Trần Dương theo sự hướng dẫn của Bạch Trung thì đi đến một gian phòng xa hoa, tất cả bàn ghế trong gian phòng đều được sơn son thiếp vàng, mơ hồ có khí chất vương giả ập vào mặt.
Tuy nhiên, mặc dù Trần Dương cũng không quá hứng thú với loại hư vinh tục khí này nhưng vẫn nhẹ nhàng đi đến ghế chính giữa, tượng trưng cho thân phận chủ vị ngồi xuống.
Hôm nay, tu vi của Trần Dương đã là Trúc Cơ Kỳ, thân phận đã khác. Nếu còn do dự rụt rè, ngược lại sẽ làm cho kẻ khác nghi ngờ xa cách.
Thế giới vốn là như vậy, tất cả đều nhìn xem nắm tay ai to hơn mà nói chuyện!
Nắm tay to hơn, vô lý cũng thành có lý!
Trần Dương khi ngồi vào ghế chủ vị, lại cảm nhận thái độ kính sợ khép nép của Hoàng lão và Bạch Trung thì càng cảm nhận sâu sắc về điều này. Đồng thời, hắn cũng tự dặn bản thân mình không được lấy đó làm đắc ý.
Hôm nay ở đây hắn là người có tu vi cao nhất, nhưng nếu ngày mai gặp một gã Kết Đan Kỳ hay thậm chí Nguyên Anh Kỳ thì sao? Chẳng phải hắn cũng sẽ như Bạch Trung hay Hoàng lão, co rúm khúm núm đến thở mạnh cũng không dám? Sợ làm phật lòng người ta, người ta sẽ tiện tay bóp chết mình như bóp một con kiến.
Nghĩ đến đây, chút hư vinh trong lòng khi tiến giai Trúc Cơ Kỳ của Trần Dương theo đó cũng bị hắn hoàn toán quăng ra sau đầu.
Khi Trần Dương còn chưa nói chuyện thì Bạch Trung đã tiến lên cúi đầu chắp tay nói:
- Vãn bối Bạch Trung ra mắt tiền bối. Ngày trước nếu có làm điều gì đắc tội, kính xin tiền bội rộng lượng bỏ qua.
Trần Dương cũng không có trách móc gì gã, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Bạch đạo hữu không cần khách khí, mọi chuyện đã qua ta cũng không còn nhớ gì nữa. Ngồi xuống nói chuyện.
- Đa tạ Trần tiền bối.
Bạch Trung cung kính cảm ơn xong liền đi tới chiếc ghế bên tay trái Trần Dương ngồi xuống, khi ngồi chỉ ngồi có nửa cái mông, sống lưng thẳng lên, hai tay đặt lên đùi, bộ dáng rất kính cẩn.
Trần Dương thấy bộ dáng này thì trong lòng phì cười, xem ra thường ngày Bạch Trung này cũng đọc qua không ít tiểu thuyết quan trường nên mới rèn được kiểu ngồi kia. Tuy vậy, nhìn cũng rất thuận mắt, cho nên Trần Dương không có vạch trần gã.
Lúc này, Hoàng lão không chút do dự tiến lên:
- Vãn bối Hoàng Lịch ra mắt tiền bối. Lúc trước vì không biết thân phận của ngài nên mới có lời nói xúc phạm, kính xin tiền bối bỏ qua.
Trần Dương nhìn Hoàng lão tuy miệng nhận lỗi nhưng bộ dáng có chút không tình nguyện thì ánh mắt chớp động nói:
- Hoàng đạo hữu tu vi cao thâm nên có chút ngạo khí cũng là điều bình thường. Bất quá lúc nãy nghe nói Hoàng đạo hữu ngươi cố ý muốn chờ ta đến để chiêm ngưỡng, chẳng lẽ có điều gì muốn chỉ điểm Trần mỗ hay sao?
Nói xong, Trần Dương cũng không giữ lại mà toả ra hơi thở mạnh mẽ của tu vi Trúc Cơ Kỳ, hình thành nên một luồng uy áp ập tới.
Hoàng lão vốn đang cúi người, đột nhiên cảm giác một luồng uy áp khổng lồ kéo tới, vội vàng lui về sau mấy bước chân mới miễn cưỡng ổn định thân hình, sắc mặt xanh mét vội cúi người thành khẩn nói:
- Không dám, vãn bối không có ý đó, xin tiền bối bớt giận!
- Hắc hắc, vậy mà ta còn đang định rửa tai lắng nghe. Thôi được rồi, ta cũng không phải loại người không biết lý lẽ. Chuyện lúc nãy mong rằng Hoàng đạo hữu chú ý, nếu gặp một lão quái vật khác, nói gì thì nói cũng không như ta chỉ nghe một hai câu nhận lỗi liền bỏ qua đâu. Tu sĩ chúng ta sinh mạng thật sự là tiền vốn quý giá nhất, ngươi cũng không nên tiêu xài phí phạm!
Trần Dương không mặn không nhạt cảnh cáo lão một câu.
Tất nhiên, Trần Dương đây đều là nói sự thật. Suy nghĩ một chút liền cảm thấy thái độ của Trần Dương như vậy là quá hoà nhã rồi, miệng cũng vội vàng gật đầu xưng phải.
Cũng may, Trần Dương cũng không muốn dây dưa ở chủ đề này quá lâu, liền thâm ý nhìn Hoàng lão.
Hoàng lão xoay động nhãn châu, vội vàng chắp tay nói:
- Tiền bối, vãn bối còn có chút việc, không dám quấy rầy ngài và Bạch đạo hữu nói chuyện. Xin được cáo lui. Nếu ngày khác tiền bối có thời gian, xin cho phép vãn bối đến bái phỏng ngài một phen.
Trần Dương gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hoàng lão thấy vậy mới nhẹ nhõm lui ra.
Hoàng lão tiếp xúc qua nhiều người, hầu hết đều tu vi càng cao thì càng sinh ra một ít tính tình cổ quái, vừa phút trước vui vẻ, phút sau nổi sùng cũng không phải không có. Cho nên lão cũng rất ân cần, sợ Trần Dương để bụng sau đó gây ra phiền phức thì lão không chịu nổi.
Thật ra, Hoàng lão cũng không nghĩ tới, Trần Dương đã nói bỏ qua cho lão thì làm gì sẽ truy cứu nữa chứ. Đáng tiếc, những người ở tu vi thấp thì luôn đối với tu sĩ cao giai có loại lo được lo mất này.
Nhìn Hoàng lão lui ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, Trần Dương liền tiện tay bố trí một cái cách âm.
Lúc này, Bạch Trung mới cung kính nhìn Trần Dương dò hỏi:
- Nói vậy, ngày hôm nay không biết tiền bối có điều gì phân phó? Vãn bối nhất định tận lực đi làm!
Trần Dương nghe vậy nhướng mài, trong lòng đối với sự nhanh nhạy của Bạch Trung cũng có cái nhìn khác. Liền dùng ánh mắt tán thưởng nhìn gã:
- Đúng là có một việc cần Bạch đạo hữu giúp sức. Tất nhiên, ta sẽ không để cho ngươi thiệt thòi.
Nghe câu này của Trần Dương, lại nhìn ánh mắt tán thưởng của hắn đang nhìn mình, Bạch Trung liền cảm thấy khí huyết sôi trào, vỗ ngực nói:
- Xin ngài cứ nói, chỉ cần ta có thể ra sức, tuyệt đối không để cho ngài thất vọng.
- Hắc hắc. Bạch đạo hữu không cần lo lắng. Lấy tu vi của ngươi, ta nhất định không để ngươi đi làm mấy chuyện nguy hiểm gì đâu. Tuy nhiên, ngươi cũng biết, ta chỉ là một tán tu, đối với sự tình tu tiên giới của chúng ta hiện này cũng có điểm khuyết thiếu. Rất mong được Bạch đạo hữu chỉ giáo một chút.
Trần Dương nhẹ nhàng chậm rãi nói.
- Chuyện này thì tiền bối tìm đúng người rồi. Không dám chỉ giáo, vãn bối sẽ nói cho ngài được rõ. Thực ra chuyện này không có gì, nếu ngài đã đạt đến Trúc Cơ Kỳ tu vi, một thời gian sau cũng nhất định sẽ biết những kiến thức này, vãn bối tự tiện nói trước cũng không có vấn đề gì.
- Trần tiền bối, chắc ngài lấy làm lạ, tại sao khi ở Thiên Sơn tiểu hội xảy ra lại có nhiều tu sĩ như vậy, trong khi với điều kiện khắc khổ của thế giới này thì làm sao một khu vực nho nhỏ lại có thể có chừng ấy tu sĩ, đây đơn thuần là không hợp với lẽ thường đi? Hơn nữa, cho dù có số lượng tu sĩ như vậy, thì cũng không thể có đủ tài nguyên cho họ tu luyện, chứ đừng nói tới linh thạch xuất hiện nhiều như vậy! Trong tất cả chuyện này, chỉ có một cái nguyên nhân duy nhất.
Nói tới đây, Bạch Trung liền hơi nhìn qua Trần Dương đang trầm tư lắng nghe.
Trần Dương thấy Bạch Trung đang nói đột nhiên ngưng lại thì hơi suy nghĩ, liền hỏi:
- Nói vậy chẳng lẽ, còn có một nơi nào khác ngoài thế giới mà chúng ta đang thấy? - Tiền bối quả nhiên thông tuệ. Nói thật, vãn bối không phải lần đầu nói với người khác về vấn đề này, ngay cả chính ta khi được một vị tiền bối ruột thịt chính miệng nói ra thì vẫn không thể suy nghĩ đến mức độ như tiền bối được.
Bạch Trung không chút do dự sử ra công phu vỗ mông ngựa, sau đó tiếp tục nói:
- Đúng như ngài đoán, cái thế giới này, chỉ là một mảng không gian bị tách rời ra từ Tu Tiên Giới thật sự. Cái thế giới chúng ta đang sống đây nó ở trong mắt những người ở thế giới kia nhìn nhận, cũng như một hoang địa, để mặc nó tự do phát triển mà thôi. Ngay cả cái tập đoàn Thương Long này cũng là một cơ sở ngoại môn mà vãn bối là một quản sự nho nhỏ. Bất quá, với thân phận của tiền bối, nếu như gia nhập vào môn phái chúng ta nhất định có được chức vị Đường chủ, thân phận và địa vị sẽ càng ngày càng cao.
Bạch Trung nói ra, không quen lôi kéo một chút vị tiền bối này. Nếu như thành công lôi kéo một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vào phái, nói không chừng trong môn phái sẽ thưởng cho hắn một viên Trúc Cơ Đan không chừng.
Trần Dương cũng nhìn thấy tâm tư này của Bạch Trung, nhưng tâm tư của hắn dĩ nhiên không chỉ có như vậy, liền nhàn nhạt nói:
- Tạm thời việc này chưa vội, cứ đem những gì ngươi biết nói ra đi đã.
Bạch Trung nghe vậy thì trong lòng đại hỉ, cho rằng Trần Dương không có nói lời từ chối, nghĩa là việc này đã có chút kết quả rồi, bèn vui vẻ mỉm cười nói tiếp:
- Vãn bối ở thế giới này đã mấy chục năm, cho nên cũng hiểu rõ, người ở đây thường hay nói về các vị thần tiên với độ sùng kính và mơ hồ. Nhưng nếu họ biết được, những người đó thật sự có thật, nhưng tất cả đều rời bỏ cái nơi hoang địa này mà đi thì không biết họ sẽ suy nghĩ cái gì. Chỉ có điều cũng không phải ai cũng có tư cách rời đi, chỉ những tu sĩ đạt đến Trúc Cơ Kỳ trở đi mới có tư cách thông qua một ít con đường mà tới Tu Tiên Giới bên kia, nếu không vĩnh viễn chỉ có thể ở lại đây.
- Chắc ngài đang thắc mắc, vậy thì sao lại có nhiều tu sĩ như vậy, đó chính là vì ở đây đi qua Tu Tiên Giới rất khó, nhưng ở Tu Tiên Giới qua đây lại không khó bằng. Mà ở đây mặc dù bị coi là Hoang địa, nhưng vẫn có những sản vật mà Tu Tiên Giới cần thiết, cho nên cũng cài cắm thật nhiều người vào đây, mở ra các chi nhánh ngoại môn. Tuy nhiên, tất cả đều đạt thành nhận thức chung là kiên quyết không xen vào chuyện của thế giới này, tuỳ ý để bọn họ tự sinh tự diệt, dù là có thảm án xuất hiện ngay trước mắt cũng tuyệt không nhúng tay vào. Vì một khi có người của bất cứ thế lực nào can thiệp chuyện tình của giới này cũng đều sẽ bị tất cả thế lực khác liên thủ chống lại. Do đó, mới có chuyện khi trước Lâm thiếu gia càn rỡ như vậy, nhưng chúng ta vẫn không muốn can thiệp quá sâu mà chỉ dĩ hoà vi quý, hoặc quá lắm thì can ngăn rồi gọi cảnh sát đến giải quyết mà thôi.
Tuy nhiên, mặc dù Trần Dương cũng không quá hứng thú với loại hư vinh tục khí này nhưng vẫn nhẹ nhàng đi đến ghế chính giữa, tượng trưng cho thân phận chủ vị ngồi xuống.
Hôm nay, tu vi của Trần Dương đã là Trúc Cơ Kỳ, thân phận đã khác. Nếu còn do dự rụt rè, ngược lại sẽ làm cho kẻ khác nghi ngờ xa cách.
Thế giới vốn là như vậy, tất cả đều nhìn xem nắm tay ai to hơn mà nói chuyện!
Nắm tay to hơn, vô lý cũng thành có lý!
Trần Dương khi ngồi vào ghế chủ vị, lại cảm nhận thái độ kính sợ khép nép của Hoàng lão và Bạch Trung thì càng cảm nhận sâu sắc về điều này. Đồng thời, hắn cũng tự dặn bản thân mình không được lấy đó làm đắc ý.
Hôm nay ở đây hắn là người có tu vi cao nhất, nhưng nếu ngày mai gặp một gã Kết Đan Kỳ hay thậm chí Nguyên Anh Kỳ thì sao? Chẳng phải hắn cũng sẽ như Bạch Trung hay Hoàng lão, co rúm khúm núm đến thở mạnh cũng không dám? Sợ làm phật lòng người ta, người ta sẽ tiện tay bóp chết mình như bóp một con kiến.
Nghĩ đến đây, chút hư vinh trong lòng khi tiến giai Trúc Cơ Kỳ của Trần Dương theo đó cũng bị hắn hoàn toán quăng ra sau đầu.
Khi Trần Dương còn chưa nói chuyện thì Bạch Trung đã tiến lên cúi đầu chắp tay nói:
- Vãn bối Bạch Trung ra mắt tiền bối. Ngày trước nếu có làm điều gì đắc tội, kính xin tiền bội rộng lượng bỏ qua.
Trần Dương cũng không có trách móc gì gã, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Bạch đạo hữu không cần khách khí, mọi chuyện đã qua ta cũng không còn nhớ gì nữa. Ngồi xuống nói chuyện.
- Đa tạ Trần tiền bối.
Bạch Trung cung kính cảm ơn xong liền đi tới chiếc ghế bên tay trái Trần Dương ngồi xuống, khi ngồi chỉ ngồi có nửa cái mông, sống lưng thẳng lên, hai tay đặt lên đùi, bộ dáng rất kính cẩn.
Trần Dương thấy bộ dáng này thì trong lòng phì cười, xem ra thường ngày Bạch Trung này cũng đọc qua không ít tiểu thuyết quan trường nên mới rèn được kiểu ngồi kia. Tuy vậy, nhìn cũng rất thuận mắt, cho nên Trần Dương không có vạch trần gã.
Lúc này, Hoàng lão không chút do dự tiến lên:
- Vãn bối Hoàng Lịch ra mắt tiền bối. Lúc trước vì không biết thân phận của ngài nên mới có lời nói xúc phạm, kính xin tiền bối bỏ qua.
Trần Dương nhìn Hoàng lão tuy miệng nhận lỗi nhưng bộ dáng có chút không tình nguyện thì ánh mắt chớp động nói:
- Hoàng đạo hữu tu vi cao thâm nên có chút ngạo khí cũng là điều bình thường. Bất quá lúc nãy nghe nói Hoàng đạo hữu ngươi cố ý muốn chờ ta đến để chiêm ngưỡng, chẳng lẽ có điều gì muốn chỉ điểm Trần mỗ hay sao?
Nói xong, Trần Dương cũng không giữ lại mà toả ra hơi thở mạnh mẽ của tu vi Trúc Cơ Kỳ, hình thành nên một luồng uy áp ập tới.
Hoàng lão vốn đang cúi người, đột nhiên cảm giác một luồng uy áp khổng lồ kéo tới, vội vàng lui về sau mấy bước chân mới miễn cưỡng ổn định thân hình, sắc mặt xanh mét vội cúi người thành khẩn nói:
- Không dám, vãn bối không có ý đó, xin tiền bối bớt giận!
- Hắc hắc, vậy mà ta còn đang định rửa tai lắng nghe. Thôi được rồi, ta cũng không phải loại người không biết lý lẽ. Chuyện lúc nãy mong rằng Hoàng đạo hữu chú ý, nếu gặp một lão quái vật khác, nói gì thì nói cũng không như ta chỉ nghe một hai câu nhận lỗi liền bỏ qua đâu. Tu sĩ chúng ta sinh mạng thật sự là tiền vốn quý giá nhất, ngươi cũng không nên tiêu xài phí phạm!
Trần Dương không mặn không nhạt cảnh cáo lão một câu.
Tất nhiên, Trần Dương đây đều là nói sự thật. Suy nghĩ một chút liền cảm thấy thái độ của Trần Dương như vậy là quá hoà nhã rồi, miệng cũng vội vàng gật đầu xưng phải.
Cũng may, Trần Dương cũng không muốn dây dưa ở chủ đề này quá lâu, liền thâm ý nhìn Hoàng lão.
Hoàng lão xoay động nhãn châu, vội vàng chắp tay nói:
- Tiền bối, vãn bối còn có chút việc, không dám quấy rầy ngài và Bạch đạo hữu nói chuyện. Xin được cáo lui. Nếu ngày khác tiền bối có thời gian, xin cho phép vãn bối đến bái phỏng ngài một phen.
Trần Dương gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hoàng lão thấy vậy mới nhẹ nhõm lui ra.
Hoàng lão tiếp xúc qua nhiều người, hầu hết đều tu vi càng cao thì càng sinh ra một ít tính tình cổ quái, vừa phút trước vui vẻ, phút sau nổi sùng cũng không phải không có. Cho nên lão cũng rất ân cần, sợ Trần Dương để bụng sau đó gây ra phiền phức thì lão không chịu nổi.
Thật ra, Hoàng lão cũng không nghĩ tới, Trần Dương đã nói bỏ qua cho lão thì làm gì sẽ truy cứu nữa chứ. Đáng tiếc, những người ở tu vi thấp thì luôn đối với tu sĩ cao giai có loại lo được lo mất này.
Nhìn Hoàng lão lui ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, Trần Dương liền tiện tay bố trí một cái cách âm.
Lúc này, Bạch Trung mới cung kính nhìn Trần Dương dò hỏi:
- Nói vậy, ngày hôm nay không biết tiền bối có điều gì phân phó? Vãn bối nhất định tận lực đi làm!
Trần Dương nghe vậy nhướng mài, trong lòng đối với sự nhanh nhạy của Bạch Trung cũng có cái nhìn khác. Liền dùng ánh mắt tán thưởng nhìn gã:
- Đúng là có một việc cần Bạch đạo hữu giúp sức. Tất nhiên, ta sẽ không để cho ngươi thiệt thòi.
Nghe câu này của Trần Dương, lại nhìn ánh mắt tán thưởng của hắn đang nhìn mình, Bạch Trung liền cảm thấy khí huyết sôi trào, vỗ ngực nói:
- Xin ngài cứ nói, chỉ cần ta có thể ra sức, tuyệt đối không để cho ngài thất vọng.
- Hắc hắc. Bạch đạo hữu không cần lo lắng. Lấy tu vi của ngươi, ta nhất định không để ngươi đi làm mấy chuyện nguy hiểm gì đâu. Tuy nhiên, ngươi cũng biết, ta chỉ là một tán tu, đối với sự tình tu tiên giới của chúng ta hiện này cũng có điểm khuyết thiếu. Rất mong được Bạch đạo hữu chỉ giáo một chút.
Trần Dương nhẹ nhàng chậm rãi nói.
- Chuyện này thì tiền bối tìm đúng người rồi. Không dám chỉ giáo, vãn bối sẽ nói cho ngài được rõ. Thực ra chuyện này không có gì, nếu ngài đã đạt đến Trúc Cơ Kỳ tu vi, một thời gian sau cũng nhất định sẽ biết những kiến thức này, vãn bối tự tiện nói trước cũng không có vấn đề gì.
- Trần tiền bối, chắc ngài lấy làm lạ, tại sao khi ở Thiên Sơn tiểu hội xảy ra lại có nhiều tu sĩ như vậy, trong khi với điều kiện khắc khổ của thế giới này thì làm sao một khu vực nho nhỏ lại có thể có chừng ấy tu sĩ, đây đơn thuần là không hợp với lẽ thường đi? Hơn nữa, cho dù có số lượng tu sĩ như vậy, thì cũng không thể có đủ tài nguyên cho họ tu luyện, chứ đừng nói tới linh thạch xuất hiện nhiều như vậy! Trong tất cả chuyện này, chỉ có một cái nguyên nhân duy nhất.
Nói tới đây, Bạch Trung liền hơi nhìn qua Trần Dương đang trầm tư lắng nghe.
Trần Dương thấy Bạch Trung đang nói đột nhiên ngưng lại thì hơi suy nghĩ, liền hỏi:
- Nói vậy chẳng lẽ, còn có một nơi nào khác ngoài thế giới mà chúng ta đang thấy? - Tiền bối quả nhiên thông tuệ. Nói thật, vãn bối không phải lần đầu nói với người khác về vấn đề này, ngay cả chính ta khi được một vị tiền bối ruột thịt chính miệng nói ra thì vẫn không thể suy nghĩ đến mức độ như tiền bối được.
Bạch Trung không chút do dự sử ra công phu vỗ mông ngựa, sau đó tiếp tục nói:
- Đúng như ngài đoán, cái thế giới này, chỉ là một mảng không gian bị tách rời ra từ Tu Tiên Giới thật sự. Cái thế giới chúng ta đang sống đây nó ở trong mắt những người ở thế giới kia nhìn nhận, cũng như một hoang địa, để mặc nó tự do phát triển mà thôi. Ngay cả cái tập đoàn Thương Long này cũng là một cơ sở ngoại môn mà vãn bối là một quản sự nho nhỏ. Bất quá, với thân phận của tiền bối, nếu như gia nhập vào môn phái chúng ta nhất định có được chức vị Đường chủ, thân phận và địa vị sẽ càng ngày càng cao.
Bạch Trung nói ra, không quen lôi kéo một chút vị tiền bối này. Nếu như thành công lôi kéo một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vào phái, nói không chừng trong môn phái sẽ thưởng cho hắn một viên Trúc Cơ Đan không chừng.
Trần Dương cũng nhìn thấy tâm tư này của Bạch Trung, nhưng tâm tư của hắn dĩ nhiên không chỉ có như vậy, liền nhàn nhạt nói:
- Tạm thời việc này chưa vội, cứ đem những gì ngươi biết nói ra đi đã.
Bạch Trung nghe vậy thì trong lòng đại hỉ, cho rằng Trần Dương không có nói lời từ chối, nghĩa là việc này đã có chút kết quả rồi, bèn vui vẻ mỉm cười nói tiếp:
- Vãn bối ở thế giới này đã mấy chục năm, cho nên cũng hiểu rõ, người ở đây thường hay nói về các vị thần tiên với độ sùng kính và mơ hồ. Nhưng nếu họ biết được, những người đó thật sự có thật, nhưng tất cả đều rời bỏ cái nơi hoang địa này mà đi thì không biết họ sẽ suy nghĩ cái gì. Chỉ có điều cũng không phải ai cũng có tư cách rời đi, chỉ những tu sĩ đạt đến Trúc Cơ Kỳ trở đi mới có tư cách thông qua một ít con đường mà tới Tu Tiên Giới bên kia, nếu không vĩnh viễn chỉ có thể ở lại đây.
- Chắc ngài đang thắc mắc, vậy thì sao lại có nhiều tu sĩ như vậy, đó chính là vì ở đây đi qua Tu Tiên Giới rất khó, nhưng ở Tu Tiên Giới qua đây lại không khó bằng. Mà ở đây mặc dù bị coi là Hoang địa, nhưng vẫn có những sản vật mà Tu Tiên Giới cần thiết, cho nên cũng cài cắm thật nhiều người vào đây, mở ra các chi nhánh ngoại môn. Tuy nhiên, tất cả đều đạt thành nhận thức chung là kiên quyết không xen vào chuyện của thế giới này, tuỳ ý để bọn họ tự sinh tự diệt, dù là có thảm án xuất hiện ngay trước mắt cũng tuyệt không nhúng tay vào. Vì một khi có người của bất cứ thế lực nào can thiệp chuyện tình của giới này cũng đều sẽ bị tất cả thế lực khác liên thủ chống lại. Do đó, mới có chuyện khi trước Lâm thiếu gia càn rỡ như vậy, nhưng chúng ta vẫn không muốn can thiệp quá sâu mà chỉ dĩ hoà vi quý, hoặc quá lắm thì can ngăn rồi gọi cảnh sát đến giải quyết mà thôi.
Danh sách chương