Vừa chạy đến chân núi thì nghe thấy tiếng nổ vang trời.
Cô ngẩng đầu trông thấy núi đá to lớn lăn xuống, một nửa ngọn núi bị sạt lở. Cô chỉ kịp hét lên thảm thiết nhưng chẳng ai có thể nghe thấy được.
Bất kể người trong thôn hay chính cô cũng đều không thể chạy thoát khỏi cái bóng đang ập xuống ầm ầm kia.
“Khi đó mẹ không nhắc tới chuyện này, một là vì mẹ luôn cảm thấy bản thân cũng tham dự vào thảm họa do con người tạo ra, cho dù không phải tự nguyện, mẹ vẫn mãi không vượt qua được chướng ngại ấy. Còn người trong mơ kia…” Trương Uyển nói khẽ, “Lúc ấy mẹ không muốn nhắc tới vì mẹ thấy được gáy của gã có một cái bớt to bằng ngón tay cái.”
Vết bớt có vị trí giống hệt với con trai của người phụ nữ câm.
Ông trời dường như đang trêu đùa bọn họ.
Cô lớn lên dưới bàn tay nuôi dưỡng của người phụ nữ câm thay cho đứa con trai của bà. Còn người bị cô thay thế lại lưu lạc đến chân núi Tùng Vân có quẻ tượng giống với thôn Liễu, sau đó thả một lá bùa chú tự tay chôn vùi người nhà thật sự của gã.
“Mẹ vừa hận người kia lại vừa cảm thấy vô lý.” Trương Uyển cười khổ, “Nhưng hận thù sâu như vậy, chuyển kiếp là quên hết sạch sẽ.”
“Các con biết đấy, đảo ngược số trời, nhất là đạp lên mạng sống của người vô tội thì sẽ gặp báo ứng.” Trương Uyển nói rồi chỉ vào bản thân: “Mẹ có một dấu ấn rất nhạt nhưng cũng theo vài kiếp rồi, cho nên kiếp nào cũng có kết cục không được chết tử tế. Hiện giờ đã mờ nhạt đi khá nhiều. Người kia cũng có, người khác có thể không nhìn ra nhưng mẹ và gã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, mẹ có thể thấy được.”
Văn Thời hiểu ý cô: “Người từng gặp kẻ đó rồi.”
Trương Uyển: “Gặp rồi.”
Văn Thời nghĩ ngợi: “Là kẻ hiện đang làm chủ nhà họ Trương?”
Hắn nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Con không nhớ rõ tên lắm.”
Dựa theo thân phận của kiếp này để nói thì chắc gã là ông nội của Trương Uyển. Thật ra hỏi trực tiếp là “Ông nội của người” thì đơn giản hơn, nhưng hắn biết thân phận của Trương Uyển thì không mở được miệng.
Vẻ mặt Trương Uyển vốn đang nghiêm túc lại bị câu nói bổ sung thẳng thắn “Không nhớ rõ tên” chọc cho cười phá lên, cô nói: “Trương Chính Sơ. Không ngạc nhiên cho lắm phải không?”
Văn Thời gật đầu.
Hắn từng nghe Chu Húc kể rằng không rõ vì sao mà Trương Uyển bất hòa với ông nội Trương Chính Sơ từ lâu, sau đó rời khỏi nhà họ Trương không bao giờ quay về nữa. Liên kết với ngữ điệu và phản ứng vừa rồi của cô thì rất dễ đoán được.
Sắc mặt Tạ Vấn lại càng bình tĩnh như nước, không hề ngạc nhiên tý nào.
“Khi mẹ mới phát hiện thì vẫn rất bất ngờ.” Trương Uyển cười khổ nói: “Nếu mẹ dứt khoát quên hết mọi chuyện thì tốt rồi. Nhưng lúc đó vì một lần giải lồng xảy ra vấn đề nên trời xui đất khiến nhớ lại từng chuyện ở mỗi kiếp.”
Tạ Vấn và thôn Liễu là nỗi tiếc hận sâu nặng nhất trong lòng cô, cái trước luôn khiến cô khổ sở, cái sau lại là căm hờn.
Dấu ấn trên người Trương Chính Sơ có lẽ cũng giống như cô nên khá nhạt, luân hồi rất nhiều lần nhưng kiếp nào cũng không được chết tử tế, đó coi như là nhận báo ứng và chuộc tội.
Mỗi khi Trương Uyển nhìn thấy dấu ấn kia lại không nhịn được chán ghét và oán hận. Nhưng cô biết rõ rằng mỗi một kiếp đều là một cuộc đời mới, con người mới và hoàn toàn không dính dáng gì tới quá khứ cả.
Bị hai luồng cảm xúc lôi kéo khiến cô thường xuyên xung đột với Trương Chính Sơ. Sau đó đối phương xóa tên cô khỏi nhà họ Trương trong cơn nóng giận, còn cô lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Thật ra thì người tu quẻ thuật rất ít khi tính toán quỹ đạo của cuộc đời mình, vì dẫu cho khi đó linh nghiệm thì vẫn có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Nhưng Trương Uyển vẫn tính cho mình một quẻ, quẻ bói biểu thị cô nên đi tới phía Bắc, nơi đó là mảnh đất lành có thể giúp cô gặp được người mình nhớ nhung, có thể bù đắp được một vài thiếu sót.
Thế là cô tìm được con rối của Tạ Vấn ở Thiên Tân.
Lần đầu tiên gặp cô đã biết đó là con rối. Bởi vì dáng vẻ nó giống hệt khi Tạ Vấn còn bé, đó chắc chắn không phải kết quả của luân hồi chuyển kiếp.
Con rối kia khác hẳn với những con rối mà cô từng gặp. Nó được chế tác rất tốt, ngoại trừ người có quan hệ sâu xa như Trương Uyển ra thì không ai có thể nhìn ra được điểm khác biệt giữa anh và người sống, một khi có nơi chốn ổn định thì sẽ lớn dần theo thời gian.
Nhưng đồng thời, anh cũng khác hẳn người bình thường. Bởi vì anh chỉ tiếp thu thông tin chứ không phát ra thông tin. Anh sẽ nhớ kỹ mọi chuyện mình nhìn thấy hay nghe thấy nhưng chưa từng biểu đạt bất cứ nội dung phản hồi nào.
Trương Uyển nhận ra con rối này đang chờ đợi.
Anh đang nhanh chóng thích ứng với kiếp sau này, sau đó chờ một linh thần đến.
Cô biết Tạ Vấn thật sự sẽ quay trở về trần gian nhờ cái xác này. Bọn họ có lẽ còn có cơ hội gặp lại lần nữa.
Bản thân Trương Uyển tinh thông quẻ thuật nên sẽ không ngồi chờ. Cô tính rất nhiều thứ có liên quan tới Tạ Vấn, muốn xem thử bọn họ sẽ gặp nhau ở đâu.
Thế rồi cô tính ra chiếc lồng này và tìm thẳng tới đây.
“Thật ra khi vừa mới bước vào chiếc lồng này mẹ còn không hiểu vì sao lại là nơi này.” Trương Uyển nói, “Vì sao quẻ tượng lại nói với mẹ rằng mẹ sẽ gặp được con tại một chỗ như vậy. Mẹ lẩn quẩn trong lồng với tư tưởng tìm người, mẹ gặp mỗi người ở đây đều thử hỏi lai lịch của bọn họ. Sau đó mẹ liền biết vì sao.”
“Cái lồng này vốn nên bao quanh núi Tùng Vân, bị giam giữ trong lồng hẳn là người dân dưới núi. Nhưng thực tế không phải vậy, người nơi này phần lớn tới từ thôn Liễu. Đương nhiên lúc mẹ hỏi bọn họ thì ai nấy đều trả lời bản thân đến từ những nơi khác nhau, thật ra chỉ là thời gian trôi đi cảnh vật đổi thay, do không cùng thời kỳ nên cách gọi khác nhau mà thôi. Bọn họ vốn đều là người của thôn Liễu kia cho nên mới sợ ngày mưa, sợ sấm vang chớp giật, sợ thần núi nổi giận. Bọn họ tôn sùng tất cả truyền thuyết có liên quan đến núi và mưa to.”
“Kiếp đó chúng ta đã thay đổi vận mệnh của núi Tùng Vân và thôn Liễu, thế mà sự ảnh hưởng này vẫn âm thầm tiếp diễn. Mẹ bị quẻ tượng dẫn tới đây, có lẽ ông trời hy vọng mẹ có thể bắt đầu thì cũng có thể kết thúc nó, chấm dứt mối liên hệ vốn không nên có này, đồng thời giải thoát cho thôn Liễu.”
“Nhưng chiếc lồng này với mẹ khá trầy trật vất vả. Oán sát quá dày, khu vực chết cũng nhiều, đám Huệ Cô đông không đêm xuể không ngừng sinh ra từ khắp mọi nơi. Quan trọng nhất là mẹ không thể loại bỏ màn sương đen bao quanh núi Tùng Vân, nơi này lại dễ có tâm ma. Khi đó mẹ bị tâm ma quấy nhiễu linh thần không yên, bày trận pháp này là muốn mở một cánh cửa ở thôn Liễu để những người trong lồng lá rụng về cội trước sau đó chặt đứt mối liên hệ. Ai ngờ lại tìm nhầm nơi do bị tâm ma quấy nhiễu.”
“Sau đó….chắc là các con biết cả rồi.” Trương Uyển nói.
Đúng vậy.
Mọi người đều biết Trương Uyển tiến vào một cái lồng rồi bất cẩn sa chân vào khu vực chết, kể từ đó tan thành mây khói và không còn tin tức gì vào năm Tạ Vấn 18 tuổi.
“Khi đó mẹ linh cảm bản thân không ra được nữa cho nên để lại mẩu tin này. Mẹ tin quẻ tượng sẽ không gạt mẹ, nó đã nói mẹ sẽ gặp được con ở đây, vậy thì nhất định sẽ có một ngày nào đó gặp được nhau thôi.”
Trương Uyển nhìn Tạ Vấn nói: “Mẹ đã chờ rất nhiều năm rồi.”
Cũng may vẫn chờ được.
Có lẽ đã hoàn thành tâm nguyện hoặc linh tướng cô lưu lại không chống đỡ được lâu thêm. Sau khi dứt lời thì cơ thể chậm rãi nhạt nhòa và trong suốt.
Sương đen xung quanh cũng cuộn trào dữ dội, tiếng trườn bò sàn sạt của Huệ Cô vốn bị ngăn cản bên ngoài dần trở nên rõ ràng hơn.
Văn Thời thậm chí nghe thấy tiếng kêu loáng thoáng của Hạ Tiều, tiếng hai chị em nhà họ Trương phối hợp hành động với nhau, còn cả lời đáp của Bốc Ninh.
“Cái lồng này tồn tại quá lâu rồi, đúng là nên giải.” Tạ Vấn nói với Trương Uyển.
“Mẹ biết, mẹ biết.” Trương Uyển gật nhẹ đầu nói: “Mẹ để lại mẩu tin này chỉ vì muốn gặp lại con xem con đã trở về trần thế chưa, cuộc sống có tốt hay không, có còn lẻ loi một mình như những gì mẹ từng thấy năm mẹ bồi hồi chưa rời đi hay không.”
Cô vừa nói vừa dời mắt sang hướng Văn Thời, một lát sau lại quay về phía Tạ Vấn, “Mẹ đã gặp được con rồi. Mẹ chờ ở đây hơn mười năm, cũng đến lúc nên rời đi thôi.”
“Sương đen trên núi Tùng Vân tiêu tan rồi, các con chỉ cần mở một cánh cửa thông với thôn Liễu. Đám người kia lưu lạc bên ngoài đã lâu nên nhớ nhà lắm, cửa mở là sẽ tự quay trở về. Bọn họ được giải thoát thì cái lồng này cũng sẽ biến mất.”
So với trận phong ấn trên núi kia, đây chỉ là việc cỏn con tiện tay mà thôi. Cho dù là Tạ Vấn hay Văn Thời thì cũng đều biết phải làm thế nào. Nhưng Trương Uyển vẫn không nhịn được dặn dò một lần.
“Vâng.” Tạ Vấn đáp lời, cánh tay khô hóa vẫn giấu sau lưng từ đầu tới cuối, tay áo bào dài rộng tung bay như mây trong gió.
Anh bước qua cả nghìn năm dưới danh nghĩa Trần Bất Đáo, những điều nhìn và nghe thấy đều ngấm vào trong xương tủy từ lâu, khó mà nhìn ra được bóng dáng của tiểu công tử nhà họ Tạ năm nào trên người anh.
Anh khom lưng nhặt vài viên đá tròn bổ sung vào những lỗ hổng trên trận pháp Trương Uyển bố trí trước kia, tiện thể điều chỉnh sơ qua một lượt. Mọi thứ ở chỗ anh dường như hết sức trôi chảy, nó mang lại cho người ta một cảm giác nhàn tản không phí sức.
Nhưng khi anh đặt xuống viên đá cuối cùng, gió lốc thổi vù vù trên đất bằng, sương đen cuộn trào dữ dội hình thành một vòng xoáy cực đại phía trên viên đá.
Đó là cánh cửa dẫn tới thôn Liễu mà anh đã mở lại.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, vô số Huệ Cô bò ra từ nơi bẩn thỉu đột ngột dừng động tác. Bọn chúng đứng đờ người trước vòng xoáy, một lúc lâu sau mới bắt đầu chấn động không ngừng.
Bọn chúng vặn cổ và tứ chi như thể linh hồn đang co kéo với thể xác.
Thân hình của chúng rất đáng sợ, khuôn mặt trắng bệch lại mang theo vẻ đau buồn, vừa đáng sợ lại vừa đáng thương, tiếng nức nở nghẹn ngào vang vọng khắp chốn.
Tạ Vấn gõ xuống một vị trí nào đó giữa những viên đá.
Luồng gió phút chốc trở nên dữ dội hơn, đám Huệ Cô kia bị càn quét đến mức tan đàn xẻ nghé, cuối cùng chấn động cực mạnh, chúng thả linh tướng mà mình đã cắn nuốt ra khỏi cơ thể.
Chỉ thấy vô số bóng người tái nhợt thò ra rồi tranh nhau chen lấn về phía vòng xoáy thông tới thôn Liễu.
Trương Uyển nói không sai, bọn họ rời nhà quá lâu nên đã không thể chờ đợi từ lâu lắm rồi.
Những người đó không ngừng rời đi, toàn bộ lồng cũng bắt đầu rung chuyển ầm ầm. Mảnh đất này dường như sinh ra trăm nghìn cánh tay vô hình muốn kéo tuột đám người muốn quay về thôn Liễu xuống, đây chắc là tác dụng còn sót lại của việc đổi số mệnh năm đó.
Có một đám người vọt tới nửa đường thì đột nhiên ngừng tiến lên, điên cuồng giãy dụa trong gió lốc.
Giây phút bọn họ rít lên, mười ngón tay vẫn thả lỏng của Văn Thời chợt chụp mạnh. Vô số dây rối bắn thẳng ra tám hướng như lưỡi kiếm sắc bén, chúng lướt sát trên mặt đất, trở thành lưỡi dao sắc bén nhất chặt đứt tất cả nguồn lực lượng đang túm chặt bóng người.
Chỉ trong khoảnh khắc, bóng người lại giành được tự do.
Bọn họ lao vào vòng xoáy như sóng biển dâng trào. Kể từ đây lá rụng về cội, không cần phải quanh quẩn ở nơi đất khách nữa.
Khi bóng người cuối cùng rời đi, chiếc lồng tồn tại cả nghìn năm cuối cùng cũng tan rã. Tất cả cảnh tượng đều nhanh chóng rời xa, mọi âm thanh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trương Uyển cũng theo đó nhạt nhòa thành sương khói.
Cô đột nhiên hỏi Tạ Vấn một câu trước khi tan biến: “Trừ lần ở thôn Liễu kia thì mẹ có từng gặp con ở đâu đó nữa không? Ở kiếp khác và nơi khác.”
Tạ Vấn: “Từng gặp rồi.”
Trương Uyển nhìn anh bổ sung thêm: “Cũng từng gặp những người khác nhỉ.”
Ví dụ như hơn trăm người trong Tạ phủ ở Tiền Đường.
Tạ Vấn vẫn đáp: “Từng gặp rồi.”
Trương Uyển nhẹ giọng hỏi: “Vậy con….kiếp nào cũng đều tiễn đưa chúng ta sao?”
Tạ Vấn yên lặng chốc lát, cười nói: “Không phải, tình cờ gặp được thôi.”
Anh thường gặp người quen cũ như Trương Uyển tại nơi nào đó trên thế gian này, bọn họ đã khoác lên mình một dáng vẻ mới, một thân phận mới, có người thân mới. Cho dù từng yêu hận và ràng buộc rầm rộ tới đâu thì trải qua một vòng luân hồi cũng đều biến thành quá khứ phủ bụi, không còn được ai nhớ tới nữa.
Nếu như đã nhớ lại thì thời gian cũng quá lâu rồi, cảnh còn người mất, niềm vui khó tiếp tục.
Đối với họ thì anh chỉ là một vị khách qua đường xa lạ mà thôi, một số chỉ liếc nhìn anh một cái, một số cảm thấy quen mặt rồi trò chuyện hai ba câu với anh. Sau đó họ quay về với cuộc sống của mình, không bao giờ gặp lại anh nữa.
Anh không cố chấp về chuyện này nhưng sẽ nán lại phía sau những cố nhân kia một lát, tựa người vào cây âm thầm tiễn đưa bọn họ. Trông thấy bọn họ đi tới cuối đường rồi biến mất sau góc ngoặt, khi đó anh khẽ cười rồi rời đi.
Trương Uyển dường như còn rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Nếu như kiếp sau gặp lại thì còn tiễn đưa chúng ta nữa không.”
Tạ Vấn: “Sẽ, con tiễn đưa rất nhiều người.”
“Vậy được.” Trương Uyển gật đầu.
Một lúc lâu sau, cô hơi đỏ mắt nở nụ cười với Tạ Vấn, câu nói cuối cùng bị chôn vùi trong màn sương mù.
Nhưng Văn Thời nghe được, hắn nghe thấy Trương Uyển dịu dàng nói: “Đừng một thân một thân như khi trong lồng ngày trước nữa nhé.”
Khoảnh khắc cô tan biến, đám sương mù kia ánh lên một bóng hình, có lẽ là hình ảnh phản chiếu cuối cùng từ nơi đáy lòng mà cô không nỡ buông bỏ.
Đó là một chàng trai chưa tròn hai mươi, tính cách nhã nhặn, tiền đồ sáng lạn đang dựa vào lan can đỏ thắm cười trò chuyện với người khác.
Bóng hình đó hiện lên rồi vụt biến mất trong màn sương dày đặc cùng với thảm cỏ dại rừng cây trong lồng, chẳng còn sót lại bất cứ dấu vết nào.
Văn Thời ngạc nhiên nhìn chằm chằm nơi ấy, chợt cảm giác trái tim như bị người ta bóp mạnh một cái khiến cảm xúc khó chịu khó đè nén ập tới.
Hắn quay đầu nhìn Tạ Vấn, nhỏ giọng hỏi: “Cái lồng đầu tiên mà anh giải là của chính mình à?”
Tạ Vấn không trả lời, anh chỉ bình tĩnh đứng đó một lát rồi quay đầu.
Ánh mắt anh lướt qua đuôi mắt, chóp mũi và khóe môi Văn Thời, sau khi nhìn hồi lâu thì duỗi tay miết cằm Văn Thời, ngón cái chạm vào viền môi nói khẽ: “Chuyện cũ từ thuở nào đã chẳng nhớ rõ từ lâu, chuyện qua rồi nhắc tới làm gì.”
Văn Thời lại không chịu cho qua, cứ luôn muốn làm gì đó.
Có lẽ ngón cái trên viền môi miết đến mức hắn mất kiên nhẫn, hắn bắt lấy tay Tạ Vấn sau đó khép nhẹ hàng mi nghiêng đầu tới gần.
Hắn luôn cảm thấy bản thân nên chiếm thế chủ động nhưng đợi khi kịp phản ứng thì Tạ Vấn lại đang thản nhiên hôn hắn.
Chiếc lồng trói buộc nghìn năm đang dần tan rã, bóng người sớm đã tiêu tán mất tăm, xung quanh trống trải và vắng lặng tựa như một chốn bí mật, tuy rằng bọn họ rời xa đủ loại phiền nhiễu chốn trần gian nhưng lại quấn quýt mập mờ bên nhau.
Cô ngẩng đầu trông thấy núi đá to lớn lăn xuống, một nửa ngọn núi bị sạt lở. Cô chỉ kịp hét lên thảm thiết nhưng chẳng ai có thể nghe thấy được.
Bất kể người trong thôn hay chính cô cũng đều không thể chạy thoát khỏi cái bóng đang ập xuống ầm ầm kia.
“Khi đó mẹ không nhắc tới chuyện này, một là vì mẹ luôn cảm thấy bản thân cũng tham dự vào thảm họa do con người tạo ra, cho dù không phải tự nguyện, mẹ vẫn mãi không vượt qua được chướng ngại ấy. Còn người trong mơ kia…” Trương Uyển nói khẽ, “Lúc ấy mẹ không muốn nhắc tới vì mẹ thấy được gáy của gã có một cái bớt to bằng ngón tay cái.”
Vết bớt có vị trí giống hệt với con trai của người phụ nữ câm.
Ông trời dường như đang trêu đùa bọn họ.
Cô lớn lên dưới bàn tay nuôi dưỡng của người phụ nữ câm thay cho đứa con trai của bà. Còn người bị cô thay thế lại lưu lạc đến chân núi Tùng Vân có quẻ tượng giống với thôn Liễu, sau đó thả một lá bùa chú tự tay chôn vùi người nhà thật sự của gã.
“Mẹ vừa hận người kia lại vừa cảm thấy vô lý.” Trương Uyển cười khổ, “Nhưng hận thù sâu như vậy, chuyển kiếp là quên hết sạch sẽ.”
“Các con biết đấy, đảo ngược số trời, nhất là đạp lên mạng sống của người vô tội thì sẽ gặp báo ứng.” Trương Uyển nói rồi chỉ vào bản thân: “Mẹ có một dấu ấn rất nhạt nhưng cũng theo vài kiếp rồi, cho nên kiếp nào cũng có kết cục không được chết tử tế. Hiện giờ đã mờ nhạt đi khá nhiều. Người kia cũng có, người khác có thể không nhìn ra nhưng mẹ và gã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, mẹ có thể thấy được.”
Văn Thời hiểu ý cô: “Người từng gặp kẻ đó rồi.”
Trương Uyển: “Gặp rồi.”
Văn Thời nghĩ ngợi: “Là kẻ hiện đang làm chủ nhà họ Trương?”
Hắn nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Con không nhớ rõ tên lắm.”
Dựa theo thân phận của kiếp này để nói thì chắc gã là ông nội của Trương Uyển. Thật ra hỏi trực tiếp là “Ông nội của người” thì đơn giản hơn, nhưng hắn biết thân phận của Trương Uyển thì không mở được miệng.
Vẻ mặt Trương Uyển vốn đang nghiêm túc lại bị câu nói bổ sung thẳng thắn “Không nhớ rõ tên” chọc cho cười phá lên, cô nói: “Trương Chính Sơ. Không ngạc nhiên cho lắm phải không?”
Văn Thời gật đầu.
Hắn từng nghe Chu Húc kể rằng không rõ vì sao mà Trương Uyển bất hòa với ông nội Trương Chính Sơ từ lâu, sau đó rời khỏi nhà họ Trương không bao giờ quay về nữa. Liên kết với ngữ điệu và phản ứng vừa rồi của cô thì rất dễ đoán được.
Sắc mặt Tạ Vấn lại càng bình tĩnh như nước, không hề ngạc nhiên tý nào.
“Khi mẹ mới phát hiện thì vẫn rất bất ngờ.” Trương Uyển cười khổ nói: “Nếu mẹ dứt khoát quên hết mọi chuyện thì tốt rồi. Nhưng lúc đó vì một lần giải lồng xảy ra vấn đề nên trời xui đất khiến nhớ lại từng chuyện ở mỗi kiếp.”
Tạ Vấn và thôn Liễu là nỗi tiếc hận sâu nặng nhất trong lòng cô, cái trước luôn khiến cô khổ sở, cái sau lại là căm hờn.
Dấu ấn trên người Trương Chính Sơ có lẽ cũng giống như cô nên khá nhạt, luân hồi rất nhiều lần nhưng kiếp nào cũng không được chết tử tế, đó coi như là nhận báo ứng và chuộc tội.
Mỗi khi Trương Uyển nhìn thấy dấu ấn kia lại không nhịn được chán ghét và oán hận. Nhưng cô biết rõ rằng mỗi một kiếp đều là một cuộc đời mới, con người mới và hoàn toàn không dính dáng gì tới quá khứ cả.
Bị hai luồng cảm xúc lôi kéo khiến cô thường xuyên xung đột với Trương Chính Sơ. Sau đó đối phương xóa tên cô khỏi nhà họ Trương trong cơn nóng giận, còn cô lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Thật ra thì người tu quẻ thuật rất ít khi tính toán quỹ đạo của cuộc đời mình, vì dẫu cho khi đó linh nghiệm thì vẫn có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Nhưng Trương Uyển vẫn tính cho mình một quẻ, quẻ bói biểu thị cô nên đi tới phía Bắc, nơi đó là mảnh đất lành có thể giúp cô gặp được người mình nhớ nhung, có thể bù đắp được một vài thiếu sót.
Thế là cô tìm được con rối của Tạ Vấn ở Thiên Tân.
Lần đầu tiên gặp cô đã biết đó là con rối. Bởi vì dáng vẻ nó giống hệt khi Tạ Vấn còn bé, đó chắc chắn không phải kết quả của luân hồi chuyển kiếp.
Con rối kia khác hẳn với những con rối mà cô từng gặp. Nó được chế tác rất tốt, ngoại trừ người có quan hệ sâu xa như Trương Uyển ra thì không ai có thể nhìn ra được điểm khác biệt giữa anh và người sống, một khi có nơi chốn ổn định thì sẽ lớn dần theo thời gian.
Nhưng đồng thời, anh cũng khác hẳn người bình thường. Bởi vì anh chỉ tiếp thu thông tin chứ không phát ra thông tin. Anh sẽ nhớ kỹ mọi chuyện mình nhìn thấy hay nghe thấy nhưng chưa từng biểu đạt bất cứ nội dung phản hồi nào.
Trương Uyển nhận ra con rối này đang chờ đợi.
Anh đang nhanh chóng thích ứng với kiếp sau này, sau đó chờ một linh thần đến.
Cô biết Tạ Vấn thật sự sẽ quay trở về trần gian nhờ cái xác này. Bọn họ có lẽ còn có cơ hội gặp lại lần nữa.
Bản thân Trương Uyển tinh thông quẻ thuật nên sẽ không ngồi chờ. Cô tính rất nhiều thứ có liên quan tới Tạ Vấn, muốn xem thử bọn họ sẽ gặp nhau ở đâu.
Thế rồi cô tính ra chiếc lồng này và tìm thẳng tới đây.
“Thật ra khi vừa mới bước vào chiếc lồng này mẹ còn không hiểu vì sao lại là nơi này.” Trương Uyển nói, “Vì sao quẻ tượng lại nói với mẹ rằng mẹ sẽ gặp được con tại một chỗ như vậy. Mẹ lẩn quẩn trong lồng với tư tưởng tìm người, mẹ gặp mỗi người ở đây đều thử hỏi lai lịch của bọn họ. Sau đó mẹ liền biết vì sao.”
“Cái lồng này vốn nên bao quanh núi Tùng Vân, bị giam giữ trong lồng hẳn là người dân dưới núi. Nhưng thực tế không phải vậy, người nơi này phần lớn tới từ thôn Liễu. Đương nhiên lúc mẹ hỏi bọn họ thì ai nấy đều trả lời bản thân đến từ những nơi khác nhau, thật ra chỉ là thời gian trôi đi cảnh vật đổi thay, do không cùng thời kỳ nên cách gọi khác nhau mà thôi. Bọn họ vốn đều là người của thôn Liễu kia cho nên mới sợ ngày mưa, sợ sấm vang chớp giật, sợ thần núi nổi giận. Bọn họ tôn sùng tất cả truyền thuyết có liên quan đến núi và mưa to.”
“Kiếp đó chúng ta đã thay đổi vận mệnh của núi Tùng Vân và thôn Liễu, thế mà sự ảnh hưởng này vẫn âm thầm tiếp diễn. Mẹ bị quẻ tượng dẫn tới đây, có lẽ ông trời hy vọng mẹ có thể bắt đầu thì cũng có thể kết thúc nó, chấm dứt mối liên hệ vốn không nên có này, đồng thời giải thoát cho thôn Liễu.”
“Nhưng chiếc lồng này với mẹ khá trầy trật vất vả. Oán sát quá dày, khu vực chết cũng nhiều, đám Huệ Cô đông không đêm xuể không ngừng sinh ra từ khắp mọi nơi. Quan trọng nhất là mẹ không thể loại bỏ màn sương đen bao quanh núi Tùng Vân, nơi này lại dễ có tâm ma. Khi đó mẹ bị tâm ma quấy nhiễu linh thần không yên, bày trận pháp này là muốn mở một cánh cửa ở thôn Liễu để những người trong lồng lá rụng về cội trước sau đó chặt đứt mối liên hệ. Ai ngờ lại tìm nhầm nơi do bị tâm ma quấy nhiễu.”
“Sau đó….chắc là các con biết cả rồi.” Trương Uyển nói.
Đúng vậy.
Mọi người đều biết Trương Uyển tiến vào một cái lồng rồi bất cẩn sa chân vào khu vực chết, kể từ đó tan thành mây khói và không còn tin tức gì vào năm Tạ Vấn 18 tuổi.
“Khi đó mẹ linh cảm bản thân không ra được nữa cho nên để lại mẩu tin này. Mẹ tin quẻ tượng sẽ không gạt mẹ, nó đã nói mẹ sẽ gặp được con ở đây, vậy thì nhất định sẽ có một ngày nào đó gặp được nhau thôi.”
Trương Uyển nhìn Tạ Vấn nói: “Mẹ đã chờ rất nhiều năm rồi.”
Cũng may vẫn chờ được.
Có lẽ đã hoàn thành tâm nguyện hoặc linh tướng cô lưu lại không chống đỡ được lâu thêm. Sau khi dứt lời thì cơ thể chậm rãi nhạt nhòa và trong suốt.
Sương đen xung quanh cũng cuộn trào dữ dội, tiếng trườn bò sàn sạt của Huệ Cô vốn bị ngăn cản bên ngoài dần trở nên rõ ràng hơn.
Văn Thời thậm chí nghe thấy tiếng kêu loáng thoáng của Hạ Tiều, tiếng hai chị em nhà họ Trương phối hợp hành động với nhau, còn cả lời đáp của Bốc Ninh.
“Cái lồng này tồn tại quá lâu rồi, đúng là nên giải.” Tạ Vấn nói với Trương Uyển.
“Mẹ biết, mẹ biết.” Trương Uyển gật nhẹ đầu nói: “Mẹ để lại mẩu tin này chỉ vì muốn gặp lại con xem con đã trở về trần thế chưa, cuộc sống có tốt hay không, có còn lẻ loi một mình như những gì mẹ từng thấy năm mẹ bồi hồi chưa rời đi hay không.”
Cô vừa nói vừa dời mắt sang hướng Văn Thời, một lát sau lại quay về phía Tạ Vấn, “Mẹ đã gặp được con rồi. Mẹ chờ ở đây hơn mười năm, cũng đến lúc nên rời đi thôi.”
“Sương đen trên núi Tùng Vân tiêu tan rồi, các con chỉ cần mở một cánh cửa thông với thôn Liễu. Đám người kia lưu lạc bên ngoài đã lâu nên nhớ nhà lắm, cửa mở là sẽ tự quay trở về. Bọn họ được giải thoát thì cái lồng này cũng sẽ biến mất.”
So với trận phong ấn trên núi kia, đây chỉ là việc cỏn con tiện tay mà thôi. Cho dù là Tạ Vấn hay Văn Thời thì cũng đều biết phải làm thế nào. Nhưng Trương Uyển vẫn không nhịn được dặn dò một lần.
“Vâng.” Tạ Vấn đáp lời, cánh tay khô hóa vẫn giấu sau lưng từ đầu tới cuối, tay áo bào dài rộng tung bay như mây trong gió.
Anh bước qua cả nghìn năm dưới danh nghĩa Trần Bất Đáo, những điều nhìn và nghe thấy đều ngấm vào trong xương tủy từ lâu, khó mà nhìn ra được bóng dáng của tiểu công tử nhà họ Tạ năm nào trên người anh.
Anh khom lưng nhặt vài viên đá tròn bổ sung vào những lỗ hổng trên trận pháp Trương Uyển bố trí trước kia, tiện thể điều chỉnh sơ qua một lượt. Mọi thứ ở chỗ anh dường như hết sức trôi chảy, nó mang lại cho người ta một cảm giác nhàn tản không phí sức.
Nhưng khi anh đặt xuống viên đá cuối cùng, gió lốc thổi vù vù trên đất bằng, sương đen cuộn trào dữ dội hình thành một vòng xoáy cực đại phía trên viên đá.
Đó là cánh cửa dẫn tới thôn Liễu mà anh đã mở lại.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, vô số Huệ Cô bò ra từ nơi bẩn thỉu đột ngột dừng động tác. Bọn chúng đứng đờ người trước vòng xoáy, một lúc lâu sau mới bắt đầu chấn động không ngừng.
Bọn chúng vặn cổ và tứ chi như thể linh hồn đang co kéo với thể xác.
Thân hình của chúng rất đáng sợ, khuôn mặt trắng bệch lại mang theo vẻ đau buồn, vừa đáng sợ lại vừa đáng thương, tiếng nức nở nghẹn ngào vang vọng khắp chốn.
Tạ Vấn gõ xuống một vị trí nào đó giữa những viên đá.
Luồng gió phút chốc trở nên dữ dội hơn, đám Huệ Cô kia bị càn quét đến mức tan đàn xẻ nghé, cuối cùng chấn động cực mạnh, chúng thả linh tướng mà mình đã cắn nuốt ra khỏi cơ thể.
Chỉ thấy vô số bóng người tái nhợt thò ra rồi tranh nhau chen lấn về phía vòng xoáy thông tới thôn Liễu.
Trương Uyển nói không sai, bọn họ rời nhà quá lâu nên đã không thể chờ đợi từ lâu lắm rồi.
Những người đó không ngừng rời đi, toàn bộ lồng cũng bắt đầu rung chuyển ầm ầm. Mảnh đất này dường như sinh ra trăm nghìn cánh tay vô hình muốn kéo tuột đám người muốn quay về thôn Liễu xuống, đây chắc là tác dụng còn sót lại của việc đổi số mệnh năm đó.
Có một đám người vọt tới nửa đường thì đột nhiên ngừng tiến lên, điên cuồng giãy dụa trong gió lốc.
Giây phút bọn họ rít lên, mười ngón tay vẫn thả lỏng của Văn Thời chợt chụp mạnh. Vô số dây rối bắn thẳng ra tám hướng như lưỡi kiếm sắc bén, chúng lướt sát trên mặt đất, trở thành lưỡi dao sắc bén nhất chặt đứt tất cả nguồn lực lượng đang túm chặt bóng người.
Chỉ trong khoảnh khắc, bóng người lại giành được tự do.
Bọn họ lao vào vòng xoáy như sóng biển dâng trào. Kể từ đây lá rụng về cội, không cần phải quanh quẩn ở nơi đất khách nữa.
Khi bóng người cuối cùng rời đi, chiếc lồng tồn tại cả nghìn năm cuối cùng cũng tan rã. Tất cả cảnh tượng đều nhanh chóng rời xa, mọi âm thanh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trương Uyển cũng theo đó nhạt nhòa thành sương khói.
Cô đột nhiên hỏi Tạ Vấn một câu trước khi tan biến: “Trừ lần ở thôn Liễu kia thì mẹ có từng gặp con ở đâu đó nữa không? Ở kiếp khác và nơi khác.”
Tạ Vấn: “Từng gặp rồi.”
Trương Uyển nhìn anh bổ sung thêm: “Cũng từng gặp những người khác nhỉ.”
Ví dụ như hơn trăm người trong Tạ phủ ở Tiền Đường.
Tạ Vấn vẫn đáp: “Từng gặp rồi.”
Trương Uyển nhẹ giọng hỏi: “Vậy con….kiếp nào cũng đều tiễn đưa chúng ta sao?”
Tạ Vấn yên lặng chốc lát, cười nói: “Không phải, tình cờ gặp được thôi.”
Anh thường gặp người quen cũ như Trương Uyển tại nơi nào đó trên thế gian này, bọn họ đã khoác lên mình một dáng vẻ mới, một thân phận mới, có người thân mới. Cho dù từng yêu hận và ràng buộc rầm rộ tới đâu thì trải qua một vòng luân hồi cũng đều biến thành quá khứ phủ bụi, không còn được ai nhớ tới nữa.
Nếu như đã nhớ lại thì thời gian cũng quá lâu rồi, cảnh còn người mất, niềm vui khó tiếp tục.
Đối với họ thì anh chỉ là một vị khách qua đường xa lạ mà thôi, một số chỉ liếc nhìn anh một cái, một số cảm thấy quen mặt rồi trò chuyện hai ba câu với anh. Sau đó họ quay về với cuộc sống của mình, không bao giờ gặp lại anh nữa.
Anh không cố chấp về chuyện này nhưng sẽ nán lại phía sau những cố nhân kia một lát, tựa người vào cây âm thầm tiễn đưa bọn họ. Trông thấy bọn họ đi tới cuối đường rồi biến mất sau góc ngoặt, khi đó anh khẽ cười rồi rời đi.
Trương Uyển dường như còn rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Nếu như kiếp sau gặp lại thì còn tiễn đưa chúng ta nữa không.”
Tạ Vấn: “Sẽ, con tiễn đưa rất nhiều người.”
“Vậy được.” Trương Uyển gật đầu.
Một lúc lâu sau, cô hơi đỏ mắt nở nụ cười với Tạ Vấn, câu nói cuối cùng bị chôn vùi trong màn sương mù.
Nhưng Văn Thời nghe được, hắn nghe thấy Trương Uyển dịu dàng nói: “Đừng một thân một thân như khi trong lồng ngày trước nữa nhé.”
Khoảnh khắc cô tan biến, đám sương mù kia ánh lên một bóng hình, có lẽ là hình ảnh phản chiếu cuối cùng từ nơi đáy lòng mà cô không nỡ buông bỏ.
Đó là một chàng trai chưa tròn hai mươi, tính cách nhã nhặn, tiền đồ sáng lạn đang dựa vào lan can đỏ thắm cười trò chuyện với người khác.
Bóng hình đó hiện lên rồi vụt biến mất trong màn sương dày đặc cùng với thảm cỏ dại rừng cây trong lồng, chẳng còn sót lại bất cứ dấu vết nào.
Văn Thời ngạc nhiên nhìn chằm chằm nơi ấy, chợt cảm giác trái tim như bị người ta bóp mạnh một cái khiến cảm xúc khó chịu khó đè nén ập tới.
Hắn quay đầu nhìn Tạ Vấn, nhỏ giọng hỏi: “Cái lồng đầu tiên mà anh giải là của chính mình à?”
Tạ Vấn không trả lời, anh chỉ bình tĩnh đứng đó một lát rồi quay đầu.
Ánh mắt anh lướt qua đuôi mắt, chóp mũi và khóe môi Văn Thời, sau khi nhìn hồi lâu thì duỗi tay miết cằm Văn Thời, ngón cái chạm vào viền môi nói khẽ: “Chuyện cũ từ thuở nào đã chẳng nhớ rõ từ lâu, chuyện qua rồi nhắc tới làm gì.”
Văn Thời lại không chịu cho qua, cứ luôn muốn làm gì đó.
Có lẽ ngón cái trên viền môi miết đến mức hắn mất kiên nhẫn, hắn bắt lấy tay Tạ Vấn sau đó khép nhẹ hàng mi nghiêng đầu tới gần.
Hắn luôn cảm thấy bản thân nên chiếm thế chủ động nhưng đợi khi kịp phản ứng thì Tạ Vấn lại đang thản nhiên hôn hắn.
Chiếc lồng trói buộc nghìn năm đang dần tan rã, bóng người sớm đã tiêu tán mất tăm, xung quanh trống trải và vắng lặng tựa như một chốn bí mật, tuy rằng bọn họ rời xa đủ loại phiền nhiễu chốn trần gian nhưng lại quấn quýt mập mờ bên nhau.
Danh sách chương