Ngay khi cửa phòng mở toang, Tạ Vấn cũng hơi ngẩn người một chút.

Thế nhưng vẻ mặt đó trong mắt Văn Thời lại càng giống như anh đang do dự và ngập ngừng hơn, mặc dù nó chỉ thoáng qua nhưng hắn vẫn thấy rõ.

Hắn luôn lạnh nhạt và điềm tĩnh trong hầu hết tình huống, chỉ những lúc đứng trước mặt người này thì bản thân mới trở nên nhạy cảm đến mức đáng sợ như vậy.

Thế nên ngay khi nhìn thấy vẻ mặt kia, hắn lập tức dời tầm mắt khỏi người Tạ Vấn, giọng cứng nhắc: “Ngủ ở đâu cũng thế thôi.”

Giọng điệu hờ hững như thể hắn chỉ vừa mới đổi ý ngay lúc ấy, nhưng cái nhíu mày trong vô thức lại bán đứng hắn hoàn toàn.

Dứt lời hắn định đóng cửa lại, nhưng vừa mới khép được một nửa thì đã bị một bàn tay chặn ngang.

Văn Thời ngước mắt lên, trông thấy mu bàn tay Tạ Vấn đang chống vào mép cửa, anh ta nói: “Ai lại chơi xấu đổi ý giữa chừng thế?”

“Không hề.” Văn Thời im lặng hai giây rồi mở miệng nói tiếp: “Nếu anh không muốn thì đừng có vào làm gì.” 

Lúc này cảm xúc của hắn bộc lộ rõ ràng qua lời nói, còn kéo theo một chút mất hứng. Cũng bởi vì không cố che giấu nên Văn Thời không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, ngược lại càng giống cố tình xù những chiếc gai mềm mại của mình lên để lừa người ta hơn.

Khi nghe mấy lời này, ánh mắt Tạ Vấn dừng lại trên gương mặt Văn Thời, không biết anh đang nhìn cái gì nhưng cứ nhìn như thế một lúc lâu.

Kế đó anh hơi khom người bước vào rồi vòng tay ra sau lưng đóng cửa lại.

Lúc cầm tay nắm cửa, anh cũng tóm luôn ngón tay Văn Thời và không buông ra nữa.

Khóa cửa vang lên một tiếng ‘cạch’, tất cả ánh đèn đều bị chặn ngoài cửa phòng.

Ngón tay Văn Thời khẽ động đậy nhưng không rút ra được nên chỉ có thể đứng trước mặt Tạ Vấn, khoảng cách gần đến mức chỉ cần một trong hai người bọn họ hơi nghiêng đầu là có thể hôn lên môi người kia.

“Anh định làm gì vậy?” Văn Thời hỏi.

“Không nhìn ra à, đang giam lỏng em đó.” Tạ Vấn dựa lưng vào cửa cầm tay Văn Thời với tay nắm cửa ở phía sau lưng, còn cánh tay Văn Thời thì vòng qua eo Tạ Vấn, nhìn qua tưởng như đang ôm ấp.

“Tính tình em từ nhỏ đã hay giận dỗi, lúc không vui có thể lầm lì nguyên một tháng trời nên tôi đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng rồi mới buông em ra được.” Bàn tay rảnh rỗi còn lại của Tạ Vấn vừa khéo là bên bị khô hóa. Ở trước mặt người ngoài thì anh ta sẽ giấu nó đi để không dọa người ta, nhưng ở với Văn Thời thì thoải mái hơn nhiều.

Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt Văn Thời và hỏi: “Vì sao em lại nghĩ rằng tôi không muốn vào trong?”

Văn Thời mấp máy môi nhưng không biết phải trả lời thế nào nên dứt khoát lặng im.

Ngón tay Tạ Vấn như hỗn hợp giữa xương trắng và gỗ khô, bàn tay ấy đặt ngay sau gáy Văn Thời, ngón tay có hơi sắc nhọn nhưng sẽ không chọc đau hắn, nó chỉ chạm nhẹ vào da, lúc cọ qua khiến lòng người ngứa ngáy.

Văn Thời nắm lấy bàn tay khô quắt kia, có vẻ không kiên nhẫn bảo: “Lúc tôi vừa mở cửa anh đã hơi sững người.”

Tạ Vấn chốc lát không nảy số kịp: “…Tôi hơi sững người?”

Văn Thời nhìn anh ta chằm chằm.

Trong phòng không bật bóng đèn nào nên rất tối. Ánh sáng ngoài cửa sổ bị tấm rèm cản lại hơn nửa, lúc lọt vào phòng chỉ còn là những vệt sáng le lói chiếu ra khung cảnh mờ mờ ảo ảo.

Nhưng Văn Thời vẫn cố chấp nhìn anh.

Tạ Vấn ngẫm nghĩ một lát mới hiểu được ý của Văn Thời, anh mở miệng nói: “Tôi hơi sững người lại vì…”

Anh nói nửa chừng chợt khựng lại, không biết đang đắn đo suy nghĩ điều gì.

Văn Thời đợi một hồi cũng không đợi được phần phía sau bèn nhíu mày nói: “Vì sao?”

Tạ Vấn khẽ bật cười nhưng tiếng cười nén lại nơi cổ họng nghe có vẻ trầm thấp đầy từ tính. Một lúc lâu sau anh mới khẽ bảo: “Vì khi em muốn một thứ hoặc làm một chuyện gì đó thì sẽ luôn tìm cho mình rất nhiều cái cớ và lý do. Nhưng hôm nay lại khác.”

Ngày bé Văn Thời đúng là như thế, sau này được anh nuông chiều mãi mới dần có tính tình nóng nảy cáu kỉnh, cộng thêm chút thái độ “không kiêng nể gì” chẳng lợi mà cũng chẳng hại ai.

Nào ngờ sau mấy trận tẩy linh róc sạch trần duyên, hắn lại quay về dáng vẻ im lìm như lúc ban đầu. Càng lớn gánh nặng trong lòng càng nhiều hơn, còn mang theo vài phần lạnh lùng xa cách không muốn người khác tới gần.

Tìm sư phụ cũng chỉ vì gặp phải chuyện khó giải quyết.

Trở về núi Tùng Vân vì cần phải tìm đọc một vài quyển sách cổ.

Hai người kề vai sát bước cũng là do đúng lúc phải băng qua con đường lớn đó, bởi không tìm thấy một lối rẽ nào khác mà thôi.



Ai cũng có những khao khát và mong muốn của riêng mình nhưng Văn Thời lại luôn cảm thấy khó xử.

Mỗi lần muốn nhờ anh một điều gì đó, kiểu gì cũng sẽ vòng vo tìm đủ cớ, tự ép bản thân vào ngõ cụt không có ngã rẽ nào nữa mới chịu mở lời. Thế nhưng còn cố tình ra vẻ không quan tâm tới quan hệ tình cảm.

Lâu dần, nó gần như đã trở thành diện mạo thật của hắn.

Thế mà một kẻ luôn lạnh lùng xa cách với người khác, nay lại hiếm khi thẳng thắn, thành thật –––––

Không lòng vòng quanh co, cũng không tìm mọi lý do nữa.

Hắn cứ thế cầm tay nắm cửa, nhìn Tạ Vấn rồi mở rộng cánh cửa.

Ngay lúc ấy dường như hắn toả ra một khí chất vô cùng mê người, tựa như sơn quái Si Mị[1] bọc mình trong sương tuyết rơi vào trong mắt của kẻ phàm tục lại mang theo một loại gợi cảm lạnh lẽo. 

[1]魑魅: tên một loại yêu quái trốn trong rừng sâu núi thẳm.

“Vậy nên?” Văn Thời hỏi.

Tạ Vấn: “Ừm?”

Văn Thời: “Anh suy nghĩ cái gì lúc đang sững người thế?”

“Đang nghĩ…” Ngón tay khô gầy của Tạ Vấn mơn trớn, đầu nhọn vô tình sượt qua cổ của Văn Thời.

Văn Thời hơi né ra, cằm và cổ tạo ra một đường cong mảnh và đẹp mắt, yết hầu hơi động đậy dưới đầu ngón tay của anh.

Tạ Vấn hơi rũ mắt nhìn chỗ đó, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng: “Tôi không biết mình đã tồn tại bao lâu, cũng chẳng rõ bản thân đã chết bao nhiêu năm. Nhưng hình như cuối cùng cho đến tận bây giờ tôi mới bắt đầu được quay trở về với cõi trần tục này.”  

Nói xong, anh ta khép hờ mắt cúi đầu hôn lên yết hầu đang nhô ra của Văn Thời.

Thậm chí ngay cả khi hôn, anh ta cũng mang theo một loại khí chất tao nhã thanh lịch của một vị tiên khách, thế nhưng nơi này lại thường mang đến những ý nghĩ về dục vọng vô cớ. 

Văn Thời nhắm mắt lại vào ngay lúc đó, hầu kết của hắn không kiềm chế được mà nhúc nhích lên xuống một chút.

Tạ Vấn dường như cảm thấy có chút thú vị, hơi lùi về sau một chút, lấy ngón tay khều nhẹ một cái rồi lại hôn lên nơi đó lần nữa như thể đang cố tình trêu chọc hắn.

“Anh…”

Văn Thời vừa mới nói được một chữ, tiếng nói đã bị chặn lại bởi cái chạm lên đỉnh của hầu kết.

Làm hắn nhớ tới một giấc mộng cực kỳ hoang đường mà mình đã từng mơ từ rất nhiều năm trước.

Trong mộng, hắn ngồi trên giường, vạt áo bị nới lỏng. Tóc của hắn vẫn được cột cao lên như ngày thường, tỉ mỉ và kỹ càng mang theo cảm giác kiêu ngạo, nhưng phần đuôi tóc lại rối bời rơi vào trong vạt áo, hoặc là bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính lên cổ, không khí tràn đầy mê muội cùng với những dục vọng trần tục quẩn quanh thân thể.

Mà Trần Bất Đáo lại đứng ngay cạnh giường, quần áo sạch sẽ, thanh cao tự tại.

Hắn thấy đối phương đưa tay tới, ngón tay hơi cong nhẹ nhàng đón lấy giọt mồ hôi ẩm ướt đang chảy dọc theo cổ đi vào trong vạt áo của hắn, sau đó vân vê đầu ngón tay.

Còn hắn thì ngượng ngùng mím môi quay mặt đi, dây rối quấn quanh mười đầu ngón tay vô thức muốn trói chặt, ngăn cản đối phương nhưng lại bị người kia cản lại dễ như trở bàn tay.

Khi hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy sợ dây rối trói chặt chủ nhân là hắn dưới sự khống chế ngược lại của Trần Bất Đáo.

Cảnh trong mộng vẫn luôn lộn xộn nhảy vọt lung tung, không có kết cấu gì. Hắn chỉ nhớ rõ cảnh cuối cùng trong mộng trước khi lỉnh lại, Trần Bất Đáo vẫn ngồi bên giường của hắn với bộ quần áo chỉnh tề hẳn hoi, mà bàn tay sạch sẽ và xinh đẹp kia lại không có ở dưới lớp áo choàng của anh ta.

Hắn đột nhiên co một chân lên, vạt áo trắng như tuyết bị kéo tới đầu gối. Sau đó cũng giống như hiện tại, hắn dựa lưng vào tường hơi ngửa cổ, ánh mắt khép hờ.

Còn Trần Bất Đáo thì cúi người vươn tới chạm nhẹ lên yết hầu của hắn.



Văn Thời bỗng nắm lấy tay Tạ Vấn hỏi: “Trận tẩy linh có làm cho anh nhìn thấy những giấc mộng của tôi không?”

Tạ Vấn: “Không đâu.”

Văn Thời hơi chần chừ một lát, ngón tay siết chặt hơi thả lỏng một chút, nhưng không có buông hẳn ra.

Ánh mắt của Tạ Vấn hơi lay động: “Sao vậy, em đã mơ thấy cái gì à?”

Hô hấp của Văn Thời có chút hỗn loạn do nụ hôn trên yết hầu và cảnh trong mơ mà hắn chợt nhớ ra kia. Hắn mím chặt môi không trả lời, nhưng vai và cổ thì lại khẽ nhấp nhô, còn lại tất cả những thứ khác đều bị hắn giấu sâu vào trong bóng tối.

Tạ Vấn muốn nhìn một chút xem lúc này hắn đang có biểu cảm gì, nên giơ tay bật đèn trong phòng lên.

Nhà họ Lục vẫn sử dụng bóng đèn sợi đốt kiểu cũ, nhấp nháy hai lần rồi mới sáng lên.

Ngay lúc đó, anh ta nhìn thấy vẻ mặt của Văn Thời vẫn căng chặt như cũ, nhưng khắp cổ lại nổi nên một mảng đỏ ửng, mà chỗ đỏ nhất chính là đỉnh của yết hầu.

“Thật sự không nhìn thấy?” Ngay cả giọng nói vẫn trầm thấp và lạnh nhạt như thế, “Anh thề đi.”

Nhưng nội dung lại hơi hung dữ.

“Xin thề.” Tạ Vấn nói theo hắn, lúc nói xong lại bảo: “Nhưng tôi rất muốn nghe một chút, em đã mơ thấy cái gì?”

Cút.

Văn Thời vừa cảm thấy câu hỏi của người này chắc chắn là cố ý, lại vừa cảm thấy hơi do dự…

Dù sao thì trong mắt hắn, người này vẫn luôn là dáng vẻ của một vị tên khách không vướng bụi trần, mà đã hơn một ngàn năm trôi qua, có khi anh ta thật sự không biết đấy là giấc mộng gì cũng nên.

Nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, cũng không thể vòng vo được, vậy nên hắn dứt khoát tắt đèn, rướn người hôn lên khóe môi của Tạ Vấn.

“Người tuyết.” Đầu ngón tay như cành cây khô của Tạ Vẫn khẽ khều nhẹ cằm của hắn, lên tiếng hỏi kẽ hở giữa hai người: “Em đây là…cố tình đánh trống lảng đấy hử?”

“Không phải, anh im mồm đi.”

Người nào đó có chút thẹn quá hóa giận, vừa định chặn miệng thì bị Tạ Vấn nhéo nhẹ cằm, khẽ nói: “Vậy em mở miệng ra một chút đi.”

***

Ở phòng sát vách, Lão Mao đang nằm liệt trên ghế sô pha, trông già nua héo hon, ôm chặt một chiếc gối dựa, ánh mắt trống rỗng, giống hệt như một ông lão không có nhà để về.

Hạ Tiều cũng đờ người, ngồi bên mép giường ôm lấy cột giường, im lặng tiêu hóa tin tức mà mình vừa nhận được.

Chỉ có Bốc Ninh vẫn lịch sự nhã nhặn đứng bên giường, cố gắng kéo Chu Húc ra.

Hắn nói: “Sư đệ và sư phụ đã vào phòng bên cạnh rồi. Mặc dù căn nhà này có chút cổ xưa hơi đơn sơ mộc mạc nhưng được xây dựng rất cẩn thận, tường rất dày, sẽ không nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng mình đâu. Cậu cứ yên tâm ra ngoài này nói chuyện không cần lo lắng đâu.”

Chu Húc vẫn không nói năng gì.

Bốc Ninh thở dài, tận tình khuyên bảo: “Tuy sư đệ của tôi nhìn vẻ ngoài thì có vẻ lạnh như băng, không dễ gần, như kiểu mấy sợi dây rối mà đệ ấy vung về phía cậu, trói chặt lại rồi hung hăng trừng trị cậu một phen. Nhưng thực ra thì – -“

Thực ra thì đúng là như vậy.

Dù sao thì hồi đó, Chung Tư là đứa đốn mạt nhất trong đám sư huynh đệ, không ít lần bị Văn Thời trói lại treo trên đỉnh núi, mỗi lần kéo dài tận một tiếng đồng hồ. Hắn chuyên chọn những lúc mà Trần Bất Đáo đang nghỉ ngơi để làm thế, vì đấy là thời điểm mà Chung Tư ngoan ngoãn nhất, sợ mình sẽ làm phiền đến sư phụ.

Cái thủ đoạn dạy dỗ này của hắn vẫn còn tốt hơn nhiều so với mấy trận đồ mê cung mệt chết người của Bốc Ninh.

Bốc Ninh im lặng một lát. Để an ủi tên nhóc sợ sệt nào đó mà hắn cân nhắc tránh nặng tìm nhẹ mãi mới nói: “Thực ra thì cũng không trói lâu lắm đâu, mà việc trừng trị này cũng còn tùy từng người mới làm ấy.”

Ví dụ như hắn có thể trói Chung Tư hẳn một giờ, Đại bàng Kim Sí thì cũng chỉ cỡ thời gian uống cạn một tách trà, còn trói sư phụ thì…

Chắc là chưa từng thành công quá.

Bốc Ninh đột nhiên nhớ tới năm đó, mỗi lần thấy Văn Thời phóng khí lạnh về phía Trần Bất Đáo, Trang tốt tốt liền lập tức khuyên lơn: “Không được không được, sao đệ có thể làm thế với sư phụ được chứ? Có chuyện gì dưới chân núi thì bỏ qua đi, sư huynh cùng với đệ đi xuống đấy dạo vài vòng, nếu không muốn gặp mặt mấy kẻ rảnh rỗi gây sự thì đệ có thể dịch dung thành gương mặt khác được mà, để huynh đi tìm Chung sư đệ mượn mấy lá bùa nhé.”

Nhưng kết quả thường là sau khi Trang tốt tốt vừa dứt lười thì mấy dây rối của Văn Thời đã bay thẳng về phía Trần Bất Đáo.

Sau đó, Trang tốt tốt sẽ thở dài thườn thượt, còn Chung Tư sẽ lẻn đến nơi xa nhất để ngồi xem kịch.

Đương nhiên mấy sợi dây rối kia chưa từng đánh trúng Trần Bất Đáo, chúng luôn bị anh ta nắm gọn trong lòng bàn tay trong nháy mắt, sau đó hỏi Văn Thời: “Con đang cùng ta luyện công hay là đang đánh lén vậy?”

Thật ra phần lớn thời gian Trần Bất Đáo là một người khá tốt tính. Dù sao trên đời này có rất ít thứ có thể thu hút được sự chú ý của hắn. Vậy nên việc Văn Thời đánh lén chưa từng gây ra bất kỳ hậu quả gì, anh luôn nói giỡn vài câu rồi cho qua.

Nhưng về sau vẫn có mấy chuyện như thế, bọn hắn vẫn sẽ khuyên, còn Văn Thời vẫn dám làm. Đây gần như đã trở thành một cách ở chung thường ngày đặc biệt của bọn họ.

Chỉ thi thoảng, Trang Dã sẽ tranh thủ lúc không có mặt Văn Thời mà chắp tay cảm khái đôi ba câu: “Ta thật sự rất bội phục lá gan của sư đệ.”

Mỗi khi nghĩ đến những điều này, Bốc Ninh đều hy vọng rằng Chung Tư và Trang Dã cũng có thể tới đây xem rốt cuộc bây giờ lá gan của sư đệ đã to đến mức nào.

Trước bữa tối, nhân lúc chị em Trương gia không có mặt ở bàn ăn, Tạ Vấn và Văn Thời có hỏi Bốc Ninh về tình hình của núi Tùng Vân.

Bốc Ninh có nói với họ rằng, Chung Tư và Trang Dã còn đang được nuôi dưỡng trong trận mà hắn bày ra, có thể bọn họ vẫn còn cơ hội thức tỉnh linh tướng và một lần nữa ngắm nhìn thế gian mà mình đã từng vội vã rời đi.

Mà để hai người họ không bị quấy rầy, đại trận dùng để che giấu núi Tùng Vân vẫn đang còn hoạt động, người bình thường sẽ không tìm được nó, cũng sẽ không vô tình đi lạc vào trận. Mười hai trận linh còn trấn thủ, bảo vệ nơi đó một mảnh bình an và thanh tịnh.

Hắn đang hoài niệm về năm xưa, thì một loạt tiếng động rừ rừ đột nhiên vang lên, tâm của trận rung này nằm ngay trên bắp đùi của hắn.

Lão tổ Bốc Ninh giật mình nhảy thót lên một cái.

“Chu Húc!” Hắn lặng lẽ lấy thứ đang rung từ trong túi quần jeans ra, gọi cho Chu Húc hai tiếng liền: “Tôi không biết dùng thứ đồ này, nếu lỡ chạm nhầm thì không tốt lắm đâu.”

Hắn nhìn những chữ số Ả Rập đang hiển thị trên màn hình, mù mờ nhận diện từng con số.

Đến tận lúc này, Chu Húc cuối cùng cũng sống lại.

Nó run rẩy cả người, tìm bừa một chiếc ghế ngã ngồi xuống rồi nói: “Ông nhìn này, cái này gọi là điện thoại di động. Nếu như lần sau nó còn rung như này, thì ông cứ vuốt ngón cái dọc theo như này là được.”

Cả người nó lại từ trên ghế ngồi thẳng dậy, tức giận nói: “Cậu còn định giả chết bao nhiêu lần nữa?”

Rồi lại uể oải nằm nhoài người ra: “Cái này ai mà biết được, chả phải người ta có câu ‘giữa ngày mai và tai nạn bất ngờ, chúng ta không bao giờ biết thứ nào sẽ tới trước’ đấy à – -”

Miệng thì dạy Bốc Ninh cách trả lời điện thoại, còn tay nó thì lại trực tiếp nhấn cúp máy.

Điện thoại ngừng rung ngay lập tức.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, nói mới do dự đổi sang tư thế nhã nhặn, nhìn màn hình điện thoại đen thui, ghé sát vào tai nghe ngóng rồi hỏi: “Sao cậu không nói gì với người ta thế?”

Mặc dù lão tổ Bốc Ninh không biết dùng điện thoại, nhưng đã từng nhìn thấy chị em Trương gia trả lời điện thoại nên vẫn có chút ấn tượng.

“Ài!” Chu Húc đi học có thói quen xoay bút, nên đã thành cao thủ, điện thoại bị nó xoay qua lại giữa các ngón tay một cách điêu luyện: “Mấy cái số lạ như này, thì tám chín phần là mấy cuộc gọi quấy rối. Tôi thường xuyên gặp mấy loại như thế, cái gì mà giáo viên dạy phụ đạo lâu năm có kinh nghiệm, chuyên dạy kèm tất cả các môn học bla bla, rồi thị trường bất động sản nào đấy ở Ninh Châu bắt đầu đấu giá, nội thất trang trí tinh xảo sạch sẽ chỉ cần xách đồ vào ở, toàn mấy thứ linh tinh không đâu – -”

Nó đang khẩu nghiệp mấy câu, thì điện thoại lại réo lên.

Vẫn là dãy số lạ đó, Chu Húc không nói hai lời liền nhất tắt luôn: “Còn gọi nữa?! Cái thằng óc chóa này cố chấp vãi.”

Nó vừa chửi xong rồi lại tự hạ giọng, tự dạy mình: “Ít nói mấy lời thô tục như thế đi.”

“Không thô không thô.” Chu Húc lại nắm giữ quyền là chủ cơ thể, không thèm để ý nói: “Tôi cũng chỉ buột mồm nói thôi mà.”

Điện thoại rung lần thứ ba.

Chu Húc cũng chịu thua.

Lần này nó không ấn tắt nữa, mà nhấn nhận cuộc gọi rồi cằn nhằn nói: “Móa, còn chưa chịu dừng! Được thôi, để xem thằng ngu – -“

Chữ “ngu” vừa ra khỏi mồm, giọng nói già nua của gia chủ Trương gia – Trương Chính Sơ vang lên trong ống nghe: “Là Tiểu Húc đấy à?”

Chu Húc: “…”

Đờ mờ.

Chửi lộn lão thái gia của Trương gia cmnr.

“Tiểu Húc?” Trương Chính Sơ lại gọi một tiếng.

Chu Húc cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đáp lại: “Dạ…”

“Là Chu Húc hả?”

“Ông cố, là cháu ạ.” Chu Húc cười gượng hai tiếng, sau đó che ống nghe lại hít sâu một hơi.

Đương nhiên, Trương Chính Sơ không phải là ông cố ruột của nó, mà là khi còn nhỏ Chu Húc đã sống ở nhà chính, nên để thân thiết thì Trương Lam và Trương Nhã Lâm kêu nó gọi ông là ông cố.

Nhưng thực tế, cái cách gọi này cũng không mang lại tác dụng gì. Ít nhất, nó không cảm thấy Trương Chính Sơ đối với mình có bao nhiêu thân mật. Nó ở nhà chính bao nhiêu năm, số lần gặp được Trương Chính Sơ ít đến nỗi còn không đủ một bàn tay.

Có thể thấy điều này từ việc nó chưa bao giờ lưu số điện thoại của Trương Chính Sơ.

“Ông cố, sao ông lại gọi cho cháu thế ạ?” Chu Húc cười khan hỏi.

Có thể là vì Chu Húc còn nhỏ tuổi, nên giọng điệu của Trương Chính Sơ khi nói với nó hiền từ hơn nhiều so với khi nói cùng Trương Lam và Trương Nhã Lâm, giống như một ông cụ lớn tuổi ở nhà nghỉ ngơi không nhịn được mà lo lắng cho đám con cháu của mình.

“Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là hôm nay trên danh phả xảy ra vài chuyện rắc rối, chắc cháu cũng nghe dì nhỏ của cháu nó rồi nhỉ?” Trương Chính Sơ hỏi.

Dì nhỏ của cháu…

Ỷ vào việc đối phương không nhìn thấy, Chu Húc âm thầm bĩu môi. Dù sao trước giờ Trương Chính Sơ đều gọi thằng là “A Lam” mỗi lần nhắc đến Trương Lam, chả bao giờ gọi là “dì nhỏ của cháu” như này.

Chu Húc nghĩ một chút rồi nói: “Không có ạ, có chuyện rắc rối gì ạ?”

Bên Trương Chính Sơ dường như bị nghẹn họng.

Không phải ông ta không nó lại đứa nhóc này, mà vì Trương Chính Sơ cứ nghĩ cái tính thích hóng lúc nào cũng nhao nhao đòi tham gia mọi chuyện như Chu Húc. Chỉ cần Trương Lam nhận điện thoại của ông ta và A Tề, thì chắc chắn sẽ bị Chu Húc quấn lấy đòi phải kể cho nó nghe vài câu mới thôi.

Trương Chính Sơ cũng không nghẹn bao lâu, quyết vào thẳng vấn đề: “Việc lão tổ Bốc Ninh sống lại là chuyện lớn như vậy, thế mà dì nhỏ của cháu lại không kể với cháu à, mà cháu cũng không chạy đi hỏi gì hả? Không giống cháu chút nào.”

Lời nói cuối của ông ta cứ như đang nói đùa với nó.

Chu Húc cười ha ha mấy cái rồi nói: “Đâu có đâu! Cháu như này không phải là rất hiểu chuyện hay sao ạ? Không quấn lấy dì nhỏ hỏi nhăng cuội làm phiền dì. Nhưng chuyện ông cố vừa nói thì cháu biết ạ!”

Không biết Trương Chính Sơ bên kia vì sao lại bị nghẹn họng thêm lần nữa.

Chu Húc cẩn thận nghe một hồi, cảm thấy có lẽ là ông cụ đang che lại loa để nói gì đó với con rối tên A Tề đứng bên cạnh kia.

Nhưng đoạn dừng này cũng không kéo dài lâu, giọng nói của ông cụ lại vang lên trong điện thoại: “Ta vừa nói chuyện với A Tề. Tiểu Húc, cháu nói thật cho ông cố nghe, có phải cháu vào lồng cùng với đám dì nhỏ của cháu không? Có phải đã đụng phải chuyện gì kỳ quái hay không?”

Sau khi hỏi xong, ông ta thở dài giống như lo lắng quan tâm, nói thêm: “Lúc trước đó, ta để cho A Tề gọi cho dì nhỏ con một cuộc điện thoại, nhưng chẳng biết con bé kia đang bận chạy đi làm gì mà chưa kịp nói hết đã thấy nó cúp điện thoại. Vừa mới gọi lại thì không gọi được, không biết là đang ngủ hay đang tắm rửa mà không chịu nghe máy. Ông cố nghĩ lại thấy không yên tâm nên mới gọi hỏi cháu. Cháu cũng biết đấy, A Lam với Nhã Lâm đầu rất cứng đầu, tốt khoe xấu che, cứ đụng phải chuyện gì khó giải quyết là chúng nó đều thích tự mình gánh vác.”

Chu Húc gật đầu đáp: “Dạ đúng vậy.”

Trương Chính Sơ lại nói: “Ta đoán, thời điểm lão tổ Bốc Ninh sống lại khá trùng hợp, không chừng có liên quan đến cái lồng mà mấy đứa vào. Lúc trước, ta có nghe dì nhỏ của cháu nói ấp úng nên sợ là tình huống bất ổn mà nó thì không chịu nói gì, vậy nên ta mới đi hỏi cháu. Cháu nói một chút cho ông cố nghe để ta yên tâm hơn được không?”

Chu Húc rất dứt khoát, có chút không tim không phổi: “Dạ vâng, ông cố muốn hỏi cháu cái gì ạ?”

“Mấy đứa có thấy lão tổ Bốc Ninh sống lại không?” Trương Chính Sơ hỏi.

“Dạ có thấy.” Chu Húc nói, “Tình cảnh lúc đó khủng lắm.”

Trương Chính Sơ hỏi: “Hắn sống lại ở nơi nào?”

Chu Húc đáp: “Dạ ở trong lồng ạ”

Trương Chính Sơ: “… Ý của ta muốn hỏi là trong dạng lồng nào, khoảng vị trí nào.” 

Chu Húc: “À, nó là một cái lồng to đùng ở Thiên Tân ấy ạ.”

Trương Chính Sơ hiển nhiên chịu không nổi kiểu hỏi một câu trả lời một câu này, nên ông ta dứt khoát hỏi: “Vậy cháu kể cho ông cố nghe xem lão tổ Bốc Ninh sống lại như thế nào? Miêu tả thật kỹ nhé.”

Chu Húc: “Thì… cái lồng kia nằm trong một thôn, trong thôn đấy có một lối đi, đi qua đó sẽ đến một thôn khác, trong thôn đó có mấy tảng đá. Lúc Tiểu Hắc vừa nhìn tảng đá thì đã quỳ sụp xuống một cái, bảo đấy là trận đá của lão tổ Bốc Ninh.”

Trương Chính Sơ: “Ồ? Sau đó thì sao?”

Chu Húc: “Sau đấy bọn con vào trận, rồi sau đó lão tổ Bốc Ninh nói sống lại liền sống lại luôn ạ.”

Trương Chính Sơ: “Thế quá trình thì sao?”

Chu Húc: “Ông cố, cháu nó thật nhé, cháu thật sự không rõ quá trình như nào đâu ạ. Lão tổ chưa xuất hiện thì cháu đã ngất trước rồi ạ.”

Trương Chính Sơ: “…”

Trong nháy mắt đấy, Chu Húc nghi ngờ nếu như ông cố không để ý hình tượng quá mức, thì có lẽ ổng đã chửi ngay tại chỗ rồi ấy.

“Vậy lúc nào thì cháu tỉnh lại?” Trương Chính Sơ hỏi.

Chu Húc: “Vừa thoát khỏi lồng là cháu tỉnh luôn ạ.”

Trương Chính Sơ: “…”

“Vậy cháu ngất từ trước khi lão tổ Bốc Ninh xuất hiện cho đến khi ra khỏi lồng luôn à? Cũng biết lối ngất quá nhỉ.” Trương Chính Sơ cười một cái, rất giống một người già đang trêu chọc mấy sai lầm nhỏ của con cháu, “Vậy cháu đã để lỡ mất lúc gặp lão tổ Bốc Ninh rồi hả?”

“Cũng không phải ạ.” Chu Húc nói như đúng rồi: “Chả phải vẫn còn đoạn sau khi thoát khỏi lồng sao ạ?”

Rốt cục Trương Chính Sơ cũng nghe được cái muốn nghe: “Lão tổ cũng ra khỏi lồng cùng mấy đứa à?”

“Dạ đúng.”

“Hắn cũng đang ở Thiên Tân?”

“Vâng.” Chu Húc nói, “Nhưng mà ông ta không có cơ thể, chỉ có một linh tướng thôi.”

Trương Chính Sơ bỗng nhiên tỉnh táo hắn, nhỏ giọng lặp lại một lần: “Không có cơ thể?”

“Vâng, ông ta không có cơ thể.” Chu Húc nói.

Trương Chính Sơ: “Vậy hắn đã đi đâu sau khi thoát ra khỏi lồng?”

Chu Húc: “Nào có đi đâu đâu ạ, ông ta đang đi theo bọn cháu mà.”

“Theo ——” Trương Chính Sơ ngừng lại một chút,rồi nói: “Được rồi, chẳng trách trước đó dì nhỏ của cháu lại ấp a ấp úng, chắc là không biết phải làm gì với lão tổ. Nếu lão tổ đi theo mấy đứa thì cũng là phúc của các con… Nhưng chuyện này vẫn có chút kỳ quái nên mấy đứa vẫn phải cẩn thận nhé. Như này, ta vốn định triệu tập các gia tộc họp mặt bàn bạc ở nhà chính một chút. Nhưng nếu lão tổ đang ở Thiên Tân, đám con cháu như chúng ta không thể không đến gặp. Dù có nói thế nào thì bọn ta phải đi đón lão tổ trước đã. Cháu nói với bọn dì nhỏ của cháu một tiếng, cứ nói là – -”

Ông cụ hơi chần chừ một lát rồi nói: “Thôi quên đi. Đêm nay bọn ta sẽ đi ngay sau khi mọi người đến đông đủ, không biết phải chờ đến mấy giờ nữa. Chờ bọn ta đến Thiên Tân rồi nói sau.”

Ông ta nghĩ nghĩ lại rồi bổ sung một câu: “Bên phía lão tổ, mấy đứa trước tiên đừng quấy rầy đến ngài nhé.”

Nói xong, ông ta liền chào một tiếng rồi cúp máy.

Cái này…

Để cho lão tổ tự nghe điện thoại thì có được tính là không quấy rầy không??? Chu Húc cầm điện thoại sửng sốt nửa ngày rồi lẩm bẩm một mình: “Hay là ông… giả vờ như mình không nghe thấy gì có được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện