Trần Dương sau khi suy xét một hồi liền nói với Lý Thanh:

- Lý tiên tử, ta đúng là có một biện pháp có thể thử. Nhưng mà tại hạ nơi này mất lòng trước được lòng sau, thật sự ta cũng không phải một y sư, đối với loại tổn thương như ngươi cũng là lần đầu tiếp xúc cho nên mặc dù nghĩ ra biện pháp cũng không đảm bảo sẽ hoàn toàn hiệu nghiệm chữa khỏi. Tuy vậy, ta có thể bảo đảm, đối với vết thương và tình trạng của ngươi mà nói, sau khi thử áp dụng biện pháp của ta cho dù có không thành công thì cũng không làm cho bệnh tình trở nặng.

Lý Thanh cũng là một người rất quyết đoán, ngược lại trấn an Trần Dương:

- Trần đạo hữu, tu sĩ chúng ta nếu còn do dự lo lắng được mất thì làm sao có thể xứng với hai chữ tu đạo. Chỉ cần có một tia hi vọng ta cũng nhất định thử. Trần đạo hữu yên tâm, Lý Thanh tại đây phát thệ, cho dù Trần Dương đạo hữu trong quá trình chữa trị có phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì thì ta tuyệt đối cũng không oán trách nửa câu. Lý Tiểu Nguyệt, ngươi cũng phát thệ đi.

Lý Thanh rất quyết đoán làm cho Trần Dương cũng dâng lên chút khâm phục. Người này nếu qua khỏi hiểm cảnh hôm nay, ngày sau bằng tâm tính này nhất định tương lai khó đoán trước.

Mà Lý Tiểu Nguyệt nghe sư phụ nàng gọi thì cũng nhanh chóng đưa tay định phát thệ.

Loại thề nguyền này đối với người bình thường thì có tính ước thúc rất kém, thậm chí có một số người còn không ngừng thề thốt mà không lo sợ báo ứng. Nhưng đối với tu sĩ chịu sự chú ý của thiên đạo thì mỗi lần phát thệ, nếu như không chịu tuân thủ thì chắc sẽ gặp phải báo ứng kinh hồn.

Do vậy, loại phát thệ này chỉ dùng cho những sự việc cần tính trang trọng.

Trần Dương thấy vậy cũng giơ tay ngăn Lý Tiểu Nguyệt phát thệ, lãnh đạm nói:

- Không cần, ta tin tưởng lời nói của Lý tiên tử. Hiện tại, cũng là lúc bàn chi tiết về tình trạng của Lý đạo hữu.

Trần Dương ho nhẹ, sau nó nói tiếp:

- Trong tay ta đang có đan phương của một loại đan dược gọi là Bồi Nguyên Đan, có hiệu quả ôn dưỡng chân nguyên, bồi bổ kinh mạch tổn thương. Tin rằng đối với thương thế của Lý đạo hữu sẽ có hiệu quả trị liệu nhất định. Chỉ có điều…

Trần Dương nói tới đây thì hơi ngập ngừng.

Lý Thanh nghe vậy như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên nói:

- Không ngờ Trần huynh còn là một Luyện Đan Sư. Thật sự thất kính, thất kính. Trần huynh yên tâm, mọi phí tổn tiêu hao ta nhất định tìm cách hoàn trả lại. Hơn nữa trong quá trình luyện đan nếu cần sự trợ giúp gì, Nguyệt nhi nhất định thay mặt ta hỗ trợ cho ngài.

Trần Dương nghe Lý Thanh nói vậy thì liền biết nàng hiểu lầm Trần Dương hắn là một Luyện Đan Sư, nhưng hắn cũng biết việc này tốt nhất không nên giải thích, càng giải thích thì cảng sơ hở, tốt nhất là giả vờ lấp liếm qua mới là vương đạo, bèn nói:

- Không giấu gì Lý tiên tử, ta cần mấy ngày để chuẩn bị. Trong thời gian này ta cần chuẩn bị một gian mật thất không ai quấy rầy, hơn nữa mặc dù vài vị chủ dược quý hiếm ta nơi này có một ít nhưng chung quy cũng còn cần chuẩn bị một ít dược liệu phụ trợ.

Lý Thanh nghe vậy lập tức phân phó Lý Tiểu Nguyệt đi chuẩn bị mật thất.

Lý Tiểu Nguyệt vui mừng quá đỗi, vội vàng cấp tốc rời đi.

Còn Trần Dương thì ở lại trò chuyện với Lý Thanh một chút nữa mới rời đi.

Trước khi đi, Lý Thanh còn cố ý đưa cho Trần Dương hai viên Hạ phẩm linh thạch bằng ngón chân cái, bên trong phát ra linh lực nồng đậm.

Trần Dương cũng không khách khí nhận lấy, coi như là phí tổn thù lao hắn chữa trị cho nàng.

Ngược lại nếu như Trần Dương không nhận, trong lòng Lý Thanh nhất định lo được lo mất, lo Trần Dương hắn không cố hết sức chữa trị cho nàng, như vậy sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có.

Nhìn bóng lưng Trần Dương rời đi, Lý Thanh nụ cười trên miệng chợt tắt, lẩm bẩm:

- Sư phụ, ngươi thấy sao? Bỗng nhiên, một tiếng nói có chút tang thương vang lên:

- Ài, người này tâm cơ thâm trầm, vừa như hời hợt lại khéo léo che đậy mọi thứ liên quan đến bản thân. Không biết người này là thuộc môn phái lánh đời nào, nếu như là một gã tán tu vậy thì quả thật rất đáng sợ. Tương lai sợ rằng bất khả hạn lượng.

- Tương lai bất khả hạn lượng? Ngài không cho rằng hắn có thể đột phá thứ kia chứ?

- Ài…cũng tại ta quá hấp tấp. Nếu không cũng không để cho ngươi rơi đến tình trạng này. Hi vọng tiểu tử kia thật có thể chữa trị cho ngươi.

Tiếng thở dài theo đó truyền ra thật sâu…

Trần Dương đi ra khỏi biệt viện, liền thấy Lý Tiểu Nguyệt đang đứng chờ.

Nàng thấy Trần Dương bước ra liền cung kính cúi chào một tiếng:

- Tiền bối, mật thất đã chuẩn bị xong. Còn về phần dược liệu…

- Đây là danh sách các thứ ta cần. Nếu có thứ nào không tìm được thì báo cho ta. Khi nào tìm đủ thì lập tức thông báo cho ta. Đây là số điện thoại của ta.

Trần Dương nói xong liền đưa cho Lý Tiểu Nguyệt một tờ giấy có ghi một hàng dài dược liệu.

Lý Tiểu Nguyệt cung kính nhận lấy tờ giấy rồi lấy điện thoại lưu số của Trần Dương.

‘Không tắm không tắm…ba năm năm không tắm.’

Lý Tiểu Nguyệt rất nhanh lưu lại số điện thoại của Trần Dương rồi vui vẻ nói:

- Tiền bối, ta nhất định chuẩn bị thật tốt. Không biết ngài còn có yêu cầu gì khác không?

Lý Tiểu Nguyệt nói tới đây liền chột dạ nghĩ đến chuyện gì đó, gương mặt liền đỏ lên.

Mặc dù hiện tại nàng đã mang lại mặt nạ che đi nửa bên khuôn mặt nhưng Trần Dương vẫn cảm thấy xinh đẹp động lòng người.

Hắn ho khan, cười nói:

- Cái kia…hay là chuẩn bị cho ta một gian phòng đi!

Trần Dương nói xong, cảm thấy trong lời nói có điểm không rõ ràng, vội vàng nói thêm:

- Ta mệt, muốn nghỉ ngơi, tìm chỗ yên tĩnh một chút.

Lý Tiểu Nguyệt thấy bộ dạng lúng túng này của Trần Dương thì không nhịn được che miệng cười, nhưng sau đó cảm thấy quá thất lễ liền cố gắng nhịn cười, cuống quít nói:

- Tiền bối, xin lỗi, vãn bối không phải cố ý…

Trần Dương đổ mồ hôi.

Nàng càng như vậy càng làm cho hắn khó xử đây này.

Cũng may, Lý Tiểu Nguyệt cũng không có nói thêm gì mà đi qua một bên gọi điện thoại, sau đó quay trở lại nói với Trần Dương:

- Tiền bối, nơi ở đã chuẩn bị xong. Vì lâm thời gấp gáp nên có chút sơ sài, xin ngài chớ trách.

Trần Dương nghe vậy khoát tay, buồn bực nói:

- Được rồi, không cần quá câu nệ!

- Vậy mời tiền bối theo ta!

Lý Tiểu Nguyệt cũng không dài dòng, liền song song đi với Trần Dương ra ngoài.

Khi đi, nàng còn không quên đưa cho Trần Dương một cái thẻ vàng.

Mặt trước thẻ này có khắc hình một con rồng đang uốn lượn. Mặt sau có ghi một chữ ‘Vương’.

Lý Tiểu Nguyệt thấy Trần Dương có hứng thú nhìn tấm thẻ thì giải thích:

- Tiền bối, đây là Vương cấp thẻ bài của đấu giá Thương Long. Thực ra Thương Long là một tập đoàn gồm nhiều công ty nhỏ, mà bộ phận đấu giá chỉ là một cái công ty phụ thuộc vào nó mà thôi. Đây là thẻ Vương cấp, sau này ngài ra vào hội sở này sẽ được hưởng đặc quyền miễn phí toàn bộ phí tổn. Thẻ này là cao cấp nhất của hội sở tại đây rồi.

Trần Dương nghe Lý Tiểu Nguyệt nói xong thì ừ hử, tay trái loé lên liền thu chiếc thẻ vào nhẫn trữ vật, vứt qua một bên.

Lý Tiểu Nguyệt thấy vậy thì hâm mộ không thôi.

Bản thân nàng còn chưa tiến vào Luyện Khí Kỳ, tất nhiên cũng chỉ ao ước chứ không nảy sinh tà tâm gì, lại nhỏ giọng bồi tiếp trò chuyện với Trần Dương.

Hai người sánh bước đi ra cổng thì nhìn thấy đã có một chiếc xe sang trọng chờ sẵn.

Đám bảo vệ thấy Nguyệt tiên tử trong lòng bọn họ thường ngày lạnh nhạt hờ hững mà nay đang cười nói nhỏ nhẹ với một người trông hết sức bình thường thì ánh mắt thoáng lửa giận, trong lòng người nào cũng thầm mắng:

‘Củ cải trắng cho heo ăn!’

Thế nhưng bọn hắn làm bảo an ở đây nên tất nhiên cũng không phải loại lỗ mãng gì, nhất thời cung kính mở cổng cho hai người đi ra.

Bọn hắn mặc dù tức giận nhưng không ngu, người ra vào nơi này, ai không phải là kẻ bất phàm. Kẻ bình thường nhất nơi này, ngược lại chính là đám bọn họ nha! Cho nên cả đám chỉ đành thở dài thườn thượt mà thôi.

Trần Dương cùng ngồi ghế sau với Lý Tiểu Nguyệt.

Từ khi lên xe, thấy Trần Dương im lặng thì Lý Tiểu Nguyệt cũng không có nói thêm gì nữa mà yên lặng nhìn ra cửa sổ thất thần.

Trần Dương cũng im lặng nhắm mắt dưỡng thần.

Nhất thời bầu không khí trong xe có chút trầm lắng.

Lý Tiểu Nguyệt đang suy nghĩ thất thần, bỗng nhiên cảm nhận tiếng hít thở ồ ồ của Trần Dương truyền tới, liền không nhịn được quay sang nhìn.

‘Òm, Trần tiền bối có tu vi ngang với sư phụ, vậy chắc cũng là lão quái mấy trăm tuổi đi. Vậy mà dung nhan vẫn giữ được như lúc trẻ, gương mặt cũng có chút đẹp trai…phi phi, Lý Tiểu Nguyệt, ngươi đang nghĩ gì vậy, thân phận tiền bối cao như thế nào, sao có thể để ngươi tuỳ tiện nhận xét lung tung như thế…’

Lúc này, bên vai phải Lý Tiểu Nguyệt xuất hiện một hình nhân nhỏ xíu có hình dáng tương tự như Lý Tiểu Nguyệt nhưng trên đầu có hai cái sừng nho nhỏ, tay cầm một cái đinh ba cũng màu đỏ nốt, chúng ta sẽ gọi là tiểu Nguyệt A. Chỉ thấy tiểu Nguyệt A cười khặc khặc nói:

- Lý Tiểu Nguyệt, ngươi nói vậy là sai. Chuyện nam hoan nữ ái là hết sức bình thường. Ta thấy dung mạo bên ngoài không quá quan trọng, quan trọng là bộ dáng trầm ổn kia, nhất định có thể che chở cho ngươi suốt cả đời. Nếu ngươi không nắm bắt sẽ hối hận a!

Bên vai phải lại xuất hiện tiểu Nguyệt B trong bộ dáng một thiên sứ có hai cánh trắng và hào quang trên đầu, trông hết sức thánh thiện, nàng nói:

- Tiểu Nguyệt, tiền bối dù có để mắt tới ngươi thì ngươi cũng phải tự biết thân phận mình. Đừng đề tiền bối có ấn tượng xấu về ngươi. Theo ta thấy, ngươi cố gắng kính trọng tiền bối, giữ đạo vãn bối là tốt rồi…

Thế là nảy ra một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa tiểu Nguyệt A và tiểu Nguyệt B, làm cho đoạn đường có chút ngắn lại.

Còn Trần Dương thì trước sau vẫn lặng yên không hề biết gì, tập trung nhắm mắt dưỡng thần đồng thời hít thêm vài hơi hương thơm có tác dụng bổ phế mát gan do cơ thể Lý Tiểu Nguyệt bên cạnh truyền đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện