Trương Lam hít sâu một hơi rồi cười nhạt với người ở đầu dây bên kia, định mở miệng đáp.

Người bên kia lại cuống lên: “Chị Lam chị đừng cười chứ!”

Trương Lam: “….”

Tao không hề, tao sắp khóc mẹ rồi mày có nghe ra không? Cô nghẹn cả một mớ lời nói trong bụng nhưng phải nuốt xuống toàn bộ dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Húc.

Nhưng thằng ngốc đầu dây bên kia vẫn tưởng rằng cô không để tâm bèn thề thốt inh ỏi: “Thật đấy, không lừa chị đâu! Danh phả ở ngay đó, chị ngó một cái là biết em không nói đùa. Mấy người bọn em vừa tuần đêm một vòng, vào đến cửa đèn còn chưa kịp bật đã thấy bức danh phả sáng lên. Em thề với trời là em không bị hoa mắt—-”

Anh bạn đó nói xong, một giọng nói khác cũng chen vào: “Em cũng có thể thề, thật luôn ấy chị Lam ơi, chúng em đều thấy hết nên chẳng thể nào nhầm lẫn được đâu! Trước kia không phải có sự tích rằng tên của lão tổ tiên nhà ai trên danh phả đột nhiên sáng lên là biểu thị sắp xảy ra chuyện sao, đó là tổ tiên đoán được có tai ương nên mới cảnh báo cho con cháu đấy. Lão tổ nhà ta cũng cảnh báo mấy lần còn gì, vụ này chị biết rõ cơ mà.”

Không chỉ Trương Lam, hầu như ai ai cũng biết chuyện này, còn có một vài bậc cha chú từng thấy tận mắt—–lần cuối cùng danh phả xuất hiện tình huống này cách đây mấy chục năm trước, sau khi cảnh báo không lâu thì gia chủ đời tiếp theo được chỉ định của nhà họ Trương là Trương Yểm Sơn đã bị vây trong một xoáy lồng, từ đó hồn bay phách lạc.

Trương Yểm Sơn chính là cha của Trương Lam.

Khó tránh nhắc đến chuyện đau lòng nên người ở đầu dây bên kia cũng không dám nhiều lời, chỉ lo lắng bảo: “Trước kia phát sáng như nào thì em không biết, dù sao lần này cũng thấy rất rõ. Lão tổ Bốc Ninh chết cũng ngót nghét hơn một nghìn năm rồi, tên được viết bằng mực đỏ nên lúc sáng lên giống như bị lửa thiêu ấy.”

“Đáng sợ nhất là vị tổ tông ấy không có con cháu!”

“Đúng đúng đúng! Lúc chết chẳng thu nhận bất kì người học trò nào, nhánh mạch đã đứt đoạn từ chính tên của ngài ấy rồi, đằng sau không có ai cả. Vậy cảnh cáo này là để cho ai nhìn nhỉ?! Thằng ngốc đơn thuần Đại Đông bảo là cho mọi người cùng xem, nếu là thật thì phải là chuyện lớn tới cỡ nào chứ?! Ôi chao, Đại Đông đâu? Mày qua đây nói chuyện xem nào, cứ đứng đực chỗ bức danh phả đấy làm cái gì thế?”

Điện thoại vọng ra một tràng xôn xao xen lẫn tiếng bước chân vội vã, chắc là đi về phía Đại Đông.

Bọn họ người này còn kích động hơn kẻ kia, cả đám thi nhau nhao nhao lớn giọng nghe muốn thủng màng nhĩ. Ngay cả Trương Nhã Lâm ngồi trên ghế lái phụ cũng nghe được rõ huống chi là Chu Húc ngồi bên cạnh.

Nó vắt chéo chân dửng dưng lắng nghe tất cả.

Nghe được một nửa thì sắc mặt đột nhiên nghiêm nghị, nó vội thả chân xuống đổi sang một tư thế ngồi nho nhã lịch sự hơn rồi nói: “Nghe lỏm là bất lịch sự.”

Nói xong nó lại nhìn về phía Trương Lam rồi chỉ vào điện thoại di động của cô nói: “Tôi chưa từng thấy thứ kỳ lạ này bao giờ, mất cả buổi mới hiểu được, bất lịch sự quá.”

Bà cô lớn nhà họ Trương vội vàng bước xuống bậc thang, đang định nhân cơ hội tắt máy.

Ai dè vị bên cạnh kia ngừng lại, đổi sang giọng điệu đương nhiên bảo: “Không bất lịch sự đâu, chuyện cỏn con này sao có thể gọi là bất lịch sự được? Người bọn họ nói chẳng phải là ông à, vì sao ông lại không thể nghe? Dì nhỏ đừng tắt máy vội, để cháu nghe xem bọn họ còn nói gì nữa. Với cả ông đừng đột ngột đổi chỗ với tôi nha, tôi choáng đầu là lát nữa nôn ra xe đấy.”

Trương Lam: “….”

Con mẹ nó chứ….

‘Mẹ’ còn chưa kịp chào sân, người ở đầu dây bên kia đã kêu ầm lên. Lần này thật sự lạc cả giọng——-

“Đờ mờ chị Lam ơi chị đoán xem!”

Bà cô lớn nắm chặt điện thoại rồi nghiêng đầu nhắm mắt như bị bỏng.

Trương Nhã Lâm bụm mặt ngồi ngay đơ trên ghế phụ lái.

Trong xe quanh quẩn giọng nói của bọn Đại Đông: “Ánh lửa tắt rồi nhưng tên của lão tổ Bốc Ninh lại biến thành màu đen….Nó biến thành màu đen chị Lam ới! Mực đỏ là người chết, mực đen là người sống. Vì sao tên của người chết hơn một nghìn năm lại đột nhiên chuyển sang màu đen thế này?”

Đúng vậy.

Ông ta đang ngồi ngay bên cạnh nghe điện thoại của chú mày đấy, mày tự hỏi đi.

Trương Lam ra sức xoa xoa mặt, quẳng lại một câu cho bọn Đại Đông sau đó không hề do dự tắt máy.

Cô nói: “Bởi vì sống lại rồi.”

Chỉ vỏn vẹn năm chữ này đã khiến tất cả người sống trên danh phả loạn như ong vỡ tổ, lớn bé cả thảy cũng phải hơn trăm nhà.

Với tư cách là nhân tài kiệt xuất của nhà họ Trương thế hệ này, Trương Lam và Trương Nhã Lâm đều giữ liên lạc với các nhà trên danh phả, danh bạ trong điện thoại lướt mãi chẳng thấy điểm cuối.

Các bậc cha chú và thế hệ sau đã tập thành thói quen, hễ cứ gặp chuyện gì cũng đều tìm bọn họ trước.

Lúc này không biết có bao nhiêu cuộc gọi tới cùng một lúc khiến sim điện thoại của Trương Lam và Trương Nhã Lâm sập nguồn luôn. Việc đầu tiên mà hai chị em làm sau khi khởi động lại máy chính là bật chế độ không làm phiền.

Ai dè vừa bật xong ngẩng đầu lên đã gặp được ma rồi ——-

Tạ Vấn và Văn Thời đứng sóng vai bên ngoài xe, một người nhàn nhã một người lạnh nhạt….hóng chuyện của bọn họ.

Trương Lam chợt nhớ tới những lời đồn mà cô từng nghe được, cái khác không biết, dù sao thì chuyện “Văn Thời được Trần Bất Đáo giữ bên mình nuôi lớn” chắc chắn không thể là giả được.

Nhìn hai vị Đại Phật tiễn hoài không đi này mà xem….

Cô nhanh chóng cảm thấy khó thở.

***

Ngại vì có khách nên hai vợ chồng Lục Hiếu định bụng từ chối lời mời của người hàng xóm Hoan Tử, không đến bờ sông hóng chuyện nữa. Ai ngờ khách nhà mình lại chủ động bảo: “Đi xem một chút đi, không chừng lại quen biết nhau.”

Kết quả hai vợ chồng tới bên sông nhìn một cái, biển số của chiếc xe kẹt bên bờ sông cũng thuộc Ninh Châu.

“Quen biết thật à?” Ông cụ Lục hỏi một câu.

Tạ Vấn gật nhẹ đầu: “Quen ạ, tới sau một bước.”

Cái từ tới sau một bước này nghe khá là linh hoạt, nói như thể nhập bọn đi du lịch tự túc với nhau vậy.

Hai vợ chồng già đều là người nhiệt tình, họ lập tức đẩy mấy người hàng xóm đang vây quanh ra, cùng nhau lôi lôi kéo kéo chị em nhà họ Trương xuống xe.

Trương Lam tươi cười định khéo léo từ chối lòng tốt của ông cụ Lục: “Thôi ạ thôi ạ, sao có thể làm phiền mọi người được, trên đường cao tốc có rất nhiều trạm nghỉ, bọn cháu tìm bừa một chỗ là lấp đầy bụng được ngay. Với cả hiện giờ bọn cháu cũng không đói bụng.”

Ông cụ Lục Hiếu khuyên bảo: “Trạm nghỉ cao tốc cách đây cả đoạn đường, phải đi qua đường đất nữa, đêm hôm khuya khoắt lái xe bất tiện lắm. Bạn bè của mấy đứa cũng nghỉ lại một đêm đó thôi, mấy đứa vội vã thế làm gì?”

Trương Lam bối rối: “Bạn của chúng cháu?”

Ông cụ Lục Hiếu quay đầu chỉ về phía Tạ Vấn và Văn Thời.

Trương Lam: “….”

Bạn bè kiểu này ai dám quen ạ???

Nhưng bọn họ cũng không dám không cần.

“Hai vị lão,” Trương Nhã Lâm liếc nhìn hai vợ chồng Lục Hiếu rồi nuốt lại hai chữ “tổ tông”, tiếp đó hỏi dò: “Có chuyện gì cần tôi với chị tôi ở lại thêm một đêm sao?”

Hắn và Trương Lam đều là người thông minh, thật ra biết rõ hai vị tổ tông này vì sao ngủ lại còn muốn kéo theo bọn họ. Đơn giản là hai người tạm thời không muốn để bọn họ quay về nói cho người khác biết chứ sao: Mấy vị mở đầu cho danh phả sống lại hết cả rồi.

Có lẽ không muốn bị quấy rầy hoặc cũng có thể có nỗi băn khoăn khác.

Tóm lại là không muốn bọn họ bép xép.

Nhưng hai chị em bọn họ rõ ràng không làm được điều đó.

Bọn họ sao có thể im lặng giấu diếm những người khác chuyện lão tổ tông đột ngột sống lại cơ chứ?

Nếu chỉ là một trong số họ thì cũng tốt thôi.

Đằng này họ phải giấu diếm tận một đám, quan trọng nhất là….trong số đó còn có Trần Bất Đáo.

Nghìn năm qua, vị tổ sư gia này chính là người không thể nhắc tới trong lòng các gia tộc, nhất là với nhà họ Trương. Dù sao ngày trước phong ấn Trần Bất Đáo, ngoại trừ mấy đệ tử ruột như Văn Thời và Bốc Ninh thì người có công lao lớn nhất chính là nhà họ Trương bọn họ.

Sau khi phong ấn, đám đệ tử ruột đều lần lượt người ngã ngựa đổ, nhà họ Trương lại trở thành một chi nổi danh nhất sau này. Chỉ nghe lời đồn còn đỡ, giờ tận mắt thấy người thật, hai chị em đều cảm thấy lối viết trắng trợn về chuyện này đúng là kỳ quặc.

Trong trường hợp này, hai người họ là những người có thể tự chủ giải quyết nhất trong thế hệ trẻ tuổi nhà họ Trương nên đương nhiên phải cẩn thận một chút.

Bọn họ không muốn mang lại rắc rối cho gia đình mình, càng không muốn đắc tội với lão tổ tông, chỉ có thể giả ngu hùa theo.

Cái trò này ngày thường tương đối hiệu quả, cũng coi như khéo léo chừa cho nhau chút đường lui.

Ai dè áp dụng với lão tổ tông thì đúng là chả có tác dụng éo gì.

Tạ Vấn thong thả nở nụ cười nói: “Tôi thấy trên mặt hai người viết rõ không cần hỏi, biết tỏng cả rồi. Vậy thì coi như hai người biết hết đi, có thể đứng ở vị trí cao như vậy trên danh phả thì chắc cũng chẳng phải hạng ngu đần gì.”

“…..”

Trương Nhã Lâm bất chấp kiên trì nói: “Lúc hai chị em tôi luyện thuật con rối với bùa chú luôn thích liều mạng đến cùng cho nên thứ hạng cao hơn người khác một chút thôi chứ nhiều khi vẫn đần độn lắm.”

Bọn họ từng tiếp xúc với Tạ Vấn vài lần, biết đối phương không thích trò chuyện nhiều với người khác, bình thường luôn có giới hạn nhất định. Nếu như quyết liều chết chối đây đẩy chuyện gì đó thì anh ta cũng lười mở miệng so đo.

Thế là chuyện này sẽ được cho qua.

Trương Nhã Lâm đã nhìn thấu điều này.

Ngờ đâu bên cạnh Tạ Vấn lần này lại có thêm một đồng minh.

Đồng minh ấy tên Văn Thời, vị tổ tông này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Hắn nhìn Trương Nhã Lâm, mở miệng nói một câu: “Chuyện của mấy người bọn tôi cậu định báo với ai?”

Đệt.

Trương Nhã Lâm thầm trả lời.

Văn Thời nghe thấy người bên cạnh bật cười khẽ phá hỏng bầu không khí bèn quay đầu nhìn anh chăm chú.

“Đừng nhìn chằm chằm tôi.” Tạ Vấn vô cùng phối hợp điều chỉnh lại vẻ mặt rồi hất cằm ra hiệu hắn đi trừng mắt hai chị em nhà họ Trương đi.

Văn Thời thu lại tầm nhìn, đang định gặng hỏi Trương Nhã Lâm tiếp thì thấy Tạ Vấn mắt nhìn thẳng, dùng giọng nói chỉ đủ cho hắn nghe thấy bảo: “Trừng lâu có khi tôi lại bay màu đấy.”

Văn Thời: “….”

Hắn thề là người này đang trị mình đây mà.

“Anh đừng nói nữa.” Hắn nặn ra vài chữ từ kẽ môi sau đó nhìn về phía Trương Nhã Lâm nói: “Đừng giả ngu, đang hỏi cậu đấy.”

Trương Nhã Lâm ấp a ấp úng: “Ý tôi không phải như vậy.”

“Thế thì là ý gì?” Văn Thời hỏi.

“….”

Trương Nhã Lâm sắp hói cả đầu rồi.

Tạ Vấn khẽ nghiêng đầu sang phía Văn Thời nói với hắn: “Cậu ta mà truy hỏi ngọn nguồn thì tôi cũng không đỡ được, mấy người coi như xong rồi.”

Trương Nhã Lâm nghẹn nửa ngày, chỉ có thể nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói đâu.”

Dường như để chứng minh cho câu nói này, một giây sau điện thoại của hắn rung lên.

Trương Nhã Lâm không thèm nhìn mà ấn tắt luôn, ai dè chưa tới hai giây nó lại rung tiếp.

Hắn ấn liên tục ba lần….

Điện thoại của Trương Lam kêu vang.

Bà cô liếc mắt nhìn, thấy chữ “ông nội” trên màn hình, chần chừ mãi cuối cùng vẫn bắt máy.

Cô vừa mới nói “alo” thì đã thấy đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam trẻ tuổi, ngữ điệu khá nghiêm túc: “Ông cụ có việc triệu tập gấp về nhà chính.”

Cô và Trương Nhã Lâm đều nhận ra giọng nói này, đây là giọng của con rối tên A Tề thường được Trương Chính Sơ mang theo bên người. Thật ra con rối này không phải do ông nặn ra mà được truyền xuống từ đời đầu nhà họ Trương, nó đã đi theo không biết bao nhiêu gia chủ đương nhiệm rồi, cứ vậy tồn tại cho đến nay.

Cũng vì con rối vẫn luôn tồn tại này mà rất nhiều người nói lão tổ nhà họ Trương năm đó làm đệ tử ngoại môn đúng là nhân tài không được trọng dụng, bỏ phí thiên phú trời cho. Nếu như ông ta trở thành đệ tử ruột thì có khi đã đạt được cấp độ cao hơn ở mảng thuật con rối hoặc là trận pháp rồi.

“Đêm nay chắc tôi không về được.” Trương Lam liếc nhìn Tạ Vấn và Văn Thời.

“Nhất định phải về.” A Tề nói tiếp, “Chuyện lớn.”

Trương Lam: “Tôi biết, nhưng tôi tạm thời không rời khỏi đây được.”

A Tề: “Có rắc rối à?”

Trương Lam: “Ừm….”

A Tề: “Còn chuyện gì có thể phiền phức hơn chuyện lão tổ Bốc Ninh sống lại nữa?”

Trương Lam: “….”

Có đấy.

Ví dụ như Trần Bất Đáo và Văn Thời cũng sống lại chẳng hạn.

Còn không cho tôi đi.

Còn đang nghe điện thoại của mày nữa.

….

Trương Lam hy vọng đối phương có thể nghe thấy tiếng lòng của mình nhưng tiếc là không thể. Cô chỉ đành ậm ờ từ chối vài câu, mãi đến khi đối phương đặt điện thoại sang một bên nhỏ giọng hỏi ý kiến người bên cạnh.

Cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của ông nội Trương Chính Sơ, tuy rằng khàn khàn già nua nhưng lại có phần uy nghiêm.

Tiếp đó, A Tề lại kề sát điện thoại nói: “Ông cụ không ép nữa nhưng ngày mai nhất định phải trở về.”

Bên cạnh có người đột nhiên hắt hơi một cái.

A Tề nói: “Bên cạnh cô có người à? Tôi nghe ra được không phải là Nhã Lâm.”

Trương Lam tự nhủ trong lòng rằng bên cạnh tôi đâu chỉ có người….

Nhưng ngại ánh mắt của Tạ Vấn và Văn Thời nên cô nhìn thoáng qua người vừa khịt mũi, không tính là lừa dối trả lời A Tề: “Ừm, Chu Húc. Nó cùng đi với chúng tôi.”

A Tề “ừ” một tiếng rồi bảo: “Vậy ngày mai cùng đến đi.”

Trương Lam: “Cùng ai cơ???”

A Tề: “Tiểu Húc, ông cụ bảo phải về hết, không được vắng mặt ai.”

Trương Lam: “….”

“Chuyện sống lại này còn phải đợi bàn bạc, sự tình bất thường nhất định phải có điểm quái lạ, cho dù là lão tổ Bốc Ninh đi chăng nữa. Đêm nay các nhà không có ý định ngủ mà đi suốt đêm tới Ninh Châu. Ông cụ định trao đổi xem nên ứng phó với chuyện này như thế nào.”

Trương Lam: “…..”

Mấy người muốn bàn bạc cách đối phó Bốc Ninh ngay trước mặt ngài ấy hả?

Nhưng tới đây vẫn chưa hết, A Tề nói tiếp: “Chẳng phải gần đây cô với Trương Nhã Lâm đang tiếp cận hai đệ tử nhà họ Thẩm à? Dẫn bọn họ tới cả đi.”

Trương Lam xỉu ngang.

Miệng cô khép mở bao nhiêu lần, cuối cùng mới đáp: “Tôi có ý kiến.”

A Tề: “Nói đi.”

Trương Lam bày ra thái độ vò mẻ chẳng sợ sứt nói: “Mấy người có định gọi Tạ Vấn tới luôn không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện