Chương 108: Kẻ đánh bạc


"Anh tôi có cửa Vô Tướng."


Dịch:



Đây là lồng....


Đây là lồng của mình.


Văn Thời nhủ thầm.


Đây là chiếc lồng được hình thành do hắn tự lột sống linh tướng năm đó, giấc mộng chóng tàn trong lồng xuất phát từ ký ức của mảnh linh tướng kia...cũng chính là ký ức của hắn.


Hiện giờ tỉnh mộng, ảo ảnh không còn tồn tại nữa.


Hắn nhìn núi Tùng Vân trong lồng sụp đổ thành bùn, nhìn Trần Bất Đáo bên cạnh tan biến như mây khói, nhìn ngọn đèn phía sườn núi chìm vào bóng tối, nhìn mọi thứ hắn mê đắm hay nhớ nhung biến thành bọt nước không thể thấy nữa.


Hắn đứng đó nhìn.


Dường như có một người cầm dùi nhọn thọc vào tim hắn năm lần bảy lượt, nhắc hắn phải tỉnh lại, không thể lún sâu hơn nữa, bởi vì hắn vẫn còn việc cần phải làm.


Hắn chạy qua chạy lại giữa sự sống và cái chết mười hai vòng, lặn lội đường xa chỉ vì điều này—–


Linh tướng của hắn vẫn trấn giữ tại trung tâm lồng, phía trên đó là đại trận phong ấn, trong trận là người mà hắn muốn giữ lại bằng được.


Khi tất cả ảo ảnh tan vỡ, gió sương giá rét hư ảo trên núi tan biến, mùi cỏ cây khô héo và mùi máu gay mũi phá tan hết thảy rồi dần bao trùm từ phía sau lưng.


Văn Thời chợt đờ người.


Hắn hoảng sợ quay người, trông thấy cảnh tượng xuất hiện trong lồng vô số lần.....


Đó là vùng rừng núi hoang vắng sâu thăm thẳm, cỏ cây khô héo mục nát chắn lối, toàn bộ bị bao trùm bởi sự im lặng chết chóc sau khi trăm họ rơi vào cảnh lầm than. Trong không gian tĩnh lặng ấy, trận pháp đồ sộ lẳng lặng vận hành như một cái lồng trong suốt, nó che phủ toàn bộ những thứ khiến cho người ta e ngại hay khiến người ta sợ tránh không kịp vào trong, giam giữ suốt một nghìn năm.


"Ngọn nguồn" của những thứ đó chính là Trần Bất Đáo.


Nhưng Văn Thời không nhìn thấy anh.


Trong trận phong ấn một nghìn năm sau, sương đen cuồn cuộn càng nhiều hơn lúc trước, chúng hệt như vô số con rắn lớn quấn lấy nhau, hoặc như đám dây leo và rễ cây bện chằng chịt, chúng hung hăng di chuyển khắp trong trận, va vào rìa đại trận ầm ầm.


Mỗi lần va chạm đều sẽ bị dấu trận màu vàng đột ngột sáng lên ép quay về.


Trừ điều đó thì trong tầm mắt toàn là màu đen.


Cơ thể bán tiên và bản thể linh thần của Trần Bất Đáo bị trấn giữ bên dưới biển đen đó, Văn Thời hoàn toàn không thấy được anh.


Anh vẫn còn thức chứ....


Văn Thời muốn hỏi nhưng không nói thành lời.


Chiếc lồng này có linh tướng hoàn chỉnh của hắn, vậy nên vừa bước vào hắn đã nhớ ra rất nhiều chuyện mình từng quên. Hắn nhớ mình từng hỏi Trần Bất Đáo vì sao thường dựa vào núi đá ngóng trông xuống núi.


Người ấy bảo với hắn rằng mình đang nhìn rừng tùng ngày một xanh tươi, nhìn chim chóc rời tổ về tổ, nhìn người dưới núi bận bịu mỗi sáng, đến sẩm tối lại dâng lên từng làn khói mỏng vấn vít.


Bởi những thứ đó có sức sống.


"....Rõ ràng cành khô cỏ khô ông cũng có thể nhìn cả nửa buổi." Khi đó Văn Thời kiểu gì cũng sẽ đốp lại một hai câu, thật ra không phải hắn thích bóc mẽ, đơn giản chỉ muốn nghe người nọ nói thêm vài lời mà thôi....


Còn Trần Bất Đáo cũng sẽ nói nhiều hơn theo đúng mong muốn của hắn.


Văn Thời còn nhớ khi đó anh chỉ vào một gốc cây khô bên vách núi giải thích lý do mình có nhiều hứng thú, bởi vì khi anh nhìn những cành khô cỏ héo trong một thời gian dài sẽ thấy được chúng chậm rãi nảy mầm xanh.


Lúc đó mặt mũi Văn Thời tràn đầy vẻ ngờ vực.


Trần Bất Đáo bèn vẫy tay gọi hắn tới trước mặt rồi chỉ vào một vị trí trên cành cây khô nói: Phải kiên nhẫn, loại bỏ tạp niệm, vừa bắt đầu có khi phải đợi mấy canh giờ mới thấy được mảng đốm. Con thử xem.


Văn Thời nửa tin nửa ngờ đứng đối mặt với cây khô rất lâu.....Mãi đến khi liếc thấy Trần Bất Đáo nghiêng mặt cười khẽ.


Hắn vì chuyện này mà xấu hổ rất lâu, trưng gương mặt lạnh lùng đi khắp nơi đóng băng người khác suốt mấy ngày. Nhưng thật ra cứ tới đêm khuya vắng người hắn lại lén tới nơi Trần Bất Đáo thường dựa, còn ngang bướng đứng đối mặt với cây khô.


Vào một ngày nọ, hắn thật sự thấy chồi non nảy mầm từ chỗ Trần Bất Đáo chỉ trên gốc cây khô.


Từ đó về sau Văn Thời hiểu rõ Trần Bất Đáo đúng là đang nhìn chúng.


Mọi vật đều có linh hồn, mà anh lại thích những thứ dồi dào sức sống....


Nhưng trong trận phong ấn chẳng có thứ gì.


Không có rừng tùng chim chóc, không có chiều tà hay khói bếp, không có bất kỳ sinh vật sống nào. Chỉ có cây khô mãi mãi không đâm chồi non và cỏ dại chẳng bao giờ xanh tươi.


Vậy nên hắn mong Trần Bất Đáo dưới biển đen chưa từng mở đôi mắt.


Thà rằng đối phương vẫn luôn ngủ say.


Còn chuyện hắn muốn làm chính là khiến Trần Bất Đáo không phải nhìn thấy những thứ này ngay khi anh được giải thoát và tỉnh lại.


Văn Thời đi về phía đại trận.


Từ lúc hắn cất bước, trận phong ấn âm thầm vận chuyển kia lập tức phát ra âm thanh chói tai như một con quái thú khổng lồ đang thức giấc.


Tốc độ chuyển động của trận ấn đột nhiên tăng tốc tạo thành vòng xoáy nối liền với trời cao, gió rít không ngừng dọc theo vòng xoáy như sóng ngầm biển sâu.


Cỏ cây trăm dặm bị nhổ bật gốc, chúng quay cuồng đảo lộn trong xoáy lốc rồi bị xé toạc thành rất nhiều dằm gỗ và mảnh vụn.


Sương đen trong trận cũng bắt đầu trở nên cuồng dại, chúng như tìm được cơ hội chạy thoát hoặc là đánh hơi được mùi của kẻ xâm nhập nên điên cuồng va mạnh vào phong ấn, mỗi lần đều chấn động trời đất.


Đất đai xung quanh trận nứt vỡ như có thứ gì đó sắp trồi lên.


Âm thanh nổ tung vang lên từng hồi xoay quanh đại trận.


Giây tiếp theo đất cát bắn tung toé, đá bay đầy trời.


Mười hai con rối khổng lồ thoát ra từ dưới trận phong ấn, con nào con nấy đồ sộ như núi, trên người chúng không hề có bất cứ xiềng xích nào, dưới lớp da vảy là ánh lửa lập lòe nóng rực vọt thẳng lên trời y hệt biển lửa.


Chúng gào thét lao về phía Văn Thời.


***


Khi Hạ Tiều chạy về núi Tùng Vân, có hai bóng người đang vội vã đi xuống từ trên đỉnh núi, thái độ cực kỳ tức giận.


"Chu Húc!" Hạ Tiều trông thấy người đi đằng trước từ phía xa.


Khi cậu gọi tên, đối phương đã đi tới trước mặt cậu, kéo theo cơn gió ập vào mặt.


Hạ Tiều thoáng kinh ngạc giây lát rồi mới kịp phản ứng. Chu Húc sẽ chẳng đủ trình để xuất hiện trước mặt cậu chỉ trong khoảnh khắc, vậy nên người đang nhíu mày lộ vẻ tiều tụy là Bốc Ninh.


Và đây là lần đầu tiên cậu trông thấy vẻ mặt Bốc Ninh như vậy.


Cậu cảm nhận được cái người luôn nhã nhặn mềm mỏng này đang vừa sốt ruột vừa tức giận.


Bốc Ninh liếc nhìn con đường núi trống vắng sau lưng cậu, "Chỉ có mình cậu à? Hắn đâu rồi?"


"Tiểu Hạ!" Trương Bích Linh theo sát phía sau, vội vàng chạy tới, nét mặt cô hoảng hốt, "Tiểu Hạ, cậu đi đâu vậy? Cậu...lão tổ Văn Thời đâu?"


Cô vừa hỏi vừa thấy đôi mắt sưng đỏ của Hạ Tiều thì lập tức sững sờ. Bờ môi cô run rẩy, giọng nói lại rất khẽ: "Ngài ấy...."


"Anh ấy ở trong lồng." Con mắt của Hạ Tiều lại đỏ bừng khi nhìn thấy bọn họ, bàn tay xuôi bên người nắm thật chặt. Ban nãy cậu gào khản cổ nên giọng nói khàn đến mức không nghe thấy rõ: "Anh tôi vào lồng rồi, do tôi dẫn đường. Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ dẫn tôi cùng vào, nhưng anh ấy lại đẩy tôi ra ngoài."


Bốc Ninh mặt cắt không còn một giọt máu.


Hắn mấp máy môi định quát "làm bừa", thế nhưng không thể nói thành lời.


"Hắn sao lại...."


Sao lại không cho tôi thêm chút thời gian để tôi nghĩ cách chứ.


Câu nói này Bốc Ninh cũng không thể nói ra khỏi miệng, bởi vì thật ra bản thân hắn hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai rằng Văn Thời sẽ không đợi nữa đâu. Hắn từng thấy Văn Thời phát điên trong trận phong ấn năm đó nên biết rõ Văn Thời chắc chắn không chấp nhận chuyện như vậy lần thứ hai.


Cho nên sẽ không chờ đâu....


Hắn biết chỉ cần Văn Thời tỉnh lại thì nhất định sẽ đi tới đó, ai cũng không cản nổi.


Nhưng hắn vẫn ôm tâm lý thử một lần, vì là một người anh, hắn thật sự rất đau lòng và lo lắng.


Bốc Ninh nhắm mắt thở dài, túm lấy Hạ Tiều hỏi: "Lồng ở đâu, còn có thể...."


Hắn nói được một nửa thì sực nhớ bản thân không còn như xưa, đã vậy còn chiếm cơ thể của "người khác", dù cho đó là một phiên bản khác của mình đi chăng nữa thì sau khi luân hồi chuyển kiếp đã là một người độc lập rồi. Hắn không thể bỏ mặc tất cả tự quyết định được.


Ngay lúc hắn đang bần thần thì giọng nói của Chu Húc chợt vang lên, không phải do đổi quyền điều khiển cơ thể mà là sâu trong ý thức, nó dùng giọng nói chỉ có hắn mới nghe thấy được: "Đi thôi, ông để ý nhiều vậy làm gì, tôi cũng sốt ruột, tôi cũng muốn đi."


Đó không chỉ đơn giản là mở cửa cứu người, nguy hiểm luôn rình rập mọi lúc mọi nơi. Hắn nói với Chu Húc trong ý thức.


"Tôi biết chứ, tôi có ngốc thật đâu." Chu Húc nói, "Cho dù tôi từng luân hồi chuyển kiếp thì hai ta ít nhiều vẫn có điểm chung phải chứ? Điều ông muốn làm cũng chính là điều tôi muốn, khác gì đâu. Ông giữ lại một hơi thở cho tôi là được."


Nói xong nó không đợi Bốc Ninh trả lời đã chiếm cơ thể rồi nói nốt câu kia với Hạ Tiều: "Anh có thể dẫn đường thêm lần nữa không? Chúng tôi muốn qua đó."


Hạ Tiều: "Có thể."


"Vậy đi——-" Chu Húc còn chưa nói xong.


Hạ Tiều đã khàn giọng bảo: "Nhưng không vào được lồng nữa."


"Tức là sao?"


"Vì sao lại không vào được lồng? Chẳng phải bảo chỉ có cậu mới tìm thấy nơi đó sao?" Trương Bích Linh vội hỏi.


"Khi anh tôi đẩy tôi ra ngoài thì đã đóng kín lồng rồi." Hạ Tiều nói.


Chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đó cậu lại nói không thành lời. Cậu thoáng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ bừng: "Anh ấy không định cho người khác tiến vào, cũng không cho người khác cơ hội cứu anh ấy. Anh ấy bảo rằng...."


"Bảo gì?" Chu Húc giật mình hỏi.


"Anh ấy nói nếu giải lồng thất bại thì sẽ không ra ngoài nữa."


"....."


Ngay cả gương mặt Trương Bích Linh cũng trở nên tái nhợt.


Bầu không khí yên ắng trên con đường núi kéo dài mấy giây, tiếng Bốc Ninh vang lên như khẽ thở dài: "Đúng là tính nết của hắn..."


"Sẽ không ra thật ư?" Trương Bích Linh khẽ nói.


Thật ra cô biết đây là một câu hỏi ngu ngốc nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi.


"Chiếc lồng đó tạo thành từ linh tướng bị hắn lột sống, bản thân hắn là chủ lồng, một khi tiến vào sẽ hợp làm một với ý thức trong lồng. Dáng vẻ của chủ lồng thế nào, mấy người cũng từng thấy cả rồi. Không có người ngoài vào lồng đánh thức thì có lẽ hắn sẽ mãi đắm chìm ở nơi ấy, không còn nhớ chuyện bên ngoài nữa." Bốc Ninh trầm giọng nói.


Cũng vì bọn họ từng thấy nên mới biết nó đáng sợ và khiến người ta đau khổ tới nhường nào.


"Nếu..." Tiếng Bốc Ninh bỗng câm lặng, "Nếu hắn cưỡng ép phá tan ảo ảnh, tự mình thức tỉnh. Vậy phải cứu sư phụ thế nào đây? Hắn tìm đâu ra cách."


"Trần duyên trong trận phong ấn ấy nhiều đến mức mấy sư huynh đệ chúng tôi cả đời cũng khó gặp được. Hắn hóa giải thế nào? Cho dù hắn có cách dịch chuyển hoặc hòa tan thì vẫn còn nghiệp chướng trời phạt trên người sư phụ nữa mà?"


"Vì sao vẫn còn trời phạt?! Không phải nó đã biến mất rồi ư?" Hạ Tiều sửng sốt: "Khi lồng của Trương Đại Nhạc sụp đổ, chẳng phải bảo mọi trừng phạt sẽ do gã hứng chịu sao?"


Cậu nhìn về phía Trương Bích Linh, hy vọng cô sẽ gật đầu đồng tình, nhưng Bốc Ninh lại nói: "Cô ấy là người thôn Liễu, có đòi thì cũng chỉ có thể đòi nợ của thôn Liễu. Không giống nhau."


"Vậy tổ sư gia thì sao!" Dáng vẻ của Hạ Tiều ngay lúc này cực kỳ giống anh mình. Cậu dường như đang đòi hỏi sự công bằng thay cho Văn Thời, "Ai sẽ trả giá cho những điều tổ sư gia phải chịu đựng?!"


Cậu mở to hai mắt, những giọt nước mắt tích tụ đã lâu trào ra từ khóe mắt: "Quá vô lý, dựa vào đâu chứ?! Chẳng phải những chuyện Trương Đại Nhạc làm tương đương với thay trời đổi mệnh sao?"


"Đúng!" Hạ Tiều như đột nhiên bắt được sơ hở của ông trời, "Rõ ràng gã đổi mệnh, vì sao gã không nợ tổ sư gia? Giống như nợ những người dân thôn Liễu ấy, đáng lẽ hắn cũng phải nợ tổ sư gia một cái mạng chứ!"


Bốc Ninh im lặng rất lâu, rốt cục khẽ bảo: "Bởi vì sư phụ không chết, đổi mệnh chưa thành nhân quả."


"Sao cơ?"


"Bởi vì nghiệp chướng trời phạt chỉ được tính đã trả khi kết thúc một kiếp, trả một kiếp tính một kiếp. Nhưng tổ sư gia bị vây trong trận, không sống không chết."


Đó mới là ý nghĩa của vĩnh viễn không vào luân hồi, mãi mãi không được giải thoát....


Thời gian nghìn năm chỉ có thể làm cho dấu trời phạt của anh thong thả phai nhạt từng xíu. Một ngày anh còn chưa trả thì nhân quả vẫn sẽ kẹt ở tận cùng của giới hạn, ngày đó không thể thành công.


Hạ Tiều sửng sốt.


Cuối cùng Chu Húc vẫn là người lên tiếng, nó bắt ý chính trong lời Bốc Ninh: "Ông nói cách trả trời phạt chỉ có một, đó là chết đúng không?"


Không đợi Bốc Ninh trả lời, Trương Bích Linh đã gật nhẹ đầu nói: "Đúng vậy, không ai có thể thay đổi được."


Chu Húc quay sang Hạ Tiều: "Vậy anh của anh vào lồng cứu người sẽ phải hòa tan đám sương đen kia trước sau đó xóa trời phạt. Mà trời phạt thì chỉ có một cách giải, thế chẳng phải anh ta sẽ..."


Mấy chữ cuối cùng nó không nói ra nổi.


Đừng nói Hạ Tiều, đến nó cũng không chịu nổi kết cục này.


"Chắc không phải vậy đâu nhỉ.....đấy sao coi là cách được?" Chu Húc khẽ nói, "Đó chẳng phải một mạng đổi một mạng sao? Người chết như đèn tắt, anh ta trả sạch sự trừng phạt của trời cao thay tổ sư gia rồi tiến vào luân hồi, kiếp sau chính là một người khác, không còn liên quan gì tới chúng ta, cũng không liên quan tới tổ sư gia, kết cục như vậy có gì khác đâu?"


Thật ra Bốc Ninh cũng nghĩ như vậy. Hắn biết sư đệ này của mình rất khùng. Cái gì cũng dám đánh cược. Nhưng....


Một mạng đổi một mạng, vào luân hồi thì hai bên chẳng còn dính dáng tới nhau, sau này cũng vậy. Kiếp sau hắn sẽ không nhớ bản thân từng có một mái ấm là núi Tùng Vân, từng gặp một người có tấm lòng bao la đến vậy, thậm chí đã từng đánh cược mạng sống để giữ người ấy lại.


Kết cục này có khác gì nghìn năm trước đâu? Đánh cược mạng sống có đáng hay không?


Nhưng hắn lại nghe thấy Hạ Tiều nói: "Khác."


Hắn ngẩng đầu trông thấy Hạ Tiều nhắm mắt, giọt nước mắt lăn dài trên má: "Anh tôi có cửa Vô Tướng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện