Một cơn gió mỏng manh từ Cực Bắc Chi Địa thổi qua, Lạc Tiệm Thanh chậm rãi bước trên vùng trời Sung Châu, nhưng không ai có thể thấy y. Y cứ vậy dạo qua ba mươi sáu châu, đi qua một con sông dài, một ngọn núi, đi tới vách núi ở Sung Châu.

Trên Đoạn Tình nhai gió thê lương u quạnh.

Tu sĩ tuấn mỹ đứng trên vách núi, cuồng phong hất bay tóc và vạt áo y. Rất nhiều tu sĩ đi lướt qua y để tới chín tầng hiểm cảnh trong Đoạn Tình nhai, bọn họ có người đi tìm cơ duyên, có người tới để rèn luyện.

Dưới đáy Đoạn Tình nhai giờ thế nào? Lạc Tiệm Thanh nhìn ngắm phương xa, giống như mười năm mất đi Huyền Linh Tử, y đứng trên vách núi thật lâu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn đường chân trời. Nhưng lúc này y chỉ ngắm nhìn một lát rồi rời mắt.

Ngay sau đó y đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện ở hiểm cảnh thứ chín Đoạn Tình nhai.

Vẫn là vực sâu kia, đây là hiểm cảnh bốn vạn năm trước khi Thương Nhược Yêu tôn còn trẻ đã bày ra.

Đoạn Tình nhai là khe nứt do một vị tiên nhân chém ra vào mấy vạn năm trước, dần dần mới hình thành ra Đoạn Tình nhai. Năm vạn năm sau, con Phượng Hoàng cuối cùng bỏ mạng ở đây, để lại một gốc cây ngô đồng; bốn vạn năm sau, Yêu Vương tuyệt thế trẻ tuổi đến và bắt gặp chấp niệm Phượng Hoàng, lại thấy được cây ngô đồng này.

Yêu Vương kia chính là Thương Nhược Yêu tôn đứng đầu sáu mươi tư Yêu tôn.

Năm đó Thương Nhược Yêu tôn cảm thấy rất cô đơn, thế gian chỉ còn hắn là thần thú, vì thế khi hắn nhìn thấy chấp niệm đã hóa điên của Phượng tộc hoàng nữ cũng không nhẫn tâm thương tổn tới đối phương, bày ra chín tầng hiểm cảnh ở Đoạn Tình nhai, còn để lại vực sâu thông tới Viên châu. Từ đó nơi này trở thành hiểm địa người bình thường khó có thể tiến vào, bảo vệ cây ngô đồng cùng chút chấp niệm này.

Lạc Tiệm Thanh đi đến vị trí cây ngô đồng thì phát hiện cây ngô đồng đã khô héo trụi hết lá, chấp niệm của Xích Quân cũng không thấy nữa. Y lặng lẽ đi tới vuốt ve thân cây ngô đồng khô héo.

Nhưng ngô đồng lại không đáp lại, dường như đã chết héo nhiều năm.

—— quay trở lại một lần nữa, chín tầng hiểm cảnh ở Đoạn Tình nhai vẫn còn, ngô đồng và Xích Quân lại không thấy nữa.

Tựa lên cây ngô đồng nghỉ ngơi ba ngày, Lạc Tiệm Thanh lại đứng lên, khi y tiếp tục xuất hiện thì đã đến Phi Hoa tông.

Phi Hoa tông nằm giữa Minh Châu và Triêu Châu, Lạc Tiệm Thanh chỉ ghé qua nơi này một lần, lại nhớ rõ ngọn núi ngập hoa.

Y đứng trên bầu trời, rất nhanh đã cảm nhận được khí tức của hai tu sĩ Hóa Thần kỳ trong Phi Hoa tông, còn có một tu sĩ ẩn cư sau núi, khí tức đã là nửa bước tiên cảnh. Nhưng dù đối phương sắp phi thăng thành tiên lại vẫn không phát hiện ra Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh chính là Hóa Thần sơ kỳ nhưng thực lực lại vượt xa cảnh giới này. Y đã chạm tới Thiên, thậm chí suýt trở thành Thiên Đạo.

Giống như khi đó Lạc Tiệm Thanh nói với Cửu Liên tôn giả, cảnh giới không phải là tất cả. Cửu Liên nửa bước tiên cảnh không lĩnh ngộ tới đoạt thứ tám, nhưng Lạc Tiệm Thanh Hóa Thần sơ kỳ lại lĩnh ngộ được. Đây mới là thực lực chân chính.

Lạc Tiệm Thanh chỉ ở trên vùng trời Phi Hoa tông ba ngày. Y như một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua tiểu viện trong Phi Hoa tông, ngồi trong sân hoa lê rơi đầy đất, cứ thế châm trà uống một mình.

Tiểu viện này vẫn như trong trí nhớ của y, chỉ là người uống trà còn mỗi một, tôn giả áo trắng không ở đây.

Ba ngày sau, Lạc Tiệm Thanh nâng bước rời đi, lúc gần đi lại bắt gặp một nữ tu mặc đồ vàng nhạt từ xa bay tới phía sau núi Phi Hoa tông. Diện mạo nhu mì, khí chất cao nhã, khi nàng hạ xuống, các đệ tử đều cúi người hành lễ cung kính nói: “Phượng Tư sư thúc.”

Lạc Tiệm Thanh ngẩn ra, sau đó mỉm cười lắc đầu.

—— quay trở lại một lần nữa, Phi Hoa tông vẫn còn, Phượng Tư tiên tử cũng chưa ngã xuống.

Nơi tiếp theo là Tần Châu.

Đại lục Huyền Thiên chỉ còn lại Lục đại thế gia, Mặc gia sừng sững tại đại lục Huyền Thiên ba vạn năm trước, nhiều năm lắng đọng, đứng đầu Lục đại thế gia, thực lực cũng vượt xa Ngũ gia còn lại. Nghe nói trong ba vạn năm trước, sau khi một vị tuyệt thế tôn giả Mặc gia phi thăng thành tiên, lại có thêm năm vị tiên nhân, để lại cho Mặc gia không ít của cải.

Lạc Tiệm Thanh ngồi trong quán trà tại Tần Châu, người bên ngoài nhìn không thấy y, y lại đang hờ hững uống trà.

Tại chính giữa quán trà, một tiên sinh có vẻ thông thạo đang trầm bổng du dương kể chuyện: “Nói về Tần Châu chúng ta thì lợi hại nhất chính là Mặc gia tu tiên. Tần Châu không cằn cỗi như Viên châu, ở Tần Châu, bảng hiệu khách điếm rơi xuống trúng ba người thì một người là tu sĩ. Vì sao Tần Châu lại phồn vinh như thế? Đó là vì Mặc gia tọa lạc ở Tần Châu chúng ta.”

Có một tu sĩ trung niên cười ha hả: “Đừng nói nhảm nữa, kể tiếp đi.”

Người kể chuyện vuốt chòm râu dê, tiếp tục nói: “Ba vạn năm trước, lúc ấy đại lục Huyền Thiên có Cửu đại thế gia, đứng đầu chính là Mặc gia. Nghe đồn khi đó Mặc gia xuất hiện một thiên tài, một ngàn tuổi đã có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, kết bạn với phong chủ Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn hồi đó, hai người du lịch cả đại lục Huyền Thiên! Uy danh cả hai thật sự là vang danh muôn đời, nghe nói hai vị đại năng này không chỉ là bạn tốt sinh tử, về sau còn kết làm đạo lữ, bốn nghìn tuổi thì hai người cùng nhau phi thăng thành tiên, để lại một giai thoại.”

Có phàm nhân tò mò hỏi: “Thiên tài Mặc gia kia là nữ?”

Người kể chuyện cố ra vẻ huyền bí lắc đầu.

Một cô nương phàm nhân lại hỏi: “Chẳng lẽ vị đại năng Thái Hoa Sơn kia là nữ?”

Người kể chuyện lại lắc đầu.

Mọi người lập tức kinh hãi, nhưng ngay sau đó, một tu sĩ tuấn tú trẻ tuổi vỗ bàn cao giọng nói: “Tổ tiên ta là nam, phong chủ Thái Hoa Sơn kia cũng là nam. Người tu tiên chúng ta không phân biệt nam nữ, nếu ngươi không phục thì có dám hỏi kiếm trong tay ta?”

Mọi người lập tức không dám nói nữa, người kể chuyện hiển nhiên cũng không ngờ tới trong quán trà nho nhỏ này lại có người Mặc gia, lão đỏ mặt chuẩn bị đổi sang kể chuyện khác.

Ai ngờ người Mặc gia kia lại hào sảng cười nói: “Mặc gia chúng ta quang minh lỗi lạc, ngươi cứ kể tiếp đi, nếu ngươi không kể thì ta thay ngươi kể, để người trong thiên hạ biết uy danh tổ tiên Mặc gia ta. Tổ tiên ta tuy đã phi thăng ba vạn năm trước, nhưng vẫn là niềm tự hào của Mặc gia, tổ tiên tên là… í, mẹ ta còn chưa nói tên tổ tiên cho ta…”

“Y gọi Mặc Thanh.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh đệ tử Mặc gia, tu sĩ kia lập tức quay đầu sang nhìn, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình có một nam tử vận thanh sam.

Tu sĩ trẻ tuổi cẩn thận đánh giá đối phương, nhưng hắn phát hiện chỉ cần rời mắt thì mình lại không nhớ được những gì vừa nhìn thấy, không thể nào nhìn ra bộ dạng của đối phương.

Mặc gia đệ tử cảnh giác hỏi: “Sao ngươi biết tên húy của tổ tiên ta?”

Thanh sam nam tử cúi đầu cười, phảng phất như gió xuân lướt qua mặt, y đặt lên bàn một ít bạc vụn, khi mọi người nhìn lại thì y đã rời đi, chỉ để lại một câu hư vô mờ mịt: “Y gọi Mặc Thanh, đạo lữ y tên là Cửu Liên. Thái Hoa Sơn và Mặc gia thân thiết nhiều thế hệ, hôm nay có duyên gặp được con nối dõi của Mặc gia, để lại cho ngươi một cơ duyên.”

Những người khác trong quán trà đều ngơ ngác nhìn bạc vụn trên bàn, chỉ có đệ tử Mặc gia ngây ngốc nhìn về phương xa, nơi ấn đường lóe lên ánh xanh. Hắn ngơ ngẩn ngồi trong quán trà thật lâu, bởi vì là đệ tử Mặc gia nên không ai dám mời đi.

Mặt trời lặn mặt trời lên, cứ vậy ngồi tròn ba ngày.

Ba ngày sau, y bỗng đứng dậy kích động cúi đầu trước vị trí thanh sam nam tử từng ngồi.

“Thế hệ thứ ba của dòng chính Mặc gia – Mặc Thu, cảm ơn cơ duyên tiền bối ban cho!”

—— quay trở lại một lần nữa, Mặc gia vẫn đứng đầu thế gia, dòng chính chưa từng bị lưu đày tới Hàn Mạc hoang nguyên.

Sau đó là Ung châu, Lam châu, Mạnh châu, Thương châu…

Đại lục Huyền Thiên có sáu đại thế gia, lấy Mặc gia cầm đầu, năm đại thế gia còn lại là Vân gia, Thương gia, Vệ gia, Khước gia và Đạm Thai gia.

Không có Bạch gia, không có Ngu gia, không có Canh gia.

Mà trong đông đảo tông môn, thực lực Thái Hoa Sơn vượt trội hơn hẳn, ngạo thị quần sơn. Phía dưới còn có Tứ đại tông môn, đứng đầu là Quy Nguyên Tông, tiếp theo là Phi Hoa tông, Thần Kiếm tông trong mấy ngàn năm gần đây không có gì xuất sắc, Lạc Hà tông tuổi đời ngắn nhất trong số bốn tông môn đã có xu thế đuổi kịp và vượt qua Thần Kiếm tông.

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi đi tới dãy núi từng là Đoạn Hồn tông, nơi này đã hoang vu vắng vẻ.

Một ngàn năm trước, Đoạn Hồn tông chỉ là tông môn hạng hai, bọn họ tìm được một di tích tiên nhân, tham vọng muốn độc chiếm, cuối cùng bị diệt toàn tộc. Di tích kia tràn ngập nguy hiểm, trên đại lục Huyền Thiên đã có rất nhiều đại năng bỏ mạng trong đó, một vị trưởng lão Thương Sương phong của Thái Hoa Sơn tên là Hạo Tinh Tử cũng vậy.

Lạc Tiệm Thanh nhìn nơi vốn là Đoạn Hồn tông giờ trở thành hang ổ của dã thú, y yên lặng nhìn sau đó xoay người rời đi.

Đi tới Sầm Châu thì sắc trời đã tối.

Nhưng mà ở sơn vực Quy Nguyên tông, từng luồng Phật quang dịu dàng chiếu sáng đất trời, nở rộ từng đóa Phật liên vàng. Tiếng Phạn quanh quẩn trong đất trời, các tăng nhân nhỏ giọng tung kinh, trong số những thanh âm này có thể nghe ra một giọng nói lẫn theo ý cười.

Thanh âm này thành kính mà chân thành tha thiết nói: “Kỳ tâm khẩn thiết, kỳ ý chân niệm, tiện thị địa ngục, diệc thị quy đồ. Nguyện dĩ thử công đức, trang nghiêm phật tịnh thổ. Thượng báo tứ trọng ân, hạ tể tam đồ khổ. Nhược hữu kiến văn giả, tất phát bồ đề tâm. Tiêu trừ túc nghiệp chướng, đồng đăng vô thượng giác. A di đà Phật, chân ý nơi đây làm sao có thể nói năng tuỳ tiện.”

Đông đảo tăng nhân ngồi khoanh chân tại đại đường Quy Nguyên Tông cùng nhau hành lễ: “A di đà Phật, lời Phật Tử nói rất đúng.”

Một tăng nhân trẻ tuổi trắng nõn khẽ mỉm cười, giống như cảnh xuân phất qua, nắng tỏa ấm áp.

Đại hội biện thiền mở bảy ngày, Lạc Tiệm Thanh ngồi trên mây nghe những tăng nhân trẻ tuổi này biện bảy ngày, tới ngày cuối cùng thì y chờ khi tăng nhân trẻ tuổi trở về phòng mới đi qua, mỉm cười nói: “Nghe nói Phật Tử hành tẩu thế gian không thiếu nhân quả ai.”

Dưới ánh mặt trời sáng lạn, nụ cười của tu sĩ áo xanh còn tỏa sáng hơn cả mặt trời.

Dù là Phật Tử cũng không khỏi ngây người trong chốc lát, sau đó hắn mới hành một đạo lễ, cười nói: “Như thế nào là nhân, như thế nào là quả?”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta cùng Phật Tử có duyên nên quen biết, đó là nhân. Trở nên tâm đầu ý hợp, đó là quả.”

Hai người cùng cười vang, Lạc Tiệm Thanh ở lại Quy Nguyên Tông mấy ngày mới rời đi, Phật Tử còn đặc biệt tới tiễn.

—— quay trở lại một lần nữa, bạn tốt tri kỷ vẫn là người nọ, Phật Tử chưa bao giờ thay đổi.

Đi qua Sầm Châu chính là Vân Châu, qua một con sông lớn là tới Ma Vực.

Hơn một nghìn năm trước, một vị ma tu xuất thế, lấy thực lực cường đại ép bức các tu sĩ chính đạo không thể không thừa nhận địa vị ma tu, cũng thừa nhận uy danh “Ma Tôn”. Ma Thiên Thu lấy một phần Vân Châu làm Ma Vực, thu nhận ma tu trong thiên hạ, cũng xây dựng Ma Đạo cung.

Khi Lạc Tiệm Thanh vừa đi tới Ma sơn đã nghe được một tiếng gào thét phẫn nộ.

Tả hộ pháp Tần Quy Hạc của Ma Đạo cung thích mặc đồ trắng, y khiêng đại đao đuổi theo một người mặc đồ đen. Tướng mạo của hai người giống nhau tới bảy phần, đều là kiểu anh tuấn sáng sủa, nhưng các nét trên khuôn mặt Tần Quy Hạc lại dịu hơn.

Tần Quy Hạc tức giận mắng: “Ngươi thả Vân Hương ra, sao ngươi dám thả nàng ra! Tần Tư Di, ngươi đứng lại cho ông đây! Chờ cung chủ trở về biết Vân Hương lại tới ba mươi sáu châu chạy loạn xem y sẽ xử lý ngươi thế nào. Đừng tưởng rằng sáu mươi năm trước ngươi tấn giai Hóa Thần thì ông đây không dám đánh ngươi, ngươi có dừng lại không thì bảo!”

Tần Tư Di mặt không đổi sắc nói: “Ngươi bỏ đao xuống trước đã.”

Tần Quy Hạc quăng luôn đại đao ra ngoài: “Thả đao ông nội ngươi!”

Tần Tư Di vươn ngón tay kẹp lấy thanh đao vốn không có tính công kích gì, nhíu mi nói: “Ông của ta cũng là ông của ngươi.”

“Vậy thả đao con trai ngươi!!!”

“… Ta không có con.”

“Vậy thả đao ai?”

“Thả đao người yêu ta.”

Đại quản sự Thích Lạc đang ở trong cung điện, nhắm mắt làm ngơ với hai hộ pháp không đâu ra đâu dưới chân núi. Nhiều lần có ma tu đi lên bẩm báo, một người nói “Tả hộ pháp đánh nát một cung điện”, một người khác nói “Hữu hộ pháp vì không muốn thương tổn Tả hộ pháp nên chạy thẳng lên núi”.

Đến đây thì Thích Lạc mới vỗ bàn, uy áp của Hóa Thần sơ kỳ tràn ra, đôi mi thanh tú nhíu lại, giọng nói vang vọng đất trời: “Cung chủ mới ra ngoài năm ngày mà các ngươi đã phá thành như vậy! Vân Hương tuy ngang bướng nhưng không dễ xảy ra chuyện, nàng đã có tu vi Hợp Thể kỳ, Tần Quy Hạc, ngươi không cần mượn đề tài để nói chuyện của mình. Tần Tư Di, ngươi lặp lại lần nữa, Vân Hương đi đâu?”

Tần Tư Di một tay ôm eo em trai, một tay cầm đại đao ngẩng đầu nhìn về phía cung điện nói: “Sầm Châu.”

Trên bầu trời, Lạc Tiệm Thanh nghe vậy hơi ngẩn ra, cuối cùng lại bật cười.

—— quay trở lại một lần nữa, Ma Đạo cung vẫn là Ma Đạo cung, Vân Hương vẫn tới Sầm Châu.

Không gặp được bạn thân, Lạc Tiệm Thanh tuy tiếc nuối cũng không quá sốt ruột.

Ma Thiên Thu hơn tám trăm năm trước đã tấn giai Hóa Thần, hiện giờ đã là tu vi Hóa Thần trung kỳ. Y còn hai ngàn năm tuổi thọ, đại nạn còn cách rất xa, phi thăng thành tiên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, ít nhất là Ma Thiên Thu còn sống.

Kế tiếp Lạc Tiệm Thanh đi tới yêu cảnh.

Ba vạn năm trước, sáu mươi tư Yêu tôn không ngã xuống, thậm chí hiện giờ không chỉ là thần thú, yêu thú bình thường cũng có thể phi thăng. Tuy trong sáu mươi tư Yêu tôn chỉ có hơn hai mươi vị Yêu tôn thành công phi thăng, nhưng quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc cũng không căng thẳng như trước, thỉnh thoảng vì tranh đoạt tài nguyên mới phát sinh chiến tranh nhỏ.

Lúc này trong Yêu tộc có hơn bốn mươi vị Yêu tôn Thiên giai, Lạc Tiệm Thanh bước đi trong yêu cảnh mà không ai nhận ra sự tồn tại của y. Y đi qua Thập Tam hải, một đường đi vào sâu trong yêu cảnh lại không gặp Độc Tuyệt Thiên lão, khi đi đến Đệ Nhị hải chợt dừng bước trước một tấm bia đá.

Tấm bia đá này có khắc “Độc Tuyệt Trường Sinh bia”.

Lạc Tiệm Thanh trầm mặc nhìn tấm bia đá này, hồi lâu sau mới nâng bước rời đi.

Ba vạn năm trước không được Thương Nhược Yêu tôn chỉ điểm, không nhiễm tới khí tức thần thú, vì thế tấm bia đá vẫn là tấm bia đá, vĩnh viễn không thể trở thành yêu thú, lại càng không nói tới Yêu tôn.

Hiện tại trong yêu cảnh vẫn còn một vài Yêu tôn từ xa xưa mà Lạc Tiệm Thanh biết tới. Mấy vị Yêu tôn Thương Nhược, Tử Tụng, Minh Già trong ba vạn năm trước đều đã thành tiên, còn có một vài Yêu tôn không thể thành tiên, nhưng tạm thời chưa ngã xuống, còn lại không tới một vạn năm tuổi thọ.

Khi rời khỏi yêu cảnh, Lạc Tiệm Thanh có đi qua Đệ Nhất hải, y nghĩ một lúc rồi đi tới Long đảo.

Long đảo từng là nhà của Thương Nhược Yêu tôn, sau lại thành nhà của Tấn Ly.

Lạc Tiệm Thanh vốn chỉ định đứng từ xa nhìn, ai ngờ y còn chưa tới gần đã nghe được một loạt tiếng nổ mạnh gần Long đảo. Khi y tới gần, trên Long đảo trăm điểu ngàn hoa đã tràn ngập ma khí, hồng y Ma Tôn mĩ mạo tới cực điểm đang múa trường tiên, phút chốc đã cuốn Bạch Long tới, lạnh lùng cười nhạo nói: “Nếu ngày mai còn có cái gì mà bạn cha ngươi bạn mẹ ngươi lấy danh nghĩa ngươi tới nữa, bản tôn sẽ phóng tới yêu cảnh đại khai sát giới, ngươi có tin không?”

Trên người Bạch Long lóe sáng, lập tức biến thành một Yêu tôn áo lam thanh nhã.

Thấy thế, hồng y Ma Tôn xoay người muốn rời đi, người kia lại đột nhiên ôm lấy y từ phía sau, giọng nói dịu dàng như nước suối len qua khe đá: “Đừng để ý tới bọn họ, được không, Thiên Thu.”

“Ba —— ”

Một roi đánh tới má đối phương, âm thanh mặc dù vang, lại chỉ cắt đứt vài sợi tóc, không hề thương tổn tới khuôn mặt tuấn nhã.

Ma Thiên Thu nhướn mi, dùng cán roi nâng cằm Tấn Ly nói: “Vậy mấy ngày nữa ngươi phải cùng ta đi tìm y.”

Tấn Ly do dự nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu.

Lạc Tiệm Thanh đang ẩn mình phía xa: “…”

Gần như là chạy trối chết, Lạc Tiệm Thanh bay thẳng từ Đệ Nhất hải tới Thái Hoa Sơn. Y theo bản năng xông vào Thái Hoa Sơn, đi tới Ngọc Tiêu phong.

Cho dù đã qua mấy ngày, chấn động từ hình ảnh kia tới Lạc Tiệm Thanh vẫn quá lớn.

Mặc dù lúc ở Cực Bắc Chi Địa y có nhìn ra trái tim của Tấn Ly không hiểu vì sao lại ở trong lồng ngực Ma Thiên Thu. Mà trong lồng ngực Tấn Ly lại trống không, chỉ có một viên yêu đan để duy trì. Bởi vậy tu vi của Tấn Ly giảm mạnh, thậm chí chặt đứt hi vọng thần thú có thể thành tiên.

Vì sao một lần nữa quay trở lại, trái tim Tấn Ly vẫn trong lồng ngực Ma Thiên Thu, vì sao bọn họ…

Lại trở thành loại quan hệ này!

Lạc Tiệm Thanh chợt cảm thấy có lẽ lần trước mình quá vội vã nên không quan sát ra cái gì. Y hoảng hốt bay vào Ngọc Tiêu phong, xông qua hơn chục cấm chế, lảo đảo bay qua rừng trúc, vừa ngẩng đầu đã thấy hai gian nhà trúc thanh nhã… cùng với tôn giả áo trắng đang đứng trước nhà trúc rủ mắt nhìn y.

Hai mắt trợn to, trong lòng Lạc Tiệm Thanh như có một cái trống đang gõ thùng thùng, y sững sờ đứng ở rừng trúc không nói nên lời.

Cảnh tượng này trong mấy năm qua y đã gặp phải vô số lần.

Khi đó y mang theo Lý Tu Thần tới Mộng Sát Chi Địa, mỗi khi gặp phải ảo cảnh mộng sát sẽ gặp là cảnh tượng này. Người này trong ảo cảnh sẽ liên tục gọi tên y, liên tục ôm lấy y, liên tục truyền độ ấm cho y.

Nhưng đều là ảo cảnh.

Còn bây giờ…

“Tiệm Thanh.”

Giọng nói thanh lãnh vang lên trên Ngọc Tiêu phong, Lạc Tiệm Thanh cứng ngắc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài kia đang phản chiếu bản thân với vẻ bối rối. Y không thể bình tĩnh được, y bắt đầu kích động, thậm chí là sợ hãi.

Lạc Tiệm Thanh cố nhớ lại cách ứng xử trước kia của mình với Huyền Linh Tử, y run rẩy cúi người thi lễ, trong lòng tràn ngập chua xót, nhưng trên mặt lại là vẻ cung kính, nghiêm túc nói: “Sư phụ, đệ tử… đã trở lại. Đệ tử còn có một vài chuyện cần nghĩ muốn về phòng trước, ngày mai sẽ kể rõ lần ra ngoài rèn luyện này.”

Lạc Tiệm Thanh điểm mũi chân vội vã đi về phía nhà trúc của mình.

Y bỗng hiểu ra, dù tất cả đều bắt đầu lại, dù Cửu Liên, Mặc Thanh, Thương Nhược đều có được kết cục tốt đẹp, Thiên Đạo lại trở về là Thiên Đạo, thậm chí yêu thú cũng có thể thành tiên.

Thì những người đó đã không còn là họ nữa.

Mặc Thu là đệ tử dòng chính Mặc gia, mà Ma Thiên Thu cũng không quen y.

Y và Huyền Linh Tử… chỉ là thầy trò mà thôi, y không biết Huyền Linh Tử có còn thích mình nữa không, nhưng chỉ cần vẫn là đồ đệ của người này, y đã mãn nguyện rồi.

Chỉ cần những người y quan tâm đều sống tốt, y không mong gì hơn.

Nhưng ngay khi Lạc Tiệm Thanh sắp bay vào nhà trúc thì tay y lại bị nắm chặt.

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc quay đầu lại, người nọ kéo y ngã vào lòng, mùi sen thanh nhã rong ruổi nơi chóp mũi. Lạc Tiệm Thanh run rẩy không dám nhúc nhích, nhưng bàn tay người kia lại nhẹ nhàng ôm lấy eo y, giọng nói dịu dàng đến nuông chiều vang lên bên tai ——

“Tiệm Thanh, ta đã trở về.”

Lạc Tiệm Thanh trợn to hai mắt ngẩng đầu nhìn người kia, Huyền Linh Tử vẫn là biểu tình hờ hững như trước, nhưng đôi mắt lại đong đầy tình cảm, dịu dàng và lưu luyến, chỉ là liếc qua một cái Lạc Tiệm Thanh đã biết: đây vẫn là Vô Âm của y!

Không quan tâm tới việc vì sao Huyền Linh Tử vẫn nhớ, Lạc Tiệm Thanh ôm chặt lấy đối phương, khàn giọng nói: “Sư phụ.” Hai tiếng này cất lên mang theo run rẩy như khóc.

Huyền Linh Tử thương tiếc hôn lên khuôn mặt Lạc Tiệm Thanh, mỗi một cái hôn đều mềm nhẹ như lông vũ, tựa như đối đãi với trân bảo quý giá nhất trên đời. Lạc Tiệm Thanh khép mắt để mặc cho đối phương hôn, khi sắp hôn lên môi thì Huyền Linh Tử bỗng ngừng lại, cúi đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Chỉ là một ánh mắt lại như kéo dài vạn năm.

Lạc Tiệm Thanh kéo cổ áo Huyền Linh Tử xuống định hôn, lại bỗng nghe thấy một giọng nói ngạo mạn cuồng vọng dưới Thái Hoa Sơn: “Lạc Tiệm Thanh Thái Hoa Sơn, ngươi đâu rồi? Bản tôn tới thăm ngươi, còn không mau xuống cho bản tôn!”

Lạc Tiệm Thanh cứng đờ, trong đầu bỗng hiện lên một đáp án khó tin.

Huyền Linh Tử lại ôm y chặt hơn, nói: “Không cần để ý đến y.”

Lạc Tiệm Thanh không chút nghĩ ngợi gì nói: “Nhưng đó là Ma Thiên Thu, sao y lại tới đây, sao y lại gọi ta như vậy, chẳng lẽ y giống ngươi… ưm…”

Cái hôn nóng bỏng chặn lại miệng Lạc Tiệm Thanh, hai tay Huyền Linh Tử ôm chặt người thương vào lòng, phảng phất như muốn hòa y vào máu thịt mình. Lạc Tiệm Thanh lúc đầu còn giật mình về sau lại phối hợp, y toàn tâm toàn ý vào nụ hôn này, dùng độ ấm kề sát để lấp đầy chỗ trống trong lòng.

Dưới Ngọc Tiêu phong, Ma Thiên Thu gọi vài tiếng cũng không thấy người trên núi đáp lại, ngược lại gọi tới một nhóm tu sĩ Thái Hoa Sơn.

Mà trên Ngọc Tiêu phong, một đôi thầy trò đang ôm chặt lấy nhau, hôn tới trong nhà trúc, không màng thế sự.

Trên bầu trời nắng ráo không mây, một quyển sách dày từ trên trời rơi xuống, vị trí là Ngọc Tiêu phong. Nhưng quyển sách này mới chỉ bay một nửa đã bị một dòng lực lượng vô hình xé tan. Lực lượng kia im lặng trở về Thiên Đạo, mảnh vụn của quyển sách lại bị gió nghiền thành bột mịn, không còn tung tích.

“Cầu Tiên”?

Chỉ cầu uyên ương không cầu tiên.

___________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoàn chính văn

Cảm ơn các em gái đã chiếu cố trong khoảng thời gian này, thả tim thả tim.

Còn nhiều chi tiết sẽ làm rõ ở phiên ngoại, ngoài ra, rất rõ ràng là Thấp Hồ Hồ và Thu Thu đều có trí nhớ, còn tại sao thì mọi người đoán xem ~XD nhân vật phản diện viết có hơi nặng nề, cho nên truyện sau sẽ viết nhẹ nhàng thôi, là trọng sinh, giới giải trí, tô sảng văn ngọt, các em gái nếu cảm thấy hứng thú có thể ấn vào chuyên mục của phúc oa rồi lưu lại ~

Phần phiên ngoại sẽ up mỗi ngày, trước mắt là giải thích một số chuyện nhất định phải nói rõ. Ngoài ra, nếu mọi người muốn đọc gì có thể nói cho phúc oa XD không chừng sẽ viết nha ~

Cuối cùng, thả thật nhiều timmmmmmmmmmmmmm =3=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện