Tuy tức giận, nhưng Trần Dương cũng không nói gì mà âm trầm đi ra.
Trần Tiểu Mi thấy vậy thì rón rén đi theo sau. Mà cô gái kia thì không có đi theo, ngược lại chờ cho Trần Dương đi xuống dưới lầu mới lấy điện thoại ra bấm gọi cứu thương.
Nàng cũng không gọi cho cảnh sát, vì theo nàng nghĩ, nếu Trần Dương đã động tới ba người này thì sớm hay muộn cũng sẽ có người tìm Trần Dương giải quyết. Tốt nhất là nàng không nên dính dáng vào.
…
Trần Dương dẫn theo Trần Tiểu Mi đi xuống đường, bắt một cái taxi ngồi lên rồi mới hỏi:
- Em đang ở đâu? Trần Tiểu Mi đáp:
- Em đang ở khách sạn.
- Khách sạn nào?
- Là khách sạn Thương Long.
Trần Dương nghe xong liền trầm ngâm, không nói gì nữa.
Sau khi xe đến khách sạn Thương Long liền dừng lại.
Sau khi Trần Dương cùng Trần Tiểu Mi lên phòng thì Trần Dương liền tiến vào trong ghế sô pha ngồi xuống. Còn tiểu Mi thì rón rén đóng cửa rồi rót một ly nước để trước mặt Trần Dương.
Nàng mặc dù bình thường nũng nịu và gần gũi với Trần Dương, nhưng nàng hiểu rất rõ, Trần Dương một khi nổi giận thì rất là khó tính.
Trong lòng đang suy nghĩ vẩn vơ thì Trần Tiểu Mi liền thấy Trần Dương mở miệng hỏi:
- Em đến Bắc Kinh làm gì? Còn nữa, những người đó là ai? Tại sao em lại đi chung với bọn họ. Nói hết đi.
- Anh hai, thực ra không phải em ham chơi đâu. Chuyện là như vầy. Em có một cô bạn gái rất thân tên là Xa Thi Yến, cô ấy cách đây một tuần có nói với em là về Bắc Kinh thăm bạn trai. Nhưng từ đó mất liên lạc. Em vẫn không nghĩ là có chuyện gì, nhưng cách đây ba ngày thì cô ấy chợt nhắn tin cho em nói là cô ấy bị người ta giam giữ, không biết chỗ nào nhưng chỗ cô ấy ở ban đầu là tại đây.
- Anh cũng biết, em đối với bạn bè rất là lo lắng, suy đi nghĩ lại liền tới nơi này. Còn tiền vé máy bay, dĩ nhiên là tiền anh cho em tiêu vặt rồi…
Trần Dương nghe vậy thì sắc mặt hoà hoãn lại, nói:
- Sao em không nói cho anh biết? Có biết làm như vậy là rất nguy hiểm không? Còn nữa, mấy người lúc nãy là ai?
- Em đến đây ở thì cô gái kia đến tự xưng là bạn của Xa Thi Yến, nói là cô ấy cũng nhận được tin nhắn cầu cứu của tiểu Yến. Hôm nay thì nói là có người có thể giúp em cứu được Xa Thi Yến ra nên em mới đến chỗ kia…
Trần Tiểu Mi nói xong thì giọng nói có chút xoắn xuýt:
- Anh hai, bạn em rất tốt bụng và hiền dịu. Em tin cô ấy sẽ không gạt em đâu. Tin rằng nàng đã thật sự bị bắt đi rồi. Anh giúp em tìm cô ấy được chứ?
Trần Dương nhăn trán:
- Em đó, không biết bao giờ mới trưởng thành đây. Hừ, nếu lần này anh không đến kịp lúc thì em có biết hậu quả của mình là gì không?
- Ý anh nói là…
- Em tưởng anh nói đùa sao. Trong túi gã kia chắc chắn không phải đồ tốt. Nếu để chút nữa chắc em cũng được thưởng thức hương vị của nó rồi. Hừ!
Trần Dương bực tức hừ một tiếng.
Trần Tiểu Mi nghe vậy thì biết Trần Dương không phải nói giỡn, tâm thần run lên một cái, sợ hãi.
Nàng dù sao cũng chỉ là một cô sinh viên mới lớn, lần đầu tiếp xúc với giang hồ hiểm ác, lại nhớ đến kết cục của mấy nhân vật mệnh khổ trong tiểu thuyết từng đọc, tức thì cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trần Dương thấy vậy thì ánh mắt ôn hoà dịu giọng nói:
- Thôi được rồi, sau này có chuyện gì thì nhớ báo cho anh, không được tự tiện làm người hùng, biết chưa?
- Em biết rồi. Xin lỗi anh hai!
- Xin lỗi cái gì, qua rồi thì thôi. Hiện giờ việc cần nhất là em ở yên đây, ngủ một giấc. Anh sẽ đi tìm bạn em. Em có hình cô ấy hay không?
Trần Dương đứng dậy, vươn tay hỏi.
Trần Tiểu Mi suy nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra bấm bấm.
- Đây là hình của nàng. Anh xem đi.
Trần Dương cầm lấy điện thoại, vừa nhìn liền thấy hai người đang má kề má, phồng mang trợn má cười tươi chụp ảnh. Trong đó có một người là Trần Tiểu Mi, người còn lại chắc chắn là Xa Thi Yến kia rồi.
Trần Dương nhìn qua một lượt liền trả điện thoại lại cho Trần Tiểu Mi, nói:
- Được rồi. Em phải ở yên đây, không được chạy lung tung, biết không?
Trần Tiểu Mi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, Trần Dương chờ cho Trần Tiểu Mi đi vào nhà vệ sinh thì liền tranh thủ bố trí một cái trận pháp ngũ hành cơ bản, ngăn cản sự xâm nhập của người bên ngoài, đồng thời nếu trận bị mạnh mẽ phá vỡ thì Trần Dương cũng sẽ cảm ứng được mà chạy về.
Xong xuôi đâu đó, Trần Dương mới bước ra ngoài.
Trần Dương đã nghe Trần Tiểu Mi kể lại mọi chuyện, việc này cũng tương đương có người cáo trạng cho nên hắn một mặt cũng phải tiếp nhận vụ án này mà xử lý.
Mặt khác, từ lời khai của ba thanh niên khi nãy, Trần Dương nghe ra một tổ chức bắt cóc có quy mô đang dần dần thò ra nanh vuốt.
Trần Dương sau khi ra khỏi khách sạn thì không có đi taxi mà chậm rãi đi qua mấy khu vắng vẻ, cố tính bày ra một bộ dáng không đề phòng.
Theo suy đoán của Trần Dương, đám người kia khi thấy có người chạm tới việc làm ăn của bọn chúng thì chắc chắn sẽ dò tới Trần Dương nhanh chóng.
Trần Dương đi qua hai con phố vắng vẻ, nhưng vẫn chưa thấy đối phương xuất hiện. Thông qua cảm ứng, Trần Dương hoàn toàn không phát giác có tu sĩ nào đi theo mình.
Đáng lẽ, nếu như theo hắn suy đoán, tổ chức này làm ăn quy mô như vậy, ít gì cũng có một vài gã tu sĩ toạ trấn, chuyên đi giải quyết mấy cái gai trong mắt mới đúng.
Tuy nhiên, Trần Dương đã đoán sai.
Tu sĩ thực ra cũng phải là rau cải trắng tuỳ tiện một cái tổ chức tạp nham liền có thể xuất hiện.
Khi Trần Dương đến Thiên Sơn tiểu hội, loại thịnh hội này cả mười năm mới có một lần, cho nên rất nhiều tu sĩ xa xôi cũng lục tục chạy tới tham gia, cho nên nhìn qua thì có vẻ nhiều. Nhưng thực tế, trong đám người thường, vạn người cũng chưa có đến một người là tu sĩ. Mà cho dù có, thì đám người này ngoại trừ một số người vô duyên với tiên đạo nên truỵ lạc phàm trần tìm cách hưởng thụ vinh hoa phú quý thì đám tu sĩ bình thường đều dùng thời gian tìm cách nâng cao tu vi, tham ngộ tiên đạo, thời gian đâu mà làm mấy chuyện vặt vãnh này.
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên có một chiếc xe mười sáu chỗ trờ tới, bên trong có hơn mười người nhào ra, người cầm gậy gộc, kẻ cầm dao mác ùn ùn kéo xuống. Trong đó có một người cầm một cái túi vải màu đen hướng về đầu Trần Dương trùm tới.
Trần Dương vốn định bắt cả đám lại, nhưng ánh mắt đảo một cái liền thầm nghĩ mượn sức những người này đến chỗ cô bé Xa Thi Yến kia, như vậy là tiện nhất.
Vì vậy, Trần Dương không có phản kháng gì, thậm chí còn rất phối hợp cho bọn họ trói tay lại.
Đám người này kéo Trần Dương mà trong lòng vẫn có chút không hiểu.
Theo thông tin bọn họ nhận được thì người này thân thủ cao cường, một cái tát liền phế bỏ hai người không biết sống chết. Thực lực như vậy dù lăn lộn ở nơi nào thì cũng không phải hạng người vô danh.
Tất nhiên, bọn họ không ngờ Trần Dương phối hợp như vậy, nhưng ánh mắt vốn nhìn Trần Dương như kẻ đã chết, cho nên cũng không đánh đập gì mà lặng im ngồi trên xe.
Cả đám trên xe vốn xem Trần Dương như cá trên thớt, cho nên không chút kiêng kị trò chuyện:
- Này, nghe nói hôm qua ngươi dụ được một em rất non tơ phải không?
- Hắc hắc, đáng tiếc ‘hàng trinh’ thì càng được giá, cho nên ta không tiện ra tay. Ài, em hôm qua đúng là cực phẩm!
Một người trong đó cười hắc hắc trả lời.
- Hừ, cực phẩm? Em gái đến từ Nam Kinh tuần trước của lão cẩu mới là cực phẩm. Nghe nói đã hoàn thành ‘đồng hoá’ rồi, tuần này là có thể đem ra ‘chợ’ được.
- Chậc chậc, giá cả em này cũng cỡ hàng trăm vạn trở lên…lão tử nếu như có tiền cũng muốn chơi một cái cho thoả chí.
Trần Dương nghe câu chuyện của đám người thì trong lòng giận dữ.
Thông qua lời nói của bọn chúng, Trần Dương nghe ra được bọn chúng đang nói về các cô gái bị bắt cóc. Đáng giận nhất là chúng lại xem những cô gái này như những món hàng, có thể tuỳ tiện mua bán trao đổi như một vật phẩm. Lại còn mang ra ‘chợ’ nào đó để tiến hành giao dịch nữa.
Chỉ cần là một con người còn nhân tính, khi nghe được loại thuyết pháp này chắc chắn sẽ cực kỳ nổi giận.
Thế nhưng, Trần Dương biết hiện giờ tuỳ tiện ra tay, rất có thể kinh động đến cả đường dây của bọn chúng. Đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không để nó thoát đi thì nhất định sẽ quay lại tìm mình cắn một cái.
Chuyện này Trần Dương rất rõ ràng, cho nên hắn cũng không muốn lỗ mãng mà gây ra chuyện không khôn ngoan đó.
‘Không vào hang cọp, sao có thể bắt được cả nhà cọp!’
Trần Dương hung hăng thầm nghĩ.
Mặc dù tray bị trói, đầu bị che lại, nhưng mấy thứ này đối với Trần Dương không hề phát huy được chút tác dụng ngăn trở nào.
Thần thức hắn quét qua liền quan sát rõ ràng mọi thứ bên ngoài, thậm chí ai nói câu gì, vẻ mặt như thế nào thì Trần Dương đều nhìn rõ như ban ngày.
Xe rất nhanh đi đến vùng ngoại ô, sau đó dừng lại ở một khu nhà máy bỏ hoang.
Mặc dù bỏ hoang, nhưng vẫn có bảo vệ ngồi trực, bên trong xưởng cũng có ánh đèn.
Trần Dương tin rằng đây chỉ là một cái bình phong che mắt mà thôi, còn bên trong chắc có lẽ là hang ổ hoặc trạm trung chuyển người của bọn này.
Bởi vì vừa rồi, thông qua thần thức Trần Dương thấy bên trong có rất nhiều lồng sắt, được xếp xen kẽ nhau và được ngăn cách bằng những tấm màn mỏng, phía trên có đánh số.
Phía ngoài thì có một gian phòng có mấy người vừa ngồi vừa đứng. Người ngồi hút thuốc có vẻ là lão đại, ánh mắt như điện nói cười cùng đám đàn em đang đứng chung quanh.
Trần Tiểu Mi thấy vậy thì rón rén đi theo sau. Mà cô gái kia thì không có đi theo, ngược lại chờ cho Trần Dương đi xuống dưới lầu mới lấy điện thoại ra bấm gọi cứu thương.
Nàng cũng không gọi cho cảnh sát, vì theo nàng nghĩ, nếu Trần Dương đã động tới ba người này thì sớm hay muộn cũng sẽ có người tìm Trần Dương giải quyết. Tốt nhất là nàng không nên dính dáng vào.
…
Trần Dương dẫn theo Trần Tiểu Mi đi xuống đường, bắt một cái taxi ngồi lên rồi mới hỏi:
- Em đang ở đâu? Trần Tiểu Mi đáp:
- Em đang ở khách sạn.
- Khách sạn nào?
- Là khách sạn Thương Long.
Trần Dương nghe xong liền trầm ngâm, không nói gì nữa.
Sau khi xe đến khách sạn Thương Long liền dừng lại.
Sau khi Trần Dương cùng Trần Tiểu Mi lên phòng thì Trần Dương liền tiến vào trong ghế sô pha ngồi xuống. Còn tiểu Mi thì rón rén đóng cửa rồi rót một ly nước để trước mặt Trần Dương.
Nàng mặc dù bình thường nũng nịu và gần gũi với Trần Dương, nhưng nàng hiểu rất rõ, Trần Dương một khi nổi giận thì rất là khó tính.
Trong lòng đang suy nghĩ vẩn vơ thì Trần Tiểu Mi liền thấy Trần Dương mở miệng hỏi:
- Em đến Bắc Kinh làm gì? Còn nữa, những người đó là ai? Tại sao em lại đi chung với bọn họ. Nói hết đi.
- Anh hai, thực ra không phải em ham chơi đâu. Chuyện là như vầy. Em có một cô bạn gái rất thân tên là Xa Thi Yến, cô ấy cách đây một tuần có nói với em là về Bắc Kinh thăm bạn trai. Nhưng từ đó mất liên lạc. Em vẫn không nghĩ là có chuyện gì, nhưng cách đây ba ngày thì cô ấy chợt nhắn tin cho em nói là cô ấy bị người ta giam giữ, không biết chỗ nào nhưng chỗ cô ấy ở ban đầu là tại đây.
- Anh cũng biết, em đối với bạn bè rất là lo lắng, suy đi nghĩ lại liền tới nơi này. Còn tiền vé máy bay, dĩ nhiên là tiền anh cho em tiêu vặt rồi…
Trần Dương nghe vậy thì sắc mặt hoà hoãn lại, nói:
- Sao em không nói cho anh biết? Có biết làm như vậy là rất nguy hiểm không? Còn nữa, mấy người lúc nãy là ai?
- Em đến đây ở thì cô gái kia đến tự xưng là bạn của Xa Thi Yến, nói là cô ấy cũng nhận được tin nhắn cầu cứu của tiểu Yến. Hôm nay thì nói là có người có thể giúp em cứu được Xa Thi Yến ra nên em mới đến chỗ kia…
Trần Tiểu Mi nói xong thì giọng nói có chút xoắn xuýt:
- Anh hai, bạn em rất tốt bụng và hiền dịu. Em tin cô ấy sẽ không gạt em đâu. Tin rằng nàng đã thật sự bị bắt đi rồi. Anh giúp em tìm cô ấy được chứ?
Trần Dương nhăn trán:
- Em đó, không biết bao giờ mới trưởng thành đây. Hừ, nếu lần này anh không đến kịp lúc thì em có biết hậu quả của mình là gì không?
- Ý anh nói là…
- Em tưởng anh nói đùa sao. Trong túi gã kia chắc chắn không phải đồ tốt. Nếu để chút nữa chắc em cũng được thưởng thức hương vị của nó rồi. Hừ!
Trần Dương bực tức hừ một tiếng.
Trần Tiểu Mi nghe vậy thì biết Trần Dương không phải nói giỡn, tâm thần run lên một cái, sợ hãi.
Nàng dù sao cũng chỉ là một cô sinh viên mới lớn, lần đầu tiếp xúc với giang hồ hiểm ác, lại nhớ đến kết cục của mấy nhân vật mệnh khổ trong tiểu thuyết từng đọc, tức thì cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trần Dương thấy vậy thì ánh mắt ôn hoà dịu giọng nói:
- Thôi được rồi, sau này có chuyện gì thì nhớ báo cho anh, không được tự tiện làm người hùng, biết chưa?
- Em biết rồi. Xin lỗi anh hai!
- Xin lỗi cái gì, qua rồi thì thôi. Hiện giờ việc cần nhất là em ở yên đây, ngủ một giấc. Anh sẽ đi tìm bạn em. Em có hình cô ấy hay không?
Trần Dương đứng dậy, vươn tay hỏi.
Trần Tiểu Mi suy nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra bấm bấm.
- Đây là hình của nàng. Anh xem đi.
Trần Dương cầm lấy điện thoại, vừa nhìn liền thấy hai người đang má kề má, phồng mang trợn má cười tươi chụp ảnh. Trong đó có một người là Trần Tiểu Mi, người còn lại chắc chắn là Xa Thi Yến kia rồi.
Trần Dương nhìn qua một lượt liền trả điện thoại lại cho Trần Tiểu Mi, nói:
- Được rồi. Em phải ở yên đây, không được chạy lung tung, biết không?
Trần Tiểu Mi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, Trần Dương chờ cho Trần Tiểu Mi đi vào nhà vệ sinh thì liền tranh thủ bố trí một cái trận pháp ngũ hành cơ bản, ngăn cản sự xâm nhập của người bên ngoài, đồng thời nếu trận bị mạnh mẽ phá vỡ thì Trần Dương cũng sẽ cảm ứng được mà chạy về.
Xong xuôi đâu đó, Trần Dương mới bước ra ngoài.
Trần Dương đã nghe Trần Tiểu Mi kể lại mọi chuyện, việc này cũng tương đương có người cáo trạng cho nên hắn một mặt cũng phải tiếp nhận vụ án này mà xử lý.
Mặt khác, từ lời khai của ba thanh niên khi nãy, Trần Dương nghe ra một tổ chức bắt cóc có quy mô đang dần dần thò ra nanh vuốt.
Trần Dương sau khi ra khỏi khách sạn thì không có đi taxi mà chậm rãi đi qua mấy khu vắng vẻ, cố tính bày ra một bộ dáng không đề phòng.
Theo suy đoán của Trần Dương, đám người kia khi thấy có người chạm tới việc làm ăn của bọn chúng thì chắc chắn sẽ dò tới Trần Dương nhanh chóng.
Trần Dương đi qua hai con phố vắng vẻ, nhưng vẫn chưa thấy đối phương xuất hiện. Thông qua cảm ứng, Trần Dương hoàn toàn không phát giác có tu sĩ nào đi theo mình.
Đáng lẽ, nếu như theo hắn suy đoán, tổ chức này làm ăn quy mô như vậy, ít gì cũng có một vài gã tu sĩ toạ trấn, chuyên đi giải quyết mấy cái gai trong mắt mới đúng.
Tuy nhiên, Trần Dương đã đoán sai.
Tu sĩ thực ra cũng phải là rau cải trắng tuỳ tiện một cái tổ chức tạp nham liền có thể xuất hiện.
Khi Trần Dương đến Thiên Sơn tiểu hội, loại thịnh hội này cả mười năm mới có một lần, cho nên rất nhiều tu sĩ xa xôi cũng lục tục chạy tới tham gia, cho nên nhìn qua thì có vẻ nhiều. Nhưng thực tế, trong đám người thường, vạn người cũng chưa có đến một người là tu sĩ. Mà cho dù có, thì đám người này ngoại trừ một số người vô duyên với tiên đạo nên truỵ lạc phàm trần tìm cách hưởng thụ vinh hoa phú quý thì đám tu sĩ bình thường đều dùng thời gian tìm cách nâng cao tu vi, tham ngộ tiên đạo, thời gian đâu mà làm mấy chuyện vặt vãnh này.
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên có một chiếc xe mười sáu chỗ trờ tới, bên trong có hơn mười người nhào ra, người cầm gậy gộc, kẻ cầm dao mác ùn ùn kéo xuống. Trong đó có một người cầm một cái túi vải màu đen hướng về đầu Trần Dương trùm tới.
Trần Dương vốn định bắt cả đám lại, nhưng ánh mắt đảo một cái liền thầm nghĩ mượn sức những người này đến chỗ cô bé Xa Thi Yến kia, như vậy là tiện nhất.
Vì vậy, Trần Dương không có phản kháng gì, thậm chí còn rất phối hợp cho bọn họ trói tay lại.
Đám người này kéo Trần Dương mà trong lòng vẫn có chút không hiểu.
Theo thông tin bọn họ nhận được thì người này thân thủ cao cường, một cái tát liền phế bỏ hai người không biết sống chết. Thực lực như vậy dù lăn lộn ở nơi nào thì cũng không phải hạng người vô danh.
Tất nhiên, bọn họ không ngờ Trần Dương phối hợp như vậy, nhưng ánh mắt vốn nhìn Trần Dương như kẻ đã chết, cho nên cũng không đánh đập gì mà lặng im ngồi trên xe.
Cả đám trên xe vốn xem Trần Dương như cá trên thớt, cho nên không chút kiêng kị trò chuyện:
- Này, nghe nói hôm qua ngươi dụ được một em rất non tơ phải không?
- Hắc hắc, đáng tiếc ‘hàng trinh’ thì càng được giá, cho nên ta không tiện ra tay. Ài, em hôm qua đúng là cực phẩm!
Một người trong đó cười hắc hắc trả lời.
- Hừ, cực phẩm? Em gái đến từ Nam Kinh tuần trước của lão cẩu mới là cực phẩm. Nghe nói đã hoàn thành ‘đồng hoá’ rồi, tuần này là có thể đem ra ‘chợ’ được.
- Chậc chậc, giá cả em này cũng cỡ hàng trăm vạn trở lên…lão tử nếu như có tiền cũng muốn chơi một cái cho thoả chí.
Trần Dương nghe câu chuyện của đám người thì trong lòng giận dữ.
Thông qua lời nói của bọn chúng, Trần Dương nghe ra được bọn chúng đang nói về các cô gái bị bắt cóc. Đáng giận nhất là chúng lại xem những cô gái này như những món hàng, có thể tuỳ tiện mua bán trao đổi như một vật phẩm. Lại còn mang ra ‘chợ’ nào đó để tiến hành giao dịch nữa.
Chỉ cần là một con người còn nhân tính, khi nghe được loại thuyết pháp này chắc chắn sẽ cực kỳ nổi giận.
Thế nhưng, Trần Dương biết hiện giờ tuỳ tiện ra tay, rất có thể kinh động đến cả đường dây của bọn chúng. Đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không để nó thoát đi thì nhất định sẽ quay lại tìm mình cắn một cái.
Chuyện này Trần Dương rất rõ ràng, cho nên hắn cũng không muốn lỗ mãng mà gây ra chuyện không khôn ngoan đó.
‘Không vào hang cọp, sao có thể bắt được cả nhà cọp!’
Trần Dương hung hăng thầm nghĩ.
Mặc dù tray bị trói, đầu bị che lại, nhưng mấy thứ này đối với Trần Dương không hề phát huy được chút tác dụng ngăn trở nào.
Thần thức hắn quét qua liền quan sát rõ ràng mọi thứ bên ngoài, thậm chí ai nói câu gì, vẻ mặt như thế nào thì Trần Dương đều nhìn rõ như ban ngày.
Xe rất nhanh đi đến vùng ngoại ô, sau đó dừng lại ở một khu nhà máy bỏ hoang.
Mặc dù bỏ hoang, nhưng vẫn có bảo vệ ngồi trực, bên trong xưởng cũng có ánh đèn.
Trần Dương tin rằng đây chỉ là một cái bình phong che mắt mà thôi, còn bên trong chắc có lẽ là hang ổ hoặc trạm trung chuyển người của bọn này.
Bởi vì vừa rồi, thông qua thần thức Trần Dương thấy bên trong có rất nhiều lồng sắt, được xếp xen kẽ nhau và được ngăn cách bằng những tấm màn mỏng, phía trên có đánh số.
Phía ngoài thì có một gian phòng có mấy người vừa ngồi vừa đứng. Người ngồi hút thuốc có vẻ là lão đại, ánh mắt như điện nói cười cùng đám đàn em đang đứng chung quanh.
Danh sách chương