng bao, khuôn mặt vẫn luôn treo nụ cười nhẹ nhàng.

Cho đến khi mở cửa.

Bạch Vũ Đường đứng lên trước: "Giang tổng."

Chung Thần cũng chào: "Chào Giang tổng."

Đào Ỷ Đồng cười nhẹ vẫy tay với cô: "Tĩnh Bạch, đến rồi."

Còn lại Ngư Hi vẫn ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn cô, gương mặt nghiêm túc.

Giang Tĩnh Bạch chớp mắt, tâm tình trong nháy mắt liền trở lại như thường, cô khẽ gật đầu: "Mọi người đều ở đây."

Cô cúi đầu đi đến bên Ngư Hi, thấp giọng nói: "Ỷ Đồng, ngồi sang bên cạnh chút."

Đào Ỷ Đồng nhìn cô, lại nhìn Ngư Hi, yên lặng nhường chỗ.

Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên người Ngư Hi.

Chung Thần cùng Bạch Vũ Đường nhìn nhau.

Ngư Hi lên tiếng: "Ăn đi."

Bạch Vũ Đường lập tức hưởng ứng: "Đúng đúng đúng, ăn thôi."


Ăn cái rắm, bây giờ cô còn không biết cầm đũa thế nào được không?

Chung Thần tỏ vẻ em hiểu mà nhìn Bạch Vũ Đường, bị cô trợn mắt trừng một cái, hai người cúi xuống bắt đầu ăn.

Bầu không khí trên bàn ăn có chút áp lực, thỉnh thoảng chỉ có bát đũa va chạm phát ra âm thanh giòn tan, nhưng lại bị phóng đại dưới hoàn cảnh thế này. Ngư Hi vừa ăn vừa hỏi: "Xong việc chưa?"

Giọng nói rất tùy ý.

Giang Tĩnh Bạch nuốt thức ăn, trả lời: "Vừa xong."

"Cậu thử vai thế nào?"

"Qua rồi."

Giao tiếp có qua có lại, ba người còn lại như phông nền, Bạch Vũ Đường không chịu nổi đặt đũa xuống, nói: "Chị đi phòng vệ sinh."

"Em cũng đi!" Chung Thần sợ bị bỏ rơi, lập tức kéo tay Bạch Vũ Đường: "Đi với đi với."

Cười ngu ngơ.

Trong phòng bao lập tức chỉ còn lại ba người. Đào Ỷ Đồng cắn đũa nhìn hai người bên cạnh, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Hai cậu thật sự ở bên nhau?"

Ngư Hi chưa kịp đáp lời, tay trên bàn đã bị nắm chặt, Giang Tĩnh Bạch ngước mắt, giọng nói rõ ràng: "Ừ."

"Tôi và Ngư Hi ở bên nhau."

Đào Ỷ Đồng nhìn chằm chằm cô rất lâu mới nói: "Chúc mừng."

"Tôi lấy trà thay rượu."

Nói xong nâng chén lên, Ngư Hi cũng bưng chén trước Giang Tĩnh Bạch một bước, cụng với Đào Ỷ Đồng, lạnh nhạt mở miệng: "Cảm ơn."

Khi Bạch Vũ Đường và Chung Thần về phòng, Đảo Ỷ Đồng đang chuẩn bị rời đi, Ngư Hi nói: "Chung Thần, em đưa cậu ấy về đi."

Chung Thần đứng ở cửa: "Em đưa chị ta về?"

Sau đó gật đầu: "Hơ, vâng."

Bạch Vũ Đường thấy vậy nói: "Chị cũng về trước đây."

Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Ăn no chưa?"

Giang Tĩnh Bạch hắng giọng, đi theo sau Ngư Hi.

Lên xe, Ngư Hi một câu cũng không nói, Giang Tĩnh Bạch liên tục nhìn cô, tuy rằng khi nãy ở trong phòng bao hai người giao tiếp rất bình thường, nhưng trực giác nói cho cô biết, Ngư Hi đang giận.

Còn vì sao lại giận.

"Ngư Hi..."

"Lái xe đừng nói chuyện." Ngư Hi nhàn nhạt nói, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối tháng mười, thời tiết đột nhiên lạnh đi, không ít lá đỏ rơi xuống va vào cửa kính xe, lướt qua trong giây lát.

Giang Tĩnh Bạch nghe lời, trên đường đi đều không nói gì. Khi xe dừng lại, gương mặt Ngư Hi vẫn lạnh lùng như cũ. Cô cúi đầu chuẩn bị tháo dây an toàn, nhưng bàn tay lại bị nắm lấy, nút cài vừa mở ra lại bị nhét vào, trong xe tối mờ, bên cạnh có đèn đường chiếu đến, Ngư Hi rũ mắt.

"Giận ư?" Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô: "Vì Ỷ Đồng sao?"

Ngư Hi muốn rút tay về, ngược lại bị nắm chặt hơn, cô từ bỏ giãy giụa.

Trong bóng tối, Giang Tĩnh Bạch nói: "Khi mình mới về nước, mẹ bảo mình về nhà một chuyến, sức khỏe mẹ mình không tốt, mấy năm nay vẫn luôn là Ỷ Đồng và bố cậu ấy giúp mình chăm sóc bà, nên trong lòng mình, thấy thẹn với họ."

"Mình biết trước đây Ỷ Đồng đã làm chuyện không hay, cũng từng nói những lời khiến cậu phiền lòng, Ngư Hi, về sau sẽ không như vậy nữa."

Ngư Hi nghe lời cô nói, nghĩ đến những năm này Giang Tĩnh Bạch luôn ở một mình bên ngoài phấn đấu, còn nguyên nhân là gì, vẫn là có liên quan đến mẹ cô.

Lửa giận trong lòng cô bắt đầu tiên tán.

Từ lúc Đào Ỷ Đồng bước vào phòng bao rồi nói muốn gọi cho Giang Tĩnh Bạch, cô đã bắt đầu hờn dỗi, mãi cho đến khi Giang Tĩnh Bạch tới, ngọn lửa kia cũng không được dập tắt, ngược lại còn cháy mạnh hơn, trong ngực cũng ngột ngạt, khiến cả buổi tối cô đều buồn bực không vui.

Nhưng lời Giang Tĩnh Bạch vừa nói đã giải bỏ hoang mang trong lòng cô, tâm tình cô tiếp sau thả lỏng không ít.

Giang Tĩnh Bạch nhận ra Ngư Hi không phản kháng như trước đây, cô lại gần hơn, nhỏ giọng: "Đừng giận nữa được không?

Giọng nói khẩn cầu, dưới hoàn cảnh thế này, Ngư Hi không thể nhìn rõ biểu cảm của Gang Tĩnh Bạch, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt sắc sảo kia, cô cắn môi, không nói gì.

Giang Tĩnh Bạch nhỏ giọng hơn: "Ngư Hi?"

Ngư Hi ngước mắt, phía trước có một chiếc xe chạy tới, đèn pha chiếu vào trong xe, Ngư Hi theo bản năng giơ tay che mắt, Giang Tĩnh Bạch nhìn thấy trên khuôn mặt cô không còn buồn bực như khi nãy, nắm tay cũng thả sức một chút.

Trong xe yên tĩnh vài giây, Ngư Hi lên tiếng: "Xuống xe đi."


Cô cúi đầu chuẩn bị tháo dây an toàn, Giang Tĩnh Bạch kéo tay cô lại: "Để mình."

Rồi đưa tay đặt lên nút cài, cạch một tiếng, dây an toàn được cởi ra.

Chiếc xe nọ đã đi qua, trong xe trở lại với bóng tối.

Giang Tĩnh Bạch cầm dây an toàn của cô không buông, Ngư Hi căn bản không thể xuống xe, cô khẽ nhăn mày, nâng một tay kéo dây an toàn, Giang Tĩnh Bạch lại nắm lấy tay kia của cô.

Hai đôi tay đan vào nhau, còn có nút cài dây an toàn, trong bóng tối, sắc mặt Ngư Hi mất tự nhiên hơn, cô nhúc nhích thân mình: "Không xuống xe a?"

Giang Tĩnh Bạch kéo tay cô: "Xuống."

Một chữ ngắn gọn, người lại không di chuyển, Ngư Hi bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Giang Tĩnh Bạch.

Đèn đường cách đó không xa chiếu vào, đôi mắt Giang Tĩnh Bạch trong trẻo cực kỳ, hàng mi cong dài gần trong gang tấc khẽ run, lại như sóng thần dâng lên trong lòng Ngư Hi, hai má cô bỗng chốc ửng hồng, giọng nói yếu đi vài phần: "Vậy cậu còn không..."

Lời còn chưa nói hết, Giang Tĩnh Bạch đã tiến lên, một tay ôm đầu Ngư Hi, phía sau Ngư Hi vốn đã bị chặn lại, môi cảm thấy ấm áp.

Mềm mại, thơm ngát, quanh quẩn nơi đầu mũi là mùi hương của Giang Tĩnh Bạch hay mùi hương của mình, cô đã không còn nhận ra.

Chia cách tám năm, Giang Tĩnh Bạch được chạm vào đôi môi mềm mại nhung nhớ đã lâu, nhưng chỉ dám lướt qua liền ngừng, không dám vượt quá khoảng cách.

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, Ngư Hi đưa hai tay vòng qua cổ cô, kéo cô về phía mình, hai đôi môi vừa tách ra một lần nữa dính lại cùng nhau. Ngư Hi như thể muốn phát tiết nỗi oán trách trong lòng, cắn chặt môi cùng đầu lưỡi Giang Tĩnh Bạch, tê dại từ môi lưỡi truyền đến, Giang Tĩnh Bạch dùng sức, ôm chặt đầu người kia hơn.

Thân thể hai người dính vào nhau, cọ vào nhau, Ngư Hi bị hôn đến không thở nổi, cô đẩy Giang Tĩnh Bạch, hít sâu mấy hơi, đến khi lấy lại tinh thần liền bật cười thành tiếng.

Giang Tĩnh Bạch có chút khó hiểu, nhưng Ngư Hi vui, cô cũng vui. Khi xuống xe, sắc mặt hai người đều rất hạnh phúc.

Đến trước cửa nhà, Giang Tĩnh Bạch hỏi: "Muốn vào ngồi một lát không?"

Ngư Hi cắn bờ môi bị hôn hơi sưng, lắc đầu: "Không được."

Cô rũ mắt: "Mình phải về còn đọc kịch bản."

Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Ừa, mai gặp."

Ngư Hi đưa lưng về phía cô, giọng nói thêm vui vẻ: "Ừ."

Không còn dáng vẻ u ám vì giận dỗi khi nãy, cô mở cửa vào nhà, tựa lưng lên cửa, nhớ lại hành động của Giang Tĩnh Bạch trên xe, ngón tay tìm được bờ môi, cảm giác tê ngứa hơi đau, đầu mũi dường như còn vương lại mùi hương của Giang Tĩnh Bạch, tươi mát, mê người.

Cô tựa bên cửa thêm mấy phút, vào phòng vệ sinh rửa mặt, rồi ra ngoài ôm chồng kịch bản. Đã quyết định với bên đạo diễn Chu, nửa tháng sau sẽ khai máy, vừa lúc bộ phim hiện tại cũng còn mười ngày liền kết thúc.

Kịch bản mới mở ra tờ thứ nhất, cửa bị gõ vang, Ngư Hi nghiêng đầu, đi dép lê ra mở cửa.

Bên ngoài truyền đến thanh âm: "Ngư Hi, là mình."

Ngư Hi mở cửa: "Sao thế?"

Giang Tĩnh Bạch đứng ở ngoài, vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh, trên tay còn cầm áo ngủ: "Nhà mình lại mất nước, có tiện cho mượn phòng tắm được không?"

Ngư Hi ôm ngực đứng bên cửa, đứng đắn trả lời: "Không tiện."

- -------

Tác giả có lời muốn nói: Các tiểu khả ái bình luận sẽ ngầu như Ngư Hi nha!

Ngư Hi: Cậu định được voi đòi tiên hả?

Giang Tĩnh Bạch: Voi thì từ từ, mình có thể ôm tiên luôn không?

Ngư Hi:...






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện