Nếu là Văn Thời khi còn bé chắc chắn sẽ đặt câu hỏi một cách thẳng thắn, sau đó chờ đợi câu trả lời.
Nhưng hiện tại hắn sẽ không làm thế.
Những kí ức dần quay về kia nói với hắn rằng hắn sẽ mãi mãi chẳng bao giờ nhận được một đáp án chính xác từ Trần Bất Đáo đâu.
Văn Thời khi còn bé từng cảm thấy Trần Bất Đáo là một vị thần tiên được trời sinh đất nuôi, tài giỏi không gì không làm được. Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được anh ta, chẳng có tình cảnh khốn đốn nào mà anh ta không thể hóa giải. Anh ta không già, cũng không chết.
Cho nên đối phương nói gì Văn Thời cũng đều rất tin tưởng.
Sau này Văn Thời mới chậm rãi nhận ra Trần Bất Đáo cũng sẽ chảy máu, sẽ bị thương, cũng có những gánh nặng và ràng buộc, nhưng anh ta không bao giờ chủ động nhắc tới mà luôn nhẹ nhàng hời hợt cho qua.
Văn Thời đã từng cho rằng những câu trả lời ấy là một kiểu bao bọc, tự nguyện ôm đồm tất cả mọi việc mà thôi.
Hệt như bàn tay đột nhiên khô héo rồi lại khôi phục như lúc ban đầu, tựa như con chim chết cứng ngắc rồi bất chợt sống lại. Tựa như hắn suýt chút nữa được Trần Bất Đáo gánh hộ hết duyên nợ cõi trần.
Sự thẳng thắn của hắn chỉ đổi lấy được những lời nói dối dịu dàng.
Trong mắt Trần Bất Đáo, chỉ cần Văn Thời mở miệng nói vậy thì hắn sẽ mãi là tiểu đồ đệ hay dựa dẫm, lẽo đẽo theo sau và cần được mình che chở trên núi Tùng Vân.
Chẳng hề khác với những người khác trên thế gian này, cùng lắm là thân thiết hơn một chút mà thôi.
Nhưng Văn Thời hiện giờ không muốn như thế.
Hắn muốn đứng sóng vai với Trần Bất Đáo, muốn hiểu rõ vì sao đối phương đến đây và sẽ ở lại đây bao lâu.
….
Phòng bếp trở nên tĩnh lặng.
Kể từ khi Tạ Vấn gật đầu một cái, bọn họ đã chẳng nói thêm câu nào.
Hai người cách nhau một khoảng tối u ám, ánh mắt khuất trong bóng tối khó mà phân biệt được là mỗi người nhìn một hướng hay là đang nhìn nhau.
Đại Triệu và Tiểu Triệu gần đó không biết đang nói gì, nội dung loáng thoáng không rõ ràng càng làm nổi bật lên bầu không khí yên tĩnh trong phòng bếp, giống như kết một tầng băng mỏng bên trên dòng nước, sắp vỡ vụn mà lại không vỡ.
Khiến người ta xúc động muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Ánh mắt Văn Thời liếc sang bên đó một chút, mấp máy môi: “Anh….”
Tạ Vấn vừa khéo mở miệng ngay khi ấy.
Hai giọng nói cùng lúc giao hòa vào nhau, cũng đồng thời dừng lại.
Tạ Vấn bật cười, ánh mắt nhìn xuyên qua bóng tối: “Cậu định nói gì?”
Văn Thời lắc đầu.
Hắn bỗng nhiên chẳng muốn vạch trần thân phận của đối phương nữa.
Bởi vì khoảnh khắc vừa rồi cho hắn ảo giác rằng dường như hắn và người trước mặt này trượt ra khỏi mối quan hệ thầy trò, trượt ra khỏi những gánh nặng trên cái tên ‘Văn Thời’ và ‘Trần Bất Đáo’.
Tựa như khoảnh khắc rất lâu về trước, đối phương bước dọc theo thềm đá lên núi Tùng Vân, còn hắn đi tới từ một con đường mòn khác, hai người nhìn nhau như hai vị ẩn sĩ bất chợt gặp gỡ giữa trần thế.
“Không có gì, anh nói trước đi.”
Văn Thời hất cằm, nói ra lời mà trước đây mình chẳng bao giờ nói.
“Ừm, vậy tôi nói trước.” Tạ Vấn đồng ý.
Anh ta hơi ngừng một chút, duỗi tay chạm nhẹ bên môi mình nói: “Chỗ này của cậu bị rách rướm máu rồi.”
Văn Thời im lặng một giây sau đó ậm ờ trong cổ họng. Hắn cụp mắt, nghiêng đầu liếm khóe môi, thật sự nếm được vị máu tanh.
Bên ngoài bất chợt vang lên một tràng âm thanh bíp bíp, Văn Thời không phải lần đầu tiên sống ở đây nên vô cùng quen thuộc với âm thanh này. Đó là tiếng khi có người đứng trước cửa nhập khóa mật khẩu.
Mùi máu quanh quẩn nơi đầu lưỡi chưa tan, Văn Thời lại cầm cốc nước vừa rửa sạch lên rót chút nước.
Lúc hắn ngửa đầu uống thoáng trông thấy Tạ Vấn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài phòng khách nói: “Em trai cậu và lão Mao về rồi.”
Văn Thời nuốt ngụm nước, ừ một tiếng.
Âm thanh vang lên ở cửa lớn biệt thự, tiếng lạch cạch truyền đến từ khu vực nghỉ ngay trước cửa, chắc là Hạ Tiều và lão Mao đang đổi dép lê. Tiếng ấm thuốc va chạm xen lẫn với tiếng người, tiếp đó đèn lớn ở phòng khách được bật sáng, lập tức phá vỡ bầu không khí ảm đạm và yên tĩnh.
Tạ Vấn lại ngoảnh mặt về.
Anh ta vẫn đứng ngược sáng, nhưng nét mặt rõ ràng hơn nhiều, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ ngày thường.
“Ban nãy cậu định nói gì?” Anh ta hỏi.
Văn Thời đặt cốc thủy tinh về chỗ cũ.
Thật ra hắn chẳng muốn nói gì cả. Trình độ nói dối của hắn hiện giờ có hạn, chỉ có thể lợi dụng mấy người vừa quay về làm cái cớ.
Hắn đi lướt qua bên người Tạ Vấn, mắt không ngước, miết đầu ngón tay nói: “Muốn hỏi anh xem lúc nào bọn họ trở về, tôi đang tìm Hạ Tiều.”
Bạn học tiểu Tiều một tay xách túi, lê đôi dép loẹt xoẹt đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng anh mình. Bấy giờ mừng rỡ kêu lên: “Anh tỉnh rồi hả?!”
Văn Thời: “Ừm.”
Tiểu Tiều xách cái túi lao đến.
Văn Thời né sang một bên tránh bị cậu đâm sầm vào.
Thế là tiểu Tiều lao theo quán tính không phanh được, suýt nữa xông vào lòng Tạ Vấn, may mà anh cậu tiện tay túm mũ áo hoodie của cậu ngăn lại.
“Ông chủ Tạ.” Hạ Tiều ngượng ngùng nói.
Văn Thời liếc sang bên đó một cái.
Trước kia hắn luôn thắc mắc vì sao Hạ Tiều lại sợ người này tới thế, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ do bản năng của con rối. Giống như lão Mao, Đại Triệu và Tiểu Triệu vậy, con rối có lợi hại thế nào thì dưới sự kiểm soát của khôi lỗi sư cũng sẽ lộ ra sự sợ hãi tự nhiên.
Tạ Vấn nheo mắt nhìn cái túi trong tay Hạ Tiều hỏi: “Mang hết thuốc về chứ?”
Hạ Tiều ngoan ngoãn gật đầu nói: “Rồi ạ, chú Mao bảo cầm gì thì tôi đều cầm cái đó. Chắc là đủ hết.”
Văn Thời nhìn bóng lưng hỏi gì đáp nấy khép nép của Hạ Tiều, trong lòng thầm nhủ chắc thằng ngốc này do Trần Bất Đáo tạo ra chăng? Những khôi lỗi sư bình thường làm rối đều rất chú trọng vào công việc, dù sao thì linh thần có hạn, không thể tùy tiện làm vớ làm vẩn được. Nhưng Trần Bất Đáo không như thế, anh ta quá rảnh.
Người này mà nổi hứng thì có thể nặn ra một đống thứ vô dụng, sau đó xúi giục mấy thứ kia coi hắn thành cây mà trèo lên.
Văn Thời nghĩ ngợi cảm thấy kiểu con rối vai không thể gánh, tay không thể nhấc, ngoại trừ cái mũi thính và nhát gan thì chẳng có đặc điểm hay tác dụng gì khác như Hạ Tiều, có khi được người nọ tạo ra thật ấy chứ.
“Sao để cậu xách hết một mình thế.” Tạ Vấn hất cằm về phía lão Mao, “Ông ta cứ thế tay không ưỡn bụng đi về à?”
“???”
Lão Mao trợn tròn mắt, hứng chịu tai bay vạ gió.
Chủ yếu là chuyện này đã hình thành bóng ma ám ảnh hắn, năm đó khi Văn Thời còn nhỏ cũng tay xách nách mang một đống đồ như thế này. Trần Bất Đáo cũng nói câu tương tự, giật dây xúi giục tiểu đồ đệ nhổ lông hắn!
Một con chim như hắn thì có thể nói gì đây? Còn chẳng phải ngoan ngoãn cam chịu số phận hay sao.
Cho nên hiện giờ thấy Tạ Vấn dùng giọng điệu của người bề trên nói chuyện, lão Mao lập tức sợ hãi. Đây là một kiểu phản xạ có điều kiện được rèn giũa qua nhiều năm tháng.
Cũng may Hạ Tiều tốt bụng.
Cậu vội xua tay giải thích: “Không phải đâu, chú Mao lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể để chú ấy nhọc sức chứ. Tôi là thanh niên khỏe mạnh cường tráng, đi tay không mới là không ổn.”
Lão Mao: “….”
Câu nói này khiến người nghe tức cái lồng ngực, Văn Thời chết lặng, hắn miết nhẹ yết hầu, không còn lời gì để nói nhìn gáy tiểu Tiều.
Chẳng biết vì sao Tạ Vấn lại thoáng liếc sang bên này, trong con ngươi lộ ra mấy phần ý cười. Không biết là do Hạ Tiều hay là do biểu cảm của Văn Thời.
Lão Mao nhờ vậy mà thoát được một kiếp, vội vàng nhận lấy cái túi trong tay Hạ Tiều sau đó gọi Đại Triệu và Tiểu Triệu đi vào bếp đun thuốc.
“Đó là thuốc gì?” Văn Thời trầm giọng hỏi một câu khi Tạ Vấn ngước mắt lên.
Nói xong hắn lại cảm thấy có phần giấu đầu hở đuôi.
Thật ra hắn biết rõ đó là thuốc gì, ngửi mùi là biết ngay. Trước kia trên núi Tùng Vân, lúc cơ thể hắn không thoải mái sẽ thường dùng nước thuốc này ngâm tay, bệnh lớn bệnh nhỏ đều nhanh chóng thuyên giảm.
Tạ Vấn nhìn hắn, yên lặng hai giây mới trả lời: “Xua lạnh giảm đau, hiệu quả khá tốt, đợi bọn họ sắc xong thì cậu ngâm một lát thử xem.”
Văn Thời gật nhẹ đầu. Gật xong mới nhận ra bản thân đã tỉnh dậy, cơn đau cũng biến mất lâu rồi.
Nhưng thằng nhóc Hạ Tiều đầu óc đơn giản này lại cứ lo lắng bảo: “Anh tỉnh rồi mà vẫn đau lắm ạ?”
Văn Thời im lặng chốc lát, nhả ra một chữ: “…Ừ.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn thú nhận bản thân thấy đau.
Là do bị ép buộc mà thôi.
Đó cũng là lần đầu tiên Hạ Tiều nghe thấy kiểu kêu đau cứng nhắc như vậy nên có hơi ngỡ ngàng luống cuống. Một giây sau, cậu trông thấy anh mình lạnh lùng hất cằm về phía ghế sô pha, ý bảo cậu ra đó nói chuyện.
Hạ Tiều ôm cái túi còn sót lại trong tay mình, ngoan ngoãn đi sang chỗ ghế sô pha.
Văn Thời vừa mới đi được hai bước chợt nhớ ra gì đó quay đầu nói: “Lần trước anh cũng ngâm thứ này à?”
Tạ Vấn vốn đang định đi vào nhà bếp ngó một chút, nghe vậy bước chân hơi ngừng, xoay người nhìn Văn Thời: “Cậu nói lần trước nào?”
“Tây Bình Viên.” Văn Thời thốt ra ba chữ lời ít ý nhiều.
Ngày trước khi hắn và Hạ Tiều tìm tới Tây Bình Viên, trong phòng nhỏ của Tạ Vấn có tiếng đun sôi ùng ục giống như đang nấu thứ gì đó.
Tạ Vấn à một tiếng nhớ lại: “Cậu vẫn nhớ rõ cơ à, ánh mắt tinh tường ghê.”
“Vừa khéo nhớ kỹ thôi.” Văn Thời mấp máy môi: “Anh ngâm thuốc này để làm gì?”
Tạ Vấn: “Xua khí lạnh.”
Văn Thời: “Vì sao?”
Tạ Vấn: “Thể chất trời sinh yếu ớt, sợ lạnh.”
Dối trá.
Văn Thời mím môi nhìn anh ta.
Mới nói được mấy câu, bầu không khí giữa bọn họ không hiểu sao lại biến thành trạng thái căng thẳng.
Mãi tới khi khóe mắt liếc thấy Hạ Tiều đã ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, hắn mới dời mắt quay đầu đi sang bên đó.
Ghế sô pha bằng da kêu sột soạt, Hạ Tiều nhìn anh mình ngồi xuống ngay bên cạnh, co cặp chân dài thẳng lại. Hắn hơi rũ mắt, miết nhẹ một bên xương tai, ánh mắt đổ dồn vào một chỗ nào đó trên đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một lúc lâu hắn mới nghiêng đầu nhìn, chỉ vào điện thoại Hạ Tiều nắm chặt trong tay, giọng điệu sâu kín: “Trong này có Chu Húc không?”
Hạ Tiều: “Hả???”
Cậu đực mặt ra mấy giây mới hiểu được ý Văn Thời là cậu có cách liên lạc với Chu Húc hay không.
Khéo ghê, lần trước thì vẫn chưa có đâu, nhưng vừa mới thêm lúc ra khỏi lồng đợt này, tất nhiên là Chu Húc chủ động. Hạ Tiều vô cùng chắc chắn thằng nghé ở thời kỳ phản nghịch kia đã bị thu phục bởi trình độ điều khiển rối của anh mình rồi.
Văn Thời quá mức lạnh lùng nên có lẽ thằng nhóc Chu Húc kia không dám trực tiếp tìm hắn, thế là uyển chuyển vòng vo tìm Hạ Tiều.
Cho nên nếu Chu Húc muốn tìm anh cậu thì Hạ Tiều hoàn toàn có thể hiểu được, còn nếu tình huống ngược lại thì thực sự khiến người ta mờ mịt.
Hạ Tiều hoang mang nói: “Anh muốn tìm nó ạ? Tìm nó làm gì thế?”
Văn Thời: “Hỏi mấy chuyện.”
Hạ Tiều nghi ngờ bản thân bị điếc nên nghe nhầm rồi.
Nhưng thật sự không phải, Văn Thời đúng là định tìm Chu Húc.
Tạ Vấn trong lời đồn là “người nhà họ Trương” đã bị gạch tên, anh ta đến nhà họ Trương bằng cách nào, trải qua những chuyện gì, vì sao mọi người lại coi anh ta là “người nhà họ Trương”. Ngoại trừ bản thân Tạ Vấn thì có lẽ chỉ có người nhà họ Trương mới có thể giải thích được.
Chu Húc là người nhà họ Trương, còn từng sống ở nhà chính, tính cách thích hóng hớt, hay chen một chân vào mọi chuyện. Bà mẹ Trương Bích Linh của nó còn là một trong những người hiếm hoi có tiếp xúc với Tạ Vấn.
Cho nên hỏi nó nhất định có thể biết được một vài thông tin.
Hạ Tiều mặc dù lơ ngơ nhưng suy cho cùng không dám kháng chỉ. Cậu khịt mũi mở điện thoại dưới ánh nhìn chăm chú của Văn Thời, kéo tìm tên Chu Húc.
“Em gửi thư thoại cho anh nói chuyện với nó nhé?” Hạ Tiều dò hỏi.
Văn Thời nhìn thoáng vào trong bếp, nói không chắc như đinh đóng cột.
Hạ Tiều càng hoang mang hơn, trong lòng thầm nhủ chả nhẽ phải gửi tin nhắn?
Cũng…được.
Hạ Tiều đổi sang hình thức gõ chữ, hai ngón cái đặt sẵn trên bàn phím ảo, tỏ vẻ đã sẵn sàng: “Thế anh nói đi để em gõ.”
Đang nói chuyện thì cậu đã gửi trước một biểu tượng cảm xúc coi như lời chào hỏi với Chu Húc.
Ai ngờ đề nghị này lại bị Văn Thời gạt bỏ bằng từ ‘không’ một lần nữa.
Hạ Tiều chết lặng, trong lòng thầm nhủ mẹ nó….chẳng lẽ anh định tự gõ???
Bô lão thời dân quốc từng học gõ bính âm, ngũ bút và cửu cung cách à??? [1]
Ngay lúc bọn họ đang lằng nhằng giải quyết chuyện này, nhà họ Trương lấy Chu Húc và Đại Đông làm trung tâm….chính xác thì là những gia tộc khác trừ Văn Thời và Hạ Tiều đều đang phát điên vì thứ hạng trên bức danh phả.
[1] Bính âm, ngũ bút, cửu cung cách là bộ gõ trên điện thoại dành cho tiếng trung nha. Ai thắc mắc thì có thể vào cài đặt trong dt hoặc xem ở web google dịch cũng có đó. Một chiếc ví dụ bàn phím bính âm của tui đây =)))
Nhưng hiện tại hắn sẽ không làm thế.
Những kí ức dần quay về kia nói với hắn rằng hắn sẽ mãi mãi chẳng bao giờ nhận được một đáp án chính xác từ Trần Bất Đáo đâu.
Văn Thời khi còn bé từng cảm thấy Trần Bất Đáo là một vị thần tiên được trời sinh đất nuôi, tài giỏi không gì không làm được. Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được anh ta, chẳng có tình cảnh khốn đốn nào mà anh ta không thể hóa giải. Anh ta không già, cũng không chết.
Cho nên đối phương nói gì Văn Thời cũng đều rất tin tưởng.
Sau này Văn Thời mới chậm rãi nhận ra Trần Bất Đáo cũng sẽ chảy máu, sẽ bị thương, cũng có những gánh nặng và ràng buộc, nhưng anh ta không bao giờ chủ động nhắc tới mà luôn nhẹ nhàng hời hợt cho qua.
Văn Thời đã từng cho rằng những câu trả lời ấy là một kiểu bao bọc, tự nguyện ôm đồm tất cả mọi việc mà thôi.
Hệt như bàn tay đột nhiên khô héo rồi lại khôi phục như lúc ban đầu, tựa như con chim chết cứng ngắc rồi bất chợt sống lại. Tựa như hắn suýt chút nữa được Trần Bất Đáo gánh hộ hết duyên nợ cõi trần.
Sự thẳng thắn của hắn chỉ đổi lấy được những lời nói dối dịu dàng.
Trong mắt Trần Bất Đáo, chỉ cần Văn Thời mở miệng nói vậy thì hắn sẽ mãi là tiểu đồ đệ hay dựa dẫm, lẽo đẽo theo sau và cần được mình che chở trên núi Tùng Vân.
Chẳng hề khác với những người khác trên thế gian này, cùng lắm là thân thiết hơn một chút mà thôi.
Nhưng Văn Thời hiện giờ không muốn như thế.
Hắn muốn đứng sóng vai với Trần Bất Đáo, muốn hiểu rõ vì sao đối phương đến đây và sẽ ở lại đây bao lâu.
….
Phòng bếp trở nên tĩnh lặng.
Kể từ khi Tạ Vấn gật đầu một cái, bọn họ đã chẳng nói thêm câu nào.
Hai người cách nhau một khoảng tối u ám, ánh mắt khuất trong bóng tối khó mà phân biệt được là mỗi người nhìn một hướng hay là đang nhìn nhau.
Đại Triệu và Tiểu Triệu gần đó không biết đang nói gì, nội dung loáng thoáng không rõ ràng càng làm nổi bật lên bầu không khí yên tĩnh trong phòng bếp, giống như kết một tầng băng mỏng bên trên dòng nước, sắp vỡ vụn mà lại không vỡ.
Khiến người ta xúc động muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Ánh mắt Văn Thời liếc sang bên đó một chút, mấp máy môi: “Anh….”
Tạ Vấn vừa khéo mở miệng ngay khi ấy.
Hai giọng nói cùng lúc giao hòa vào nhau, cũng đồng thời dừng lại.
Tạ Vấn bật cười, ánh mắt nhìn xuyên qua bóng tối: “Cậu định nói gì?”
Văn Thời lắc đầu.
Hắn bỗng nhiên chẳng muốn vạch trần thân phận của đối phương nữa.
Bởi vì khoảnh khắc vừa rồi cho hắn ảo giác rằng dường như hắn và người trước mặt này trượt ra khỏi mối quan hệ thầy trò, trượt ra khỏi những gánh nặng trên cái tên ‘Văn Thời’ và ‘Trần Bất Đáo’.
Tựa như khoảnh khắc rất lâu về trước, đối phương bước dọc theo thềm đá lên núi Tùng Vân, còn hắn đi tới từ một con đường mòn khác, hai người nhìn nhau như hai vị ẩn sĩ bất chợt gặp gỡ giữa trần thế.
“Không có gì, anh nói trước đi.”
Văn Thời hất cằm, nói ra lời mà trước đây mình chẳng bao giờ nói.
“Ừm, vậy tôi nói trước.” Tạ Vấn đồng ý.
Anh ta hơi ngừng một chút, duỗi tay chạm nhẹ bên môi mình nói: “Chỗ này của cậu bị rách rướm máu rồi.”
Văn Thời im lặng một giây sau đó ậm ờ trong cổ họng. Hắn cụp mắt, nghiêng đầu liếm khóe môi, thật sự nếm được vị máu tanh.
Bên ngoài bất chợt vang lên một tràng âm thanh bíp bíp, Văn Thời không phải lần đầu tiên sống ở đây nên vô cùng quen thuộc với âm thanh này. Đó là tiếng khi có người đứng trước cửa nhập khóa mật khẩu.
Mùi máu quanh quẩn nơi đầu lưỡi chưa tan, Văn Thời lại cầm cốc nước vừa rửa sạch lên rót chút nước.
Lúc hắn ngửa đầu uống thoáng trông thấy Tạ Vấn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài phòng khách nói: “Em trai cậu và lão Mao về rồi.”
Văn Thời nuốt ngụm nước, ừ một tiếng.
Âm thanh vang lên ở cửa lớn biệt thự, tiếng lạch cạch truyền đến từ khu vực nghỉ ngay trước cửa, chắc là Hạ Tiều và lão Mao đang đổi dép lê. Tiếng ấm thuốc va chạm xen lẫn với tiếng người, tiếp đó đèn lớn ở phòng khách được bật sáng, lập tức phá vỡ bầu không khí ảm đạm và yên tĩnh.
Tạ Vấn lại ngoảnh mặt về.
Anh ta vẫn đứng ngược sáng, nhưng nét mặt rõ ràng hơn nhiều, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ ngày thường.
“Ban nãy cậu định nói gì?” Anh ta hỏi.
Văn Thời đặt cốc thủy tinh về chỗ cũ.
Thật ra hắn chẳng muốn nói gì cả. Trình độ nói dối của hắn hiện giờ có hạn, chỉ có thể lợi dụng mấy người vừa quay về làm cái cớ.
Hắn đi lướt qua bên người Tạ Vấn, mắt không ngước, miết đầu ngón tay nói: “Muốn hỏi anh xem lúc nào bọn họ trở về, tôi đang tìm Hạ Tiều.”
Bạn học tiểu Tiều một tay xách túi, lê đôi dép loẹt xoẹt đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng anh mình. Bấy giờ mừng rỡ kêu lên: “Anh tỉnh rồi hả?!”
Văn Thời: “Ừm.”
Tiểu Tiều xách cái túi lao đến.
Văn Thời né sang một bên tránh bị cậu đâm sầm vào.
Thế là tiểu Tiều lao theo quán tính không phanh được, suýt nữa xông vào lòng Tạ Vấn, may mà anh cậu tiện tay túm mũ áo hoodie của cậu ngăn lại.
“Ông chủ Tạ.” Hạ Tiều ngượng ngùng nói.
Văn Thời liếc sang bên đó một cái.
Trước kia hắn luôn thắc mắc vì sao Hạ Tiều lại sợ người này tới thế, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ do bản năng của con rối. Giống như lão Mao, Đại Triệu và Tiểu Triệu vậy, con rối có lợi hại thế nào thì dưới sự kiểm soát của khôi lỗi sư cũng sẽ lộ ra sự sợ hãi tự nhiên.
Tạ Vấn nheo mắt nhìn cái túi trong tay Hạ Tiều hỏi: “Mang hết thuốc về chứ?”
Hạ Tiều ngoan ngoãn gật đầu nói: “Rồi ạ, chú Mao bảo cầm gì thì tôi đều cầm cái đó. Chắc là đủ hết.”
Văn Thời nhìn bóng lưng hỏi gì đáp nấy khép nép của Hạ Tiều, trong lòng thầm nhủ chắc thằng ngốc này do Trần Bất Đáo tạo ra chăng? Những khôi lỗi sư bình thường làm rối đều rất chú trọng vào công việc, dù sao thì linh thần có hạn, không thể tùy tiện làm vớ làm vẩn được. Nhưng Trần Bất Đáo không như thế, anh ta quá rảnh.
Người này mà nổi hứng thì có thể nặn ra một đống thứ vô dụng, sau đó xúi giục mấy thứ kia coi hắn thành cây mà trèo lên.
Văn Thời nghĩ ngợi cảm thấy kiểu con rối vai không thể gánh, tay không thể nhấc, ngoại trừ cái mũi thính và nhát gan thì chẳng có đặc điểm hay tác dụng gì khác như Hạ Tiều, có khi được người nọ tạo ra thật ấy chứ.
“Sao để cậu xách hết một mình thế.” Tạ Vấn hất cằm về phía lão Mao, “Ông ta cứ thế tay không ưỡn bụng đi về à?”
“???”
Lão Mao trợn tròn mắt, hứng chịu tai bay vạ gió.
Chủ yếu là chuyện này đã hình thành bóng ma ám ảnh hắn, năm đó khi Văn Thời còn nhỏ cũng tay xách nách mang một đống đồ như thế này. Trần Bất Đáo cũng nói câu tương tự, giật dây xúi giục tiểu đồ đệ nhổ lông hắn!
Một con chim như hắn thì có thể nói gì đây? Còn chẳng phải ngoan ngoãn cam chịu số phận hay sao.
Cho nên hiện giờ thấy Tạ Vấn dùng giọng điệu của người bề trên nói chuyện, lão Mao lập tức sợ hãi. Đây là một kiểu phản xạ có điều kiện được rèn giũa qua nhiều năm tháng.
Cũng may Hạ Tiều tốt bụng.
Cậu vội xua tay giải thích: “Không phải đâu, chú Mao lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể để chú ấy nhọc sức chứ. Tôi là thanh niên khỏe mạnh cường tráng, đi tay không mới là không ổn.”
Lão Mao: “….”
Câu nói này khiến người nghe tức cái lồng ngực, Văn Thời chết lặng, hắn miết nhẹ yết hầu, không còn lời gì để nói nhìn gáy tiểu Tiều.
Chẳng biết vì sao Tạ Vấn lại thoáng liếc sang bên này, trong con ngươi lộ ra mấy phần ý cười. Không biết là do Hạ Tiều hay là do biểu cảm của Văn Thời.
Lão Mao nhờ vậy mà thoát được một kiếp, vội vàng nhận lấy cái túi trong tay Hạ Tiều sau đó gọi Đại Triệu và Tiểu Triệu đi vào bếp đun thuốc.
“Đó là thuốc gì?” Văn Thời trầm giọng hỏi một câu khi Tạ Vấn ngước mắt lên.
Nói xong hắn lại cảm thấy có phần giấu đầu hở đuôi.
Thật ra hắn biết rõ đó là thuốc gì, ngửi mùi là biết ngay. Trước kia trên núi Tùng Vân, lúc cơ thể hắn không thoải mái sẽ thường dùng nước thuốc này ngâm tay, bệnh lớn bệnh nhỏ đều nhanh chóng thuyên giảm.
Tạ Vấn nhìn hắn, yên lặng hai giây mới trả lời: “Xua lạnh giảm đau, hiệu quả khá tốt, đợi bọn họ sắc xong thì cậu ngâm một lát thử xem.”
Văn Thời gật nhẹ đầu. Gật xong mới nhận ra bản thân đã tỉnh dậy, cơn đau cũng biến mất lâu rồi.
Nhưng thằng nhóc Hạ Tiều đầu óc đơn giản này lại cứ lo lắng bảo: “Anh tỉnh rồi mà vẫn đau lắm ạ?”
Văn Thời im lặng chốc lát, nhả ra một chữ: “…Ừ.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn thú nhận bản thân thấy đau.
Là do bị ép buộc mà thôi.
Đó cũng là lần đầu tiên Hạ Tiều nghe thấy kiểu kêu đau cứng nhắc như vậy nên có hơi ngỡ ngàng luống cuống. Một giây sau, cậu trông thấy anh mình lạnh lùng hất cằm về phía ghế sô pha, ý bảo cậu ra đó nói chuyện.
Hạ Tiều ôm cái túi còn sót lại trong tay mình, ngoan ngoãn đi sang chỗ ghế sô pha.
Văn Thời vừa mới đi được hai bước chợt nhớ ra gì đó quay đầu nói: “Lần trước anh cũng ngâm thứ này à?”
Tạ Vấn vốn đang định đi vào nhà bếp ngó một chút, nghe vậy bước chân hơi ngừng, xoay người nhìn Văn Thời: “Cậu nói lần trước nào?”
“Tây Bình Viên.” Văn Thời thốt ra ba chữ lời ít ý nhiều.
Ngày trước khi hắn và Hạ Tiều tìm tới Tây Bình Viên, trong phòng nhỏ của Tạ Vấn có tiếng đun sôi ùng ục giống như đang nấu thứ gì đó.
Tạ Vấn à một tiếng nhớ lại: “Cậu vẫn nhớ rõ cơ à, ánh mắt tinh tường ghê.”
“Vừa khéo nhớ kỹ thôi.” Văn Thời mấp máy môi: “Anh ngâm thuốc này để làm gì?”
Tạ Vấn: “Xua khí lạnh.”
Văn Thời: “Vì sao?”
Tạ Vấn: “Thể chất trời sinh yếu ớt, sợ lạnh.”
Dối trá.
Văn Thời mím môi nhìn anh ta.
Mới nói được mấy câu, bầu không khí giữa bọn họ không hiểu sao lại biến thành trạng thái căng thẳng.
Mãi tới khi khóe mắt liếc thấy Hạ Tiều đã ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, hắn mới dời mắt quay đầu đi sang bên đó.
Ghế sô pha bằng da kêu sột soạt, Hạ Tiều nhìn anh mình ngồi xuống ngay bên cạnh, co cặp chân dài thẳng lại. Hắn hơi rũ mắt, miết nhẹ một bên xương tai, ánh mắt đổ dồn vào một chỗ nào đó trên đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một lúc lâu hắn mới nghiêng đầu nhìn, chỉ vào điện thoại Hạ Tiều nắm chặt trong tay, giọng điệu sâu kín: “Trong này có Chu Húc không?”
Hạ Tiều: “Hả???”
Cậu đực mặt ra mấy giây mới hiểu được ý Văn Thời là cậu có cách liên lạc với Chu Húc hay không.
Khéo ghê, lần trước thì vẫn chưa có đâu, nhưng vừa mới thêm lúc ra khỏi lồng đợt này, tất nhiên là Chu Húc chủ động. Hạ Tiều vô cùng chắc chắn thằng nghé ở thời kỳ phản nghịch kia đã bị thu phục bởi trình độ điều khiển rối của anh mình rồi.
Văn Thời quá mức lạnh lùng nên có lẽ thằng nhóc Chu Húc kia không dám trực tiếp tìm hắn, thế là uyển chuyển vòng vo tìm Hạ Tiều.
Cho nên nếu Chu Húc muốn tìm anh cậu thì Hạ Tiều hoàn toàn có thể hiểu được, còn nếu tình huống ngược lại thì thực sự khiến người ta mờ mịt.
Hạ Tiều hoang mang nói: “Anh muốn tìm nó ạ? Tìm nó làm gì thế?”
Văn Thời: “Hỏi mấy chuyện.”
Hạ Tiều nghi ngờ bản thân bị điếc nên nghe nhầm rồi.
Nhưng thật sự không phải, Văn Thời đúng là định tìm Chu Húc.
Tạ Vấn trong lời đồn là “người nhà họ Trương” đã bị gạch tên, anh ta đến nhà họ Trương bằng cách nào, trải qua những chuyện gì, vì sao mọi người lại coi anh ta là “người nhà họ Trương”. Ngoại trừ bản thân Tạ Vấn thì có lẽ chỉ có người nhà họ Trương mới có thể giải thích được.
Chu Húc là người nhà họ Trương, còn từng sống ở nhà chính, tính cách thích hóng hớt, hay chen một chân vào mọi chuyện. Bà mẹ Trương Bích Linh của nó còn là một trong những người hiếm hoi có tiếp xúc với Tạ Vấn.
Cho nên hỏi nó nhất định có thể biết được một vài thông tin.
Hạ Tiều mặc dù lơ ngơ nhưng suy cho cùng không dám kháng chỉ. Cậu khịt mũi mở điện thoại dưới ánh nhìn chăm chú của Văn Thời, kéo tìm tên Chu Húc.
“Em gửi thư thoại cho anh nói chuyện với nó nhé?” Hạ Tiều dò hỏi.
Văn Thời nhìn thoáng vào trong bếp, nói không chắc như đinh đóng cột.
Hạ Tiều càng hoang mang hơn, trong lòng thầm nhủ chả nhẽ phải gửi tin nhắn?
Cũng…được.
Hạ Tiều đổi sang hình thức gõ chữ, hai ngón cái đặt sẵn trên bàn phím ảo, tỏ vẻ đã sẵn sàng: “Thế anh nói đi để em gõ.”
Đang nói chuyện thì cậu đã gửi trước một biểu tượng cảm xúc coi như lời chào hỏi với Chu Húc.
Ai ngờ đề nghị này lại bị Văn Thời gạt bỏ bằng từ ‘không’ một lần nữa.
Hạ Tiều chết lặng, trong lòng thầm nhủ mẹ nó….chẳng lẽ anh định tự gõ???
Bô lão thời dân quốc từng học gõ bính âm, ngũ bút và cửu cung cách à??? [1]
Ngay lúc bọn họ đang lằng nhằng giải quyết chuyện này, nhà họ Trương lấy Chu Húc và Đại Đông làm trung tâm….chính xác thì là những gia tộc khác trừ Văn Thời và Hạ Tiều đều đang phát điên vì thứ hạng trên bức danh phả.
[1] Bính âm, ngũ bút, cửu cung cách là bộ gõ trên điện thoại dành cho tiếng trung nha. Ai thắc mắc thì có thể vào cài đặt trong dt hoặc xem ở web google dịch cũng có đó. Một chiếc ví dụ bàn phím bính âm của tui đây =)))
Danh sách chương