Trần Bất Đáo tuổi nhỏ mất đi chốn nương tựa, vị chủ lồng ở thôn Liễu kia là mẹ đẻ chuyển kiếp của anh.

Cho nên….

“Trương Uyển cũng vậy à?” Văn Thời ngạc nhiên vân vê mảnh vải.

Nét chữ bên trên lờ mờ nhưng vẫn lộ rõ vài phần mạnh mẽ xinh đẹp, với hắn thì khá lạ lẫm nhưng vì một số liên quan mà trở nên đặc biệt.

“Cũng làm sao?” Bốc Ninh nghe câu nói không đầu không đuôi bèn thắc mắc hỏi.

Hạ Tiều và hai chị em nhà họ Trương cũng ù ù cạc cạc nhìn về phía bên này chờ nói tiếp.

Văn Thời thấy dáng vẻ mờ mịt của bọn họ thì đột nhiên nhận ra Trần Bất Đáo đã từng nói với hắn rất nhiều chuyện, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn. Đó là chuyện mà bất kỳ ai khác không thể biết được, ngay cả lời đồn cũng chẳng hề nhắc tới chuyện cũ ngày trước….

Chẳng qua là sau này hắn quên hết mà thôi.

“Không có gì.” Văn Thời nói với Bốc Ninh, những chuyện này chỉ có Tạ Vấn mới có quyền quyết định nhắc tới hay không, hắn không thể tùy tiện làm thay được.

“Ừ.” Bốc Ninh rất biết chừng mực, ở đây còn có hai người ngoài của nhà họ Trương nên hắn cuộn tay vào trong tay áo cụp mắt không hỏi.

Nhưng nhắc tới thôn Liễu….

Lúc trước chỉ có Văn Thời được sư phụ dẫn xuống núi.

Sở dĩ hắn nhớ kỹ nơi này là vì sau khi quay về Văn Thời đã tới thẳng hang động tĩnh tâm trong khe núi tìm hắn, hỏi kỹ rốt cục “tai họa lớn vào sáu ngày sau” là tai họa gì, bởi vì hôm đó hắn nói chuyện úp úp mở mở.

Lúc ấy hắn cảm thấy rất hoang mang bèn hỏi: “Gặp phải chuyện gì à?”

Văn Thời bèn kể tình hình ở thôn Liễu cho hắn.

“Cũng là lở núi khiến thôn làng gặp tai ương. Có liên quan gì đến trận pháp chúng ta bày ở trên núi không?” Văn Thời hỏi.

“Không đâu, chúng ta làm những thứ đó cũng giống như trời muốn đổ mưa nên mang theo một cái ô bên người mà thôi, không đến mức làm trái ý trời để đổi mệnh đâu. Huynh tự biết chừng mực mà….”

Tuy miệng hắn nói “Huynh tự biết chừng mực” nhưng trong lòng vẫn không thể an tâm, thế là lại bói mấy quẻ ngay tại chỗ.

Bất kể tính thế nào thì tai họa của thôn Liễu cũng không hề dính dáng gì tới chuyện bọn họ làm ở núi Tùng Vân.

Hắn còn phát hiện xu thế phân bố rừng núi và thôn xóm của mảnh đất thôn Liễu kia vô cùng giống với núi Tùng Vân, tạo thành tình trạng lẫn lộn trong quẻ bói, mấy lần tính quẻ đều là râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Do đó không phải trận pháp bọn họ tạo có vấn đề mà địa điểm hắn dự báo ban đầu đã bị sai.

Tai họa sáu ngày sau không phải núi Tùng Vân mà là thôn Liễu.

Việc này suy cho cùng chính là một sai lầm, tất nhiên không thể coi là sợ bóng sợ gió, dù sao một nơi khác trên thế gian đã có chừng trăm hộ gia đình thiệt mạng do thiên tai.

Từ đó về sau nỗi băn khoăn trong lòng Bốc Ninh nặng hơn vài phần. Cho dù đoán được chuyện gì cũng không tùy tiện lôi kéo người khác vào nữa, đa phần là lặng lẽ tự chừa chút đường lui hoặc làm công tác đề phòng.

Dù sao hắn cũng không dám hứa chắc sẽ không có thêm sai lầm hay vô tình vượt quá giới hạn nữa không. Tùy tiện sửa đổi ý trời chính là tối kỵ nhất, hậu quả khó mà lường được. Báo ứng lên người mình thì cũng đành thôi, nhưng nếu liên lụy tới người vô tội thì đúng là chết cả trăm lần cũng không hết tội.

Sau này khi hắn tròn hai mươi tuổi xuống núi và đi ngao du khắp nơi. Một năm nọ chợt nhớ tới vùng lân cận thôn Liễu mà Văn Thời từng nhắc tới bèn men theo núi rừng đi tìm.

Khi đó thôn Liễu cỏ cây um tùm mộ hoang nhan nhản. Bởi vì từng gặp thiên tai nên dân bản xứ đều cảm thấy nơi đó không may mắn, nhà cửa của người sống đều dời đi xa, chỉ để lại nửa vách núi và vài mẫu mồ mả.

Không ai gọi nơi đó là thôn Liễu nữa, mỗi khi nhắc tới đều gọi là thôn Quỷ, sau này vì tị húy bèn đổi thành thôn Quế.

Lâu dần chẳng ai biết về chuyện này nữa.



“Những thứ này mấy cô cậu tìm thấy ở đâu?” Tạ Vấn cất lời.

Bốc Ninh đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Tạ Vấn và Văn Thời đang nhìn về phía hai chị em nhà họ Trương.

Cái tên “Trương Uyển” này xuất hiện quá đột ngột, lại có mối quan hệ rất sâu với nhà họ Trương. Trương Lam còn đang cúi đầu suy nghĩ, trong đầu vụt qua vô số tin đồn bát quái, đến khi bị tiểu Hắc thúc cùi chỏ mới nhận ra Tạ Vấn đang nói chuyện với bọn họ.

Cô quay đầu nhìn Trương Nhã Lâm, phát hiện thằng em xui xẻo không biết đang đăm chiêu chuyện gì, phản ứng còn chậm hơn cả cô nên cô vội vàng trả lời: “Dưới núi.”

Đám tổ tiên lặng thinh nhìn cô, mặt mũi tràn đầy hai chữ “Phí lời”.

“…” Bà cô lúc này đã vượt qua được sức ép của cấp trên, chân cẳng cũng không còn mềm nhũn nữa, cô nghĩ ngợi rồi chỉ ra cửa bảo: “Muốn đi một chuyến không? Hay là tôi dẫn đường nhé.”

“Ừ.” Tạ Vấn trả lời.

Kết quả Bốc Ninh và Văn Thời cùng quay đầu nhìn anh chằm chằm.

Bốc Ninh kính cẩn, biểu hiện không quá rõ ràng.

Văn Thời thì lại khác. Hắn đứng bên giường nhíu mày quét một vòng từ cổ tới tận ngón tay Tạ Vấn, vừa lo lắng vừa nghi ngờ hỏi: “Anh đứng dậy được à?”

Câu nói này quá thẳng thắn, Bốc Ninh yên lặng lùi một bước để sư đệ tự do phát huy.

Văn Thời đương nhiên không nhượng bộ, hắn đang tự hỏi một cách nghiêm túc rằng cõng hay ôm thì tiện lợi hơn.

Mới nghĩ như vậy hắn đã hơi khom lưng.

Đang định thò tay sang thì cảm giác trán mình bị hai ngón tay búng nhẹ một cái.

“Hành lễ bừa bãi.” Khi giọng nói trầm thấp của Tạ Vấn lọt vào tai Văn Thời, một cơn gió lướt qua ngay bên cạnh, vải áo bào cọ nhẹ lên gò má hắn.

Hắn nheo mắt đứng thẳng người thì đã thấy người trên giường đứng bên cạnh cửa rồi.

Áo bào màu đỏ rộng khoác trên người anh để lộ nửa bên cổ khô hóa, có thể thấy rõ đầu ngón tay giấu dưới ống tay áo, nửa bên người gần vị trí tim cũng không khá hơn là bao.

Anh đẩy cửa phòng rồi giấu cái tay khô quắt kia ra sau lưng.

Trương Lam ngẩn người một giây, vội tóm Trương Nhã Lâm, dẫn theo mấy con rối bước ra khỏi cửa dẫn đầu đi xuống núi.

Hạ Tiều do dự rồi cũng theo sau với Bốc Ninh.

“Sư phụ….” Lúc bước ra khỏi cửa Bốc Ninh vẫn không yên lòng cho lắm.

“Không đến mức ấy đâu.” Tạ Vấn trả lời.

“Dạ.”

Hắn vừa mới thưa dạ xong thì Văn Thời cũng bước tới.

Tạ Vấn vẫn cầm mảnh vải trên tay, anh giơ lên che hờ mắt Văn Thời nói: “Đừng lườm nữa, lần trước tôi bảo cậu cõng một chút mà cậu còn không cam lòng kêu tôi bò đi——”

Bốc Ninh loạng choạng vấp phải bậc cửa trước mặt, hắn vội vàng vịn khung cửa quay đầu nhìn.

Hạ Tiều ở phía sau lặng lẽ gật đầu, tỏ vẻ chuyện đó có thật, kể ra thì dài dòng nên tốt nhất đừng hỏi.

Hai chị em nhà họ Trương đã đi tới con đường núi lại bị tiếng động này dọa cho nhảy dựng lên, mờ mịt quay đầu nhìn.

Bốc Ninh bày ra dáng vẻ đoan chính nhã nhặn đi về phía bọn họ: “Không có gì, phiền hai người dẫn đường.”

Văn Thời dời mắt khỏi bóng lưng của sư huynh, mặt không cảm xúc liếc Tạ Vấn bảo: “Vậy anh đi trước, tôi trông chừng.”

Ngữ điệu của hắn lạnh lùng, cái cổ lại ửng đỏ. Đoán chừng hơi bực bội, bàn tay xuôi bên người bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc.

***

Thôn xóm dưới núi Tùng Vân vẫn đổ nát tan hoang không một bóng người.

Nơi này không có ánh trăng, mây đen vần vũ, sấm chớp đì đùng, gió lốc liên tục không ngừng.

Khi bọn họ đến thì không cảm thấy cảnh tượng này có gì hiếm lạ. Hiện giờ Văn Thời và Bốc Ninh lại không hẹn mà cùng nhớ tới vài đêm từ rất nhiều năm về trước.

Lúc Bốc Ninh tiên đoán được có tai họa lớn, cảnh tượng dưới núi cũng như thế này, mưa gió bão táp, sấm chớp đan xen. Đến đêm khuya, từng nhà trong thôn đều đóng chặt cửa sổ không thấy ánh đèn, chợt nhìn tựa như không có người sinh sống….

“Ầy, chính là ở đây.” Trương Lam bất chấp cơn gió đi tới một chỗ xa xa. Lúc bọn họ đi qua thì lối đi đen kịt kia vẫn giống như một xoáy nước chuyển động ngay bên cạnh cô.

Tiểu Hắc gần như ngồi sát xoáy nước, gõ vài cái trên mặt đất: “Ngay ở đây, phía dưới này có thứ gì đó nhưng sâu quá, ngồi gần thì có thể cảm nhận được, đào thì chắc là không ra.”

Trương Lam gật nhẹ đầu chỉ vào thằng em bổ sung thêm: “Nó thả cả sáu con rối cũng không moi được thứ kia lên, hình như bị ghim chặt bên trong ấy.”

Trương Nhã Lâm vuốt mặt một cái, không biết phải cám ơn cô hay là mong cô đừng nói nữa.

Hắn nghẹn họng nửa ngày mới lầu bầu: “Dù sao người bày trận cũng là Trương Uyển.”

Một người phụ nữ suýt chút nữa trở thành chủ gia tộc, dù thế nào cũng không đến mức thua bọn họ trắng trợn vậy đâu.

“Để tôi thử xem.” Bốc Ninh bước tới quỳ một gối bên cạnh vòng xoáy, cúi người nghe tiếng động trong lòng đất.

Đó là âm thanh của trận, người tinh thông trận pháp tới một trình độ nhất định có thể nghe được toàn bộ bố cục trận pháp thông qua âm thanh trận. Nếu muốn phá giải thì cũng dễ dàng hơn nhiều, có thể cắt thẳng vào vị trí quan trọng.

Bốc Ninh lắng nghe rất lâu rồi nói: “Thảo nào…”

“Thảo nào gì?” Văn Thời hỏi.

“Thảo nào thuật con rối không moi ra được.” Bốc Ninh chống tay đứng dậy nói: “Trận không hề khó giải nhưng thứ dưới đó rất khó lấy được. Thật ra nó chẳng liên quan gì tới trận này, là thư của người bày trận để lại mà thôi.”

Văn Thời: “Loại thư nào?”

Bốc Ninh chỉ vào bản thân: “Không khác gì huynh lắm, rút một chút linh tướng ra.”

Nhưng hắn tách một nửa linh tướng để cung ứng cho đại trận bao bọc cả ngọn núi. Còn người thường thì chỉ cần một phần nhỏ và tin lưu lại sẽ được mở bởi một người đặc biệt.

Trương Nhã Lâm và Trương Lam hiển nhiên cũng hiểu được, bọn họ tránh sang một bên: “Nếu đã là tin thì có hơi rắc rối. Làm sao biết được nó để lại cho ai? Chúng ta chẳng phải là…..”

Mấy chữ “thầy bói xem voi” còn chưa bật ra khỏi miệng thì bọn họ đã trông thấy Tạ Vấn bẻ gãy ba cành khô từ một cái cây.

Anh nhẹ nhàng vỗ vai Văn Thời và kéo hắn ra sau lưng mình. Sau đó xách tay áo cắm ba cành cây khô kia vào trong đất theo thứ tự ở vị trí Văn Thời đứng lúc ban đầu.

Tiếp  theo, bàn tay khô gầy của anh ấn xuống mặt đất nhấp nhô—–

Mây gió biến đổi trong chốc lát.

Mặt đất dưới lòng bàn tay anh xuất hiện hàng trăm hàng nghìn vết nứt, trong phút chốc giống như có hàng nghìn đóa sen khổng lồ nở rộ, giữa những cánh hoa là vực thẳm khiến người ta sợ hãi.

Vô số sương đen vọt lên từ dưới vực sâu, xông thẳng lên trời.

Tiếp đó là âm thanh trườn bò cực nhỏ như chục nghìn con côn trùng bò ra khỏi tổ.

Sương đen hòa vào nhau, mọi người vừa né tránh vừa cảnh giác tìm kiếm nơi phát ra âm thanh sột soạt đó.

Sau đó họ rốt cục cũng nhìn thấy rõ.

Đó là hằng hà sa số Huệ Cô tay chân như nhện, cái cổ vặn vẹo bò lên từ trong lòng đất.

Chỉ trong nháy mắt đã bò lên tới vết nứt trên đất.

Móa! Trương Lam thoáng nghe thấy thằng em mình văng tục. Hai người bọn họ, em siết căng dây rối chị thì cầm bùa chú đối phó với đám quái vật bò ra khỏi nơi bẩn thỉu ô uế kia.

“Không phải thư à?” Văn Thời nghiêm mặt dứt khoát quay người dựa lưng vào lưng Tạ Vấn, mười ngón tay kéo mạnh sợi dây trầm giọng hỏi một câu.

“Đừng căng thẳng, đúng là thư.” Lúc Tạ Vấn nói chuyện, âm thanh vọng tới từ phía sau lưng cộng hưởng với trong lồng ngực.

Văn Thời ngơ ngác quay đầu thấy bóng dáng mờ ảo một người phụ nữ.

Cô giống như trận linh của Bốc Ninh, cho dù đứng trên mặt đất thì lòng bàn chân vẫn trống rỗng.

Mặc dù chưa gặp bao giờ nhưng Văn Thời nhìn một cái là biết…..

Đây là Trương Uyển.

Người thường dùng linh tướng tiến vào luân hồi, mỗi một đời đều sẽ thay đổi dáng vẻ. Ngoại trừ linh vật có khứu giác cực kỳ nhạy bén ra thì người bình thường hoàn toàn không cảm nhận được mối liên hệ giữa người với người.

Chỉ trong khoảnh khắc cực kỳ ngẫu nhiên nào đó mới cảm thấy dường như đã từng quen biết.

Trương Uyển và vị chủ lồng ở thôn Liễu kia cách nhau cả mấy lần luân hồi, dáng vẻ khác nhau một trời một vực. Cũng không biết khác mẹ đẻ của Trần Bất Đáo đến mức nào.

Nhưng ánh mắt cô phức tạp khôn xiết, như thể kiếp nào cũng đều nhớ rõ như in.

Cô nói với Tạ Vấn: “Mẹ cuối cùng…cũng gặp được con rồi.”

Trong thư của Trương Bích Linh có nói năm thứ hai sau khi Trương Uyển tới Thiên Tân thì sinh con trai. Đến khi đối phương trưởng thành, cô sơ sểnh bước vào khu vực chết của một cái lồng rồi mất tích kể từ đó.

Nhưng cô lại nói với Tạ Vấn: Mẹ cuối cùng cũng gặp được con rồi…..

Như thể cô ấy biết rõ người mà cô nuôi nấng mười tám năm trời thật ra là một cái xác còn bịn rịn thế gian mà thôi.

Sương đen lượn lờ bốn phía giống một vách ngăn hư ảo. Dường như trừ Tạ Vấn và Văn Thời đứng bên cạnh Tạ Vấn ra thì không ai có thể thấy được cô xuyên qua tầng sương mù đậm đặc.

Tạ Vấn yên lặng hồi lâu mới nói: “Người còn nhớ rõ con à?”

Anh không dùng từ “nhận ra” mà dùng “nhớ rõ”.

Trương Uyển nở nụ cười, “Đáng ra không nên nhớ kỹ, sau này vì một vài….không biết là cơ hội và duyên phận tốt hay xấu mà nhớ lại.”

Nhớ ra rất lâu trước kia ở Tiền Đường có một danh gia vọng tộc họ Tạ mấy đời làm quan.

Phía trước minh đường tụ nước[1], đằng sau nhà cao cửa rộng, nội viện có hồ nuôi cá chép, cây cỏ tươi tốt, hành lang gỗ lim lượn quanh núi giả, thịnh vượng tao nhã.

[1] thuộc về phong thủy: nghĩa là đằng trước nhà có khoảng sân rộng tầm nhìn tốt, có suối chảy qua.

Nhớ tới tiểu công tử nhà họ Tạ ưu tú lỗi lạc, ai gặp cũng đều không dời nổi mắt và luôn dành những lời có cánh cho hắn như hắn là quân tử rộng lòng bao dung được tất cả, tuổi nhỏ đã xuất sắc hơn người, mai sau chắc chắn sẽ trở thành người tài mang lại vẻ vang cho gia tộc, cả một đời thuận buồm xuôi gió.

Vị tiểu công tử kia là con trai của cô.

Họ Tạ theo cha, tên chỉ có một chữ Vấn.

Vấn trong món quà. Món quà được trời cao ban tặng.

Cô cứ tưởng món quà này có thể ở bên cạnh mình mấy chục năm tới khi cô già đi rồi qua đời.

Ai ngờ một tên thầy tướng số mù lòa đi khắp hang cùng ngõ hẻm nói tiểu công tử chỗ nào cũng tốt, chỉ có mệnh là xấu. Người mang mệnh thiên sát cô tinh gần ai người đó chết.

Lúc gã mù nói lời này chẳng thèm e dè, cứ thế nói thẳng trước mặt tiểu công tử.

Đối phương không thèm để ý, chỉ cười cho qua chuyện rồi lịch sự cho tên mù một chút bạc vụn.

Về sau gã mù mất tích không thấy tăm hơi, còn nhà họ Tạ bắt đầu lụi bại dần theo ngày tháng.

Cô là người đầu tiên ra đi.

Bệnh tình nguy kịch không thể chữa khỏi, năm cô đi Tạ Vấn vẫn còn nhỏ tuổi.

Cũng may có một người hầu già nhìn hắn lớn lên và có thể chăm sóc đôi phần. Nhưng cô vẫn không yên lòng, lưu luyến mãi chẳng rời. Khoảng thời gian đó cô luôn lẩn quẩn ở nhà họ Tạ. Thời gian lâu dần, thế mà lại quên mất rằng bản thân đã chết, dường như mọi chuyện vẫn như trước, chỉ là người trong nhà không quá để ý tới cô mà thôi.

Cô trơ mắt nhìn nhà họ Tạ ngày một suy tàn, cuối cùng một tờ lệnh truyền xuống, một nhà hơn trăm người đều bị giết sạch. Tạ Vấn trời xui đất khiến trở về từ cõi chết hết lần này tới lần khác. Thật sự ứng nghiệm câu nói thiên sát cô tinh, gần ai người đó chết. 

Vị công tử đã từng là người có tiền đồ rộng mở kia về sau đổ bệnh nặng, bị cầm tù giữa sự sống và cái chết mãi không tỉnh lại.

Có một ngày khi cô bồi hồi bên cạnh giường bệnh, không cẩn thận bị kéo vào một nơi.

Ở nơi đó nhà họ Tạ vẫn là nhà cao cửa rộng sơn son thiếp vàng, con cháu đông đúc. Cá trong hồ quẫy nước, mưa đổ xuống cây sơn trà bên sân nhà. Cô trông thấy Tạ Vấn nằm trên giường bệnh đã lâu khoác áo ngồi dựa trên hành lang cười nói với người hầu già bên cạnh, ngón tay vê thức ăn cho cá rồi ném xuống hồ.

Khi đó cô không hiểu.

Nếu là hiện tại, cô nhìn một cái là hiểu ngay.

Đó là một cái lồng.

Chủ lồng tên Tạ Vấn.

Người đời sau không hề biết chiếc lồng đầu tiên mà vị tổ sư gia của dòng phán quan giải chính là của bản thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện