Chu Lam Uyển nghe Trần Dương nói lời này thì thân hình run lên, yếu ớt nói:

- Tiền bối, Chu gia ta có lỗi với ngài. Ta chỉ xin ngài buông tha cho tất cả bọn họ, Chu Lam Uyển nguyện lấy tính mạng mình ra đánh đổi.

- Không cần. Bọn họ có lòng tham thì sớm muộn cũng gặp quả báo, ta không rãnh chấp nhất. Nhưng mà chuyện đó để qua một bên, ta có một việc muốn nói với nàng.

Trần Dương phất tay kéo cái ghế gần đó tới ngồi xuống nói.

- Tiền bối, ngài có chuyện gì cần tiểu nữ ra sức chăng? Xin ngài cứ nói!

- Hắc hắc, nàng ngay cả đi đứng còn không vững thì giúp cái gì. Ta có hai chuyện muốn hỏi ý kiến của nàng.

Trần Dương sắc mặt nghiêm túc, nhìn Chu Lam Uyển nói.

Chu Lam Uyển thấy vậy không chút do dự gật đầu:

- Xin ngài chỉ điểm.

- Thứ nhất, ta có thể đưa cho nàng Băng Tinh Quyết, nhưng với điều kiện nàng phải giữ kín chuyện ngày hôm nay. Cho dù ngày sau, cũng không tiết lộ. Việc này liên quan rất lớn, nếu như để lọt ra chút phong thanh, cho dù ta hay nàng hay cả cái thành phố này cũng không gánh nổi. Nàng có thể chứ? Trần Dương nghiêm túc hỏi.

Chu Lam Uyển suy nghĩ một chút, liền mạnh mẽ gật đầu đồng ý, sau đó trịnh trọng dùng Băng Phượng huyết mạch trong cơ thể mà phát thệ.

Trần Dương thấy vậy thì rất hài lòng, đảo tay liền lấy ra một miếng ngọc giản, nói:

- Bên trong ngọc giản này có chứa tầng đầu Băng Tinh Quyết. Nàng chưa phải tu sĩ, cho nên chút nữa ta sẽ giúp nàng đọc được nó. Còn những tầng sau, ta sẽ tìm cách đem đến cho nàng. Nhưng trước đó, ta cần nàng trả lời chuyện thứ hai.

Nói xong, Trần Dương cũng không đợi Chu Lam Uyển phản ứng liền hỏi:

- Nếu như có một ngày ta cần nàng trợ giúp, nàng có thể trợ giúp ta một lần hay không?

Chu Lam Uyển nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó hỏi lại:

- Tiền bối, ngài thật sự đang hỏi ta sao?

Trần Dương sờ mũi, cảm giác có cái gì đó không đúng.

- Tiền bối, ngài đối với ta có ân cứu mạng, lại ban cho công pháp. Mặc dù ta không biết ngài làm thế nào có được nó, nhưng khẳng định nó rất quý giá. Hơn nữa, ngài còn bị Chu gia phản bội, vậy mà vẫn như trước cứu ta. Không cần ngài nói, cả đời này, tính mạng Chu Lam Uyển đã thuộc về ngài. Ngài yên tâm, hiện giờ tiểu Uyển chỉ là một phàm nhân bệnh tật yếu ớt, chỉ là một gánh nặng của ngài, nhưng tiểu Uyển sẽ chăm chỉ luyện tập, đợi đến khi thực lực đủ tự bảo vệ mình thì nhất định đi theo hầu hạ bưng cơm rót nước cho ngài, cả đời không oán. Ta Chu Lam Uyển tại đây dùng huyết mạch bản thân phát thệ, ngày sau cả đời đều thuộc về Trần tiền bối đây, nếu như phản bội sẽ bị huyết mạch cắn trả, chết không toàn thây!

Trần Dương nghe nàng nói một hơi thì nhíu mài, hắn cũng không phải vương tôn công tử gì đó khi đi ra đường liền có người theo hầu, vả lại Trần Dương cũng không muốn người khác mang nợ mình cho nên liền muốn đưa tay ngăn cản thì Chu Lam Uyển cũng đã phát thệ xong. Việc này làm cho Trần Dương trong lòng khổ sở.

Hơn ai hết, Trần Dương hiểu rõ những loại phát thệ động tới huyết mạch như vậy thường rất linh ứng, hắn cũng không muốn vì mình mà chậm trễ con đường tu hành của nàng.

Sở dĩ hôm nay Trần Dương đến đây, một phần cũng là vì tư tâm. Muốn chờ cho Chu Lam Uyển tu vi cao lên, sẽ vì tương lai tiến giai lúc bản thân Trần Dương độ kiếp thì nhờ nàng trợ giúp một chút.

Mặc dù ngày đó còn rất xa xôi, thậm chí Trần Dương không chắc mình có đạt được đến ngày đó hay không, nhưng cẩn tắc vô áy náy, để lại một sự chuẩn bị ngay từ bây giờ, biết đâu ngày sau sẽ có lúc phát huy trợ giúp không nhỏ.

Tất nhiên, Trần Dương cũng hỏi nàng rất rõ ràng sau này có đồng ý trợ giúp hay không.

Nếu nàng không đồng ý, thì Trần Dương vẫn để lại tầng đầu công pháp Băng Tinh Quyết, sau đó để cho nàng tự sinh tự diệt theo cơ duyên của mình.

Còn nếu nàng đồng ý, thì Trần Dương sẽ nhịn đau mà cung cấp Băng Tinh Quyết cho nàng. Dù sao đó cũng là đổi từ điểm công đức mà Trần Dương khó khăn thu thập từng chút một.

Kế đó, hai người lại nói chuyện thêm một lúc.

Chu Lam Uyển nói chuyện được một chút thì hàn khí bắt đầu phát tác, khiến cho nàng cả người lạnh toát, nửa thân dưới cũng dần dần có xu hướng đóng băng như một băng điêu.

Nếu tình trạng này kéo dài, sẽ có một ngày băng điêu này kéo dài lên tới thiên linh cái của nàng, khi đó chính là lúc nàng tử vong.

Dĩ nhiên, hiện giờ Trần Dương đã cũng với Chu Lam Uyển đạt thành thoả ước, cho nên Trần Dương không chút do dự trợ giúp nàng ngăn lại cảm giác đau đớn bằng một viên đan dược giống như lần trước nàng từng dùng.

Viên đan dược này bởi vì nàng đã sử dụng qua một lần, hiện giờ sử dụng lại lần nữa cho nên hiệu lực giảm xuống chỉ còn khoảng một tháng.

Nhưng hiện tại, Băng Tinh Quyết đã tới tay, thời gian đó đã đủ cho nàng tham thiền và bắt đầu tu tập nội dung bên trong.

Chỉ cần tu luyện hơi có chút hiệu quả Băng Tinh Quyết thì hàn khí sẽ dần dần bị Chu Lam Uyển luyện hoá từng chút một, hơn nữa theo sự luyện hoá đó thì tu vi của Chu Lam Uyển cũng sẽ càng ngày càng tiến bộ thần tốc.

Nếu như may mắn, Chu Lam Uyển xem chừng còn có cơ hội tiến giai Trúc Cơ Kỳ lớn hơn cả phụ thân của nàng.

Trần Dương tiếp theo lại chỉ dẫn Chu Lam Uyển để ngọc giản lên trán, sau đó Trần Dương tay bắt ra thủ ấn ấn xuống ngọc giản, linh lực theo đầu ngón tay tạo thành một loại pháp quyết đặc biệt, giúp cho nội dung bên trong nhẹ nhàng truyền vào trong thức hải của Chu Lam Uyển.

Nếu là một tu sĩ, dĩ nhiên thức hải mạnh mẽ hơn thường nhân rất nhiều, việc tiếp nhận thông tin trong ngọc giản cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.

Còn bản thân Chu Lam Uyển bệnh đã lâu ngày, cơ thể yếu ớt không nói, tâm thần nàng vì chịu đựng trùng kích mà trở nên suy yếu rất nhiều, cho nên Trần Dương chẳng những phải truyền thông tin thật chậm rãi mà còn không được truyền nhiều lần một lúc.

Đợi cho Chu Lam Uyển tiếp thu được một phần thì mới tiếp tục truyền thêm.

Cứ như vậy, qua một ngày một đêm thì Trần Dương mới thuận lợi truyền một phần công pháp Băng Tinh Quyết cho Chu Lam Uyển, sau đó dặn dò:

- Băng Tinh Quyết này hết sức thâm ảo, thậm chí có thể nói không phải công pháp ở thế giới của chúng ta. Sự phức tạp của nó cần nàng chậm rãi nghiên cứu lĩnh ngộ, không thể gấp gáp vội vàng sẽ dễ dàng đi vào ngõ cụt. Nơi này ta có một bình Tụ Khí Đan và một bình Thanh Tâm Hoàn.

- Tụ Khí Đan có thể giúp nàng lúc mấu chốt càng thuận lợi hơn bước vào Luyện Khí Kỳ, còn khi đã tiến vào Luyện Khí Kỳ rồi thì có thể dùng nó để tăng tốc độ hấp thu linh khí, đồng thời có ích khi đến mấu chốt tiến giai. Còn bình Thanh Tâm Hoàn thì nếu khi nào nàng tham khảo công pháp gặp phải chỗ khó hiểu hoặc cảm thấy tinh thần rối rắm, thì dùng một viên Thanh Tâm Hoàn sẽ giúp bình tâm tĩnh khí, thanh lọc một chút chướng khí, đỡ phải thu hút tâm ma kéo đến quấy nhiễu.

Nói xong, Trần Dương lấy ra hai bình ngọc đặt trước mặt Chu Lam Uyển.

Sau đó lại nói tiếp:

- Những thứ mà ta trợ giúp nàng tham khảo, chỉ là một số phần đầu bên trong Băng Tinh Quyết, nhưng cũng đủ để nàng luyện được đến Luyện Khí Sơ Kỳ đỉnh phong, khi đó nàng có thể tự mình tham ngộ thêm. Đây là bản Băng Tinh Quyết duy nhất trên đời này, nàng giữ cho thật kỹ.

Chu Lam Uyển cầm lấy ngọc giản, lại nhìn hai bình ngọc, nhất thời tâm trạng ngổn ngang, không biết nói gì. Thiên ân vạn tạ lúc này đối với nàng cũng không đủ. Nàng biết, chỉ có tu luyện thật tốt, tu vi thật mạnh mẽ, mới có thể trợ giúp cho ‘Trần tiền bối’ trong tương lai, mới có thể báo đáp ân tình ngày hôm nay.

Vì vậy mà nàng dùng sức cầm lấy ngọc giản, nhất quyết bước xuống đất, cúi người nói như chém đinh chặt sắt:

- Trần chủ nhân, tiểu Uyển nhất định tu luyện thật tốt, không để uổng phí một phen tâm ý của ngài. Tiểu Uyển không biết nói nhiều lời hay ý đẹp, nhưng sẽ dùng hành động chứng minh hết thảy!

Nói xong, nàng liền vái Trần Dương một vái.

Trần Dương thản nhiên tiếp nhận.

Hắn tốn nhiều tâm tư như vậy, một vái này của nàng hắn nhận cũng không thẹn với lòng.

Trần Dương đỡ nàng dậy, mỉm cười ôn hoà nói:

- Từ nay cứ gọi ta là Trần ca ca thôi, không cần tiền bối hay chủ nhân gì cả. Được chứ?

- Tiểu Uyển nghe theo ca ca an bài!

Chu Lam Uyển rất là nghe lời đồng ý.

- Được rồi, trước mắt muội nên tìm một lý do nào đó mà hợp thức hoá tu luyện của mình. Việc này nàng tự nghĩ cách nhé, ta không rành về Chu gia lắm, phỏng chừng cũng không đưa ra được chủ ý gì tốt.

- Ca ca yên tâm, muội tự có biện pháp. Ca cứ yên tâm lo chuyện của mình.

Chu Lam Uyển vui vẻ nói.

Nói xong, nàng lại như do dự vừa đấu tranh muốn nói gì đó lại không dám nói.

Trần Dương thấy vậy thì mỉm cười nói:

- Muội có gì muốn nói sao?

- Ca ca, tu vi của ca…

- Hắc hắc…cao hơn gia gia của muội một bậc!

- Cái kia…lão thiên gia, chẳng lẽ ca ca là…Trúc Cơ Kỳ cảnh giới trong truyền thuyết? Cái cảnh giới có thể phi thiên độn địa tựa như thần tiên kia?

Chu Lam Uyển che miệng kinh hãi.

Trần Dương trong bụng một trận sung sướng thoải mái như muốn rên ư ử lên, nhưng ngoài mặt thì vẫn bày ra bộ dáng tiếc hận như mất sổ gạo nói:

- Muội chớ kích động, chút tu vi ấy tính là gì. Trên tiên đạo cao thâm, một chút tu vi này của ca thậm chí còn chưa phải là con sâu cái kiến trong mắt những đại năng kia. Còn phải cố gắng nhiều, cố gắng nhiều…

Chu Lam Uyển nghe xong thì lần nữa ánh mắt lại càng thêm sùng bái. Trong mắt nàng, Trần Dương hoàn toàn đã thành công xây dựng nên hình tượng cao nhân đắc đạo, một bộ dáng xuất trần ngạo nghễ hết thảy sự phàm tục của chúng sinh.

Trần Dương lắc nhẹ đầu nhìn xa xăm thở dài.

Trong lòng thì âm thầm trách hận:

‘ Ài, đều là do khí chất quá xuất sắc của ta mà ra, loại khí chất xuất sắc này, ngay cả khi tu vi tiến đến Trúc Cơ Kỳ ta vẫn không cách nào khống chế thu liễm được, thật đáng hận!’

Hận hay không không ai biết, chỉ có điều cho đến khi rời khỏi Chu gia thì Trần Dương vẫn còn đọng lại ý cười trên khoé miệng.

Đáng tiếc, ý cười này giữ lại không được bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện