"Sao cậu lại đến đây?" Sau nửa tiếng đồng hồ giày vò, Ngư Hi mới ghé vào bên tai Giang Tĩnh Bạch hỏi, hai người ngồi trên sô pha, khuôn mặt Ngư Hi ửng hồng, đôi mắt rưng rưng mơ màng không chăm chú.
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, mấy giây sau đưa tay ôm bạn gái: "Nhớ cậu."
"Bên cậu xong việc rồi?" Ngư Hi hỏi, Giang Tĩnh Bạch mặc bộ đồ sáng màu, áo sơ mi hồng nhạt, viền áo mở một khuy, có thể mơ hồ thấy được xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn, cô đưa tay ấn vào xương quai xanh, vuốt ve, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn ngón tay người kia, cười bất đắc dĩ: "Sao thế?"
"Nhìn đẹp." Ngư Hi nói xong, lại dùng đầu lưỡi liếm xuống: "Ăn cũng ngon."
Hơi thở Giang Tĩnh Bạch ngừng lại, hai tay ôm Ngư Hi chặt hơn, xương quai xanh truyền đến cảm giác tê dại, dây thần kinh bị kích thích như muốn yếu ớt đứt ra, gần như không thể kiểm soát bản thân.
Vẫn là trong đầu liên tục tự nhắc nhở Ngư Hi ngày mai còn phải đi ghi hình, hôm nay hẳn là rất mệt mỏi, cô mới từ từ buông tay.
"Mệt không?" Hai tay Giang Tĩnh Bạch đặt trên vai Ngư Hi từ từ dùng lực, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Ngư Hi được thư giãn thoải mái, thở dài một hơi, cô quả thật rất mệt, hơn nữa vừa nãy vui đùa nhốn nháo cùng Giang Tĩnh Bạch lại dùng gần hết tinh thần, giờ đây được xoa bóp như vậy, rất nhanh ngáp một cái.
"Vào phòng đi." Ngư Hi quay đầu, tự nhiên nói: "Mình muốn ngủ."
Dứt lời, Ngư Hi cũng giật mình, từ khi nào cô lại tin tưởng Giang Tĩnh Bạch như vậy, đương nhiên không phải trước kia không tin, thế nhưng khi ấy vẫn còn khúc mắc, hai lần ngủ lại nhà Giang Tĩnh Bạch đều say, không ngờ giờ đây bản thân cứ thế đưa ra lời mời một cách tự nhiên như vậy, hoàn toàn là phản ứng chân thật của cơ thể.
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Ừa."
"Mình vào cùng cậu."
Ngư Hi che giấu tâm tư khác: "Phải đi?"
"Khi nào?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn đồng hồ: "Vẫn còn hai mươi phút nữa."
"Trợ lý Tiếu đang ở dưới chờ mình."
Vừa họp xong liền chạy tới, lái xe bốn tiếng, cũng chỉ có thể ở lại một lúc, năm tiếng sau còn có một cuộc họp từ xa, cô quả thật rất muốn ở cùng Ngư Hi, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Ngư Hi cũng biết, gật đầu nói: "Vậy chúng ta cứ ngồi đây tâm sự."
"Mẹ mình có đến tìm cậu không?"
Giang Tĩnh Bạch lắc đầu: "Không."
"Cậu đừng nghĩ nhiều, công việc quan trọng hơn."
Ngư Hi cười: "Mình biết."
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, hai người không mặt đối mặt ôm nhau, Giang Tĩnh Bạch ngồi trên sô pha, cô nép mình trong lòng cô ấy, giờ đây ngẩng đầu, nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt người kia, chiếc cằm ngay gần đầu mũi, bị đầu mũi của Ngư Hi vuốt ve, Giang Tĩnh Bạch cúi đầu, Ngư Hi thuận thế hôn lên.
Còn hai mươi phút.
Hai cô đều không nhiều lời, dùng hai mươi phút để triền miên.
Trước khi rời đi, Giang Tĩnh Bạch đã dỗ Ngư Hi ngủ.
Nhìn dáng vẻ cô ấy mềm nhũn kiệt sức nằm sấp trên sô pha, ngũ quan trong trẻo lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch giãn ra, mỉm cười yếu ớt, ánh mắt dịu dàng.
Cô ôm Ngư Hi đến giường, nhìn bờ môi hơi sưng của người yêu, đầu ngón tay lướt qua, cảm giác mềm mại kéo tới.
Trong giấc mộng, bờ môi Ngư Hi tràn ra tiếng nỉ non.
Giang Tĩnh Bạch cắn môi, đắp chăn cho cô ấy.
Không thể tiếp tục nhìn.
Tiếp tục nhìn, sẽ không đi được.
Khi Giang Tĩnh Bạch xuống, trợ lý Tiếu đang ngồi trên xe ngủ bù, nghe bên người có tiếng động, cô quay đầu: "Giang tổng."
"Để tôi lái."
Trợ lý Tiếu lái xe suốt bốn tiếng, thật sự rất mệt, chưa kể các cô đến nơi này luôn phải tăng ca mở họp, đả thông quan hệ bốn phía, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, quầng thâm dưới mắt trợ lý Tiếu dần dần đậm hơn.
Nhưng dù thế nào cô cũng không dám để bà chủ lái xe.
"Không, không cần, vẫn là để tôi lái đi, tôi vừa mới nghỉ ngơi rồi, tinh thần rất tốt."
Giang Tĩnh Bạch dùng giọng điệu không cho phép: "Ra ghế sau ngồi một lát đi."
Trợ lý Tiếu còn muốn phản đối, nhưng cảm nhận khí thế lạnh thấu xương của Giang Tĩnh Bạch, cô nuốt lại lời nói đã đến bờ môi: "Vâng."
"Vậy Giang tổng, tôi nghỉ một tiếng, lát nữa tôi đổi với ngài."
"Ngài cũng rất lâu không được nghỉ ngơi rồi."
Giang Tĩnh Bạch ngồi lên xe: "Không sao."
Cô nhớ lại cảnh khi nãy.
Ngư Hi chính là liều thuốc của cô.
Có người ấy, dù thế nào cô cũng sẽ không mệt.
Trong bóng đêm, nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt Giang Tĩnh Bach càng sâu hơn, lại không có ai nhìn thấy, trợ lý Tiếu đã ngã vào ghế sau ngủ say.
Chiếc xe màu nâu chạy ra từ khúc ngoặt, từ từ rời khỏi khách sạn.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Ngư Hi bị báo thức gọi tỉnh, cô đưa tay ấn tắt, tay vẫn mềm nhũn, hạng mục hôm qua thật sự hao tổn thể lực, đến giờ cô vẫn chưa hồi phục lại.
Tổ chương trình cũng thông cảm với mọi người, thông báo trên nhóm chat, vốn dĩ tám giờ phải tập hợp, hiện tại đổi thành chín giờ, Ngư Hi lại ngủ bù.
Báo thức vang lên lần thứ hai, Ngư Hi mới bò dậy, tinh thần đã khôi phục được một phần.
Chung Thần gõ cửa, gọi cô xuống ăn sáng.
Ngư Hi thay quần áo trang điểm, soi gương nhìn mấy lần mới ra ngoài.
Vào thang máy liền nhắn tin cho Giang Tĩnh Bạch.
--- Dậy chưa.
Giang Tĩnh Bạch hoàn toàn không ngủ.
Cô xoa mũi nhìn người trong màn hình, gật đầu: "Còn lại đợi tôi trở lại rồi nói tiếp, hạng mục này tạm thời chỉ có như vậy, anh ký đi."
Người trong màn hình gật đầu: "Được rồi."
Trả lời xong, Giang Tĩnh Bạch tắt cuộc trò chuyện, trợ lý Tiếu thức thời mang cà phê lên, hương thơm nồng đậm lập tức tỏa ra trong phòng.
"Giang tổng nên nghỉ đi ạ."
Đôi mắt Giang Tĩnh Bạch khô khốc, hơi đau, cô nghiêng đầu: "Mấy giờ gặp ông Peter?
"Một tiếng nữa ạ."
Xong việc hai cô còn phải đi đến thành phố tiếp theo gặp những người khác, từ lúc đến đây, Giang Tĩnh Bạch đã hận không thể lấy hết thời gian ra dùng, một mình làm việc, mỗi ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng, mới thường xuyên có tình trạng không được nghỉ ngơi như thế này.
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Tôi nghỉ nửa tiếng, đến giờ thì gọi tôi."
Trợ lý Tiếu nói: "Vâng, ngài nghỉ ngơi."
Cô đi đến bên cửa sổ, đóng rèm lại, trong phòng lập tức tối đi, Giang Tĩnh Bạch đến bên giường, bất chợt nói: "Đừng kéo."
"Mở ra đi."
Trợ lý Tiếu khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Trợ lý Tiếu ra khỏi phòng, Giang Tĩnh Bạch mới ngồi vào giường, vừa nằm xuống liền nhận được tin nhắn của Ngư Hi.
--- Dậy chưa?
Như thể xuyên qua màn hình nhìn thấy gương mặt mỉm cười dịu dàng của người kia, Giang Tĩnh Bạch vui vẻ nhắn lại: Chưa dậy.
Bên kia lập tức gửi hai cái meme đến.
--- Lười.
--- Mình đi ghi hình đây, về nói chuyện tiếp.
Giang Tĩnh Bạch trả lời ngắn gọn: Ừa.
Nhận được tin nhắn, Ngư Hi tắt điện thoại giao cho Chung Thần, theo sau em trợ lý đi đến nhà ăn, bên trong đã có hai người, là Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân đang thì thầm nói chuyện, bước chân Ngư Hi rất nhẹ, không khiến hai người kia nhận ra.
"Thật hay giả? Cậu nhìn thấy?"
"Không phải hôm qua mình quay lại lấy đồ ngủ sao, nhìn thấy."
"Mình còn tưởng chỉ là người ngoài đồn đại, hóa ra lại là thật."
"Đồn đại gì, cậu không biết Liễu Ngọc Dao nhận được phim của đạo diễn Mai ư, nghe nói cũng là nhờ Tinh Diệu đấy."
"Cũng đúng, chẳng qua chị ấy hơi bạo quá rồi, trực tiếp đưa người đến đây?"
"Cậu đùa sao? Xem như tổ chương trình biết chuyện này, chắc chắn cũng sẽ làm ra vẻ không biết, ai lại dám đi gây sự với cậu chủ của Tinh Diệu?"
"..."
Ngư Hi ho khẽ, Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân lập tức giật mình quay đầu, nhìn thấy Ngư Hi cách đó không xa liền cười chào hỏi: "Chị Hi."
Vương Ngữ Xuân vẫn chưa bừng tỉnh từ câu chuyện kia, gương mặt mờ mịt: "Chào buổi sáng chị Hi."
Ngư Hi gật đầu: "Nói chuyện gì thế."
"Buồn ngủ quá, hai đứa không mệt sao?"
Trương Nhạc Nhạc không biết Ngư Hi nghe được không, hỏi dò: "Không nói chuyện gì, chỉ là chút bát quái thôi ạ."
"Bát quái?" Ngư Hi khẽ cười: "Hai đứa cũng rảnh thật đấy."
Giọng nói như thường, biểu cảm thoải mái, dáng vẻ như không hề quan tâm đến chủ đề nói chuyện của hai cô.
Hai cô vừa thảo luận về Liễu Ngọc Dao, nếu như Ngư Hi nghe được, cô ấy nhất định sẽ hỏi.
Nhưng Ngư Hi không làm vậy.
Trương Nhạc Nhạc cùng Vương Ngữ Xuân thở phào, cười nói: "Đúng là rất rảnh mà, chị Thanh hôm nay cũng đến muộn."
Ngư Hi nhìn đồng hồ, mười phút nữa là chín giờ, giờ này, Diêu Thanh không có khả năng chưa có mặt.
Trừ khi chị ấy có chuyện quan trọng hơn.
Nhớ lại những lời Trương Nhạc Nhạc vừa nói, có lẽ có liên quan đến Liễu Ngọc Dao.
Thật sự là liên quan đến Liễu Ngọc Dao.
Tổ chương trình đang chuẩn bị tập kích, hơn tám giờ sáng thông báo mọi người có thể nghỉ thêm một tiếng, sau đó liền ngồi canh trước cửa phòng Liễu Ngọc Dao, tự tin cho rằng Liễu Ngọc Dao và Trương Nhạc Nhạc sẽ ra mở cửa, nhưng không ai ngờ đến, bên trong lại xuất hiện một người đàn ông.
Mọi người cũng biết người này.
Cậu chủ của Tinh Diệu, Sở Hoài.
Sắc mặt Sở Hoài cực kỳ xấu, Diêu Thanh thấy vậy lập tức giải tán nhóm người, vừa xin lỗi vừa cắn răng, hôm qua đã nói với Liễu Ngọc Dao sáng nay sẽ có bất ngờ, còn tưởng cô ấy sẽ nhớ, ai ngờ lại xuất hiện vết đen này, dù gì đoạn này vẫn có thể cắt bỏ, nghĩ đến đây, cô nói với hai người kia: "Thật sự xin lỗi, là chúng tôi không thông báo sớm, có lỗi với anh Sở."
Sở Hoài đen mặt, trừng cô, Liễu Ngọc Dao bên cạnh nói: "Thôi."
Cô nhìn Sở Hoài: "Anh đi trước đi."
"Ghi hình xong em sẽ gọi."
Sở Hoài không nhìn cô, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi mất.
Liễu Ngọc Dao ở lại phía sau, suy nghĩ vài giây, quay đầu nói với Diêu Thanh: "Chị Thanh..."
Diêu Thanh rất thức thời: "Ngọc Dao, em chuẩn bị nốt rồi ra đi."
"Vừa rồi máy quay của bọn chị bị hỏng, không thu được cái gì hết."
Liễu Ngọc Dao gật đầu: "Vâng."
Diêu Thanh ra khỏi phòng liền không nhịn được nghiến răng, anh quay phim bên cạnh cũng không biết nên làm gì mới phải: "Chị Thanh, chuyện này..."
"Xóa."
Diêu Thanh nói: "Chuyện vừa rồi, mấy cô cậu nhớ kỹ cho tôi, nếu ai lắm lời."
"Tôi xé xác người đó!"
Tổ chương trình đều đã theo cô nhiều năm, biết rõ cô bình thường sẽ không nổi giận, nhưng đã nổi giận thì nhất định là rất tức giận, tất cả đều gật đầu: "Chị Thanh yên tâm, chúng em biết rõ nặng nhẹ."
Diêu Thanh gật đầu.
Đều là cấp dưới đã theo mình nhiều năm, sao có thể không biết tính cách của bọn họ, cô từ từ thở phào, đợi Liễu Ngọc Dao ra ngoài.
Ngư Hi cùng những người khác đợi đến chín rưỡi, Diêu Thanh mới dẫn Liễu Ngọc Dao tới muộn, cười giải thích: "Tối qua Ngọc Dao bị trật chân, chị đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra."
Chu Hiểu lập tức đứng dậy quan tâm hỏi han: "Không sao chứ ạ?"
"Chị Thanh, đã nói với chị hôm qua cường độ mạnh quá mà."
Diêu Thanh cười: "Được rồi, hôm qua cậu cũng đâu có đổi bản đồ với Ngọc Dao."
Chu Hiểu ngạc nhiên: "Được đổi ạ!"
Trương Nhạc Nhạc vội vàng nói: "Vậy mà có thể đổi!"
"Biết thế em đã đổi cho nữ thần của em rồi!"
Rõ ràng đang tranh cãi, nhưng bầu không khí xung quanh lại bắt đầu hòa hợp hơn, mọi người lần lượt về chỗ ngồi, chín rưỡi sáng, hơi quá giờ, nhưng mọi người đều vừa ngủ dậy chưa được bao lâu, không cảm thấy thèm ăn, cũng không đói bụng.
Ăn sáng xong, Ngư Hi liền theo Diêu Thanh cùng mọi người lên xe.
Hôm nay vẫn ghi hình trên hòn đảo nhỏ kia, có điều may mắn hơn hôm qua, mọi người không cần chọn lộ trình, mà trực tiếp ngồi xe lên đảo.
Mười rưỡi bắt đầu chính thức ghi hình.
Giống như hôm qua, đều là thi đấu thể lực, nhưng nội dung khác trước, có lẽ cân nhắc đa số thành viên đều là nữ, tổ chương trình điều chỉnh cường độ nhỏ hơn rất nhiều.
Ngư Hi nhẹ nhàng vượt qua kiểm tra, nhưng vì đồng đội là Liễu Ngọc Dao, nên cũng khó tránh khỏi phải đợi đối phương, nhìn cô ấy chậm chạp đi tới, Ngư Hi hận không thể đeo phong hỏa luân vào chân cô ấy cho nhanh.
*Phong hỏa luân: Bánh xe gió lửa dưới chân Na Tra.
Mỗi hạng mục thử một lần, ghi hình cũng gần xong.
Kết thúc mỗi tập đều có một cuộc phỏng vấn.
Ngư Hi vẫn trả lời cẩn thận không kẽ hở như mọi khi, biết rõ tổ chương trình đặc biệt muốn bới móc vấn đề giữa mình và Liễu Ngọc Dao, cô cũng bốn lạng đẩy ngàn cân đi vòng, cuối cùng người phỏng vấn không hỏi được gì, ngược lại còn bị cuốn theo.
Khoảng một giờ, ghi hình kết thúc.
Vốn dĩ khi đến vé máy bay là do tổ chương trình đặt, nhưng Liễu Ngọc Dao phải hoạt động riêng, lịch trình nhiều, ghi hình xong bên này lại phải đuổi đến chương trình tiếp theo, nên sau khi rời đảo liền được đón đi.
Tổ chương trình hỏi những người khác, Trương Nhạc Nhạc và Vương Ngữ Xuân quyết định theo tổ chương trình về, Chu Hiểu và Triệu Thanh Bình từ chối nói có việc, trực tiếp bay đến nơi khác.
Còn lại Ngư Hi.
Cô suy nghĩ vài giây, nói: "Em cũng có việc."
"Chị Thanh, chị và mọi người về trước đi ạ."
Diêu Thanh gật đầu: "Ừ, bọn chị đi trước."
Ngư Hi trở lại thu dọn hành lý, Chung Thần chuẩn bị đặt vé máy bay cho cô, cô suy nghĩ, nói: "Đừng vội, mai chị mới về."
Chung Thần a một tiếng: "Mai ạ?"
"Hi Hi, chị có việc ư?"
Ngư Hi gật đầu: "Ừ."
Cô báo một tiếng với Bạch Vũ Đường rồi trực tiếp ngồi xe đi thẳng đến chỗ Giang Tĩnh Bạch.
Trước đó Giang Tĩnh Bạch đã nói địa chỉ khách sạn cho cô, tuy rằng giờ này đến khách sạn tìm người ta không hợp lý lắm, nhưng thử một lần cũng tốt.
Ngư Hi không nói trước với Giang Tĩnh Bạch, mà bảo Chung Thần đặt một phòng, chờ đến khi sắp xếp hành lý ổn thỏa mới gọi cho bạn gái.
"Đang ở đâu đấy?" Giọng nói vui vẻ, người bên kia điện thoại lại cung kính: "Cô Ngư."
Là trợ lý Tiếu.
Ngư Hi giấu đi ý cười: "Trợ lý Tiếu, Giang tổng đâu?"
Trợ lý Tiếu đứng trên hành lang: "Giang tổng đang bàn công chuyện, không tiện nghe điện thoại, lát nữa tôi bảo cô ấy gọi lại cho cô được không ạ?"
Trong lúc nói chuyện, Ngư Hi đã đi đến tầng của Giang Tĩnh Bạch, tưởng rằng người kia không có ở đây, Ngư Hi yên lặng vài giây, nói: "Được rồi."
Vừa chuẩn bị quay lại, cô liền liếc thấy có người trên hành lang.
"Các cô bàn công chuyện ở đâu?"
Trợ lý Tiếu bất ngờ bị hỏi, đang định trả lời, Ngư Hi lại nói: "Tôi nhìn thấy cô rồi."
Hai phút sau, Ngư Hi đi đến trước mặt trợ lý Tiếu.
"Cậu ta ở trong?"
Trợ lý Tiếu gật đầu: "Ở trong."
"Nhưng mà ---" Ngư Hi nhìn cô chằm chằm, sắc mặt lạnh xuống: "Công chuyện gì, mà phải bàn trong phòng?"
Trợ lý Tiếu há miệng muốn giải thích: "Thật ra, thật ra..."
Bị ánh mắt sáng rực của Ngư Hi nhìn, khí thế đột nhiên ập tới, trợ lý Tiếu không hề biết Ngư Hi cũng mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không thua gì Giang tổng, trước ánh mắt sắc bén kia, cô cúi đầu: "Thật ra là Thịnh tổng."
Chưa dứt lời, tay Ngư Hi đã đặt trên nắm cửa.
"Mở ra."
Trợ lý Tiếu thở dài, mở cửa.
Buổi sáng các cô vừa định ra ngoài, ai ngờ Giang Tĩnh Bạch lại nhận được một cuộc điện thoại, lịch trình bị hủy bỏ, chưa đến nửa tiếng sau, Thịnh tổng đã xuất hiện, cô lo lắng tình hình nên đứng ngoài này canh chừng, không ngờ lại chạm mặt Ngư Hi.
Thật sự, đau đầu.
Thanh âm Ngư Hi vào cửa quấy nhiễu hai người đang nói chuyện.
Giang Tĩnh Bạch và Thịnh Nhàn ngồi đối diện nhau, biểu cảm không khác mấy, sắc mặt hờ hững, hiển nhiên không phải đang đàm luận chủ đề vui vẻ gì.
"Mẹ?" Ngư Hi gọi, đi tới, đè cơn giận đã dâng đến ngực xuống, hai tay nắm chặt.
Thịnh Nhàn nhàn nhạt nhìn cô: "Hi Hi?"
"Sao con lại đến đây?"
Rồi nhìn sang Giang Tĩnh Bạch bằng ánh mắt nghi hoặc.
Ngư Hi nhận thấy ánh mắt khác thường của mẹ mình, lên tiếng: "Con đến tìm bạn gái của con."
Nói rồi ngồi phía sau Giang Tĩnh Bạch, đưa tay nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn của người kia, mười ngón đan chặt, nhìn về phía Thịnh Nhàn: "Không biết mẹ đến đây, là có việc gì?"
Giang Tĩnh Bạch vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Vừa ghi hình xong?"
Ngư Hi gật đầu: "Ừ."
Giọng nói mềm mại, bớt đi chút gai góc.
Thịnh Nhàn nhìn hai người ngồi đối diện tỏ ra tính nồng ý đậm, gương mặt lạnh xuống: "Hi Hi, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với cô ta."
"Nói chuyện gì mà con không thể nghe?" Ngư Hi nhìn Thịnh Nhàn, thân mình không nhúc nhích, bờ môi khẽ mở: "Mẹ là mẹ của con, cậu ấy là bạn gái của con, hai người là người thân nhất của con, có chuyện gì, con lại không thể nghe?"
"Ngư Hi!" Thịnh Nhàn không có thời gian đôi co với cô: "Ra ngoài đi."
Lạnh lùng.
Ngư Hi ngẩng đầu, không tự ti không kiêu ngạo: "Thịnh tổng."
"Người phải ra ngoài."
"Là mẹ."
Xưng hô cũng tiết kiệm, Ngư Hi bình tĩnh nhìn Thịnh Nhàn, dùng hành động thực tế để nói cho bà biết, những lời cô nói lần trước, là nghiêm túc.
Cô rất nghiêm túc với Giang Tĩnh Bạch.
Từ đầu đến cuối, Giang Tĩnh Bạch đều không mở miệng, Thịnh Nhàn thấy không thể nói Ngư Hi, cũng không thể dùng thái độ cứng rắn với cô, đành phải tấn công Giang Tĩnh Bạch: "Giang tổng thật sự khiến tôi phải rửa mắt mà nhìn, tôi tưởng rằng tám năm, cô đã có thể trưởng thành, hóa ra lại vẫn ngây thơ như vậy."
"Cô chỉ biết trốn phía sau Ngư Hi thôi sao?"
Ngư Hi đang định nổi giận, Giang Tĩnh Bạch lại nắm chặt tay cô, ngẩng đầu, giọng nói rõ ràng: "Thịnh tổng, cháu không nói gì, chỉ là không muốn ngài khó xử mà thôi."
"Cảm ơn ngài đã không ngại ngàn dặm xa xôi đến nước A cho cháu lời khuyên và cảnh báo, cháu xin nhận, nhưng thật có lỗi, cháu không có cách nào để đồng ý với ngài."
"Cháu và Ngư Hi, sẽ không chia tay."
Thịnh Nhàn gật đầu: "Giang tổng, tôi hỏi cô một câu, cô lấy cái gì để cho con gái tôi hạnh phúc?"
"Cô có thể bảo vệ con bé bao lâu?"
"Cô cho rằng, cô và nó rất hợp nhau? Còn tôi hiện giờ đang đánh gãy uyên ương? Phải không?"
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu: "Vâng, trước mặt ngài, cháu chỉ có hai bàn tay trắng."
"Nhưng cháu có một thứ mà ngài không có."
Thịnh Nhàn nhìn cô: "Thứ gì?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn vào ánh mắt Thịnh Nhàn, bình tĩnh trả lời: "Cháu có khả năng làm cậu ấy vui vẻ."
Thịnh Nhàn mím môi, siết chặt quai hàm, gương mặt bình tĩnh, thấy hai đứa trẻ vẫn không có ý định muốn từ bỏ, bà gật đầu: "Được rồi."
"Tôi muốn xem, một người không tiền không quyền không thế, không có bất cứ cái gì."
"Sẽ lấy gì để làm con gái của tôi vui vẻ?"
Thịnh Nhàn đứng dậy: "Giang tổng, cô từng nói tiền không phải vạn năng."
"Đề án này, để tôi xem thử, Giang tổng với hai bàn tay trắng, sẽ làm như thế nào."
Bà hừ lạnh một tiếng, không nhìn Ngư Hi, đi thẳng ra ngoài cửa.
Cửa phòng bị mở ra, lại bị đóng vào.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Ngư Hi buông tay Giang Tĩnh Bạch, bóp đầu: "Sao không nói với mình."
Nếu không phải nhớ lại lời Trương Nhạc Nhạc nói nhìn thấy Sở Hoài của Tinh Diệu, cô sẽ không nghĩ đến chuyện Toàn Cầu có thể cũng cử người tới đây, càng không ngờ, người đến sẽ là mẹ mình.
Giang Tĩnh Bạch thấy bạn gái có vẻ không vui, lên tiếng: "Cậu đang ghi hình, mình không muốn làm cậu phân tâm."
"Với cả, bà ấy tạm thời không có cách nào bắt mình."
"Ngư Hi, đừng lo lắng, được không?"
Ngư Hi nghe vậy mở miệng: "Bà ấy vừa nói đề án gì?"
Giang Tĩnh Bạch thấy người yêu tỏ ra nghiêm túc, dáng vẻ không được nghe rõ liền không bỏ qua, cô liền nói ngắn gọn về đề án kia.
Ngư Hi gật đầu: "Vậy hiện tại cậu định làm gì?"
Giang Tĩnh Bạch đã vạch ra tất cả lợi và hại với cô, giờ đây cũng chỉ thành thật nói: "Đi đường vòng cứu nước."
Ở trong nước không thể, cô liền đến nước A tìm kiếm sự giúp đỡ, dù sao giao thiệp của cô trước đây đều ở nước A, không ngờ Thịnh Nhàn cũng theo đến, phá vỡ kế hoạch của cô.
Nhưng cô vẫn chưa dùng hết thực lực.
Không đến đường cùng, cô cũng sẽ không dễ dàng tìm người kia.
Ngư Hi hỏi: "Có nắm chắc không?"
"Ừ."
Người Giang Tĩnh Bạch tìm, là người đã từng đứng đầu trong giới một thời, Carl.
Khi ấy cô còn trẻ tuổi nóng tính, vừa bước vào giới này, bắt được cơ hội liền muốn trèo lên.
Lúc đó trong giới có chút rung chuyển, cô thừa cơ nhanh chóng tiếp thu tri thức, đơn hàng đầu tiên cô nhận là của Carl, đoạt mất tài nguyên của anh ta.
Carl đương nhiên cũng sẽ không vì một tài nguyên mà ghi hận, thay vào đó lại rất trân trọng cô.
Về sau làm việc chung, hai người cũng trải qua mấy lần tranh chấp, thắng thua đã định.
Trước khi Giang Tĩnh Bạch về nước, Carl đến tìm cô, muốn lấy lại một tài nguyên từ trên tay cô, đổi lại sẽ đáp ứng với cô một điều kiện.
Khi ấy cô vội vàng đi, chưa nói điều kiện gì.
Carl không chỉ có quyền lực ở nước A, cũng rất có địa vị ở nước H, tuy rằng không đứng cao bằng Thịnh Nhàn, nhưng chỉ một đề án vẫn có thể làm chủ được.
Giang Tĩnh Bạch trước đó rất do dự, không muốn đi tìm Carl, vì cảm thấy thời cơ chưa đến.
Cô và Thịnh Nhàn, chẳng qua mới bắt đầu đấu, nếu ngay từ đầu đã ra át chủ bài, chỉ sợ về sau sẽ không có cách nào đánh lại, nhưng với tình hình hiện tại, nếu không ra quân bài này, có lẽ cô thậm chí sẽ mất đi tư cách đấu với người kia.
Thế lực của Thịnh Nhàn thật sự rất lớn, lớn đến mức có thể dễ dàng phá hủy vương quốc cô đã xây dựng suốt bốn năm.Ngư Hi nghe xong, gật đầu: "Vậy tạm thời không cần đến tìm anh Carl."
"Mình có thể giới thiệu một người với cậu."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu?"
"Sao cậu lại..."
Ngư Hi cười: "Không phải bà ấy nói mình là người nhà họ Ngư sao?"
"Không dùng thế lực của nhà họ Ngư, mình thật có lỗi với bốn chữ của bà ấy."
"Ngư Hi." Giang Tĩnh Bạch trấn an: "Cậu đừng hành động theo cảm tính."
Ngư Hi gật đầu: "Không sao."
"Mình biết chừng mực."
"Đợi mình thu dọn xong rồi đi tìm người ấy."
Giang Tĩnh Bạch: "Ở nước A?"
Ngư Hi gật đầu: "Ở nước A."
Nửa tiếng sau, hai người thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, trợ lý Tiếu thấy người ra liền thở phào, thật sự rất sợ hai cô sẽ ở trong cãi nhau.
Chung Thần lập tức đi đến bên Ngư Hi, mắt đỏ hoe: "Hi Hi."
Khi biết Thịnh Nhàn đến làm phiền, cô lo lắng đến độ muốn khóc.
Ngư Hi nghiêng đầu: "Trợ lý Tiếu, giúp tôi chăm sóc Chung Thần, tôi cùng Giang tổng ra ngoài một chuyến."
Trợ lý Tiếu lập tức nhìn sang Giang Tĩnh Bạch, người kia gật đầu, trợ lý Tiếu đáp: "Vâng, có cần chuẩn bị xe không ạ?
Giang Tĩnh Bạch đưa tay: "Đưa tôi chìa khóa xe."
Trợ lý Tiếu đưa chìa khóa cho Giang Tĩnh Bạch, nghe cô nói với Ngư Hi: "Mình lái."
Ngư Hi đứng bên cạnh nhỏ giọng trả lời: "Ừ."
Hai bóng hình vào thang máy, đến ga-ra, Giang Tĩnh Bạch hỏi: "Đi đâu?"
Đến giờ cô vẫn chưa biết người Ngư Hi nói là ai, Ngư Hi hiếm khi tinh nghịch, trả lời: "Đi thôi, mình chỉ đường."
Giang Tĩnh Bạch câm nín: "Ừ."
Lái xe ra khỏi khách sạn, Ngư Hi chỉ đường, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà, Ngư Hi nói: "Đến rồi."
"Xuống xe thôi."
Giang Tĩnh Bạch kéo tay cô lại: "Chờ chút."
Ngư Hi khó hiểu: "Sao thế?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt, tháo chiếc vòng màu xanh lá cây trên cổ tay mình, trước ánh mắt kinh ngạc của Ngư Hi, cô cúi đầu, đeo lên tay cô ấy.
Ngư Hi kinh ngạc.
Chiếc vòng này có ý nghĩa gì, cô rõ hơn ai hết.
"Cậu..."
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: "Ngư Hi, đừng sợ, cũng đừng bất an, lần này mình sẽ không buông tay cậu."
Ngư Hi rũ mắt, không nghĩ Giang Tĩnh Bạch có thể nhìn ra tâm tư mình đang che giấu.
Trong xe trầm mặc một lát, hồi lâu sau, Ngư Hi trịnh trọng hỏi: "Cậu chắc chắn sẽ không buông tay mình?"
Hai bàn tay nắm chặt, Giang Tĩnh Bạch gật đầu: "Mình chắc chắn."
"Trừ khi cậu không cần mình nữa."
Ngư Hi nghe lời nói đùa, cong môi cười, đặt tay lên chiếc vòng hơi lạnh.
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tĩnh Bạch: Liệu cậu có không cần mình nữa không?
Ngư Hi: Đoán xem.
Giang Tĩnh Bạch:...!